Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 [23+ Mẫu Hay Nhất]

23+ Bài Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 Hay Nhất. Trọn Bộ Văn Mẫu Phân Tích Đặc Sắc Nhất Dành Cho Bạn Đọc Tham Khảo.

Dàn Ý Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 Chi Tiết

Dàn ý cho bài văn phân tích “Bảo kính cảnh giới bài 31” dưới đây được đánh giá là chi tiết nhất, mời bạn xem ngay

I. Mở bài:

  • Giới thiệu tác giả, tác phẩm

II. Thân bài:

1. Hai câu đề:

  • Thể hiện sự lựa chọn của Nguyễn Trãi. Ông đã lựa chọn rời xa con đường làm quan, trở về với quê cũ, cảnh xưa.
  • Đây là sự lựa chọn đúng đắn của một bậc hiền nhân, quyết tránh xa danh lợi, vui sống với thiên nhiên và giữ cốt cách của chính mình

2. Hai câu thực

  • Đó là bức tranh thiên nhiên đẹp mà buồn.
    • Cảnh đẹp vì có thuyền, có bãi, có tuyết, có nguyệt, cùng với cái lành lạnh của trời thu.
    • Cảnh buồn bởi  sự tĩnh lặng và khí thu bao trùm.
    • Cảnh được nhìn qua tâm trạng có chút buồn của Nguyễn Trãi nên cũng nhuốm màu tâm trạng ấy

3. Bốn câu cuối:

  • Nguyễn Trãi luôn suy tư về bổng lộc mà vua chúa đã ban cho mình => đau đáu nỗi niềm trung hiếu với vua, với đấng sinh thành
  • Cảm thấy bị trói buộc bởi danh lợi là điều sai lầm => từ bỏ quan về ở ẩn, xa lánh danh lợi, nhưng dẫu vậy, ông vẫn chưa thôi day dứt vì ơn vua chưa báo

=> Một tâm hồn thanh cao, giản dị, lánh đục khơi trong, không màng danh lợi
=> Niềm yêu nước, ái dân, trung hiếu vẹn tròn

III. Kết bài:

  • Cảm nhận riêng về bài thơ

Tuyển tập top những bài văn 🌸 Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 43  🌸 hay nhất!

6+ Mẫu Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 Hay Nhất

Bài viết này được SCR.VN sưu tập và biên soạn những bài văn phân tích “Bảo kính cảnh giới bài 31” hay nhất ở bên dưới, cùng xem nhé!

Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 Của Nguyễn Trãi Đặc Sắc

Các bạn học sinh đừng bỏ qua bài văn phân tích “Bảo kính cảnh giới bài 31” của Nguyễn Trãi đặc sắc sau đây nhé!

Khi nhắc đến Nguyễn Trãi, ta không thể không ngợi ca sự trung thành và hiếu hạnh của ông. Cho đến ngày nay, thơ của ông vẫn truyền tải được tinh thần chữ trung hiếu. Nguyễn Trãi là một anh hùng vĩ đại, luôn lo lắng cho dân tộc và quê hương suốt cuộc đời.

Dù đã lui về ẩn dật, tránh xa danh vọng nhưng tâm hồn của ông vẫn luôn bao trùm bởi niềm đau, nỗi lo cho đất nước và chứa đầy tình cảm với nhân dân. Không phân biệt hoàn cảnh, Nguyễn Trãi luôn suy nghĩ về tương lai của đất nước và cố gắng đóng góp cho sự phát triển của nó.

Tấm lòng trung hiếu của nhà thơ được thể hiện rõ nét qua bài “Bảo kính cảnh giới bài 31”.

Chân mềm ngại bước dặm mây xanh,
Quê cũ tìm về cảnh cũ thanh.

Với hai câu đề, Nguyễn Trãi thể hiện sự lựa chọn đúng đắn của một người đã từ bỏ danh lợi, trở về với quê cũ và giữ cốt cách của chính mình.

Hương cách gác vân thu lạnh lạnh,
Thuyền kề bãi tuyết nguyệt chênh chênh.

Bài thơ cũng miêu tả một bức tranh thiên nhiên đẹp nhưng buồn, có thuyền, có bãi, có tuyết và nguyệt, nhưng lại bao phủ trong không khí tĩnh lặng và khí thu se lạnh. Từ đó, ta có thể cảm nhận được tâm trạng buồn rầu của Nguyễn Trãi khi nhìn nhận lại cuộc đời của mình.

Ân tây là ấy yêu dường chúa,
Lỗi thác vì nơi luỵ bởi danh.

Cùng với đó, bài thơ còn thể hiện niềm đau đáu trong lòng Nguyễn Trãi về bổng lộc mà vua chúa đã ban cho ông. Trong khi ông dễ dàng từ bỏ danh lợi, số phận của mình để về sống ẩn dật, với tâm nguyện giữ vững trí tuệ và tránh xa những thú vui vô nghĩa của cuộc đời, thì ông vẫn luôn cảm thấy chưa đủ để báo đáp ơn vua đã ban. Từ đó, ta có thể thấy được tâm hồn thanh cao, giản dị, lánh đục khơi trong của Nguyễn Trãi.

Bui có một niềm trung hiếu cũ,
Chẳng nằm thức dậy nẻo ba canh.

Cuối cùng, bài thơ gợi lên trong tâm hồn của người đọc niềm yêu nước, ái dân và trung hiếu vẹn tròn. Đây là một tác phẩm văn học rất đáng để đọc và suy nghĩ. Nó mang đậm tính nhân văn, gắn kết con người với quê hương, với tình cảm trung thành, giữa tình yêu và sự hi sinh vì đất nước.

Tổng kết lại, bài thơ “Hai câu đề, hai câu thực” là một tác phẩm văn học với những thông điệp sâu sắc, mang lại cho người đọc nhiều cảm xúc và suy nghĩ. Tác phẩm là một gương mẫu cho chúng ta về tình yêu nước, tình người, trung hiếu và lòng dũng cảm trong cuộc sống.

Gợi ý cho bạn văn mẫu 🌸 Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 46  🌸 ấn tượng!

Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 Ấn Tượng

Tham khảo bài văn phân tích “Bảo kính cảnh giới bài 31” ấn tượng mà SCR.VN chia sẻ bên dưới nhé!

Nguyễn Trãi không chỉ là một người anh hùng của dân tộc, ông còn là một thi nhân, là tác giả của rất nhiều áng văn thiên cổ bất hủ. Với lập luận sắc bén, ngồi bút tài hoa nổi danh trong triều chính, ông còn thể hiện phong cách thoải mái trong những tựa thơ thường ngày. Sự nhàn nhã ấy được thể hiện rõ trong Bảo kính cảnh giới, tác phẩm trữ tình tâm đặc hiếm có của ông.

Nội dung chính của bài thơ là tình yêu của con người đối với thiên nhiên cùng nỗi lòng “ưu dân ái quốc, lo lắng về thời thế của nhà thơ. Nhân vật trữ tình xuất hiện tại khoảng không gian bình dị, an lạc ấy, như một nét mực điểm xuyết trên trang tuyên thành. Nguyễn Trãi là một người yêu thích thiên nhiên, đằm chìm vào sự rộng lớn và mở lòng với vẻ đẹp ấy trong mọi hoàn cảnh. Trái ngược với đặc điểm thơ lúc đó nghiêng về vịnh, thì Nguyễn Trãi lại dùng bút pháp tả thực vô cùng chân thật. Bức tranh thiên nhiên hiện lên với đầy đủ những nét đẹp chỉ qua vài câu thơ:

Chân mềm ngại bước dặm mây xanh,
Quê cũ tìm về cảnh cũ thanh.

Bên cạnh miêu tả thiên nhiên tươi đẹp, hai câu đề thể hiện sự lựa chọn của Nguyễn Trãi: Rời xa con đường làm quan, trở về với quê cũ, cảnh xưa. Đây là sự lựa chọn đúng đắn của một bậc hiền nhân, quyết tránh xa danh lợi, vui sống với thiên nhiên, giữ gìn nhân cách.

Trở về quê cũ giữa bao tâm trạng ngổn ngang, Nguyễn Trãi hướng mắt về những cảnh tươi đẹp nơi quê cũ:

Hương cách gác vân thu lạnh lạnh,
Thuyền kề bãi tuyết nguyệt chênh chênh.

Hai câu thực gợi cuộc sống bình yên, ẩn dật của Nguyễn Trãi nơi quê nhà: Làm bạn với sách vở, vui thú với thiên nhiên; đồng thời tạo sự cân xứng, hài hòa cho lời thơ. Qua đó, ta được chiêm ngưỡng, một bức tranh cảnh vật đẹp nhưng buồn: Cảnh đẹp vì có thuyền, có bãi, có tuyết có nguyệt, có cái lạnh lạnh của trời thu. Cảnh buồn bởi sự tĩnh lặng và khí thu lạnh lạnh bao trùm. Cảnh được nhìn qua tâm trạng có chút buồn của Nguyễn Trãi nên cũng nhuốm màu tâm trạng ấy.

Tâm sự, nỗi lòng của Nguyễn Trãi qua 4 câu thơ cuối:

Ân tây là ấy yêu dường chúa,
Lỗi thác vì nơi luỵ bởi danh.
Bui có một niềm trung hiếu cũ,
Chẳng nằm thức dậy nẻo ba canh.

Nguyễn Trãi hiện lên là một người luôn suy tư về bổng lộc, tước vị vua chúa ban đã ban cho mình; luôn đau đáu nỗi niềm trung hiếu với vua, với đấng sinh thành; đồng thời cảm thấy bị trói buộc bởi danh lợi là một lựa chọn sai lầm, vì thế, Nguyễn Trãi đã từ quan về ở ẩn, tránh xa lánh lợi danh. Song, từ quan rồi, Nguyễn Trãi vẫn không thôi day dứt vì “Ơn vua chưa báo lòng canh cánh..”

Như vậy, qua bài thơ “Bảo kính cảnh giới” ta có thể cảm nhận được tâm hồn thanh bạch, tâm thế tự do tự tại của nhà thơ Nguyễn Trãi trước cảnh sắc tươi đẹp nơi dân dã. Nhưng ta cũng thấy được nét đẹp trong tâm hồn của nhà thơ này, đó là dù có lui về ở ẩn thì tấm lòng nhân nghĩa của ông vẫn luôn hướng về nhân dân, đó là ước mơ đầy nhân văn, đầy con người khi mong mỏi cho người dân có một cuộc sống tốt đẹp.

Đọc thêm mẫu 🌸 Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 38 🌸 đặc sắc!

Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 Hay Nhất

Cùng SCR.VN viết bài văn phân tích “Bảo kính cảnh giới bài 31” thật hay nhé!

Nguyễn Trãi, một danh tướng với nhiều công lao vang dội trong lịch sử Việt Nam, đã để lại cho chúng ta một bức tranh thi vị về thiên nhiên và tâm hồn thanh cao của một bậc hiền nhân. Bài thơ “Bảo kính cảnh giới bài 31” là một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông. Bài thơ được viết theo thể thơ Thất ngôn bát cú Đường luật.

Hai câu đề:

Chân mềm ngại bước dặm mây xanh,
Quê cũ tìm về cảnh cũ thanh.

Hai câu đề thể hiện sự lựa chọn của Nguyễn Trãi là bỏ lại con đường làm quan, quay trở lại với quê cũ và ký ức xưa. Đây là quyết định đúng đắn của một bậc hiền nhân, người quyết tâm tránh xa danh lợi, tìm vui thú trong thiên nhiên và giữ gìn phẩm chất đạo đức.

Bức tranh cảnh vật được miêu tả qua hai câu thực:

Hương cách gác vân thu lạnh lạnh,
Thuyền kề bãi tuyết nguyệt chênh chênh.

Hai câu thực sử dụng biện pháp nghệ thuật là: Phép đối (Hương cách >< Thuyền kề; gác vân >< bãi tuyết; thu lạnh lạnh >< nguyệt chênh chênh).

Tác dụng của biện pháp nghệ thuật này là: Miêu tả được cuộc sống bình yên và ẩn dật của Nguyễn Trãi tại quê hương với hình ảnh thân thiết với sách vở và thiên nhiên và tạo ra sự cân xứng và hài hòa cho lời thơ của ông.

Đó là một bức tranh cảnh vật đẹp nhưng gợi lên cảm giác buồn bã. Nó đẹp vì có sự hiện diện của những thuyền, bãi, tuyết và ánh trăng, cùng với không khí lạnh giá của mùa thu. Tuy nhiên, bức tranh lại mang đến cho người xem cảm giác buồn vì sự tĩnh lặng và cái lạnh của không khí. Tâm trạng buồn của Nguyễn Trãi cũng được thể hiện qua bức tranh, tạo nên một màu sắc đặc biệt cho tác phẩm.

Ân tây là ấy yêu dường chúa,
Lỗi thác vì nơi luỵ bởi danh.
Bui có một niềm trung hiếu cũ,
Chẳng nằm thức dậy nẻo ba canh.

Tâm sự và nỗi lòng của Nguyễn Trãi được thể hiện qua 4 câu thơ cuối, trong đó ông luôn suy tư về bổng lộc và tước vua đã ban cho mình. Ông cũng đau đáu vì nỗi niềm trung hiếu với vua và đấng sinh thành. Tuy nhiên, Nguyễn Trãi cảm thấy bị trói buộc bởi danh lợi, và vì thế ông đã quyết định từ quan về ở ẩn, tránh xa lánh lợi danh. Mặc dù đã từ quan, Nguyễn Trãi vẫn không ngừng day dứt vì “ơn vua chưa báo lòng canh cánh”.

Qua bài thơ, Nguyễn Trãi được miêu tả như là một nhân vật có tâm hồn thanh cao, giản dị và không màng đến danh lợi. Quyết định rời xa chốn quan trường và trở về với quê hương, với cuộc sống bình yên, gần gũi với thiên nhiên là minh chứng cho sự lánh đục khơi trong và sự giản dị của Nguyễn Trãi.

Tuy nhiên, trong tâm hồn Nguyễn Trãi vẫn luôn tồn tại niềm ưu nước, ái dân, là tấm lòng trung hiếu vẹn tròn không gì lay chuyển. Nỗi niềm ưu ái ấy luôn đau đáu trăn trở trong ông, kể cả khi đã rời xa chốn quan trường. Điều này cho thấy tâm hồn của Nguyễn Trãi là một tâm hồn đẹp, với những phẩm chất đáng kính trọng.

Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 Chọn Lọc

Dưới đây là mẫu bài văn phân tích “Bảo kính cảnh giới bài 31” đã được SCR.VN chọn lọc và biên soạn, xem ngay!

Nguyễn Trãi không chỉ là một anh hùng dân tộc, được vua trọng dụng và được nhân dân yêu quý vì có tấm lòng liêm chính, không màng danh lợi, một bậc trung hiếu đích thực. Ông còn là một thi nhân với nhiều tác phẩm văn chương bất hủ. Với bút pháp sắc sảo và tài hoa, ông đã thể hiện phong cách thoải mái trong các tác phẩm thơ hàng ngày của mình.

Tác phẩm “Bảo kính cảnh giới bài 31” nằm trong tập thơ “Quốc Âm thi taaph” nổi tiếng của ông thể hiện tình yêu của con người đối với thiên nhiên và tấm lòng luôn lo lắng về tình hình đất nước, dân chúng.

Chân mềm ngại bước dặm mây xanh,
Quê cũ tìm về cảnh cũ thanh.

Nguyễn Trãi là một người yêu thiên nhiên và luôn đắm mình trong vẻ đẹp tự nhiên, bất kể hoàn cảnh ra sao. 2 câu thơ đề trong tác phẩm này cũng thể hiện sự lựa chọn đúng đắn của ông khi quyết định rời xa con đường làm quan và trở về với quê cũ. Bằng cách này, Nguyễn Trãi muốn giữ gìn nhân cách và sống với thiên nhiên.

Hương cách gác vân thu lạnh lạnh,
Thuyền kề bãi tuyết nguyệt chênh chênh.

Đọc 2 câu thơ này, chúng ta có thể thấy được bức tranh thiên nhiên nơi ông lựa chọn về sống ẩn rất bình yên, có thuyền, có bãi, có trăng,.. nhưng lại đan xen nỗi buồn. Khung cảnh mùa thu lạnh hanh và ảm đạm, con người tìm về chốn bình yên, không có những thị phi chốn hoàng cung.

Ân tây là ấy yêu dường chúa,
Lỗi thác vì nơi luỵ bởi danh.

Tác phẩm “Bảo kính cảnh giới số 31” cũng thể hiện tâm trạng buồn của Nguyễn Trãi khi ông suy ngẫm về sự bổng lộc và danh lợi. Ông đã từ chức quan để tránh xa danh lợi nhưng vẫn không thoát khỏi niềm đau đáu trong lòng vì không được trả ơn vua. Tuy nhiên, tâm hồn thanh bạch và tình yêu nhân nghĩa của Nguyễn Trãi vẫn luôn hướng về người dân, mong muốn họ có một cuộc sống tốt đẹp qua 2 câu thơ cuối:

Bui có một niềm trung hiếu cũ,
Chẳng nằm thức dậy nẻo ba canh.

Tóm lại, qua tác phẩm “Bảo kính cảnh giới”, ta được thấy tâm hồn tự do, sáng sủa của Nguyễn Trãi trước vẻ đẹp tự nhiên đồng thời cũng cảm nhận được tình yêu nhân nghĩa của ông và ước mơ về một cuộc sống tốt đẹp cho người dân.

Trau dồi kĩ năng viết với mẫu 🌸 Phân Tích Bảo Kính Cảnh Giới Bài 28 🌸 xuất sắc!

Cảm Nhận Về Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 Sưu Tập

Gửi tặng bạn bài văn cảm nhận về “Bảo kính cảnh giới bài 31” thú vị, tham khảo ngay nhé!

Bài thơ “Bảo kính cảnh giới bài 31” của Nguyễn Trãi là một tác phẩm nổi tiếng trong văn học Việt Nam. Bài thơ được viết theo thể thơ Thất ngôn bát cú Đường luật và miêu tả cuộc sống của Nguyễn Trãi sau khi ông rời xa chốn quan trường và trở về với quê hương.

Hai câu đầu của bài thơ thể hiện quyết định của Nguyễn Trãi rời xa danh lợi và trở về quê cũ. Ông thấy chân bước mềm nhưng lại ngại dặm đường trên những con đèo, những con đường đầy khó khăn. Ông muốn tìm về cảnh quê cũ thanh bình và gần gũi với thiên nhiên.

Hình ảnh của quê hương cũ xuất hiện trong hai câu thực sự của bài thơ. Hương cách gác vân thu lạnh lạnh cho ta thấy cảnh vật mùa thu bao phủ trong sương mù, một không khí lạnh giá và u ám. Trong khi đó, thuyền kề bãi tuyết nguyệt chênh chênh mang đến cho ta một cảnh tượng lãng mạn, với ánh trăng phản chiếu trên tuyết và những con thuyền bình yên đậu chờ gió.

Bài thơ cũng nói về niềm tương ái tương sức với đồng bào và nhân dân. “Ân tây là ấy yêu dường chúa”, ý chỉ tình cảm của Nguyễn Trãi với vua và những người có công trong việc xây dựng đất nước. Tuy nhiên, “lỗi thác vì nơi luỵ bởi danh”, ông cảm thấy bị trói buộc bởi danh lợi và quyết định rời xa quan trường để sống một cuộc sống giản dị hơn.

Cuối bài thơ, Nguyễn Trãi chia sẻ về niềm trung hiếu, lòng biết ơn đối với vua và lo cho muôn dân. “Bui có một niềm trung hiếu cũ”, tuy đã từ quan nhưng ông vẫn không ngừng day dứt vì “ơn vua chưa báo lòng canh cánh”. Bài thơ này cho thấy tâm hồn thanh cao, giản dị và tình cảm của Nguyễn Trãi với vua và dân tộc Việt Nam.

Cảm Nhận Về Bảo Kính Cảnh Giới Bài 31 Đơn Giản

Chia sẻ đến độc giả bài văn cảm nhận về bài “Bảo kính cảnh giới số 31” đơn giả, mời các bạn cùng xem:

Nguyễn Trãi, một danh tướng vĩ đại đã để lại cho lịch sử Việt Nam một tác phẩm thơ đầy thi vị về thiên nhiên và tâm hồn thanh cao. Bài thơ “Bảo kính cảnh giới bài 31” là một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông, được viết theo thể thơ Thất ngôn bát cú Đường luật.

Chân mềm ngại bước dặm mây xanh,
Quê cũ tìm về cảnh cũ thanh.
Hương cách gác vân thu lạnh lạnh,
Thuyền kề bãi tuyết nguyệt chênh chênh.
Ân tây là ấy yêu dường chúa,
Lỗi thác vì nơi luỵ bởi danh.
Bui có một niềm trung hiếu cũ,
Chẳng nằm thức dậy nẻo ba canh.

Hai câu đầu của bài thơ thể hiện quyết định của Nguyễn Trãi rời xa chốn quan trường và trở về quê hương. Tác phẩm miêu tả cuộc sống bình yên và gần gũi với thiên nhiên của ông thông qua hai câu thực sự sử dụng phép đối. Mặc dù bức tranh cảnh vật đẹp, nó cũng mang đến cho người xem cảm giác buồn bã và tâm trạng buồn của Nguyễn Trãi cũng được thể hiện qua tác phẩm.

Cuối bài thơ, Nguyễn Trãi chia sẻ nỗi niềm trung hiếu và tình yêu đối với vua và đất nước. Quyết định từ quan và tránh xa danh lợi là minh chứng cho tâm hồn giản dị và thanh cao của ông. Tuy nhiên, niềm ưu nước và ái dân vẫn còn sống mãi trong tâm hồn Nguyễn Trãi, cho thấy ông là một nhân vật đáng kính trọng với tấm lòng trung hiếu vẹn tròn.

Cảm thụ thơ văn Nguyễn Trãi với 🌸 Phân Tích Ngôn Chí Bài 3 🌸 sưu tập!

Viết một bình luận