Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn [24+ Bài Hay]

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn ❤️️ 24+ Bài Hay ✅ Những Hành Động Sai Của Các Em Được Kể Đầy Chân Thực, Đặc Sắc Và Giàu Cảm Xúc.

Dàn Ý Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn

Cùng tham khảo mẫu Dàn Ý Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn chi tiết được SCR.VN gợi ý sau đây để triển khai bài văn logic và khoa học hơn.

Mở bài

  • Giới thiệu hoàn cảnh khiến em nhớ lại lần mình từng mắc lỗi ở trong quá khứ.
  • Nêu lý do khiến đến tận bây giờ, sự kiện đó em vẫn còn nhớ rõ.

Thân bài

  • Giới thiệu chung về đối tượng mà em đã mắc lỗi (tên, tuổi, mối quan hệ với em)
  • Hoàn cảnh, thời gian, địa điểm mà em phạm phải lỗi lầm đó
  • Lý do mà em phạm phải lỗi lầm ấy
  • Kể lại diễn biến của lần phạm lỗi đó (kể chi tiết các hành động, lời thoại, suy nghĩ của bản thân em – kết hợp chặt chẽ giữa yếu tố kể và miêu tả, biểu cảm)
  • Sau khi kết thúc sự kiện đó, em cảm thấy như thế nào?
  • Em rút ra được bài học gì sau lần phạm lỗi đó

Kết bài

  • Ở hiện tại, em vẫn nhớ rõ bài học nhận được sau lỗi lầm ở quá khứ.
  • Em đã, đang và sẽ thay đổi bản thân như thế nào sau khi nhận được bài học đó.

Dàn Ý Kể Về Một Lần Em Mắc Khuyết Điểm Khiến Bố Mẹ Buồn

Dàn Ý Kể Về Một Lần Em Mắc Khuyết Điểm Khiến Bố Mẹ Buồn được nhiều bạn đọc quan tâm sau đây.

Mở Bài: Giới thiệu về khuyết điểm mà em mãi không quên khi lỡ gây ra điều sai trái

Thân Bài

  • Đó là lỗi lầm gì?
  • Vì sao em lại gây ra lỗi lầm đó?
  • Lỗi lầm đó để lại hậu quả ra sao?
  • Bố mẹ có trách mắng em không?

Kết Bài: Bài học em rút ra từ lỗi lầm đó.

Chia Sẻ 💧Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi ❤️️15 Bài Văn Ngắn Hay Điểm 10

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Văn Mẫu – Bài 1

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Văn Mẫu là tài liệu tham khảo hữu ích giúp các em ôn tập thật tốt.

Ai cũng có lần mắc lỗi, nhưng có những lỗi lầm ta thật khó quên. Tôi đã có lần như vậy. Tôi mắc lỗi với mẹ, đã lâu lắm rồi mà tôi vẫn không quên.

Chuyện xảy ra vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm. Khi đó mẹ tôi là bác sĩ quân y, suốt ngày bận rộn việc cơ quan và gia đình. Hôm đó, nhìn thấy mẹ đi làm về, tôi chạy ra chào mẹ rồi chạy vội vào góc học tập đê đọc nốt quyên truyện tranh Co-nan. Một lát sau, tôi nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà: Trang ơi, xuống quét nhà hộ mẹ đi con. – Con đang bận mẹ ơi. – Tôi nói, mắt vẫn không rời quyển truyện.

Mẹ đột ngột bước vào phòng tôi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi: Sao con không quét nhà hộ mẹ mà vẫn ngồi đây đọc truyện?

Tôi phụng phịu cất quyển truyện vào ngăn bàn, lê bước xuống nhà, cầm lấy cây chổi vung tứ tung cho xong. Đồ bị rơi xuống đất tôi cũng chẳng thèm nhặt lên. Mặt tôi cau có, giận dữ. Căn phòng khách gọn ghẽ, đẹp đẽ của mẹ dưới bàn tay tôi đã bừa bộn như một bãi chiến trường. Mẹ nhẹ nhàng bảo: Con nhẹ tay thôi không hư hết đồ đạc bây giờ.

Sự bực bội trong tôi chợt bùng lên. Tôi ném cái chổi xuống đất, hét vào mặt mẹ: Thế con phải làm thế nào. Nếu mẹ không vừa ý thì mẹ tự đi mà dọn lấy. Mẹ sững sờ nhìn tôi, vì đây là lần đầu tiên tôi cãi mẹ, sau mẹ buồn rầu nói: Nếu con không muốn làm thì thôi, từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa.

Mặc dù biết là mình có lỗi nhưng tôi vẫn chạy lên phòng, khoá cửa lại, ngồi vào bàn. Tôi lấy sách vở ra nhưng không làm nổi một bài nào. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ngấn nước luôn hiện ra. Tôi đã hỗn láo với mẹ. Trong bữa cơm buổi tối, bố hỏi vì sao tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi không trả lời được. Sự hối hận làm tôi bật khóc. Lỗi của tôi đối với mẹ là không thể chấp nhận được. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám.

Đêm hôm ấy, mẹ tôi phải đi cấp cứu. Bác sĩ nói mẹ bị cảm nặng và kiệt súc. Nhìn mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi hối hận vô cùng. Phải chăng lúc đó tôi cố giúp mẹ việc nhà thì mẹ đâu đến nỗi? Tôi nắm lấy bàn tay xương xương, gầy gầy của mẹ, nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con nhé!”.

Đã hai năm trôi qua nhưng tôi không quên được ngày hôm ấy. Giờ tôi đã là nữ sinh lớp sáu, đã trưởng thành hơn và biết giúp mẹ nhiều việc nhà. Tói tự nhủ với lòng mình, sẽ không bao giờ được phép lặp lại lỗi lầm như thế nữa. Bởi vì, bạn biết không, nếu như chúng ta đối xử không tốt với những người thân yêu ruột thịt của mình, chúng ta sẽ cảm thấy cắn rứt và tội lỗi.

Thế rồi tôi quay sang ôm trầm lấy mẹ và nói: “Con yêu mẹ! Con xin lỗi mẹ, sẽ không có lần nào con để mẹ phải lo lắng cho con nữa.” Tôi rút ra cho mình bài học đắc giá và tự hứa sẽ không phạm phải lỗi lầm này một lần nữa.

Xem Thêm 💧 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 6 ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Hay

Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Đã Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Ngắn Gọn – Bài 2

Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Đã Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Ngắn Gọn, bài văn hay và để lại nhiều cảm xúc cho người đọc dưới đây.

Bố mẹ là người yêu thương ta nhất, dẫu cho bao lỗi lầm, bao thất bại của chúng ta đều được bố mẹ bao dung tha thứ. Em còn nhớ như in cái lần phạm lỗi của mình khiến ba mẹ buồn lòng, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy cay cay ở khoé mắt.

Hôm đó là ngày lễ, em được nghỉ. Bố mẹ em làm công nhân nên làm cả tháng không có ngày nghỉ. Mẹ giao cho em trách nhiệm ở nhà chăm em. Mẹ dặn: Cháo mẹ có nấu sẵn trên bếp rồi, em ngủ dậy thì con lấy cho em ăn. Bữa trưa mẹ cũng đã chuẩn bị rồi, con xem hâm đồ ăn lại rồi hai anh em cùng ăn.

Em vâng lời mẹ. Rồi bố chở mẹ đi làm. Nhân lúc em chưa ngủ dậy, cả nhà đi vắng nên em trộm mở máy tính của bố và ngồi chơi điện tử. Vì trò chơi hấp dẫn quá nên em quên khuấy luôn việc trông em. Khi nhỏ em tỉnh dậy, nó khóc quấy cả lên, em xuống dỗ rồi lấy cháo cho nó tự ăn, xong nhanh chóng lên chơi tiếp ván điện tử.

Đang chơi say sưa thì tiếng “xoảng ..xoảng” dưới nhà vọng lên, em hoảng hồn bật dậy, hớt hải chạy xuống nhà thì thấy em khóc bù lu bù loa, nước chảy loang khắp nhà, hơi nghi ngút, chân trái của nó đang nằm trong vũng nước sôi. Em hoảng loạn, nhanh chóng tới bế nó ra nhưng không kịp, vì nước nóng quá nên chân em bị bỏng nặng. Em chạy qua nhà bác hàng xóm nhờ bác chở đi bệnh viện rồi gọi bố mẹ vào.

Nghe tin, mẹ vội vàng vào viện. Sau khi được bác sĩ khám và tiêm thuốc, em đỡ đau hơn, thấy mẹ miệng nó cười toe toét như không có chuyện gì: Con không sao đâu mẹ. Nhìn nhỏ em mà em vừa thương vừa ân hận. Mẹ đưa mắt nhìn em bằng ánh mắt đầy thất vọng:

Mẹ dặn con thế nào mà giờ còn để em bị bỏng như thế này hả Huy? Em cúi gằm mặt xuống, nước mắt chảy ròng: Con xin lỗi mẹ, xin lỗi em, con sai rồi, là con sai rồi. Mẹ thở dài, suy nghĩ còn bố xoa đầu em, ân cần bảo: Thôi, ai mà chẳng có lỗi lầm, quan trọng là biết mình sai thì phải biết cách sửa lỗi, con ạ.

Em gối đầu vào vai bố, tiếng “dạ” sụt sùi trong dòng nước mắt. Đó là kí ức mà em nhớ mãi, từ đó về sau em luôn dặn mình phải luôn nhớ lời bà mẹ và không bao giờ chơi trò chơi ấy một lần nào nữa.

Gợi Ý 💧 Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Lớp 7 ❤️️ Ngắn

Em Hãy Viết Bài Văn Kể Và Tả Lại Sự Việc Em Khiến Cha Mẹ Buồn – Bài 3

Em Hãy Viết Bài Văn Kể Và Tả Lại Sự Việc Em Khiến Cha Mẹ Buồn là đề tài thường rất hay gặp trong các đề kiểm tra cuối kì.

Mẹ em là một người mẹ tuyệt vời, luôn quan tâm, hi sinh tất cả vì con cái. Vì thế, em rất yêu quý và kính trọng mẹ của mình. Tuy nhiên, đã có lần em phạm phải lỗi sai khiến mẹ phải buồn lòng. Dù đã được mẹ bỏ qua, nhưng đến nay em vẫn còn nhớ mãi.

Hồi đó, em đang học lớp 5, nhân dịp cuối năm học, cô giáo tổ chức một buổi đi picnic ở công viên cho cả lớp .Và yêu cầu mỗi bạn phải tự chuẩn bị phần cơm trưa của mình để mang theo. Trở về nhà với niềm vui sướng, em chia sẻ ngay với mẹ về chuyến đi này. Cả ngày hôm đó, em tíu tít bên cạnh mẹ để đòi mẹ làm một hộp cơm thật xinh xắn. Mẹ em nấu ăn rất khéo, và em thường khoe điều đấy với chúng bạn. Nghĩ về cảnh mọi người phải trầm trồ trước hộp cơm xinh xắn của mình mà em phấn khích không thôi.

Sáng ngày hôm đó, em thức dậy sớm, mang theo túi đồ đã soạn sẵn từ hôm trước, xuống nhà bếp để nhận hộp cơm từ mẹ rồi lên xe. Giây phút mở nắp hộp cơm ra, em đã vô cùng thất vọng khi nhìn thấy những món ăn bình thường như hằng ngày, được sắp xếp đơn giản trong đó. Không hề trang trí, bày biện bắt mắt như những hộp bento trước đây.

Lúc đó, sự thất vọng, chán chường đã khiến em không biết phải suy nghĩ gì cả. Thốt lên những lời không phải với mẹ: “Mẹ đã hứa sẽ làm hộp cơm thật đẹp cho con mà. Sao nó chẳng đẹp gì cả vậy”. Nghe em nói như thế, mẹ sững người, đôi mắt đỏ hoe im lặng nhìn em. Nhìn mẹ như vậy, em cảm thấy khó chịu vô cùng. Thế nên, vội cầm theo hộp cơm, em lao nhanh ra khỏi cửa, đi đến nơi tập trung.

Suốt cả chuyến đi hôm đó, trong đầu em cứ xoay mãi về chuyện xảy ra sáng nay. Em hồi tưởng lại khuôn mặt mệt mỏi của mẹ. Chợt nhớ ra rằng, suốt mấy ngày nay, do lượng công việc ở xưởng tăng đột xuất, nên mẹ phải tăng ca liên tục, thời gian nghỉ ngơi rất ít. Quầng thâm dưới mí mắt mẹ ngày càng đậm hơn. Vậy mà mẹ vẫn thức dậy sớm, chuẩn bị cho em một hộp cơm thật tươm tất, tuy đơn giản nhưng đủ đầy và chan chứa tình mẹ.

Thế mà em không biết trân trọng, còn nói chuyện hỗn láo với mẹ. Trời ơi, sao em có thể hành xử như vậy được chứ. Trưa hôm đó, lúc ăn cơm, em cứ cảm thấy nghẹn ứ ở cổ họng. Sự buồn bã khiến em chẳng thấy vui vẻ gì cả, dù chuyến đi rất thú vị. Em chỉ mong nhanh trở về nhà, gặp mẹ và xin lỗi mẹ ngay.

Đến chiều, chuyến đi chơi kết thúc, mọi người tạm biệt nhau để trở về nhà. Vừa xuống xe, em lao nhanh vào nhà, thấy mẹ đang ở trong bếp. Em liền chạy lại, ôm chầm lấy mẹ, và lí nhí “Con xin lỗi mẹ ạ, con biết sai rồi ạ”. Nói xong, mắt em tự nhiên đỏ hoe, nước mắt thi nhau trào ra bởi sự ân hận và hối lỗi đến tận cùng.

Chợt, một đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve nhẹ nhàng lên mái tóc em. Rồi giọng nói của mẹ vang lên “Không sao cả, chỉ cần con biết nhận lỗi sai là mẹ vui rồi”. Thế là em và mẹ cứ đứng ôm nhau như vậy một lát lâu, đến khi bố về mới dừng lại. Nhanh chóng quay lại chuẩn bị bữa tối. Bữa cơm tối hôm đó, em ăn vô cùng ngon miệng. Không phải vì đồ ăn ngon hơn mọi hôm, mà vì hôm đó em đã nhận được một bài học vô cùng quý giá từ người mẹ yêu quý của mình.

Tìm Hiểu 🌵 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 8 ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Hay

Kể Về Một Lần Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Hay – Bài 4

Kể Về Một Lần Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Hay được thể hiện qua từng câu văn, hình ảnh chân thực và giàu cảm xúc.

Là đứa trẻ sống xa sự chăm sóc của cha và được mẹ bù đắp tình yêu thương đã khiến tôi lớn nhanh hơn các bạn cùng trang lứa. Nhưng có một lần phạm lỗi khiến mẹ đau lòng làm tôi nhớ mãi không quên.

Từ lúc sinh ra tôi đã được vòng tay của mẹ che chở. Tôi quen dần với sự vắng mặt của cha và tự nhủ mình phải mạnh mẽ hơn để có tể bảo vệ mẹ. Dường như tôi đã làm được điều đó nên cha cũng yên tâm công tác nơi xa. Nhưng có một lần tôi đã làm mẹ buồn phiền.

Lần đó sắp đến sinh nhật mẹ, tôi suy nghĩ, băn khoăn về những món quà. Cuối cùng, tôi nghĩ đến chùm điểm mười ý nghĩa tặng mẹ. Suốt cả tháng đó, tôi miệt mài, ra sức học tập. Tôi muốn dành cho mẹ sự bất ngờ lớn nhất. Và cố gắng của tôi đã được đền bù. Những điểm chín, mười lần lượt được các thầy cô ghi tặng vào tập vở. Trong tôi dâng lên niềm vui hạnh phúc. Gần ngày sinh nhật mẹ, tôi có một bài kiểm tra văn một tiết. Hôm trước, tôi đã có kế hoạch ôn tập.

Nhưng chiều hôm đó, bạn tôi đến rủ đi chơi với rất nhiều trò hấp dẫn. Không thể cưỡng lại, tôi tự nhủ tối về ôn bài vẫn kịp. Thế là tự cho mình một buổi chiều, tôi vô tư đi chơi cùng bạn. Buổi đi chơi vui quá, biết bao trò thú vị, nó khiến tôi dần quên hẳn đi bài kiểm tra vào ngày hôm sau. Tối hôm đó về nhà, bỗng tôi bị sốt.

Mẹ lo lắng chăm sóc tận tình, từng li từng tí một. Năm sốt trên giường, bỗng tôi thấy lo lắng về bài kiểm tra. Cố gượng mình ngồi dậy học bài nhưng không thể, tỏi thấy mình bất lực quá. Thế là cơ hội có thêm điểm cao tặng mẹ của tôi không những không còn nữa mà nguy cơ bị điểm kém là rất lớn.

Nỗi lo ấy càng lớn hơn khi tôi phải đối diện với đề bài. Cô ra đề bài rất hay nhưng cũng khá khó. Giá như ôn bài rồi thì có lẽ tôi đã không ngồi căn bút như thế này. Tôi bắt đầu thấy sốt ruột. Nếu bị điểm kém mẹ tôi sẽ buồn lắm mà cô giáo cũng sẽ rất thất vọng bởi tôi vôn là cô học trò khá văn. Thời gian lặng lẽ trôi đi, chậm rài mà khiến tôi không sao bình tĩnh được.

Quay sang bên cạnh thây bạn bè cắm cúi làm bài, cô giáo ngồi trên bục giảng đọc sách. Bất chợt, tôi nảy ra ý định xem trộm tài liệu. Đó là điều tôi chưa bao giờ làm cả nên thật khó khăn. Giằng co giữa hai suy nghĩ, trung thực và nhận điểm kém hay quay bài để được điểm cao, mang về tặng mẹ…. Trong giây lát, tôi liều lấy tập vở trong ngăn bàn ra xem.

Những dòng chữ trong mắt tôi bỗng dưng nhảy múa, tôi không nhìn rõ chúng nữa, có lẽ vì quá hồi hộp. Nhưng một lúc sau vẫn không có ai đế ý nên tôi yên tâm hơn, dần định thần trở lại. Bỗng… bộp… cuốn vở trên đùi như muôn tố cáo tôi rơi ngay xuống đất. Không gian yên tĩnh trong lớp bị phá vỡ, mọi người quay lại nhìn tôi. Tôi ngẩng đầu lên vừa kịp bắt gặp ánh mắt thất vọng của cô giáo. Không ai nói gì cả lại càng khiến mặt tôi nóng bừng lên. Thế là thời gian còn lại của buổi kiểm tra tôi ngồi lặng thinh suy nghĩ miên man…

Ngày sinh nhật của mẹ cuối cùng đã đến. Tôi vui mừng tặng mẹ tất cả chùm điểm cao của mình. Nhìn khuôn mặt rạng ngời của mẹ tôi thấy thật hạnh phúc. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt mẹ tôi thoáng thấy mẹ buồn. Dù vui nhưng những lời nói của mẹ khiến tôi thật sự suy nghĩ. Phải chăng mẹ đã biết tất cả. Tôi không biết phải làm sao, định thú nhận với mẹ chuyện bài kiểm tra nhưng tôi cũng không muốn mẹ buồn trong ngày sinh nhật.

Những ngày sau đó, lúc nào tôi cũng thấy mẹ buồn. Tôi dần ít thấy những nụ cười tươi tắn nở trên môi mẹ. Trong lòng tôi cũng không thoải mái, một cảm giác nặng nề như đè nén lên lồng ngực. Tôi thương mẹ vô cùng nhưng chưa đủ dũng khí để nói thật với mẹ. Tôi chí mong có một vị thần hiện ra giúp tôi bày tỏ được với mẹ, giúp tôi nói với mẹ lời xin lỗi.

Nhưng điều ước mong của tôi chỉ là ước mong mà thôi, chẳng có vị thần nào có thể giúp được. Bởi lỗi lầm là do tôi gây ra. Chỉ vì mải chơi mà tôi đã quên mất việc học của mình. Vì không kiên quyết với chính mình nên tôi đã không trung thực. Vì không dũng cảm tôi đã không thành thật với mẹ, thành thật với bản thân.

Từ những sai lầm đầu tiên tôi đã để mình trượt dài trên những lỗi lầm sau, khiến mẹ càng buồn lòng. Có lẽ mẹ mong đợi nhiều lắm ở tôi một lời nhận lỗi vì mẹ luôn dạy tôi dù có chuyện gì xảy ra thì lòng trung thực cũng phải được giữ gìn để nó luôn trong sạch, bền vững. Nhớ đến lời dạy của mẹ, tôi hối hận vô cùng. Tôi muốn chạy thật nhanh về nhà nói với mẹ, mong mẹ tha thứ và cũng tự hứa với bản thân không bao giờ mắc lại sai lầm đó nữa.

Một lần mắc lỗi đã giúp tôi nhận ra được rất nhiều. Cảm ơn mẹ, cảm ơn tấm lòng bao dung của mẹ đã giúp con vượt qua được tất cả khó khăn. Con hứa sẽ không bao giờ mắc lỗi nữa đâu mẹ ạ. Con đã biết lòng trung thực quan trọng thế nào rồi.

Xem Thêm 🌵 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Hay

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Ngắn Gọn – Bài 5

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Ngắn Gọn giúp các em có thể quan sát cụ thể cấu trúc của bài văn hoàn chỉnh.

Ngày hôm nay, như thường lệ, sau bữa cơm tối sum vầy, đầm ấm cùng gia đình, em lại giúp mẹ rửa bát, lau bàn ăn sạch sẽ rồi mới trở về phòng học bài. Thói quen này được em giữ cũng đã khá lâu rồi, từ một lần em phạm phải một sai lầm đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

Hồi đó, em là một học sinh lớp 4, thường được thầy cô khen là chăm ngoan, học giỏi. Bố mẹ ai cũng tự hào về em. Và chính em cũng lấy làm vinh dự về những thành tích học tập mà mình đạt được. Những điều đó biến em trở thành một học sinh cho rằng chỉ cần học tập chăm chỉ, giỏi giang là tất cả.

Chính vì thế, tự mãn với những gì đạt được, ngoài giờ học “vất vả” em dành những thời gian còn lại để vui chơi, giải trí. Dù đã học lớp 4 nhưng em chẳng khi nào động tay đến một công việc nhà nào giúp bố mẹ cả. Và một phần cũng vì bố mẹ rất thương em, chẳng bảo em làm việc gì hết, để em có thời gian học tập, vui chơi.

Điều đó cứ tiếp diễn cho đến một ngày chủ nhật nọ. Hôm đó, em đã ngủ đến tận 10 giờ trưa mới dậy vì cả tuần dậy sớm đi học. Xuống nhà, một mâm cơm ngon lành đã được bày sẵn, và một mẩu giấy nhỏ với lời nhắn của mẹ: “Lan ơi, hôm nay bố mẹ có việc ở cơ quan nên phải đi làm, đến chiều mẹ mới về.

Con ăn cơm xong thì dọn dẹp ngăn nắp nhé”. Thế nhưng, em chỉ đọc qua loa, rồi ngồi xuống ăn cơm. Xong xuôi, em vội chạy lên nhà thay áo quần rồi sang nhà bạn chơi, để lại bàn ăn lộn xộn mà không dọn dẹp. Vì em nghĩ rằng, chờ mẹ về rồi mẹ sẽ dọn dẹp mà thôi.

Chiều hôm ấy, khi em trở về nhà thì mẹ đang lúi húi dọn dẹp ở trong bếp. Đứng từ ngoài cửa nhìn vào, em thấy rõ vẻ mệt mỏi, chán chường trên khuôn mặt mẹ. Đôi bàn tay thoăn thoắt mọi ngày hôm nay cũng chậm chạp hơn. Chợt em cảm thấy mình sao vô tâm quá. Mẹ đã phải làm việc vất vả suốt ngày ở cơ quan, về nhà lại phải làm bao công việc khác. Còn em, chỉ phải đi học ở trường, về nhà thì vui chơi, nghỉ ngơi thoải mái. Nhớ lại những suy nghĩ, hành động vô tâm của mình trước đây, em thấy mình thật là một đứa con bất hiếu.

Vậy là trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ, em tiến vào bếp, cầm lấy chiếc khăn rồi lau bàn thật cẩn thận. Tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng em thấy rõ được niềm vui trên khuôn mặt của mẹ. Nhìn nụ cười ấy, em cố nén nước mắt và chào mẹ: Mẹ ơi, để con phụ mẹ nhé! Ừ – Mẹ trả lời bằng một giọng nói vô cùng hạnh phúc.

Từ hôm đó, cứ có thời gian là em lại giúp mẹ làm các công việc nhà như quét nhà, phơi áo quần… Và đặc biệt là công việc rửa bát sau khi ăn cơm đã được em nhận là của mình, không để mẹ phải làm một lần nào. Bởi em đã nhận ra được lỗi lầm của mình, và muốn bù đắp lại cho mẹ sau những hành động vô tâm của mình.

Giờ đây, em đã là một cô bé chăm chỉ và biết quan tâm đến mẹ nhiều hơn. Bây giờ, mẹ không chỉ tự hào vì em là một học sinh giỏi, mà còn tự hào vì em là đứa con ngoan, biết giúp đỡ gia đình. Điều đó, khiến em vô cùng hạnh phúc, và có thêm động lực để hoàn thiện mình hơn mỗi ngày.

Gợi Ý 🌹 Thẻ Cào Viettel Miễn Phí ❤️ Tặng Card Viettel Free

Bài Văn Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Ngắn – Bài 6

Bài Văn Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Ngắn gọn được SCR.VN chọn lọc và chia sẻ đến bạn đọc dưới đây.

Sáng hôm ấy, lúc dọn dẹp phòng, mẹ tôi đã lỡ tay làm vỡ bể cá mà tôi rất quý. Đó là món quà sinh nhật ba tặng năm tôi lên mười. Biết chuyện, tôi ấm ức lắm! Mặc dù mẹ bao lời xin lỗi và hứa sẽ tặng bể cá mới nhưng tôi vẫn giận. Cả căn nhà im ắng hẳn đi. Tối đến, mẹ hỏi tôi: – Con muốn cái bể cá như thế nào? Vì hờn giận tức thời, tôi chẳng màng trả lời, đùng đùng bỏ về phòng.

Sau một hồi nằm vắt tay lên trán ngẫm nghĩ thái độ của mình khi nãy, tôi nhận ra mình đã quá vô lễ với mẹ. Tại sao tôi lại hành xử như vậy chứ? Tôi là con mẹ cơ mà! Dù có thế nào tôi cũng đâu thể bất hiếu với đấng sinh thành…tôi hé nhìn ra cửa, thấy mẹ vẫn ngồi đấy. Dáng mẹ nhỏ nhắn, hao gầy với mái tóc pha sương. Đôi gò má ốp vào.

Nét mặt lặng buồn và khóe mắt mẹ đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Mẹ khóc ư? Khóc bởi tôi chăng? Mẹ tôi chưa một lần la mắng hay đánh tôi. Không phải vì tôi là đứa con quá hoàn hảo, không phạm sai lầm gì mà là mẹ quá hiền từ, nhân hậu, không muốn tổn thương con. Thế nhưng tôi lại làm tổn thương mẹ, làm mẹ khóc.

Nước mắt của mẹ như con dao cứa sâu vào tim tôi những đường đau đớn, xót xa. Khiến tôi phải ân hận, hối lỗi. Tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ, bật khóc: – Con xin lỗi, con hứa sẽ không làm mẹ buồn nữa. Mẹ đừng khóc nhé! Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào nói: – Ừ! Mẹ cũng xin lỗi.

Sau đó, mẹ và tôi cùng vào bếp để chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Từ trong bếp vang lên những tiếng cười nói vui vẻ, mang hơi ấm xóa tan cái không khí lạnh lẽo, đau buồn…Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình bất hiếu quá. Lỗi lầm ấy tối sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Ông bà ta ngày xưa thường dạy: Cá không ăn muối cá ươn Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.

Bài học của đạo làm con ấy sẽ mãi khắc ghi trong tim tôi và trong lòng mỗi con người. Bạn thấy đấy, làm con ai cũng có lần mắc lỗi với cha mẹ nhưng nếu biết hối hận, sửa sai thì những đứa con đó vẫn là con ngoan, vẫn được cha mẹ yêu thương, vẫn giữ đúng đạo làm con. Thêm nữa, chúng ta phải kính trọng cha mẹ, vâng lời cha mẹ bởi điều dễ hiểu cha mẹ là người sinh thành ra chúng ta, không có họ nhất định sẽ không có ta.

Tôi cảm thấy thật xấu hổ với lỗi lầm đã gây ra. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi càng thêm yêu thương và kính trọng mẹ. Tôi mong mọi người hãy lấy đấy làm bài học cho mình. Bài học của đạo hiếu. Và ngay lúc này, trong tôi lại vang lên những dòng thơ tha thiết: Hãy quên đi những lo âu mẹ nhé. Đừng buồn phiền quá thể vì con.

Tham Khảo 💧 Nhận Thẻ Cào 100k Miễn Phí ❤️ Card Viettel Mobifone

Văn Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Chi Tiết – Bài 7

Văn Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Chi Tiết được nhiều bạn đọc quan tâm và chia sẻ rộng rãi trên các diễn đàn văn học nổi tiếng dưới đây.

Ngày hôm nay là chủ nhật, nên em dành thời gian dọn dẹp lại bàn học của mình. Chợt em tìm thấy trong góc phòng một chiếc hộp nhỏ, trong đó đựng một chú lật đật bị vỡ ở một bên thân. Nhìn chú, em lại nhớ về một lần nói dối khiến mẹ phải buồn xảy ra vào năm ngoái.

Lúc đó, em đang ngồi xem ti vi ở trong phòng khách, nhưng chẳng có chương trình gì thú vị cả. Vậy nên em đã chạy vào phòng bố mẹ để chơi. Trong lúc em loay hoay xem chiếc hộp nhạc, thì vô tình làm rơi chú lật đật xuống đất. Cú rơi không quá mạnh, nhưng làm một bên thân chú bị vỡ ra. Khi đó, em hoảng hốt vô cùng, bởi em biết đó là món quà của một người bạn ở xa tặng mẹ. Lâu nay vẫn được mẹ giữ gìn cẩn thận. Thế là, em đã lấy một miếng băng dính, dán lại mảnh vỡ đó, đặt chú lật đật vào vị trí cũ rồi chạy về phòng.

Tối hôm đó, em ăn cơm, học bài rồi đi ngủ trong sự thấp thỏm và lo âu, vì sợ bị phát hiện. Nhưng em cũng không đủ can đảm để nói ra sự thật. Ngày hôm sau lúc đi học về, nhìn thấy mẹ ngồi xem ti vi trong phòng khách, em có một thoáng ngập ngừng. Nhưng rồi em vẫn chào mẹ với giọng điệu như hằng ngày rồi ngay lập tức trở về phòng.

Ngồi trên bàn, em liên tục tự trách bản thân mình: Sao mày lại hèn nhát vậy, mày quên hết những bài học mà cô giáo đã dạy rồi ư? Quên đi sự tin tưởng của bố mẹ dành cho mày ư? Em cứ ngồi dằn vặt bản thân như vậy mãi một lúc, rồi cuối cùng, em lấy hết can đảm để nhận lỗi với mẹ.

Khi em thú nhận sự thật với mẹ, đôi mắt cứ nhìn thẳng xuống đất, không dám nhìn mẹ. Nghe em trình bày xong, mẹ gọi em ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt mẹ, rồi nói: “Mẹ rất vui vì con đã dám nói cho mẹ sự thật. Ngay tối hôm qua, mẹ đã phát hiện ra mảnh vỡ của chú lật đật rồi. Và nhìn ánh mắt con là mẹ đã hiểu ra sự việc.

Mẹ chỉ chờ con nói cho mẹ điều đã xảy ra mà thôi. Thực sự, suốt đêm qua đến nay mẹ đã rất buồn, vì nghĩ rằng con của mẹ không phải là người trung thực. Nhưng hành động này của con đã khiến mẹ vui lắm. Vì con của mẹ thật dũng cảm”. Nói rồi, mẹ cười dịu dàng vuốt lấy tóc em.

Sau sự kiện lần đó, mẹ định vất chú lật đật bị hỏng đi. Nhưng em đã xin lại, cất vào một chiếc hộp để giữ nó làm kỉ niệm. Để mãi không quên lần lỡ khiến mẹ phải buồn này. Em luôn tự nhủ, sẽ mãi luôn là một người con trung thực, ngoan ngoãn để mẹ luôn được vui vẻ.

Gợi Ý 🌵 Nhận Thẻ Cào 50k Miễn Phí ❤️ Kiếm Thẻ Cào Free

Văn Mẫu Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn – Bài 8

Văn Mẫu Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn giúp các em có thể học hỏi được cách diễn đạt bài văn logic và cách dùng từ ngữ sáng tạo.

Tôi từng phạm rất nhiều lỗi từ nhỏ đến lớn, nhiều lúc tôi cũng chẳng hiểu bản thân tôi mắc lỗi một lần thì sẽ không lặp lại lỗi đó lần nào nữa, nhưng tôi sẽ phạm một lỗi khác, cứ như vậy tuổi thơ của tôi có cả ti tỉ thứ lỗi từ ngơ ngáo đến có chủ đích, và lần nào nó cũng khiến tôi nhớ mãi.

Năm ấy tôi học lớp 5, chính xác là vào kỳ 2 của lớp 5, cái khoảng thời gian mà ai cũng bảo là quan trọng phải cố gắng học hành để được lên cấp hai bước tiếp con đường học tập. Thực tế tôi cũng nhận thức được điều ấy, bởi xung quanh tôi có không dưới hai đứa bạn đã bỏ học, đứa thì nhà nghèo, đứa thì nhà xa trường quá, buồn hơn là có đứa vì học đúp tận ba năm liền, chán rồi không theo học nữa, tất cả đều chưa biết được ngưỡng cửa cấp hai có bao nhiêu điều mới lạ ra sao.

Thế nhưng tôi vẫn bỏ học theo lũ bạn đi chơi, buổi ấy chúng tôi có tiết học phụ đạo ban chiều, chẳng hiểu nổi tôi và đám bạn thân nghĩ gì mà đồng loạt viết giấy phép, ngụy tạo cả chữ ký phụ huynh để lên bàn cô rồi rủ nhau đi ra suối chơi, sau đó hái ổi rừng, chơi cả trò đám cưới giả. Đợt ấy cô giáo của chúng tôi hình như cũng biết chúng tôi trốn học thế nhưng cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi chúng tôi phạm lỗi lần đầu.

Mẹ tôi cũng không biết chuyện, thế nhưng không hiểu sao mẹ cứ dặn dò tôi học tốt, không được noi gương đám bạn bỏ học đi chơi, rồi đặc biệt mẹ còn dặn dò tôi tránh mò ra ao hồ sông suối, mẹ bảo số tôi không được gần nước. Nghe mẹ ân cần thế mà tôi thấy mình tồi tệ quá, mẹ không biết nhưng không phải có trời biết, đất biết tôi biết và đám bạn tôi biết ư? Thật sự tôi thấy xấu hổ với chính bản thân mình, nhiều lúc ham chơi mà không nghĩ gì đến hậu quả.

Thế nhưng loại bỏ học trốn đi chơi cũng là một trải nghiệm, dù là sai lầm, từ đó trở đi tôi đã không còn bỏ học và liều lĩnh như vậy nữa, có đôi lúc cái sai của mình bản thân mình cũng tự nhận thức được, điều đó giúp chúng ta tự hoàn thiện bản thân mình hơn.

Đọc Thêm 🌵 Thẻ Cào Miễn Phí ❤️ Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Hay Nhất – Bài 9

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Hay Nhất với nhưng câu văn chân thành và giàu cảm xúc.

Đã có ai tự hỏi “Mình đã bao nhiêu lần làm cho bố mẹ buồn?” Riêng tôi là một đứa con mà chính bản thân mình tôi cảm thấy mình chẳng ngoan ngoãn là mấy bởi tôi đã hơn một lần làm cho bố mẹ mình buồn. Tuy thời gian đã trôi qua được hơn một năm nhưng tôi không thể nào quên được cái lỗi lầm ấy, lỗi lầm khiến cho bố mẹ tôi phải phiền lòng vì tôi.

Đó là một buổi chiều oi ả khi đã hết cơn nắng nóng nực lúc ban trưa. Cũng như mọi lần hôm qua tôi nhận được thông báo chiều nay ba giờ mười lăm phải ra trường tậptrung để nghe triển khai về hoạt động ngày hè của trường. Cũng như mọi lần tô ixin phép bố mẹ cùng lũ bạn tung tăng đến trường.

Chúng tôi tập trung nghe cô giáo phổ biến và hướng dẫn tầm hơn một tiếng sau đó chúng tôi được về. Trên đường đi học về tôi cùng lũ bạn đã dí dủm nhau hẹn hò đi lên hiệu sách Tiền Phong – một hiệu sách cách trường tôi khoảng tầm hơn một cây số, chúng tôi năm bảy đứa cùng nhau đi bộ lên đó vào thăm thú vài đồ lưu niệm và nô đùa đọc sách đến quên hết cả thời gian.

Lúc sau tôi chợt nhìn đồng hồ và nó đã điểm sáu giờ hai ba phút. Tôi cùng đám bạn tá hoả chạy về nhà. Khi về tới nhà là lúc mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp. Tôi nhón từng bước chân chuồn nhanh vào phòng của mình.Tôi vội vàng tắm rửa thật sạch sẽ tồi tỉnh bơ xuống nhà chuẩn bị ăn cơm cùng gia đình. Dường như cả bữa cơm không thấy bố mẹ đả động gì đến việc tôi về mấy giờ điều đó lại càng làm tôi có vài phần lo lắng và tự hỏi chả nhẽ bố mẹ biết mình đi chơi?

Hay là bố mẹ không biết gì và cứ ngỡ mình tập trung về muộn là thật. Sau khi dọn dẹp bát đũa bỗng mẹ gọi tôi ra bàn ăn và nhẹ nhàng hỏi tôi con đi đâu về muộn? Tôi lúc ấy vẫn trả lời là tôi đi tập trung và dọn vệ sinh lớp học nên mới về muộn vậy. Mẹ tôi hỏi lại vẫn nguyên câu hỏi lúc ban đầu. Tôi bỗng lung túng rồi im lặng. Mẹ đã có chút cáu và nói rằng tôi đã nói dối mẹ tồi tệ hơn mẹ tôi đã cho tôi cơ hội để thành thật mà tôi vẫn chối.

Mẹ bảo rằng lúc bọn tôi đi chơi thì bố của cái Minh bạn tôi đã qua trường không thấy ai và quay đến nhà tôi hỏi han mẹ tôi xem bọn tôi có chơi ở nhà tôi hay đi đâu mẹ tôi có biết không. Lúc nghe mẹ nói vậy tôi đã gật đầu nhận lỗi mình đi chơi mà không về xin phép mẹ và cũng nói dối khi mẹ hỏi. Khi mẹ bắt tôi đứng góc tường hai tiếng suy nghĩ về những gì tôi đã làm.

Lúc đó tôi cảm thấy rất tức và đã vùng vằng làm theo.Tôi đã nghĩ rằng chỉ là lần đi chơi có gì đâu và tôi cũng đã về nhà toàn vẹn không mảy may mất một sợi long tơ. Sau khi đứng hết hai tiếng mẹ đã đi xuống bảo tôi về phòng ngủ. Được một lúc tôi nhắm mắt mẹ cứ ngỡ là tôi ngủ rồi, mẹ nhẹ nhàng đivào phòng và nắm bóp chân tôi. Mẹ nhỏ nhẹ thì thầm “chắc hôm nay con mệt rồi phải không? Mẹ xin lỗi vì đã phạt con. Nhưng mẹ cần con nhớ đó là việc làm sai.

Nếu nhớ may con bị làm sao thì mẹ biết phải làm thế nào? ” Khi nghe những lời nói ấycủa mẹ thì quả thật, lúc đó tôi đã rất hối hận. Giá như mình đi tập trung về luôn, giá như kể có muốn đi chơi thì mình nên về xin phép mẹ, giá như lúc mẹ hỏi mình trả lời mẹ thật luôn.

Sau lần đó tôi đã có một bài học nhớ đời, Tôi đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm đó thêm một lần nào nữa.Và tôi cũng tự nhủ với mình là phải cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ. Qua đây tôi cũng khuyên các bạn rằng đừng bao giờ làm bố mẹ hay những người xung quanh các bạn phải buồn, nếu không một ngày nào đó người phải hối hận sẽ là chính các bạn đấy.

Chia Sẻ 🌵 Thẻ Viettel 500k Miễn Phí ❤️ Card Viettel 500k Chưa Cào

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Ấn Tượng – Bài 10

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Ấn Tượng, cùng đón đọc bài văn hay và để lại nhiều cảm xúc cho người đọc sau đây nhé!

Em còn nhớ như in hồi ức về ngày hôm đó. Năm đó em mới học lớp 4. Một ngày với thời tiết tuyệt đẹp và ngày đó cũng là ngày diễn ra lễ hội lớn trên phố huyện, đó là một lễ hội rất lớn được tổ chức hàng năm và kéo dài hẳn 8 ngày. Mọi năm, em thường được mẹ đưa đi, năm nay cũng vậy, mẹ đã cho em đi chơi hội vào ngày mùng 6, ngày hôm đó quả thực rất vui. Lễ hội có rất nhiều hoạt động, mẹ cho em đi thăm quan, mua cho em rất nhiều đồ ăn và đồ chơi đẹp, em cảm thấy vui vô cùng.

Tuy nhiên, hai hôm sau, vào ngày hội chính, em lại được các bạn cùng lớp rủ tiếp đi chơi hội. Lúc đầu em cũng khá sốc khi nghe được lời đề nghị đó vì tôi cũng tự thấy rằng mình còn nhỏ, sao có thể đi chơi xa nhà như vậy mà không có người lớn đi cùng. Nhưng rồi tôi cũng nhanh hiểu rằng, các bạn ấy đều rất bạo dạn vì trong khi các bạn ấy biết đi xe, còn em lên lớp 6 rồi mà chưa biết đi xe đạp.

Em ầm ừ nói rằng cần phải hỏi ý kiến mẹ, xem mẹ tôi có cho đi không thì em mới có thể đi. Khi đi học về em cũng hỏi ý kiến mẹ, dường như mẹ nghĩ em đùa, mẹ vừa cười vừa nói với em là tất nhiên không được rồi, sẽ rất nguy hiểm đó. Em dường như không chút để tâm đến lời mẹ nói. Sau đó, vì sự rủ rê của bạn bè mà em cũng cứ vô tư tự ý đi chơi mà không có sự đồng ý của mẹ cũng như mẹ không hề biết về điều này.

Và điều tệ hại đã xảy ra, em ngồi sau xe của một bạn khác, những đứa con nít rủ nhau đi chơi xa. Tại nơi lễ hội khách đến quá đông, chúng em còn tưởng chừng có lúc lạc nhau, may mắn thay chúng em cũng tập trung lại được với nhau.

Nhưng lại có một sự cố xảy ra, một bạn trong số chúng em khi ra về đã phát hiện ra xe đạp của mình bị mất, cũng vì là những người đi cùng, có liên quan, chúng em bắt buộc phải ở lại để kiểm tra. Đến tận tối muộn, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết rõ ràng, chúng em càng thêm lo lắng. Nhưng quan trọng hơn, điều khiến cho chúng em lo lắng là nhất định ở nhà, bố mẹ chúng em hẳn đang rất lo lắng cho chúng em.

Thật vậy, ở nhà, vì đã tối muộn, các phụ huynh cũng đang đi hỏi tìm chúng em khắp nơi. May sao có một bạn trong nhóm, đáng lẽ ra sẽ cũng đi chơi hội với chúng em nhưng nhà bạn ấy có việc đột xuất nên không đi được, bạn ấy nói chuyện với bố mẹ chúng em và cuối cùng nhờ đó, mọi người tìm thấy chúng em tại nơi lễ hội.

Em đã thấy có lỗi với mẹ rất nhiều vì những hành động dại dột của mình. Em cũng thấy mẹ dường như rất buồn, nhưng cũng không hề la mắng em, điều đó càng khiến em cảm thấy có lỗi hơn. Mẹ khuyên bảo em rất nhẹ nhàng, phân tích cho em điều tệ hại của việc nói dối và không cần dẫn chứng đâu xa, đó chính là từ ngay sự việc vừa xảy ra với em. Mẹ nói mẹ không trách em vì những bồng bột trẻ dại nhưng mẹ mong em có thể hiểu được điều này, coi đây là một bài học, biết rút kinh nghiệm để không mắc sai lầm tương tự nữa.

Em biết ơn những lờ khuyên chân thành của mẹ rất nhiều, thấy có lỗi rất nhiều vì sự trẻ dại của mình. Em sẽ ghi nhớ bài học này và những lời chỉ dạy của mẹ, sẽ không bao giờ để mẹ phải buồn lòng vì em nữa.

Tham Khảo 🌿 Thẻ Viettel 200k Miễn Phí ❤️ Card Viettel 200k Chưa Cào

Bài Văn Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Chọn Lọc – Bài 11

Bài Văn Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Chọn Lọc từ SCR.VN và chia sẻ đến các bạn đọc quan tâm sau đây.

Suốt các năm học từ lớp 1 cho tới lớp 7, em vẫn luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi. Bố mẹ không nói nhưng em biết bố mẹ tự hào về em nhiều lắm. Thậm chí năm lớp 5, em còn được ở trong đội tuyển đi thi học sinh giỏi thành phố và đã đạt giải Nhì. Sau đó, em nghiễm nhiên được vào học lớp chọn của trường cấp 2 nổi tiếng trong thành phố. Không chỉ có bố mẹ mà ông bà rồi các bác ai cũng đem em ra làm tấm gương học tập cho các bạn nhỏ khác noi theo.

Em khi ấy cũng có đôi chút tự hào về bản thân mình. Tuy nhiên, em không vì thế mà chủ quan, chểnh mảng trong việc học. Ngược lại, những năm học đầu cấp 2 em vẫn luôn nỗ lực mỗi ngày. Năm em học lớp 6, cô giáo còn gọi em vào đội tuyển Văn của trường. Chính vì vậy mà em lại càng chăm chỉ học hơn. Tuy nhiên, đến năm học lớp 8, em bắt đầu mải chơi và chểnh mảng chuyện học hành.

Trước đây gần như em chỉ biết có học. Nhà cũng có máy tính kết nối internet nhưng em chỉ sử dụng khi cần tìm kiếm tài liệu nào đó hoặc tìm đề thi để tự ôn luyện. Em nhớ ngày hôm ấy, Trang là cô bạn thân sống gần nhà của em đã rủ em vào tiệm internet để chat chit. Lúc đầu em cũng không muốn vào nhưng vì nể bạn nên đã đồng ý vào và ngồi bên cạnh. Thấy bạn mở cái gì đó lên sau đó có rất nhiều tin nhắn đến. Bạn bắt đầu chat với người này, người kia.

Khi em hỏi Trang rằng Trang có quen họ không thì Trang nói đây toàn là những người bạn Trang quen trên mạng chứ chưa gặp bao giờ. Trang để cho em đọc những đoạn chat, kể cho em nghe về người này, người kia. Bỗng dưng em thấy việc trò chuyện với những người xa lạ hấp dẫn vô cùng. Mình có thể thoải mái tâm sự mà không sợ người ta biết mình là ai. Và thế là em bắt đầu học chat.

Càng chat chit em dường như càng nghiện. Trưa nào tan học về, em cũng vào quán internet để ngồi chơi ít nhất 10 phút. Có hôm ngồi lâu quá, đi về gần đến nhà, em làm xịt lốp xe để giả vờ với bố mẹ là xe bị hỏng mà buổi trưa không có ai sửa. Bây giờ nghĩ lại chuyện này em thấy mình có lỗi với bố mẹ nhiều quá.

Chat ở nhà không thoải mái và sợ bị bố mẹ phát hiện ra nên em thường nhịn ăn sáng để có tiền ra ngồi quán net. Nhiều lần, em đã cùng với Trang trốn học thêm để ngồi quán net hết cả buổi. Bố mẹ thì không biết gì cả, vẫn cứ nghĩ là em đi học thêm đều đặn và học hành chăm chỉ lắm. Nhưng thực chất trong đầu em năm ấy chỉ toàn nghĩ đến chuyện chat chit chứ không hề có chỗ cho việc học hành.

Kể đến đây thì hẳn mọi người cũng biết kết quả học tập của em xuống dốc như thế nào. Từ một học sinh giỏi suốt 7 năm liền, em bỗng trở thành học sinh trung bình, bị loại khỏi đội tuyển, điểm số chỉ lẹt đẹt toàn 4 phẩy, 5 phẩy. Mẹ em sau khi đi học phụ huynh về đã rất thất vọng. Mẹ tức giận và mẹ đã khóc. Em cũng chỉ biết khóc và xin lỗi bố mẹ. Mẹ nói mẹ không mong em học giỏi để nở mày nở mặt mà mẹ mong em học giỏi để cuộc sống sau này của em được thuận lợi. Mẹ không muốn em phải vất vả bươn chải với cuộc sống.

Em nghe những lời mẹ thì càng cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn. Không chỉ là có lỗi với bố mẹ mà có lỗi với chính mình. Sang năm học lớp 9 này, em đã nỗ lực thay đổi mình. Em quyết tâm từ bỏ internet, không còn chat chit nữa. Em tập trung vào việc học và cũng đã được quay lại đội tuyển. Vẫn biết em còn phải trải qua mấy kì thi cấp trường, cấp thành phố thì mới được đi thi tỉnh nhưng em sẽ cố gắng hết mình. Em tự tin là em sẽ làm được.

Chuyện đã qua cho em một bài học sâu sắc. Em đã hứa với bố mẹ rằng không bao giờ mắc phải lỗi lầm nào để bố mẹ phải buồn nữa.

Chia Sẻ 🌿 Thẻ Vina Miễn Phí ❤️ Card Vina 100k 200k 500k Free

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Không Vui – Bài 12

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Không Vui, những câu văn ngắn gọn, từ ngữ chân thành, lỗi văn hấp dẫn góp phần tạo nên một bài văn kể ấn tượng.

Em rất thích trò chơi điện tử, ngặt nỗi nhà không có máy nên thỉnh thoảng vào cuối tuần, em tranh thủ đến tụ điểm chơi độ một tiếng cho đỡ thèm rồi về. Phải nói là với đám con trai, đã ngồi trước màn hình lấp lánh đủ màu là thích thú, say sưa, quên hết mọi sự.

Hôm ấy mới là thứ năm. Buổi tối, ngồi làm bài tập Toán mà đầu óc em cứ mải nghĩ về việc mình đã thua điểm trong trò chơi tấn công vào thành. Càng nghĩ càng tức vì em cho rằng mình chơi giỏi hơn bạn ấy. Không! Phải tập dượt cho thành thạo để chiến thắng, để “dằn mặt” cho Hùng đỡ “kiêu”. Trong óc em chợt nảy ra một ý. Em đứng lên, gấp sách lại rồi nói với mẹ:

Mẹ ơi! Bài Toán này khó quá! Mẹ cho con sang nhà Hùng để hỏi, mẹ nhé! Mẹ đồng ý và dặn em về sớm. Như con chim sổ lồng, em chạy vụt đi. Nhà Hùng ở cuối phố, cách nhà em chỉ vài trăm mét. Qua mấy điểm chơi điện tử, chỗ nào cũng lố nhố người. Lấm lép nhìn quanh, không thấy ai quen, em rẽ vội vào. Em chơi lại trò tấn công vào thành. Một lần, hai lần, ba lần… Số điểm cứ tăng dần, tăng dần cho tới lúc hơn được điểm của Hùng mới thôi.

Em say sưa và phấn chân lạ lùng, quên cả thời gian. Chợt một bàn tay vỗ nhẹ vào vai khiến em giật mình: Nghỉ thôi cháu! Khuya rồi! Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Đã hơn mười giờ rồi ư?! Chết thật!

Em vội vàng bảo: Bạc tính tiền cho cháu!

Sáu ngàn. Cháu đã chơi hai tiếng rồi đấy! Lục hết các túi chỉ có bốn ngàn, em bôi rồi không biết làm sao, đành năn nỉ: Bác cho cháu nợ hai ngàn, mai cháu trả! Lần sau có tiền thì chơi, không tiền thì thôi, đừng thế nữa nghe cu cậu!Em nóng bừng cả mặt vì ngượng nhưng đành chịu. Bác ấy đâu có nói sai. Bước xuống lòng đường, cơn gió đêm mát lạnh làm cho em tỉnh hẳn. Niềm phấn khích lúc nãy chợt tan biến và nỗi lo ập đến. Trời ơi! Biết nói với bố mẹ thế nào đây?

Đầu óc rối bời, vừa đi vừa tìm cách đối phó nhưng nghĩ mãi không ra. Bất chợt có tiếng xe máy dừng ngay bên cạnh và giọng nói nghiêm khắc của bố em cất lên: Toàn! Lên xe mau! Hai đầu gối bủn rủn, em đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:

Bố! Bố… đi tìm con ư?!

Phải! Mẹ bảo là con đến nhà Hùng làm Toán và bố đã đến đó đế đón con. Giọng bố lạnh lùng nhưng em biết là bố đang kìm nén cơn giận dữ. Một nỗi sợ hãi ghê gớm khiến em choáng váng. Như một cái máy, em leo lên xe để bố chở về nhà. Biết không thề nào biện bạch cho hành động dại dột của mình, em đã nói thật mọi chuyện cho ông bà, bố mẹ nghe. Ông gọi em đến gần và nhẹ nhàng khuyên nhủ:

Tuổi trẻ thường hiếu thắng nhưng cháu đừng cay cú hơn thua với bạn như thế! Chơi để giải trí thì được, chứ đam mê đến xao nhãng học hành thì không nên, cháu ạ!

Em xin lỗi gia đình và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Thời gian trôi qua, em cố gắng giữ lời hứa, tập trung vào việc học hành. Do đó mà kết quả học tập khá lên nhiều. Bố mẹ vui vẻ cho phép em mỗi sáng chủ nhật được chơi trò chơi điện tử hai tiếng đồng hồ. Tất nhiên là em không quên rủ Hùng – người bạn thân thiết cùng đi. Câu chuyện ấy đã cho em một bài học nhớ đời: Sự dối trá chỉ đem lại những hậu quả xấu mà thôi.

Đọc Thêm 🌿 Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí ❤️️ Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Lớp 6 – Bài 13

Với đề Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Lớp 6 giúp các em có thể luyện tập được kĩ năng viết của mình.

Từ trước đến nay bố mẹ vẫn luôn hài lòng vì những gì mà mà em làm. Nhưng có một lần, em đã khiến cho bố mẹ buồn lòng và lo lắng. Mỗi khi nhớ đến việc làm đó, em lại cảm thấy xấu hổ và tự hứa với bản thân mình rằng sẽ cố gắng không để bố mẹ phải buồn phiền khi nghĩ về mình nữa.

Hôm đó, vào một buổi trưa hè oi bức, cái nắng miền Trung như đổ lửa khiến cho gương mặt ai cũng mệt mỏi. Bố mẹ và em gái đều đi nghỉ ngơi, chiều bố mẹ còn đi làm, và nhiệm vụ của em là trông chừng em gái. Em gái em mới được 3 tuổi nên phải có người trông, vì chẳng may em đi lạc đâu không ai biết.

Em đã nhận trách nhiệm trông chừng em gái nhưng trưa hôm đó thằng Tý ở lớp đã rủ em đi bắn chim. Em quên mất trách nhiệm mà bố mẹ đã giao, nên hí hửng nhận lời thằng Tý đi bắn chim. Trong đầu chẳng mảy may nghĩ đến lời bố mẹ đã nói. Có lẽ đứa bé lớp 6 lúc ấy còn mải chơi hơn là nghe theo lời của bố mẹ.

Em ngồi sau xe đạp của thằng Tý sang làng bên cạnh, ở bên đó có một cái đồi lớn, rất nhiều cây và nhiều chim. Em đã bị hút hồn với khung cảnh nơi đây và say mê với trò bắn chim cùng thằng Tý. Hai đứa hì hục, rượt đuổi nhau trên đồi để bắn chim. Em bắn trượt mấy phát nhưng cũng bắn được mấy con chim. Thằng Tý bảo chim này mà nướng với lá bưởi thì thơm ngon lắm. Chỉ nghĩ đến được ăn thịt chim nướng lá bưởi do bố làm mà em đã thấy thích thú.

Bống nhớ đến bố, em mới cuồng cuồng nhớ ra việc bố mẹ giao trọng trách trông em. Em cuống quýt nói với thằng Tý và hai thằng hồng hộc đạp xe về nhà. Về tới nhà thì đã 3h chiều. Em thấy bố mẹ ngồi ở cửa, gương mặt vừa lo lắng, vừa tức giận. Khi thấy em và thằng Tý đứng trước cổng, mẹ em quát “Đi đâu mà bây giờ mới về, không nghe bố mẹ dặn gì sao”. Trong lúc mẹ nói thì bố vẫn im lặng. Em sợ nhất những lúc bố im lặng.

Thằng Tý thấy không khí căng thẳng nên đã bỏ mấy con chim bắn được và đạp xe nhanh về nhà. Em vẫn đứng trơ ra đó, rồi chầm chậm bước vào nhà.

Bố vẫn giữ gương mặt đó, bố tức giận vì những gì bố mẹ dặn mà em lại không nhớ đến, chỉ mải chơi. Vì em mải chơi mà bố mẹ đã lỡ mất việc quan trọng. Mẹ cứ quát em mãi, cuối cùng bố cũng cất tiếng, rất nhẹ nhưng lại có sức nặng “Lần sau bố mẹ dặn gì thì nhớ lấy, con đi thế lỡ có chuyện gì thì làm sao. Con cũng lớn rồi, đừng để bố mẹ lo lắng như thế nữa”.

Nghe lời bố nói, em chỉ cúi mặt, nước mắt ngắn dài cứ chảy ròng ròng trên má. Mẹ bảo nín đi, bố cũng bảo đừng khóc nữa. Lần sau đừng làm bố mẹ phiền lòng và lo lắng như thế nữa.

Em biết bố mẹ đã không còn giận nữa nhưng em rất xấu hổ và tự vấn lương tâm trong suốt buổi tối hôm đó. Em hứa từ nay sẽ không mải chơi, không làm phiền lòng bố mẹ nhiều như vậy nữa. Vì em yêu bố mẹ.

Tham Khảo ❤️️ Nạp Thẻ Mobi Miễn Phí ❤️️ Cách Nạp, Tặng Thẻ Mobi Free

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Với Bố Mẹ Lớp 8 Hay – Bài 14

Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Với Bố Mẹ Lớp 8 Hay nhất được SCR.VN chia sẻ đến các bạn đọc sau đây.

Đó là một ngày đầy ý nghĩa đối với tôi. Một ngày tôi không thể quên. Câu chuyện như sau:

Hôm đó, ba mẹ tôi được nghỉ nên đưa chị em tôi về quê thăm ông bà. Tôi rất háo hức. Không biết dạo này ông bà thế nào? Gặp tôi chắc ông bà mừng phải biết Bên đường, những hàng tre xanh ngắt. Xa xa, những bác nông dân đang làm đồng. Đi thêm một đoạn nữa, lấp ló sau bụi cây bàng già là ngôi nhà cổ xưa của ông bà tôi. Gặp nhau, mọi người mừng rỡ, tíu tít chào hỏi. Tôi nhanh chóng cất đồ rồi chạy ra sân chơi với bọn trẻ con. Chơi được một lúc thì chán, chúng tôi cùng thi nhau nghĩ ra những trò chơi mới.

Chợt có đứa nói: “Chị Thuỳ Anh bày trò chơi trên thành phố cho bọn em chơi đi”. Tôi nghĩ một lúc rồi nói với lũ trẻ: “Chúng ta chơi trò trêu gà đi”. Bọn trẻ có vẻ không hài lòng. Tôi bực mình: “Đứa nào không chơi thì cút”. Nghe thế, chúng sợ sệt vội hò nhau chia thành hai phe chơi trò đuổi bắt gà. Thấy chúng tôi chơi trò này, bà cũng không hài lòng, bảo: “Thôi, các cháu chơi trò khác đi, gà nhà ta dạo này yếu lắm”. Nghe thấy thế, tôi bực mình cả với bà và bảo chúng cứ chơi tiếp.

Một lúc sau, tôi thấy một chú gà nằm lăn ra đất. Tôi tưởng nó ngủ, hoá ra không phải, vì mệt quá, nó đã chết. Tôi sợ hãi cùng bọn trẻ đi tìm một cái hộp chôn chú gà xuống đất. Sau đó, ai về nhà nấy, coi như không có chuyện gì. Buổi tối, khi ăn cơm, ông tôi nói với cả nhà: “Nhà mình bị mất một con gà. Không hiểu nó chết ở đâu hay ai bắt mất?”. Tôi im lặng coi như không Ịbiết. Ăn cơm xong, tôi cùng chị chuẩn bị đồ đạc để mai về thành phố sớm.

Đêm đó, tôi ngủ không yên. Sáng sớm, bà vào đánh thức chị em tôi dậy. Ông bà và bọn trẻ con tiễn chị em tôi ra tận đầu làng. Tôi thấy hối hận quá. Tôi quay lại ôm chầm lấy bạ: “Cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ nghe lời bà”. Ông bà xoa đầu tôi, mỉm cười: “Cháu biết nhận lỗi thế là tốt. Thôi về đi kẻo muộn”. Tôi như trút được một gánh nặng, chào ông bà và chay ra xe.

Sau chuyện đó, tôi hiểu rằng cần phải lắng nghe những gì người lớn khuyên bảo, cần phải biết dũng cảm nhận lỗi và sửa chữa lỗi lầm.

Gợi Ý ❤️️ Nạp Thẻ Viettel Miễn Phí ❤️️ Cách Nạp, Tặng Card Viettel Free

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Khiến Mẹ Buồn Lớp 9 – Bài 15

Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Khiến Mẹ Buồn Lớp 9 là đề tài rất thường hay gặp trong chương trình học của các em học sinh.

Tuổi thơ bồng bột nông nổi đã để lại cho chúng ta nhiều kỷ niệm và cũng là những lần phạm lỗi rất ngây thơ và đáng nhớ, bởi chúng ta luôn nghĩ người lớn không biết nhưng thực tế chỉ cần liếc sơ họ đã biết chúng ta làm sai rồi. Bản thân tôi cũng đã từng như thế, tôi đã từng phạm phải một lỗi mà đến giờ nghĩ lại thấy bản thân sao ấu trĩ và trẻ con thế.

Ngày ấy, tôi đang học lớp 4 tuy gia đình chưa được coi là khá giả nhưng tôi cũng được mẹ cho đi học thêm ở nhà cô. Tôi đi học được vài tháng đầu tiên, ngày nào tôi cũng đến lớp đầy đủ, tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng. Tôi vốn có tiếng là đứa chăm chỉ, ngoan và học giỏi, nên rất được thầy cô bạn bè yêu quý, kể cả cô giáo dạy thêm cũng quý tôi lắm, thế nên mẹ lại càng tin tưởng tôi hơn, tôi biết mẹ tự hào vì tôi nhiều lắm. Thế nhưng tôi lại có lỗi với cả mẹ và cô, tôi đã phụ sự tin tưởng của họ dành cho tôi.

Nhà tôi nghèo thế nên tôi không có được những thú vui như chúng bạn, tôi không bao giờ có tiền tiêu vặt, những lúc tôi ở lại trường để học cả ngày mẹ sắm cho tôi chiếc cặp lồng để mang cơm ở nhà đi theo. Nhìn những đứa bạn trưa trưa được đi ra quán ăn vặt, mua này mua nọ, đôi lúc tôi thấy tủi thân lắm, tôi càng thu mình lại hơn. Đỉnh điểm là việc tôi rất thích đọc truyện, những cuốn truyện tranh Đô-rê-mon mà mấy đứa trẻ chúng tôi ham vô cùng, một đứa có là chuyền tay nhau đọc đến cũ mèm.

Và vì quá thích, tôi đã lén lấy tiền đóng học thêm mẹ cho tôi, khi ấy là 150 ngàn đồng, để đi mua những cuốn truyện mà tôi hằng ao ước, tôi muốn một lần được hãnh diện với bè bạn. Thế nhưng khi cầm những cuốn sách mới coóng trên tay, và số tiền lẻ còn thừa tôi thấy hối hận vô cùng, và cũng sợ hãi nữa, rồi tiền đâu để đóng học, rồi lỡ mẹ biết thì phải làm sao,… Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu khiến tôi vô cùng hoang mang và mệt mỏi.

Tôi biết tôi sai thật rồi, tôi có lỗi với mẹ nhiều lắm, tôi bật khóc hu hu vì tủi thân vì thương mẹ, nghĩ ghét cái sự ngu xuẩn của mình, khiến mẹ đau lòng. Những đồng tiền ấy không phải để tôi phung phí, không phải để tôi làm mẹ tôi buồn như vậy, miệng tôi lí nhí xin lỗi mẹ trong tiếng sụt sùi. Mẹ nhìn tôi, rồi nói một câu mà tôi nhớ mãi: “Mẹ vẫn luôn tin tưởng con như vậy, mẹ chỉ mong con học thật tốt mà chưa nghĩ đến việc con cũng có những thú vui và sở thích, nhưng gia đình mình…”, rồi mẹ không nói tiếp.

Chuyện đã qua thật lâu nhưng tôi vẫn nhớ mãi, nó là một bài học vô cùng sâu sắc khiến tôi nhớ mãi không quên, vì vậy tôi càng cố gắng học tập để bù đắp lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Tôi luôn nghĩ rằng lỗi lầm là để khiến chúng ta trưởng thành chứ không phải là để khiến chúng ta phải sống trong tội lỗi, tương lai còn ở phía trước mong rằng các bạn đã từng phạm lỗi hãy sống tốt hơn, đừng bao giờ để cha mẹ phải khóc vì bạn nhé, vì học đã quá cực khổ rồi.

Chia Sẻ 💧 Nạp Thẻ Vina Miễn Phí ❤️️ Cách Nạp, Tặng Card Vina Free

Viết một bình luận