SCR.VN chia sẻ cho bạn 8+ mẫu phân tích Khoảng trời hố bom ngắn gọn hay nhất dưới đây để bạn có thể hoàn thành tốt bài văn của mình.
Giới Thiệu Bài Thơ Khoảng Trời Hố Bom
Năm 1972, bài thơ “Khoảng trời hố bom” với tên Lâm Thị Mỹ Dạ xuất hiện trên báo chí và được bạn bè gần xa mến mộ. Nữ thi sĩ trẻ này là những cô thanh niên xung phong mở đường ở vùng Trường Sơn, đó là những con người đã từng được Tố Hữu ca ngợi là “Cầm xẻng viết trang sử đỏ”. Đây là bài thơ sáng giá nhất trong tập thơ của chị và đã được giải nhất cuộc thi thơ báo Văn nghệ năm 1972-1973. Năm chị viết bài thơ “Hố bom trên trời” (10/1972), chị vừa tròn 23 tuổi.
Khoảng trời, hố bom
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường
Để cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Đánh lạc hướng thù, hứng lấy luồng bom…
Đơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mồ, nắng ngời bao sắc đá,
Tình yêu thương bồi đắp cao lên…
Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Đất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau.
Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Đêm đêm, tâm hồn em toả sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh.
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Đã hoá thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Đi qua khoảng trời em – Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?
Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng-trời-con-gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em
Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng!
Đón đọc ngay những bài văn 💛 Phân Tích Bài Thơ Thiên Trường Vãn Vọng 💛 ngắn hay nhất
Ý Nghĩa Bài Thơ Khoảng Trời Hố Bom
“Khoảng trời – hố bom” là một bài thơ hay trong dòng văn học kháng chiến chống Mỹ. Bài thơ nói về sự hi sinh cao cả của người phụ nữ thanh niên xung phong, qua đó tác giả thể hiện lòng yêu Tổ quốc, yêu chủ nghĩa anh hùng bất diệt của nhân dân Việt Nam.
Cách Phân Tích Bài Thơ Khoảng Trời Hố Bom
SCR.VN gợi ý bạn cách phân tích bài thơ Khoảng trời hố bom của tác giả Lâm Thị Mỹ Dạ dưới đây.
- Giới thiệu chung về bài thơ:
- Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ là một trong những nhà thơ nữ tiêu biểu của văn học Việt Nam trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ.
- Bối cảnh sáng tác: Bài thơ được sáng tác trong bối cảnh cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước, khi những người lính và dân quân du kích phải chịu nhiều hy sinh và mất mát.
- Phân tích từng khổ thơ:
- Khổ 1:
- Nội dung: Miêu tả khung cảnh xung quanh hố bom, hình ảnh chiến tranh tàn khốc.
- Nghệ thuật: Sử dụng hình ảnh và ngôn ngữ mạnh mẽ, sắc bén để khắc họa sự khốc liệt của chiến tranh.
- Khổ 2:
- Nội dung: Hình ảnh những người chiến sĩ trẻ tuổi nằm lại nơi hố bom, sự hy sinh cao cả của họ.
- Nghệ thuật: Hình ảnh những “thiên thần” ngã xuống, sự đối lập giữa cái chết và sự sống, giữa hiện thực và mơ ước.
- Khổ 3:
- Nội dung: Tâm trạng và suy nghĩ của tác giả khi đứng trước hố bom, cảm nhận về sự mất mát và hy sinh.
- Nghệ thuật: Sử dụng ngôn ngữ biểu cảm, giọng điệu trang trọng và đầy cảm xúc để thể hiện sự đau xót và tiếc thương.
- Khổ 1:
- Phân tích chủ đề và ý nghĩa:
- Chủ đề: Sự hy sinh của những người lính trẻ, sự tàn khốc của chiến tranh và lòng yêu nước, sự kính trọng và tưởng nhớ đến những người đã ngã xuống.
- Ý nghĩa: Bài thơ nhấn mạnh sự hy sinh cao cả của những người lính trẻ, đồng thời kêu gọi sự trân trọng và ghi nhớ công lao của họ.
- Nghệ thuật sử dụng trong bài thơ:
- Hình ảnh: Sử dụng những hình ảnh mạnh mẽ, gợi cảm để khắc họa sự tàn khốc của chiến tranh và sự hy sinh cao cả.
- Ngôn ngữ: Ngôn ngữ giàu cảm xúc, biểu cảm, mang tính chất bi tráng.
- Biện pháp tu từ: Sử dụng biện pháp đối lập, ẩn dụ, nhân hóa để tăng cường hiệu quả biểu đạt.
- Đánh giá và cảm nhận cá nhân:
- Đánh giá: Đánh giá về giá trị nghệ thuật và ý nghĩa nhân văn của bài thơ.
- Cảm nhận cá nhân: Chia sẻ cảm nhận riêng của bạn về bài thơ, những cảm xúc và suy nghĩ khi đọc bài thơ.
Gửi đến bạn những mẫu 👉 Phân Tích Bài Thơ Tiếng Ru Ngắn
Dàn Ý Phân Tích Bài Thơ Khoảng Trời Hố Bom
Chia sẻ cho bạn dàn ý phân tích bài thơ Khoảng trời hố bom của tác giả Lâm Thị Mỹ Dạ dưới đây.
1. Mở bài
Giới thiệu về tác giả, tác phẩm:
– Lâm Thị Mỹ Dạ là một trong những nhà thơ nữ hiếm hoi của thơ ca cách mạng.
– Bài thơ được viết năm 1972, thể hiện lòng biết ơn, trân trọng đối với sự hi sinh của thế hệ thanh niên xung phong trong những năm chiến tranh.
2. Thân bài
a, Lí giải sự xuất hiện của “khoảng trời hố bom”
– Giọng điệu tự sự: “Chuyện kể rằng” – bài thơ mang sắc thái tự sự, như ngồi ôn lại một câu chuyện.
– Nhắc lại sự hi sinh cao cả của cô gái:
+ Đại từ nhân xưng tôi – em: nói về người liệt sĩ với thái độ yêu thương, thân tình.
+ Hành động của cô gái: để ngăn không địch ném bom phá tuyến đường, để đoàn xe quân sự ra trận kịp thời, cô đã thắp lửa đánh lạc hướng địch, chấp nhận hi sinh.
– Hình ảnh biểu tượng cao đẹp: “lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa”, “hứng lấy luồng bom”, thể hiện sự hi sinh một cách tự nguyện, thầm lặng. Chỉ có tình yêu nước, yêu tự do mới khiến con người quên đi sợ hãi, không ngần ngại nhận lấy cái chết.
– Hình ảnh “hố bom nhắc chuyện người con gái”: vừa là hình ảnh đau thương của chiến tranh để lại, vừa là nhân chứng cho sự hi sinh cao cả của cô gái mở đường.
b, Sự thương xót, cảm hứng bi tráng khi nhớ đến cô gái đã hi sinh
– Hình ảnh so sánh: Ví cô gái đã hi sinh như một “khoảng trời” nằm trong đất.
– Ba hình ảnh hoán dụ:
+ Tâm hồn cô như “sao sáng ngời”
+ Da thịt cô như “mây trắng”
+ Trái tim cô tỏa sáng như mặt trời
⇒ Những hình ảnh gắn với vẻ đẹp và sự tự do. Tinh thần yêu nước và lí tưởng cao đẹp của cô vẫn luôn dõi theo những người đang sống, soi sáng con đường tư tưởng cho họ.
⇒ Tuy sự hi sinh nào cũng là có đau thương, nhưng qua việc sử dụng những hình ảnh trên, tác giả vừa ca ngợi tâm hồn cao đẹp của cô gái mở đường, vừa nói cô gái đã hóa thân vào thiên nhiên, gợi ra sự ý niệm về sự bất tử của người anh hùng.
c, Sự biết ơn, ngợi ca của Tổ quốc dành cho cô gái (khổ thơ 3, 5, 6)
Sự trân trọng, ngợi ca, biết ơn trải khắp bài thơ, điển hình ở:
– Hình ảnh “hố bom – khoảng trời”: Mưa lấp đầy hố bom như tình yêu thương của nhân dân, đất nước xoa dịu nỗi đau mất mát, hi sinh của người con gái.
– Sự bất tử của cô gái được nhắc lại nhiều lần:
+ Hình ảnh cái chết “xanh khoảng trời con gái”: cô hi sinh khi tuổi còn trẻ, cái chết hóa thành bất tử.
+ Sự hi sinh của cô cùng bao chiến sĩ khác đã làm nên con đường Trường Sơn huyền thoại, làm nên thắng lợi của dân tộc.
+ Những người còn sống, thế hệ sau này mãi nhớ ơn của những người đã nằm xuống: “soi lòng mình”, “mỗi người có gương mặt em riêng”. Những câu thơ thể hiện sự tiếp nối, nhớ ơn gương anh hùng.
3. Kết bài
– Giá trị nội dung: bài thơ ca ngợi, biết ơn sự hi sinh của những thanh niên xung phong trên đường Trường Sơn.
– Giá trị nghệ thuật: thể thơ tự do, giọng thơ bi tráng, giàu cảm xúc; sử dụng nhiều hình ảnh biểu tượng giá trị.
Tham khảo ngay 5+ mẫu 💕 Phân Tích Nhân Vật Sói Lam 💕 hay nhất
7+ Mẫu Phân Tích Bài Thơ Khoảng Trời Hố Bom Ngắn Hay
Đón đọc ngay 7+ mẫu phân tích bài thơ Khoảng trời hố bom ngắn hay dưới đây.
Phân Tích Bài Khoảng Trời Hố Bom Ngắn Gọn
Chiến tranh là mất mát, hi sinh, nhưng trong bi thương vẫn toát lên vẻ đẹp rạng ngời bất tử của những “cái chết khơi nguồn cho sự sống”. Đã có biết bao những người lính, những anh, những chị, những mẹ…đã ngã xuống cho mảnh đất quê hương có được độc lập tự do. Cảm xúc trước những hi sinh và mất mát ấy nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ đã viết nên “Khoảng trời, hố bom” vào năm 1972. Đó là vào khoảng thời gian cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc ta trở nên ác liệt hơn bao giờ hết, khi máy bay Mỹ quần đảo, ném bom triệt phá con đường lưu thông Nam- Bắc.
Câu chuyện về nữ thanh niên xung phong đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ thông đường cho xe chạy đã trở thành nguồn cảm hứng cho nữ nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ. Bài thơ như một lời tri ân đối với những con người đã gửi thân mình vào đất để làm nên lịch sử, những “cái chết đã hóa thành bất tử”, sự hy sinh đã gieo niềm tin vào cuộc sống, vào tương lai cho những người đang sống và chiến đấu.
Ngay từ nhan đề bài thơ đã tạo ấn tượng cho người đọc về sự đối lập đến nghiệt ngã giữa hai hình ảnh “khoảng trời” và “hố bom”, giữa một bên là sự sống, một bên là cái chết, một bên là hòa bình, một bên là chiến tranh…Và câu chuyện được bắt đầu rất bình dị mà xúc động biết bao về người con gái thanh niên xung phong ấy
“Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường/
Để cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương/
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận/
Em đã lấy tình yêu tổ quốc của mình để thắp lên ngọn lửa/
Đánh lạc hướng thù hứng lấy luồng bom”.
Ai đã từng đi qua chiến tranh chắc hẳn không thể quên sự khốc liệt của những năm Trường Sơn thời chống Mỹ. Đó là trọng điểm của bom đạn điên cuồng bắn phá, nơi mỗi một cành cây, ngọn cỏ cũng oằn mình vì khói thuốc, mỗi một tấc đất cũng đều thấm máu của bao người. Thế nhưng bom đạn kẻ thù làm sao ngăn cản được những đoàn xe vẫn nối đuôi nhau ra trận, tiếng cuốc mở đường của đội thanh niên xung phong. Và hơn bao giờ hết, chủ nghĩa anh hùng đã được phát huy cao độ, mỗi con người đều sẵn sàng hi sinh cho cuộc chiến của dân tộc.
Cô gái trẻ trong bài thơ đã sẵn sàng đánh đổi cuộc sống của mình để bảo vệ sự toàn vẹn của con đường để “cho kịp đoàn xe ra trận”. Tất cả điều đó được lí giải rất giản đơn bởi tình yêu tổ quốc như “ngọn lửa”, ánh sáng từ ngọn lửa ở đoạn đầu đã bắt dẫn thành một chuỗi hình ảnh mang tính biểu trưng cao ở những đoạn tiếp theo: Ngọn lửa- vì sao ngời sáng lung linh – vầng mây trắng – vầng dương…
Chết không phải là chấm dứt sự sống mà có những cái chết đã nhập vào hồn thiêng sông núi, sống mãi trong lòng dân tộc, nhân dân. Những hình ảnh thơ được đặt trong thế đối sánh, liên tưởng “khoảng trời- hố bom”, “thịt da – vầng mây”, “mặt trời – trái tim” đã có sự khái quát hóa cao độ về sự chuyển hóa, hóa thân của sự sống bất tử của con người vào thiên nhiên, Tổ quốc.
Đạn bom chiến tranh phi nghĩa của đế quốc Mĩ không thể nào khuất phục được những trái tim ngoan cường của con người Việt Nam yêu nước, những người sẵn sàng “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Sự hy sinh của em – cô gái thanh niên xung phong không bao giờ là vô nghĩa mà em vẫn luôn sống trong lòng những người đang chiến đấu cho cuộc chiến không ngừng nghỉ này:
“Hỡi mặt trời hay chính trái tim em trong ngực/
Soi cho tôi/ Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài”.
Nữ thi sĩ khép lại dòng cảm xúc của mình bằng một lời tri ân mộc mạc:
“Gương mặt em, bạn bè tôi không biết/
Nên mỗi người có gương mặt em riêng”.
Sự hi sinh thầm lặng của em đã đi vào trái tim của những người còn sống. Dẫu không biết gương mặt cụ thể của em, song mỗi người đều lưu giữ gương mặt em riêng trong tâm trí của mình. Em đã hóa thân thành bao gương mặt và trở thành hình tượng lý tưởng mà mọi người mang theo bên mình. Đó là sự nhớ ơn, sự tri ân của người đang sống với “khoảng trời xanh màu con gái” của em.
Bài thơ tạo được niềm xúc động sâu xa trong trái tim người đọc bởi cảm xúc trong bài thơ là có thật. Mỗi khi đọc lại bài thơ chúng ta lại càng yêu và trân quý hơn những gì đã có ngày hôm nay bởi đó là sự hi sinh thầm lặng mà cao cả của biết bao lớp người cha anh đi trước.
Gợi ý cho bạn cách 👉 Viết Bài Văn Phân Tích Một Tác Phẩm Văn Học
Phân Tích Nghệ Thuật Khoảng Trời Hố Bom Hay
Lâm Thị Mỹ Dạ, nữ nhà thơ đã trưởng thành trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, không chỉ mang trong mình chất nữ tính mà còn phản ánh được âm hưởng bi tráng đặc trưng của thời đại. Trong số các tác phẩm nổi tiếng của bà, “Khoảng trời hố bom” là một trong những bài thơ đặc sắc nhất.
Bài thơ này được viết vào khoảng tháng 10 năm 1972, thời điểm mà cuộc chiến chống Mỹ đang trải qua giai đoạn khốc liệt nhất. Đó là lúc mà những cảm xúc sâu sắc nhất được truyền tải qua từng câu từ của tác phẩm, đồng thời kết nối mạch cảm xúc của độc giả với thực tế của cuộc chiến. Điều này giúp bài thơ đạt giải Nhất trong cuộc thi thơ Báo Văn nghệ năm 1972-1973.
Bắt đầu bằng cách kể một câu chuyện bằng thơ, Lâm Thị Mỹ Dạ mở đầu bài thơ với cảm giác tự sự, gần gũi như việc kể chuyện của người thân. Nhà thơ mô tả cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn, người đã hy sinh để giữ cho tuyến đường thông suốt, an toàn cho việc đi lại của các đoàn xe cung cấp lương thực và vũ khí từ miền Bắc xuống chi viện cho miền Nam. Dù đã hi sinh, nhưng cô gái đã hoàn thành nhiệm vụ với sự dũng cảm và tình yêu đối với tổ quốc. Hình ảnh của cô gái trẻ này không chỉ là biểu tượng cho sự hy sinh mà còn là nguồn động viên, cảm hứng cho những người chiến đấu cho tự do và độc lập của dân tộc.
Những câu thơ tiếp theo thể hiện tình cảm thương xót, trân trọng đối với cô gái thanh niên xung phong:
“Em nằm dưới đất sau
Như khoảng trời đã nằm yên trong đấy
Đêm đêm, tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh
Có phải da thịt em mềm mại, trắng trong
Đã hóa thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Đi qua khoảng trời em
– Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?”
Những biện pháp tu từ hoán dụ được sử dụng ở đây giúp tạo ra những hình ảnh sống động, đầy cảm xúc. Nhà thơ đã so sánh “tâm hồn em tỏa sáng” với “những vì sao ngời chói, lung linh”; “da thịt em mềm mại, trắng trong” với “những làn mây trắng” và “trái tim em trong ngực” với “mặt trời”. Điều này tạo ra một ấn tượng sâu sắc về sự bất tử và cao quý của cô gái thanh niên xung phong, người đã hy sinh cho tổ quốc. Cô gái này không chỉ là một người hi sinh, mà còn là biểu tượng của sự kiên cường và quyết tâm trong cuộc chiến.
Bài thơ cũng thể hiện sự nhớ ơn và tôn vinh đối với cô gái thanh niên xung phong:
“Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng-trời-con-gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em
Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng!”
Đoạn thơ này tôn vinh cô gái thanh niên xung phong bằng cách đặt tên cho con đường mà cô đã hy sinh để bảo vệ. Cô gái này đã trở thành một biểu tượng vĩ đại của sự hy sinh và dũng cảm của người phụ nữ trong cuộc chiến. Bài thơ kết thúc bằng việc khẳng định sự bất tử của cô gái, và sự ảnh hưởng lâu dài của hành động của cô đối với những người xung quanh.
Tóm lại, “Khoảng trời hố bom” không chỉ là một bài thơ, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật đầy ý nghĩa và cảm xúc, tôn vinh sự hy sinh và dũng cảm của những người con gái trong cuộc chiến chống Mỹ.
Chia sr bạn 8+ mẫu 👉 Dàn Ý Phân Tích 8 Câu Cuối Bài Trao Duyên Ngắn Hay
Phân Tích Nhan Đề Khoảng Trời Hố Bom Chọn Lọc
Lâm Thị Mỹ Dạ là nhà thơ nữ trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Hồn thơ của bà chứa đầy chất nữ tính nhưng cũng có âm hưởng bi tráng đặc trưng của thời đại. Một trong những bài thơ nổi tiếng nhất của bà là “Khoảng trời hố bom”.
Tác phẩm được viết vào khoảng tháng 10 năm 1972. Đó chính là khoảng thời gian mà cuộc kháng chiến chống Mỹ đang diễn ra ác liệt nhất. Bài thơ chính là lời ca ngợi của tác giả về sự hi sinh của cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn. Sự tương đồng giữa nội dung trong tác phẩm và thực tế ác liệt bên ngoài chiến trận là một lí do khiến cho cảm xúc được bộc lộ ra chân thực nhất. Đây có lẽ cũng chính là lí do giúp bài thơ đạt giải Nhất trong cuộc thi thơ Báo Văn nghệ năm 1972-1973.
Mở đầu tác phẩm, Lâm Thị Mỹ Dạ đã kể lại cho bạn đọc câu chuyện bằng thơ:
“Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường
Để cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Đánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom…”
Tác giả bắt đầu câu chuyện bằng cụm từ “Chuyện kể rằng” mang sắc thái tự sự. Nhà thơ giống như chuẩn bị kể một câu chuyện dân gian quen thuộc với giọng điệu tâm tình, đầy yêu thương. Nhân vật chính ở đây là người con gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn.
Cô có nhiệm vụ giữ cho tuyến đường được thông suốt để những đoàn xe chở lương thực, đạn dược từ miền Bắc vào chi viện cho miền Nam. Để quân thù không bắn phá tuyến đường mà đoàn xe đi qua, cô đã đem đốt ngọn lửa để dụ hỏa lực Mỹ, đánh lạc hướng kẻ thù. Tuy bản thân hi sinh nhưng cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, giúp cho những đoàn xe đi lại an toàn. Sự hi sinh này là hoàn toàn tự nguyện, cũng là sự hi sinh đầy cao cả của người con gái đang trong độ tuổi xuân thì.
Ngọn lửa của cô thắp lên không chỉ đánh lạc hướng kẻ thù mà còn thắp lên ngọn lửa cho những con người đang sống, giúp họ có thêm quyết tâm chiến đấu giành lại độc lập cho dân tộc. Đọc đến đây, ta cũng nhớ đến ngọn lửa về một người chiến sĩ khác trong “Đồng dao mùa xuân” của Nguyễn Khoa Điềm. Tuy hoàn cảnh hi sinh khác nhau nhưng họ đều hóa thân thành những ngọn lửa cháy bất diệt:
“Một lần bom nổ
Khói đen rừng chiều
Anh thành ngọn lửa
Bạn bè mang theo”
Những khổ thơ tiếp theo đã thể hiện tình cảm thương xót, trân trọng người con gái thanh niên xung phong:
“Em nằm dưới đất sau
Như khoảng trời đã nằm yên trong đấy
Đêm đêm, tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh
Có phải da thịt em mềm mại, trắng trong
Đã hóa thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Đi qua khoảng trời em
– Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?”
Biện pháp tu từ hoán dụ cực kì đặc sắc được tác giả sử dụng đoạn thơ này. Bà đã ngầm so sánh “tâm hồn em tỏa sáng” như “những vì sao ngời chói, lung linh”; “da thịt em mềm mại, trắng trong” như “những làn mây trắng” còn “trái tim em trong ngực” là “mặt trời”. Chính trái tim đầy dũng cảm và cao thượng của em đã góp phần soi sáng con đường cách mạng vĩ đại của dân tộc. Tuy con đường ấy con nhiều khó khăn nhưng em luôn là tấm gương, là động lực, là mặt trời để dẫn lối cho mọi người cùng chiến đấu và chiến thắng kẻ thù.
Nhà thơ đã so sánh “em” với những sự vật mãi trường tồn với thời gian như ngầm khẳng định cô gái dũng cảm ấy đã hóa thân vào đất trời, trở thành bất tử. Câu chuyện về cô gái thanh niên xung phong dùng thân mình đánh lạc hướng hỏa lực Mỹ sẽ trở thành một phần của Trường Sơn huyền thoại mà bạn bè, đồng đội, đất nước mãi mãi ghi nhớ, mang theo.
Không chỉ có tác giả mà tất cả những người đồng đội, đồng chí, đất nước Việt Nam đều dành lời ngợi ca cho cô gái:
“Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng-trời-con-gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em
Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng!”
Tên của cô gái đã được đặt cho con đường mà cô hi sinh để bảo vệ. Cái chết “xanh khoảng-trời-con-gái” chỉ sự bất tử của cô. Cô đã dâng hiến tuổi xuân xanh của mình cho Tổ quốc, hóa thân vào bầu trời xanh trong vời vợi. Tấm lòng, lí tưởng của cô sẽ là tấm gương để tác giả và những con người khác “soi” vào, noi theo đó học tập.
Đặc biệt, hai câu thơ cuối bài đã khẳng định: tuy mọi người không biết gương mặt cô gái trông như thế nào nhưng trong lòng mỗi người đều đã khắc tạc một bức chân dung riêng về “em”. Đoạn thơ cuối đã một lần nữa khẳng định sự bất tử của cô gái trong lòng nhân dân Việt Nam.
Và ngoài ra, chúng ta không thể không nhắc đến hình ảnh “Khoảng trời – hố bom” – một hình ảnh biểu tượng đầy sáng tạo, độc đáo và cũng là tiêu đề bài thơ:
“Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Đất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau”
Trong những năm tháng ác liệt nhất của cuộc chiến, ngày nào máy bay Mỹ cũng bay trên bầu trời Trường Sơn, thả bom cả khu rừng nhằm cắt đứt tuyến đường huyết mạch nối liền hai miền Nam, Bắc. Những quả bom nổ tạo ra chiếc hố sâu hoắm, gây khó khăn cho việc di chuyển của toàn quân. Vậy nên, hố bom là hình ảnh tả thực đại diện cho sự khốc liệt, sức tàn phá kinh khủng của chiến tranh.
Trong bài thơ, hố bom cũng chính là nhân chứng cho cái chết đầy cao thượng của cô gái thanh niên xung phong. Nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ đã liên tưởng hình ảnh nước mưa lấp đầy hố bom giống như tình yêu thương của đồng đội, của nhân dân dành cho cô gái, giúp xoa dịu đi nỗi đau của cô.
Hơn thế nữa, nước mưa trong hố bom phản chiếu một mảng trời xanh trong. Trời xanh thường tượng trưng cho nền hòa bình, độc lập. Nhà thơ như đang thể hiện một niềm tin, niềm mong mỏi rằng chiến tranh sẽ qua đi, nhân dân sẽ sớm được hưởng nền tự do, Bắc – Nam nối liền một dải.
Để có một bài thơ xuất sắc, để đời như “Khoảng trời hố bom”, tác giả Lâm Thị Mỹ Dạ đã vận dụng rất nhiều các biện pháp nghệ thuật như nhân hóa, nói giảm nói tránh, ẩn dụ, hoán dụ, liên tưởng tưởng tượng. Chúng được lồng ghép, đan cài khéo léo trong các câu thơ nhằm ca ngợi vẻ đẹp anh hùng cô gái thanh niên xung phong và bộc lộ suy nghĩ, niềm thương cảm của nhà thơ.
Những hình ảnh độc đáo, giàu tính biểu tượng như “mặt trời”, “vì sao” hay hình ảnh sáng tạo độc đáo như “khoảng trời”, “hố bom” đều giúp người đọc cảm nhận được câu chuyện thơ một cách sâu sắc. Thể thơ tự do, nhịp thơ đa dạng, ngôn ngữ thơ giàu cảm xúc kết hợp với giọng điệu nhẹ nhàng như đang kể chuyện tâm tình với độc giả khiến cho bài thơ càng có sức hút hơn.
Dù đã ra đời hơn 50 năm nhưng “Khoảng trời hố bom” vẫn có sức sống đặc biệt trong lòng độc giả, nhất là thế hệ trẻ được sinh ra và lớn lên trong hòa bình. Bài thơ đã khơi gợi cho người đọc cảm xúc thương xót, đau đớn nhưng cũng rất đỗi tự hào về sự hi sinh đầy cao thượng của cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn. Từ đó tiếp thêm động lực, tạo ra sức mạnh để người trẻ sống thật tốt, cống hiến cho đất nước giống như thế hệ cha chú đã làm.
Tham khảo ngay 💛 Phân Tích Tác Phẩm Mắt Sói Ngắn Gọn 💛 hay nhất
Phân Tích Khoảng Trời Hố Bom Học Sinh Giỏi
Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, bên cạnh những chiến sĩ Trường Sơn cầm sung “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh” còn có những cô gái thanh niên xung phong làm nhiệm vụ mở đường. Tuy âm thầm, lặng lẽ song họ cũng góp công lớn trong vinh quang nước nhà.
Từ tấm long yêu thương, trân trọng tính cách của những cô gái kiên cường ấy, Lâm Thị Mỹ Dạ đã viết Khoảng trời – hố bom. Bài thơ là lời tưởng niệm đầy xúc động về sự hy sinh cao cả của các cô gái mở đường trong những năm kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Thuở nhỏ, bà hay đưa tôi vào giấc ngủ bằng những câu truyện cổ tích: “ngày xửa ngày xưa …”. Những câu truyện cổ tích có lẽ chỉ là những câu chuyện tưởng tượng, không có thật. Thế nhưng ở đây, Lâm Thị Mỹ Dạ mở đầu bài thơ của mình với: “Chuyện kể rằng …”. Không xa xôi, ảo tưởng mà câu chuyện lại nằm giữa đường Trường Sơn huyền thoại. Đó là câu chuyện về “cô gái mở đường”. Bằng sự gan dạ, quên mình:
Em đã lấy tình yêu tổ quốc của mình thắm lên ngọn lửa
Để cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Trong những năm kháng chiến chống Mỹ, Trường Sơn đã trờ thành con đường huyết mạch nối hai miền Nam-Bắc. Cô gái trong bài thơ đã “ đánh lạc hướng thù” để các chiến sĩ thẳng tiến hành quân, tải lương, chuyển đạn … an toàn. “Ngọn lửa” mà cô đã thắp lên lúc ấy tràn đầy sức sống và niềm tin mãnh liệt vào nền độc lập mai sau của nước nhà. Nhưng đối với kẻ thù, đó là ngọn lửa đốt cháy, thiêu rụi những tham vọng điên cuồng, tàn ác của chúng, những trận “mưa” bom xối xả rơi hòng dập tắt ngọn lửa nhỏ nhoi nhưng mạnh mẽ.
Khi bình yên quay về với Trường Sơn, cũng là lúc người con gái trung kiên đã ra đi vĩnh viễn:
Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Đêm đêm tâm hồn em toả sáng
Những vì sao ngời sáng lung linh
Dẫu biết rằng chết là hết, là chấm dứt cuộc sống vật chất trên đời, song với cô gái mở đường trong bài thơ này, cái chết chưa đặt dấu chấm hết cho cuộc đời cô. Cô vẫn sống, vẫn tồn tại trong từng “hố bom”, từng “khoảng trời”. Để rồi, những lúc ấy, tâm hồn cô rực sáng, lại cháy bỏng niềm hy vọng cho tương lai. Có lẽ ở đây, Lâm Thị Mỹ Dạ đã có một cảm nhận sâu sắc, tinh tế. Niềm tin ấy cũng góp phần mang lại vẻ sáng ngời lung linh, huyền diệu của những vì sao trên bầu trời xa xăm kia.
Phép so sánh được các nhà thơ Việt Nam sử dụng khá nhiều. Tuy nhiên, trong bài thơ này, tôi lại thấy Lâm Thị Mỹ Dạ sử dụng thật huyền diệu:
Có phải thịt da em mềm mại trắng trong
Đã hoá thành những vầng mây trắng
Âm thầm, lặng lẽ cống hiến cuộc sống của mình cho Tổ quốc, cho nên khi hy sinh ít người còn nhớ đến cô. Trong những lúc ấy, nhà thơ đã cảm nhận được sự hoá than của cô vào “mây trắng”, màu của hoà bình, của sự vĩnh hằng. “Vầng dương thao thức đi qua “khoảng trời” bé nhỏ trong tâm hồn cô. Nó thao thức điều gì? Có phải ánh sáng hằng ngày mà nó mang đến cho con người vẫn không sáng bằng lòng yêu nước của cô gái? Hay nó than phục cái nét đẹp trong tâm hồn dũng mãnh của cô? Ngay đến cả nhà thơ cũng phải thốt lên thán phục:
Hỡi mặt trời hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường đời
“Trái tim” nồng nàn lòng yêu nước, cộng với bầu khí huyết chảy cuồn cuộn trong tâm hồn cô giờ đang rực sáng, gọi mời sự dũng cảm, gan dạ của mỗi chúng ta. “Mặt trời” ấy đã “soi” cho tôi, nhà thơ và các bạn đi tiếp quãng đường dài trong những năm tháng chiến tranh ác liệt. Lâm Thị Mỹ Dạ có lẽ đã cảm thấy tâm hồn mình quá bé nhỏ, phân vân trước lời mời gọi của nhịp đập đất nước. Bởi thế tâm hồn – trái tim của cô gái mở đường hôm nào nay lại dẫn dắt nhà thơ đi tiếp.
Đường Trường Sơn năm ấy mang tên vị lãnh tụ dân tộc vĩ đại: Hồ Chí Minh. Nhưng với tác giả: “tên con đường là tên em gởi lại”. Con đường ấy gắn với cuộc sống của cô gái. Nó với cô dường như hai sự vật được tạo hoá gắn chặt với nhau. “Con đường đêm ấy khỏi bị thương” là nhờ phần lớn công của cô – người con gái mở đường.
Có thể nhà thơ, tôi và các bạn sẽ chẳng bao giờ hình dung ra được gương mặt của người con gái anh hùng ấy. Dẫu “mỗi người có khuôn mặt riêng”, nhưng chúng ta hãy thử nhắm mắt lại và nghĩ về cô … Tôi chắc rằng tất cả mọi người sẽ gặp nhau tại một điểm khi hình dung về cô: sự gan dạ, anh hùng, quên mình vì sự nghiệp lớn của đất nước.
Khoảng trời – hố bom như đúng với tên gọi của nó, là “khoảng trời” tự do mà ngày hôm nay chúng ta có được đã phải đánh đổi với những “hố bom” chôn vùi, chấm dứt cuộc sống của một con người. Hãy sống sao cho xứng đáng với giá trị của từng “khoảng trời” ấy, bạn nhé!
Toàn bài thơ nói lên sự hy sinh cao cả của cô gái mở đường trong kháng chiến chống Mỹ. Điều đó đã được nhà thơ cảm nhận như là sự hoá thân vào quê hương, đất nước, trong sự vĩnh hằng của thiên nhiên và trong cuộc đời của những con người.
Các hình ảnh của bài thơ được xây dựng theo mối liên tưởng về sự chuyển hoá, hoá thân của sự sống con người vào trong thế giới thiên nhiên, gợi ra sự hài hoà và ý niệm về sự bất tử. Trong cái nhìn thấm đầy cảm xúc, mọi sự vật, hình ảnh của thiên nhiên đều chất chứa sự sống của con người, trở nên sâu thẳm thiêng liêng và sức ám ảnh. Đọc xong bài thơ, ta cảm thấy cô gái ấy dường như vẫn còn ở đâu đó quanh ta.
Xin cảm ơn Lâm Thị Mỹ Dạ – người con của đất Quảng Bình anh hùng. Dẫu chỉ một lần đọc qua Khoảng trời – hố bom, song ta dễ nhận ra được cô gái thanh niên xung phong ngày ấy là một tấm gương tiêu biểu cho câu tục ngữ “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh…”.
Đón đọc thêm 💚 Phân Tích Bài Thơ Vịnh Cây Vông 💚 ngắn hay
Phân Tích Bài Thơ Khoảng Trời Hố Bom Điểm Cao
Nhắc đến thơ ca Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, không thể không nhắc đến bài thơ “Khoảng trời hố bom” – một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của nhà thơ nữ Lâm Thị Mỹ Dạ. Bài thơ ra đời vào tháng 10 năm 1972, tác giả đã vẽ nên bức tranh chân thực về cuộc chiến tranh chống Mỹ đầy khốc liệt. Ở nơi chiến trường Trường Sơn đầy bom đạn cũng là nơi mà những cô gái thanh niên xung phong dũng cảm và luôn sẵn sàng hy sinh vì đất nước.
Có lẽ chính vì sự chân thực, xúc động ấy mà “Khoảng trời hố bom” đã xuất sắc đạt giải Nhất trong cuộc thi thơ Báo Văn nghệ năm 1972-1973. Lâm Thị Mỹ Dạ với bút pháp tinh tế đã chạm được vào trái tim người đọc qua những dòng thơ ngập tràn cảm xúc.
Bài thơ “Khoảng trời hố bom” không chỉ đơn thuần là một tác phẩm văn chương, mà còn là một tấm gương sáng soi lên tinh thần đoàn kết và sự hy sinh của những người thanh niên xung phong trong cuộc chiến tranh đầy đau thương.
Bài thơ như một lời tâm sự của tác giả, làm cho người đọc có cảm giác như đang được nghe kể lại một câu chuyện đầy xúc động chỉ qua những câu thơ đầu tiên:
“Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường
Để cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Đánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom…”
Tác giả mở đầu bài thơ với cụm từ “Chuyện kể rằng” này tạo ra một không gian tự sự, giống như nhà thơ đang chuẩn bị kể một câu chuyện quen thuộc, có giọng điệu gần gũi và thân thương. Câu chuyện ở đây kể về nhân vật “em, cô gái mở đường” là người con gái thanh xiên xung phong mở đường trên đường Trường Sơn đầy bom đạn. Mặc dù dưới làn bom đạn của kẻ thù, những đoàn xe vẫn nối nhau ra trận, tiếng cuốc mở đường của những cô gái thanh niên xung phong vẫn miệt mài ngày đêm không nghỉ.
Nhân vật “em” luôn sẵn sàng “cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương” và không ngại nguy hiểm của mình để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, bảo vệ sự trọn vẹn của tuyến đường “cho đoàn xe kịp giờ ra trận”. Để cho kẻ thù không phá tuyến đường mà đoàn xe đi qua, cô đã đem đốt ngọn lửa để đánh lạc hướng kẻ thù cho đoàn xe thông suốt. Cô gái mở đường với tinh thần đầy mạnh mẽ, quyết liệt “hứng lấy luồng bom”. Sự hi sinh này là hoàn toàn tự nguyện, cũng là sự hi sinh đầy cao cả của người con gái với sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Bài thơ là lời cảm nhận, là những dòng suy nghĩ của nhân vật “tôi” khi nghe kể chuyện người con gái mở đường ấy trên con đường hành quân qua những trọng điểm đầy bom đạn ác liệt:
“Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mộ, nắng ngời bao sắc đá
Tình yêu thương bồi đắp cao lên…
Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Ðất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau.”
Ở đây nhà thơ đã khắc họa thành công và tái hiện được sự khắc nghiệt của chiến tranh. Hình ảnh “hố bom nhắc chuyện người con gái” vừa là hình ảnh đau thương của chiến tranh để lại, vừa là nhân chứng cho sự hi sinh cao cả của cô gái mở đường. Từ sự hy sinh ấy nhà thơ đã có những suy ngẫm đầy tính triết lý ấy nhà thơ đã khái quát thành một triết lý sâu sắc.
Ở khổ này xuất hiện hai hình ảnh “hố bom và khoảng trời” đã được đặt trong một sự so sánh mang tính tương phản đầy ý nghĩa. “Hố bom” ở dưới đất thì sâu hoắm cũng như tượng trưng cho bom đạn, cho tội ác của giặc, là những tàn tích đau thương của chiến tranh. Còn “Khoảng trời” ở trên cao thì rộng lớn mênh mông. tượng trưng cho sự bình yên, hiền hòa đôn hậu của dân tộc.
Hình ảnh nhân hóa, ẩn dụ đã ngầm nói lên một triết lý sâu sắc, đất nước Việt Nam sẽ lấy sự hòa bình, lòng nhân hậu của tình người để san sẻ, bù đắp cho những đau thương, mất mát mà chiến tranh gây ra.
Và những hy sinh của cô gái chính là sự hóa thân vào tổ quốc:
“Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Ðêm đêm, tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh.”
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Ðã hóa thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Ði qua khoảng trời em
– Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?”
Nhà thơ đã so sánh “em” với những sự vật mãi trường tồn với thời gian như: “khoảng trời – hố bom”, “thịt da – làn mây”, “mặt trời – trái tim” như ngầm khẳng định cô gái dũng cảm ấy đã hóa thân vào đất trời, trở thành bất tử. Em đã ra đi mang theo “khoảng trời đã nằm yên trong đất”. Và tâm hồn em chính là bầu trời sao đêm “toả sáng”. Đó cũng chính là ánh sáng của Tổ quốc trong em. Câu chuyện về cô gái thanh niên xung phong dùng thân mình đánh lạc hướng hỏa lực Mỹ sẽ trở thành một phần nơi Trường Sơn huyền thoại mà bạn bè, đồng đội, đất nước mãi mãi ghi nhớ.
Khi ấy trái tim em chính là vầng mặt trời trong lòng mỗi người và trở thành sánh sáng. Ánh sáng ấy soi rọi những người đang dõi bước và thế hệ sau em. Đồng đội của em sẽ tiếp bước trên quãng đường mà em đã đi:
“Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng – trời – con – gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em
Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng!”
Tên của con đường mà cô hy sinh để bảo vệ cũng chính là tên của cô. Cái chết “xanh khoảng – trời – con – gái” chỉ sự bất tử của cô. Cô đã dâng hiến tuổi xuân xanh của mình cho đất nước, với tấm lòng, lí tưởng của cô sẽ là tấm gương để tác giả và những con người khác “soi” vào, noi theo đó học tập. Những câu thơ cuối bài đã như một lời khẳng định dù cho mọi người không biết cô gái là ai, như thế nào nhưng trong lòng mỗi người đều có một sự hình dung riêng về nhân vật em.
Tác giả đã rất khéo léo trong việc sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, kết hợp với giọng thơ bi tráng giàu sức biểu cảm, Hình ảnh thơ cách sáng tạo, mang đậm tính biểu tượng và tái hiện lại chân thực thời kỳ chiến tranh. Bài thơ còn là lời ca ngợi sự hi sinh cao cả của những người thanh niên xung phong Việt Nam thời chống Mỹ cứu nước.
Mỗi chi tiết trong bài thơ là như một bức tranh sống động về tình yêu quê hương, sự hi sinh vì đồng đội, và tâm hồn bất tử của những người con gái mở đường. Một giọng thơ tâm tình thiết tha, nhưng vẫn cháy lên như ngọn lửa mãnh liệt, chiếu sáng qua khoảng trời hố bom.
Bài thơ không chỉ là lời ca ngợi mà còn là tiếng nói lên án, tố cáo tội ác của Mỹ đã khiến cho nhân dân ta phải chịu nhiều mất mát. Đồng thời thông qua đó, tác giả thể hiện tình yêu Tổ quốc và tinh thần kiên cường của dân tộc ta, khơi gợi niềm tự hào, tinh thần yêu nước trong mỗi người đọc.
Xem ngay 💛 Phân Tích Bài Thơ Lễ Xướng Danh Khoa Đinh Dậu 💛 ngắn hay nhất
Phân Tích Bài Thơ Khoảng Trời Hố Bom Dài
Từ xưa đến nay đề tài về chiến tranh luôn được các nhà thơ, nhà văn ưu ái thể hiện ở các tác phẩm văn chương của mình, mỗi nhà thơ lại khiến người đọc cảm nhận theo những cảm xúc khác nhau. Chúng ta đã cảm nhận được tình cảm và sức mạnh của tình đồng chí trong thời chiến ở bài thơ “Đồng Chí” của tác giả Chính Hữu.
Nỗi nhớ và niềm tự hào về đồng đội thân yêu, những chiến sĩ hào hoa, dũng cảm, giàu lòng yêu nước trong đoàn binh “Tây Tiến”. Và ở bài “Khoảng trời hố bom” đã đem đến một giọng thơ hào hùng nhưng cũng không kém phần bồi hồi, xúc động khi xuyên suốt bài thơ là kể về những năm tháng hành quân trên con đường giết giặc của các chiến sĩ bộ đội hay thanh niên xung phong. Họ đã đánh đổi tuổi trẻ và cả sinh mệnh của mình để hoàn thành việc bảo vệ non sông. Nhân vật trữ trình “em” trong tác phẩm đã hi sinh khi còn rất trẻ và để lại bao kỉ niệm tiếc thương nơi tác giả và bạn đọc.
Nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ đã sáng tác bài thơ “Khoảng trời hố bom” ở Trường Sơn vào tháng 10 của năm 1972, đó được xem là một trong những thời điểm ác liệt nhất của cuộc chiến tranh chống Mỹ. Bài thơ này nằm trong chùm thơ Lâm Thị Mỹ Dạ và đã đạt được giải nhất cuộc thi thơ của báo Văn nghệ vào năm 1972-1973.
Bài thơ mở đầu bằng một câu tâm tình nhưng cũng rất đỗi bình thường như kể một câu chuyện cổ tích, dân gian nào đó.
“Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường
Để cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Đánh lạc hướng thù, hứng lấy luồng bom…”
Ở đâu đó trong giọng thơ hào hùng quá đỗi tự hào về nhân vật “em” là một cô gái mở đường đã sẵn sàng hi sinh chính bản thân mình để “cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương”. Câu thơ sử dụng biện pháp nhân hóa con đường, nhân vật “em” thà hi sinh mình cũng không muốn để con đường hứng chịu chiến tranh ác liệt bị ném bom mà dẫn đến bị thương.
Tình yêu Tổ Quốc luôn hiện hữu trong bên “em” khiến cô gái trẻ sẵn sàng đánh lạc hướng giặc và để bản thân hứng lấy bom đạn vào mình cho đoàn xe kịp giờ để ra trận. Chỉ để giải quyết vấn đề thời gian lối thoát cho xe đi mà nhân vật đã không hề chần chừ hay do dự gì cả. Cô gái đã vào tâm thế sẵn sàng cho vấn đề hi sinh bất cứ khi nào. Thế nên ta mới thấy được sự tàn phá, ác liệt của chiến tranh, đã khiến bao thanh thiếu niên, bộ đội chiến sĩ thiệt mạng.
“Đơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mồ, nắng ngời bao sắc đá,
Tình yêu thương bồi đắp cao lên…
Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Đất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau.”
Phải là một cô gái tốt cỡ nào mới khiến bao người phải thương tiếc, rơi nước mắt như thế này. Những câu thơ rất đơn giản nhưng đọc qua thôi ta cũng đã cảm nhận được nỗi buồn khó tả hết của nhà thơ. Nhà thơ sáng tác tác phẩm khi chỉ mới 23 tuổi vậy thì bà gọi nhân vật là “em” có nghĩa là cô gái còn rất là trẻ. Tình cảm nhà thơ hay các chiến sĩ dành cho cô gái như là tình cảm dành cho em út trong nhà. Mỗi khi hành quân qua một con đường nào đó hay khi gặp lại tình cảnh tương tự, một hố bom hay một người hi sinh cũng khiến bao bồi hồi xúc động tụ về.
Biện pháp ẩn dụ khi mà nấm mồ không chỉ đơn giản là một “nấm mồ”- đó là tinh thần sắt đá, quyết chiến của cô gái, sự hi sinh đã lấy được rất nhiều “tình yêu thương” bồi đắp lên. Hố bom vẫn còn đó vẫn tồn tại như chưa có gì sau khi hòa bình nhưng những ai biết câu chuyện sẽ mãi mãi biết nỗi đau đó lớn lao ra sao. .
“Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Đêm đêm, tâm hồn em toả sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh.
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Đã hoá thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Đi qua khoảng trời em – Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?
Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng-trời-con-gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em
Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng!”
Đã ra đi, vĩnh viễn không còn nữa nhưng những chiến tích và sự hi sinh thầm lặng đó sẽ còn lại mãi mãi để truyền tụng cho muôn đời nghe. Tâm hồn “em” tỏa sáng không gì có thể sánh bằng kể cả những vì sao trên trời cũng phải nhường hào quang, sự lung linh lại cho nấm mồ cô độc.
Ba hình ảnh hoán dụ để ca ngợi lên vẻ đẹp bên trong của cô gái mở đường đó là “tâm hồn em” “thịt da em” và “trái tim em”.Hình ảnh liên tưởng: “Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong”, “Thịt da em” bởi vì cô gái hi sinh khi còn quá trẻ, em còn quá trong trắng và có khi chưa kịp trưởng thành vẫn còn non nớt. “Đã hoá thành những làn mây trắng” để bay qua khoảng trời bên trong đất nước em. “Trái tim em” đã ngừng đập bởi cống hiến cho đất nước nhưng vẫn sẽ mãi đập vì em trường tồn với quê hương muôn đời. “Tâm hồn em” mãi mãi sáng không bao giờ phai mờ lí tưởng chiến đấu, giành độc lập hòa bình.
Bài thơ đã kết thúc những những xúc động thì còn đọng lại mãi. Nhân vật “em” không chỉ đơn giản là mình em mà là còn của tất cả chiến sĩ bộ đội, thanh niên xung phong đã hi sinh. Họ để lại trái tim hồng đập mãi không ngừng và tinh thần bất khuất chiến đấu.
Thể thơ tự do cùng cách dùng từ giản dị nhưng trọng tâm, nhịp thơ đa dạng, ngôn ngữ giàu sức gợi cảm xúc cùng nhiều lần sử dụng biện pháp nhân hóa, ẩn dụ đã làm nên một bài thơ đầy ý nghĩa nhân điệp sâu lắng.
Cập nhật cho bạn những bài văn ❤️️ Phân Tích Lẽ Ghét Thương Ngắn Gọn ❤️️ hay nhất
Cảm Nhận Bài Thơ Khoảng Trời Hố Bom Hay
Chiến tranh không chỉ là sự mất mát và hi sinh, mà trong những đau thương vẫn hiện hữu vẻ đẹp bất tử của những ‘cái chết khơi nguồn cho sự sống’. Nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ đã tặng cho chúng ta bài thơ ‘Khoảng trời, hố bom’ vào năm 1972, trong thời điểm khốc liệt của cuộc chiến chống Mỹ.
Ngay từ tiêu đề, bài thơ gợi mở sự đối lập giữa ‘khoảng trời’ và ‘hố bom’, giữa sự sống và cái chết, hòa bình và chiến tranh. Câu chuyện bắt đầu một cách giản dị nhưng rất xúc động về một cô gái thanh niên xung phong:
‘Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường/
Để cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương/
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận/
Em đã lấy tình yêu tổ quốc để thắp lên ngọn lửa/
Đánh lạc hướng thù, hứng lấy luồng bom’.
Những ai trải qua những năm Trường Sơn thời chiến tranh chắc chẳng thể quên khốc liệt của bom đạn. Mỗi cành cây, mỗi tấc đất đều chứng kiến đau thương và hy sinh. Nhưng bom đạn không ngăn cản đoàn xe vững bước ra trận, tiếng cuốc của đội thanh niên xung phong. Chủ nghĩa anh hùng được phát huy, với mỗi con người sẵn sàng hy sinh cho đất nước.
Cô gái trẻ sẵn sàng đánh đổi cuộc sống để bảo vệ con đường cho ‘đoàn xe ra trận’. Tất cả đều được diễn đạt qua tình yêu tổ quốc, như ‘ngọn lửa’, ánh sáng từ ngọn lửa dẫn đến chuỗi hình ảnh tượng trưng: Ngọn lửa – vì sao sáng lung linh – vầng mây trắng – vầng dương…
Cái chết không kết thúc sự sống, những người hy sinh trở thành một phần của lịch sử, ‘cái chết đã hóa thành bất tử’, sự hy sinh tạo niềm tin vào cuộc sống và tương lai. Em – cô gái thanh niên xung phong không bao giờ là vô nghĩa, mà luôn sống trong tâm hồn của những người đang chiến đấu:
‘Hỡi mặt trời hay chính trái tim em trong ngực/
Soi cho tôi/ Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài’.
Nữ thi sĩ kết thúc bài thơ bằng một lời tri ân mộc mạc:
‘Gương mặt em, bạn bè tôi không biết/
Nên mỗi người có gương mặt em riêng’.
Sự hi sinh của em đã đi sâu vào trái tim những người sống. Dù không biết gương mặt cụ thể, mỗi người giữ gương mặt em trong tâm trí. Em trở thành biểu tượng lý tưởng, niềm nhớ và tri ân trong ‘khoảng trời xanh màu con gái’.
Bài thơ không chỉ gây xúc động mà còn tạo niềm yêu quý và trân trọng hơn những gì chúng ta có ngày hôm nay, nhờ vào sự hi sinh của những lớp người anh hùng đã đi trước.
Xem chi tiết 👉 Giới Thiệu Một Tác Phẩm Văn Học
Cảm Nhận Bài Thơ Khoảng Trời Hố Bom Ngắn
“Khoảng trời – hố bom” là một bài thơ hay, phù hợp với dòng văn học kháng chiến chống Mĩ. Bài thơ nói về đức hi sinh cao cả của người thiếu nữ kiên cường, qua đó tác giả thể hiện tình yêu Tổ quốc và chủ nghĩa anh hùng kiên cường của dân tộc Việt Nam. Cái chết thật thiêng liêng mà cũng thật bình dị. Sự hy sinh thầm lặng của các cô gái đã đi vào lòng những người còn sống.
Trong tim mỗi người đều có một khuôn mặt riêng, và tôi hóa thân thành nhiều khuôn mặt, một hình tượng lý tưởng mà ai cũng mang trong mình. Vậy là cô, người con gái mở đường cho con trai cả của mình, đã sống lại từ cõi chết để trở thành bất tử, tiếp bước đồng đội trên con đường ra trận.
Lâm Thị Mỹ Dạ viết về con người có thật nên cảm xúc của ông cũng chính là cảm xúc chân thành trong lòng người đọc, tạo nên sức sống bền bỉ của tác phẩm. Đồng thời, các biện pháp ẩn dụ, ví von, liên tưởng trong thơ đã đạt sức khái quát cao, mang tính triết lí sâu sắc, giọng điệu thơ tự nhiên, chân thành, đằm thắm, sâu sắc đã góp phần to lớn vào sự thành công của bài thơ.
Đón đọc ngay 💛 Bài Văn Phân Tích Phú Sông Bạch Đằng 💛 hay nhất