15+ Mẫu Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Đáng Nhớ Ngắn Gọn, Hay Nhất. Chia Sẻ Tuyển Tập Bài Viết Đặc Sắc Với Nhiều Tình Tiết Ý Nghĩa Và Giàu Hình Ảnh Biểu Đạt.
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ là gì ?
“Kể về một cuộc gặp gỡ” là một dạng bài văn kể chuyện, trong đó người viết mô tả lại một cuộc gặp gỡ đáng nhớ với một người hoặc nhóm người. Cuộc gặp gỡ này có thể là với người thân, bạn bè, thầy cô, hoặc thậm chí là những người xa lạ nhưng để lại ấn tượng sâu sắc.
Ví dụ mẫu về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ:
Hôm đó là một ngày chủ nhật đẹp trời, tôi cùng mẹ đi chợ. Trong lúc đợi mẹ chọn đồ, tôi gặp một cậu bé bán vé số. Cậu bé trạc tuổi tôi, quần áo lấm bẩn nhưng đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ. Chúng tôi trò chuyện và tôi biết được hoàn cảnh khó khăn của cậu. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng để lại trong tôi nhiều suy nghĩ về sự đồng cảm và sẻ chia.
Cách Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ
Hướng dẫn cách kể về một cuộc gặp gỡ với mẫu dàn ý chi tiết dưới đây, tham khảo để có thể triển khai bài viết kể về cuộc gặp gỡ cậu bé bán vé số đầy xúc động và ý nghĩa.
I. Mở bài: Giới thiệu về cuộc gặp gỡ.
Ví dụ: Mỗi người hẳn đều có những cuộc gặp đầy ý nghĩa. Tôi cũng vậy, cứ mỗi lần nhớ đến lần gặp cậu bé bán vé số tôi lại vô cùng xúc động.
II. Thân bài:
- Giới thiệu hoàn cảnh gặp: Hôm đó là chủ nhật, tôi cùng mẹ đi chợ mua đồ. Trong lúc đợi mẹ chọn đồ, tôi đứng bên ngoài đã gặp được cậu bé bán vé số
- Tả cậu bé:
- Đó là một cậu bé tầm tuổi tôi, quần áo lấm bẩn.
- Cậu có làn da ngăm đen có lẽ vì nắng.
- Nổi bật trên gương mặt đen đen ấy là đôi mắt sáng, nù cười rạng rỡ.
- Chi tiết:
- Thấy tôi nhìn chằm chằm cậu lại gần hỏi: ” Cậu muốn mua vé số giúp bố à?”. Tôi lắc đầu song tò mò hỏi:” Cậu trông cũng bằng tuổi tôi sao lại đi bán vé số” .
- Nghe tôi hỏi vậy cậu ngập ngừng một lúc rồi cho tôi biết nhà cậu nghèo không có tiền, bố cậu mất sớm mẹ cậu lại bị bệnh nên cậu không đi học mà đi bán vé để kiếm tiền
- Nghe cậu nói tôi rất xúc động liền lấy mười nghìn trong túi đưa cậu nói là để giúp cậu chút ít. Cậu liền đươa tôi mấy tờ vé số nói cậu không thể nhận không. Trước hành động ấy, tôi vô cùng ngưỡng mộ cậu. Tôi cũng thấy vô cùng xấu hổ vì bản thân dù cuộc sống đủ đầy nhưng lại không cố gắng.
- Cuộc gặp gỡ với cậu là một điều vô cùng ý nghĩa với tôi, làm tôi thay đổi nhiều điều. Từ đó tôi cũng hay đến chơi với cậu. Chúng tôi trở thành bạn thân.
III. Kết bài: Cảm nghĩ của bản thân.
Ví dụ: Tôi sẽ mãi không quên cuộc gặp cũng như cậu bé ấy. Từ cậu tôi hiểu rằng sống phải luôn cố gắng vượt lên hoàn cảnh tin yêu vào cuộc sống.
Đọc nhiều hơn 🌻 Chuyến Du Lịch Đáng Nhớ 🌻 Top 15 Bài Văn Kể Hay Nhất
Lập Dàn Ý Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ
Với việc lập dàn ý kể về một cuộc gặp gỡ, các em học sinh sẽ nắm được bố cục cơ bản và hệ thống những ý chính cần có trong bài viết của mình. Tham khảo mẫu dàn ý kể về cuộc gặp gỡ các chú bộ đội dưới đây:
I. Mở bài: Giới thiệu về cuộc gặp gỡ với chú bộ đội.
- Cuộc gặp gỡ với chú bộ đội diễn ra khi nào?
- Ở đâu?
- Trong dịp nào?
II. Thân bài:
- Kể các chi tiết trong buổi gặp gỡ với chú bộ đội
- Mở đầu cuộc gặp gỡ.
- Nội dung về cuộc gặp gỡ thế nào (các sự việc, không khí, quang cảnh,…).
- Cuộc gặp gỡ kết thúc trong không khí thế nào.
- Hãy nêu ý nghĩa của cuộc gặp gỡ giữa em và chú bộ đội.
III. Kết bài:
- Cuộc gặp gỡ để lại cho em những suy nghĩ gì.
- Nêu cảm nghĩ về cuộc gặp gỡ đó.
Tham khảo 🌹 Kể Về Một Tấm Gương Tốt Trong Học Tập, Giúp Đỡ, Vượt Khó 🌹 Tuyển tập hay nhất
Bài Văn Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Với Một Nhân Vật Trong Truyện – Mẫu 1
Để làm bài văn kể về một cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyện, các em học sinh cần vận dụng trí tưởng tượng và sự liên tưởng phong phú để xây dựng những tình tiết kể chuyện khéo léo. Tham khảo bài văn kể lại cuộc gặp gỡ với nhân vật Thánh Gióng trong truyện cổ tích như sau:
Môn học mà tôi yêu thích nhất là môn văn vì khi học văn, tôi được đọc nhiều câu chuyện cổ tích, truyền thuyết, truyện cười thú vị. Nhắc đến truyền thuyết, tôi lại nhớ ra một kỉ niệm vô cùng đặc biệt.
Lần ấy, tôi mải mê đọc những truyện truyền thuyết và ngủ thiếp đi từ lúc nào. Bỗng tôi thấy mình lạc đến một xứ sở rất xa lạ, xung quanh mây phủ trắng, mùi thơm của các loài hoa tỏa ra ngào ngạt. Khung cảnh rất giống thiên đình – nơi có các vị thần tiên mà tôi thường thấy trong các câu chuyện cổ. Tôi còn đang ngơ ngác thì bỗng một tráng sĩ vóc dáng cao to, vạm vỡ tiến về phía tôi. Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng thì người đó đã đứng ngay trước mặt tôi và nở một nụ cười thân thiện:
-Chào cháu bé! Cháu từ đâu đến vậy?
Tôi ngắm kĩ thì thấy vị tráng sĩ mặc áo giáp sắt rất giống trong truyền thuyết Thánh Gióng. Tôi sung sướng hỏi:
-Ông có phải là ông Gióng không ạ?
Tráng sĩ nhìn tôi, mỉm cười đáp:
-Ta đúng là Thánh Gióng đây! Sao cháu lại biết ta?
-Chúng cháu đang học về truyền thuyết Thánh Gióng đấy ông ạ! May qua, hôm nay, cháu được gặp ông ở đây. Cháu có thể hỏi ông vài điều mà cháu đang thắc mắc được không ạ?
Ông Gióng nhìn tôi mỉm cười:
-Được cháu cứ hỏi đi.
-Ông ơi, vì sao khi đánh thắng giặc Ân xong, ông không trở về quê nhà mà lại bay lên trời? Hay ông chê quê cháu nghèo, không bằng xứ thần tiên này?
-Không! Ta muốn được ở cùng họ, nhưng vì ta là con trưởng của Ngọc Hoàng nên phải trở về thiên đình sau khi đã hoàn thành sứ mệnh.
-Thế ông nhớ cha mẹ ông ở dưới kia không?
-Có chứ, cha mẹ đã từng mang nặng đẻ đau ra ta, ta rất biết ơn họ. Những ngày tháng ta chưa biết đi, chưa biết nói, họ không hề ghét bỏ ta mà vẫn yêu thương ta. Ta rất muốn có ngày nào đó trở về báo đáp ơn nghĩa của cha mẹ Cũng chính vì lẽ đó mà ta đã cố gắng đánh tan quân xâm lược để cha mẹ ta cũng nhân dân được sống trong tự do, thanh bình.
-Ồ, giờ thì cháu hiểu rồi. Ông đã báo đáp công nuôi dưỡng cha mẹ mình bằng việc đánh đuổi quân xâm lược.
-Ừ, đó là một trong những cách thể hiện lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ đấy cháu ạ!
-Khi cháu còn nhỏ thì phải học tập thật tốt để cho cha mẹ vui lòng, đó cũng chính là tỏ lòng biết ơn cha mẹ phải không ông?
-Đúng rồi, cháu ngoan và thông minh lắm! Ông chúc cháu học thật giỏi nhé! Thôi hẹn gặp cháu vào lần khác. Ta phải đi gặp Ngọc Hoàng đây.
Trong phút chốc, ông Gióng dã biến mất sau đám mây trắng. Vừa lúc đó tôi nghe có tiếng mẹ gọi:
-Lan! Dậy vào giường ngủ đi con!
Tôi bừng tỉnh, hóa ra cuộc gặp gỡ với Ông Gióng là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ ấy đã cho tôi biết được nhiều điều bổ ích và khiến tôi nhớ mãi.
Hướng Dẫn Cách Nhận 🌼 Thẻ Cào Miễn Phí 🌼 Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Ngắn – Mẫu 2
Tham khảo cách hành văn súc tích và giàu ý nghĩa trong bài văn kể về một cuộc gặp gỡ ngắn gọn dưới đây:
Vào giữa tháng 9 vừa rồi, vào ngày cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng. Em cùng cả lớp được cô giáo dẫn đến gặp gỡ, giao lưu cùng các bạn học sinh ở trường dân tộc nội trú.
Suốt tối trước khi đi, em háo hức và suy nghĩ đến không ngủ được. Vì từ trước đến giờ em mới chỉ được nghe chứ chưa từng được tiếp xúc với các bạn nhỏ ở vùng cao. Sáng hôm sau, em dậy sớm, sửa soạn và có mặt ở cổng trường từ 6 giờ sáng. Sau đó, chiếc xe dần lăn bánh, đưa chúng em đến với ngôi trường đã chờ đợi từ hôm qua.
Nhìn qua cửa kính, những ngôi nhà khuất dần sau hàng cây xanh. Dần dần, thành phố ở lại phía sau lưng, trước mặt chúng em là những cánh đồng, những hàng cây, xanh mướt. Vậy là xe đã ra khỏi nội thành. Rồi xe bắt đầu leo lên dốc, đi vào một lối đi được cây xanh tỏa bóng mát rượi. Chợt em nhìn thấy thấp thoáng giữa những tán lá là mái ngói đỏ tươi. Đó chính là điểm đến của hôm nay.
Sau một quãng đường dài, xe dừng lại trước một cánh cổng, tấm biển Trường phổ thông dân tộc nội trú Chà Leo. Bước xuống xe, em ngỡ ngàng trước khung cảnh nơi đây. Bởi nó khác quá nhiều so với những ngôi trường mà em đã học, đã ghé thăm. Xung quanh ngôi trường là ruộng lúa, rừng cây xanh mướt, yên tĩnh không chút ồn ã của phố xá.
Cả ngôi trường chỉ gồm ba tòa nhà cấp bốn, xếp thành hình chữ U hướng ra cổng. Tuy nhỏ bé, nhưng ngôi trường rất sạch sẽ và thoáng đãng. Ở giữa là sân chính, phần nền là đất được nén chặt tạo thành mặt phẳng, tạo chỗ cho học sinh vui chơi. Bước vào sân, ở đó có vài thầy cô và các bạn học sinh đang đón chào chúng em. Ai cũng tươi cười, rạng rỡ. Sự nhiệt tình ấy khiến em cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Trong lúc các thầy cô trò chuyện cùng nhau, thì em và các bạn được dẫn đi tham quan trường học. Vừa đi, chúng em vừa được nghe những câu chuyện thú vị ở nơi đây. Thì ra, các bạn học sinh ở đây đều thuộc các dân tộc thiểu số. Suốt cả tuần, các bạn ở trường, đến cuối tuần sẽ về nhà, tranh thủ phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng.
Ở trường, các bạn có cùng thầy cô trồng thêm rau củ để cải thiện bữa ăn. Khi giới thiệu khu vườn với chúng em, em nhận thấy rõ sự tự hào của các cậu ấy. Rồi vào những lớp học, em ngạc nhiên trước sự đơn giản ấy. Trong lớp, chỉ có bàn ghế và bảng đen, cùng chiếc tủ cũ. Không có điều hòa, máy chiếu, micro… Tất cả khiến em vô cùng khâm phục những người học sinh nơi đây. Tuy hoàn cảnh khó khăn, nhưng họ vẫn kiên trì, chăm chỉ học tập.
Đến lúc trở về, không khí vô cùng bịn rịn. Tuy chỉ mới gặp nhau trong một buổi sáng, nhưng em đã vô cùng yêu quý mọi người và cảnh vật nơi đây. Trên đường trở về, em luôn mong rằng mình sẽ sớm được trở lại thăm những người bạn yêu quý ấy. Hy vọng rằng lúc đó, Vừ A Cháng đã thực hiện được ước mơ xây dựng ngôi trường trở nên khang trang, hiện đại hơn của mình.
Có thể bạn sẽ thích 🌼 Kể Lại Những Kỉ Niệm Ngày Đầu Tiên Đi Học 🌼 15 Bài Ngắn Hay
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Hay Nhất – Mẫu 3
Bài văn kể về một cuộc gặp gỡ hay nhất sẽ mang đến cho các em học sinh những ý tưởng thú vị để thực hiện bài viết của mình.
Trong cuộc đời này chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người khác nhau. Có người chỉ lướt qua như một cơn gió thoảng, có người lại để lại những dấu ấn sâu đậm, để lại cho ta những bài học mà ta nhớ mãi. Tôi cũng vậy, cứ mỗi lần nghĩ về buổi chiều hôm ấy là tôi lại không thể nào quên được hình ảnh của An.
Chiều hôm đó, như mọi khi mẹ sẽ đến đón tôi từ trường học về, nhưng vì hôm nay có việc đột xuất nên tôi tự đi bộ về nhà. Trên đường tôi nhởn nhơ đi, vừa đi vừa hát và ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Bỗng tôi nhìn thấy An – hàng xóm nhà tôi, em nhỏ hơn tôi hai tuổi, bị khuyết tật mất một cánh tay, An đang bán hàng rong, mời gọi những người đi đường. Bố mẹ An đều là công nhân làm việc tại công trường, một lần do không may xảy ra tai nạn, bố của em qua đời, hiện tại chỉ có hai mẹ con dựa vào nhau để sống, ngoài giờ đến lớp An phụ mẹ bán hàng kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Chú bé đen nhẻm, người gầy gò, ánh mắt em như cầu xin những người đi đường mua hàng, nhưng không ai giúp đỡ em cả. Tôi tiến lại gần, như có một lực hút nào đó khiến tôi không rời mắt khỏi An. Sau những lời mời mọc, cuối cùng cũng có một anh thanh niên trắng trẻo, cao ráo mua giúp em. Anh không chọn món đồ nào cả, anh đưa cho An một tờ tiền 50.000 và nói:
-Em bé à, em hãy dùng số tiền này để mua gì đó ăn nhé. Anh có đủ mọi thứ rồi, nên anh sẽ không lấy đồ gì của em nữa đâu.
Rồi anh nở nụ cười thật tươi và đưa cho em ấy tờ tiền. An ngập ngừng, đưa hai tay đón lấy từ tay anh. Anh định quay gót đi thì An níu tay anh lại và đưa cho anh năm gói kẹo cao su, em nói:
-Anh ơi, anh hãy cầm lấy những gói kẹo này. Em đi bán hàng, chứ em không dám ăn xin anh đâu. Em vẫn còn khỏe mạnh nên em sẽ đi bán hàng để tự nuôi sống bản thân. Em cảm ơn anh vì lòng tốt, nhưng nếu anh không lấy số kẹo này em xin trả lại anh tiền.
Người anh kia thoáng trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên, rồi anh quay người lại chỗ chú bé nhẹ nhàng xoa đầu, nở nụ cười trìu mến. Anh nhận từ cậu bé năm gói kẹo, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ và cúi đầu lễ phép cảm ơn anh.
Đứng chứng kiến toàn bộ câu chuyện, tôi vô cùng cảm động trước sự thành thật của em. An đã cho tôi những bài học mà không có trường lớp hay sách vở nào dạy tôi. Cậu bé đã cho tôi thấy rằng dù bị khuyết tật về thân thể nhưng cũng không được què quặt về tinh thần, phải có ý chí vượt lên những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Tình yêu thương luôn bên cạnh ta, khi san sẻ tình yêu thương với những người xung quanh bản thân cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tôi chợt thấy ân hận vì những lúc mải chơi, không chịu học hành. Đôi khi còn nói dối, không nghe lời bố mẹ. Tôi được sống trong gia đình hạnh phúc, luôn được bố mẹ quan tâm, yêu thương nhưng nhiều khi tôi lại không biết trân trọng những điều đó. Cậu bé đã thức tỉnh cho tôi phải biết yêu thương, quan tâm, chăm sóc bố mẹ, giúp đỡ bố mẹ những việc vừa sức với mình.
Từ sau lần gặp hôm đó, tôi cảm thấy quý mến và khâm phục em hơn. Em không chỉ khiến tôi ngưỡng mộ, yêu quý mà còn hơn thế nữa em đã cho tôi sự thay đổi về nhận thức. Khiến tôi biết trân trọng, yêu thương gia đình và những gì mình đang có. Giúp tôi có động lực phấn đấu, vươn lên không ngừng.
Tham khảo Tuyển Tập ☔ Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ ☔ 15 Bài Hay
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Văn Mẫu Hay – Mẫu 4
Kể về một cuộc gặp gỡ văn mẫu hay sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích giúp các em học sinh nâng cao kỹ năng diễn đạt và văn phong hấp dẫn.
Nhung là người bạn thân nhất của em. Bọn em học với nhau từ hồi mầm non cho tới Trung học Cơ sở. Tình bạn của chúng em gắn bó với nhau 8 năm dòng dã. Tình cảm ấy dường như đã vượt qua cả tình bạn mà trở thành tình chị em ruột thịt, thân nhau như trong một gia đình vậy. Càng lớn lên thì bọn em càng thêm trân trọng tình bạn cao cả và thiêng liêng này. Em và Nhung có rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ với nhau trong cả học tập lẫn vui chơi. Đó là khoảng thời gian mà có lẽ suốt cả cuộc đời này em không bao giờ có thể quên được.
Ngỡ tưởng em và Nhung sẽ ở gần nhau một quãng đường dài hơn nữa, nhưng không may là ước mơ đó không thành hiện thực. Tới năm lớp 7, bố mẹ Nhung quyết định lên Hà Nội để làm ăn, sinh sống. Tất nhiên là cả Nhung cũng sẽ theo bố mẹ lên đó học tập. Và bọn em đã lưu luyến và bịn rịn chia tay nhau từ hồi đó. Suốt hai năm trời, chúng em không có bất kỳ một liên lạc nào với nhau.
Bất ngờ một hôm, trên đường đi học về, ghé vào công viên gần nhà, em bắt gặp một bóng dáng thật thân thương làm sao! Đó là Nhung, em đã được gặp lại cô bạn thân nhất của mình sau bao ngày xa cách. Cuộc gặp gỡ khi đó để lại trong em rất nhiều cảm xúc khó phai mờ.
Đó là một buổi chiều mùa thu. Gió thổi nhẹ. Mây êm đềm trôi. Bầu trời mùa thu trong vắt. Không khí trong lành và mát mẻ. Buổi học chiều nay tan sớm, em thư thả, thong thả đi bộ về nhà. Vừa đi em vừa cảm nhận không gian thơ mộng và đầy lãng mạn của buổi chiều thu. Một không gian gợi lên trong tâm hồn em một chút man mác buồn. Em đi qua khu công viên của khu phố nhà em. Thu mà nên trong công viên phủ đầy một màu vàng đỏ của lá. Những chiếc lá khô lìa cành, phủ kín trên mặt đất trong công viên. Gió lướt qua tới đâu là là khẽ khàng đáp xuống mặt đất tới đấy.
Phải rồi! Đây là công viên – nơi có nhiều kỷ niệm của em và Nhung nhất. Là nơi chúng em lần đầu gặp nhau, quen nhau và rồi chơi với nhau như hai chị em ruột thịt vậy. Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã hai năm rồi, em không gặp lại Nhung. Nghĩ tới đó mà lòng em trào lên một nỗi buồn trống vắng, không thể gọi được tên. Miên man theo dòng hồi tưởng, em đi mãi dọc theo công viên và… Em bất ngờ bắt gặp một dáng hình quen thuộc đang đứng ngay trước mặt. Em ngẩng đầu lên để xem đó là ai. Thật bất ngờ. Đó là Nhung. Người bạn thân nhất của em. Cuộc gặp gỡ này làm em thực sự không tin nổi vào mắt mình.
Nhung không thay đổi là mấy. Vẫn là dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn của hai năm trước. Chỉ có điều là Nhung đã cao hơn trước rất nhiều, thực sự rất ra dáng một cô thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp. Khuôn mặt vẫn phúc hậu, dễ thương và rạng ngời như mọi khi.
-Thu. Lâu rồi không gặp cậu – Nhung cất giọng hỏi.
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp đó. Khi ấy, em thực sự không kìm được nước mắt vì xúc động. Em chạy tới thật nhanh, ôm choàng lấy Nhung mà khóc nức lên. Em mếu máo:
-Nhung à. Cậu về rồi! Mình rất nhớ cậu đó!
-Thôi nào, đừng khóc chứ. Mình về rồi nè – Nhung an ủi em.
Chúng em ra chỗ xích đu năm xưa hai đứa vẫn hay chơi với nhau để ngồi nói chuyện. Em cất tiếng hỏi trước:
-Hai năm qua, cậu vẫn sống tốt chứ?
Nghe em hỏi, Nhung tủm tỉm cười. Nụ cười tỏa nắng và dịu dàng của Nhung đây rồi, không lẫn vào đâu được. Nhung đáp:
-Mình sống tốt lắm. Môi trường học tập trên Hà Nội cũng ổn lắm. Ban đầu lên đấy thì mình không quen lắm nhưng dần dần mình quen được thêm rất nhiều bạn mới. Còn Thu thì sao? Cậu sao rồi?
Em cười:
-Mình cũng thế. Tình hình học tập và cuộc sống đều rất tốt. Gia đình mình vẫn khỏe mạnh lắm. Chỉ có điều, cậu ra đi đột ngột quá nên mình cảm thấy trống vắng và buồn lắm. Hai năm qua không có một chút liên lạc hay thông tin liên qua tới cậu làm mình thấy khá lo lắng.
-Mình không sao. Mình cũng rất nhớ cậu. Hôm nay, mình về quê thăm ông bà nên tiện mình xin phép bố mẹ cho mình về chơi với cậu một tuần. Một tuần đấy nha. Mình ngủ tạm ở nhà cậu một tuần được chứ?
Em vui mừng khôn xiết:
-Tất nhiên là được rồi. Ở bao lâu cũng được hết.
Sau đó, em và Nhung có một tuần để bên nhau. Một tuần để ôn lại những kỷ niệm của thời ấu thơ vui đùa, chơi với nhau. Một phần tuổi thơ trong sáng, ngây thơ, hồn nhiên mà đáng yêu vô cùng.
Cuộc gặp gỡ lại người bạn thân sau bao ngày xa cách sẽ là kỷ niệm không bao giờ phai nhòa trong tâm trí em. Buổi chiều thu hôm ấy, em gặp lại Nhung – người bạn mà em yêu quý và trân trọng nhất.
Chia sẻ cơ hội 🌟 Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí 🌟 Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Ngắn Gọn Nhất – Mẫu 5
Tham khảo bài văn kể về một cuộc gặp gỡ ngắn gọn nhất với những ý văn súc tích và giàu ý nghĩa biểu đạt.
Tình bạn là thứ tình cảm mà vốn dĩ người ta vô cùng trân quý là tình cảm từ 2 vốn người xa lạ nhưng lại gắn bó với nhau. Chính vì vậy, những cuộc chia xa nào cũng in đậm những nỗi buồn để rồi khi gặp gỡ lại sẽ thấy bao nhiêu vui mừng, hân hoan. Đó cũng chính là cảm xúc của tôi khi được gặp lại người bạn cũ – Linh, sau 3 năm không gặp.
Tôi vẫn nhớ hôm ấy là một buổi chiều thu, những cơn gió nhè nhẹ thổi, mang đến cho ngươi ta cảm giác hơi se se lạnh. Con đường này đã gán bó với tôi, với Linh, với biết bao kỉ niệm của 2 đứa. Nhưng do bố phải chuyển công tác nên Linh cũng phai theo đó mà chuyển trường học. Vừa đi tôi vừa nhớ về những kỉ niệm vui vẻ mà 2 đứa chúng tôi đã từng trải qua.
Đang đi, bỗng nhiên tôi thấy có ai đó khoác tay lên vai mình. Tôi giật mình, có phần hơi hoảng hốt. Lúc tôi định thần kịp quay sang nhìn thì đó chính là một gương mặt thân quen, vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt ấy. Trời ơi! Đó chính là Linh, người bạn thân của tôi. Tôi vô cùng xúc động, Linh nhoẻn miệng cười hỏi:
-My có nhớ tớ là ai không?
Tôi đáp:
-Ôi, Linh đây chứ còn ai nữa, tớ làm sao mà quên được cậu
Sau 3 năm gặp lại, tôi cảm thấy những nét vui tươi, hồn nhiên trong tính cách của Linh vẫn còn đó. Linh đã cao hơn một chút, vẫn nước da trắng cùng nụ cười đầy nắng. Hỏi ra một hồi mới biết do tuần này trường của bạn ấy được nghỉ nên bạn muons về quê chơi. Vừa đi đường chúng tôi vừa nói đủ thứ trên đời, từ những kỉ niệm từ ngày xưa, những lần đi học về cho đến chia sẻ cuộc sống mới của nhau. Linh nói:
-Thực sự trong khoảng thời gian đầu mới tới trường mới, tớ cảm thấy rụt rè lắm, vì chưa quen bạn mới, lại còn hơi hụt hẫng nữa vì không còn có cậu bên cạnh. Nhưng bây giờ tớ cũng quen dần rồi, lúc biết tin được nghỉ 1 tuần điều đàu tiên tớ nghĩ đến là về thăm cậu đấy.
Gặp lại Linh tôi cũng rất vui mừng, tôi hỏi han Linh về sức khỏe gia đình bạn ấy, rồi rủ Linh về nhà mình ăn cơm. Hai đứa cứ tíu tít dọc trên con đường về nhà, tiếng nói tiếng cười làm xao động cả một vung im ắng.
Gửi đến bạn 🍃 Tưởng Tượng Sau 20 Năm Nữa Em Về Thăm Quê 🍃 15 Bài Hay
Ngữ Văn 6 Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Đạt Điểm Cao – Mẫu 6
Bài viết ngữ văn 6 kể về một cuộc gặp gỡ đạt điểm cao sẽ là tư liệu văn mẫu đặc sắc giúp các em học sinh trau chuốt cho mình một văn phong hay.
Tết Trung Thu vừa rồi, trường em đã tổ chức chương trình tại làng trẻ SOS của thành phố. Ở đó, em được gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn luôn tràn đầy niềm yêu đời, niềm tin vào cuộc sống.
Tối hôm đó, chưa đến 6 giờ tối, em đã cùng các bạn đến làng trẻ SOS để chuẩn bị cho bữa tiệc trung thu. Khi đến nơi, bàn ghế đã được xếp sẵn. Em và các bạn đội hậu cần chia nhau sắp xếp hoa quả, bánh kẹo lên bàn, rồi gói các phần quà vào từng chiếc túi nhỏ. Bận rộn vô cùng để kịp bắt đầu chương trình lúc 20 giờ. Chợt, có một tiếng nói vang lên:
-Mọi người có cần giúp gì không ạ?
Quay đầu nhìn lại, em thấy có năm bạn học sinh đang bẽn lẽn đứng ở phía sau nhìn chúng em. Chị phụ trách nhanh chóng gật đầu, thế là các bạn ấy cũng gia nhập ngay vào đội hậu cần. Thật ngạc nhiên, em thấy các cậu ấy làm nhanh quá. Những chiếc túi được buộc dây, xếp bìa, những chùm quả được cắt tỉa… tất cả thật đẹp và nhanh chóng. Thấy ánh mắt ngạc nhiên của em, cậu bạn lớn nhất cười và bảo:
-Ngày thường, mình hay phụ mẹ làm việc, rồi ra làm ở quán cơm nên thạo việc này lắm.
Nhìn nụ cười của cậu ấy, em chợt chạnh lòng. Vì không có bố mẹ ở bên, cho nên những cô bé, cậu bé trạc tuổi em ấy đã phải sớm tự lo cho cuộc sống của mình. Ấy vậy, mà các cậu ấy vẫn yêu đời và vui vẻ, thật đáng ngưỡng mộ. Với sự giúp đỡ của các bạn nhỏ ở làng trẻ, chúng em hoàn thành nhanh chóng trước giờ bắt đầu chương trình.
Đúng 20 giờ, buổi phá cỗ bắt đầu. Khắp sân ngồi kín các bạn học sinh chúng em và các bạn nhỏ ở làng trẻ SOS. Trông ai cũng tươi vui, rạng rỡ. Đến cuối buổi lễ, đại diện của làng trẻ SOS lên phát biểu. Thật tình cờ, đó chính là cậu bạn lúc nãy đã giúp em gói quà. Cầm mic trên tay, cậu ấy nghẹn ngào phát biểu:
-Em thay mặt tất cả các anh chị em ở đây cảm ơn các thầy cô và các bạn đã tổ chức cho chúng em một đêm hội trung thu vui vẻ như thế này. Thật sự thì nếu không có mọi người, chúng em sẽ khó có một buổi tối ý nghĩa như thế này, vì không có đủ điều kiện kinh tế. mà bố mẹ thì…
Nói đến đó, cậu ấy dừng lại vì quá xúc động. Chúng em ở dưới cũng nghẹn ngào. Lấy dũng khí, em chạy lên bục và ôm chầm lấy cậu ấy. Rồi nói tiếp: “ Không sao cả, chúng ta là một gia đình với nhau mà, các cậu còn có má, có anh chị em và có chúng tớ. Đúng không?”. Sau đó, chúng em dẫn nhau rời khỏi sân khấu, ngồi xuống ghế mà lòng ấm áp khó tả.
Tối hôm đó, đã muộn mà em vẫn trằn trọc khó ngủ. Bởi càng nghĩ về những cô bé, cậu bé ở làng trẻ SOS em lại càng yêu quý, xót xa cho những số phận ấy. Đồng thời lại càng ngưỡng mộ nghị lực phi thường, vượt qua khó khăn để trở thành những con người có ích. Chẳng ai trong các bạn ấy ủ dột hay chán chường, ai cũng hào hứng khi nói về ước mơ của mình. Và trong các cậu ấy, ai cũng học hành chăm chỉ. Không phải ai cũng là học sinh giỏi xuất sắc, nhưng ai cũng ngoan ngoãn, thật thà. Điều đó thật là đáng quý.
Sau lần gặp gỡ đó, em càng có thêm động lực để cố gắng học tập hơn, và trở thành một người con ngoan. Để xứng đáng với sự quan tâm, yêu thương của bố mẹ và thầy cô.
Mời bạn xem nhiều hơn 🌹 Tưởng Tượng 20 Năm Sau Vào Một Ngày Hè Em Về Thăm Lại Trường Cũ 🌹 15 Bài Hay Nhất
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Với Các Anh Bộ Đội – Mẫu 7
Bài văn kể về một cuộc gặp gỡ với các anh bộ đội sẽ mang đến cho các em học sinh những trải nghiệm thú vị và những thông điệp ý nghĩa.
Nhân ngày hai mươi hai tháng mười hai – ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam, ngày quốc phòng toàn dân, trường em đã tổ chức đưa học sinh đến thăm các chú bộ đội hải quân ở quần đảo Trường Sa của tỉnh Khánh Hòa để hiểu rõ về công việc, nhiệm vụ mà các chú đang phải thực hiện.
Sau hai giờ đi tàu trên biển, cuối cùng chúng em cũng đến được quần đảo Trường Sa, nơi đóng quân của các chú bộ đội hải quân. Ấn tượng đầu tiên về nơi đây đó là sự tĩnh lặng, trang nghiêm và khá vắng vẻ, không có nhiều người qua lại như nơi em sinh sống, cũng không có xe cộ qua lại tấp nập. Trước cổng vào là hai chú bộ đội đang canh gác, các chú mặc quần áo của bộ đội, áo màu trắng, trên cổ có diềm màu xanh dương, đội mũ màu trắng, trên vai đeo một khẩu súng dài rất nghiêm trang, bệ vệ.
Khi nhìn thấy thầy giáo dẫn đoàn dẫn chúng em vào, các chú đã tiến lên trước một bước, để tay lên trán chào theo đúng kiểu quy định trong quân đội, đám học sinh chúng em cũng bị không khí nghiêm túc nơi đây ảnh hưởng, không còn tiếng cười đùa như còn ở trên tàu nữa, đồng loạt không ai bảo ai, chúng em cũng dơ tay lên chào lại với các chú ấy. Lúc ấy em cảm thấy mình và các bạn thật giống những chú lính nhỏ tuổi.
Sau khi được sự đồng ý của các chú bộ đội gác cổng, chúng em được một chú bộ đội khác dẫn vào hội trường của đơn vị đóng quân nơi đây. Hội trường rất rộng, trên khán đài được bày một bục cao để trò chuyện, bên cạnh là ảnh bác Hồ, trên tường là mô hình của ngôi sao năm cánh và cờ đỏ búa liềm. Chúng em ai cũng ngơ ngác, liếc ngang ngó dọc khắp hội trường một cách thích thú, tò mò.
Lên trò chuyện với chúng em là một bác đại úy khá lớn tuổi – bác là một cựu chiến binh của binh đoàn hải quân ở quần đảo Trường Sa này.
Bác có vóc người cao lớn, giọng nói to, hào sảng và rất nghiêm trang. Bác đã kể cho chúng em nghe về quá trình đấu tranh gian khó trong những ngày đất nước có chiến tranh rồi ý nghĩa của ngày hai hai tháng mười hai hôm nay. Chúng em đã rất chăm chú nghe và ghi nhớ những lời bác đã nói. Cũng có rất nhiều bạn đã dơ tay đứng lên hỏi bác những câu hỏi như: Vì sao lại phải thành lập quân đội nhân dân Việt Nam? Hay Ai là người chủ trương thành lập? Bác đã cặn kẽ giải đáp những thắc mắc của từng bạn và còn giải thích thêm để chúng em hiểu rõ hơn về ý nghĩa của ngày này.
Khác với vẻ nghiêm trang, trịnh trọng mà chúng em cảm nhận được ban đầu, khi kể về những câu chuyện vui khi bác còn là một người lính, giọng bác trở lên rất sôi nổi, hóm hỉnh. Bác kể đời lính tuy có vất vả nhưng lại rất vui, mọi người sống cùng với nhau, sát cánh bên nhau trong những ngày gian khổ nhất. Những câu chuyện của bác kể rất thú vị và hấp dẫn, qua đó chúng em hiểu được nhiều hơn về cuộc sống của người lính trong chiến tranh giải phóng dân tộc.
Sau khi trò chuyện, bác đại úy lại dẫn chúng em ra nơi các chiến sĩ hải quân đang làm nhiệm vụ canh gác, đó là một cái chòi lớn ở trên cao. Các chú bộ đội hải quân đứng nghiêm trang làm nhiệm vụ. Vì đây là đường biên giới trên biển của nước ta nên mọi hoạt động quan sát, bảo vệ đều được thực hiện rất cẩn trọng, nghiêm túc.
Các chú hải quân phải đứng trực trên đây hai tư trên hai tư, các chú luân phiên nhau trực, không có một chút lơ là, mất cảnh giác. Công việc tưởng như nhàn, chỉ việc đứng nghiêm canh gác nhưng thực chất rất khó khăn và tốn nhiều sức lực, các chú phải đứng nghiêm một tư thế mà vẫn đảm bảo quan sát được mọi tình hình diễn ra bên dưới, dù mệt nhưng cũng không được tự ý nghỉ ngơi mà phải cần có sự cho phép của cấp trên. Thời tiết ở đây rất lạnh, gió biển thổi mạnh đưa hơi nước biển tạt vào mắt làm mắt em cay xè, đôi mắt không thể mở ra nổi, nhưng các chú vẫn đứng canh gác rất hiên ngang, không hề tỏ ra mệt mỏi, uể oải. Điều này làm em rất kính phục các chú.
Khi đi quan sát nơi ở của các chú bộ đội em mới biết các chú phải sinh hoạt trong một không gian rất nhỏ, một phòng có từ bảy đến tám người, ngủ trên những chiếc giường tầng nhỏ xíu. Mọi sinh hoạt đều không được đầy đủ, tiện nghi như ở thành phố. Ở đây các chú bộ đội hải quân vừa làm nhiệm vụ vừa tham gia sản xuất, nhìn khu vườn đầy rau xanh, những con lợn béo tốt nuôi trong vườn em lại càng cảm phục tinh thần và ý thức chiến đấu, bảo vệ tổ quốc của các chú.
Làm việc nơi thời tiết có phần khó khăn, khắc nghiệt nhưng các chú bộ đội hải quân vẫn ngày đêm canh giữ, bảo vệ sự bình yên của dân tộc, cho đất nước. Chuyến đi ngày hôm đó làm em hiểu sâu sắc hơn về công việc của các chú bộ đội, càng làm em thêm yêu và kính trọng các chú hơn nữa.
Tìm hiểu hướng dẫn 🔥 Kiếm Thẻ Cào Miễn Phí 🔥 Kiếm Tiền Online Kiếm Thẻ Cào
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Với Thần Tượng – Mẫu 8
Tham khảo bài văn kể về một cuộc gặp gỡ với thần tượng với cách viết hấp dẫn và những tình tiết giàu ý nghĩa.
Có lẽ trong tim mỗi người sẽ có một vị trí nho nhỏ nào đó dành cho một người mà mình yêu quý và muốn vương đến và theo tôi người đó được gọi là thần tượng. Đã có ai được gặp thần tượng của mình chưa? Tôi thì gặp rồi đấy. Đó là khoảnh khắc kỳ diệu nhất và tôi muốn lưu giữ mãi trong trí nhớ không bao giờ quên.
Còn nhớ đó là vào ngày sinh nhật của tôi. Tôi cũng đón sinh nhật như bao đứa trẻ khác. Bỗng nhiên có một thứ ánh sáng lóe lên và tắt dần khiến tôi vô cùng ngạc nhiên khi biết mình đang ở một nơi xa lạ. Tôi ngồi trên chiếc ghế đá, xung quanh là cảnh một dòng sông tuyệt đẹp. Và đặc biệt, bên cạnh tôi là một người tôi rất ngưỡng mộ và là thần tượng trong tim tôi. Đó chẳng ai khác là tổng thống người Mỹ gốc Phi đầu tiên – Barack Obama.
Ông nở nụ cười trìu mến và nói xin chào với tôi. Tôi cảm rất bất ngờ. Nhưng tôi rồi vẫn đáp lại ông bằng nụ cười thân thiện và lời chào. Tôi và ông cùng nhau trò chuyện về cuộc sống của nhau. Tôi không nghĩ một vị tổng thống cao quý như ông lại thân thiện và vui tính đến vậy. Tôi và ông nói về cuộc sống của ông trước và sau khi làm tổng thống. Bàn về những khó khăn và những lợi ích ông tích lũy được và vượt qua sau khi nhậm chức.
Ông hỏi tôi về ước mơ sau này, hỏi về cuộc sống của tôi. Cho lời khuyên và giải đáp giúp tôi những khuất mắc bấy lâu. Sau một hồi trò chuyện thì tôi và ông quyết định đi dọc theo dòng sông. Không khí nơi đây thật trong làm kèm theo thời tiết se lạnh. Suy nghĩ của tôi ngay lúc ấy là người đi bên cạnh tôi không phải là một tổng thống nghiêm nghị nữa mà đơn giản chỉ là một ông lão bình thường thôi. Tôi còn nhớ lúc ấy ông khao tôi một cây kẹo bông.
Điều tôi không ngờ nhất là ông còn lấy kẹo bông giả vờ làm râu giống ông già Noel chọc tôi cười nữa cơ. Đùa vui mải mê đến khi mệt rã rời thì cả hai cùng nhau ngồi tại chiếc ghế ven dòng sông. Bỗng tôi có một suy nghĩ là thật khó mới gặp được thần tượng của mình, mà người ấy lại là tổng thống của một nước hùng mạnh mình có thể ôm ông ấy không nhỉ.
Tôi xoay qua và nói với ông rằng tôi muốn ôm ông một lần. Ông gật đầu đồng ý và dang tay ra. Tôi đã sắp ôm được thần tượng của mình rồi thì một giọng nói lảnh lót và quen thuộc vang lên. Tôi giật mình dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường. Đó là giọng của mẹ tôi và điều quan trọng là tôi đang nằm mơ.
Giấc mơ ấy cho tôi giây phút tuyệt vời và tôi không thể quên. Tuy rằng có chút tiếc nuối vì chỉ cần một giây nữa thôi là tôi có thể ôm ông ấy. Ông ấy đã truyền cho tôi một nguồn năng lượng, một lý tưởng sống mạnh mẽ. Ông cho tôi nguồn cảm hứng mới. Ước mơ của tôi lúc trước là diễn viên múa và bây giờ tôi lại có thêm một ước mơ khác đó là làm tổng thống giống thần tượng của tôi.
Chia sẻ 🌼 Kể Về Một Tấm Gương Thiếu Niên Dũng Cảm Mà Em Biết 🌼 15 Bài Mẫu Hay Nhất
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Người Thân – Mẫu 9
Bài văn kể về một cuộc gặp gỡ người thân sẽ là những dòng viết đầy xúc động viết về tình cảm ruột thịt thiêng liêng.
Dân gian ta có câu: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã” quả là không sai. Máu mủ tình thân luôn là điều thiêng liêng và tốt đẹp của cuộc sống. Em vẫn còn nhớ ngày bé, em có một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và cảm động với người bác đã thất lạc ông bà từ rất lâu về trước.
Hôm đó là một ngày đông lạnh giữa tháng mười hai giá rét. Ông ngoại sang nhà em và nói với bố em, bác Hồng đã liên lạc và sắp đến thành phố em chơi. Một năm về trước, bố em đã đưa ông ngoại về Nam Định với mong muốn liên lạc được với bác nhưng đành ra về mà chẳng có chút thông tin. Cách đây vài tháng, bố em lại đưa ông về Nam Định một lần nữa, và lần này thì ông đã tìm được bác. Ông kể rằng, bác đã khóc khi gặp lại được ông sau bao năm xa cách và hẹn ông sẽ ra thăm ông vào một dịp gần nhất.
Em chưa bao giờ nghe kể về bác trước đây. Em hỏi mẹ thì được biết, bác là con trai cả của ông ngoại em. Ngày còn thanh niên, bác phải đi làm xa, lại vào đúng thời kỳ xã hội loạn lạc, ông em vì điều kiện khó khăn phải chuyển nhà nên bác và ông thất lạc nhau từ ngày đấy. Sau mấy chục năm thất lạc, cuối cùng bác cũng tìm được người thân, chắc bác vui lắm.
Bác đến chơi nhà ông bà vào một ngày lạnh buốt nhưng bầu trời vô cùng quang đãng. Hôm đó nhà ông bà rất đông người, toàn là anh em họ hàng của mẹ em, sang để gặp bác. Khi bác bước vào nhà, điều đầu tiên mà em cảm nhận được về bác là sự ấm áp. Có lẽ vì bác có ngoại hình giống hệt ông ngoại, mà ông ngoại rất thương và yêu em nên em cảm thấy ở bác sự gần gũi, thân thuộc.
Bác vừa gặp lại mẹ em đã vừa khóc vừa cười. Cuộc hội ngộ của hai anh em không có một lời nào tả hết được. Đó là sự vui mừng, hạnh phúc, cả những tủi hờn vì xa cách bao lâu. Bác vào nhà nắm tay từng người lớn trong gia đình, hỏi han sức khỏe của mọi người, hỏi han tình hình học tập của tụi nhỏ chúng em.
Bác ngồi lắng nghe câu chuyện của ông bà khi tuổi về già, về những ngày tháng vắng bác trong gia đình ngày ấy, trống vắng và buồn bã vô cùng. Bác cũng kể cho mọi người nghe về những năm tháng cơ hàn mưu sinh nơi đất khách quê người, về nỗi nhớ gia đình và quê hương khôn xiết, về nỗi tuyệt vọng khi bao lần tìm về chốn cũ nhưng không tìm được bố mẹ và các em.
Bác kể rằng, đã phải làm rất nhiều công việc, ai thuê gì làm nấy, cuộc sống vô cùng vất vả. Em nghe những lời tâm sự của bác mà thương bác vô cùng. Chắc chắn bác đã có khoảng thời gian vô cùng khó khăn và vất vả, lại phải chịu cảnh xa người thân và quê hương quá sớm. Em vừa thương, vừa nể phục bác, nể phục ý chí vươn lên và nỗ lực vượt lên hoàn cảnh của bác.
Mọi người nói chuyện xong thì cùng nhau ăn uống. Mẹ em và các chị lớn trong nhà đã chuẩn bị một bữa cơm với đầy đủ đặc trưng của quê hương, như một món quà lớn về tinh thần muốn giành tặng bác sau ngần ấy năm lưu lạc tha phương. Dù tay nghề của mẹ em không ngon xuất sắc nhưng bác ăn rất nhiều và tấm tắc khen ngợi.
Sau bữa cơm, cả nhà lại quây quần bên nhau cùng uống cốc trà nóng. Bác bảo bác rất nhớ cái lạnh của miền Bắc, nhớ những kỷ niệm ngày còn bé bên bố mẹ và các em. Em lúc đó ngồi ngay cạnh bác. Bác kể chuyện xong thì quay sang hỏi chuyện em. Bác xoa đầu em đầy hiền từ, đuôi mắt là nếp nhăn in hằn những năm tháng cơ cực nhưng lại ánh lên sự lương thiện, chất phác.
Bác hỏi em học hành có chăm chỉ không, hỏi em có vâng lời bố mẹ không rồi khuyên em chuyên tâm học hành là mục tiêu đầu tiên, bác dặn em dù làm gì cũng phải đặt tấm lòng của mình vào đó, nếu có việc khó thì không nản lòng. Em lắng nghe và thầm ghi nhớ những lời bác dạy em. Bác thật gần gũi và ấm áp! Bác cùng cả nhà lên kế hoạch sẽ đi du lịch vào dịp Tết âm lịch, bác sẽ đưa cả gia đình đi cùng. Bác ở nhà em chơi vài ngày rồi trở lại miền Nam để làm việc.
Buổi gặp gỡ đầy xúc cảm ngày hôm đó đã để lại trong em những ấn tượng không thể phai mờ. Em sẽ luôn yêu thương và trân trọng những người thân quanh mình.
Đọc nhiều hơn 🌻 Kể Lại Một Giấc Mơ Trong Đó Em Được Gặp Lại Người Thân Đã Xa Cách Lâu Ngày 🌻 15 Bài Mẫu Hay
Kể Lại Cuộc Gặp Gỡ Với Người Thân Sau Bao Ngày Xa Cách – Mẫu 10
Với bài văn kể lại cuộc gặp gỡ với người thân sau bao ngày xa cách, các em học sinh có thể tham khảo bài văn mẫu kể giấc mơ gặp lại ông nội dưới đây:
Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay hát. Chắng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em gặp lại nông nội đã rất lâu xa cách.
Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã gần chục năm rồi em không đuợc sống bên cạnh ông, không đuợc nghe giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông.
Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với hình dáng gầy gầy thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông. Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phòng ngoài. Đã lâu lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vấn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường nhu chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì dấu ấn thời gian.
Ông hỏi han về tình hình học tập của em có tốt không? Em tự hào kể cho ông nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông rất vui và hãnh diện vì mình. Song ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm động lực để mình cố gắng. Ông mong em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân, không lúc nào được nguôi nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy cô.
Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào tâm trí. Rồi em hỏi thăm sức khoẻ của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ thay ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm, không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông và gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp cho em nghe nhiều câu chuyện hay mà ngày trước ông vấn thường hay kể. hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói và tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà bé nhỏ.
Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: “Sao ông không thường xuyên về thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật lâu để chơi với chúng cháu”. Ông khẽ nói với em rằng: “Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh mọi người”.
Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ông em vội chạy theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì mình vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ quên được.
Em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng cuộc gặp gỡ với ông trong giấc mơ quý giá này. Em tin rằng dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ ông dành cho em đều là động lực để em vươn lên trong cuộc sống.
SCR.VN tặng bạn 💧 Nhận Thẻ Cào 50k Miễn Phí 💧 Kiếm Thẻ Cào Free
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Với Người Bạn Thân – Mẫu 11
Đón đọc bài văn kể về một cuộc gặp gỡ với người bạn thân mang đến cho các em học sinh những kỷ niệm đẹp về tình bạn chân thành.
Tôi có một người bạn rất thân tên là Huyền. Chúng tôi học chung với nhau từ những ngày cấp một, cho đến giờ đã được bảy năm. Nhà tôi và nhà Huyền lại ở gần nhau nên từ nhỏ chúng tôi đẫ là một đôi bạn thân thiết. Huyền ở quê với bà ngoại, còn bố mẹ nó đi làm ăn và định cư trong Sài Gòn nên mỗi dịp nghỉ lè nó lại vào chơi với bố mẹ. Hôm qua, tự nhiên nó gọi điện cho tôi thông báo là trưa mai sẽ về để chuan rbij cho năm học mới. Tôi vui lắm, vì sắp được gặp lại người bạn thân sau gần ba tháng xa cách.
Sáng hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi khi để đi chợ mua khoai vì Huyền rất thích ăn bánh khoai. Tôi mua về để trưa nay rán cho nó ăn. Hôm qua nó bảo mười giờ sẽ về đến thị trấn nên chín rưỡi tôi đã bảo mẹ đi xe lên đợi để chở nó về. Tôi muốn đạp xe đi lai bạn nhưng vì nó mang nhiều đồ nên hai đứa không thể đi xe đạp được.
Khoảng hơn mười giờ thì mẹ tôi chở Huyền về nhà bà ngoại của nó. Tôi đã đợi sẵn ở đây. Hai đứa nhìn thấy nhau liền chạy vội đến ôm rồi nắm tay nhảy nhót vui mừng như kiểu vài năm không gặp vậy. Tôi bảo Huyền đi rửa mặt rửa tay chân đi rồi xin phép bà sang nhà tôi chơi. Thấy hai đứa rối rít lên như vậy nên ngoại nó cũng không giữ nó ở nhà làm gì cả.
Sang nhà tôi, hai đứa kéo nhau lên phòng của tôi. Nó lôi trong túi ra một bịch to bánh tráng trộn, món ăn vặt nổi tiếng trong Sài Gòn mà ngoài này không có. Vì năm nào Huyền cũng vào đó nên mỗi lần về tôi đều được ăn ké. Thành ra tôi nghiện món này. Tôi và nó ngồi ăn rồi nói chuyện một lúc. Nó kể về chuyến du lịch năm nay của nó. Kể về bố mẹ, về những lần đi biển ở Vũng Tàu. Thảo nào, mới có ba tháng mà da nó trông đen hẳn đi. Nó bảo khí hậu trong Nam dễ chịu nhưng vì nắng quanh năm nên dễ đen da lắm. Dù làn da có ngăm ngăm thêm một chút nhưng nó vẫn xinh lắm. Hàm răng trắng của nó nhờ đó mà càng thêm nổi bật.
Một lát sau, thấy Huyền đã bớt mệt, tôi rủ nó xuống bếp rán bánh khoai. Đây là món sở trường của cả hai đứa nên chúng tôi làm rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã cho ra lò một đĩa bánh khoai vàng ươm. Hai đứa và cả mẹ tôi vừa ngồi ăn, vừa xem ti vi và trò chuyện. Buổi trưa hôm đó, tôi với nó chẳng đứa nào chịu ngủ. Nằm trên giường ăn bánh tráng trộn rồi xem những bức ảnh mà nó chụp được trong chuyến đi này.
Bao nhiêu địa danh nổi tiếng của Sài Gòn nó đều được đi qua. Nhà thờ Đức Bà, Dinh độc lập… chỗ nào nó cũng đặt chân đến. Rồi cả biển Vũng Tàu và Cần Giờ nó cũng được đi nốt. Nhìn những bức ảnh đó, tôi lại ước mình cũng được đi chơi xa như nó. Tôi hỏi nó có nhớ bố mẹ không. Nó bảo nhớ nhiều lắm nhưng cũng nhớ bà ngoại và tôi nữa nên nó mong ngày trở về nhiều. Thấy nó nói vậy tôi vừa vui nhưng cũng thương vì cuộc sống mà nó phải xa ba mẹ.
Đợi chiều mát, hai đứa kéo nhau ra quán trà sữa quen thuộc. Vừa nhâm nhi ly trà sữa vị socola ngọt ngào, vừa thưởng thức những bản nhạc nhẹ nhàng. Buổi chiều cứ thế trôi qua một cách bình yên và ấm áp như những ngày mà chúng tôi ở bên nhau ngày trước. Tôi bảo nó tối nay ngủ ở nhà tôi nhé, nó đòng ý. Tối hôm đó, hai chúng tôi nằm cạnh nhau, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời. Tôi kể về kỉ nghỉ hè đầy thú vị của tôi cùng gia đình và những đứa bạn cùng xóm. Nhưng không có nó, niềm vui dường như cũng giảm đi một phần.
Thật sự tình bạn này tôi rất coi trọng. Tôi yêu người bạn tôi và hy vọng rằng tình bạn sẽ mãi bền chặt, dù có chuyện gì xảy ra chúng tôi cũng sẽ sát cánh bên nha, cùng giúp đỡ nhau trong cuộc sống cũng như chuyện học hành. Gặp lại người bạn thân nhất của mình, tôi thấy hạnh phúc lắm.
Mời bạn tham khảo 🌠 Hãy Kể Một Kỉ Niệm Khó Quên Về Tình Bạn 🌠 15 Bài Văn Hay
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Với Bạn Bè – Mẫu 12
Dưới đây là bài văn kể về một cuộc gặp gỡ với bạn bè với những ý văn hay để bạn đọc và các em học sinh cùng tham khảo:
Năm đó em vào cấp hai, bước vào một ngôi trường mới với rất nhiều lạ lẫm bỡ ngỡ, phải rời xa ngôi trường tiểu học gắn bó từ những năm thơ bé, tạm biệt thầy cô và mái trường thân thuộc gắn bó suốt năm năm liền lòng em buồn lắm.
Lên trường mới, có nhiều bỡ ngỡ, bạn bè, thầy cô tất cả đều mới, đều lạ lẫm với em. Khiến em rất buồn nhất là việc gia đình em lại chuyển nhà từ đến một tỉnh khác sinh sống, nên bạn bè cũ của em đều phải cách xa. Hôm đó, lần đầu tiên em bước chân vào ngôi trường mới có biết bao nhiêu bỡ ngỡ. Khi em đang ngơ ngác ngồi ở ghế đá sân trường thì có mấy anh lớp lớn lại gần trêu chọc em. Khiến em vô cùng sợ hãi. Đúng lúc em chưa biết phải làm gì thì có một bạn đã đứng ra bênh vực cho em.
Bạn ấy bảo mấy anh kia rằng “Là con trai gì mà kỳ cục vậy đi trêu chọc một bé gái không biết xấu hổ sao các anh học lớp nào để em méc cô giáo cho coi” Thấy bạn nữ có vẻ đanh đá nên mấy anh kia sợ méc cô giáo chạy hết. Khi đó, bạn gái đó mới lại gần chỗ em ngồi rồi hỏi thăm em.
Chúng em quen nhau từ đó, bạn gái đó tên là Hoài Trang, sau khi hỏi thăm em mới biết Hoài Trang sẽ học cùng lớp 6E với mình. Hai đứa em tâm sự với nhau rất nhiều việc em bảo em từ nơi khác mới chuyển tới thành phố này sinh sống bởi ba mẹ em chuyển công tác tới đây. Hoài Trang thì sống ở đây từ nhỏ ba mẹ bạn đều là người thành phố này.
Sau buổi hôm đó chúng em nhanh chóng thân thiết với nhau, Hoài Trang thường rủ em đi học, rồi sau giờ học hoặc những khi được nghỉ bạn thường đưa em đi thăm thành phố nơi mà em đang sống. Hoài Trang không hổ danh là sinh ra và lớn lên ở đây chỗ nào bạn cũng biết, bạn còn biết nhiều quán cóc có món ăn vặt vô cùng ngon, giá lại phải chăng nên em thích lắm.
Chúng em cùng nhau đi mua sách, mua đồ chơi, cùng nhau đi ăn kem, uống trà sữa…Tình bạn của chúng em càng ngày càng thắm thiết. Em nhận ra Hoài Trang rất tình cảm bạn ấy không đanh đá như vẻ bề ngoài của mình, bạn ấy có lòng thương người và có lòng trắc ẩn. Khi đi đường gặp những người có hoàn cảnh khó khăn bạn thường tìm cách giúp đỡ.
Có lần trên đường hai đứa em học nhìn thấy một em nhỏ chừng bốn, năm tuổi đang đứng giữa ngã tư đường để khóc. Bạn Hoài Trang không ngại ngần dừng xe để hỏi thăm em bé. Tại sao em khóc? Hóa ra em bé cùng mẹ đi mua đồ nhưng không hiểu làm sao lại bị lạc mất mẹ. Thấy vậy, Hoài Trang bảo em ở thành phố này hay có mẹ mìn bắt cóc trẻ em lắm, nên chúng ta phải đưa em bé tìm mẹ, nếu không phải trao cho các chú công an, chứ để em bé như vậy không an toàn.
Mặc dù sắp tới giờ vào lớp nhưng em thấy Hoài Trang nói đúng nên hai chúng em cùng nhau đi tìm mẹ em bé cho em. May qua đi được một đoạn thì gặp một cô đang hớt hải hỏi những người đi đường về con của mình. Thấy chúng em dẫn em bé lại mẹ của em bé đó cảm ơn rối rít rồi còn định mời chúng em uống trà sữa. Nhưng chúng em từ chối vì đã trễ giờ vào lớp. Em bé gặp được mẹ của mình là chúng em mừng rồi không cần cô phải cảm ơn.
Từ ngày gặp gỡ Hoài Trang em cảm thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn rất nhiều, em có một người bạn thân, tốt bụng, lại luôn biết lắng nghe chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn với em, khiến cho em cảm thấy thành phố này trở nên đáng yêu và đáng sống hơn rất nhiều. Em thầm cảm ơn ông trời đã cho em gặp gỡ Hoài Trang, cảm ơn cái ngày nhập trường định mệnh đã để cho mấy anh lớp trên trêu chọc em bởi có như vậy thì chúng em mới có cơ hội để mà chơi thân với nhau.
Gợi ý cho bạn 🌹 Em Hãy Kể Một Câu Chuyện Về Một Tấm Gương Rèn Luyện Thân Thể 🌹 15 Bài Mẫu Hay Nhất
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Với Thầy Cô Giáo Cũ – Mẫu 13
Những ký ức dưới mái trường thân thương một thời cắp sách đến trường luôn làm ta nhớ mãi. Đón đọc bài văn kể về một cuộc gặp gỡ với thầy cô giáo cũ sau đây:
Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoắt mới đó mà đã mười năm. Giờ đây tôi đã lớn khôn, đã trở thảnh sinh viên năm thứ nhất đại học. Hôm nay, có dịp về thăm ngôi trường cũ thân yêu, trong tôi dâng ngập một cảm giác xao xuyến và bỡ ngỡ khôn cùng.
Ngôi trường cũ hiện ra trước mắt tôi với nhiều nhiều kỉ niệm vừa quen thuộc vừa xen chút lạ lẫm. Con đường đầy sỏi đá năm xưa đã được thay thế bằng một con đường rải đá phẳng lì, êm ru. Xe tôi chạy chầm chậm trên đường nhỏ mà cảm thấy vui sướng vô cùng. Chiếc cổng trường năm xưa giờ đã được thay thế bằng chiếc cổng xây kín đáo và phía trên ghi rõ ràng chữ Trường THCS. Tôi còn nhớ rõ ngày ấy, mỗi lần đi học muộn, cánh cửa lại đóng sập lại, tôi phải năn nỉ mãi bác bảo vệ mới cho vào.
Bước vào sân trường sự thaỵ đổi ấy càng hiện lên rõ hơn. Dãy lớp tôi học năm xưa giờ được thay thế bằng một nhà cao tầng khang trang, sáng sủa. Lớp cũ năm xưa không còn nhưng tôi vẫn như thấy đâu đây hình ảnh của các bạn cùng lớp. Cái Lan toét, cái Hồng cụ, thằng Sơn tê ta… Ngày ấy cũng ở góc sân trường này, chúng tôi thường chơi đùa. Cây bàng năm xưa vẫn còn nhưng nó đã già hơn trước. Tôi bước lại gần, những nét chữ khắc vào thân cây yẫn còn nhưng những dòng chữ của chúng tôi không còn nữa, có lẽ thời gian đã làm mờ dần.
Tôi bước tới khu hiệu bộ, căn nhà cũng được sửa lại đôi chút nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng năm xưa, nằm uy nghiêm giữa hai bên hàng cây mát rượi. Đây chính là hàng cây ngày xưa chúng tôi trồng khi trường mới xây xong mà. Ôi! Giờ đây nó đã cao lớn quá, tôi phải ngước mắt lên mới thấy ngọn của nó. Trong tiếng gió tôi nghe những lời rì rầm như những tiếng chào. Dưới gốc cây vẫn còn chiếc biển đề quen thuộc “Cây kỷ niệm lớp… khóa…”.
Sân trường đang giờ học im ắng đến lạ thường. Tôi nghe tiếng thầy cô âm vang, trầm ấm trong lớp học. Nỗi nhớ thầy cô, các bạn dâng ngập hồn tôi, từ ngày chia tay mỗi người một ngả không biết cuộc sống của họ ra sao. Và các thầy cô của tôi nữa, tôi nhớ cô Thanh dạy văn cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm.
Ngày ấy cô rất nghiêm khắc, không ít lần cô đã mắng chúng tôi khi chúng tôi không chịu nghe giảng. Tôi biết lúc đó đã có một số bạn tỏ ý không bằng lòng với cô nhưng chính những người bạn đó sau này đã tâm sự với tôi: Đen khi xa cô rồi mới thấm thìa lời cô dạy. Thực ra ngày đó chúng tôi còn nhỏ quá, chỉ thích chơi thôi. Giờ đay lớn khôn tôi chỉ mong có dịp gặp lại cô để nói hết những tâm sự của mình. Đang mải mê với dòng suy nghĩ của mình thì tôi gặp cô Thanh, tôi vô cùng sung sướng và bất ngờ vì bao năm rồi cô vẫn dậy ở nơi đây. Tôi chạy lại, vui mừng:
–Em chào cô! Cô có nhận ra em không ạ?
Cô nheo đôi mắt, sửa lại cặp kính:
–Em là Lan học sinh lớp 6A, khóa học cách đây mười năm rồi phải không?
–Em cảm ơn vì cô vẫn còn nhận ra em.
Thế là cô trò tíu tít nói chuyện. Đen lúc này tôi mới có dịp ngắm nhìn lại gương mặt cô, năm tháng trôi đi, trên khuôn mặt của cô đã có nhiều nếp nhăn, đôi mắt cũng không còn sáng như xưa nữa nhưng cái nhìn của cô vẫn thật dịu dàng. Mái tóc đen năm xưa giờ đã có khá nhiều sợi bạc. Tôi bỗng thấy thương cô vô cùng bởi tôi biết cuộc đời riêng của cô không mấy hạnh phúc nên bao nhiêu tình cảm cô dành hết cho tất cả học sinh.
Tôi và cô đi dạo quanh sân trường, cô trò nhắc lại bao chuyện cũ, đi bên cô tôi thấy mình như nhỏ lại, như được ữở lại tuổi học ữò thơ ngây bé nhỏ. Tôi vẫn thấy cô dịu dàng và ân cần như ngày tôi còn đi học. Tôi đã tâm sự hết với cô về những tình cảm của các bạn của lớp dành cho cô như thế nào. Cô rất xúc động, cô nói:
–Những gì cô dạy dỗ các em năm xưa, cô biết rằng có thể ngay lúc đó các em chưa hiểu biết nhung cô tin rằng mai này lớn lên các em sẽ hiểu. Và từ đó các em sẽ trưởng thành hơn trong cuộc sống.
–Cô ơi, ngày đó quả chúng em còn nhỏ quá nên không hiểu hết tấm lòng của cô dành cho chúng em.
Cô vuốt tóc tôi mỉm cười, một nụ cười vô cùng nhân hậu:
–Cô chỉ mong mỗi lớp học trò qua đi trở thành những người có ích cho xã hội và nếu có dịp về thăm cô là cô rất vui.
Trống vào lớp vang lên tôi phải tạm biệt cô rồi. Lúc này tôi chẳng muốn rời xa cô, tôi tự hứa tết năm nay chúng tôi sẽ họp lóp và tất cả sẽ về thăm trường cũ, thăm cô giáo chủ nhiệm.
Ngắm ngôi trường cũ một lần nữa, tạm biệt những kỉ niệm của tuổi thơ tôi ra về trong lòng nao nao bao kỷ niệm buồn vui. Mái trường thân yêu, ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, chính nơi đây đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hy vọng. Tôi hiểu rằng dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, ta cũng sẽ mãi khắc ghi những kỷ niệm về một thời cắp sách đến trường.
Đừng bỏ lỡ cơ hội 🍀 Nhận Thẻ Cào 100k Miễn Phí 🍀 Card Viettel Mobifone
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Thiếu Niên Vượt Khó – Mẫu 14
Bài văn kể về một cuộc gặp gỡ thiếu niên vượt khó sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích và truyền tải những thông điệp ý nghĩa đến các em học sinh.
Đầu tháng 12, trường chúng em tổ chức một chuyến đi giao lưu với một trường THCS ở vùng cao. Đó là ngôi trường của các bạn học sinh ở vùng núi, còn nhiều khó khăn. Nhờ chuyến đi đó, mà em được gặp, được làm quen với những tấm gương sáng biết vượt qua khó khăn để vươn lên trong học tập.
Sáng hôm đó, em và các bạn tập hợp từ sớm ở trước cổng trường. Sau gần hai giờ di chuyển gập ghềnh, cuối cùng chúng em cũng đến nơi. Khi đặt chân xuống ngôi trường đó, em đã vô cùng bất ngờ. Bởi ngôi trường này khác những gì em vẫn thường nghĩ. Ở đây thực sự rất lạnh, nó lạnh hơn rất nhiều so với nội thành Hà Nội. Từng cơn gió buốt rít qua bên tai khiến em co rúm hết cả người lại. Xung quanh trường là rất nhiều cây cối, bao bọc cả khu lại, khiến nơi đây cô đơn đến lạ lùng. Để đi đến khu chợ, sinh hoạt thì phải di chuyển ít nhất là ba mươi phút chạy xe máy.
Chính vì thế, trong tuần các học sinh và thầy cô sẽ ở lại trong trường, đến cuối tuần mới trở về cùng gia đình. Một nơi cô đơn và lạnh giá như thế này, chính là nơi hơn một trăm thầy trò đang cùng nhau học tập, kiên trì. Điều đó khiến em vô cùng khâm phục. Tiến vào trường học, chúng em được vào một căn phòng lớn, ấm áp, ở đó, một nhóm các bạn học sinh đã chờ sẵn. Các bạn ấy đại diện cho trường cùng chúng em giao lưu, chia sẻ.
Em ngồi cạnh một bạn nữ người dân tộc trông rất cao và khỏe mạnh. Đúng lúc em đang ngập ngừng chưa biết chào hỏi như thế nào thì bạn ấy đã bắt chuyện trước. Em thực sự rất bất ngờ trước khả năng nói tiếng phổ thông của bạn ấy, nó không khác gì chúng em cả. Sau một hồi, em mới biết được, bạn ấy nói tiếng Anh cũng siêu giỏi. Thật là quá tuyệt vời, một lúc cậu ấy phải học cả hai ngôn ngữ khác so với ngôn ngữ bản xứ. Vậy mà loại nào bạn ấy cũng giỏi. Điều đó khiến em cảm thấy rất ngại ngùng về bản thân. Nhưng chẳng để em suy nghĩ nhiều, Mi Lan – bạn nữ vừa quen ấy đã dẫn em đi tham quan trường.
Bạn ấy dẫn em đến các phòng học, khu nội trú, sân thể thao. Em nhận thấy rằng, tuy có phần nhỏ và đơn sơ hơn các ngôi trường ở thành phố, nhưng ở đây trường học được dọn dẹp rất ngăn nắp và sạch sẽ. Đặc biệt, em rất yêu thích vườn rau trái do các bạn học sinh và thầy cô nơi đây chăm sóc. Vườn rau xanh mướt, lung linh dưới ánh nắng dịu nhẹ của mùa đông. Đứng im đón làn gió mang hơi thở của núi rừng, lặng nghe tiếng chim kêu trên vòm lá.
Em thực sự cảm thấy đây chính thiên đường trên mặt đất. Và em đã hiểu được tại sao các bậc hiền phu ngày xưa sẵn sàng rời bỏ chốn kinh đô xa hoa để về ẩn cư nơi thế ngoại đào viên như thế này. Và những bạn học sinh ở đây, chính là những sĩ tử đang ngày ngày rèn luyện, đối đầu với những khó khăn thử thách để chờ một ngày vượt vũ môn – cá chép hóa rồng. Em có niềm tin rất mãnh liệt ở điều đó, bởi sự thông minh và hiếu học bất chấp mọi gian khổ của các bạn học sinh nơi đây.
Mãi đến lúc trở về nhà, em vẫn không thể quên được những gì mình được nghe, được nhìn thấy trong chuyến đi vừa rồi. Nhờ các bạn ấy, mà em có thêm quyết tâm học tập, rè
Gửi tặng bạn 💕 Kể Về Một Cuộc Đi Thăm Di Tích Lịch Sử 💕 15 Bài Văn Hay
Kể Về Một Cuộc Gặp Gỡ Đi Thăm Các Chú Bộ Đội Hoặc Gặp Các Thiếu Niên Vượt Khó – Mẫu 15
Để làm đề văn kể về một cuộc gặp gỡ đi thăm các chú bộ đội gặp các thiếu niên vượt khó, các em học sinh có thể tham khảo bài viết mẫu đặc sắc dưới đây:
Để chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12, nhà trường tổ chức cuộc gặp gỡ, nói chuyện giữa các chú cựu chiến binh tham gia kháng chiến chống Mỹ với học sinh chúng tôi. Đó là một buổi nói chuyện đầy xúc động. Với tôi, cuộc gặp gỡ này càng đặc biệt hơn, bởi vì tôi được vinh dự đại diện cho các bạn học sinh phát biểu những suy nghĩ về tình cảm và trách nhiệm của thế hệ sau với thế hệ cha anh đi trước.
Tôi đã có mặt tại trường từ sáng sớm. Sao tôi thấy hồi hộp quá! Sân trường hôm nay được trang hoàng thật rực rỡ. Phía khán đài, tấm phông xanh nổi bật lên hàng chữ trắng: “Chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam”. Bên dưới là dòng chữ in nghiêng: “Gặp gỡ với những chứng nhân lịch sử”. Dường như một bầu không khí thiêng liêng và vô cùng trang trọng đang bao trùm cả sân trường.
Đúng 7 giờ 30 phút, buổi lễ chính thức được bắt đầu. Tất cả các học sinh đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn. Trên khán đài, thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô giáo đã có mặt đông đủ. Cả trường bỗng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Toàn thể học sinh đứng dậy để chào đón một đoàn khách đặc biệt. Đó là các chú bộ đội, những người trực tiếp tham gia chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Sau nghi thức lễ chào cờ, thấy hiệu trưởng đọc bài diễn văn chào mừng ngày 22/12. Cả sân trường im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng, từng tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, góp phần làm cho buổi lễ thêm phần sôi nổi. Giây phút chờ đợi rồi cũng tới. Một sĩ quan quân đội trong bộ quân phục màu xanh lá cây bước lên trò chuyện với toàn trường. Gương mặt chú đôn hậu. Giọng nói của chú ấm áp và thân tình. Chú ôn lại những kí ức hào hùng của thế hệ các chú trong cuộc kháng chiến của dân tộc. Có lẽ phần thú vị nhất mà chúng tôi được nghe là những kỉ niệm có thật và xúc động vô cùng giữa thời chiến.
-Với chú, kỉ niệm sâu sắc nhất là trong lúc tham gia chiến dịch ở Nam Lào. Đó là một đêm mưa tầm tã. Đơn vị chú trên đường hành quân qua cánh đồng thì bị địch phát hiện và bắn phá dữ dội. Chú bị thương và lạc đơn vị. Do mất máu quá nhiều nên chú ngất đi. Tỉnh dậy, chú thấy mình nằm trên chiếc chõng tre. Bên cạnh là một bà má với nét mặt lo lắng, đang ngồi chườm khăn lên trán chú. Má đã tận tình chăm sóc chú cho đến khi chú hồi phục trở lại.
Chú im lặng một lúc rồi xúc động nói tiếp:
-Sau này chú mới biết má cũng có con tham gia quân giải phóng và đã hi sinh. Má xem các chú bộ đội như con của mình, luôn chăm sóc các chú rất tận tình. Mấy năm sau, trở lại ngôi làng xưa, chú không còn được gặp má nữa. Má đã mất cách đó không lâu do tuổi già sức yếu.
Mắt chú như nhòa đi. Giọng chú nghẹn ngào, xúc động. Cả trường cũng im lặng hồi lâu.
Sau đó, chúng tôi đã hỏi các chú rất nhiều điều chúng tôi băn khoăn về thời chiến. Các bạn trong lớp tôi rất sôi nổi và hào hứng khi được đối thoại với các chú. Qua đó, chúng tôi đã hiểu hơn rất nhiều về những con người của thế hệ trước, về cuộc kháng chiến gian khổ nhưng hào hùng của dân tộc, về những mất mát đau thương mà cả dân tộc ta đã phải trải qua.
Cuối cùng, tôi thay mặt cho các bạn học sinh đứng lên phát biểu suy nghĩ của mình. Dù rất xúc động và hồi hộp, tôi vẫn nhận thấy ánh mắt khích lệ mà các thầy cô giáo và các bạn cùng lớp dành cho tôi. Điều đó đã giúp tôi thêm tự tin để bước lên, phát biểu bằng chính cảm xúc đang dâng trào trong tôi.
-Thưa các bác, các chú!
Chúng cháu là thế hệ may mắn được sinh ra khi đất nước đã hòa bình, thống nhất. Tuy nhiên, qua buổi gặp gỡ và trò chuyện hôm nay, chúng cháu đã phần nào biết được sự gian khổ và mất mát hi sinh của những người đi trước. Hiểu được điều ấy, chúng cháu càng khâm phục, ngưỡng mộ và tự hào về thế hệ cha anh.
Chúng cháu càng trân trọng những giá trị của cuộc sống tự do mà chúng cháu đang được hưởng. Chúng cháu xin hứa sẽ chăm chỉ học tập để góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp. Cuối cùng, cháu xin thay mặt các bạn học sinh, kính chúc các bác, các chú và gia quyến luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Chúc các bác, các chú có một ngày 22/12 thật vui vẻ và ý nghĩa.
Tôi kết thúc bài phát biểu của mình trong tiếng vỗ tay ủng hộ của các bạn trong trường. Trong tôi dâng lên một niềm tự hào về dân tộc mình, về thế hệ cha anh đi trước của mình. Tôi tự hứa với lòng mình phải sống sao cho thật xứng đáng là con cháu của đất nước Việt Nam anh hùng.
Đọc nhiều hơn với 🔥 Tả Chú Bộ Đội 🔥 15 Bài Văn Tả Về Bộ Đội Hay Điểm 10