31+ Mẫu Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Thích Lớp 5 Ngắn Gọn Hay Nhất ❤️️ Những Bài Văn Kể Chuyện Cổ Tích Lớp 5 ✅ Chia Sẻ Tuyển Tập Đặc Sắc Với Những Câu Chuyện Dân Gian Ý Nghĩa Và Giàu Triết Lý.
Dàn Ý Bài Văn Kể Chuyện Cổ Tích Lớp 5
Với dàn ý bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5, các em học sinh sẽ cần hệ thống đầy đủ những nội dung và diễn biến của câu chuyện sau đó diễn đạt lại theo một trình tự hợp lý. Tham khảo mẫu dàn ý kể chuyện Nàng tiên Ốc dưới đây:
I. Mở bài: Giới thiệu nhân vật mà em định tả (Nàng tiên Ốc) – có thể giới thiệu qua tác phẩm, tác giả của truyện.
II. Thân bài:
a. Tả bao quát hình dáng nhân vật:
- Chọn tả đặc điểm nổi bật nhất:
- Nàng tiên Ốc: xinh đẹp, vóc dáng sang quý như tiểu thư khuê các, nàng mặc áo xanh như màu vỏ ốc.
b. Tả chi tiết:
- Khuôn mặt nàng tiên: thon thon hình trái xoan, mắt to, có ánh nhìn dịu dàng. Tóc nàng đen nhánh, cài trâm gọn gàng. Trên khuôn mặt trắng hồng, môi nàng tiên đỏ như son và đôi mày lá liễu cong cong của nàng làm đôi mắt dịu dàng hẳn đi.
- Dáng đi của nàng tiên; nhanh nhẹn, uyển chuyển.
- Nàng tiên làm việc rất nhanh và gọn gàng.
- Nàng tiên Ốc giàu lòng thương người nghèo khổ nên hằng ngày nàng giúp bà lão công việc nhà.
- Em ao ước được gặp nàng tiên Ốc.
- Liên hệ thực tế:
- Ngày nay, các nữ điều dưỡng ở bệnh viện cũng là những nàng tiên giúp người chữa bệnh.
- Hoa hậu và những hoạt động từ thiện của họ cũng giúp ích cho đời.
III. Kết luận:
- Nàng tiên Ốc là người nhân hậu.
- Cô tiên Ốc trong tâm trí chúng em dường như đã trở thành người thật chứ không phải nhân vật trong truyện.
Chia sẽ bạn 🌟 15+ Mẫu Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Biết 🌟 Hay Nhất
Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 – Thạch Sach
Câu chuyện cổ tích mà em thích nhất là câu chuyện Thạch Sanh. Câu chuyện kể về một cậu bé nghèo khó, mồ côi cha mẹ, sống với bà nội già yếu. Cậu bé tên là Thạch Sanh, có nghĩa là sinh ra từ hòn đá. Cậu bé rất hiền lành, chăm chỉ, biết yêu thương và giúp đỡ người khác.
Một ngày nọ, khi đi hái củi trong rừng, cậu bé gặp một con rồng bị thương. Cậu bé đã dùng áo khoác của mình để băng bó cho con rồng và đưa nó về nhà. Con rồng rất biết ơn cậu bé và trở thành bạn thân của cậu. Con rồng có thể biến hình thành người và có nhiều phép thuật kỳ diệu.
Nhờ sự giúp đỡ của con rồng, cuộc sống của Thạch Sanh và bà nội dần dần được cải thiện. Cậu bé cũng được con rồng dẫn đi gặp công chúa Lý Thông, con gái của vua nước Lâm. Công chúa Lý Thông xinh đẹp, thông minh, tốt bụng và yêu mến Thạch Sanh. Hai người đã quyết định kết hôn.
Tuy nhiên, cuộc sống của Thạch Sanh không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Cậu bé phải đối mặt với nhiều khó khăn và thử thách do sự ganh ghét và đố kị của Lý Thường Kiệt, một tên quan ác độc muốn chiếm lấy công chúa Lý Thông. Lý Thường Kiệt đã dùng nhiều mưu mẹo để hãm hại Thạch Sanh, như giả danh làm bạn của cậu, đưa cậu vào hang cọp, đánh cắp con rồng của cậu, giả vờ làm chết Thạch Sanh để lấy công chúa Lý Thông làm vợ…
Nhưng nhờ sự thông minh, dũng cảm và trung thành của Thạch Sanh, cùng sự giúp sức của con rồng và công chúa Lý Thông, cậu bé đã vượt qua tất cả các nguy hiểm và trở thành người hùng của dân chúng. Cuối cùng, Lý Thường Kiệt bị trừng phạt xứng đáng, còn Thạch Sanh được vua ban cho làm thái tử và sống hạnh phúc bên công chúa Lý Thông.
Câu chuyện Thạch Sanh là một câu chuyện hay và ý nghĩa. Nó giúp em hiểu được tầm quan trọng của lòng nhân ái, lòng trung thực và lòng dũng cảm trong cuộc sống. Nó cũng cho em biết được rằng cái ác sẽ bị trừng phạt, cái thiện sẽ được đền đáp.
TẶNG BẠN 👉 15+ Mẫu Kể Lại Truyện Cổ Tích Bằng Lời Văn Của Em
Kể Lại Câu Chuyện Cổ Tích Sơn Tinh Thuỷ Tinh Lớp 5
Câu chuyện cổ tích mà em thích nhất là câu chuyện Sơn Tinh – Thuỷ Tinh. Câu chuyện kể về cuộc chiến tranh giành công chúa Mỵ Nương của hai vị thần là Sơn Tinh và Thuỷ Tinh. Sơn Tinh là vị thần của núi rừng, có sức mạnh và khôn ngoan. Thuỷ Tinh là vị thần của sông nước, có pháp thuật và hung hăng.
Một ngày nọ, vua Hùng Vương thứ 18 muốn tìm chồng cho công chúa Mỵ Nương, con gái duy nhất của mình. Vua đưa ra một điều kiện khó khăn, đó là ai muốn lấy công chúa phải mang đến những vật quý hiếm nhất trên đời. Nhiều người đã thử may mắn, nhưng đều không thành công. Chỉ có hai người là Sơn Tinh và Thuỷ Tinh đã hoàn thành được điều kiện của vua.
Sơn Tinh mang đến cho vua những vật phẩm từ núi rừng, như ngọc bích, ngà voi, lông vũ… Thuỷ Tinh mang đến cho vua những vật phẩm từ sông nước, như ngọc trai, san hô, ngưu tầm… Vua rất khó quyết định, bởi hai người đều có tài năng và phúc hậu. Cuối cùng, vua quyết định để công chúa Mỵ Nương tự chọn chồng.
Công chúa Mỵ Nương đã chọn Sơn Tinh làm phu quân, bởi cô thấy Sơn Tinh có vẻ ngoài anh tuấn, tính cách dịu dàng và trí tuệ cao. Thuỷ Tinh không chịu thua kém, bèn tuyên chiến với Sơn Tinh để tranh giành công chúa. Cuộc chiến giữa hai vị thần đã gây ra những biến động khủng khiếp cho thiên nhiên và con người.
Thuỷ Tinh dùng nước lũ cuốn phăng mọi thứ trên đường đi. Sơn Tinh dùng núi cao chắn lại dòng nước. Thuỷ Tinh dùng sóng to đánh vào bờ. Sơn Tinh dùng rừng cây che chở cho bờ biển. Thuỷ Tinh dùng gió lốc quật ngã cây cối. Sơn Tinh dùng đá lớn cản lại gió lốc. Cuộc chiến kéo dài không ngừng nghỉ, khiến cho thiên hạ chao đảo, sinh mạng bị thiệt hại.
Công chúa Mỵ Nương rất buồn bã và lo lắng khi thấy cuộc chiến của hai vị thần. Cô đã cầu xin cha mình can thiệp để dừng cuộc chiến. Nhưng vua Hùng Vương không có quyền lực để làm được điều đó. Cô cũng đã cầu xin Sơn Tinh và Thuỷ Tinh tha thứ cho nhau và hòa giải. Nhưng hai vị thần không nghe lời cô. Cô đã không còn cách nào khác, ngoài việc tự sát để hy sinh cho hòa bình.
Khi biết tin công chúa Mỵ Nương đã chết, Sơn Tinh và Thuỷ Tinh đều rất đau lòng và ân hận. Họ đã ngừng cuộc chiến và trở về nơi mình ở. Nhưng họ không bao giờ quên được công chúa Mỵ Nương và tình yêu của họ. Họ luôn tìm cách để gặp lại nhau và tranh giành công chúa Mỵ Nương trong tâm trí họ. Đó là lý do mà thiên nhiên luôn có khó khăn khi thiên tai mưa lũ quanh năm.
XEM MẪU 👉 Kể Lại Câu Chuyện Nàng Tiên Ốc
Những Bài Văn Kể Chuyện Cổ Tích Lớp 5 Ngắn Gọn
Trong những bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 ngắn gọn siêu hay, dưới đây xin giới thiệu đến bạn đọc và các em học sinh bài văn mẫu kể về câu chuyện “Cậu bé thông minh”:
Ta là sứ giả của nước Đại Việt. Suốt mấy năm nay, ta phụng sự cho nhà vua – một người hết lòng yêu nước, thương dân. Đặc biệt, nhà vua hết sức tin dùng và quý mến người tài. Vì thế, lần này người đã phái ta đi đến các ngôi làng tìm kiếm người tài về giúp ngài cai trị đất nước.
Một ngày, khi đi qua ngôi làng nọ, ta nhìn thấy có hai cha con đang cùng nhau cày ruộng. Thế là, ta nảy lên sự tò mò, thử đặt một câu hỏi:
-Này, lão kia! Trâu của lão một ngày cày được mấy đường?
Tuy nhiên, thật bất ngờ khi người trả lời ta lại là người con chứ không phải người cha:
-Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi một ngày cày được mấy đường.
Nghe cậu bé hỏi ngược lại như thế, ta nhận ra ngay cậu chính là nhân tài mà mình luôn tìm kiếm. Thế là, ta vội thúc ngựa về bẩm tấu cho nhà vua. Biết được câu chuyện nhà vua mừng lắm, nhưng để chắc chắn hơn, ngài quyết định sẽ thử cậu bé thêm lần nữa. Ngài ban cho làng cậu bé ba con trâu đực và ba thúng gạo nếp, yêu cầu một năm sau phải nộp lên chín con trâu. Trước lời đố đó, ta vô cùng thấp thỏm, không biết cậu bé sẽ trả lời thế nào.
Một thời gian sau, khi ta đang cùng nhà vua bàn việc trong thư phòng, thì nghe tiếng khóc ầm ĩ ở trước cửa cung. Thấy lạ, nhà vua cho mời vào. Ta nhận ra ngay đó chính là cậu bé thông minh đó. Cậu ta khóc lóc đòi nhà vua bảo bố sinh em cho mình. Trước lời đề nghị vô lý đó, nhà vua vô cùng khó xử. Đúng lúc ấy, cậu bé hỏi ngược lại nhà vua, sao lại bắt làng cậu chăm cho ba con trâu đực đẻ ra chín con trâu con. Nghe thế, nhà vua liền nhận ra mình đã bị bẫy ngược rồi. Nhà vua vừa lòng lắm.
Nhưng để cho cả triều đình cùng tin tài của cậu, người cho thử tài lần thứ ba. Ngài sai ta đem một con chim sẻ nhỏ đến, yêu cầu cậu bé làm thành ba mâm cỗ. Ngay lập tức, cậu bé bảo ta đem về cho vua một cây kim, nhắn rằng. nhờ ngài mài kim thành một con dao thật sắc để mổ thịt chim. Lần này, ai cũng tâm phục khẩu phục.
Một hôm nọ, sứ giả của nước láng giềng sang chơi, mang theo một câu đố vô cùng khó. Biết đây là ý muốn thăm dò xem nước ta có người tài không của họ, nhà vua vô cùng tức giận. Đúng lúc mọi người đang vò đầu bứt tai để suy nghĩ, ta nhớ ngay đến cậu bé thông minh kia. Được sự đồng ý của nhà vua, ta đem câu đố đến chỗ cậu. Nào ngờ, trước câu hỏi cả triều đình đều bó tay ấy, cậu vừa nghe đã giải được ngay. Không những thế, còn đọc đáp án thành bài đồng dao:
“Tang tình tang ! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng
Bên thời bôi mỡ kiến mừng kiến sang…”
Nhờ trí thông minh của cậu bé, mà triều đình ta giải được câu đố khó. Khiến sứ giả phải e dè. Sau sự kiện lần đó, cậu bé được phong làm trạng nguyên trẻ tuổi nhất. Còn ta, được nhà vua thưởng hậu hĩnh vì đã tìm được người tài cho đất nước.
Quà cho bạn may mắn hôm nay 🌼 Thẻ Cào Miễn Phí 🌼 Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất
Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Thích Lớp 5 Tấm Cám
Đón đọc bài văn kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 Tấm Cám hay nhất với câu chuyện quen thuộc nhưng được kể dưới góc nhìn mới lạ hơn.
Tôi là một con cá bống nhỏ bé, nơi tôi sống là một con sông nhỏ chảy ngang qua làng. Tôi hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình vì được bơi lội kiếm ăn cùng bạn bè. Nhưng nhiều khi cuộc sống có những chuyện bất trắc mà tôi không thể nào lường trước được. Cuộc đời tôi đã chứng kiến bao nhiêu chuyện bi, hài trên đời, nhưng có câu chuyện mà tôi ấn tượng nhất là câu chuyện về cuộc đời của nàng Tấm.
Hôm ấy, như thường lệ, tôi tung tăng đi kiếm mồi, về nhà vì mệt quá nên tôi ngủ quên khuấy đi mất. Không ngờ khi tỉnh dậy, mình đã nằm gọn trong chiếc giỏ của người xúc cá. Tôi cố bấu víu thành giỏ để thoát ra nhưng không được. Còn những chị cá, anh tôm khác nằm trong giỏ bảo tôi đừng cố làm gì nữa, nên chấp nhận số phận của mình thôi.
Nhưng sau đó một hồi, tôi không biết vì sao mà mọi người nằm cùng tôi trong giỏ thoát ra được hết, chỉ còn một mình tôi bơ vơ trong sự tối tăm ấy. Tôi im lặng thở dài thì nghe tiếng khóc sướt mướt, tiếng khóc nghe sao bi thương và não nề đến thế, nếu tôi ở ngoài, chắc hẳn tôi sẽ đến an ủi và vỗ về người con gái ấy. Vừa thương, vừa buồn thì tôi bỗng thấy một vầng hào quang sáng hiện lên, có một cụ già râu tóc bạc phơ, mặt rất hiền từ và phúc hậu, trên tay cầm chiếc gậy sáng loáng. Ông cụ nhìn người con gái đang khóc và bảo:
-Con à, vì sao con khóc vậy?
Rồi cô gái vừa khóc, vừa nói trong những tiếng tủi nhục:
-Con là Tấm, con cùng em Cám đi bắt cá tôm, nếu ai được phần hơn sẽ nhận được yếm đào từ mẹ. Con cố gắng để xúc được nhiều cá tôm mà em Cám đã nói dối con, đổ hết thành quả của con sang giỏ mình..hức…hức…hức
Sau khi nghe cô gái nói, tôi mới biết đây là nàng Tấm. Ngày thường, bơi lội trên sông, tôi cũng nghe những người trong làng ra giặt quần áo khen nức nở cô Tấm này. Nghe bảo cô Tấm vất vả lắm từ nhỏ đã mồ côi mẹ rồi, nàng sống với hai mẹ con mụ dì ghẻ độc ác, hành hạ, bắt nạt Tấm suốt ngày. Còn cô Tấm thì tính tình hiền lành, lại chịu thương chịu khó, chăm chỉ. Dù bị bắt nạt nhưng vẫn luôn tin tưởng và yêu thương hai mẹ con Cám, chính vì thế mà sự hiền lành ấy lại dễ bị mẹ con Cám lợi dụng.
Về phần Bụt, khi nghe Tấm kể lể thì thương lắm, Bụt bèn hỏi:
-Con xem trong giỏ con còn gì nữa không?
Tấm mở giỏ ra thì thấy còn tôi trong đó, cô Tấm theo lời bụt dặn đưa tôi về nhà. Nàng thả tôi vào giếng nước trong nhà, lúc ấy tôi mừng lắm, tôi đã được trở lại với môi trường sống của chính mình rồi. Không chỉ vậy, Tấm còn chăm sóc tôi rất kỹ, bữa ăn nào nàng cũng dành phần cơm chỗ tôi. Còn tôi thì ngày nào cũng mong đến bữa ăn để nghe được giọng nói đầy dịu dàng của nàng:
“Bống bống bang bang
Lên ăn cơm vàng
Cơm bạc nhà ta
Chớ ăn cơm hẩm
Cháo hoa nhà người”
Thế là từ đó, tôi và Tấm bên nhau ngày ngày, Tâm luôn tâm sự với tôi về những chuyện buồn, vui mà nàng đã gặp trong ngày.
Một hôm, tôi nghe tiếng gọi, vừa xuất hiện thì thấy bóng dáng hai con người mặt đầy dữ dằn, đáng sợ. Đoán biết đó là hai mẹ con nhà Cám, tôi định chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi, hai con người ác độc đó đã bắt lấy tôi, giết tôi làm thịt. Họ vùi dập xương tôi vào đống tro bếp trong nhà. Linh hồn tôi được bụt cho theo Tấm, nàng Tấm thì khi biết chuyện khóc lóc thảm thiết vì thương tôi. Sau khi nghe Bụt giúp đỡ, nàng tìm thấy xương tôi và đem chôn vào bốn chân giường.
Năm đó, nhà vua trong triều mở một hội lớn để tìm vợ. Ai nấy díu dắt nhau đến thử vận may, mẹ con Cám cũng thế, nhưng lại không hề cho Tấm đi. Để ép Tấm ở nhà, mụ dì ghẻ bắt Cám nhặt hết số thóc, gạo đỏ họ sẵn, khi nào xong mới được đi. Tủi hờn biết bao, tấm vừa làm vừa khóc.
Bụt thương tình hiện lên giúp đỡ nàng, vừa hay khi xong, Bụt bảo nàng đào bốn lọ xương nơi chân giường lên để lấy trang phục mà đi dự hội. Lúc ấy, thật bất ngờ, xương tôi biến thành những váy áo lộng lẫy , đôi giày xinh đẹp. Tấm mặc vào người trong như một nàng tiên xinh đẹp tuyệt trần. Tôi mong cầu nàng sẽ được nhà vua chọn làm hoàng hậu, bù đắp cho những vất vả, khốn khó mà nàng phải gánh chịu.
Vì vội vàng đến hội cho kịp giờ nên không mấy trên đường nàng bị đánh rơi mất một chiếc giày. Tưởng là đã mất nhưng các bạn biết không, chiếc giày ấy được nhà vua nhặt được khi trên đường tới. Trong buổi hội đó, nhà vua đã ra lệnh rằng ai thử vừa chiếc giày ấy thì nhà vua sẽ lấy làm vợ. Mọi người tranh nhau thử, ai cũng mong mình vừa chân để được lấy vua, nhưng chẳng ai có thể đeo vừa ngoài bàn chân nàng Tấm. Thế là Tấm được sủng ái vào cung, sống hạnh phúc với vua còn mẹ con kẻ giết tôi về nhà trong lòng đầy căm tức, ghen ghét.
Những tưởng mẹ con Cám kia sẽ từ bỏ, vậy mà chúng vẫn bàn cách để hãm hại Tấm. Ngày giỗ cha, Tấm vượt đường xa trở về, lòng nàng nhớ mẹ thương cha mà khóc. Khi Tấm trèo lên hái cau cúng cha, mụ dì ghẻ ở dưới chặt gốc khiến Tấm ngã xuống mà chết. Đau đớn thay, bàn tay của sự tàn ác và ích kỷ đã giết chết Tấm. Rồi mụ ta đưa con vào cung thay Tấm để làm hoàng hậu, hưởng giàu sang.
Về phần Tấm, khi chết đi, nàng hoá thân thành chim vàng anh để được ở bên bầu bạn với vua. Vậu mà mẹ con Cám vẫn không tha, chúng giết vàng anh đi. Sau đó Tấm hoá thân thành cây xoan đào, khung cửi dệt, vẫn bị Cám hãm hại. Cuối cùng nàng hoá thành quả thị nơi gốc cây mang hương thơm cho đời. Một ngày, có một cụ già đi qua gốc thị, thấy thị thơm, bèn bảo:
“Thị ơi, thị rụng bị bà
Bà để bà ngửi chứ bà không ăn”
Vừa dứt lời thì quả thời rụng xuống, cụ già mang về cất rất kỹ, vuốt vẻ mỗi ngày. Tấm hiểu được tấm lòng của bà, để đền ơn, nàng giúp bà sửa soạn việc nhà cửa, bếp núc mỗi khi bà đi vắng. Sau một thời gian, cúi bà phát hiện ra Tấm, bèn ngỏ lời mong Tấm ở lại với mình, bầu bạn với thân già.
Một hôm, nhà vua đi ngang qua, ghé qua cụ bà uống nước, ăn trầu. Nhận ra đó là trầu cánh phượng mà Tấm từng têm cho mình ăn, nhà vua gặng hỏi và được bà cụ kể chuyện nàng Tấm. Vua và Tấm gặp lại nhau trong niềm hạnh phúc vô bờ. Hai người trở về và sống viên mãn bên nhau. Mẹ con Cám bị nhận cái kết thích đáng của kẻ tàn độc.
Tôi đã cùng Tấm trải qua nhiều chuyện, dõi theo Tấm trong hành trình đấu tranh để giành lại hạnh phúc của nàng, tôi càng khâm phục và hiểu nàng hơn. Một cô gái có trái tim lương thiện, ấm áp, giàu yêu thương, một cô gái mạnh mẽ để chiến thắng cái ác quanh mình, cô gái ấy xứng đáng được hạnh phúc.
Tấm chính là đại diện tiêu biểu cho cái thiện ở đời, tôi mong rằng còn cháu mình mãi sau sẽ nói gương nàng Tấm, sống chân thật, vị tha, ấm áp và lương thiện.
SCR.VN tặng bạn 💧 Kể Lại Chuyện Tấm Cám Với Kết Thúc Khác 💧 15 Mẫu Hay
Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Thích Lớp 5 Sọ Dừa
Những bài văn mẫu Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Thích Lớp 5 Sọ Dừa chọn lọc sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích dành cho các em học sinh. Tham khảo bài văn kể lại truyện Sọ Dừa như sau:
Tôi tên là Sọ Dừa. Ngày hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe về câu chuyện cuộc đời của mình.
Cha mẹ tôi là những người nông dân hiền lành và rất chăm chỉ làm việc, dù cuộc sống nghèo khó nhưng luôn sống vui vẻ với làng xóm. Tuy nhiên, chỉ có một điều khiến hai người phiền lòng là dù đã tuổi cao nhưng chưa có một đứa con. Một hôm, mẹ tôi vào rừng lấy củi. Trời nắng to nên mẹ khát nước, nhìn thấy chiếc sọ dừa bên gốc cây có đựng nước mưa, mẹ đã uống dòng nước mát đó. Và rồi, tôi đã được đầu thai như thế.
Cha mẹ rất vui mừng những ngày mang thai tôi. Ít lâu sau, cha qua đời và mẹ sinh ra tôi, không có chân tay và người tròn lông lốc như một quả dừa. Mẹ buồn lòng định vứt tôi đi, tôi bỗng lên tiếng: “Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp”. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mẹ và mẹ đặt tên cho tôi là Sọ Dừa.
Khi tôi lớn lên và mẹ dần già yếu, tôi bèn xin với mẹ cho đến nhà phú ông chăn bò để kiếm tiền phụ giúp mẹ. Lúc đầu, phú ông ngần ngại nhưng rồi cũng đồng ý cho tôi làm việc. Hàng ngày, tôi lăn sau đàn bò ra đồng để chăn, đến tối lại lăn sau lùa chúng về chuồng. Cả đàn bò đều béo tốt khiến phú ông mừng rỡ vô cùng.
Vào những ngày mùa bận rộn, khi người làm ra đồng làm việc, phú ông đã sai ba cô con gái lần lượt mang cơm ra cho tôi. Hai người chị gái rất kiêu kì và thường hắt hủi tôi, chỉ có cô út đối đãi với tôi rất tử tế. Đến hôm cô út mang cơm ra cho tôi, khi đó tôi đã cất tiếng sáo du dương cho đàn bò gặm cỏ.
Cô đã ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trong hình dạng mới: một chàng trai khỏe mạnh bình thường, khuôn mặt tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào. Khi biết cô đến, tôi bỗng trở lại hình dạng Sọ Dừa như cũ. Nhiều lần như vậy, cô biết tôi không phải người thường và yêu mến tôi. Chính tấm lòng nhân hậu của cô út cũng đã khiến tôi đem lòng yêu thương người con gái ấy.
Cuối mùa ở thuê năm đó, tôi về nhà và giục mẹ sang nhà phú ông hỏi vợ cho tôi. Mẹ vô cùng sửng sốt nhưng thấy tôi năn nỉ, quyết tâm nên bà đã chiều lòng. Thấy mẹ tôi đến, phú ông đã mỉa mai và ra điều kiện thách cưới: “Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm đem sang đây.” Nhìn mẹ lo âu, tôi đã động viên mẹ yên tâm để tôi lo lắng mọi việc.
Đến ngày cưới, tôi đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật và cô út bằng lòng lấy tôi. Cỗ bàn được bày biện linh đình. Lúc rước dâu, tôi đã hóa thân thành chàng trai khôi ngô tuấn tú bên người vợ xinh đẹp, hiền hậu của mình khiến mọi người đều ngạc nhiên và mừng rỡ. Vợ chồng tôi đã sống bên nhau hạnh phúc. Tôi chăm chỉ ngày đêm miệt mài học tập và trong kì thi năm đó, tôi đỗ trạng nguyên. Triều đình cử tôi đi sứ. Trước lúc lên đường, tôi đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà để phòng thân.
Ganh tị với những thứ vợ tôi có được, hai người chị vợ đã tìm cách hãm hại. Họ rủ vợ tôi chèo thuyền ra biển rồi đẩy nàng xuống dòng nước sâu. Nàng đã bị cá kình nuốt chửng nhưng may mắn khi cầm theo những đồ dùng tôi tặng mà thoát chết. Nàng cầm con dao mổ bụng cá, đánh đá lấy lửa nướng thịt cá ăn. Hai quả trứng gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng nàng. Khi đi sứ trở về, tôi vô cùng tức giận khi biết tin vợ mất tích, Tôi bèn đi thuyền ra đảo thì nghe tiếng gà trống gáy to: “ò… ó… o… Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về.”
Cho thuyền vào đảo thì biết đó chính là vợ tôi. Gặp lại nhau, chúng tôi mừng mừng tủi tủi. Đưa vợ về nhà, tôi mở tiệc mừng mời bà con đến chia vui, nhưng lại giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai cô chị thấy thế khấp khởi mừng thầm, tranh nhau kể chuyện cô em rủi ro ra chiều thương tiếc lắm. Tôi không nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Hai cô chị nhìn thấy em mình thì xấu hổ quá, lén bỏ ra về rồi từ đó bỏ đi biệt xứ.
Từ đó, vợ chồng tôi và mẹ sống hạnh phúc bên nhau. Sự biến mất hai người chị vợ không rõ tung tích khiến tôi cũng buồn nhưng đó là bài học cho những kẻ ích kỉ, tham lam và độc ác.
Gợi ý tuyển tập ☔ Kể Về Một Ngày Hội Mà Em Biết ☔ 15 Bài Kể Về Lễ Hội Hay
Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Thích Lớp 5 Chim Thần
Bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 đạt điểm cao kể lại truyện Cây khế dưới góc nhìn của “chim thần” sẽ mang đến cho các em học sinh những cảm nhận mới lạ.
Văn học Việt Nam là kho tàng của những câu ca dao tục ngữ, những câu chuyện cổ tích đã nhẹ nhàng đi vào lời ru của bà, của mẹ. “Cây khế” là một trong những truyện cổ tích gần gũi, thân quen với tuổi thơ các bạn nhỏ. Tôi chính là nhân vật Chim Thần trong truyện cổ tích đó. Hôm nay, tôi xin được kể lại câu chuyện để chúng ta cùng suy nghĩ ý nghĩa của nó.
Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ đều mất sớm. Người anh tham lam lười biếng. Người em lại hiền lành, chăm chỉ. Khi hai anh em lấy vợ chưa được bao lâu thì người anh chia gia tài. Vốn bản tính tham lam sẵn có lại cậy thế mình là anh cả hắn chiếm hết tài sản cha mẹ để lại chỉ cho người em một mảnh vườn nhỏ và cây khế ngọt. Vợ chồng người anh sống sung sướng, an nhàn trên gia tài có sẵn còn người em thì phải đi cày thuê cuốc mướn sống qua ngày. Tuy cuộc sống vất vả nhưng ngày nào người em cũng không quên tưới nước, chăm sóc cho cây khế.
Mùa khế năm ấy, cây khế trong vườn nhà người em ra hoa kết trái, cành nào cành ấy đều sai trĩu quả. Vợ chồng người em thầm nghĩ bán quả lấy tiền mua thóc gạo. Tôi vốn rất thích ăn trái cây. Một hôm, tình cờ lại bay ngang qua khu vườn của người em, thấy những quả khế chín mọng hấp dẫn, tôi vội sà xuống ăn hết trái này đến trái khác. Thấy tôi ăn khế, người em ở đâu đi đến đứng ngước mắt nhìn tôi, anh ta không đuổi tôi đi mà chỉ buồn rầu than thở với tôi:
-Chim ơi! Gia tài nhà tôi chỉ có mỗi cây khế này thôi. Chim ăn hết rồi, tôi biết lấy gì để sống?
Tôi vốn là loài chim biết trả ơn bèn đáp:
-Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.
Vợ chồng người em có vẻ bất ngờ vì tôi biết nói tiếng người. Nhưng cũng theo lời đi may một cái túi ba gang. Mấy hôm sau, theo như lời hẹn, tôi bay đến chở người em ra đảo lấy vàng. Người em thấy vàng chất đầy đảo nhưng không hề tỏ vẻ tham lam, chỉ lấy đủ một túi ba gang rồi nhờ tôi chở về nhà. Từ đó, cuộc sống người em trở nên sung túc, giàu có. Vợ chồng người em còn đem tiền và gạo giúp đỡ mọi người trong vùng.
Chuyện đến tai người anh. Người em không giấu diếm kể hết sự việc. Lòng tham nổi lên, người anh bèn gạ đổi gia tài của mình để lấy cây khế. Vợ chồng người em đồng ý, thế là anh ta chuyển về chỗ người em ở. Mùa khế ra hoa kết trái năm sau tôi lại đến ăn như lần trước.
Người anh cũng than thở với tôi y như người em. Tôi vẫn đáp:
-Ăn một quả, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng.
Anh ta vui mừng khôn xiết, nhưng hai vợ chồng người anh lại may một cái túi to đến mười hai gang. Tôi đưa anh ta đến đảo lấy vàng. Đến nơi, anh ta hoa cả mắt, hì hục nhét vàng bạc châu báu chật cứng cả cái túi mười hai gang và cố gắng nhét đầy mọi chỗ trên người mình. Lúc trở về, ì à ì ạch leo lên lại tụt xuống mãi hắn mới bò lên được lưng tôi.
Nhưng vì nặng quá, tôi phải vỗ cánh đến mấy lần mới nhấc mình lên khỏi mặt đất được. Đường về nhà hắn phải bay qua biển rộng, phần vì chở quá nặng, phần vì có một luồng gió bất chợt thổi đến, tôi không giữ được thăng bằng, bèn nghiêng cánh hất hắn và cả túi vàng xuống biển sâu.
Câu chuyện qua đã lâu nhưng vẫn nhắc nhở mỗi người không nên tham lam. Tham lam sẽ nhận lại hậu quả thích đáng.
Ngoài ra, tại SCR.VN còn có 🌺 Kể Về Những Đổi Mới Ở Quê Em 🌺 15 Bài Văn Mẫu Hay
Tả Một Câu Chuyện Cổ Tích Lớp 5 Về Ông
Một trong những bài văn tả một câu chuyện cổ tích ngắn gọn và ý nghĩa có thể kể đến là câu chuyện về ông Nguyễn Khoa Đăng. Đón đọc trọn vẹn bài văn mẫu dưới đây:
Trong những truyện đã học ở Tiểu học, tôi thích nhất là câu chuyện nói về ông Nguyễn Khoa Đăng, một ông quan có tài xét xử và nhiều kế sách trừ hại cho dân. Tôi kể cho các bạn nghe nhé!
Một lần, có anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng anh bận đong dầu cho khách, có một người thò tay vào bị lấy trộm tiền. Khi biết mình bị mất tiền, anh mới sực nhớ ra. Lúc nãy, có một người mù quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mấy cũng không đi. Anh dám chắc là người ấy. Anh gửi gánh hàng cho người quen rồi chạy đi tìm. Người mù chối phăng lấy lí do là mình bị mù, biết tiền để đâu mà ăn trộm. Hai bên xô xát nhau một hồi thì bị lính bắt giải về quan.
Trước vị quan Nguyễn Khoa Đăng, người mù khăng khăng chối cho rằng anh hàng dầu vu cáo. Quan hỏi:
-Anh có mang tiền không?
Người mù đáp:
-Có, nhưng đấy là tiền của tôi.
-Cứ đưa đây!
Khi người mù móc tiền ra, quan sai người múc một chậu nước, bỏ số tiền vào chậu. Váng dầu nổi lên. Người mù đành nhận tội. Cứ ngỡ là vụ án đã xong, náo ngờ quan lại phán:
-Tên ăn cắp này là kẻ giả mù. Vì nếu mù làm sao hắn biết chỗ để tiền mà lấy.
Rồi ông sai lính lôi kẻ ăn cắp ra đánh. Bị đánh đau quá, hắn bèn mở cả hai mắt, van lạy quan tha tội.
Đó là chuyện về tài xét xử của ông. Còn câu chuyện sau đây thì khiến tôi khâm phục đức độ, tài năng và mưu mẹo tiêu diệt bọn gian phi trừ hậu hoạ cho dân của ông Nguyễn Khoa Đăng. Trong thời kì làm quan, ông đã làm cho suốt một dọc truông nhà Hồ ở Quảng Trị không còn một bóng gian phi. Trước đó, ở cái truông này là rừng rậm, con đường Bắc Nam phải đi qua đây. Bọn gian phi đã dùng nơi này làm sào huyệt đón đường trấn lột.
Để bắt bọn cướp, ông sai chế một hòm gỗ kín có lỗ thông hơi, vừa một người ngồi, có khoá bên trong để người ngồi trong có thể mở tung nắp hòm dễ dàng. Ông đưa các võ sĩ giỏi võ nghệ có vũ khí ngồi vào rồi sai quân sĩ ăn mặc giống thường dân khiêng những cái hòm ấy đi qua truông, lại phao tin lên rằng: có một vị quan to ở ngoài Bắc sắp sửa về quê sẽ đi qua truông; cùng những hòm của cải quý. Bọn cướp nghe tin mừng khấp khởi, chuyến này chắc thu lợi lớn. Chúng hí hửng khiêng những cái hòm về sào huyệt.
Nhưng vừa về đến nơi, thì những cái hòm bật tung ra. Những võ sĩ tay lăm lăm kiếm binh của triều đình kéo đến. Bọn cướp đành hạ vũ khí, chắp tay xin tha mạng. Ông quan dùng bọn cướp ấy đi khai khẩn đất hoang ở biên giới, lập thành những đồn điền rộng lớn. Sau đó, ông đưa dân đến lập xóm dọc hai bên truông, khiến một vùng rừng núi âm u vắng vẻ trở thành những xóm làng đông đúc và có cuộc sống bình yên.
Tôi rất khâm phục ông Nguyễn Khoa Đăng và cố gắng học thật giỏi để sau này trở thành một người tài giỏi, liêm chính như ông.
Ngoài tả một câu chuyện cổ tích ngắn gọn, chia sẻ cơ hội 🌟 Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí 🌟 Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới
Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Thích Lớp 5 truyện Cây Khế
Bài văn kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 Cây Khế được kể lại dưới góc nhìn của nhân vật người em sẽ như thế nào? Mời bạn đọc và các em học sinh tham khảo những bài văn lớp 5 kể chuyện cổ tích đặc sắc sau đây:
Tôi là người em trong câu chuyện Cây Khế. Mỗi lần nhớ lại chuyện xưa, lòng tôi nặng trĩu một nỗi buồn. Đó là nỗi buồn vì anh tôi đã vĩnh viễn ra đi bởi lòng tham lam vô độ.
Lúc sinh thời, bố mẹ tôi có một gia sản tương đối lớn. Khi họ mất đi, anh tôi dành hết nhà cửa, ruộng vườn, đất đai,… Anh chỉ để cho tôi một túp lều nhỏ và một cây khế. Tôi lúc nào cũng hiếu thuận nên nhất mực nghe theo, không dám đòi hỏi gì hơn.
Hằng ngày, vợ chồng tôi ra sức chăm bón nên cây khế mau đơm hoa, kết trái. Nhìn cây khế trĩu quả, vợ chồng tôi vui mừng khôn xiết. Cây khế đã trở thành nguồn sống của gia đình tôi.
Một ngày kia, bỗng có một con chim lạ từ đâu bav đến đậu trên cây khế. Chim thật đẹp. Bộ lông nó mịn màng như nhung, thân hình chim to lớn như đại bàng. Chim ăn khế nhà tôi rất nhiều, nó mổ hết quả này đến quả khác. Tôi thật xót lòng nhưng không nỡ xua đuổi chim đi. Tôi chi đứng dưới gốc mà than thờ với chim rằng:
-Gia đình ta sống nhờ vào cây khế này thôi, nay chim ăn hết thì ta sống làm sao?
Tôi vừa dứt lời thì chim kêu lên thành tiếng:
-“Ăn một quả khế Trả một cục vàng May túi ba gang Mang đi mà đựng”
Thật ngạc nhiên! Tôi không nghĩ rằng chim sẽ giúp mình giàu sang, nhưng tôi vẫn bảo vợ may một cái túi vừa đúng ba gang. Sáng hôm sau, chim đến chở tôi đi lấy vàng, tôi vô cùng vui sướng vì quá nhiều vàng ở đấy, nhưng tôi chỉ lấy vừa đủ đựng vào túi rồi leo lên lưng chim để chim chở về nhà. Gia đình tôi đã trở nên giàu có từ dạo ấy.
Tôi đã có cơ hội giúp đỡ người nghèo khó trong làng. Vợ chồng tôi thầm cảm ơn chim thần tốt bụng đã giúp đỡ chúng tôi. Chẳng bao lâu, anh tôi biết được sự việc trên nên sang nhà tôi đòi đổi gia sản của anh để lấy lại cây khế. Vốn chiều lòng anh nên tôi chấp thuận. Tôi chỉ mong anh em thuận hòa và gia đình êm ấm. Thế là hằng ngày anh cứ đứng ờ gốc cây khế mà trông chờ chim lạ.
Sự chờ mong của anh cũng đến. Chim lạ bay tới ăn khế, anh tôi than thở với chim. Chim lạ cũng kêu thành tiếng như lần trước. Anh tôi mừng quá, lòng tham của anh trỗi dậy. Anh bảo vợ may cái túi mười hai gang để chuẩn bị đi lấy vàng. Sáng sớm hôm sau, chim bay đến chở anh đi đến núi vàng.
Đến nơi, chim đáp cánh xuống. Nhìn thấy vàng, anh hoa cả mắt. Anh không cầm được lòng tham nên cố lấy cho thật nhiều vàng. Anh đựng đầy vào túi mười hai gang và còn lấy thêm giấu vào trong người. Lúc về, chim bay qua giữa biển thì gặp cơn gió mạnh, chim mỏi cánh bảo anh thả bớt vàng xuống nhưng anh không chịu nghe lời, cứ khư khư ôm lấy túi vàng. Bỗng cánh chim chao đảo. Chim không chịu đựng được nữa vì quá nặng nên đã trút anh tôi cùng cái túi vàng xuống biển.
Tôi thật đau xót cho anh. Giá như anh tôi đừng tham lam thì đâu có kết cục bi thảm như thế. Từ câu chuyện về cây khế và chim thần, tôi muốn nhắn gửi mọi người một điều:
“Ở hiền thì được gặp hiền Người ngay thì được phật, tiên độ trì”.
Cùng với những bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5, xem nhiều hơn 🌹 Kể Về Một Việc Tốt Mà Em Đã Làm 🌹 15 Bài Văn Ngắn Hay
Tả Một Câu Chuyện Cổ Tích Lớp 5 truyện Nàng Tiên Ốc
Theo dõi những tình tiết thú vị trong câu chuyện “Nàng tiên Ốc” với bài tập làm văn kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 Nàng Tiên Ốc ngắn hay như sau:
Ta là một bà lão sống cô độc một mình trong một ngôi nhà nhỏ. Ta đã già yếu, không thế cấy cày lại chẳng có con cháu đỡ đần nên cuộc sống rất nghèo khó. Hàng ngày, ta phải ra đồng mò cua bắt ốc kiếm sống. Một hôm, ta tình cờ bắt được một con ốc rất xinh đẹp, vỏ của nó phủ một màu xanh biếc, lấp la lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Thấy ốc đẹp, không nỡ đem bán nên ta đã đem ốc về và thả vào cái chum nước ngoài sân.
Lạ thay, từ ngày đó trở đi, mỗi lần ta đi làm về đều thấy nhà cửa sạch sẽ, tươm tất, gọn gàng, vườn tược được vun xới, lợn gà được ăn no. Đặc biệt, có cả mâm cơm được sắp sẵn trên bàn. Ban đầu, ta tưởng hàng xóm thương ta già cả côi cút nên sang giúp. Nhưng không phải. Ta quyết định tìm ra cho bằng được người đã lén giúp mình.
Đúng theo kế hoạch. Một hôm, ta giả vờ đi làm như mọi khi. Nhưng thực ra, đi đến nửa đường ta bèn quay lại, tìm nơi kín đáo rình xem… Chờ mãi, cuối cùng ta cũng thấy một người con gái tuổi mới mười tám đôi mươi, đẹp như tiên sa giáng trần chui ra từ trong chum nước. Nàng tiên nhẹ nhàng đi vào nhà rồi cầm chổi quét dọn, lau chùi nhà cửa, sân vườn và cho lợn, gà ăn… Ta hết sức ngạc nhiên.
Đoán chắc nàng tiên chui ra từ vỏ ốc, lặng lẽ ta lại gần chum nước, cầm vỏ ốc lên rồi đập vỡ ra thành từng mảnh. Ta không muốn cô gái biến mất vào trong vỏ ốc, ta muốn cô sống với mình nên đã làm vậy. Nghe tiếng động, cô gái vội chạy đến bên chum nước để ẩn mình trong vỏ ốc, nhưng đã quá muộn. Thấy cô gái ngạc nhiên, ta bèn lên tiếng:
-“Con gái ơi! Hãy ở lại đây với ta”.
Cô gái bằng lòng. Từ đó nàng tiên ốc trở thành người con gái yêu của ta và nhờ có nàng mà cuộc sống của ta rất hạnh phúc.
Ngoài tả một câu chuyện cổ tích lớp 5, tham khảo 🌹 Kể Về Một Tấm Gương Tốt Trong Học Tập, Giúp Đỡ, Vượt Khó 🌹 Tuyển tập hay nhất
Bài Văn Kể Chuyện Cổ Tích Lớp 5 Học Sinh Giỏi – Cây Tre Trăm Đốt
Có lẽ các em học sinh đều đã rất quen thuộc với truyện “Khắc nhập khắc xuất”. Vậy nên đừng bỏ qua bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 học sinh giỏi dưới đây với một góc nhìn mới lạ và thú vị.
Tôi là Khoai, là một người nông dân hiền lành. Nhà tôi nghèo, bố mẹ lại mất sớm nên tôi phải đi ở cho một lão nhà giàu trong làng. Nhà lão ta rất nhiều ruộng vườn, trâu bò, của cải nhưng lão chưa thoả mãn. Thấy tôi hiền lành, khoẻ mạnh, chăm chỉ lại thạo việc đồng áng, lão ta muốn tôi làm lợi thật nhiều cho lão. Một hôm, lão ta gọi tôi đến và khôn khéo nói với tôi:
-Con chịu khó thức khuya dậy sớm làm lụng giúp ta, chớ quản nhọc nhằn, ba năm nữa ta sẽ gả con gái và cho hai vợ chồng một nửa gia tài.
Nghe lão dỗ ngon dỗ ngọt, tôi tưởng lão nói thật và cứ thế quần quật làm việc cho lão. Sau ba năm, nhờ công sức của tôi, lão có thêm nhà ngói, sân gạch, tậu thêm được trâu bò, ruộng vườn. Rồi một hôm, lão lại gọi tôi đến và bảo với tôi một cách thân mật:
-Con thật có công với nhà ta. Con đã chịu khó ba năm trồng cây sắp đến ngày ăn quả. Cơ ngơi nhà ta chỉ còn thiếu cây tre trăm đốt, con gắng lên rừng tìm cho được đem về, ta sẽ gả con gái cho.
Tôi mừng quá bèn hăm hở xách dao lên rừng. Tôi không hề biết rằng lão nhà giàu đã không giữ lời hứa năm xưa. Lão đã ngấm ngầm nhận lời gả con gái cho con trai một lão nhà giàu khác trong vùng. Hôm tôi lên rừng cũng chính là hôm hai lão nhà giàu chuẩn bị làm lễ cưới cho con trai, con gái của chúng. Sau này nghe mọi người kể lại tôi mới biết rằng: ở nhà, hai lão nhà giàu hí hửng bảo nhau: “Cái thằng ngốc ấy có đi quanh năm, suốt tháng cũng đố mà kiếm được cây tre dài đủ trăm đốt! Thế nào rồi cũng bị rắn cắn, hổ vồ”.
Tôi hì hục trèo đèo, lội suối, luồn hết bụi này bờ khác tìm kiếm, nhưng chỉ thấy những cây tre thấp bé bình thường, cây cao nhất cũng chưa được năm chục đốt. Thất vọng quá, tôi ngồi bưng mặt khóc. Bỗng nhiên có ai đặt tay lên vai tôi và một giọng êm ái cất lên:
-Làm sao con khóc giữa rừng vậy?
Nghe tôi kể lể sự tình, Bụt cười, bảo:
-Khó gì việc ấy! Con hãy chặt đủ một trăm đốt tre, đem xếp nối với nhau rồi hô: “Khắc nhập, khắc nhập” thì có ngay cây tre trăm đốt thôi!”.
Nói xong, Bụt biến mất. Tôi làm đúng lời Bụt bảo. Quả nhiên cả trăm đốt tre dính liền với nhau thành một cây tre dài trăm đốt thật! Tôi sung sướng nâng cây tre lên vác về. Nhưng cây tre dài quá, vướng bờ bụi, không sao đưa ra khỏi rừng được. Không biết làm thế nào, tôi cùng chỉ biết ngồi khóc. Bụt lại hiện lên hỏi:
-Có cây tre trăm đốt rồi, sao con còn khóc?
Tôi nói với Bụt là cây tre dài quá không thể vác về nhà được. Bụt liền ân cần bảo:
-Con hãy hô: “Khắc xuất, khắc xuất” thì những đốt tre ấy sẽ rời ra!
Tôi làm theo lời Bụt và đúng là cả trăm đốt tre rời ra thật. Tôi kiếm dây buộc thành hai bó, gánh về.
Lúc về tới nơi, thấy hai họ đang ăn uống linh đình và sửa soạn đón dâu, tôi mới biết là lão nhà giàu lừa mình. Tôi giận lắm nên không nói gì cả. Tôi lẳng lặng xếp một trăm đốt tre nổi nhau và hô: “Khắc nhập, khắc nhập”. Một cây tre đúng trăm đốt tươi xanh óng ả hiện ra trước mắt mọi người. Ai cũng ngạc nhiên, trầm trồ thán phục. Lão chủ cũng chạy lại gần cây tre để xem, tôi đọc luôn: “Khắc nhập, khắc nhập”. Lão ta bị dính chặt vào cây tre, cố giãy giụa nhưng không tài nào dứt ra được.
Lão thông gia thấy vậy, chạy lại định gỡ cho lão chủ nhà. Đợi lão tới gần, tôi lại đọc: “Khắc nhập, khắc nhập”. Thế là lão ta cũng bị dính chặt luôn vào cây tre. Hai lão nhà giàu kêu khóc thảm thiết, van lạy tôi xin tôi gỡ ra cho. Lão chủ hứa trước hai họ sẽ gả con gái cho tôi ngay hôm đó. Lúc bấy giờ, tôi mới khoan thai đọc: “Khắc xuất, khắc xuất”. Tức thì hai lão kia rời khỏi cây tre và cây tre cũng rời ra thành trăm đốt.
Tôi làm lễ cưới với cô gái xinh đẹp con lão nhà giàu đó. Hai vợ chồng tôi sống với nhau hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Tìm hiểu hướng dẫn 🔥 Kiếm Thẻ Cào Miễn Phí 🔥 Kiếm Tiền Online Kiếm Thẻ Cào
Tả Truyện Cổ Tích Chiếc Sừng Hươu
Tham khảo những bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 đơn giản với câu chuyện kể về sự tích chiếc sừng hươu thú vị dưới đây:
Tôi là Hươu, cũng như Nai, Hoẵng, Thỏ trên đầu chỉ có hai cái tai mềm mại. Nhưng so với các bạn thì tôi là nhút nhát nhất. Cái gì tôi cũng sợ: Sợ bóng tối, sợ cả thú dữ nữa.
Tuy vậy, bạn bè ai cũng quý tôi vì tôi chăm chỉ, tốt bụng. Hôm trước, nghe tin bác gấu ốm nặng, tôi đã xin mẹ cho đến thăm bác. Đến nơi, tôi nghe trong hơi thở yếu ớt:
-Bệnh của bác nặng lắm. Chỉ có là Thảo Huyền mọc ở khe núi sâu mới chữa được.
Tôi nhanh nhảu đáp:
-Cháu chạy nhanh như tên bay, để cháu vào rừng lấy lá thuốc cho bác.
Không đợi bác Gấu nói gì, tôi vội chào bác và lên đường ngay. Nhưng đường rừng hiểm trở, rất nhiều thú dữ, tôi bắt đầu thấy run. Khi bóng tối tràn xuống cả khu rừng, tôi lại càng sợ. Tôi nép vào một gốc cây khác.Thần cây hiện lên hỏi:
-Tại sao cháu khóc? Cháu bị lạc mẹ à?
-Dạ không ạ. Cháu muốn đi vào khe núi để lấy lá Thảo Huyền về cho bác Gấu. Nhưng rừng thì rộng, có bao nhiêu thú dữ nên cháu sợ lắm.
-Sợ thì cháu hãy mau quay về nhà đi!
-Nhưng cháu thương bác Gấu lắm. Không có thuốc bác ấy chết mất.
Thần cây ân cần:
-Cháu là một đứa trẻ có tấm lòng nhân hậu. Đây ta cho cháu những cành cây khoẻ khoắn của ta. Cháu hãy đội lên đầu, cháu sẽ có thêm sức mạnh.
Tôi rối rít cảm ơn Thần cây rồi lên đường. Tôi băng qua suối, qua đèo mà không sợ thú dữ hay bóng đêm nữa. Khi tôi đem lá thuốc về, trời cũng rạng sáng. Tôi thấy muông thú trong rừng đang ngồi vây quanh bác Gấu. Tôi vội đưa lá thuốc cho bác nhai. Thật kỳ diệu, chỉ trong ít phút bác gấu đã khoẻ lại. Tất cả muông thú có mặt đều hỏi:
-Cây thuốc gì mà quý đến thế hở bác?
-Thuốc quý nhưng tấm lòng của Hươu còn quý hơn nhiều. Chính Hươu đã cứu bác đấy – Bác gấu ôn tồn nói.
Khi ấy, tất cả mới để ý đến tôi. Và ai cũng ngạc nhiên khi thấy trên đầu tôi là những cành cây vững chắc. Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện khi gặp Thần cây cho mọi người nghe. Và kỳ lạ chưa, cái cành cây trên đầu tôi đã dính chặt từ bao giờ. Mẹ tôi vuốt ve món quà Thần cây tặng cho tôi và gọi đó là Sừng Hươu.
Từ đó, loài Hươu chúng tôi luôn mang sừng trên đầu để chống lại thú dữ và tôi chẳng còn nhút nhát như trước nữa.
Gửi tặng bạn 💕 Kể Lại Một Việc Tốt Em Đã Làm Để Góp Phần Bảo Vệ Môi Trường 💕 15 Bài Văn Hay
Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Thích “THẠCH SANH”
Một góc nhìn mới lạ từ chính nhân vật Lý Thông sẽ kể lại truyện cổ tích Thạch Sanh thật mới lạ. Tham khảo bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 luyện viết sau đây:
Tôi là Lý Thông, một người chuyên bán rượu. Trong một lần đi bán rượu ở xã Cao Bình, ngồi nghỉ chân tại một quán nước gần gốc đa, tôi thấy một người vác về một đống củi to, tôi nghĩ bụng đây chắc chắc là một người có sức khỏe phi thường, liền lấn lá làm quen. Anh ta tên là Thạch Sanh, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, của cải chẳng có gi ngoài chiếc búa cha để lại. Tôi biết tên này thật thà, dễ lợi dụng nên đã quyết định kết nghĩa anh em với nó và cho nó về nhà tôi ở.
Thật đúng là gặp phải của hớ, từ ngày có nó mẹ con tôi đỡ vất vả đi nhiều. Bấy giờ, trong vùng có một con chằn tinh rất hung ác, phép thuật vô song, thường xuyên bắt người ăn thịt. Để yên ổn, dân làng tình nguyện nộp người cho nó để nó ăn thịt, không quấy phá dân làng nữa. Lần đó, đến lượt tôi, tôi bèn nghĩ ra cách là nhờ Thạch Sanh đi thay mình. Tối đó, tôi mời Thạch Sanh ăn uống no say, rồi cất lời nhờ cậy đi trông miếu thay mình vì mình còn phải cất mẻ rượu mới. Thạch Sanh không nghĩ ngợi nhiều liền nhận lời ngay. Tôi và mẹ vui mừng lắm.
Đêm hôm đó, tôi đang ngủ say thì bỗng có tiếng gọi của Thạch Sanh, mẹ con tôi nghĩ Thạch Sanh về đòi mạng, ,mẹ con tôi van xin khẩn thiết. Thạch Sanh mới kể lại chuyện giết chằn tinh, bây giờ mẹ con tôi mới an tâm. Tôi còn nghĩ ra một kế lừa Thạch Sanh rằng đó là con vật Vua nuôi, không giết được và bảo thạch Sanh về lại gốc đa cũ đi, không sẽ bị trách tôi. Việc ở đây cứ để anh xử lý cho. Lừa được Thạch Sanh, tôi liền mang đầu chằn tinh lên quan lĩnh thưởng. Tôi được vua khen ngợi và phong làm đô đốc.
Năm đó, Vua có một người con gái đến tuổi lấy chồng nhưng chưa chọn được ai thích hợp, vua cha bèn nghĩ ra cách ném cầu kén rể, ai bắt được cầu sẽ được làm phò mã.Nhưng khi công chúa vừa lên lầu chuẩn bị ném cầu thì bị một con đại bàng cắp đi mất. Thạch Sanh đang ngồi gốc đa, thấy đại bàng cắp người đi qua, chàng bèn lấy tên bắn trúng nó 1 phát, nhưng do đại bàng quá khỏe mạnh, nên nó vẫn bay được về hang. Chàng lần theo vết máu tìm được hang của Đại bàng.
Tôi được vua cha giao cho nhiệm vụ đi tìm công chúa và hứa sẽ gả con gái, truyền ngôi cho tôi nữa. Nhưng tôi chỉ vừa mừng vừa lo, không biết tìm công chưa kiểu gi cả. Tôi liền nghĩ đến Thạch Sanh, tôi về lại gốc đa năm xưa tìm nó. Thật vui mừng khi nó chính là người bắn trúng con đại bàng. Thạch Sanh còn tình nguyện xuống hang sâu để tìm công chúa. Tôi buộc dây vào thắt lưng hắn, dặn rằng khi vào cứu được công chúa thì hãy lay dây để kéo công chua lên, sua đó sẽ thả dây xuống để cứu em. Khi hắn cứu được công chúa, tôi đã không thả dây xuống cứu hắn nữa mà vít luôn của hang lại.
Từ lúc công chúa về cung không nói không rằng, vua cha rất lo lắng. Tôi đã mời rất nhiều nhà sư, đạo gia về để lễ tế nhưng không có tác dụng. Một hôm, trong từ trong tù phát ra một tiếng đàn của ai đó. Bỗng công chúa cất tiếng nói và muốn gặp người đánh đàn. Vua liền truyền người đánh đàn vào cung. Trước mặt mọi người tôi đã bị Thạch Sanh vạch mặt, Thạch Sanh vẫn thương tình tôi nên tha cho mẹ con tôi về quê làm ăn. Nhưng giữa đường do giữ lời thề năm xưa lúc kết nghĩa anh em. Tôi đã bị sét đánh chết.
Tiếp theo Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Thích Lớp 5, đừng bỏ qua 🔥 Kể Lại Giấc Mơ Gặp Lại Bà 🔥 15 Bài Văn Ngắn Hay Nhất
Bài Văn Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích “Cô bé quàng khăn đỏ”
Những bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 sinh động sẽ giúp các em học sinh phát huy khả năng diễn đạt và tư duy ngôn ngữ. Sau đây là bài văn mẫu kể lại truyện “Cô bé quàng khăn đỏ” để các em học sinh tham khảo:
Tôi là một cô bé năm nay lên 7 tuổi, tôi rất yêu quý bà ngoại của mình và ngoại tôi cũng vậy, rất yêu thương và lo lắng cho tôi. Ngoại hay tặng tôi quà, đặc biệt có chiếc khăn đỏ rất đẹp tôi vô cùng thích. Tôi thường đội nó trên đầu như một thói quen nên mọi người hãy gọi tôi là “cô bé trùm khăn đỏ”. Một hôm, bà tôi bị ốm, mẹ làm bánh và dặn tôi mang qua biếu bà, trước khi đi mẹ có nhắc nhở và bảo với tôi rằng: “Con đi đường thẳng, đến nhà bà luôn nhé, đừng la cà. Đường vòng qua rừng có rất nhiều chó sói đấy.”
Tôi vâng lời mẹ rồi nhanh chân đưa giỏ bánh qua nhà bà. Nhưng trên đường đi, nhiều bông hoa đẹp rực rỡ sắc màu, những chú bướm tung tăng bay lượn giữa khu rừng tuyệt đẹp đã thu hút tôi, khiến tôi quên mất lời mẹ dặn trước khi đi, cứ theo đường rừng mà vào chẳng mảy may suy nghĩ.
Vừa tung tăng một đoạn thì tôi gặp một bạn sóc nhỏ xinh xinh, chúng tôi nói chuyện một lúc rồi sóc bảo với tôi rằng: “Cô bé quàng khăn đỏ ơi, cô quên lời mẹ dặn à. Mẹ cô dặn phải đi đường thẳng, không được đi đường vòng qua rừng kẻo chó Sói ăn thịt cơ mà. Cô nghe lời mẹ dặn đi.” Nhưng tôi vẫn một mực đi, cố tình không để ý, đi đoạn đường vòng qua rừng để ngắm hoa thơm.
Đến giữa khu rừng, tôi hoảng hốt khi bắt gặp một con sói to, nhảy ra từ bụi rậm bên đường và hỏi tôi rằng: “Này, nhóc con, đang tung tăng đi đâu thế?”. Điệu bộ hống hách của sói khiến tôi sợ hãi vô cùng nhưng vẫn cố trấn an mình và trả lời sói: “Cháu đang đi đến nhà bà ngoại ạ.”. Tôi không nghĩ nó âm mưu muốn ăn thịt hai bà cháu tôi nên khi chó sói hỏi nhà bà ngoại đâu, tôi vẫn thật thà trả lời: “Nhà bà ngoại cháu ở bên kia khu rừng này. Ngôi nhà mà có cái ống khói cao tít ấy, chỉ cần đẩy cửa là vào nhà được luôn”.
Không ngờ khi vừa dứt lời, chó sói bỏ tôi một mình ở đó rồi chạy thẳng một mạch. Tôi mừng rỡ vì thoát được tên sói hung hăng, tranh thủ hái thêm vài bông hoa rồi đến nhà bà. Vừa đến nhà bà thì thật lạ, cửa nhà bà mở toang, không có ai. Tôi gọi bà mãi, không thấy trả lời, bèn tiến vào bên giường, hỏi thăm và thưa với bà mẹ bảo mang bánh sang. Càng nhìn bà, tôi càng thấy lạ, bèn cất tiếng hỏi;
-Bà ơi! Sao hôm nay tai bà to thế?
-Tai bà to để bà nghe cháu nói được rõ hơn.
-Thế còn mắt bà, sao hôm nay mắt bà to thế?
-Mắt bà to để bà nhìn cháu được rõ hơn. Thấy chiếc miệng của bà rất khác so với ngày thường, tôi hốt hoảng hỏi bà trong hoảng sợ:
-Thế còn mồm bà, sao……sao….sao.. hôm nay mồm bà to thế?
Vừa nói xong, sói ôm ngoàm lấy tôi và nuốt chửng. Tôi vô cùng hãi hùng và hoảng sợ. May sao có bác thợ săn đi quá, đoán rằng sói đã ăn thịt bà bèn mổ bụng hắn và cứu hai bà cháu tôi ra. Tôi và bà ôm nhau vui mừng, cảm ơn bác.
Trên đường về nhà, tôi thấy ân hận vô cùng, hứa từ nay sẽ nghe lời mẹ và không ham chơi nữa.
SCR.VN tặng bạn 💧 Nhận Thẻ Cào 50k Miễn Phí 💧 Kiếm Thẻ Cào Free
Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Mà Em Thích Lớp 5 “Điều ước của vua Mi – đát”
“Điều ước của vua Mi – đát” là một trong những câu chuyện cổ tích với ý nghĩa và giá trị sau sắc. Cùng theo dõi lại tình tiết của câu chuyện với bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 ý nghĩa như sau:
Mỗi câu chuyện đều mang đến cho ta một bài học quý giá. Đó có thể là bài học tri thức bổ ích, cũng có thể là bài học đạo lí làm người. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng được nghe câu chuyện “Điều ước của vua Mi – đát”. Câu chuyện đã cho em một bài học về sự tham lam của con người.
Câu chuyện kể rằng: thuở xa xưa, tại đất nước Hi Lạp xinh đẹp có một vị vua nọ nổi tiếng tham lam tên là Mi – đát. Thần Đi – ô – ni – dốt biết được lòng tham không đáy của vua Mi – đát nên đã cố ý xuất hiện và cho nhà vua một bài học. Một ngày kia, khi vua Mi – đát đang dạo chơi trong vườn thượng uyển thì thần Đi – ô – ni – dốt chợt hiện ra, phán:
-Ta ban cho ngươi một điều ước, điều ước sẽ hiệu nghiệm ngay.
Nghe vậy nhà vua vô cùng mừng rỡ. Vốn tính tham lam, vua Mi – đát không ngần ngại mà ước ngay:
-Xin thần cho mọi vật tôi chạm vào đều biến thành vàng!
Thần giữ lời hứa và ban cho Mi – đát điều ước tham lam ấy rồi biến mất. Ngay sau đó, vua Mi – đát nôn nóng muốn thử sự hiệu nghiệm của điều ước nên bẻ một cành sồi trên cây gần đó. Vua vừa chạm tay vào, cành cây lập tức biến thành vàng. Ông ta lượm một quả táo, tức thì quả táo cũng biến thành vàng nốt. Mi – đát sung sướng nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất, giàu có nhất trên thế gian. Không ai có thể giàu hơn mình nữa.
Đến bữa ăn, nhà vua vẫn giữ tâm trạng vui vẻ ngồi vào bàn tiệc, chờ người hầu dọn thức ăn lên. Thế nhưng bao nhiêu là cao lương mĩ vị, bát đũa, cốc chén… trên bàn ăn đều ngay lập tức biến thành vàng khi ông ta chạm tay tới. Không một thứ nào có thể ăn được nữa. Bụng đói cồn cào, bấy giờ vua Mi – đát mới hiểu được mình vừa ước một điều ước khủng khiếp như thế nào. Trong cơn đói hành hạ và nỗi sợ hãi,vua vội vàng run run quỳ xuống khấn xin thần Đi – ô – ni – dốt:
-Xin thần thu lại điều ước để cho tôi được sống.
Một lát sau, thần Đi – ô – ni – dốt mới hiện ra, nhìn vua Mi – đát và nghiêm nghị phán:
-Nhà ngươi hãy tới sông Pác – tôn, nhúng mình vào dòng nước, phép màu sẽ biến mất. Lòng tham của ngươi cũng sẽ được rửa sạch.
Vua Mi – đát nhanh chóng làm theo lời thần. Quả nhiên, sau khi ngâm mình xuống dòng sông thì phép màu biến mất. Nhà vua không còn bản tính tham lam như trước nữa.
“Điều ước của vua Mi – đát” vừa là một câu chuyện hài hước, vừa là một câu chuyện đầy ý nghĩa. Qua câu chuyện, em hiểu ra được nhiều điều. Không nên tham lam, tham lam sẽ không đem lại cho chúng ta hạnh phúc. Ngược lại tham lam còn đem đến những hậu quả khó lường.
Bên cạnh những bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5, chia sẻ cùng bạn 🌹 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi 🌹 15 Bài Văn Ngắn Hay Điểm 10
Tả Một Câu Chuyện Cổ Tích Lớp 5 “Truyện kể về cây hoa hồng”
Đón đọc những bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 ấn tượng nhất với “Truyện kể về cây hoa hồng” mang theo nhiều thông điệp nhân văn và ý nghĩa.
Mẹ thường kể cho em nghe nhiều truyện cổ tích. Mỗi chuyện mẹ kể đều lung linh ánh sáng huyền ảo, li kì, rực rỡ sắc màu của hoa lá, lấp lánh ánh bảy sắc cầu vồng. Chuyện lí thú đáng yêu như truyện “Chú mèo đi hia”, chuyện hiền hậu như truyện “Tấm Cám”, chuyện cảm động và sâu sắc mà em thích nhất là “Truyện kể về cây hoa hồng”.
Ngày xưa, ở một xứ sở lạnh giá, tuyết phủ, xa nước ta lắm, có hai mẹ con chàng trai kia sống trong một căn nhà làm bằng gỗ đẹp. Làng quê của chàng sát chân núi, có rừng đầy nấm và quả thơm, cây xanh cao vút, chim muông ca hót tưng bừng. Mẹ chàng quay xuồng dệt vải còn chàng trai khỏe mạnh ấy trồng lúa, gặt hái ở cánh đồng xa.
Một ngày nọ, mẹ chàng ốm nặng. Chàng trai tạm hoãn mọi việc đồng áng để chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ chàng ngày một bệnh nặng. Nhìn mẹ tái nhợt, thiêm thiếp bên giường, lòng chàng đau xót quá! Thần Mặt Trời gõ cửa nhà chàng chỉ đường cho chàng đi lên đỉnh núi tuyết để xin cây thuốc của bà Chúa Thiên thần. Thần Mặt Trời sẽ lái cỗ xe Mặt Trời đi chậm, giữ ngày dài để chàng đủ thời gian đem thuốc về cho mẹ.
Chàng trai lập tức lên đường. Vượt qua rừng thông, thác cao, núi đá lởm chởm, gai góc, chàng đến xử sở tuyết phủ của các vị thiên thần. Quần áo chàng rách bươm, chân chàng rỉ máu. Máu chàng rơi trên sườn núi, nhỏ trên núi đá, trên tuyết trắng nhưng chàng vẫn lầm lũi tiến đến căn nhà bằng băng của bà Chúa thiên thần. Trời rét cắt da cắt thịt, chàng vẫn rạp mình dưới gió tuyết mà đi. Đôi bàn chân của chàng đau buốt, tưởng chừng như không lê được nữa thì cánh cửa nhà bà Chúa thiên thần xịch mở, bà dịu dàng nâng chàng dậy.
Chàng trai đuối sức nhưng vô cùng mừng rỡ toan cất lời thưa thì bà Chúa thiên thần giơ cao một nhánh cỏ, bảo:
-Con thật biết yêu thương mẹ. Đây là cây thuốc cho mẹ con.
Cùng lúc ấy, bà Chúa thiên thần đưa cao chiếc đũa thủy tinh. Ánh sáng lấp lánh dìu chàng trai bay trên không. Chớp mắt, chàng đã về bên mẹ. Mặt Trời từ từ lặn sau cánh rừng. Đêm tĩnh mịch và sáng lấp lánh ngàn vì sao. Mẹ chàng đã uống thuốc, đang say ngủ. Chàng tựa vào ghế, thiếp đi sau một ngày đường mệt nhọc.
Bình minh ló rạng. Chim hót líu lo. Mẹ chàng thức dậy, tươi tỉnh như chưa hề đau ốm gì. Mẹ chàng ôm lấy chàng, vỗ về. Hai mẹ con nhìn qua cửa sổ: cánh rừng, sườn núi đá và cả xứ sở tuyết phủ nơi chàng đi qua với đôi chân rỉ máu chỗ ấy mọc lên những cây hoa đỏ thắm, đẹp lộng lẫy và hương thơm ngát. Người ta đặt tên cây hoa đó là hoa hồng, hoa kết tinh từ tình yêu của chàng trai dành cho mẹ.
Em cũng yêu mẹ em như chàng trai trong truyện. Em yêu những câu chuyện cổ tích mẹ kể hoài không hết. Em hạnh phúc vì luôn có mẹ bên cạnh. Vào ngày Quốc tế Phụ nữ mồng Tám tháng Ba, ngày của Mẹ, sinh nhật mẹ, em luôn kính tặng mẹ một đóa hoa hồng đỏ thắm và chùm điểm mười của em. Mẹ em lại kể em nghe chuyện về cây hoa hồng mà em nghe không bao giờ chán.
Ngoài những bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5, gửi đến bạn 🍃 Tưởng Tượng Sau 20 Năm Nữa Em Về Thăm Quê 🍃 15 Bài Hay
Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Lớp 5 “Ba chiếc rìu”
Trong tuyển tập những bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 của học sinh, sau đây là một góc nhìn khác về truyện “Ba chiếc rìu” để bạn đọc và các em học sinh cùng tham khảo.
Tên tôi là Khang, vốn làm nghề tiều phu. Bố mẹ mất sớm, tôi sống thui thủi một mình trong một căn lều dựng tạm nơi bìa rừng. Cuộc sống của tôi cứ êm đềm trôi qua cho đến một ngày tôi gặp một sự lạ kì.
Hôm ấy, cũng như mọi khi, tôi vác rìu vào rừng đốn củi. Không hiểu tay chân vụng về thế nào, tôi làm rơi rìu xuống con sông gần đó. Nước sâu, sông rộng, khó lòng lấy lại được rìu. Mà đó lại là kế sinh nhai duy nhất. Tôi buồn lắm! Ngày mai, ngày kia … và những ngày sau nữa tôi lấy gì mà kiếm củi nuôi thân đây? Càng nghĩ nước mắt tôi càng tuôn nhiều, chảy dài trên khuôn mặt đen sạm của tôi. Đúng lúc đó, một cụ già râu tóc bạc phơ xuất hiện trước mặt tôi. Trông cụ thật hiền lành và phúc hậu với vầng trán cao, khuôn mặt hồng hào. Ôn tồn cụ hỏi:
-Có chuyện gì mà con khóc thảm thiết vậy?
Tôi bèn thật thà kể đầu đuôi mọi chuyện cho ông lão nghe. Nghe xong, ông lão cười và hứa sẽ tìm lại chiếc rìu cho tôi. Tôi vui lắm!
Nói rồi, ông lão lặn ngay xuống sông. Chỉ một lát sau ông đã ngoi lên, trên tay cầm một lưỡi rìu bằng vàng sáng lấp lánh. Ông giơ rìu lên hỏi tôi:
-Đây có phải rìu của cháu không?
Dù chiếc rìu đó rất đẹp và có giá trị nhưng không phải rìu của mình thì đừng có lấy. Tôi vội trả lời:
-Không! Đó không phải cây rìu của cháu đâu ông ạ!
Nghe tôi nói xong, ông cụ lại lặn xuống sông một lần nữa. Lần này khi ngoi lên ông cụ cầm trên tay cầm một lưỡi rìu bằng bạc trông rất thích mắt. Cụ vẫn hỏi như cũ:
-Đây có phải rìu của cháu không?
Tôi không ngần ngại mà từ chối ngay:
-Thưa ông, cái này cũng không phải rìu của cháu.
Không nản, ông cụ lại tiếp tục lặn xuống sông lần nữa. Một lát sau, ông ngoi lên khỏi mặt nước với chiếc rìu bằng sắt hết sức bình thường, cán rìu nhìn còn hơi cũ. Nhưng đó chính là chiếc rìu của tôi. Sung sướng tôi reo to:
-Đây mới chính là rìu của cháu ông ạ!
Nghe vậy, ông lão đưa lại rìu cho tôi và nói. Cháu quả là một chàng trai thật thà, nghèo nhưng không tham lam. Cháu xứng đáng được thưởng. Ta tặng cho cháu cả ba lưỡi rìu này. Nói xong, ông lão vụt biến mất. Tôi biết mình gặp tiên nên chắp tay cảm tạ rồi về nhà. Nhờ ba chiếc rìu đó, tôi có cuộc sống ấm no và hạnh phúc trọn đời.
Đừng bỏ lỡ cơ hội 🍀 Nhận Thẻ Cào 100k Miễn Phí 🍀 Card Viettel Mobifone
Kể Lại Một Câu Chuyện Cổ Tích Lớp 5 “Sự tích trầu cau”
Tham khảo những bài văn kể chuyện cổ tích lớp 5 giàu cảm xúc với một góc nhìn mới về truyện Sự tích trầu cau, để từ đó học hỏi thêm về cách kể chuyện và các tình tiết giàu ý nghĩa, giàu hình ảnh.
Tôi tuy là một tảng đá vôi nhưng cuộc đời của tôi lại rất dài. Tôi không phải là một tảng đá vôi bình thường như bao tảng đá khác. Bỏi vì xưa kia tôi chính là một con người.
Hồi đó, nhà họ Cao chúng tôi có hai anh em. Tôi và anh của tôi. Chúng tôi giống nhau như đúc, đến nỗi người ngoài không thể phân biệt được ai là anh, ai là em. Hai anh em tôi hơn nhau một tuổi và rất thương yêu, quý trọng nhau. Những tháng năm được sống vui vầy bên cha mẹ, bên người anh ruột thịt là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời tôi. Nhưng những ngày tháng êm đềm ấy không cùng tôi suốt cuộc đời. Khi hai anh em tôi mới mười bảy, mười tám tuổi thì cha mẹ chúng tôi đều lần lượt qua đời. Từ đó, chúng tôi lại càng yêu quý nhau hơn trước.
Không được cha mẹ dạy dỗ cho nữa, tôi và anh tôi đến xin học tại ông thầy họ Lưu. Chúng tôi đều cố gắng chăm chỉ học hành nên được thầy Lưu yêu như con. Thầy Lưu có một người con gái, tuổi chừng mười sáu, mười bảy rất xinh đẹp, dịu dàng, con gái trong vùng ít ai sánh kịp. Từ khi hai anh em tôi đến học, cô gái có vẻ quấn quýt với hai anh em chúng tôi lắm. Một hôm, nhà nấu cháo, cô gái múc một bát cháo và một đôi đũa mời chúng tôi ăn.
Cầm bát cháo từ tay cô gái, tôi nghĩ: “Anh mình lớn hơn mình, vì vậy mình phải nhường cho anh ăn trước mới phải.”. Nghĩ vậy, tôi bèn mời anh ăn trước. Sau đó, anh tôi đã lấy cô gái làm vợ. Việc mời ãn cháo chính là một cái cớ để cô gái phân biệt được chúng tôi ai là anh, ai là em.
Cũng từ khi anh tôi lấy vợ, tôi cảm thấy rằng tình cảm anh em giữa chúng tôi hình như không được thắm thiết như trước nữa thì phải. Tôi buồn lắm nhưng anh tôi vẫn vô tình không để ý đến. Một buổi chiều nọ, anh và chị dâu đã đi vắng, tôi ngồi trước cửa và nhìn ra khu rừng xa xa. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình là đồ thừa trong cái gia đình nhỏ bé, hạnh phúc này.
Vừa tủi thân, lại cảm thấy thật cô đơn, tôi vùng đứng dậy ra đi. Tôi cứ đi mãi, đi mãi đến khi rừng già ở trước mắt. Theo con đường mòn, tôi đi thẳng vào rừng. Trời đã tối, trăng đã lên cao. Tôi đi mải miết cho tới khi gặp một con suối rộng, nước sâu và xanh biếc trong rừng. Không thể lội qua được, tôi đành ngồi nghỉ bên bờ. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm. Đêm đã khuya, sương lạnh rơi xuống mỗi lúc một nhiều. Những giọt sương cứ thấm dần, thấm dần vào da thịt tôi. Cuối cùng tôi đã chết mà vẫn ngồi trơ trơ, biến thành tảng đá vôi như bây giờ.
Tôi có ngờ đâu, anh tôi về nhà, không thây tôi đâu bèn vội vàng đi tìm nhưng không nói cho ai biết cả. Cũng theo con đường tôi đã đi. Anh cũng tới được con suối rộng, nước xanh biếc đang chảy cuồn cuộn dưới ánh trăng vàng. Không lội qua được nữa, anh tôi bèn ngồi xuống, tựa lưng vào tảng đá bên bờ suối. Anh có ngờ đâu tảng đá ấy chính là đứa em ruột thịt của mình. Anh cứ ngồi đấy gọi tên tôi, những giọt sương từ cành lá rơi lã chã xuống vai áo anh, thấm vào da thịt anh.
Anh tôi đã ngất đi và chết cứng, biến thành một cái cây không cành mọc thẳng lên bên tảng đá. Cái cây cứ rì rào, rì rào, tán lá trên cao như nói lời xin lỗi muộn màng. Anh ơi, em sẵn sàng tha thứ cho anh bởi vì chúng ta là ruột thịt của nhau, chính em phải nói lời xin lỗi với anh. Tôi chỉ muốn hét thật to lên như vậy. Nhưng đâu còn thời gian nữa, giờ đây, tôi đã biến thành tảng đá. Đá thì làm sao nói được.
Dân trong vùng gọi tôi là đá vôi, anh tôi là cây cau còn người chị dâu là cây trầu.
Ở nhà, chị dâu tôi chẳng thấy chồng đâu, cũng chẳng thấy em đâu bèn tất tả đi tìm. Bước thấp, bước cao. Cuối cùng chị cũng tới được con suối trong rừng. Cũng như anh em tôi, không lội qua được, chị đành ngồi lại bên bờ tựa lưng vào cái cây. Chị ơi, cái cây chị đang tựa vào chính là chồng của chị đấy. Tôi rất muốn nói cho chị biết điều đó. Chị dâu tôi cứ ngồi đấy, than khóc, vật vã.
Chưa đầy nửa đêm, chị đã mình gầy xác ve, thân dài lêu nghêu biến thành cây leo cuốn chặt lấy cây không cành, về sau, chuyện chúng tôi đến tai mọi người, ai nấy đểu thương xót. Dân trong vùng gọi tôi là đá vôi, anh tôi là cây cau còn người chị dâu là cây trầu. Tôi cũng rất mong rằng bây giờ cũng sẽ có những tình cảm anh em vợ chồng gắn bó như chúng tôi đây.
Ngoài kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5, Đọc nhiều hơn 🌻 Kể Lại Một Giấc Mơ Trong Đó Em Được Gặp Lại Người Thân Đã Xa Cách Lâu Ngày 🌻 15 Bài Mẫu Hay
các bài văn rất hay , nhưng lỗi chính tả còn nhiều , mong Admin sửa lỗi cho.
các bài văn rất hay , nhưng lỗi chính tả còn nhiều , mong Admin sửa lỗi cho.
ok, cám ơn bạn đã góp ý.