Thơ Hoàng Trung Thông: Tuyển Tập 44+ Bài Thơ Nổi Tiếng

Thơ Hoàng Trung Thông ❤️️ Tuyển Tập 44+ Bài Thơ ✅ Thơ Của Hoàng Trung Thông Nổi Bật Với Vẻ Đẹp Của Ngôn Từ Và Học Thức Uyên Bác.

Nhà Thơ Hoàng Trung Thông

Những thông tin chi tiết về tiểu sử và sự nghiệp văn học của Nhà Thơ Hoàng Trung Thông để bạn đọc cùng tìm hiểu.

Hoàng Trung Thông (1925-1993), bút danh khác: Đặc Công, Bút Châm.

Là một gương mặt thơ tiêu biểu có vị trí đại diện cho nền thơ cách mạng của nước Việt Nam mới; nguyên Tổng biên tập báo Văn nghệ Hội Nhà văn Việt Nam; nguyên Giám đốc Nhà xuất bản Văn học; nguyên Vụ trưởng Vụ Văn nghệ thuộc Ban Tuyên huấn Trung ương, nguyên Viện trưởng Viện Văn học (1976-1985).

Hoàng Trung Thông sinh ngày 05 tháng 05 năm 1925 tại xã Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An, Việt Nam. Thuở nhỏ ông theo học chữ Hán và được coi như một thần đồng nổi tiếng khắp vùng.

Đến năm 12 tuổi, ông theo học trường Quốc Học Vinh, một trong những trường danh giá thời bấy giờ. Sớm thoát ly tham gia cách mạng trong phong trào Việt Minh, trong Kháng chiến chống Pháp ông từng cùng Hải Triều, Lưu Trọng Lư, Chế Lan Viên lãnh đạo Hội văn nghệ Khu IV.

Từ 1945 cho đến cuối đời, bên cạnh sáng tác thi ca và nghiên cứu lý luận, phê bình văn học, viết thư pháp, Hoàng Trung Thông đảm nhiệm các chức trách quan trọng như cán bộ văn nghệ của khu ủy Liên khu IV, tỉnh ủy viên tỉnh ủy Nghệ An, Tổng biên tập báo Văn nghệ, báo Tác phẩm mới của Hội Nhà văn Việt Nam; Giám đốc Nhà xuất bản Văn học…

Hoàng Trung Thông mất ngày 04 tháng 01 năm 1993 do bệnh phổi và gan tại Hà Nội. Mặc dù giữ nhiều trọng trách trong văn nghệ nhưng cả đời ông sống nghèo nàn, thanh bạch. Cuối đời, ông thường nói một mình trong đêm với tượng Lý Bạch,Lỗ Tấn, Pushkin.

Trong các thi sĩ Việt Nam Thế kỷ 20, Hoàng Trung Thông là người có học vấn uyên bác. Thơ ca của ông giúp con người sống tốt hơn, tâm hồn trong sạch hơn, đánh thức tình yêu với con người, nỗ lực đấu tranh vì những lý tưởng nhân đạo và sự tiến bộ của con người.

Thơ Hoàng Trung Thông ảnh hưởng mạnh mẽ và tác động tới đời sống nhiều thế hệ. Nhà nghiên cứu – giáo sư Phan Ngọc đã từng viết về ông: “Trong thâm tâm, anh là con người nhỏ bé, của những con người nhỏ bé.

Trong thơ, anh chỉ là nhà thơ của những người nhỏ bé” và “Chỉ có một Hoàng Trung Thông nhỏ bé, không hài lòng với chính mình. Đó là cái lớn của Hoàng Trung Thông”.

Ông viết nhiều bài nghiên cứu, phê bình văn học, giới thiệu thơ Chu Văn An, Nguyễn Đình Chiểu, Đỗ Phủ, Lục Du, Puskin, Xuân Diệu, Chế Lan Viên v.v.

Tác phẩm chính:

Tiểu luận phê bình:

  • Chặng đường mới của văn học chúng ta (1961)
  • Cuộc sống thơ và thơ cuộc sống (1979)
  • Những người thân những người bạn (2008)

Thi ca

  • Quê hương chiến đấu (1955)
  • Đường chúng ta đi (1960), 15 bài thơ
  • Những cánh buồm (1964), 17 bài thơ
  • Đầu sóng (1968)
  • Trong gió lửa (1971)
  • Như đi trong mơ (1977)
  • Chiến công tuổi thơ (1983)
  • Hương mùa thơ (1984)
  • Tiếng thơ không dứt (1989)
  • Mời trăng (1992)

Cùng với Thơ Hoàng Trung Thông, gửi đến bạn 🍃 Thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường 🍃 hay nhất.

Bài Thơ Anh Chủ Nhiệm Hoàng Trung Thông

Bài Thơ Anh Chủ Nhiệm Hoàng Trung Thông là một bài thơ hay ca ngọi vẻ đẹp của con người và quê hương đất nước.

Anh chủ nhiệm
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Nắng chiều thấp thoáng ngọn cây tre
Sóng lúa mênh mông cuộn đổ về
Anh cùng tôi bước trên đê nhỏ
Áo nâu bạc màu bay với gió
Anh giơ tay vẽ giữa đồng xanh
Vẽ cả ngày mai thành bức tranh
Kìa dòng mương chảy cầu đương bắc
Lò gạch xây cao, đường thẳng tắp
Nơi đây kho thóc nhà chăn nuôi
Tiền đã lo xong đất cắm rồi
Chân vẫn bước đều miệng vẫn nói
Phơi phới lòng anh như gió thổi

Anh làm chủ nhiệm đã ba năm
Ba năm vật lộn cùng khó khăn
Có mùa mạ cháy đồng khô cạn
Mười bậc nước leo lên ruộng hạn
Có mùa lúa chín lụt tràn qua
Lại phải nghiêng đồng hắt nước ra
Người nhiều, ruộng ít trâu bò ít
Chạy ngược chạy xuôi lo rối rít
Ngoài ba mươi tuổi máu đương sôi
Không chịu khoanh tay đứng ngó trời
Xoay mùa, chuyển vụ, tăng năng suất
Thiếu đất lên rừng tay vỡ đất
Còn nhiều nếp cũ thói riêng tây
Trăm miệng, trăm người, trăm cái gay
Hõm mắt thâu đêm lo việc xã
Gió rét đường trơn, chân bấm đá
Hết làng, hết ruộng thôi đi về
Miệng nói, tay làm, tai lắng nghe
Cùng bao đồng chí, anh đi trước
Đứng mũi chịu sào đầu gió ngược
Có đêm nằm nghĩ cảnh gieo neo
Vợ yếu, con đông, chưa hết nghèo
Nhưng rồi thấy rõ đường đi tới
Nước nổi lo chi bèo chẳng nổi
Lại lao vào việc lòng say sưa
Hết sớm thôi chiều nắng lại mưa
“Ơi anh củ nhiệm! Anh chủ nhiệm”
Bao tiếng thân thương, lời cảm mến
Tay anh nắm chặt tay xã viên
Xốc cả phong trào vững tiến lên

Anh cùng tôi bước trên đê nhỏ
Áo nâu bạc màu bay với gió
Mắt tôi ôm hết cả đồng xanh
Cả dáng hình anh thành bức tranh

SCR.VN tặng bạn 💐 Thơ Vũ Hoàng Chương 💐 giúp nuôi dưỡng những cảm xúc chân thành!

Bài Thơ Đầu Sóng Của Hoàng Trung Thông

Bài Thơ Đầu Sóng Của Hoàng Trung Thông – Đầu sóng là một nhóm bài thơ bao gồm 12 bài thơ đặc sắc được nhà thơ công bố năm 1968. Dưới đây xin giới thiệu một số bài thơ đặc sắc trong chùm thơ này.

Bài thơ báng súng
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Ta lại viết bài thơ trên báng súng
Con lớn lên đang viết tiếp thay cha
Người đứng dậy viết tiếp người ngã xuống
Người hôm nay viết tiếp người hôm qua.

Thơ chiền đấu giục giã lòng chiến sĩ
Miền Nam ơi chưa thể nghỉ bàn tay
Ta quyết liệt trên tuyến đầu chống Mỹ
Như năm xưa anh dũng bắn đầu Tây.

Ta đâu có thích gì máu đổ
Thích gì nghe đạn nổ bom rơi
Ta chiến đấu vì không cam cúi cổ
Không khom lưng cho giặc Mỹ chém ngang người.

Hai mươi năm chưa hề im tiếng súng
Đây nước sôi lửa bỏng đất miền Nam
Đất anh dũng nuôi lớn người anh dũng
Ôi Trường sơn ôi Cửu Long giang

Rừng Điện Biên tiếng pháo gầm chưa dứt
Nghe hôm nay ấp Bắc trời rung
Ta sẽ đánh cho quân thù tan xác
Như lá vàng tan tác dưới bàn chân.

Súng đã quyết trả lời với súng
Mũi chông tre quyết chống mũi giày đinh.
Ta chiến đấu vì ta tha thiết sống
Hỡi ai tin giặc Mỹ muốn hòa bình.

Hòa bình Mỹ: moi gan em nhỏ
Thiêu sống con, cắt cổ mẹ cha
Hòa bình Mỹ: phá rừng đốt lúa
Bom na-pan giội lửa mái nhà.

Ta nếm đủ thứ “hòa bình chó sói”
Nên rừng tre đã hóa mũi tầm vông
Nên ngọn gió đã hóa thành bão nổi
Cả miền Nam đã hóa một hầm chông.

Ta lại viết bài thơ trên báng súng
Hai mươi năm súng kết cùng thơ
Thơ ta thét tiếng kêu căm giận
Súng ta cầm giữ lấy ước mơ

Đi đi lên tay ghì chặt súng
Đi đi lên giải phóng miền Nam!
Trên đỉnh núi tung bay cờ chiến thắng
Cờ ta bay như lửa đỏ xóm làng.

Cấy
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Đã bước vào vụ chiêm
Gió mùa run trong lá
Gió thổi se chân mạ
Đất ải bừa thâu đêm

Nâng từng giảnh mạ lên
Ngửa bàn tay cấy xuống
Cả nỗi hận tình thương
Cùng cấy sâu vào ruộng

Cấy ngay đầu hố bom
Cấy bên tầm đạn bắn
Hàng sông với hàng con
vẫn chạy dài ngay ngắn.
Tiếng mùa đang giục giã
Gió thổi lạnh đồng chiêm
Cắm tay vào buốt giá
Cấy cả ngày cả đêm.

Hỡi quân gây tội ác
Bom đạn bay mặc bay!
Cấy trên đồng hợp tác
Không một người run tay.

Đến Diên An
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Bao đường đi đến thăm Diên An
Tôi đến, con đường từ Việt Nam
Tôi muốn quay nhìn về lịch sử
Sau bao gió bụi của thời gian…

Kia Dương-gia-lĩnh, đây Vườn táo
Cuồn cuộn sông Diên nước đổ về
Lắng nghe tình bạn Diên An cũ
Ấm lạnh nhà hang súng với kê

Hai lão hồng quân ngồi kể chuyện
Cuộc Trường Chinh như mới ngày qua
Tuyết sơn gió táp kề vai bước
Đồng chí tình thân hơn ruột rà.

Không có lầu cao không nệm ấm
Ngủ bên yên ngựa, gối lên nhau
Hỏi ai nhớ đánh bao nhiêu trận
Vượt mấy đèo cao mẩy suối sâu?

Ra đi từ thưở tóc còn xanh
Mà đến bây giờ đầu tuyết phủ
Trải bao gian khổ mẩy hy sinh
Tên núi tên sông thành lịch sử.

Nhớ chăng đồng chí Diên An cũ?
Ấm lạnh nhà hang súng với kê
Nhớ chăng Vườn táo, Dương-gia-lĩnh?
Vó ngựa mang tin thắng trận về.

Ôi dòng sông trôi như thời gian
Một vùng đổi mới đất Diên An
Bỗng nghe tiếng hát ngang sườn núi
Tôi ngửng nhìn lên Bảo-tháp-san.

Phà đêm
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Đêm nay đêm thứ mấy trăm rồi
Muôn vì sao mờ ảo giữa sông trôi

Đêm nay phà vẫn lao về trước
Đường vẫn nối liền qua sóng nước

Đêm nay rồi nữa những đêm sau
Hai bờ sông bom giặc nổ ngang đầu

Hỡi những người lái phà anh dũng
Lòng yêu nước chấp cùng trăm đạn súng

Một chuyến phà rồi một chuyến phà sang
Như nhịp cầu di động dọc ngang.

Một đoàn xe… một đoàn xe nữa đền
Băng qua những dòng sông hỏa tuyến

Ôi gian lao thử thách tim người
Đêm nay đêm thứ mấy trăm rồi.

Người lái phà vẫn đứng đầu sóng nước
Như chiến sĩ trên tuyến đầu Tổ quốc

Thơ cho con
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Năm xưa Tây càn về
Mẹ cõng chị con đi
Đường rừng dốc đá
Gió rét mưa bay đêm dày tháng giá
Tiếng súng thù nổ dội bên tai.

Năm nay xé rách chân trời
Máy bay giặc Mỹ dền gieo bom đạn
Mẹ dắt con đi đường dài sơ tán
Nam-hà, Hà-bắc, Hà-tây
Con đi
bóng nhỏ
chân gầy
Đôi mắt nhìn ngơ ngác.

Sóng lúa nhấp nhô, đồng ngô xào xạc
Đầm sen trong vắt thẳng tắp bờ đê .
Những bước chân trâu chậm rãi nặng nề
Hàng vải nhãn quả sum sê tay với tới.
Con đã sống những đêm hè gió thổi
Ngắm ông trăng chạy giữa hai hàng cau
Những đêm đông sương thẩm mái đầu
Ổ rơm quây tròn con với mẹ.

Con đã sống giữa trăm tình nghìn nghĩa
Đẵn mía già, quả chuối ngọt, củ khoai non
Tim đồng bào ấp ủ trái tim con
Con phải biết giữ lầy tình nghĩa đó.

Con đi sớm chiều sương gió
Chưa bằng ai mưa nắng nhọc nhằn
Đổ mồ hôi làm hạt gạo con ăn
Đồ máu giữ cho con tròn hạnh phúc.

Con ơi! Tiếng gì như phản lực
Ra hầm trú ẩn đi thôi!
Chao! Con cũng đã quen rồi
Quen cả tiếng bom rơi đạn nổ
Quen tiếng rú điên cuồng máy bay chúng nó
Quen tiếng gầm kiêu hãnh máy bay ta
Một trái tim lên bồn lên ba
Cũng đã biết yêu thương căm giận.

Thương những lúc con ngồi tha thẩn
Hát bài “Bé bé bàng bông”
Chiều chiều ngước mắt trông
Như có niềm mong nhớ.
Yêu những lúc con cầm súng gỗ
Đầu đội mũ rơm vàng
Dáng đi quắc thước đường hoàng
Tập làm anh bộ đội.

Con đang sống những ngày bão nổi
Súng diệt thù lay động cả trời đêm
Lớn lên! Con hỡi! Lớn lên.
Chân bước mạnh giữa dòng người chiến đấu.

Ngoài Thơ Hoàng Trung Thông, tại SCR.VN còn có Chùm 🦋 Thơ Tế Hanh 🦋 hay và ý nghĩa!

Hoàng Trung Thông Thơ Bác

Hoàng Trung Thông Thơ Bác với tác phẩm Đọc thơ bác rất nổi tiếng và đã được đưa vào chương trình giáo dục phổ thông môn ngữ văn.

Đọc thơ Bác
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Ngục tối, trái tim càng cháy lửa
Xích xiềng không khóa nổi lời ca
Trǎm sông nghìn núi chân không ngã
Yêu nước yêu người yêu cỏ hoa.

Đọc lời thơ Bác tâm hồn Bác
Một tấm gương trong chẳng bụi mờ
Bóng cây đại thụ trùm xanh mát
Cánh rộng chim bằng bay tự do.

Tự do! Gươm súng nào ngǎn được
Biển rộng sông dài ý chí cao
Thân ở trong tù, lòng ở Nước
Bay quanh hồn mộng ánh vàng sao.

Khi chim rừng ca rộn núi
Khi nhìn khóm chuối ánh trǎng soi
Lao lung vẫn giữ lòng thư thái
Nắm chắc trong tay cả cuộc đời.

Tôi đọc trǎm bài trǎm ý đẹp
A’nh đèn tỏa rạng mái đầu xanh
Vần thơ của Bác, vần thơ thép
Mà vẫn mênh mông bát ngát tình.

Mời bạn khám phá thêm nội dung đặc sắc trong tuyển tập 💕 Thơ Hồ Dzếnh 💕 hay nhất.

Trong Bài Đọc Thơ Bác Hoàng Trung Thông Viết

Trong Bài Đọc Thơ Bác Hoàng Trung Thông Viết những lời nhận xét về các tác phẩm thơ của Hồ Chí Minh trong tập Nhật ký trong tù.

Câu hỏi:

Trong bài Đọc thơ Bác, Hoàng Trung Thông có viết:
“ Vần thơ của Bác, vần thơ thép
Mà vẫn mênh mông bát ngát tình”

Điều đó thể hiện trong những bài thơ của Bác như thế nào?

Trả lời:

Thơ Bác khi thì cứng cỏi kiên cường, lúc lại vút cao lên âm điệu tha thiết, ngọt ngào của tình yêu. Tập thơ Nhật kí trong tù đã làm xúc động lòng người với giá trị tuyệt vời của nó. Chính vì vậy, nhà thơ Hoàng Trung Thông đã viết:

Vần thơ của Bác vần thơ thép
Mà vẫn mênh mông bát ngát tình

Điều phải nói đến đầu tiên là thơ Bác chính là động lực giúp Bác vượt qua mọi gian khổ trong cảnh tù đày. Để giữ vững ý chí sắt son của người cộng sản; vượt lên trên cảnh lao tù, Bác chẳng hề kêu ca, phàn nàn mà dùng thời gian đó để làm thơ răn mình:

Ngày dài ngâm ngợi cho khuây
Vừa ngâm vừa đợi đến ngày tự do.

Chất thép trong thơ như đã được tôi luyện già dặn, ánh lên phẩm chất kiên cường cho nên nhà tù chỉ giam được thể xác chứ không giam được tinh thần của người chiến sĩ cộng sản:

Thân thể ở trong lao
Tinh thần ở ngoài lao

Với nghị lực phi thường ấy, tâm hồn thi sĩ của người tù chiến sĩ rõ ràng là đã tự cởi bỏ xiềng xích, để chọn cho mình một chỗ đứng ở một vị trí cao nhất:

Núi cao lên đến tận cùng
Thu vào tầm mắt muôn trùng nước non
(Đi đường)

Xiềng xích, dây trói, nhà tù…, dường như chẳng có gì làm cho trái tim người run sợ Người luôn nở nụ cười dí dỏm, thách thức mọi gông cùm, vượt lên mọi nỗi đau của thể xác để tấm lòng vẫn luôn ngời sáng ung dung:

Hôm nay xiềng xích thay dây trói
Mỗi bước leng keng tiếng ngọc rung
Tuy bị tình nghi là gián điệp
Mà như khanh tướng vẻ ung dung.

(Đi Nam Ninh)

Cả chân tay Bác bị xiềng xích, mỗi bước đi là mỗi bước kéo lê nặng nề, loảng xoảng mà Bác lại ví như là tiếng ngọc rung, cùm gông đeo trên cổ mà người tù vẫn ung dung như khanh tướng, thật không còn hình ảnh nào độc đáo hơn để thể hiện ý chí không lay chuyển của mình.

Phong thái ung dung còn được thể hiện tiếp ở tinh thần vượt qua khổ sở, vất vả nhưng Bác vẫn có cảm giác vững vàng, đàng hoàng để ngắm nhìn cảnh đẹp ở hai bên đường trong tư thế bị treo ngược:

Lủng lẳng chân treo tựa giảo hình
Làng xóm bên sông đông đúc thế,
Thuyền câu rẽ sóng nhẹ thênh thênh
(Giữa đường đáp thuyền đi Ung Ninh)

Sống trong tù, chịu đựng mọi sự hành hạ, nhưng Bác Hồ luôn coi đó là dịp rèn luyện mình cũng ví như hạt gạo phải đem vào giã chịu bao đau đớn nhưng rồi sẽ trắng tựa bông:

Gạo đem vào giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông,
Sống ở trên đời người cũng vậy,
Gian nan rèn luyện mới thành công.
(Nghe tiếng giã gạo)

Đọc Nhật kí trong tù, không những ta cảm phục tinh thần thép của người chiến sĩ cộng sản mà còn xúc động bởi tấm lòng mênh mông bát ngát tình của Bác với cảnh với người, với đất nước thân yêu. Trong tù, biết bao đêm thu Người không ngủ được bởi tấm lòng đau đáu nhớ về Tổ quốc, nơi xa xôi nghìn dặm với nỗi buồn như vạn mối tơ vấn vương cả trong giấc mộng:

Nghìn năm bâng khuâng hồn nước cũ
Muôn tơ vương vấn mộng sau này;
Ở tù năm trọn thân vô tội
Hóa lệ thành thơ tả nỗi này.

Ai mà không xúc động khi đọc những vần thơ chứa chan tình yêu nước này? Tình yêu thiên nhiên trong Bác cũng rất đáng trân trọng. Thiên nhiên trở thành người bạn tri kỉ, gắn bó với nhà thơ, làm tâm hồn Người dịu mát và thanh thản:

Trong tù không rượu cũng không hoa
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ

(Ngắm trăng)

Rõ ràng tâm hồn của Bác đã vượt qua song sắt nhà tù để tâm sự cùng thiên nhiên tươi đẹp bên ngoài. Thân thể ở sau song sắt mà tâm hồn lại vút lên bâu trời bao la, hòa với không gian lạp lánh ánh trăng.

Và cảnh gian nan trên đường đi không thể làm chết đi tình yêu thiên nhiên của Bác. Bác vẫn hòa đồng cùng vạn vật với một trái tim nhạy cảm và chan chứa tình:

Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ
Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không

(Chiều tối)

Mệt mỏi, gian lao, Bác vẫn cảm nhận được những nét vô cùng nhỏ bé, tinh tế của trời chiều. Tâm hồn, trái tim Bác như vẫn cùng cánh chim nhỏ bé bay bồng trên bầu trời, cùng chòm mây nhẹ nhàng trôi lơ lửng.

Chẳng hề có một lời than thở, chỉ thấy tình yêu chứa chan cùng thơ Bác vút lên. Còn đây nữa, suốt ngày trên đường đi, mặc dầu bị trói chân tay, thơ Bác vẫn rộn tiếng chim và ngát hương cỏ cây, hoa lá:

Chim ca rộn núi, hương bay ngát rừng
(Trên đường đi)

Yêu thiên nhiên, Người càng yêu đời tha thiết. Mặc dù phải chịu đựng bao nỗi hà khắc vô nhân đạo của nhà tù Tưởng Giới Thạch nhưng dưới đôi mắt tình đời ấm áp, tâm hồn Người vẫn bay theo tiếng sáo của em bé chăn trâu về nơi xóm ấm trẻ dắt trâu về tiếng sáo reo.

Người vẫn thấy cuộc đời xiết bao đáng yêu trong ánh lửa của lò than hồng… Phải yêu thiên nhiên, yêu cuộc đời thì tim Bác mới chứa chan niềm yêu thương đồng cảm với những người cùng cảnh khổ, nổi nhớ nhà, nhớ quê hương tha thiết khi nghe một tiếng sáo:

Bỗng nghe trong ngục sáo vi vu,
Khúc nhạc tình yêu chuyển điệu sầu
Muôn dặm quan hà khôn xiết nỗi,
Lên lầu ai đó ngóng trông nhau.
(Người bạn tù thổi sáo)

Tình thương mênh mông của Người còn đi xa hơn tiếng sáo buồn của người tù để liên tưởng đến cuộc sống đợi chờ khắc khoải của người vợ bạn, ngày ngày lên lầu ngóng chồng từ muôn dặm xa, và Người như òa khóc theo em bé vừa nửa tuổi đã bị bắt đi tù dày thay cha:

Oa! Oa! òa!…
Cha trốn không đi lính nước nhà
Nên nỗi thân em vừa nửa tuổi
Phải theo mẹ đến ở nhà pha
(Cháu bé trong nhà lao Tân Dương)

Trái tim mênh mông của Bác vô bờ bến. Không chỉ ôm ấp mọi kiếp người (Tố Hữu) mà Bác vẫn không quên cả những vật nhỏ bé tầm thường đã gắn bó với mình:

Giận kẻ bất lương gây cách biệt
Hai ta dằng dặc nỗi buồn thương
(Bài thơ về chiếc gậy)

Nhật kí trong tù của Bác đã chắp cánh cho tâm hồn bay xa với ý chí sắt đá và tình thương bao la. Hình ảnh Bác trong thơ cũng chính là con người Bác ở đời thường thực sự là tấm gương sáng để mỗi chúng ta tự soi lại chính bản thân mình trong cuộc sống còn bề bộn này. Đây quả là một tác phẩm có ý nghĩa và giá trị to lớn cho ngày nay và mãi mãi về sau.

Tiếp theo Thơ Hoàng Trung Thông, mời bạn đọc nhiều hơn với trọn bộ 🔥 Thơ Bằng Việt 🔥 đặc sắc và ý nghĩa.

Bài Thơ Mời Trăng Hoàng Trung Thông

Bài Thơ Mời Trăng Hoàng Trung Thông cũng bài thơ được lấy tựa đề đặt cho cả một tập thơ. Dưới đây giới thiệu đến bạn đọc bài thơ Mời Trăng cùng một số tác phẩm đặc sắc trong tập thơ này.

Mời trăng
Tác giả: Hoàng Trung Thông

(Tặng Xuân Diệu)

Ðã đến lung linh một ánh trăng rằm
Thu thực thu, trăng thực trăng, trăng nguyệt cầm còn đó
Bạn sẽ cứ sống thêm; cứ làm việc thêm, dù thêm được một năm
Nâng chén thưởng trăng, trăng tỏ.

Ai rõ lòng ta đang nhớ tới xa xăm
Ai rõ trăng vẫn soi lòng ta thế đó.
Thế rồi ta cất chén cùng tri âm
Không phải chén quỳnh đâu đừng trầm ngâm

Một mình ta mời trăng mời bạn
Trăng biết đâu lòng ta lệ đầm.
Bạn uống rượu lòng ta không thể chán
Ta thương ta, thương người xa thương thầm

Bạn như biết mà không nói hết
Bạn cùng ta chén trước chén sau
Bạn uống cạn thì ta cũng cạn
Tửu lượng ta nào kém ai đâu.
Ta đọc Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Bạn đọc Dữ ngã đồng tiêu vạn cổ sầu. (*)

(*) Tạm dịch:

Khuyên anh uống cạn một chén rượu.
Cùng tôi quên hết sầu muộn xưa.

Dưới bóng hoè
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Dưới gốc hoè
Trưa hè
Ta ngồi nghe
Tiếng ve
ra rả
Ôi cây hoè mùa hạ
Gió đông nam quạt vào hồn ta
Và ta yêu cuộc đời
Dẫu còn bao đớn đau, xót xa, vất vả
Cây hoè xanh thẫm lá
nở hoa vàng.
Ta ngỡ ngàng
như mình còn trẻ
Hãy im
Hãy im
Cây hoè nhé
Thổi cho mát hồn ta
Để ngày mai ta không còn được ngồi
Dưới gốc hoè
Nghe tiếng ve…

Khách ở quê ra chơi
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Khách ở quê ra chơi
Cho tôi mấy cân lạc
Sẻ ngọt và chia bùi
Với nhà thơ kiết xác

Khách hỏi “Sống ra răng?”
Chủ nói: “Cũng nhì nhằng”
Khách bảo: “Về quê khá”
Chủ cười không nói năng

Về quê quê còn ai
Chỉ còn bà chị ruột
Bảy mươi tuổi một đời
Sống với quê tạm được

Nhưng nhớ em nhớ lắm
Hàng dừa nghiêng bóng trăng
Nhớ em chị chỉ nhắn
Nhìn trời nhìn xa xăm

Khách ở quê ra chơi
Mắm gửi tôi một lọ
Nói là chị gửi cho
Cả nhà mặt hớn hở

Nhớ chị như nhớ mẹ
Mong mãi khách ra chơi
Khách về rồi nhớ chị
Nói làm sao chị ơi

Nếu tôi chết
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Nếu tôi chết
Đừng có ai
Khóc lóc làm gì
Thế là hết
Đừng có ai bi

Nằm dưới mồ
Tôi ngượng ngùng
Chỉ nhớ khúc tình si
Nếu tôi chết
Đắp điếm ngôi mồ tôi
Và anh hay chị sẽ viết
Giữ lòng trong suốt đời

Đã hơn sáu muơi tuổi
Tôi chỉ cười thôi
Đỗ Phủ đã từng nói
Nhân sinh thập cổ lai hy

Tôi sống hơn ông nhiều tuổi
Còn mơ màng chi
Tôi viết còn ít quá
Thì đi là phải đi

Ấy đó món nợ đời
Đã vay thì phải trả
Xong một cuộc đời tôi
Nghĩ bụng thì bảo dạ

Nếu tôi chết
Có ai
Đưa vòng hoa xuống mộ
Thì thôi đừng tiếc hoài.

Quét lá
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Ðầu hè lá sấu rụng
Sấu bắt đầu ra hoa
Lá sấu tươi mơn mởn
Bên những lá sấu già

Một bà đi quét lá
Nhận đầy bị mới thôi
Bước chân đi xiêu ngã
Ði một lúc lại ngồi

Mang bị lá sấu khô
Bước qua đường không vững
Bị lá to hơn người
Ði mỏi rồi lại đứng

Tôi ngồi uống nước trà
Muốn giúp bà một chút
Nhưng bà cứ lắc hoài
– Nhà đó, kia ngõ cụt

Ôi tôi ngồi làm thơ
Sấu chín nhìn vui sướng
Có biết ai mong chờ
Lá sấu vàng rụng xuống…

Khách ở quê ra chơi

Khách ở quê ra chơi
Cho tôi mấy cân lạc
Sẻ ngọt và chia bùi
Với nhà thơ kiết xác

Khách hỏi: “Sống ra răng?”
Chủ nói: “Cũng nhì nhằng”
Khách bảo: “Về quê khá”
Chủ cười không nói năng

Về quê quê còn ai
Chỉ còn bà chị ruột
Bảy mươi tuổi một đời
Sống với quê tạm được

Nhưng nhớ em nhớ lắm
Hàng dừa nghiêng bóng trăng
Nhớ em chị chỉ nhắn
Nhìn trời nhìn xa xăm

Khách ở quê ra chơi
Mắm gửi tôi một lọ
Nói là chị gửi cho
Cả nhà mặt hớn hở

Nhớ chị như nhớ mẹ
Mong mãi khách ra chơi
Khách về rồi nhớ chị
Nói làm sao chị ơi

Khám phá tiếp 🔥 Thơ Hồ Xuân Hương 🔥 đầy cảm xúc, có thể chạm đến trái tim bạn.

Những Bài Thơ Hoàng Trung Thông Hay Nhất

Những Bài Thơ Hoàng Trung Thông Hay Nhất với những tiếng thơ viết về con người trong đời sống và những chiêm nghiệm về cuộc đời.

Tiếng đàn
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Anh liên lạc huyện Hồng Mí Giáo
Thồ ngựa cùng đi với chúng tôi.
Da đen, mắt xếch, người như sắt
Lầm lì ít nói và ít cười,
Một mình một ngựa một mã páo
Lên dốc xuống đèo như đi chơi.

Những khi chuếnh choáng vài chén rượu
Cặp mắt long lanh cười rất vui:
“Mình đã nấu nước các anh uống
Có gì cần giúp mình giúp thôi
Đây muôn đỉnh núi đang chờ Mỹ
Mỹ đến thì trăm xác Mỹ rơi
Kể cho mình nghe chuyện dưới xuôi”.
Ba ngày Mã Lé và Lũng Cú
Nhớ mãi hình anh trên đỉnh trời,

Đêm khuya Phó Bảng, giấc chwa an
Chợt nghe tiếng đàn ai vọng sang:
Bàn chân rón rén tôi ra cửa
Thấy Giáo nghiêng đầu ngồi bên bàn
Như người nghệ sĩ hồn say đắm
Mỗi ngón tay rung một phím đàn.
Đêm sao, gió nhẹ, trời trong vắt
Người thanh niên Mèo ngồi mơ màng.
Ngón tay dìu dặt đang buông bắt
Từng tiếng đàn rơi nghe ngân vang
Như tiếng vó ngựa lên dốc đá
Như tiếng chày ai buông nhặt khoan
Như dòng suối nhỏ reo tí tách
Như dải mây trời đi lang thang.

Chúng tôi ngồi nghe, miệng tấm tắc
Đêm lắng trời sâu tình chứa chan.
Sáng mai từ giã Hồng Mí Giáo
Nắm tay nhìn nhau chỉ mỉm cười
“Thôi chào anh nhé, tôi đi nhé
Hẹn gặp nhau vui ở dưới xuôi”.
“Bao giờ các anh lên Phó Bảng
Mình lại cùng đi Lũng Cú chơi”
Bắt tay ngoảnh lại nhìn thêm nữa
Đỉnh núi chon von vút tới trời.
Nhớ Hồng Mí Giáo bên yên ngựa
Và tiếng đàn khuya chơi vơi.

Đường chúng ta đi
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Tôi đi trong muôn dặm trời xuân
Nghe quê xa hòa điệu với quê gần;

Nghe lúa thở rì rào trên đất rộng
Nghe gió chạy bao la, nghe biền gào tiếng sóng

Ôi trong sao màu nước biếc sông Lam
Như màu mưa trên, đỉnh sóng Trường Giang.

Tôi nhớ mãi cánh buồm nâu của biển
Cũng phất phới như hàng dương xao xuyến.

Tôi nghe vui từng giọt nắng quê ta
Cũng xôn xao như mảnh tuyết rừng Nga.

Tôi mang nắng mang mưa mang gió
Mang tiếng ca vui, mang lời phẫn nộ.

Mang nửa bầu trời nhức nhói mù sương
Mang cả mùa trăng trải mộng trên đường.

Chân bước mãi không kể gì năm tháng
Dù tội nặng mưa rơi, dù ngày trần ánh sáng.

Tôi ươm hồn trên những nẻo đường đi
Như đồng quê ươm hạt giồng thần kỳ

Đường ta đó, hàng cây đang tỏa biếc
Cảm ơn Đảng, Mùa – xuân – bất – tuyệt.

Đường ta đi chưa nhổ hết chông gai
Nhưng hoa thơm đã ngát nửa bầu trời.

Đích đã đến dù bao nhiêu gió bão
Như vệ tinh ta nhất định vào quỹ đạo.

Đường ta đi người tiếp bước chân người
Đợt sóng gần tiếp đợt sóng xa khơi.

Đi đi mãi, trái tim mang điệu hát
Đi đi mãi dưới trời xanh bát ngát

Gieo những mùa vàng, gieo những mùa thơ.

Ánh đèn quê hương
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Đường dài vun vút xe đêm
Trên xe bỗng thấy ánh đèn quê hương.
Mắt trông còn vướng bụi đường
Mà sao ánh lửa đã vương trong lòng.
Xe đi, ánh lửa đi cùng
Hàng cây lá ngọn, gió đồng hương bay.
Bộn bề công tác hôm nay .
Trên xe chỉ đúng giơ tay vẫy chào.
Ánh đèn thấp thoáng ánh sao
Lòng mang ánh lửa đã bao năm rồi.
Chân đi khắp biển cùng trời
Bao nhiêu lửa đỏ, bao người mến yêu
Quê hương ơi! ánh lửa chiều
Lòng sao khơi dậy bao điều nhớ mong.
Nhịp nhàng khung dệt đêm đông
Đèn soi mắt mẹ, lửa hồng má con;
Trâu về bước nặng đường thôn
Ngọn đèn mới thắp, nồi cơm đang vần;
Ánh đèn lớp học bình dân
Mênh mông trang sách những vần ngân nga;
Đèn treo lơ lửng gian nhà
Chưa xong hội nghi tiếng gà gáy ran.
Bờ tre ngả bóng đầu làng
Biết bao năm tháng đã mang ánh đèn.
Xe đi, nhưng mắt vẫn nhìn
Lung linh ánh lửa, cây đêm chập chùng
Xe đi, ánh lửa đi cùng
Còn mang theo cả gió đồng quê hương.

Gió biển
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Gió mặn gọi tôi về với biển
Như mùa xuân gọi én bay về
Hàng thông sóng vỗ. Chao xao xuyến!
Tôi đứng mênh mông gió bốn bề.

Gió gió! Mặt trời căng ánh đỏ
Cánh buồm căng ngực vút ra khơi
Mặt nước biển căng đầy sóng vỗ
Máu phập phồng căng giữa tim tôi

Bấy lâu bụi phủ trong phòng nhỏ
Lấy cánh quạt trần làm cánh gió
Bây giờ biển thổi gió bao la
Lảo đảo thuyền tim chừng muốn vỡ.

Bấy lâu soi bóng mặt hồ xinh
Chút sóng lăn tăn cũng rợn mình
Bây giờ tám hướng trời tung sóng
Như cuốn người bay thành vệ tinh

Tôi tắm gió, tắm trời, tắm sóng
Biển khơi ơi! Lồng lộng gió đông
Thịt da tôi ngấm đầy gió mặn
Như cánh buồm nâu ngấm gió nồng.

Mỗi lần đi
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Mỗi lần đi thêm những quê hương
Thêm những người thân những bạn đường
Thêm mảnh đất bầu trời rung động
Những phút ra về tìm vấn vương

Mỗi lần đi lòng lại thêm vui
Như cây khô tiếp nhựa đâm chồi
Máu thắm giữa công trường ngói đỏ.
Tóc xanh màu lúa vờn tươi.

Mỗi lần đi vai nặng ba-lô
Mang nặng mồ hôi nặng ước mơ
Ôi Tổ quốc ngày đi nghìn dặm
Mỗi đoạn đường rung một tứ thơ.

Ngoài Thơ Hoàng Trung Thông, xem nhiều hơn những nội dung ý nghĩa khác trong 💕 Thơ Nguyễn Đình Chiểu 💕 đặc sắc.

Tác Phẩm Thơ Hay Của Hoàng Trung Thông

Chia sẻ thêm một số Tác Phẩm Thơ Hay Của Hoàng Trung Thông để bạn đọc cùng thưởng thức.

Sương mù bên kia sông Bến Hải
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Một dòng sông như dòng lệ chia hai
Một chiếc cầu như hàm răng nghiến chặt.
Sương sương rơi dày đặc
Che kín cả mắt nhìn.
Như hàng thông
Tôi lặng đứng im,
Bàn chân không thể bước.
Tôi hỏi gió hỏi mây hỏi cây hỏi nước
Quê hương ta một nửa đâu rồi?

Ơi con sông Bến Hải lặng lờ trôi
Sao bỗng phải mang tên: sông giới tuyến
Dòng nước yên lành bỗng hoá thành lưỡi kiếm
Cắt ngang chừng khúc ruột đau thương
Ơi chiếc cầu nhỏ Hiền Lương
Có mấy nhịp mà hai màu lang lổ
Mà ngày đêm chỉ dập dờn sóng vỗ
Chỉ lạnh lùng tiếng gió bay qua.

Tôi thèm nghe một tiếng hát ca
Thèm thấy một đò ngang rẽ sóng
Thèm đi suốt trên cầu gió lộng
Thèm đặt chân trên bến Bắc bờ Nam.

Đồng bào ơi gàn gũi tấc gang
Mà phải đứng bên này vẫy gọi.
Chúng muốn chặn bàn chân tôi buộc tới
Bờ bên kia: miệng súng đen ngòm
Chúng muốn đẩy tôi lùi trở lại
Bờ bên kia: những bốt những đồn
Miền Nam đó mịt mù sương dày đặc
Sương sương rơi như triệu hàng nước mắt
Dòng dòng chảy khắp miền Nam
Sương sương rơi như tấm màn tang tóc.
Phủ trắng bên sông những xóm làng.

Đây chói lọi mặt trời lên đỏ rực
Sao bên kia lạnh lẽo sương mờ
Đây tiếng hát vang đồng xanh lúa mọc
Sao bên kia gió thổi lúa bơ phờ
Đây ngói đỏ lợp đường đi náo nức.
Sao bên kia mái rạ xác xơ
Đây thuyền cá sớm chiều xuôi ngược
Sao bên kia chi sóng vỗ lên bờ.

Sương sương rơi trên miền Nam yêu dấu
Và sau kia
Những tên đao phủ
Đang hò hét điên cuồng
Đếm bạc vàng và đếm thịt xương
Lầy tội ác làm cán cân pháp luật
Lấy chém giết làm trò chơi đạo đức
Chà đạp lương tâm giết cả tình người
Chỉ đô la là chúa tể cuộc đời
Chỉ máy chém lê dài trên biển máu.

Sương sương rơi trên miền Nam yêu dấu
Và sau kia
Bão lửa cháy tim người
Phú Lợi, Hướng Điền… từng trận máu rơi
Đã bốc từng biển lửa.
Lửa căm giận đã châm ngòi thuốc nổ
Phá cho tung chề độ ngục tù.
Đã xua tan từng mảng mây mù
Ngày trong sáng cả bầu trời sẽ đến.
Màn sương đó sẽ là vải liệm
Chôn thây bầy đao phủ xuống bùn sâu.

Một dòng sông, một chiếc cầu
Như dòng lệ như hàm răng nghiến chặt
Sương sương rơi trên miền Nam dày đặc
Nhưng sau kia
lửa lửa
cháy lên rồi!

Cửa Tùng
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Biển triền miên tung sóng như năm xưa
Hai dải cát nằm nghe dạt dào muôn lớp sóng
Ðất khét mùi đạn bom
Không khí còn nóng bỏng.

Tôi đi trên những xóm làng không còn viên gạch ngói

Từng dãy đồi trần trụi hố bom sâu
Bờ cỏ gianh phơ phất ngập đầu
Bom chưa nổ còn gài yên dưới cỏ
Tôi đi theo chiến hào đất đỏ
Những mảnh bom cắm ngập đường di.

Ðồng chí dân quân! Ðồng chí nói gì
Giữa trời chiều rực lửa?
Thấy không anh? Vĩnh Linh là rứa đó
Cửa Tùng kia… vẫn tiếng sóng reo.

Tôi bâng khuâng đứng giữa trời chiều
Như đứng giữa một trời bão tố
Cửa Tùng vẫn nhịp nhàng sóng vỗ
Như muôn đời biển thở bình yên

Ai tính được bao nhiêu thép sắt
Ðã giội xuống đất này
Ai tính được bao nhiêu thương tích
Còn khắc sâu trên mặt đất cành cây.

Nghìn đợt pháo cực nhanh, nghìn lần bom rải thảm
Chúng muốn đất ta thành đất trắng
Nhưng giặc Mỹ chỉ sống nhờ bom đạn
Ðã chết thiêu trong lưới lửa hờn căm

Ta quật chúng lửa giăng từ mặt đất
Từ trùng trùng đỉnh sóng biển khơi
Hai trận tuyến Bắc Nam cùng khép chặt
Ta tấn công lên đến cả trời.

Ôi hôm nay gió vẫn còn nóng bỏng
Và lửa còn nhuộm đỏ trời mây,
Tôi đứng giữa hai bờ Tổ quốc
Tiếng súng bên kia còn dội lại bên này.
Cửa Tùng ơi!
Tôi giữ mãi trong tim
Những bờ tre cháy lửa
Những ụ súng đồi cao

Những chiến hào vô tận
Những màu xanh lá sắn
Những thăm thẳm ao bom
Những cây mít gãy ngang vừa bật nảy chồi non

Những nhà cửa mọc lên tử lòng sâu của đất
Tôi giữ mãi trong tim bao nét mặt
Mà đạn bom không cướp nổi vẻ hồn nhiên
Những mắt người, tôi giữ mãi trong tim,
Rất trong sáng mà một trời bão lửa.

Ðồng chí dân quân!
Vâng. Vĩnh Linh là rứa đó.
Cửa Tùng kia… vẫn tiếng sóng reo
Ta đứng nghe sóng vỗ cả trời chiều

Một đêm
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Trống giục liên thanh, lũ cuốn về
Rào rào mưa gió đập phên tre.
Trong nhà con nhỏ ôm nhau ngủ
Bố đội trời mưa đứng hộ đê.

Những cánh buồm
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Hai cha con bước đi trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh
Bóng cha dài lênh khênh
Bóng con tròn chắc nịch,

Sau trận mưa đêm rả rích
Cát càng mịn, biển càng trong
Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng
Nghe con bước, lòng vui phơi phới.

Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
“Cha ơi, sao xa kia chỉ thấy nước thấy trời,
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”

Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
“Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,
Sẽ có cây, có cửa, có nhà
Vẫn là đất nước của ta
Ở nơi đó cha chưa hề đi đến.”

Cha lại dắt con đi trên cát mịn,
Ánh nắng chảy đầy vai
Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời
Con lại trỏ cánh buồm xa hỏi khẽ:
“Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé,
Để con đi!”

Lời của con hay tiếng sóng thầm thì
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.

Tiếng sáo
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Em bé trên mình trâu
Ngồi thổi cây sáo sậy
Tiếng sáo ngân xa mãi
Đàn trâu đi chậm rãi, cúi đầu…

Đàn trâu đi mồm nhai cỏ xanh
Mấy con chim nhảy nhót trên cành
Mặt trời lên bờ tre sương lóng lánh
Tiếng sáo em đánh thức cả bình minh.

Tiếng sáo em: bài ca gọi nghé
Tiếng sáo em: khúc hát gọi bê
Bê nghé tung tăng theo bước mẹ
Tiếng sáo em: hơi thở của đồng quê.

Tôi muốn đổi những tháng ngày mơ mộng
Lấy một phút em ngồi thổi sáo trên mình trâu
Mồ hôi rơi vầng trán em đen bóng
Giọt giọt mồ hôi tôi thấy đâu.

Trong gió mai tiếng sáo em ngân dài
Như cánh cò trên đồng xanh sóng vỗ
Vầng trán em giọt mồ hôi rơi
Tiếng sáo dắt đàn trâu ra bãi cỏ.

❤️️ Không chỉ có Thơ Hoàng Trung Thông, gợi ý thêm 👉 Bài Thơ Bác Ơi Tố Hữu

Viết một bình luận