15+ Kể Về Một Chuyến Về Quê Ngắn Gọn, Hay Nhất

15+ Mẫu Viết Đoạn Văn Kể Về Một Chuyến Về Quê Ngắn Gọn, Hay Nhất. Những Câu Chuyện Kể Chân Thực, Hấp Dẫn Đem Đến Cho Người Đọc Nhiều Cảm Xúc Giúp Các Bạn Tham Khảo Khi Làm Văn. 

Cách Viết Đoạn Văn Kể Về Một Chuyến Về Quê

Để kể về một chuyến về quê, bạn có thể làm theo các bước sau đây:

Phần đầu

  • Giới thiệu chuyến đi: Bạn có thể bắt đầu bằng cách giới thiệu lý do và thời gian của chuyến đi. Ví dụ: “Vào dịp hè vừa rồi, gia đình em đã có một chuyến về quê thăm ông bà.”

Phần nội dung chính

  • Chuẩn bị cho chuyến đi: Kể về những chuẩn bị trước khi đi, như chuẩn bị hành lý, tâm trạng háo hức của bạn.
  • Trên đường về quê: Miêu tả cảnh vật trên đường đi, cảm xúc của bạn khi nhìn thấy những cánh đồng, ngôi nhà quen thuộc.
  • Khi đến quê: Kể về những hoạt động bạn đã làm khi về đến quê, như thăm ông bà, đi chơi với bạn bè ở quê, tham gia các hoạt động như bắt cá, hái dừa, chơi trốn tìm.
  • Những kỷ niệm đáng nhớ: Chia sẻ những kỷ niệm đặc biệt trong chuyến đi, như một buổi tối ngồi nghe ông bà kể chuyện, hay một lần đi câu cá cùng ông.

Cuối cùng

  • Cảm nghĩ về chuyến đi: Nêu cảm nghĩ của bạn sau chuyến đi, những điều bạn học được và mong muốn quay lại quê lần sau. Ví dụ: “Chuyến về quê lần này đã để lại trong em nhiều kỷ niệm đẹp và em mong sẽ sớm được trở lại thăm ông bà.”

Ví dụ dưới đây là một đoạn văn mẫu ngắn gọn:

“Cuối tuần trước, nhân ngày Quốc Khánh, bố mẹ em đều được nghỉ làm, cả nhà em đã cùng nhau về quê nội chơi. Trên đường về quê, em rất vui mừng và phấn khởi đến không thể ngồi yên được. Khi về đến quê, em được gặp ông bà, được chơi với các bạn trong xóm và tham gia nhiều hoạt động thú vị như bắt cá, hái dừa. Chuyến đi này đã để lại trong em nhiều kỷ niệm đẹp và em mong sẽ sớm được trở lại thăm ông bà.”

Lập Dàn Ý Kể Về Một Chuyến Về Quê

Mở bài: giới thiệu một chuyến về quê

Ví dụ: Ba em sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nông thôn đầy nắng và gió. Còn em thì từ nhỏ sống trên thành phố, nên quê đối với em rất đặc biệt. hè vừa rồi em được ba cho về quê để thăm quê, em rất hào hứng và vui vẻ.

Thân bài: Kể bao quát về chuyến về quê

  • Em đi với ba về quê
  • Quê cách nhà em 300 km
  • Quê em rất đẹp và thân thương

Kể chi tiết về chuyến về quê

  • Kể chuyến về quê
    • Tối mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ để sáng em về quê
    • Sáng em đã dậy từ rất sớm để ra bến xe
    • Em leo lên xe và tâm trạng vô cùng phấn khởi
    • Em ngồi trên xe nhìn mọi cảnh vật bên đường
    • Em ngủ thiếp đi lúc nào không biết
  • Kể lúc về tới quê
    • Vừa về tới nhà nội là em bỏ đồ chạy đi cùng tụi nhỏ trong xóm
    • Em đi khắp xóm, ai cũng hỏi han em
    • Em đi hái dừa, bắt cá,… với lũ nhỏ bao mệt
    • Em rất thú vị với những trờ chơi dưới quê
    • Em chơi trốn tìm, chơi bắt cá, chơi thả diều, chơi nhảy dây,…
    • Mọi người dân quê rất thân thiện, họ cho em rất nhiều quà quê
    • Bà nội em lúc nào cũng dặn em cẩn thận, lo cho em
    • Em rất thích đàn chó và vịt của nhà nội
    • Về quê mọi thứ thật thanh bình

Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về chuyến về quê

Chia Sẻ -> Tưởng Tượng Sau 20 Năm Nữa Em Về Thăm Quê

Viết một đoạn văn ngắn kể về một chuyến về quê ngắn – Bài 1

Cuối tuần trước, nhân ngày Quốc Khánh, bố mẹ em đều được nghỉ làm, thì cả nhà em đã cùng nhau về quê nội chơi. Trên đường về quê, em rất vui mừng và phấn khởi đến không thể ngồi yên được. Cứ xin bố kể thật nhiều chuyện ở quê ngày bố còn bé. Nghe những gì bố kể em lại mong chiếc xe chạy nhanh hơn nữa để sớm đến nhà bà.

Chợt đường đi trở nên thoáng đãng hơn, hai bên là những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài như sóng biển. Nhìn khung cảnh ấy em nhận ra ngay rằng xe đã vào đến làng rồi. Trước mắt em, dần xuất hiện những ngôi nhà gạch với mái ngói đỏ tươi. Cùng những vườn cây trái xanh tốt. Thỉnh thoảng, có những đứa trẻ tò mò chạy ra xem xe lạ rồi lại chạy ù vào nhà. Một lát sau, xe dừng lại trước ngôi nhà nhỏ quen thuộc mà em vẫn luôn mong nhớ bấy lâu nay. Nhà bà nội đây rồi.

Bước vào sân, em nhìn ngắm bao quát hết tất cả. Từ cây rơm vàng ở góc sân, chiếc bò cũ, hàng dây phơi áo quần… tất cả thân thương lạ kì. Đi vào nhà, ông bà đang ngồi chờ sẵn ở đó, khuôn mặt rạng rỡ nét tươi vui. Em vô cùng vui sướng khi thấy ông bà đều rất khỏe mạnh và minh mẫn. Sau một hồi hỏi thăm, trò chuyện thì mọi người dần tản ra để chuẩn bị cho bữa cơm ăn mừng tối nay. Ông cùng bố và các bác cùng nhau mổ lợn và làm thịt gà.

Còn em thì theo bà và mẹ ra chợ để mua các thứ lặt vặt. Vì chợ gần nhà nên chúng em đã đi bộ. Dọc đường em thích thú ngắm nhìn những hàng hoa mười giờ mọc thành tấm thảm xinh đẹp, ngắm nhìn những chú trâu đang đủng đỉnh đi về nhà sau một buổi sáng cày bừa vất vả. Thỉnh thoảng, gặp người quen, chúng em lại dừng lại để trò chuyện đôi câu.

Tất cả tạo nên cảm giác thân thiết, gần gũi. Đến chợ, em thích thú nhìn những quầy hàng được bày ra la liệt, tiếng người cười nói sôi động, khác hẳn với siêu thị mà em vẫn thường hay đi. Mẹ bảo, đồ ở chợ quê như thế này vừa sạch, tươi lại còn rẻ nữa. Sau một hồi tới lui, mọi người cũng mua đủ đồ.

Bà nội còn mua cho em hai trái dưa đỏ to để ăn sau bữa cơm nữa. Tối hôm đó, dưới ánh đèn vàng ươm, tất cả mọi người quây quần bên mâm cỗ thịnh soạn. Vừa ăn, vừa kể những chuyện vui thú đã gặp, đã nghe. Ngồi ở đó, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ngày hôm sau, tạm biệt mọi người, em và bố mẹ lên xe để trở về nhà mà lòng lưu luyến vô cùng. Em thầm mong ông bà luôn khỏe mạnh, yêu đời. Để quê nội mãi luôn là nơi tuyệt vời để trở về như vậy.

Đọc Thêm -> Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Của Em

Kể Về 1 Chuyến Về Quê Chi Tiết – Bài 2

Kể Về 1 Chuyến Về Quê Chi Tiết, những câu chuyện hay và hấp dẫn với cách dùng từ ngữ linh hoạt, sáng tạo.

Tôi vẫn còn nhớ như in câu hát của ca sĩ Anh Thơ: “Quá nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê”. Dẫu vẫn chưa đến cái tuổi gọi là “quá nửa đời người” nhưng tôi cũng có thể cảm nhận và thấu hiểu được điều mà người lớn gọi với hai chữ “quê hương”. Với tôi, mỗi chuyến được về quê chơi đều là vô giá.

Bố tôi là người đồng quê chân chất nhưng tôi lại được sinh ra và lớn lên ở nơi thành thị ồn ào và tấp nập. Vùng đất Thành Nam không ở quá xa so với thủ đô nhưng vì việc học hành và công việc bận rộn của bố mẹ nên chúng tôi rất hiếm khi được về quê nội chơi. Cơ hội để chúng tôi có thể ở lại chơi lâu với ông bà chỉ có mùa hè mà thôi. Và hè năm nay, với thành tích cao ở lớp, tôi đã được bố mẹ thưởng cho một chuyến du lịch tùy chọn, nhưng điểm đến của tôi vẫn là Nam Định, mảnh đất quê hương.

Chúng tôi khởi hành từ sáng sớm, ngay từ tuần nghỉ hè đầu tiên của tôi. Tôi đã gọi điện cho ông bà nội từ đêm hôm trước, nghe giọng vui mừng của ông bà càng làm tôi háo hức không ngủ được.

Khi xe bon bon trên con đường quốc lộ 1A, vừa ngắm nhìn cảnh vật vụt qua con mắt, tôi không ngừng chăm chỉ suy nghĩ lịch trình dày đặc của mình để có thể vui chơi thỏa thích: đi xem những người nông dân trồng dâu nuôi tằm, rồi ươm tơ, dệt lên tấm vải; còn phải xem lũ trẻ ở đó có trò chơi gì mới không, thăm thú và thưởng thức tất cả những món ăn và nơi mình chưa đi nữa, … Thật là bận rộn và khó nghĩ mà.

Chưa nghĩ thông thì tôi đã thấy những cánh đồng lúa xanh ngát rộng lớn đang dần trải dài trước mắt. Những chú bò thong dong đi qua những con đường, miệng vẫn còn nhai cỏ. Bao nhiêu lần nhìn thấy nhưng không khí ở thị thành vẫn làm tôi nhớ và yêu hơn mùi vị thơm mát, bình yên nơi đồng quê này.

Thế là cách nhà ông bà không còn xa nữa rồi. Tôi càng thêm háo hức. Xe vừa dừng đến cổng, qua mấy rặng tre ngà và chiếc đình làng, tôi đã biết thế nào ông bà cũng đang đợi mà. Ông bà tôi vẫn vui vẻ và trẻ trung như lần nào tôi đến, vẫn mong ngóng cháu về.

Nói về nhà ông bà ngoại nhưng thực ra tôi chẳng ở nhà là bao. Tôi đã chán ngấy bốn bức tường và cái màn hình cảm ứng rồi. Nơi ngủ trưa ưa thích của tôi chính là chiếc vòng lưới mà ông buộc cho tôi giữa hai cây dừa trong vườn trái chín quả của ông. Những bài hát trên điện thoại đâu có thể hay bằng tiếng chim hót, cùng tiếng hàng cây rì rào trong gió được. Và tôi đã tìm được cách sắp xếp lịch trình của mình không thể nào hợp lí hơn.

Buổi sáng có thể đi xem những người trồng dâu và cách những con tằm nhỏ xíu nhả tơ. Buổi chiều thì tôi đi tìm hiểu cách các cô các bác ươm tơ để làm nên những sợi tơ óng mượt và cách nó biến thành những sợi vải. Và buổi tối chính là lúc tôi tham gia các trò chơi với bọn trẻ trong xóm. Đủ mọi trò chơi và mỗi lần tôi về đều là những trò mới, đều hấp dẫn tôi.

Thỉnh thoảng, ông dẫn tôi đi thăm quan những di tích lịch sử, những chiến tích anh hùng thời chống Mĩ của mảnh đất và con người nơi đây. Ở đây, tôi không ăn những thức ăn đóng hộp, thức ăn sẵn mà tất cả đều một tay bà tôi làm, bằng rau củ vườn nhà và những đặc sản của quê hương khiến tôi tăng lên mấy cân chỉ chưa đầy hai tháng.

Những ngày nghỉ hè với tôi ở quê là không và chẳng bao giờ đủ. Luôn có những điều tốt đẹp và thú vị ở con người và mảnh đất nơi này níu giữ tôi. Hè năm sau, sẽ là một mùa hè rực rỡ nữa của tôi ở nơi này.

Xem Thêm: Kể Về Một Chuyến Về Quê Lớp 6

Kể Lại Một Trải Nghiệm Của Bản Thân Về Quê Hay Nhất – Bài 3

Bố mẹ tôi lấy nhau ở thành phố nên nghiễm nhiên sinh tôi ra cũng ở thành phố, dẫu vậy bố mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi phải nhớ đến quê hương. Thế nhưng quê tôi ở xa quá, phải đợi đến khi tôi học lớp 6 bố mẹ tôi mới cho phép tôi về quê và ở một với bà nội một thời gian. Khỏi phải nói tôi đã hồi hộp và sung sướng như thế nào khi được bố mẹ cho phép về quê. Ngày lên đường về quê nội, bố mẹ tôi dặn đủ thứ nào phải ngoan, phải nghe lời bà không được để bà buồn. Tôi vâng dạ rối rít.

Sau nửa ngày đi tàu và mấy tiếng đi ôtô, quê nội đã hiện ra trước mắt tôi. Đó là một vùng đất trung du có những quả đồi lúp xúp và những rừng cọ có tán xoè rộng như những chiếc ô che đầu.

Nhà nội tôi nằm nép ở chân đồi, muốn vào nhà phải đi trên một cây cầu tre bắc qua một con suối nhỏ. Nhà nội tôi không nhiều tầng như những ngôi nhà ở thành phố mà chỉ là ngôi nhà ngói năm gian, có rất nhiều cửa sổ và xung quanh là vườn cây xanh tốt, đằng trước là vườn rau đủ loại. Tất cả đều được phủ lên bằng một màu xanh mát. Bởi vậy cảm giác đầu tiên khi đặt chân lên nhà nội là một cảm giác mát mẻ thanh bình của một miền quê vùng trung du.

Từ nhà nội nhìn ra phía trước, tôi lại thấy những quả đồi thấp, ở đó có một màu xanh của cây cỏ, và xen lẫn là những thân cọ khẳng khiu cao vút. Buổi chiều, khi ông mặt trời sắp lặn, tôi nghe văng vẳng tiếng mõ của đàn bò no nê trở về, đâu đó còn có tiếng reo hò của lũ trẻ chăn trâu. Trên không trungtừng đàn chim ùa bay qua. Buổi chiều ở quê nội thật đẹp và yên bình, tôi ước ao được cùng các bạn nhỏ nơi này dạo chơi ở trên những quả đồi, trên những cánh đồng xanh mát.

Sau một ngày đi đường vất vả mệt nhọc, tôi ngủ thiếp đi trong lòng nội. Đang trong giấc ngủ ngon lành, tôi bỗng nghe thấy tiếng chim hót líu lo như cất lên ngay cạnh nơi tôi ngủ, tôi choàng tỉnh giấc và mải mê nghe, tiếng chim hót nghe trong trẻo, lảng lót như một điệu nhạc cất lên chào buổi sáng. Ngoài sân tiếng mẹ con nhà gà mái cũng lục tục gọi nhau đi kiếm ăn, hai chú cún con đùa rỡn nhau trên sân. Ôi, buổi sáng ở đây thật tuyệt vời.

Tôi chạy ra sân ngắm nhìn cảnh vật, ông mặt trời đã hé mắt nhìn ở phía đằng đông, cây chuối trong vườn đung đưa trong gió, ngoài ao đàn cá tung tăng bơi lội, thỉnh thoảng lại chạy ào xuống đáy ao như chơi chốn tìm. Bữa sáng ở quê được dọn ra thật đơn giản chỉ có khoai lang luộc. Bà biết tôi thích món này nên đã chuẩn bị từ trước, củ khoai của quê nội tôi không to nhưng lại rất bở và ngọt.

Tôi thích thú ăn đến no bụng. Ăn sáng xong hai bà cháu dẫn tôi lên nương hái chè, quê bà tôi chè được xem là món đặc trưng nhất. Quả đồi thoai thoải nằm ngay sau nhà của nội tôi và được trải lên một màu xanh mướt của những búp chè non. Nội tôi tuy đã già nhưng hai tay vẫn thoăn thoắt hái chè. Hai bà cháu vừa làm vừa chuyện trò vui vẻ, cười vang khắp quả đồi.

Chỉ sau mấy ngày ở quê nội tôi đã có thêm rất nhiều bạn, những người bạn chân chất thật thà và họ rất quý tôi. Họ thường rủ tôi đi chơi, giới thiệu cho tôi nghe những thứ đặc trưng của vùng thôn quê. Và thú nhất là vào buổi trưa, chúng tôi lại leo lên đồi cọ, ở đó cái nắng nóng đâu chẳng thấy mà chỉ thấy gió mát và bóng râm. Chúng tôi ngồi dưới tán cọ, nghe gió thổi xào xạc trên những tàu lá cọ, cả rừng cọ đung đưa theo nhịp gió, nghe như bản nhạc của đồng quê.

Giữa không gian thanh bình ấy tôi thấy mình như lạc đến một nơi nào xa lắm. Quê nội tôi thật đẹp phải không các bạn! Thời gian thấm thoắt trôi đi, đã đến lúc tôi phải rời quê nội trở về thành phố. Ngày chia tay, bà nội nhìn tôi rơm rớm nước mắt, bà chúc tôi học giỏi để sang năm lại về thăm bà. Các bạn trong xóm cũng đến tạm biệt tôi. Bước lên xe, lòng tôi đầy tiếc nuối, quê nội cứ khuất dần ở phía sau, tôi thầm hứa sang năm sẽ học thật giỏi để lại được bố mẹ cho về thăm nội. Trong tôi, quê nội thật gần gũi và thân thương đến lạ thường.

Tham Khảo: Viết Bài Văn Kể Lại Một Chuyến Đi Lớp 8

Kể Về Một Chuyến Đi Về Quê Đặc Sắc – Bài 4

Cuối tuần vừa rồi, em và bố mẹ đã cùng nhau về thăm quê nội. Ông bà nội em sống ở tỉnh Bến Tre – nơi nổi tiếng với những hàng dừa xanh mướt, và người dân thật thà, chân chất. Chính những điều đó, khiến cho em yêu quê nội tha thiết vô cùng.

Dọc đường đi, em cứ nhoài ra cửa xe để quan sát cảnh vật hai bên. Sau gần hai tiếng di chuyển, khung cảnh bên ngoài thay đổi rất nhiều. Những tòa nhà cao tầng dần không thấy nữa, thay vào đó là những bãi nương xanh ngắt, những ngôi nhà nhỏ, những hàng cây cao lớn. Và rồi, những con nước hai bên đường dần xuất hiện nhiều hơn. Những hàng dừa xanh mướt cũng kéo nhau hiện ra trước mắt. Vậy là đã vào đến vùng quê yêu dấu mà em ngày đêm luôn nghĩ đến rồi.

Một lát sau, xe dừng lại hẳn trước một ngôi nhà sơn trắng xinh đẹp. Chỉ lướt qua thôi, em cũng nhận ra ngay đó là nhà của ông bà nội. Đó là một ngôi nhà cấp 4 được sơn trắng, lớp mái tôn xanh – một kiểu nhà thường thấy ở vùng nông thôn miền Tây. Trước nhà, là khoảng vườn rộng, trồng các loại rau cà, hoa trái, cùng lối đi nhỏ ở giữa. Từ trong nhà, ông bà nội cùng nhau ra cổng đón gia đình em. Vẫn là vóc dáng nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, cùng nụ cười tỏa nắng như ngày xưa.

Nhìn thấy ông bà vẫn khỏe mạnh như vậy, em vui lắm. Vào nhà, ngay lập tức, bà nội rót cho mỗi người một cốc nước dừa thơm ngọt. Bà còn đặt thêm một đĩa gồm những miếng cùi dừa dòn tan, hấp dẫn. Em vừa ăn, vừa nghe người lớn nói chuyện, chỉ khi nào ông bà hỏi đến thì em mới ngồi lại nghiêm túc trả lời. Những câu chuyện lông gà vỏ tỏi, được mọi người sung sướng kể nhau nghe.

Bởi khi đã là ở nhà, thì những điều vất vả, mệt nhọc, chỉ nên để lại ở phía sau cánh cửa mà thôi. Vừa trò chuyện, bà vừa vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc của em, thỉnh thoảng lại kéo em vào lòng mà hôn nhẹ lên trán. Những hành động ấy, chứa chan niềm yêu thương của bà.

Chiều hôm đó, em theo ông ra vườn hái rau củ để bà nấu bữa tối. Dù không phải lần đầu tiên, nhưng em vẫn phải luôn trầm trồ trước khu vườn xanh mướt. Thấy em say mê nhìn ngắm, ông tự hào bảo rằng, cả vườn rau này là do ông một tay chăm sóc đấy. Cầm một chiếc rổ con, ông và em cùng nhau hái rau. Ông hướng dẫn em cách để hái sao cho đúng nhất, vừa dễ dàng lại không làm hỏng những cây xung quanh. Sau một lát cần mẫn, một rổ rau xanh mát đã được trình ra.

Đem rổ rau đã được rửa sạch vào bếp, em ngồi xuống cạnh bà để xem bà nấu cơm. Bếp lửa bập bùng thật ấm áp làm sao. từ giỏ tre trong góc bếp, bà lấy ra ít củ khoai, sắn, xuyên gậy tre vào rồi nướng lên. Em cũng phụ bà trở khoai, chỉ một lát sau, mùi thơm phức vang lên làm người ta thèm thuồng. Tối hôm đó, em được ăn một bữa cơm ngon lành.

Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ra ngồi hóng gió trên chiếc chõng tre sau hè. Những cơn gió từ dòng sông thổi lên mát rượi. Em nằm trên chõng, nhìn lên bầu trời sao lấp lánh, lắng nghe tiếng ve kêu mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong giấc mơ, em chập chờn mà cảm nhận được cái vuốt ve dịu dàng của bà trên mái tóc của mình.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, em phải cùng bố mẹ trở về nhà. Lúc tạm biệt ông bà, em cứ bịn rịn mãi không đi được. Ngồi trên xe, nhìn bóng dáng ông bà và ngôi nhà nhỏ khuất bóng sau hàng cây, tự nhiên em thấy hụt hẫng vô cùng. Chỉ mong thời gian trôi thật nhanh, để kì nghỉ lần sau lại đến, cho em được về quê thăm ông bà.

Xem thêm mẫu: Kể 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Trong Đời Học Sinh

Viết một đoạn văn ngắn kể về một chuyến về quê – Bài 5

Đêm nay, trăng thượng tuần vừa treo trên đỉnh núi Ba Vì, thì mẹ và chị em tôi cũng vừa tới nhà ông bà ngoại, tại làng Bơn Đống, một làng văn hoá của 84 gia đình người dân tộc Mường ở Ba Vì, Sơn Tây, nay thuộc Hà Nội. Ông bà tôi năm nay đã ngoài 80 tuổi, nhưng vẫn còn khoẻmạnh. Ông bà có sáu người con, gồm bốn trai, hai gái. Mẹ tôi là con út của ông bà, lấy chồng người dân tộc Kinh ở miền xuôi. Hiện nay, ông bà ngoại tôi ở với bác Công, con trai thứ ba của ông bà.

Sau trận bão năm 1981 ngôi nhà sàn của ôngbà ngoại tôi bị tàn phá tan hoang, phải xây dụng lại thành ngôi nhà năm gian cấp bốn, nép mình bên sườn đồi dưới chân núi Ba Vì. Làng Bơn Đông trải dài, trải rộng trên một vùng đồi bao la, cây cối tốt tươi, um tùm. Con suối Bơn nước trong xanh, in rõ hình đá cuội vàng thầm; về mùa mưa lũ,nước ào ào, cuồn cuộn suốt đêm ngày.

Qua cầu gỗ bắc ngang suối Bơn là đi vào ngõ, vào sân, vào nhà ông bà ngoại. Sân rộng lát xi măng phẳng lì, nền nhà lát gạch hoa sạch bóng. Lần thứ ba, tôi mới đến chơi nhà ông bà, nhà bác Công. Cảnh vật ởđây làm tôi ngạc nhiên quá. Ở miền xuôi, mẹ tôi là giáo viên Tiểu học, bố tôi là bác sĩ quân y, nhưng nhà cửa vật dụng quá đơn sơ. Còn nhà ông bà, nhà bác thậtgiàu có, sang trọng.

Mé sân là ao cá rộng trên 400 mét vuông thả cá mè, cá trắm. Bờ ao trồng hơn mười cây ổi. Ổi để bán, để ăn, để nuôi cá. Phía xa là khu nuôi gia súc, gia cầm. Có chuồng nuôi lợn nái, lợn thịt. Có chuồng nuôi trâu bò. Có chuồng nuôi gà, nuôi ngan. Ba con trâu đen, năm con bò, hai con bê, một cặp bò sữa Hà Lan. Trên chạc cây hồng trước sân, bác Công đặt hai chuồng bồ câu, chuồng nào cũng có ba tầng, gồm 12 ô, trông xa như một buyn­đinh trên tranh vẽ.

Giường tủ trongnhà đều bằng gỗ quý. Cũng tì vi, tủ lạnh, xe máy (loại xịn) như nhiều gia đinh giàu có ở quê tôi. Ôngbà vẫn tham gia trồng trọt, chăn nuôi cùng con cháu. Vợ chồng bác Công thức khuya dậy sớm, chân lấm tay bùn quanh năm, thế mà một tháng hai lần có bồ câu hầm hạt sen bồi dưỡng. Mỗi năm tiền bán sữa tươi, tiền thu nhập kinh tế VAC lên tới 50 triệu. Mẹ tôi nói: “Bác Công là dân càytriệu phú đó”.

Tuy sách vở còn sơ sài,nhưng góc học tập của anh Thuận – lớp 9, chị Hoà ­ lớp 6 rất ngăn nắp. Vừa đi học vừa tham gia lao động với bố mẹ, anh Thuận, chị Hoà đều là học sinh tiên tiến. Bố mẹ tôi đã tặng hai cháu quần áo đẹp và cặp sách đẹp.

Mấy ngày hôm sau, anh Thuận, chị Hoà đã đưa”hai vị khách dân tộc Kinh”đi xem phong cảnh Bơn Đống, đến chơi gia đình một số bạn bè của anh Thuận, chị Hoà. Gia đình nào cũng khang trang, thoáng mát. Anh em tôi được đón tiếp vồn vã, thân tình. Thứnhất là được lội suối, leo núi lần theo nẻo đường Sơn Tinh rước

Mị Nương lên lầu son…, xem cá trắm, cá mè, giỡn trăng và đớp ổi chín rụng trên mặt ao. Được đi tắm suối. Được theo bà đi chợ. Được đi hái hoa rừng… Năm ngày trôi nhanh quá. Chị em tôi lại theo mẹ về xuôi. Ông bà, bác Công cứ muốn giữ hai cháu ở lại chơi…, nhưng mẹ hứa: “Sang năm, vợ chồng con và hai cháu sẽ lên ở chơi dài dài…” Một chuyến về quê ngoại đầy ắp kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.

Tham Khảo: Kể Về Một Chuyến Đi Từ Thiện Của Em Ngắn

Kể về một chuyến về quê thăm ông bà – Bài 6

Mẫu kể về một chuyến về quê thăm ông bà, súc tích thể hiện qua từng câu văn, hình ảnh miêu tả chân thực sinh động.

Cuối tuần vừa rồi, cả gia đình em đã cùng nhau về quê thăm ông bà ngoại. Đây là chuyến đi vô cùng vui vẻ và ý nghĩa đối với em.

Quê ngoại em là một ngôi làng nhỏ ở miền núi thuộc tỉnh Lạng Sơn. Sau gần bốn tiếng ngồi xe xóc nảy, cả gia đình em cũng về đến cổng làng. Từ xa, em đã nhìn thấy bác cả đứng chờ ở đầu làng. Thấy bố mẹ và em xuống xe, bác vui mừng bắt tay từng người một. Trên đường về nhà bà, ai đi qua cũng dừng lại hỏi thăm và gửi đến gia đình em những nụ cười thật hiền lành. Điều đó giúp em cảm nhận được sự ấm áp của tình làng nghĩa xóm chốn thôn quê.

Về đến nhà bà, em nhận ra ngay hình dáng quen thuộc đang đứng chờ ở trước sân. Thế là, em liền chạy lại, ôm chầm lấy bà ngoại. Khi mọi người đều đã tề tựu đông đủ, thì kéo nhau vào nhà để tiện hàn huyên tâm sự. Ông bà hỏi thăm về đủ thứ chuyện, nào là mọi người có khỏe không, chuyện học tập như thế nào, công việc ra sao… Tất cả thể hiện sự quan tâm, lo lắng của ông bà dành cho con cháu. Tình cảm ấy thật đáng quý biết bao.

Chiều hôm ấy, trong khi bà và mẹ đang chuẩn bị bữa tối, thì ông dẫn em đi dạo vòng quanh xóm. Ông dẫn em ra hồ sen ở sau làng, có gió mát lồng lộng và những bông sen nở rộ. Ông dẫn em đến ngắm ruộng lúa xanh tốt, cạnh đó còn có cả bãi mía nữa. Ông thoăn thoắt chặt vài cây mía rồi cùng em kéo về để tráng miệng sau bữa tối.

Trên đường về, trời đã dần tối. Nhìn ngắm những dãy núi xa xa lẫn sau màn mây khói tía; nhìn từng đàn chim đang vội bay về tổ, em thấy lòng mình bình yên lạ kì. Lúc ấy, em mới thấu hiểu thật sự ý nghĩa của quê hương. Đó là nơi để con người ta được trở về, được nghỉ ngơi, được là chính mình.

Tối hôm đó, em được ngủ cùng với bà ngoại. bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích từ ngày xửa ngày xưa. Những câu chuyện đó em đều đã nghe hết rồi. Thế nhưng có lẽ chính ánh trăng thanh, làn gió mát rượi, tiếng ve kêu, tiếng lá xào xạc, cùng giọng kể hiền từ của bà đã khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn, và làm em dễ chìm vào giấc ngủ hơn.

Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa thì cả nhà em vội lên xe để trở về Hà Nội. Trên xe mang theo những món quà như trứng gà, rau xanh, ổi, mít… Tất cả là do ông bà ngoại, cùng bà con láng giềng đem sang cho. Tuy không quá đắt đỏ hay quý hiếm, nhưng chúng vẫn có giá trị vô cùng to lớn, bởi được mạ lên lớp vàng của tình người. Trên đường rời xa quê ngoại, lòng em cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Em mong sao thời gian trôi nhanh, để lại lần nữa được về quê thăm ông bà.

Chia Sẻ -> Kể Lại Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Tình Bạn

Kể về một chuyến về quê ngắn gọn lớp 8 – Bài 7

Cuối tuần vừa rồi là ngày cuối tuần của năm, em và cả nhà đã cùng nhau về quê ngoại thăm ông bà. Cũng đã khá lâu chưa được về thăm quê, nên em vô cùng mong chờ và thích thú.

Sáng hôm đó, đúng bảy giờ sáng, cả nhà em lên xe, cùng nhau tiến về quê ngoại. Dọc đường đi, em ngồi ôm quả bơ làm bằng bông do bà ngoại tặng, mà lòng nghĩ miên man. Em nhớ về những ngày được sống cùng bà hồi còn bé, được bà yêu thương, dẫn dắt. Càng suy nghĩ, em lại mong xe đi thật nhanh để sớm được gặp bà.

Chợt, em nhìn thấy lướt qua khung cửa một cái cổng chào rất lớn đề rằng Chào mừng các bạn đến với huyện Mỹ Lý. Vậy là, xe đã tiến vào địa phận của ngôi làng rồi. Vẫn là con đường, hàng cây đó, nhưng có nhiều nét khác lạ. Vì chúng được trang trí lại, chào mừng năm mới. Những con đường sạch sẽ, cỏ dại được cắt tỉa gọn gàng. Hàng cây xanh như thêm cao lớn hơn mấy tháng trước rất nhiều, trên thân vắt những sợi dây tua rua nhiều màu sắc, đậm đặc không khí lễ hội.

Sau một khúc cua, xe dừng lại trước ngôi nhà mái ngói quen thuộc. Không cần ai nhắc nhở, em cũng tự mình tìm được lối vào. Đẩy cánh cửa gỗ màu nâu ra, em đi thẳng vào sân. Phía trên đầu là giàn mướp xanh rì, hai bên lối đi là những mảnh vườn nhỏ trồng các loại rau củ tươi tốt. Cùng với những hàng hoa cúc, hoa hồng, hoa đồng tiền, hoa thược dược, trông thật là xinh đẹp và ấm cúng. Chợt, một tiếng nói dịu dàng vang lên: Cháu đã về rồi đấy à!

Lần theo tiếng nói, em nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên cửa bếp. Đó chính là bà ngoại thân yêu của em. Ngay lập tức, em chạy lại, sà vào lòng bà, sung sướng mà cảm nhận cái vuốt ve hiền từ của bà. Cảm giác như trái tim của em được lấp đầy bởi thứ tình cảm thiêng liêng ấy. Rồi bố mẹ cũng xách theo các túi đi vào ở phía sau.

Ông ngoại cũng từ phía vườn sau nhà đi lên trước sân. Mọi người hồ hởi ôm lấy nhau, tay bắt mặt mừng. Trong cả quá trình đó, em cứ đứng giữa ông và bà, cầm lấy vạt áo của ông mà di chuyển. Giống như hồi còn bé, mỗi khi đội hội đông, ông sẽ dặn em nắm chặt vạt áo của ông cho khỏi bị lạc.

Trưa hôm đó, em được ăn một bữa cơm rất ngon. Đã lâu rồi em mới cảm thấy ngon miệng đến như thế. Tuy là mâm cơm đạm bạc, nhưng những món ăn đó vẫn hấp dẫn vô cùng, bởi nó được nấu bởi tình thương của bà. Em ngồi đó, giữa sự yêu thương, quan tâm của ông bà ngoại, của bố mẹ, sự sum vầy hạnh phúc ấy khiến em lâng lâng.

Ngày hôm sau, em được theo bà đi chợ. Buổi chợ phiên đầu năm mới, vừa đông vui lại có nhiều mặt hàng xinh đẹp. Nhìn thấy cái gì em cũng phải trầm trồ và chạy lại ngắm nghía. Cái cảm giác của khu chợ này khác hẳn ở trung tâm thương mại. Mọi người bày hàng hóa một cách tự nhiên trên các tấm bạt, không có tiếng nhạc rộn ràng, không có những cô nhân viên với bộ đồ đồng phục. Nhưng không khí vẫn vui vẻ, tấp nập vô cùng.

Đến lúc về, bà mua cho em một xâu kẹo hồ lô. Lớp vỏ bên ngoài ngọt ngào, quả sơn tra bên trong thì chua chua. Ăn hết rồi mà em cứ tiếc mãi. Chiều đó, ông ngoại dẫn em ra sau vườn, hái một rổ lớn các loại quả thơm ngon do tự ông chăm sóc. Đó là những quả ổi chín mọng, một rổ sim tím lịm, vài ba quả dưa đỏ tươi. Tất cả, là do ông bà cố tình để dành lại, chờ gia đình em về mới hái cho. Đó là cái tấm lòng thơm thảo muôn đời của người ông người bà.

Mãi đến lúc lên xe, em vẫn nuối tiếc vô cùng. Bởi thời gian được ở cạnh ông bà sao mà ngắn quá. Em chưa được tâm sự thật nhiều với ông bà. Cùng ông bà ra ruộng, lên núi chơi. Nhưng không sao, vào dịp nghỉ lễ tới, chắc chắn em sẽ lại về quê thăm ông bà ngoại, để tiếp tục những mong ước còn dang dở kia.

Xem Thêm -> Kể Lại Những Kỉ Niệm Ngày Đầu Tiên Đi Học

Viết đoạn văn kể về một chuyến về quê của em – Bài 8

Kể Về Một Chuyến Về Quê Hương Ấn Tượng giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thiện bài văn của mình.

Quê nội em ở rất xa thành phố nên chẳng mấy khi em được về thăm. Năm nay dù đã mười hai tuổi nhưng em cũng mới chỉ được về thăm ông bà nội có một lần. Lần ấy lâu lắm rồi, từ khi em còn nhỏ lắm nên hầu như em chẳng nhớ điều gì nữa. Thế nhưng tuần vừa qua, cảm ơn những ngày nghỉ của bố, em đã được về quê nội.

Bố báo tin mừng trước ba ngày. Ba ngày là khoảng thời gian quá lâu để hâm nóng niềm vui và chờ đợi. Thế rồi cuối cùng em cũng chờ được đến lúc lên tàu. Chuyến tàu hôm ấy đông đúc và ồn ã lắm. Dường như em có cảm giác ai cũng về quê thì phải. Con tàu lăn bánh rời khỏi sân ga trong một niềm vui mừng bâng khuâng khó tả.

Tàu chạy gần cả một ngày nhưng em không muốn ngủ. Cảnh vật bên đường mới thích làm sao. Hết làng mạc lại đến cánh đồng, rồi đồi bãi bát ngát mênh mông. Hai bên đường lúc thì rợp một màu xanh, lúc lại nhộn nhịp vô cùng khi tàu đi qua phố chợ. Em đang miên man suy nghĩ thì tàu đến sân ga.

Nhà nội cách sân ga chưa đầy nửa cây số nên bố quyết định cả nhà đi bộ. Bước trên con đường mà dưới chân sỏi và đá cứ kêu lạo xạo, em thấy có một cái gì đó lạ vô cùng. Một cảm giác em chưa từng được trải qua. Loáng cái đã đến cổng nhà bà nội. Chiếc cổng bằng tre cũ kỹ, che một phần giàn mướp sai trĩu quả bên trong. Thấy cả nhà đã về tới cổng, bà nội vui mừng ra đón. Không hiểu sao lúc ấy tự nhiên em vứt ngay túi đồ xuống đất sà vào lòng bà nội mà nức nở. Buổi tối hôm ấy qua đi trong một giấc ngủ ngon lành cùng bà nội.

Sáng hôm sau bà gọi em dậy sớm và hình như em cũng không muốn ngủ lười như ở trên thành phố. Bây giờ em mới kịp quan sát kỹ ngôi nhà của ông bà nội. Ngôi nhà ba gian lâu ngày bị gió sương làm chuyển sang màu nâu bạc. Nhưng bên trong vẫn toát lên vẻ ấm cúng, thiêng liêng và gần gũi vô cùng.

Trong bữa cơm buổi sáng, em cố khớp những hình ảnh đã hình dung với hình ảnh thực của ông bà nội. Ông bà trẻ hơn so với suy nghĩ của em. Dù đã ngoài bảy mươi nhưng ông vẫn khỏe mạnh và quắc thước. Bà nội tóc có bạc hơn nhưng bà vẫn còn nhanh nhẹn lắm.

Bữa cơm vừa xong là lúc em bắt đầu được thưởng thức những cảm giác thú vị của đồng quê. Trong khi ông bà miệng bỏm bẻm nhai trầu cùng bố mẹ em và các chú bàn công chuyện thì em được các anh chị họ rủ ra đồng chơi. Hôm nay em là nhân vật trung tâm nên anh chị nào cũng giành phần để chăm chút cho cậu em từ thành phố mới về. Ôi! Những ngày ở quê, các anh chị đã cho em biết thêm bao điều thú vị. Và có lẽ vui mừng hơn cả là những trò chơi của tụi nhỏ ở nông thôn.

Lần đầu tiên em biết thế nào là một con diều sáo. Và lại còn được anh hai cho cầm dây mới thích chứ. Rồi còn biết thêm trò chơi chọi dế, đánh cỏ gà, đá bóng bằng trái bưởi phơi khô…lại còn cả những buổi được đi chăn trâu thật là ngộ nghĩnh. chỉ vài ngày mà em quen thêm bao nhiêu người bạn mới. Điều lạ là ai cũng dễ gần, cũng dễ chơi và nhanh thân thiết lắm chẳng như trên thành phố.

Những ngày ở quê vội vã qua đi trong sự nuối tiếc của em vì hầu hết những cuộc chơi còn đang dang dở. Ngày trở về thành phố ông bà còn cho rất nhiều quà. Bà ôm em vào lòng khóc nhưng không rơi nước mắt. Bà nói: Cháu bà ngoan! Về thành phố nhớ chăm chỉ học hành, lần sau trở lại chắc cháu bà lớn lắm. Em không nức nở như lúc mới về mà chỉ dửng dưng. Ở trong lòng bà em cảm thấy quê nội ấm áp, thiêng liêng, cao quý mà gần gũi xiết bao.

Tặng bạn -> Thẻ Vina

Kể Về 1 Chuyến Về Quê Văn Ngắn – Bài 9

Kể Về 1 Chuyến Về Quê Văn Ngắn được nhiều bạn đọc quan tâm và chia sẻ rộng rãi trên các diễn đàn văn học nổi tiếng sau đây.

Quê hương luôn là một phần đời, một phần hồn, là một miền kí ức tươi đẹp không bao giờ quên dù giờ đây tôi đã chuyển lên sống ở thành thị. Như một điều tất yếu thì mỗi chuyến về thăm quê với tôi lại đầy háo hức và vô cùng ý nghĩa.

Hè năm ngoái, bố mẹ thưởng cho tôi một chuyến về quê nội vì thành tích học tập tốt. Trước ngày về lòng tôi rất háo hức, sắp xếp đồ đạc rất cẩn thận tỉ mỉ từ quần áo đến quà cáp cho mọi người ở quê. Đêm hôm ấy cảm giác háo hức khiến tôi trằn trọc không ngủ được và sáng hôm sau dậy từ rất sớm để cùng gia đình về quê. Trên đường về mọi người nói chuyện vui vẻ về cuộc sống và mọi người ở quê. Quê tôi, một vùng quê thanh bình yên ả nằm ven con sông Hồng mát lành.

Cuộc sống ở đây tuy không quá sung túc nhưng người dân lại rất thân thiện và nghĩa tình. Xe đến đầu làng, một cảm giác thân thuộc ùa vào lòng. Phía xa là cây đa cổ thụ xòe tán lá rộng che mát cả con đường. Và kia là những cánh đồng lúa đang thì con gái xanh mơn mởn với những cánh cò trắng tinh bay rập rờn nằm bên dòng sông hiền hòa. Chính những sự vật đơn sơ, giản dị, thân thuộc ấy đã khiến tôi yêu quê biết nhường nào.

Sau chặng đường dài thì cuối cùng gia đình tôi cũng đặt chân đến nhà nội. Tôi cất tiếng chào ông bà và chạy sà vào lòng. Đã hơn một năm tôi chưa được gặp ông bà. Tóc ông bà đã bạc thêm mấy phần nhưng vẫn khỏe như ngày nào. Bà nở nụ cười phúc hậu, xoa đầu và vỗ về đứa cháu yêu quý. Ông nội cất tiếng đầy trìu mến hỏi: Lan của ông năm vừa rồi học hành thế nào? Con có được học sinh giỏi không?

Dạ, tổng kết cuối năm con đứng thứ hai của lớp và đạt học sinh giỏi ông ạ. Con con được giải nhất cuộc thi tiếng hát tuổi hồng cơ ông ạ. Gương mặt ông toát lên sự hài lòng và mãn nguyện, ông đáp: Cháu gái của ông giỏi lắm. Năm sau con cố gắng hơn nữa nhé, ông sẽ có thưởng.

Tôi vui vẻ móc tay hứa với ông. Ông dẫn tôi đi thăm quê hương và hàng xóm. Khi ra tới khu vườn của ông, tôi thực sự rất ngạc nhiên. Hồi mới chuyển đi, ông đang ươm một vườn cây ăn quả vậy mà giờ đã xum xuê hoa trái. Cây bưởi sai trĩu quả, từng quả bưởi như những đứa trẻ tinh nghịch hết trèo lên cao rồi lại leo ra xa.

Bên cạnh là cây hồng với những chùm quả lấp ló như những chiếc đèn lồng đỏ tươi. Phía xa là những cô nàng hoa hồng kiêu sa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời. Sang nhà bác Trung chơi, tôi tình cờ gặp lại người bạn thuở thơ ấu của mình. Mới hơn một năm không gặp mà Mai trông khác quá, xinh xắn và hoạt bát hơn. Hai đứa gặp nhau tay bắt mặt mừng, mai nhanh nhẹn hỏi: Lan ơi, ra đồng thả diều đi. Giờ này ra đồng thì mát phải biết đấy. Ừ, đúng rồi. Lâu lắm tớ chưa được chơi rồi.

Hai đứa cầm chiếc diều, tung tăng chạy ra đồng thả. Tiếng cười nói tíu tíu hóa vào tiếng gió thổi. Một cảm giác bình dị và yên ả đến lạ thường. hai đứa thả diều lên cao, thật cao bởi cánh diều mang theo những ước mơ tuổi thơ sẽ vút lên trời xanh, bay mãi, bay mãi. Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, to tròn đỏ rực như một hòn lửa cũng là lúc chúng tôi phải chia tay nhau.

Tôi trở về nhà ăn cơm cùng gia đình. Bữa cơm thấm đượm hương vị quê hương với những món ăn đạm bạc, thanh khiết nhưng rất ngon miệng. Vậy là cũng đến chiều, một ngày về quê cũng sắp kết thúc. Tôi phải chuẩn bị đồ đạc để đi về. ông bà tặng tôi bao nhiêu là thức quà quê: cốm, bưởi, hồng, trứng gà… Trước khi về, tôi ôm chầm lấy ông bà và hứa sẽ thật ngoan, học thật giỏi để không phụ lòng tin của ông bà.

Chuyến về quê nội tuy ngắn nhưng để lại trong tôi những ấn tượng khó phai mờ. ông bà, con người và cảnh sắc quê hương luôn in dấu trong trái tim tôi. Quê hương- hai tiếng gọi tha thiết mà thiêng liêng.

Tham Khảo Bài Văn: Kể Về Những Đổi Mới Ở Quê Em

Kể Lại Một Trải Nghiệm Của Bản Thân Về Quê Lớp 5 – Bài 10

Mỗi chúng ta dù có bôn ba khắp mọi phương trời, gặp gỡ bao người ngoài kia,đi qua những thăng trầm, trải nghiệm những điều thú vị trong đời thì ở cuối cùng không thể nào thiếu chuyến đi trở về với quê hương, gia đình. Em may mắn vì quê nội rất gần nên cứ cách hai tuần thì lại được bố mẹ cho về Tiền Giang thăm ông bà nội.

Gia đình em sinh sống tại thành phố Hồ Chí Minh, do đó mà khoảng cách để về quê thăm ông bà không quá xa, chỉ mất tầm 1 giờ 30 phút. Những ngày về bên ông bà, được sống trong tình cảm của gia đình hòa quyện cùng khí trời trong lành, tươi mát thì không gì có thể diễn tả hết được xúc cảm của em lúc này, em rất nôn nóng đến cuối tuần.

Nếu như ở Sài Gòn luôn tấp nập, vội vã khiến con người ta tất bật cuốn theo thì Tiền Giang lại đem đến bầu không khí thanh bình, trong xanh kèm theo đó là vô vàn những đặc sản độc đáo mà ở Sài Gòn sẽ không thể có được. Xã hội ngày càng nâng cao thì việc nâng cấp cơ sở hạ tầng đường xá là điều bình thường và quê em cũng thế, đường xá về quê vô cùng dễ dàng, êm mượt. Trên con đường đi, nhìn xa xa hai bên đường là vườn tượt tươi tốt, sông nước mênh mông, trong lành khiến em cứ mãi mê đắm mà không còn thấy bị say xe nữa.

Về quê em chỉ muốn quanh quẩn bên ông bà cùng sân vườn nơi đây đã đủ thích thú rồi mà không cần phải đi đâu xa xôi. Phía sau nhà là một mảnh vườn tương đối lớn được ông bà trồng rất nhiều rau, trái cây như chuối, cóc, ổi, mận, chanh… và nuôi gà, vịt.

Mỗi lần biết gia đình em về thì ông bà lại tất bật chuẩn bị đồ ăn rất nhiều để chiêu đãi, naò là cháo gà, gỏi gà, đặc biệt là những trái mít ngon ngọt mà bà trồng khiến em mê mệt ăn không thấy ngán. Vì chỉ có hai ông bà nên khi em về chơi ông bà mừng, trông chờ mãi, lo lắng cho em đủ thứ khiến em chỉ muốn gia đình em không lên thành phố nữa mà ở mãi bên ông bà.

Tối đến em lại ngồi bên bà thủ thỉ kể cho bà nghe rất nhiều chuyện, từ chuyện học tập, bạn bè rôm rả đến khuya mới đi ngủ. Bên ngoài sân nhà, ba và ông nội ấm áp hàn huyên, chuyện trò bên những chén trà nóng. Ở đây mang đến một cảm giác nhẹ nhàng, không khí thoáng đãng, ngủ sâu giấc vì thế mà bà gọi mãi em không chịu dậy, lăn qua lăn lại ngủ nướng.

Rồi thời gian trở về thành phố cũng tới, em cùng bố mẹ trở lại thành phố để tiếp tục làm việc và học tập. Lúc chia tay, ông bà nhìn theo buồn khiến em lại không nỡ rời đi và chỉ muốn được ở mãi bên ông bà. Chuyến đi về quê của em tuy không dài nhưng luôn đầy ắp kỉ niệm và sự ấm áp bên gia đình.

Tặng bạn: Thẻ Viettel 500k

Kể Về Một Chuyến Về Quê Văn Lớp 6 Đơn Giản – Bài 11

Khoảng thời gian hè sang, xuân đến lại là dịp gia đình em nôn nao được trở về quê thăm ông bà nội. Do ở xa với sự bận rộn của bố mẹ và em phải học tập nên dịp quây quần bên ông bà luôn được sắp xếp vào dịp tết hoặc kì nghỉ hè. Chuyến về quê vào kì nghỉ hè vừa rồi để lại trong em rất nhiều kỉ niệm ý nghĩa.

Quê em ở Quy Nhơn, địa điểm du lịch với nhiều cảnh đẹp mê đắm, không khí trong lành dễ chịu cùng nhiều món ăn hải sản tươi ngon, bún cá, bánh canh, bánh xèo tôm nhảy… cùng rất rất nhiều những điều hấp dẫn, cuốn hút. Sau một khoảng thời gian học tập căng thẳng thì em vô cùng háo hức, nôn nóng đến kì nghỉ hè hoặc dịp tết để được trở về thăm ông bà và hít thở bầu không khí trong lành quê em.

Chuyến đi vào kì nghỉ hè vừa rồi em được bố mẹ sắp xếp cho về thăm ông bà mười ngày, với em chừng ấy ngày không quá dài khiến em chỉ muốn được ở thêm bên ông bà thật nhiều hơn nữa. Phương tiện di chuyển tiện lợi, an toàn mà gia đình em lựa chọn là máy bay từ thành phố Hồ Chí Mình về Quy Nhơn mất khoảng hơn 45 phút.

Chỉ mỗi ông bà thủ thỉ qua ngày bên nhau trong căn nhà ở quê nên rất buồn, nhớ mong con cháu từng ngày có thể về chơi, bầu bạn cùng ông. Khi biết tin gia đình em về thăm thì ông bà mừng khôn xiết, cả tuần trước đó ông bà đã tất bật dọn dẹp phòng ngủ cho em cùng ba mẹ, bà thì cặm cụi đi chợ làm đủ thứ món ăn như mứt dừa, kem chuối,cơm rượu là những món khoái khẩu của em.

Chuyến bay thoáng cái đã đáp tơí sân bay Quy Nhơn, em nôn nao được gặp ông bà vô cùng. Vừa tới cổng nhà em đã thấy thấp thoáng bóng dáng ông bà đứng trông đợi gia đình em mà em xúc động liền chạy thật nhanh ôm chầm lấy ông bà thật chặt. Và những ngày thật sự ý nghĩa, vô giá được bên gia đình, bên ông bà với không khí bình yên ở quê của em cũng bắt đầu.

Sáng sớm tinh mơ khi mọi người còn say giấc thì bà đã thức dậy từ lâu, bà cặm cụi nấu nước và ra chợ lựa chọn từng thực phẩm tươi ngon về trổ tài các món ăn cho cả nhà. Vì là xứ biển nên hải sản ở đây vô cùng tươi ngon mà lại đa dạng, món nào mà bà trổ tài nấu đều rất tuyệt vời. Về quê chỉ một tuần mà em đã tăng lên 2kg vì được bà chăm rất kĩ, ngày nào bà cũng chuẩn bị rất nhiều món ăn, nào là lẩu hải sản, mực nhồi thịt chiên, gà kho sả ớt, mực hấp, vịt nấu chao, cá hấp…

Tối đến cả gia đình laị quây quần bên nhau cùng ăn trái cây, xem tivi và trò chuyện rất rôm rả. Em đã kể cho ông bà nghe về tình hình học tập của mình, tâm sự với bà những câu chuyện buồn vui mà em đã trải qua và được bà khuyên bảo rất nhiều điều, thế là em đã ngủ thiếp đi trong lòng bà lúc nào không hay.

Thời gian bên ông bà thấm thoát một tuần trôi qua, em chỉ ước mình được ở mãi bên ông bà. Những ngày ở đây cho em cảm giác vô cùng an yên, hạnh phúc vì có ba mẹ, ông bà cùng những giây phút gia đình sum vậy bên nhau. Em tự nhủ mình sẽ học tập thật tốt để đến Tết lại được trở về thăm ông bà thân yêu.

Mới nhất: Thẻ Cào Miễn Phí

Kể Về 1 Chuyến Về Quê Lớp 7 Sinh Động – Bài 12

Bài văn Kể Về 1 Chuyến Về Quê Lớp 7 Sinh Động để lại nhiều ấn tượng cho các bạn đọc với lối kể chuyện hấp dẫn, chân thực nhất.

Đà Lạt – thành phố ngàn hoa mà ai đã đến lần đầu đều hứa hẹn về những lần sau, vẻ đẹp cùng bầu không khí tuyệt hảo luôn khiến cho cho người ta không thể cưỡng lại được. Và Đà Lạt chính là nguồn cội, quê hương thân yêu của em, nơi em trở về sau những ngày dài học tập ở mỗi dịp hè hay Tết đến.

Gia đình em vốn ở thành phố Hồ Chí Minh, bố mẹ thì quay quần với công việc bận rộn còn em thì không thể bỏ bê mà phải hoàn thành nhiệm vụ học văn hóa nên rất lâu cả gia đình mới có thể về thăm ông bà nội. Và chuyến về quê gần đây nhất là vào dịp Tết, lần nào về thăm ông bà em cũng luyến tiếc không nỡ rời xa ông bà, rời xa thành phố thơ mông Đà Lạt.

Ông bà nội sống cùng nhau còn các con cháu thì đều lấy vợ, lấy chồng lập nghiệp ở xa nên em rất thương ông bà và luôn muốn được về quê nhiều hơn để ở bên cạnh chia sẻ, trò chuyện cùng ông bà.

Tết chính là thời điểm để gia đình cùng sum vầy, quây quần bên nhau khiến em mãi khắc ghi từng giây phút không bao giờ quên. Khi biết tin gia đình em sẽ về ăn tết cùng, ông bà đã rất vui mừng mà không ngại khổ chuẩn bị đủ thứ từ nhà cửa, thức ăn để chào đón con cháu trở về. Ngồi trên xe mà em chỉ nôn nao mong xe chạy thật nhanh để em được trở về bên ông bà, hưởng thụ bầu không khí thoáng đãng, cái lành lạnh mà Sài Gòn không bao giờ có được.

Những ngày trở về Đà Lạt, em cùng bố mẹ ở cạnh bên trò chuyện, vui đùa cùng ông bà và thỉnh thoảng ghé thăm nhà hàng xóm. Em chẳng thèm la cà hàng quán, đi đâu xa chỉ cần ở bên cạnh ông bà thì em thấy ấm áp, vui đến nhường nào rồi.

Vào mỗi buổi sáng, em thức dậy sớm cùng bà ra vườn tưới nước cho vườn hoa, vườn rau, khu vường được ông bà tự tay chăm sóc nên mọi thứ rất an toàn, căng tràn nhựa sống. Những ngày em về quê cũng là thời điểm Đà Lạt đang vào mùa xuân dịu dàng với không khí trong lành, nắng ấm nhẹ nhàng, tối đến hơi se se lạnh đem đến cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Những ngày ở bên ông bà em được thưởng thức rất nhiều món ăn của bà, món nào bà nấu cũng đều đậm vị, đặc trưng riêng mà chỉ có bà mới nấu được mùi hương như thế. Em nhớ những ngày cùng bà đi chợ, lựa từng con cá, miếng thịt trổ tài những món ăn ngon cho gia đình, nào là gà chiên mắm, cá kho tộ, lẩu gà lá é, rau trộn cùng rất nhiều món ăn khác.Tối đến em lại co rút người thủ thỉ bên bà đủ thứ chuyện trên đời và ngủ lúc nào cũng không hay.

Ngày chia tay ông bà trở về lại Sài Gòn em đã khóc rất nhiều, nhìn ông bà trùng xuống, nét mặt buồn bã nhưng vẫn cố gắng cười khiến em lại càng thương và không nỡ rời xa ông bà. Những ngày ở quê đã cho em bao kỉ niệm đẹp bên gia đình, em chỉ mong thời gian trôi thật nhanh, cố gắng học tập thật tốt để lại được về quê thăm ông bà, vi vu ở thành phố Đà Lạt tươi đẹp này.

Gợi Ý: Kể Về Một Chuyến Đi Tham Quan Lớp 3 Ngắn

Kể Về Một Chuyến Về Thăm Quê Lớp 8 Ngắn – Bài 13

Kể Về Một Chuyến Về Thăm Quê Lớp 8 Ngắn gọn được nhiều bạn đọc quan tâm và chia sẻ để học hỏi thêm nhiều kiến thức hữu ích để viết văn.

Sau chín tháng học hành vất vả, cuối cùng chúng em cũng được nghỉ hè. Mùa hè đến, bố mẹ thường hay đưa em đi chơi công viên nước hoặc đi xem vườn thú. Nhưng em thích nhất là được về quê thăm ông bà nội.

Như mọi năm, cứ đầu mùa hè là gia đình em dành khoảng 3,4 ngày cùng nhau về quê chơi. Quê em đẹp lắm. Đi trên con đường đất gập ghềnh sỏi đá, ngồi trong xe nhìn ra xa, là cánh đồng lúa rộng bao la mang màu xanh của mạ non. Xa xa, một vài chú bò đang khoan thai gặm cỏ. Một vài cậu bé đang chạy đuổi nhau để giành lấy cánh diều đang bay cao trên trời xanh rộng lớn. Chốc chốc, một đàn chim lại đua nhau chuyền cành.

Nhà ông bà nội em nằm trên một con đường nhỏ, ô tô không đi vào được. Nhà ông bà lợp mái ngói đỏ, mang màu rêu phong cổ kính. Trước nhà là một mảnh vườn nhỏ, là nơi ông em trồng rau và nuôi gà. Cành đó là một ao đầy cá. Khi thấy em và bố mẹ đến, ông bà phấn khởi lắm.

Ông ôm em một cái thật chặt sau đó dắt em ra vườn chơi rồi cầm cần rẻ em ra câu cá. Hai ông cháu nói chuyện rôm rả. Ông hỏi thăm tình hình học tập của em và kể cho em nghe rất nhiều chuyện. Thấy hai ông cháu đang vui vẻ với nhau, bà em dắt bố mẹ em vào nhà và pha chè.

Tối đến, bà cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm “cây nhà lá vườn”: cá kho, thịt luộc cùng canh chua – toàn thịt rau mà ông bà nuôi trồng trong ao vườn. Có lẽ bởi thế nên em thấy bữa ăn rất ngon. Xong, em ra nằm võng ở ngoài vườn và ngủ đi lúc nào không hay.

Thời gian trôi qua mau cũng đã đến lúc bố mẹ phải đi làm, em cũng cần chuẩn bị cho năm học mới. Trước khi chia tay, ông tặng em chiếc cần câu của ông và dặn: “Khi nào rảnh thì lại lên đây chơi với ông nhé”.

Tham Khảo: Viết 1 Câu Giới Thiệu Về Quê Hương Em

Kể Về Một Chuyến Về Thăm Quê Lớp 9 Chọn Lọc – Bài 14

Quê tôi ở Thanh Hoá, nằm ven con sông Mã anh hùng. Vừa rồi, nhân dịp nghỉ hè, tôi được bố mẹ cho về quê chơi.

Đã lâu rồi tôi không được về quê nên lần này tôi háo hức lắm. Tôi cùng mẹ chuẩn bị thật kĩ lưỡng, từ gói bánh, gói kẹo, thuốc lá đến mảnh vải, áo quần,… cho mọi người ở quê. Quê tôi không biết dạo này ra sao, đổi mới thế nào ? Chẳng biết bọn trẻ dưới quê có vui khi nhận được quà không ? Tôi đi ngủ với vô vàn câu hỏi và một tâm trạng hồi hộp.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi chuyển đồ đạc lên phía sau, đúng tám giờ, xe chúng tôi chuyển bánh. Xe chạy bon bon trên con đường trải nhựa phẳng lì. Hết đường Giải Phóng, xe xuôi theo quốc lộ 1A. Tôi mở cửa kính xe. Gió và nắng ùa vào. Đã ra khỏi thành phố Hà Nội nên không khí thoáng đãng hơn nhiều. Không còn cảnh xe cộ nườm nượp nối đuôi nhau do tắc đường. Không còn cái bụi bặm và tiếng ồn ào của động cơ xe.

Chà ! Thật khoan khoái và dễ chịu. Tôi mải mê ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Những hàng cây, những cánh đồng, nhà cửa… cứ như lùi dần sau xe tôi. Lúc đầu, thế chỗ cho những cao ốc chọc trời là nhũng khoảng không gian bát ngát trời mây tươi non màu cỏ. Dần dần, thay vào đó là những khu công nghiệp, những nhà máy lớn nhỏ xếp xen nhau với những ống khói lớn toả lên trời xanh.

Thế rồi, lại những cánh đồng lúa mênh mông hiện ra, màu mạ non xanh hoà quyện với màu nâu màu mỡ của đất đai hứa hẹn một vụ mùa bội thu. Khoảng gần trưa, chúng tôi qua cẩu Hàm Rồng. Cầu bắc qua con sông Mã hùng vĩ, xanh ngát như dải lụa màu xanh da trời. Chỉ thoáng sau, chúng tôi đã đặt chân lên khoảng đất trống đầu làng, bên luỹ tre già xanh xanh và trước cổng làng khum khum được xây bằng đá.

Đường vào làng tôi vẫn vậy. Vẫn con đường dẫn qua cây đa cổ thụ đầu làng với tán lá xanh rậm, che mát cho lũ trẻ đùa vui dưới gốc cây. Xa xa, cánh đồng rộng lớn với những bóng nón trắng nhấp nhô. Thi thoảng, một giọng ca dao, một điệu hát ru con lại vút lên, len lỏi qua các lùm cây, ngõ ngách toả khắp xóm làng. Kia là mái đình cong cong cổ kính cùng hồ sen với những bông sen nở rộ, khoe nhị vàng tươi lấp ló dưới những cánh hồng… Chỉ có điều, con đường không còn là đường đất nữa, nó đã được trải nhựa đen bóng, phẳng lì.

Tôi sải bước vào giữa làng. Những làn khói lam bốc lên mờ mờ trên mỗi nóc nhà. Lạ quá, bao nhà tranh vách đất xưa đã được thay bằng nhà mái ngói đỏ tươi. Trên mái mỗi nhà đều có đường dây điện. Điện đã về tới quê tôi. Tôi dừng chân trước cổng nhà cô tôi, cất tiếng chào cô chú. Thấy gia đình tôi về, cô chú mừng lắm. Chẳng đợi tôi sắp xếp đồ đạc, cô kéo tôi vào lòng hỏi han đủ mọi chuyện. Mẹ tôi trao quà cho mọi người, ai cũng thích.

Trưa hôm đó, cô đãi tôi một bữa cơm quê. Chỉ là mấy món ăn giản dị mà sao tôi thấy ngon miệng thế. Ản xong, tôi nhanh chóng nhập bọn với lũ trẻ quê. Chúng tôi chơi đùa vui vẻ. Nhưng rồi xảy ra một việc. Lúc đó, tôi chạy theo đám trẻ ra đầu làng, ngang hồ nước. Chẳng may, tôi trượt chân, té ùm xuống nước. Mà tôi lại không biết bơi.

Thấy tôi cứ chới với, lũ trẻ hiểu ngay sự cố. Tất cả chúng lao ùm xuống hồ, ra sức kéo tôi lên bờ. Sau khi thoát hiểm, tôi thấy mình thật sự gắn bó với lũ trẻ. Rồi chúng lại kéo tôi đi chơi. Chúng tôi chơi nhiều trò lắm. Nào là chơi ô ăn quan dưới gốc đa, nào là cưỡi trâu đánh trận giả, nào là bịt mắt bắt dê… Nhưng tôi vẫn thích nhất trò thả diều. Được chạy dài trên con đê, nhìn cánh diều bay bổng trong gió, nghe tiếng sáo vi vu rồi hò hét vang trời mới vui làm sao.

Nhưng cũng đến lúc phải chia tay cô chú và các bạn. Chiều hôm đó, tôi trở về Hà Nội với bao nhiêu là quà quê, bao nhiêu là lưu luyến. Tôi vẫn nghe đâu đó tiếng sáo diềụ vi vút. Tôi sẽ không quên, không bao giờ quên những kỉ niệm đẹp của ngày hè đó.

Quê hương đối với tôi là những gì thân thương gần gũi nhất. Quê hương chính là vi vu cánh diều tồi thả cùng bọn trệ. Quê hương chính là buổi chia tay đầy lưu luyến giữa tôi và lũ trẻ chăn trâu… Tôi yêu quê mình biết bao nhiêu. Mong sao sau này tôi sẽ làm được những việc thật có ích cho quê hương.

Viết Bài Văn Kể Lại Một Chuyến Đi Đáng Nhớ Của Em

Kể Về Một Chuyến Về Quê Bằng Tiếng Anh Hay – Bài 15

Kể Về Một Chuyến Về Quê Bằng Tiếng Anh Hay giúp các em có thể vừa cải thiện kĩ năng viết cũng như nâng cao kĩ năng ngoại ngữ của mình.

In the summer, my parents brought me back to my hometown. When I arrived, I quickly ran into the house to greet my grandparents. After that, I went to the stables to feed the deer, and in the middle of the morning, he invited me to fish. I caught a very big fish. At noon, I finished eating the fastest in the guild. The food was delicious.

Afterwards, I quickly went to bed. When I woke up, I went out with friends nearby. I play tag, jump rope, hide and seek, … Play was fun. Until that night, I went home to my grandmother and had a very full meal. Finally I went to bed drunk after a long day out. The next morning, I said good-bye to my grandparents and went home. I really like going home.

Tạm dịch

Vào mùa hè, em được bố mẹ đưa về quê.

Mới đến em liền chạy nhanh vào nhà để chào ông bà. Sau đó, em ra chuồng hươu để cho mấy con hươu ăn. Đến giữa buổi sáng ông rủ em câu cá. Em câu được một con cá rất to. Đến trưa, em ăn xong nhanh nhất hội. Đồ ăn rất ngon.

Sau đó, nhanh chóng lên giường ngủ. Ngủ dậy, em đi chơi với các bạn gần đó. Em chơi đuổi bắt, nhảy dây, trốn tìm,…Chơi rất là vui.Đến tối hôm đó, em về nhà bà rồi ăn cơm rất no nê. Cuối cùng em vào giường ngủ say sưa sau một ngày dài đi chơi. Sáng hôm sau, em tạm biệt ông bà rồi về nhà. Em rất thích về quê.

Chia Sẻ Các Mẫu: Viết Đoạn Văn Kể Về Chuyến Đi Du Lịch Lớp 4

Viết một bình luận