Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ ❤️️ Tuyển Tập 46+ Bài Thơ Hay Nhất ✅ Những Bài Thơ Đặc Sắc Với Vẻ Đẹp Của Những Trực Cảm Riêng Trong Tâm Hồn Người Phụ Nữ
Tiểu Sử Nhà Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ
Chia sẻ với bạn đọc về Tiểu Sử Nhà Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ để hiểu thêm về cuộc đời và những sự kiện đã hình thành nên một hồn thơ đầy nữ tính và lãng mạn được nhiều người mến mộ.
Tiểu sử
Lâm Thị Mỹ Dạ sinh tại quê: huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình. Bà làm việc tại Ty văn hóa Quảng Bình, năm 1978 đến 1983 học Trường viết văn Nguyễn Du. Sau đó bà làm phóng viên, biên tập viên tạp chí Sông Hương (của Hội liên hiệp Văn học nghệ thuật Thừa Thiên – Huế).
Lâm Thị Mỹ Dạ là ủy viên Ban chấp hành Hội Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên – Huế, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa III, ủy viên Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam khóa V.
Hiện bà đang sống tại thành phố Huế, tỉnh Thừa Thiên – Huế. Chồng bà – Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng là một nhà văn, nhà thơ có tiếng ở Việt nam.
Giải thưởng:
- Giải nhất cuộc thi thơ báo Văn nghệ 1973
- Giải thưởng Văn học của Hội Nhà văn Việt Nam 1981 – 1983.
Tác phẩm
- Trái tim sinh nở (thơ, 1974)
- Bài thơ không năm tháng (thơ, 1983)
- Danh ca của đất (truyện thiếu nhi, 1984)
- Nai con và dòng suối (truyện thiếu nhi, 1987)
- Phần thưởng muôn đời (truyện thiếu nhi, 1987)
- Hái tuổi em đầy tay (thơ, 1989)
- Nhạc sĩ Phượng Hoàng (truyện thiếu nhi, 1989)
- Mẹ và con (thơ, 1994)
- Đề tặng một giấc mơ (thơ, 1998)
- Cốm non (thơ, 2005)
- Tuyển tập thơ và truyện thiếu nhi (2006)
- Hồn đầy hoa cúc dại (thơ, 2007)
- Khoảng trời – Hố Bom (thơ, 1972)
Nhà thơ, nhà nghiên cứu văn học Hồ Thế Hà đã viết: “Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ giàu ý tứ. Tứ thơ bao giờ cũng là bất ngờ. Hình như không tạo được tứ lạ thì bài thơ vẫn còn trong dự tưởng.”.
Nhà thơ Ngô Văn Phú cũng nhận định: “Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ hay ở những chỗ bất thần, ngơ ngác và những rung cảm đầy nữ tính.”. Những bài thơ Truyện cổ nước mình, Khoảng trời – hố bom của bà được giảng dạy trong chương trình tiếng Việt, văn học phổ thông của Việt nam.
Cùng với Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ, gửi đến bạn 🍃 Thơ Phan Thị Thanh Nhàn 🍃 hay nhất.
Bài Thơ Của Lâm Thị Mỹ Dạ
Giới thiệu cùng bạn đọc những Bài Thơ Của Lâm Thị Mỹ Dạ hay và đặc sắc nhất được nhiều người đón đọc.
Anh có tốt không
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Như lúa hỏi đất
Anh có tốt không?
Như cây hỏi gió
Anh có tốt không?
Như mây hỏi trời
Anh có tốt không?
Trời anh mênh mông
Mây em bay lượn
Gió anh bao la
Cây em ve vuốt
Đất anh thẳm sâu
Lúa em cúi đầu
Nhưng sao vẫn hỏi
Day dứt trong lòng
Anh có tốt không?
Giấc ngủ mặt trời
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
I
Ừ có thể anh là con ngựa trắng
Đứng một mình dưới mảnh trăng non
Ừ có thể anh là mặt trời trong đất
Cháy không nguôi, cháy không biết mình còn…
Hay ngược lại anh là núi lửa
Cháy đêm đêm dữ dội âm thầm
Rồi anh lại âm thầm làm chú ngựa
Dưới trăng ngần lắng đọng mọi dư âm
II
Vầng trăng xanh với con ngựa trắng
Đêm bình yên ngựa ngậm cỏ trên đồi
Chợt rựng đỏ một mặt trời cháy rát
Toả nồng nàn thầm lặng không nguôi
III
Cái màu đỏ xoáy một vùng dữ dội
Ngỡ cháy lan lên khoảng sáng dịu hiền
Chỉ cách nhau một đường vạch mỏng
Nét mong manh sao giữ nổi bình yên!?
Cái vạch mỏng như tơ trời giăng mỏng
Mà chứa bao bí ẩn lạ lùng
Như cái màn kéo qua vở kịch
Nhưng người diễn là anh và khán giả cũng là anh
Bản lĩnh anh là cái vạch cách đôi
Giữa xoáy lốc mặt trời và bình yên đêm trắng
Sự hiền dịu là anh, sự dữ dội cũng là anh
Chú ngựa màu trắng và mặt trời trong đất
IV
Chú ngựa nhớ mặt trời không ngủ được
Ngửi trong đất đai tìm hơi ấm vương còn
Chú ngựa nhớ làm trời đêm xúc động
Giữa cao vời dâng tặng mảnh trăng non
Mặt trời đâu mặt trời nơi đâu
Ngựa cúi xuống tìm một ngày rong ruổi
Tìm sự dịu dàng ngủ trên lá cỏ
Tìm dư âm từng nhịp gõ ngang tàng
Ngựa ơi ngựa, mặt trời nằm trong đất
Đang ngủ yên giấc ngủ của người say
Đừng đánh mất sự đam mê cuồng nhiệt
Mặt trời kia chỉ dâng tặng ban ngày.
Không đề (III)
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Em yêu anh
Và có lúc
Tưởng chẳng còn yêu anh nữa
Không nỗi nhớ
Không nỗi đau
Không sự khác thèm
Không cả niềm mộng mơ kỳ lạ
Nhưng có lúc
Một nỗi bỗng trào lên tất cả
Như bất ngờ núi lửa
Đột ngột sao băng
Rực rỡ chói lên mạnh mẽ
Rồi tất cả lại trở về im lặng
Nỗi im lặng của trăng non và lá xanh.
Mọc lên mỗi sớm
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Trên cỏ mềm thấm đẫm sương đêm
Ai đứng ngóng vầng mặt trời thức dậy
Cái vầng đỏ như một lời nồng cháy
– Anh yêu em
Qua bao đời vẫn đằm thắm
vẹn nguyên
Lời tình yêu có bao giờ cũ được
Thảm cỏ ấy, vầng mặt trời ấy
Tâm hồn ai ở giữa bâng khuâng
Mặt trời
Mặt trời
Như một tiếng ngân
Toả lan mãi giữa không gian
vàng chói
– Anh yêu em
Từ bao đời vầng mặt trời kia
Tươi thắm thế nồng nàn đến thế
Thầm lặng vẹn nguyên mọc lên
mỗi sớm
Ngỡ cũ xưa mà mới mẻ vô chừng
Tuổi dậy thì ai mơ mộng
nhớ nhung
Đứng ngóng đợi vầng mặt trời thức dậy
Để nhận lấy từ chân trời
xa thẳm
Một tiếng yêu lặng lẽ nồng nàn
Mỗi sớm mọc lên rực rỡ
chứa chan
Khoảng thời gian xanh biếc
Tôi bâng quơ hát một lời ca
Trước trời đất đầy hoa và gió
Và câu hát tơ non ngọn cỏ
Nhú lên mùa xuân
Ai biết lời ca tôi bay về đâu
Trong nắng vàng tươi hay cánh đàn chim trắng
Xôn xao thời gian tình đời như lá thắm
Lời ca có ở trong màu cây?
Mùa xuân tôi lại đến nơi đây
Bỗng chợt nhớ khoảng đời thuở trước
Trên bước chân tình yêu câu ca xưa trở lại
Ngân lên từ sâu thẳm trái tim tôi
Mảnh tâm hồn ánh ỏi thắm tươi
Theo đàn bướm chợt về trên hoa cỏ
Nghe xa vọng một điều gì không rõ
Những tiếng thầm như men rượu bừng lên…
Tôi đã trải bao vui buồn, sướng khổ
Trước cuộc đời vất vả gian lao
Năm tháng dày thêm xa dần tuổi nhỏ
Giai điệu xưa chẳng quên được đâu nào
Theo bài ca tôi về tìm lại
Khoảng thời gian xanh biếc dưới cỏ mềm
Cái quãng đời vô tư trong sáng
Lại rộn ràng từ hoa cỏ mọc lên
Những chú ve ca hát
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Nó là nhạc sĩ của cây
Kéo đàn suốt ngày không nghỉ
Với gió nó là ca sĩ
Hát khúc mùa hè xanh tươi
Con sông như nhoẻn miệng cười
Phô trắng một trời sao trắng
Những chú ve sầu thầm lặng
Bắt đầu ca vang trong cây
Đời ve uống nắng ăn sương
Thanh đạm như đời tu sĩ
Để được một mùa reo ca
Khổ luyện bao năm bền bỉ
Ve yêu chan hoà ánh nắng
Lặng thầm vươn về ngọn cây
Đớn đau thay hình đổi dạng
Cho đời có đôi cánh bay
Đã bao năm nằm trong đất
Lặng câm như kẻ ngoài đời
Ai biết lòng ve mơ ước
Một ngày tắm nắng vàng tươi
Một ngày ca hát vang trời
Vui cùng sắc cây hương quả
Tiếng ve như nhịp tim hè
Rung vang lồng ngực mùa hạ
Dâng đời tiếng hát say mê
Phải biết lặng im chờ đợi
Hát ca đủ chín mươi ngày
Ve nằm yên nghỉ bạn ơi
Như đất nhớ bao mùa nắng
Tôi nhớ những mùa hè qua
Ước trời còn cất giữ được
Tiếng hát bao đời ve xa
Tiếp theo Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ, mời bạn đọc nhiều hơn với trọn bộ 🔥 Thơ Quang Dũng 🔥 đặc sắc và ý nghĩa.
Những Bài Thơ Hay Của Lâm Thị Mỹ Dạ
Những Bài Thơ Hay Của Lâm Thị Mỹ Dạ đã viết nên tên tuổi của nhà thơ trên thi đàn hiện đại với những dòng thơ chứa chan tình cảm.
Tuổi anh
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Một bài thơ viết cho anh
Viết cho một thoáng mong manh tuổi người
Nhẹ rơi kìa hạt sương rơi
Thời gian đếm tuổi gửi vào hư vô
Đời qua nhanh có ai ngờ
Giật mình ngoảnh lại ngẩn ngơ tuổi mình
Thoáng vừa mới đứa trẻ xinh
Theo con diều với bầy chim nô đùa
Vườn xanh dáng mẹ về trưa
Con gà đất gáy cơn mưa bảy màu
Mịt mù trong khoảng bể dâu
Tuổi người một chấm biết đâu kiếm tìm
Chỉ còn đây một trái tim
Trẻ trung nồng ấm của mình cho ta
Không mệt mỏi, chẳng cỗi già
Qua bao tuổi vẫn thiết tha yêu người
Mai kia tóc trắng mây trời
Tuổi anh sâu nặng một đời trong em.
Ừ thôi, tưởng tượng…
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Tưởng tượng một người
Hồn xanh như cỏ
Tâm rộng như trời
Cho tôi bé nhỏ
Thả đời rong chơi
Tưởng tượng một người
Lặng im như tượng
Khổ đau, vui sướng
Giấu tận đáy lòng
Thông minh, tinh tế
Lặn vào bên trong
Tưởng tượng một người
Tấm lòng cao cả
Khi tôi vấp ngã
Người ấy đỡ dìu
Ngực người – tôi tựa
Muôn ngàn tình yêu
Hoang mạc khô cằn
Người như ốc đảo
Cho bao khô khát
Tan vào dịu êm
Tưởng tượng một người
Tốt như là đất
Nhận bao cay đắng
Vẫn cho ngọt lành
Quả người – tôi hái
Hồn đầy nụ xanh
Tưởng tượng một người
Bao dung, bản lĩnh
Cho tôi úp mặt
Khóc to một lần
Khóc như trẻ nhỏ
Chẳng cần giấu quanh!
Tưởng tượng một người
Ừ thôi, tưởng tượng…
Tôi thấy mình…
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Tôi thấy mình như bầu trời thấy mình qua dòng sông
Mảnh vỡ các vì sao – triệu thiên thạch lao tung rơi rụng
Ánh sáng biến thành mầu đen
Ánh sáng chết bốn vạn năm sau mới thấy!
Tôi thấy mình như bầu trời thấy mình qua dòng sông
Những đám mây ướt mềm ngũ sắc
Những đám mây đủ hình hài kỳ lạ
Tan hiện như cõi người cổ kim lớp lớp…
Tôi thấy mình như bầu trời thấy mình qua dòng sông
Gió thì thầm, gió hắt, gió rên rỉ
Gió vò nhàu từng cơn mưa
Gió thăng hoa chính mình
Rồi lâng lâng nhẹ lướt
Điệu hát muôn đời sắc sắc không không
Tôi thấy mình như bầu trời thấy mình qua dòng sông
Mặt trời bừng lên đỏ chói rực rỡ mãnh liệt
Vậy mà có lúc chẳng thể nào xuyên nổi đám mây đen
ánh sáng bị giam cầm ư?
Không!
Sức mạnh phù du chỉ là thoáng chốc!
Tôi thấy mình như bầu trời thấy mình qua dòng sông
Muôn đời im lặng
Vầng trăng xanh biếc
Trái tim dịu dàng
Dịu dàng đến tận cùng trong suốt
Ước gì
Anh là dòng sông
Cho em soi thấy mình như trời cao rộng
Ước gì
Anh là dòng sông
Để tận cùng anh em gặp chính mình.
Thời tuổi trẻ bà đâu
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Năm tháng lằn lên da mặt ngoại
Những nếp nhăn rối rắm như tơ
Ngoại ngồi đó, tay têm trầu miệng hát
Khúc dân ca kể lại chuyện tình xưa
Làm sao nhìn thấy ngoại thuở còn xuân
Má căng tròn đôi môi thắm đỏ
Làm sao thấy ánh mắt bà rạng rỡ
Ngước nhìn lên lời hẹn ban đầu
Làm sao nghe câu nam ai ngoại hát
Bàn tay ông nuôi nhịp không nguôi
Làm sao thấy áo bà rách nát
Phận làm dâu tôi tớ quê người
Chuyện đời bà, bà kể cháu nghe
Cháu nghe bà mà đầy nước mắt
Có con đường nào đi ngược chiều trái đất
Đưa cháu đi tìm tuổi trẻ của bà
Như thiên cổ cháu làm sao thấy được
Bà ơi bà thời tuổi trẻ bà đâu?
Chút này đây êm ấm ngọt ngào
Chúc hạnh phúc bây giờ cháu có
Hai tuổi trẻ hai quãng đời xa quá
Biết làm sao chia sẻ bà ơi!
Giọng bà ru mềm mại tao nôi
Vòng tay hiền đưa ngày thơ bé
Khi cháu đến được thời tuổi trẻ
Mái tóc bà đã trắng bông lau
Cười với cháu đôi môi cắn chỉ
– “Mẹ cha mi đi mãi đi hoài”
Cái giọng chửi trầu – cau của ngoại
Cháu đi hoài thương nhớ quá ngoại ơi
Cháu đi hoài, nhớ mãi giọng bà ca
Xa xót nặng sâu một thời son trẻ
Gương – mặt – đời – người trong sáng thế
Bà ơi bà tuổi trẻ bà đâu ?
Tháng giêng
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Lụi tàn rồi mơn mởn
Thời gian như cánh đồng
Ngày xưa ta bé nhỏ
Tháng giêng còn nhớ không
Biết bao giờ trở lại
Màu trong vắt của trời
Khép làn mi trinh nữ
Tháng giêng tràn lên môi
Bông lay ơn ai tặng
Tháng giêng giấu nơi nào
Để màu hoa lửa cháy
Chập chờn trong chiêm bao
Tháng giêng đầu ngọn biếc
Ta phía cội cây già
Ngước nhìn bao thương mến
Quãng đời mình đã qua
Tuổi vèo bay cùng gió
Ta sắp qua tháng mười
Ngoảnh lại nhìn xa lắc
Một tháng giêng nhoẻn cười!
Cùng với Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ, chia sẻ cùng bạn 💔 Phân Tích Bài Thơ Ánh Trăng Của Nguyễn Duy 💔
Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ Hay Nhất
Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ Hay Nhất giới thiệu những bài thơ ý nghĩa mang đậm phong cách nghệ thuật và giá trị triết lý mà nhà thơ theo đuổi và xây dựng nên.
Sự tích hoa đá
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Từng bông mầu xanh lá
Từng bông dáng nụ hồng
Sao gọi là hoa đá
Hoa này, hoa biết không?
Người ơi, người muốn hỏi
Ta trả lời người nghe
– Ngày xưa ta hồng thắm
Sáng ánh tựa mặt trời
Trái tim không gìn giữ
Cứ đỏ tràn lên môi
Tình yêu ta trĩu nặng
Chỉ riêng tặng cho chàng
Tâm hồn ta lạ lắm
ánh ỏi vì chàng thôi
Thế rồi xa cách nhau
Chàng đi chàng đi mãi
Ta như mảnh trăng gầy
Ôm mối tình thơ dại
Những ngày không anh
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Những ngày không anh
Áo thơm mùi nhớ
Những ngày không anh
Em mơ gặp gỡ
Khung trời cửa sổ
Những ngày không anh
Trăng về xây tổ
Ngắm cũng không đành
Bao giọt nước mắt
Những ngày không anh
Kết thành chuỗi hạt
Chuỗi buồn long lanh
Bao giọt nước mắt
Rơi qua nụ cười
Những ngày không anh
Vời vợi chân trời
Biết bao giờ hết
Những ngày không anh
Chiến tranh còn đó
Hạnh phúc còn xanh
Tuổi trẻ chưa qua
Đã thành thiếu phụ
Biết bao cô gái
Đợi chồng như em
Nhưng em chẳng muốn
Tim mình hoá đá
Như nàng Vọng Phu
Cho dẫu nghìn năm
Phải chờ phải đợi
Anh ơi – em mong
Tim em – tim người
Còn rung độnfg mãi
Màu sắc cuộc đời
Một mình
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Bây giờ chỉ một mình ta
Một mình ta với bao la một mình
Bây giờ chỉ một trái tim
Một mình tung hứng, một mình vết thương
Khóc ta hạt bụi vô thường
Mai kia tìm chốn cội nguồn nghỉ ngơi
Cười ta cũng một kiếp người
Cây sầu đông lá ngoài tươi trong vàng
Ai tìm ai giữa mênh mang
Chỉ còn mây trắng giăng hàng khuất che
Một mình lắng, một mình nghe
Ơ kìa cái cõi – đi – về gang tay!
Một mình cho hết đêm nay
Ta ngồi với chúa ôm đầy nhân gian.
Khoảng trời, hố bom
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường
Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Ðánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom…
Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mộ, nắng ngời bao sắc đá
Tình yêu thương bồi đắp cao lên…
Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Ðất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau
Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Ðêm đêm, tâm hồn em toả sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Ðã hoá thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Ði qua khoảng trời em
– Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?
Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng-trời-con-gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em
Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng!
Khoảng thời gian xanh biếc
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Tôi bâng quơ hát một lời ca
Trước trời đất đầy hoa và gió
Và câu hát tơ non ngọn cỏ
Nhú lên mùa xuân
Ai biết lời ca tôi bay về đâu
Trong nắng vàng tươi hay cánh đàn chim trắng
Xôn xao thời gian tình đời như lá thắm
Lời ca có ở trong màu cây?
Mùa xuân tôi lại đến nơi đây
Bỗng chợt nhớ khoảng đời thuở trước
Trên bước chân tình yêu câu ca xưa trở lại
Ngân lên từ sâu thẳm trái tim tôi
Mảnh tâm hồn ánh ỏi thắm tươi
Theo đàn bướm chợt về trên hoa cỏ
Nghe xa vọng một điều gì không rõ
Những tiếng thầm như men rượu bừng lên…
Tôi đã trải bao vui buồn, sướng khổ
Trước cuộc đời vất vả gian lao
Năm tháng dày thêm xa dần tuổi nhỏ
Giai điệu xưa chẳng quên được đâu nào
Theo bài ca tôi về tìm lại
Khoảng thời gian xanh biếc dưới cỏ mềm
Cái quãng đời vô tư trong sáng
Lại rộn ràng từ hoa cỏ mọc lên!
Ngoài Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ, tại SCR.VN còn có Chùm 🦋 Thơ Hữu Loan 🦋 hay và ý nghĩa!
Bài Thơ Biển Của Lâm Thị Mỹ Dạ
Bài Thơ Biển Của Lâm Thị Mỹ Dạ là một bài thơ nổi tiếng và thành công nhất của nhà thơ, đã ghi dấu ấn của nhà thơ trong lòng đọc giả.
Biển
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Biển trời soi mắt nhau
Cho sao về với sóng
Biển có trời thêm rộng
Trời xanh cho biển xanh
Mặt trời lên đến đâu
Cũng lên từ phía biển
Nơi ánh sáng bắt đầu
Tỏa triệu vòng yêu mến
Biển ơi! Biển thẳm sâu
Dạt dào mà không nói
Biển ơi cho ta hỏi
Biển mặn từ bao giờ
Nhặt chi con ốc vàng
Sóng xô vào tận bãi
Những cái gì dễ dãi
Có bao giờ bền lâu
Biển chìm trong đêm thâu
Ðể chân trời lại rạng
Khát khao điều mới lạ
Ta đẩy thuyền ra khơi
Dù bão giông vất vả
Không quản gì biển ơi!
Bên cạnh Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ, mời bạn đón đọc tuyển tập 🌜 Thơ Hoàng Trung Thông 🌜 đặc sắc.
Đọc Hiểu Bài Thơ Biển Của Lâm Thị Mỹ Dạ
Đọc Hiểu Bài Thơ Biển Của Lâm Thị Mỹ Dạ tổng hợp về nội dung, ý nghĩa và nghệ thuật của bài thơ với những kiến thức cơ bản và súc tích nhất.
Bài thơ Biển của nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ la một bài thơ hay và đặc sắc không chỉ bởi có những hình ảnh thơ đẹp và độc đáo mà còn nhờ những âm hưởng bay bổng và nhịp nhàng của ngôn từ.
Về nội dung bài thơ:
Biển là một bài thơ viết về những chiêm nghiệm và suy tư của con người đứng trước biển trời bao la. Ở đó, con người cảm nhận được sự bao la vô tận của không gian và thế giới phía ngoài đại dương.
Bài thơ còn khắc hoạ khung cảnh bình minh tuyệt diệu trên biển với những ánh nắng lấp lánh bắt đầu chiếu rọi, để con người nhìn ngắm được biển xanh cùng vạn vật xung quanh.
Với những bí ẩn trong lòng biển sâu, con người không khỏi mơ hồ với những câu hỏi trong lòng, rằng “biển mặn từ bao giờ?” Nhưng qua đó, con người ta lại càng khát khao khám phá thế giới và những điều mới mẻ và bí ẩn của một phần thế giới mà người ta chưa biết đến.
Bài thơ cũng lồng ghép những triết lý sâu sắc về cuộc đời và những điều được mất trong cuộc sống:
“Nhặt chi con ốc vàng
Sóng xô vào tận bãi
Những cái gì dễ dãi
Có bao giờ bền lâu”
Ý nghĩa của bài thơ:
Bài thơ mang ý nghĩa ca ngợi vẻ đẹp của biển, của bầu trời và của ánh sáng. Đó là cội nguồn sức sống và năng lượng trên thế giới này. Cùng với đó là triết lý phám phá thế giới với những điều mới lạ và bí ẩn chứ không dễ bằng lòng với những gì dễ dàng trước mắt, hài lòng với những gì dễ dàng đạt được.
Nghệ thuật của bài thơ:
Bài thơ sử dụng thể thơ năm chữ với cách ngắt nhịp gần như đều đặn vào cuối câu, nhờ đó mà bài thơ có âm hưởng bay bổng, nhịp nhàng như từng đọc sóng dạt dào vỗ vào bờ.
Những hình ảnh miêu tả trong thơ cũng đầy sống động, những tính từ láy đã làm nổi bật lên khung cảnh thiên nhiên cùng vẻ đẹp của không gian bao la của biển, trời và ánh sáng bình minh.
Cùng với đó, dòng cảm xúc cùng những suy tư sâu sắc đã được khéo léo gửi gắm và dàn trải xuyên suốt cả bài thơ đã khiến từng câu thơ đều trở nên nhẹ nhàng, mềm mại, như một lời tâm tình tự sự đầy thiết tha.
Gửi đến bạn tuyển tập 🌹 Thơ Lê Anh Xuân 🌹 hay nhất rất thích hợp để gối đầu giường.
Phân Tích Bài Thơ Biển Của Lâm Thị Mỹ Dạ
Phân Tích Bài Thơ Biển Của Lâm Thị Mỹ Dạ để thấy được những giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật sâu sắc chứa đựng trong bài thơ.
Thời hiện đại, theo luật tăng tốc của cuộc sống, thơ lại làm một cuộc hành trình đầy phiêu lưu, bất ngờ bằng cái nhìn dự cảm kỳ diệu. Cái tôi của từng nhà thơ không còn đóng khung trong một khuynh hướng số đông chính là do sự đa diện và vi diệu của cuộc sống xã hội và sự nhạy – cảm – thi – sĩ của từng chủ thể sáng tạo quy định.
Ở Việt Nam những thập niên cuối cùng của thế kỷ 20 đã diễn ra cuộc kiếm tìm đầy ngoạn mục và thành công không phải bao giờ cũng vẫy chờ phía trước cho mọi nhà thơ.
Lâm Thị Mỹ Dạ – nhà thơ nữ hiếm hoi thời hiện đại, tự nguyện đi vào thế giới rộng rinh, huyền ảo ấy và vững tin mình không lạc khỏi chính mình. Bài thơ Biển của nhà thơ đã khẳng định một thi pháp riêng.
Biển trời soi mắt nhau
Cho sao về với sóng
Biển có trời thêm rộng
Trời xanh cho biển xanh
Khổ thơ đâu vẽ ra một khung cảnh bao la của trời và biển, đó là một màu xanh trong trẻo và vô tận của đại dương và bầu trời. Ở giữa là bao la mênh mông, hoạ chăng chỉ có những con sóng từ xa không ngừng vỗ về dào dạt.
Ở đây đã sử dụng biện pháp đối sánh khá khéo léo và tinh tế làm nổi bật sự hoà quyện và cộng sinh giữa màu sắc của trời và biển. “Biển trời soi mắt nhau” cũng là một hình ảnh so sánh để thấy rõ rằng tất cả những xao động của biển hay của bầu trời đều sẽ tác động đến phía còn lại.
Sự hài hoà và song hành với nhau giữa biển và trời là điều mà nhà thơ muốn nhấn mạnh, màu của biến chính là màu của trời và khoảng rộng của trời cũng là nhờ biển mà nên.
Mặt trời lên đến đâu
Cũng lên từ phía biển
Nơi ánh sáng bắt đầu
Tỏa triệu vòng yêu mến
Khung cảnh bình minh rọi sáng từng vùng nước nhấp nhô trên biển có thể nói là một điều diệu vợi mà tự nhiên ban tặng cho con người. Nhìn ngắm khung cảnh ấy, nhà thơ cũng say đắm vẻ đẹp của ánh sáng để rồi cất lên lời tha thiết “nơi ánh sáng bắt đầu – Toả triệu vọng yêu mến”.
Và một điều đặc biệt hơn đó là từ góc nhìn của nhà thơ, góc nhìn của một vùng đất nằm ở phía đông bán cầu, nơi mặt trời luôn mọc lên từ phía biển, nhà thơ đã đắm chìm trong cảm giác tận hưởng vẻ đẹp của thời khắc bình minh.
Biển ơi! Biển thẳm sâu
Dạt dào mà không nói
Biển ơi cho ta hỏi
Biển mặn từ bao giờ
Đoạn thơ không sử dụng những cú pháp nghệ thuật đặc biệt mà chỉ như một câu cảm thán trước sự bao la muôn trùng của biển khơi. Biển mặn mà từ muôn đời nay, có chăng được mấy người muốn biết “biển mặn từ bao giờ”?
Có lẽ điều nhà thơ muốn biết là những đẹp đẽ và diệu vợi của biển con người đã cảm nhận được từ khi nào, có phải ai cũng dừng lại và chiêm ngưỡng vẻ đẹp của đại dương ngoài kia khi thế giới là một dòng chảy cuộn xoay không chờ đợi ai bao giờ.
Một điều dễ nhận thấy là con người thơ Lâm Thị Mỹ Dạ bao giờ cũng đan chéo nhiều cảm xúc. Cái bản ngã ấy luôn trăn trở, đau đáu trước cuộc đời để gom nhặt những mảnh suy tư, chiêm nghiệm, để phát sáng cho thơ những mạch nguồn triết lý sâu sắc:
“Nhặt chi con ốc vàng
Sóng xô vào tận bãi
Những cái gì dễ dãi
Chẳng bao giờ bên lâu”
Khổ thơ cuối cùng là lời kết lại với một thông điệp rõ ràng và ý nghĩa, phải bước ra khỏi những địa bàn an toàn của mình và khám phá những điều mới lạ của thế giới cao rộng ngoài kia.
Chính điều đó mới viết nên ý nghĩa của một cuộc đời, dám vượt qua những bão giông thử thách để trở nên rực rỡ và tươi sáng hơn, giống như được ánh mặt trời chiếu rọi lên gương mặt người tươi sáng.
Biển chìm trong đêm thâu
Ðể chân trời lại rạng
Khát khao điều mới lạ
Ta đẩy thuyền ra khơi
Dù bão giông vất vả
Không quản gì biển ơi!
Nhẹ nhàng mà thấm thía, cao rộng nhưng không xa vời, bài thơ Biển của Lâm Thị Mỹ Dạ đã gợi lên nhiều ý nghĩa triết lý sâu xa về cuộc đời. Nếu như Xuân Quỳnh mượn hình ảnh những con sóng nhỏ để nói lên cung bậc tình yêu thì dường như với Lâm Thị Mỹ Dạ không gian ấy mở rộng hơn với hai cặp hình ảnh biển trời.
Nhà thơ đã khéo léo để hai hình ảnh này song song bên nhau, tôn thêm vẻ đẹp cho nhau: Biển có trời thêm rộng/ Trời xanh cho biển xanh. Biển cả luôn là đích đến, là nơi lưu giữ những điều bí mật để chúng ta khám phá tìm hiểu.
Phải chăng, với tác giả biển cả chính là cuộc đời rộng lớn, là tấm gương lớn để mỗi người soi vào đấy và khao khát tìm hiểu. Hình ảnh thơ không mới nhưng ý tưởng mà tác giả đề cập đến thật thâm thúy và gần gũi với mỗi người.
❤️️ Có thể bạn sẽ thích 👉 Phân Tích Bài Thơ Thương Vợ