Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Lớp 7 ❤️️ 23+ Bài Hay Nhất ✅ Các Mẫu Văn Đặc Sắc Được SCR.VN Chọn Lọc Sau Đây.
Dàn Ý Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Lớp 7
Dàn Ý Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Lớp 7 chi tiết sau đây sẽ giúp các em học sinh triển khai bài văn logic, mạch lạc.
Mở bài
- Mở bài trực tiếp: giới thiệu về sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ phiền lòng.
- Mở bài gián tiếp: dẫn dắt kể về hoàn cảnh khiến em gợi nhớ về một lần đã khiến bố mẹ phải buồn phiền ở trong quá khứ. Từ đó dẫn vào phần thân bài kể về sự việc đó.
Thân bài: Kể lại diễn biến của sự việc em đã lỡ gây ra khiến bố mẹ phiền lòng, chú ý:
- Kể lại sự việc đã diễn ra theo trình tự thời gian (cái gì diễn ra trước thì kể trước, cái gì diễn ra sau thì kể sau).
- Sắp xếp câu chuyện kể theo mô tip nguyên nhân xảy ra sự việc – diễn biến sự việc – kết quả sự việc.
- Nêu những cảm xúc, suy nghĩ (buồn bã, hối hận…) của em sau khi diễn ra sự việc ấy.
- Em đã làm những gì để khắc phục lỗi lầm của mình (bằng lời nói và hành động cụ thể…)
- Thái độ của bố, mẹ sau khi em thể hiện sự hối lỗi của mình.
Kết bài: Suy nghĩ, bài học mà em rút ra được sau sự việc mà em đã kể.
Xem Thêm ❤️️ Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Hay Điểm 10
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Bằng Một Đoạn Văn – Bài 1
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Bằng Một Đoạn Văn, cùng đón đọc ngay nhé!
Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta không tránh khỏi việc mắc lỗi lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Kỉ niệm em nhớ nhất là trong một lần sắp đến kì thi, vì không nghe lời cha mẹ em đã mải đi chơi nên điểm thi học kì môn Toán của em đã rất thấp. Cô giáo yêu cầu em đưa bài thi để cho cha mẹ nhận xét. Lúc đưa bài thi thực sự em đã rất lo lắng, em không biết phải đối diện với bố mẹ như thế nào. Trên đường về nhà, tâm trạng em nặng trĩu, tự trách bản thân mình đã không thực sự cố gắng.
Nhưng khi đưa bài kiểm tra ra, bố đã nhẹ nhàng phân tích cho em hiểu, em cần phải cố gắng và nỗ lực để đạt kết quả học tập tốt hơn. Bố mẹ hàng ngày đi làm việc rất vất vả để em có cuộc sống đầy đủ, được học hành như bao bạn bè. Em đã thực sự rất hối hận và tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ mải chơi, cãi lời bố mẹ để làm bố mẹ phải phiền lòng về mình.
Tìm Hiểu ❤️️ Kể Về Một Việc Tốt Mà Em Đã Làm Khiến Bố Mẹ Vui Lòng ❤️️ Ngắn
Đoạn Văn Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Làm Bố Mẹ Buồn Ngắn – Bài 2
Đoạn Văn Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Làm Bố Mẹ Buồn Ngắn gọn thể hiện qua từng câu văn, hình ảnh miêu tả chân thực và giàu cảm xúc.
Đó là lúc khi tôi chuẩn bị vào cấp lớp 6, một cấp học mới hẳn so với tất cả các bạn học sinh, trong đó có tôi. Đối với tôi, nhất định mọi thứ phải hoàn hảo trước những dịp đặc biệt. Có một ngày, mẹ đưa tôi đi mua các đồ dùng học tập vào lớp 6, tôi đã vô tư và không hề nghĩ đến sự thiếu thốn hiện tại của gia đình. Tôi đòi hỏi mọi thứ bằng được.
Hôm đó, sau khi mua xong sách vở, tôi và mẹ đi vào chợ, dạo quanh một vòng trong chợ nào là quần áo, giày dép, cặp sách, mũ nón, … ôi mọi thứ đều đẹp, và tôi đã đòi mẹ mua cho tôi một đôi giày, nhưng mẹ nói với tôi, lúc đó mẹ không mang đủ tiền. Bỏ ngoài tai những lời nói của mẹ, tôi nhất quyết không chịu nghe và đòi mua bằng được đôi giày đó.
Trong cơn tức giận và ích kỉ của mình tôi đã nói với mẹ tôi rằng “ mẹ nhất định không mua cho con sao? Con có đúng là con của mẹ không vậy?”. Không kiềm chế được những lời nói và cảm xúc cá nhân, tôi đã thốt lên những lời lẽ quá đáng đến mức nào? Vì một chuyện cỏn con như vậy mà tối đã vô tình làm tổn thương mẹ.
Đáp lại những lời lẽ đó là sự im lặng hồi lâu của mẹ – sự im lặng đó thật đáng sợ. Quá muộn màng về sự hối hận của tôi, tôi còn không đủ can đảm để nói câu xin lỗi mẹ lúc đó. Nếu như bây giờ, được trở lại những năm tháng đã qua đi, thì tôi sẽ không là một đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy.
Xem Thêm ❤️️ Kể Một Việc Làm Tốt Góp Phần Xây Dựng Quê Hương Đất Nước❤️️ Hay Nhất
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền 5 Đến 7 Câu – Bài 3
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền 5 Đến 7 Câu là đề bài rất thường hay gặp trong các bài kiểm tra văn.
Tôi còn nhớ năm ấy là khi tôi mới vào lớp 1. Mẹ tôi có một chiếc bình rất đẹp mà mẹ rất nâng niu và mẹ thường xuyên thay đổi các loại hoa để trang trí cho căn phòng khách. Một ngày tôi mải chơi bóng và đã lỡ chân sút một đường bóng đi thẳng vào chiếc bình. Một tiếng “choang” vang lên và chiếc bình vỡ vụn. Vì quá sợ mẹ sẽ giận và trách móc tôi đã nhanh chóng thu dọn và bịa ra lý do là tại con mèo nô đùa vờn qua và làm vỡ bình.
Khi mẹ về tới nhà và hỏi tôi, tôi cứ ấp úng mãi và đổi lỗi cho con mèo, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mà cứ lảng tránh. Sau một hổi nói lắp bắp và tránh ánh mắt của mẹ, mẹ tôi dường như nhận ra sự khác thường. Bà gặng hỏi tôi kỹ càng và khuyên tôi nói thật lòng và mở lời tha thứ cho tôi. Tôi khi ấy đã òa khóc và kể ra sự thật.
Nét thất vọng hiện rõ lên khuôn mặt mẹ. Bà buồn rầu không phải vì tôi làm vỡ bình hoa mà là vì tôi nói dối. Nhưng rồi mẹ không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng chỉ bảo, dạy dỗ tôi về tầm quan trọng của sự trung thực. Đó là bài học mà đến bây giờ khi đã khôn lớn tôi vẫn không thể nào quên được
Tìm Hiểu ❤️️ Kể Về Việc Làm Tốt Giúp Đỡ Mẹ ❤️️ 15 Bài Mẫu Ngắn Hay
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Ngắn Gọn – Bài 4
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Ngắn Gọn, cùng tham khảo bài văn sau để học hỏi thêm cách diễn đạt bài văn hay nhé!
Bố mẹ luôn là những người luôn yêu thương và hi sinh vì con cái vô điều kiện. Vì thế, em cũng rất yêu thương bố mẹ mình. Thế nhưng, đã từng có một lần em đã làm việc khiến bố mẹ rất phiền lòng. Và cũng từ hôm đó, em đã tự hứa phải thay đổi bản thân mình để bố mẹ được vui.
Sự việc đó diễn ra vào hồi em học lớp 5. Ngày hôm đó, tự nhiên không muốn đi học, nên em đã giả vờ bị đau bụng để được ở nhà. Khi bố mẹ vào hỏi thì em đã ôm bụng, giả vờ quằn quại và rên lên: “Đau quá! Đau quá!”. Thế là mẹ em gọi điện cho cô giáo xin nghỉ. Sau đó, bố định đưa em đi trạm xá, nhưng em nói là con đỡ dần rồi, nên bố mẹ em dặn dò một lát rồi cũng rời đi làm. Khi nghe tiếng đóng cổng, em liền bật dậy, sung sướng mở ti vi trong phòng khách lên để xem phim. Khi em đang vui cười xung sướng, thì chợt nghe tiếng gọi:
Nam, không phải con đau bụng hay sao? Sao con lại ngồi đây?
Em giật mình quay lại, thì thấy mẹ đang đứng ở cửa. Thì ra vì lo lắng cho em nên mẹ đã xin nghỉ và quay về nhà ngay. Lúc ấy, em cảm thấy vô cùng xấu hổ và hối hận, khi đã nói dối và khiến bố mẹ phải lo lắng. Đến trưa, khi bố về nhà, bố mẹ đã nói chuyện nghiêm túc với em. Sau đó, bố yêu cầu em viết một lá đơn cam kết sau này sẽ không bao giờ nói dối nữa.
Đến bây giờ, tờ đơn ấy vẫn được em cất cẩn thận ở trên ban học. Mỗi lần nhìn thấy nó, em lại tự nhủ lòng mình không bao giờ được làm bố mẹ phiền lòng nữa.
Gợi Ý ❤️️ Kể Lại Một Việc Tốt Em Đã Làm Để Góp Phần Bảo Vệ Môi Trường❤️️
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Hay – Bài 5
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Hay để lại nhiều cảm xúc lắng đọng cho các bạn đọc.
Ai cũng có lần mắc lỗi, nhưng có những lỗi lầm ta thật khó quên. Tôi đã có lần như vậy. Tôi mắc lỗi với mẹ, đã lâu lắm rồi mà tôi vẫn không quên.
Chuyện xảy ra vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm. Khi đó mẹ tôi là bác sĩ quân y, suốt ngày bận rộn việc cơ quan và gia đình. Hôm đó, nhìn thấy mẹ đi làm về, tôi chạy ra chào mẹ rồi chạy vội vào góc học tập để đọc nốt quyên truyện tranh Conan. Một lát sau, tôi nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà: Trang ơi, xuống quét nhà hộ mẹ đi con. Con đang bận mẹ ơi. – Tôi nói, mắt vẫn không rời quyển truyện.
Mẹ đột ngột bước vào phòng tôi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi: Sao con không quét nhà hộ mẹ mà vẫn ngồi đây đọc truyện?
Tôi phụng phịu cất quyển truyện vào ngăn bàn, lê bước xuống nhà, cầm lấy cây chổi vung tứ tung cho xong. Đồ bị rơi xuống đất tôi cũng chẳng thèm nhặt lên. Mặt tôi cau có, giận dữ. Căn phòng khách gọn ghẽ, đẹp đẽ của mẹ dưới bàn tay tôi đã bừa bộn như một bãi chiến trường. Mẹ nhẹ nhàng bảo: Con nhẹ tay thôi không hư hết đồ đạc bây giờ.
Sự bực bội trong tôi chợt bùng lên. Tôi ném cái chổi xuống đất, hét vào mặt mẹ: Thế con phải làm thế nào? Nếu mẹ không vừa ý thì mẹ tự đi mà dọn lấy.
Mẹ sững sờ nhìn tôi, vì đây là lần đầu tiên tôi cãi mẹ, sau mẹ buồn rầu nói: Nếu con không muốn làm thì thôi, từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa. Mặc dù biết là mình có lỗi nhưng tôi vẫn chạy lên phòng, khóa cửa lại, ngồi vào bàn. Tôi lấy sách vở ra nhưng không làm nổi một bài nào. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ngấn nước luôn hiện ra. Tôi đã hỗn láo với mẹ.
Trong bữa cơm buổi tối, bố hỏi vì sao tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi không trả lời được. Sự hối hận làm tôi bật khóc. Lỗi của tôi đối với mẹ là không thể chấp nhận được. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám.
Đêm hôm ấy, mẹ tôi phải đi cấp cứu. Bác sĩ nói mẹ bị cảm nặng và kiệt sức. Nhìn mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi hối hận vô cùng. Phải chăng lúc đó tôi cố giúp mẹ việc nhà thì mẹ đâu đến nỗi? Tôi nắm lấy bàn tay xương xương, gầy gầy của mẹ, nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con nhé!”.
Đã hai năm trôi qua nhưng tôi không quên được ngày hôm ấy. Giờ tôi đã là nữ sinh lớp sáu, đã trưởng thành hơn và biết giúp mẹ nhiều việc nhà. Tôi tự nhủ với lòng mình, sẽ không bao giờ được phép lặp lại lỗi lầm như thế nữa. Bởi vì, bạn biết không, nếu như chúng ta đối xử không tốt với những người thân yêu ruột thịt của mình, chúng ta sẽ cảm thấy cắn rứt và tội lỗi.
Chia Sẻ 💦 Kể Về Một Việc Tốt Mà Em Đã Làm ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Hay
Văn Mẫu Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Làm Bố Mẹ Không Vui – Bài 6
Văn Mẫu Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Làm Bố Mẹ Không Vui, những hành động cần được chấn chỉnh để các bạn trở nên tốt hơn.
Tình thương yêu của ông bà, cha mẹ đối với con cháu là vô bờ bến. Đó là những người đã có thể yêu thương, tha thứ, bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi những lúc tôi gặp khó khăn nhất. Vậy mà tôi nỡ gây ra một việc khiến bố mẹ buồn lòng. Tôi rất hối hận mặc dù câu chuyện xảy ra đã lâu rồi…
Tôi là con út trong gia đình nên rất được cưng chiều, và dĩ nhiên từ nhỏ tôi dã có ngay ý nghĩ: “Tôi sinh ra đương nhiên phải được cưng chiều, được phục vụ”. Vào một ngày nọ, tôi vừa đi học về thì gặp ngay một bà cụ ngồi trong nhà dang nói chuyện với bố mẹ tôi. Người cụ toát ra một vẻ gì đó rất nhà quê, cổ hủ, áo quần cũ kĩ, thô kệch với giỏ xách chứa toàn trái cây.
Nhìn qua tôi cũng biết là mới ở quê lên và có ngay ý coi thường. Nhưng tôi giật mình, bố mẹ đã gọi tôi ra chào bà nội. Thật lòng tôi không ngờ đây lại là bà nội của tôi. Tôi 11 nhí chào bà rồi lên lầu, không ngoái nhìn lại.
Từ khi bà lên ở nhà tôi, mọi hoạt động trong nhà đều bị xáo trộn, thường là ngày nào cũng phải nghe ba mẹ “mở máy hát”: “Con phải nhường cái này cho bà, không được mở nhạc để bà ngủ, con phải…, con phải…”. Tôi chán lắm rồi, ở nhà như bị giam. Vì thế tôi ghét cay ghét đắng bà.
Một buổi chiều, trời nắng đẹp, con nhỏ bạn gọi diện cho tôi bảo: “Ê, Thi, đi ăn kem không, tao vừa biết chỗ này ngon lắm.”, sẵn lúc không có gì làm ở nhà, tôi liền đồng ý ngay. Nhưng thật đau lòng, ba mẹ không ở nhà, làm sao có tiền đi chơi, chẳng lẽ phải xin “bà già nhà quê” đó. Không, tôi kiên quyết không chịu.
Ngay lúc đó, tôi nảy ra ý hay là lấy tiền của ba mẹ vậy, chắc họ không biết đâu. Cũng may, khi vào phòng, ở trước mặt tôi, trên cái bàn còn nguyên một tờ giấy năm chục ngàn mới tinh. Tôi liền lấy ngay số tiền đó đi chơi. Cuối cùng, tôi cũng có một buổi đi chơi tuyệt vời vói đám bạn.
Khi về, vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ hỏi: “Anh có thấy tờ năm chục để ở bàn không?”. Tôi hoảng hốt, nhưng vẫn cứ thản nhiên bước vào như không có chuyện gì xảy ra. Khi mẹ hỏi, tôi liền nói: “Con không biết mẹ mất tiền, con không lấy vì từ chiều tới giờ, con đi chơi với bạn. À hình như ở nhà còn bà nội và cô giúp việc…”. Nhưng bố mẹ tôi mắng át: “Im! Con chớ có lộn xộn!”
Bà từ trong buồng bước ra và lên tiếng: “Thôi đừng trách cứ nhau nữa, đúng là mẹ lấy đó”. Bỗng nhiên cô giúp việc lên tiếng: “Từ chiều tới giờ, bà đau lưng nằm trong buồng, con xoa bóp cho bà, chỉ thấy em Thi từ trong phòng cô cậu bước ra”. Tôi lạnh xương sống. Bô” tôi lạnh lùng quay lại hỏi: “Thi, hôm nay ba mẹ đi hết, không hề cho con tiền, lấy đâu tiền mà con đi chơi với bạn!”.
Tôi giật mình ấp úng không nói nên lời. Bấy giờ mẹ tôi mới lên tiếng: “Thôi rồi, là con rồi, mẹ thất vọng về con quá, chính mình lấy mà không tự nhận, mẹ buồn vì con đã gian dối, buồn vì con đã nói hỗn với bà…”. Đôi chân tôi run run rồi quỵ xuống, mắt tôi rưng rưng, nước mắt chảy dài. Tôi không khóc cho kẻ bị phát hiện mà tôi khóc vì lời mẹ nói, nó như hàng trăm mũi kim đâm chích vào tim tôi. Đến khi tôi nhận ra thì thật muộn màng, tôi đã bán rẻ lòng tin của mình chỉ trong một phút lầm lỡ.
Bỗng có một bàn tay dịu dàng, ấm áp ôm lấy tôi và giọng nói nhẹ nhàng, thiết tha của bà: “Thôi đừng khóc nữa, cháu biết lỗi là tốt rồi”. Rồi bà quay lại nói: “Thi à, bà tuy nghèo tiền bạc nhưng giàu lòng tự trọng. Bà rất yêu cháu, yêu rất nhiều”. Lần này, tôi òa khóc thật sự, cứ như một người vừa lạc trong rừng giờ mới thấy ánh mặt trời.
Ôi, đôi mắt bà sao nhân từ thế, lòng bà sao nhân hậu thế. Người bà của tôi đây sao, người thật hiền hậu và bao dung. Tôi yêu bà biết bao nhiêu! Vừa ôm bà, tôi vừa khóc: “Bà ơi, cháu có lỗi với bà”. Sau đó vòng tay của ba mẹ ấm áp đến nao lòng. Có lẽ, ba mẹ đã tha thứ cho tôi. Tình thương bây giờ đầy ắp cả căn nhà khiến cô giúp việc cũng bật khóc. Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy rất hối hận. Đừng nên làm những điều dại dột với những người thân yêu của mình, các bạn nhé!
Tham Khảo 🌵 Kể Lại Những Kỉ Niệm Ngày Đầu Tiên Đi Học ❤️️15 Bài Ngắn Hay
Bài Văn Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn – Bài 7
Bài Văn Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn để lại nhiều ấn tượng cho các bạn đọc dưới đây, cùng tham khảo ngay nhé!
Mỗi lần đi ngang qua quán game gần trường, là em lại nhớ về một kỉ niệm đã xảy ra cách đây khá lâu. Lần đó, em đã làm một việc khiến bố mẹ phải phiền lòng rất nhiều.
Hôm đó, vì quá mê trò chơi mới phát hành, mà em đã trốn học để ra chơi ở quán game gần trường. Suốt buổi sáng hôm đó, em đã chơi game trong sự sung sướng và hạnh phúc. Đến khi tiếng trống tan trường vang lên, thì em cũng cầm cặp sách và hòa vào dòng các học sinh tan học rồi đi về nhà. Về đến nhà, em giả vờ như mình vừa đi học về, và chào bố mẹ như hằng ngày rồi về phòng. Về đến phòng em cảm thấy rất vui khi thành công trốn học đi chơi mà không bị phát hiện.
Thế nhưng, một lát sau, bố mẹ vào phòng em với vẻ mặt rất nghiêm túc. Thì ra, lúc sáng, không thấy em đến trường nên cô giáo đã gọi về nhà cho bố mẹ để hỏi thăm. Vậy là, bố mẹ đã biết tất cả. Giây phút ấy, nhìn thấy sự thất vọng, chán chường trên khuôn mặt của bố mẹ mà em ân hận vô cùng. Em đã vừa khóc vừa xin lỗi bố mẹ liên tục. Khi nhìn thấy sự hối lỗi của em, bố mẹ đã ôm lấy em và dặn rằng: Lần này, bố mẹ sẽ bỏ qua. Nhưng từ nay về sau con không được bỏ học đi chơi và lừa dối người lớn như vậy nữa.
Nghe bố mẹ nói vậy, em rất cảm động và sâu sắc nhận được sai lầm của mình. Cũng từ hôm đó, em luôn tự nhủ lòng mình phải cố gắng học hành chăm chỉ, và luôn trung thực với mọi người. Để bố mẹ không phải phiền lòng như vậy nữa.
Gợi Ý ❤️️ Nạp Thẻ Vina Miễn Phí ❤️️ Cách Nạp, Tặng Card Vina Free
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Chi Tiết – Bài 8
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn Chi Tiết, bài văn sau đây sẽ giúp các bạn có cái nhìn tổng quan về cấu trúc của một bài văn kể hoàn chỉnh nhất.
Giữa em và bố mẹ có rất nhiều kỉ niệm với nhau, vui có, buồn cũng có. Nhưng điều làm em nhớ nhất, chính là một lần em đã khiến cho bố mẹ phải phiền lòng.
Hồi ấy, em rất thích được đi xem ca nhạc. Một lần, ca sĩ Diệu Nhi – ca sĩ mà em yêu thích đã tổ chức ga la nhạc ở Hà Nội. Thế là em đã quyết tâm phải đến đó bằng được. Về nhà, em xin phép bố mẹ nhưng không được, bởi vì số tiền vé ấy là rất lớn, nó là tiền công bố mẹ em đi làm cả một tuần trời. Lúc ấy, em đã rất ấm ức, òa khóc và bỏ lên phòng. Suốt mấy ngày tiếp theo, em giận dỗi bố mẹ, nên không chịu nói chuyện, lúc nào cũng tỏ ra đau khổ, buồn bã, thậm chí em còn bỏ ăn nữa.
Những hành động đó khiến bố mẹ em rất buồn. Rồi em chợt nhận ra, suốt những ngày sau, bố em lúc nào cũng về rất khuya, và trông rất phờ phạc, mệt mỏi. Thế là em đã nghe lén câu chuyện của bố mẹ. Thì ra, vì thương em, nên sau giờ làm ban ngày, bố em đã làm thêm đến tận 10 giờ đêm để góp tiền cho em đi xem ca nhạc.
Giây phút ấy, em đã bật khóc và cảm thấy ân hận khôn xiết. Em cảm thấy mình thật ích kỉ khi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà không nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ. Thế là em đã chạy vào trong phòng, ôm lấy bố trong sự ngỡ ngàng của bố mẹ. Vừa ôm bố, em vừa khóc vừa nói:
Con không muốn đi xem ca nhạc nữa đâu, bố đừng làm việc vất vả như vậy nữa. Nghe vậy, bố em liền bảo: Vất vả gì đâu con, chỉ cần con vui là bố không thấy mệt mỏi đâu. Nghe bố nói vậy, em lại càng ân hận và khóc to hơn: Con không muốn nghe ca nhạc nữa thật mà. Thấy em nói vậy vài lần nữa, bố mẹ em mới nghe theo. Từ hôm đó, em luôn nhủ mình không bao giờ được có những hành động ích kỉ, khiến bố mẹ phải phiền lòng nữa. Và phải trở thành một người con ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Đọc Thêm ❤️ Ứng Dụng Kiếm Thẻ Cào ❤️ Top App Nhận Card Hot Nhất
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Văn Ngắn – Bài 9
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Văn Ngắn thể hiện qua từng câu văn, cách diễn đạt bài văn lôi cuốn hấp dẫn được người đọc.
Trên bàn học của em, có treo một chiếc chuông gió màu xanh rất xinh đẹp. Mỗi lần nhìn thấy nó, em lại nhớ về một sự việc mà mình đã từng làm, khiến cho bố mẹ phải phiền lòng.
Hồi ấy, em là một học sinh lớp 4. Thời gian đó, khắp nơi rộ lên trào lưu treo chuông gió ở trước cửa, và em cũng rất mong muốn được sở hữu nó. Thế là em đã xin bố được mua một chiếc chuông gió. Thế nhưng, bố em đã từ chối và nói rằng chiếc chuông gió đó khá đắt, nên hãy chờ bố thêm một thời gian nữa. Hôm đó, em đã bỏ về phòng với tâm trạng rất buồn bã.
Hôm sau, khi mẹ đưa em tiền để đóng quỹ lớp, thì em đã thực hiện một hành động rất dại dột, mà sau này em vẫn luôn hối hận. Em đã giấu bố mẹ, đem số tiền ấy đi mua một chiếc chuông gió màu xanh thật đẹp. Lúc về nhà, thì em nói dối bố mẹ là mượn của bạn về chơi vài ngày.
Đến một hôm, cô hội trưởng hội phụ huynh ghé sang nhà em nói chuyện. Sau khi cô ấy về, thì mẹ gọi em xuống phòng khách. Giây phút ấy, em chợt nhận ra là mẹ đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Em bước từng bước nặng nề về phía mẹ. Mỗi bước đi lại khiến sự ân hận và sợ hãi trong em lớn dần lên. Em hối hận vì đã lừa dối mẹ, khiến mẹ phải phiền lòng. Đến nơi, mẹ nhìn em một lát rồi nói:
Con biết lỗi của mình chưa? Dạ con biết rồi ạ. Con xin lỗi mẹ ạ. Sau này con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu ạ. Nghe em nói vậy, mẹ nhìn em chăm chú, sau khi xác nhận được em thật sự rất ân hận, mẹ vuốt nhẹ tóc em và nói: Nói dối và một điều rất xấu, sau này con không được nói dối nữa. Sự việc lần này mẹ đã rất buồn bã đấy. Dạ vâng ạ – Em trả lời mẹ với sự ân hận và quyết tâm sửa đổi của mình.
Từ sự việc đó cho đến hôm nay đã qua ba năm, chiếc chuông gió cũng đã sờn đi nhiều. Nhưng em vẫn luôn treo nó trước bàn học để nhắc nhở bản thân luôn luôn trung thực, và không khiến bố mẹ phải phiền lòng.
Xem Thêm 🌹 Thẻ Mobi Miễn Phí ❤️ Tặng Thẻ Cào Mobifone Chưa Cào
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Không Vui – Bài 10
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Không Vui, cùng tham khảo bài văn hay ấn tượng được chia sẻ sau đây.
Ông bà, bố mẹ thường khuyên em muốn gì, cần gì thì cứ nói thật, không nên nói dối. Đường đi hay tối, nói dối hay cùng, bà bảo thế và chứng minh cho em hiểu bằng những câu chuyện cổ hay những sự việc có thật mà bà biết. Em thấm thía và tự nhủ hãy cố gắng sống cho trung thực. Nhưng rồi có một lần, chỉ vì không kiềm chế được ý thích của mình mà em đã trở thành kẻ nói dối đáng ghét. Nhớ lại, giờ đây em vẫn thấy xấu hổ. Chuyện xảy ra cách đây khoảng nửa năm, đầu đuôi là thế này:
Em rất thích trò chơi điện tử, nhưng vì nhà không có máy tính nên thỉnh thoảng vào cuối tuần, em tranh thủ đến tụ điểm chơi độ một tiếng cho đỡ thèm rồi về. Bọn con trai chúng em khi đã ngồi trước màn hình lấp lánh đủ màu là thích thú, say sưa, quên hết mọi sự.
Hôm ấy mới là thứ năm. Buổi tối, ngồi làm bài tập Toán mà đầu óc em cứ mải nghĩ về việc mình đã thua điểm Hùng trong trò chơi tấn công vào thành. Càng nghĩ càng tức vì em cho rằng mình chơi giỏi hơn bạn ấy. Không ! Phải tập dượt cho thành thạo để chiến thắng, để “dằn mặt” cho Hùng “đỡ kiêu”. Trong óc em chợt nảy ra một ý. Em đứng lên, gấp sách lại rồi nói với mẹ:
Mẹ ơi ! Bài Toán này khó quá ! Mẹ cho con sang nhà Hùng để hỏi, mẹ nhé! Mẹ đồng ý và dặn em về sớm. Như con chim sổ lồng, em chạy vụt đi. Nhà Hùng ở cuối phố, cách nhà em chỉ vài trăm mét. Qua mấy điểm chơi điện tử, chỗ nào cũng lố nhố người. Lấm lét nhìn quanh, không thấy ai quen, em rẽ vội vào.
Em chơi lại trò tấn công vào thành. Một lần, hai lần, ba lần,… Số điểm cứ tăng dần, tăng dần cho tới lúc hơn được điểm của Hùng mới thôi. Em say sưa và phấn chấn lạ lùng, quên cả thời gian. Chợt một bàn tay vỗ nhẹ vào vai khiến em giật mình: Nghỉ thôi cháu ! Khuya rồi! Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Đã hơn mười giờ rồi ư?! Nguy quá!
Em vội vàng bảo: Bác tính tiền cho cháu! Sáu ngàn. Cháu đã chơi hai tiếng rồi đấy! Lục hết các túi chỉ có bốn ngàn, em bối rối không biết làm sao, đành năn nỉ: Bác cho cháu nợ hai nghìn, mai cháu trả! Lần sau có tiền thì chơi, không tiền thì thôi, đừng thế nữa nghe cu cậu! Em nóng bừng cả mặt vì ngượng nhưng đành chịu. Bác ấy đâu có nói sai. Bước xuống lòng đường, cơn gió đêm mát lạnh làm cho em tỉnh hẳn. Niềm phấn khích lúc nãy chợt tan biến và nỗi lo ập đến. Trời ơi! Biết nói với bố mẹ thế nào đây?!
Đầu ốc rối bời, em vừa đi vừa tìm cách đối phó nhưng nghĩ mãi không ra, bất chợt, có tiếng xe máy dừng ngay bên cạnh và giọng nói nghiêm túc của bố em cất lên: Toàn ! Lên xe mau! Hai đầu gối bủn rủn, em đứng như trời trồng, miệng lắp bắp: Bố ! Bố … đi tìm con ư ?! Phải ! Mẹ bảo là con đến nhà Hùng làm Toán và bố đã đến đó để đón con.
Giọng bố bình thản nhưng em biết là bố đang kìm nén cơn giận dữ. Một nỗi sợ hãi ghê gớm khiến em choáng váng. Như một cái máy, em leo lên xe để bố chở về nhà. Biết không thể nào biện bạch cho hành động dại dột của mình, em đã nói thật mọi chuyện cho ông bà, bố mẹ nghe. Ông gọi em đến gần và nhẹ nhàng khuyên nhủ: Tuổi trẻ thường hiếu thắng nhưng cháu đừng cay cú hơn thua với bạn như thế ! Chơi để giải trí thì được, chứ đam mê đến xao nhãng học hành thì không nên cháu ạ!
Em xin lỗi gia đình và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Thời gian qua, em cố gắng giữ lời hứa, tập trung vào việc học hành. Do đó mà kết quả học tập khá lên nhiều. Bố mẹ em vui vẻ cho phép em mỗi sáng chủ nhật được chơi trò chơi điện tử hai tiếng đồng hồ. Tất nhiên là em không quên rủ Hùng- người bạn thân nhất cùng đi. Câu chuyện ấy đã cho em một bài học nhớ đời: Sự dối trá chỉ đem lại những hậu quả xấu mà thôi.
Gợi Ý 🌹 Thẻ Cào Viettel Miễn Phí ❤️ Tặng Card Viettel Free
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Thất Vọng – Bài 11
Bài văn tự sự sau đây viết về chủ đề ” Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Thất Vọng ” được nhiều bạn đọc quan tâm.
Từ trước đến nay bố mẹ vẫn luôn hài lòng vì những gì mà mà em làm. Nhưng có một lần, em đã khiến cho bố mẹ buồn lòng và lo lắng. Mỗi khi nhớ đến việc làm đó, em lại cảm thấy xấu hổ và tự hứa với bản thân mình rằng sẽ cố gắng không để bố mẹ phải buồn phiền khi nghĩ về mình nữa.
Hôm đó, vào một buổi trưa hè oi bức, cái nắng miền Trung như đổ lửa khiến cho gương mặt ai cũng mệt mỏi. Bố mẹ và em gái đều đi nghỉ ngơi, chiều bố mẹ còn đi làm, và nhiệm vụ của em là trông chừng em gái. Em gái em mới được 3 tuổi nên phải có người trông, vì chẳng may em đi lạc đâu không ai biết.
Em đã nhận trách nhiệm trông chừng em gái nhưng trưa hôm đó thằng Tý ở lớp đã rủ em đi bắn chim. Em quên mất trách nhiệm mà bố mẹ đã giao, nên hí hửng nhận lời thằng Tý đi bắn chim. Trong đầu chẳng mảy may nghĩ đến lời bố mẹ đã nói. Có lẽ đứa bé lớp 6 lúc ấy còn mải chơi hơn là nghe theo lời của bố mẹ.
Em ngồi sau xe đạp của thằng Tý sang làng bên cạnh, ở bên đó có một cái đồi lớn, rất nhiều cây và nhiều chim. Em đã bị hút hồn với khung cảnh nơi đây và say mê với trò bắn chim cùng thằng Tý. Hai đứa hì hục, rượt đuổi nhau trên đồi để bắn chim. Em bắn trượt mấy phát nhưng cũng bắn được mấy con chim. Thằng Tý bảo chim này mà nướng với lá bưởi thì thơm ngon lắm. Chỉ nghĩ đến được ăn thịt chim nướng lá bưởi do bố làm mà em đã thấy thích thú.
Bỗng nhớ đến bố, em mới cuồng cuồng nhớ ra việc bố mẹ giao trọng trách trông em. Em cuống quýt nói với thằng Tý và hai thằng hồng hộc đạp xe về nhà. Về tới nhà thì đã 3h chiều. Em thấy bố mẹ ngồi ở cửa, gương mặt vừa lo lắng, vừa tức giận. Khi thấy em và thằng Tý đứng trước cổng, mẹ em quát “Đi đâu mà bây giờ mới về, không nghe bố mẹ dặn gì sao”. Trong lúc mẹ nói thì bố vẫn im lặng. Em sợ nhất những lúc bố im lặng.
Thằng Tý thấy không khí căng thẳng nên đã bỏ mấy con chim bắn được và đạp xe nhanh về nhà. Em vẫn đứng trơ ra đó, rồi chầm chậm bước vào nhà.
Bố vẫn giữ gương mặt đó, bố tức giận vì những gì bố mẹ dặn mà em lại không nhớ đến, chỉ mải chơi. Vì em mải chơi mà bố mẹ đã lỡ mất việc quan trọng. Mẹ cứ quát em mãi, cuối cùng bố cũng cất tiếng, rất nhẹ nhưng lại có sức nặng “Lần sau bố mẹ dặn gì thì nhớ lấy, con đi thế lỡ có chuyện gì thì làm sao. Con cũng lớn rồi, đừng để bố mẹ lo lắng như thế nữa”.
Nghe lời bố nói, em chỉ cúi mặt, nước mắt ngắn dài cứ chảy ròng ròng trên má. Mẹ bảo nín đi, bố cũng bảo đừng khóc nữa. Lần sau đừng làm bố mẹ phiền lòng và lo lắng như thế nữa.
Em biết bố mẹ đã không còn giận nữa nhưng em rất xấu hổ và tự vấn lương tâm trong suốt buổi tối hôm đó. Em hứa từ nay sẽ không mải chơi, không làm phiền lòng bố mẹ nhiều như vậy nữa. Vì em yêu bố mẹ.
Gợi Ý 🌵 Nhận Thẻ Cào 50k Miễn Phí ❤️ Kiếm Thẻ Cào Free
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Khiến Gia Đình Buồn – Bài 12
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Khiến Gia Đình Buồn, bài văn hay sau đây giúp các em có thêm nhiều tài liệu để chuẩn bị ôn tập cho kì thi thật tốt.
Nhà tôi có hai chị em, tôi là chị còn em trai kém tôi 3 tuổi. Bố mẹ rất chiều em trai tôi, và nhiều lần thiên vị cho em tôi mà trách mắng tôi. Cũng chính vì điều đó mà tôi đâm ra đố kị và hay tranh dành với em, và đã có lần tôi làm bố mẹ đau lòng vì chuyện của hai chị em. Hàng ngày nếu hai chị em tôi cùng ở nhà thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện tranh cãi nhau. Nếu hai chi em tranh nhau đồ gì mẹ tôi sẽ bảo:
– Con là con gái, lại là chị thì cần phải nhường nhịn, chứ ai lại chấp với em từng li từng tí vậy. Với lại em nó vẫn còn bé, tính nó trẻ con hay trêu chọc, con đừng chấp.
Mẹ nói thế làm tôi bực hơn, lúc đó tôi chỉ nghĩ được là mẹ quá thiên vị cho em, không thương tôi bằng em. Cho tới một hôm, có một chuyện xảy ra. Sáng sớm hôm ấy, tôi moi tiền ở con lợn ra 10.000 đồng, định bụng chiều sẽ khao lũ bạn vì tôi vừa được điểm cao trong kì thi 8 tuần. Tôi cẩn thận cất tiền vào một chỗ rồi vội vã đi học bài. Đến trưa, trước khi đi nấu cơm, tôi kiểm lại tiền để chốc nữa sẽ đi qua chợ mua các thứ mang tới lớp.
Nhưng tiền tôi để ở bao kiểm tra đã không cánh mà bay. Tôi sửng sốt dốc cả bao kiểm tra ra, cẩn thận tìm lại một lần nữa, rồi tôi tìm khắp cả trong cặp vẫn chẳng thấy đâu. Rõ ràng tôi đã bỏ tiền vào trong cặp mà, hay là… hay là em tôi nó đã lấy. Đúng rồi, nhà chỉ có hai chị em mà nó thì học ở trên gác xép, nơi tôi để cặp, còn tôi học ở dưới nhà. Vậy không nó thì còn ai vào đây, với lại chẳng lẽ tiền nó có cánh mà bay ra khỏi túi tôi à?
Nghĩ thế, tôi vội vã chạy lên, tức tối quát:
– Hùng! Em lấy tiền của chị phải không?
– Không… em… em…
– Mày nói dối. Gớm, là một lớp trưởng ở trường tỏ vẻ gương mẫu mà không ngờ về nhà mày lại thế. Xấu ơi là xấu. Tao tưởng bố mẹ chiều mày vì mày ngoan, học giỏi. Ngoan mà đi lấy trộm tiền của người khác.
Tôi mắng như tát nước vào mặt nó, mắng nó với tất cả sự bực tức, ghen tị bấy lâu nay. Còn nó, nó chợt cúi xuống bàn bật khóc, mắt đỏ hoe. Mặc kệ, tôi vẫn nói, lòng tôi thầm nghĩ: “Nước mắt cá sấu ấy mà”.
– Tiền đâu, đưa đây cho tao!
Trưa hôm ấy, khi bố tôi về tôi đã ấm ức kể hết với bố: Nào là nó đã lấy tiền của tôi, tôi bảo nó còn chối và không đưa cho tôi. Bố tôi nghe vậy chắc giận lắm vì lâu nay bố vẫn nghiêm khắc với khuyết điểm. Bố gọi nó xuống rồi hỏi nó, vẻ giận dữ:
– Hùng! Tại sao con lại lấy tiền của chị?
– Con không lấy… không lấy mà bố – Nó lấm lét nhìn bố giọng có vẻ oan ức lắm.
– Không lấy thì ai vào đấy?
Đứng ở trong bếp tôi cũng thấy thương nó một ít nhưng vì sự ghen tức với nó bấy lâu nên tội lại thấy rất hả hê. Vừa lúc ấy mẹ tôi đi làm về, mẹ khẽ hỏi tôi:
– Có chuyện gì mà bố con có vẻ mặt không vui vậy.
– Dạ, bởi em Hùng lấy tiền của con, bố giận nên đánh cho em một trận. – Vậy à?
Thế rồi mẹ vội vã dựa xe ngoài sân để vào nhà. Mẹ bỗng gọi tôi:
– Thanh ơi có phải tiền của con đây không? Tờ 10.000 đồng mới cứng rơi ở ngoài sân đây này.
Tôi giật mình và chợt nhớ lại: “Ừ nhỉ! Bây giờ mình mới nhớ ra, lúc đó mình kẹp tiền vào quyển vở rồi ra sân học bài đã đánh rơi, thế mà mình cứ đinh ninh rằng ở trong bao kiểm tra”. Và tôi chợt nhớ lại mình đã nói với em thế nào, đã hả hê vô cùng khi em bị đánh. Một sự hối hận dâng lên trong tôi. Tôi vội vã chạy lên nhìn đứa em trai bé bỏng của tôi và nói lời xin lỗi. Em tôi đã không những trách mắng gì tôi mà còn chạy lại ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy ăn năn vô cùng, xấu hổ với em vô cùng.
Kể từ lần đó tôi đã thay đổi thái độ đối với em tôi. Hai chị em chúng tôi rất yêu thương nhau, tôi nào cũng nô đùa với nhau một lúc rồi mỗi đứa lại ngồi vào bàn học riêng. Cũng từ lần đó mà tôi lại nhận ra em trai tôi tuy nhỏ nhưng đã có tấm lòng cao thượng, tôi lại càng xấu hổ và tự đó tôi đã thay đổi để làm một người chị gương mẫu, yêu thương em hơn.
Tham Khảo 💧 Nhận Thẻ Cào 100k Miễn Phí ❤️ Card Viettel Mobifone
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Làm Bố Mẹ Buồn Ngắn Gọn – Bài 13
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Làm Bố Mẹ Buồn Ngắn Gọn, cùng đón đọc bài văn tự sự sau đây nhé!
Gia đình có vai trò quan trọng trong cuộc sống. Có đôi khi, con người sẽ phạm phải những lỗi lầm khiến cho cha mẹ phiền lòng. Nhưng chúng ta vẫn luôn nhận được sự bao dung, yêu thương từ những người thân yêu nhất. Tôi sinh ra trong một gia đình thiếu vắng tình yêu thương. Bố mẹ chia tay từ khi tôi còn rất nhỏ. Mọi công việc trong nhà đều do mẹ gánh vác. Mẹ vừa là bố vừa là mẹ. Tôi lại là một đứa trẻ nghịch ngợm nên thường khiến cho mẹ phiền lòng.
Chiều thứ sáu hàng tuần, tôi sẽ có tiết học thêm Toán ở trường. Nhưng hôm đó, tôi đã trốn học để đến nhà Lan chơi. Lan vừa được mẹ mua cho một chiếc máy tính mới. Cả hai say sưa chơi máy tình quên cả giờ giấc.
Trên đường về nhà, tôi gặp Hùng – bạn cùng lớp. Cậu nói rằng hôm nay cô giáo điểm danh, phát hiện ra tôi và Lan trốn học. Cô đã gọi điện thông báo bố mẹ của cả hai. Tôi nghe vậy mà trong lòng lo lắng, cố gắng đạp xe thật nhanh về nhà. Khi về đến nhà, tôi cất tiếng gọi nhưng không nghe thấy mẹ trả lời.
Khi vào trong bếp, tôi thấy một mâm cơm trên bàn, đã được đậy cẩn thận. Sau khi tắm giặt, ăn cơm xong vẫn không thấy mẹ ra ngoài. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Tôi lo lắng chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Chợt nhớ ra chiều nay trời đổ cơn mưa rất to. Có lẽ khi về nhà mẹ đã bị ngấm nước mưa.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy.
Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ ôm tôi và lòng: “Không sao đâu con! Mẹ mong rằng con nhận ra được lỗi lầm của mình và lần sau không mắc phải nữa”.
Thật may, sáng hôm sau mẹ đã khỏe mạnh và có thể đi làm bình thường. Kỉ niệm lần này đã giúp tôi nhận ra được tình yêu thương, sự bao dung của mẹ. Tôi tự nhủ với bản thân cần cố gắng học tập, ngoan ngoãn.
Chia Sẻ 🌵 Thẻ Viettel 500k Miễn Phí ❤️ Card Viettel 500k Chưa Cào
Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Khiến Cho Bố Mẹ Không Vui – Bài 14
Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Lỗi Khiến Cho Bố Mẹ Không Vui chi tiết, giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thiện bài văn của mình.
Trong cuộc sống, con người thường mắc phải nhiều lỗi lầm. Tôi cũng vậy, tôi đã từng khiến cho bố mẹ phải phiền lòng vì mình.
Đó là năm tôi học lớp sáu. Tôi vốn là một đứa trẻ ham chơi nên không chịu học tập chăm chỉ. Cuối học kì một, kết quả học tập của tôi rất kém. Sau buổi tổng kết, cô giáo đã đến nhà để trao đổi với bố mẹ tôi. Chiều hôm đó, tôi về nhà mà cảm thấy rất lo lắng. Về đến nhà, tôi đã thấy bố mẹ ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chào bố mẹ, và chờ đợi những lời trách mắng. Nhưng không, bố mẹ không đánh cũng chẳng nói to, chỉ nhẹ nhàng trò chuyện với tôi.
Bố nói rằng, cô giáo đã đến trao đổi tình hình học tập của tôi. Cô giáo nói rằng tôi là một học sinh thông minh, nhưng chưa chăm chỉ. Điều đó khiến cho thành tích của tôi không tốt. Bố còn kể cho tôi nghe về quãng đời học sinh của mình. Bố cũng đã từng ham chơi, trốn học khiến cho ông bà phiền lòng. Mẹ cũng kể về tuổi thơ của mẹ cho tôi nghe. Vì gia đình nghèo, nên mẹ chỉ được học hết cấp hai, sau đó phải nghỉ học để phụ giúp bà ngoại. Mẹ rất mong muốn được đi học tiếp nhưng không thể. Tôi ngồi nghe mà cảm thấy nghẹn ngào.
Lần đầu tiên, tôi được nghe những lời chia sẻ chân thành từ bố mẹ. Buổi trưa hôm ấy trôi qua nhẹ nhàng. Sau buổi chia sẻ, cả nhà tôi cùng nhau ăn cơm. Những món ăn mẹ nấu toàn là món mà tôi thích. Tôi lén nhìn mẹ, thấy khuôn mặt mẹ đã có nhiều nếp nhăn. Dù có tức giận, thất vọng về tôi nhưng bố mẹ vẫn yêu thương, quan tâm đến tôi. Tôi cảm thấy bản thân cần phải cố gắng học tập. Bởi bố mẹ đã vất vả làm việc để cho tôi có cơ hội được đi học.
Gia đình rất quan trọng trong cuộc đời của mỗi người. Bởi ở đó có những người luôn yêu thương, bao dung chúng ta. Từ tận đáy lòng, tôi muốn gửi những lời yêu thương nhất đến bố mẹ.
Đọc Thêm 🌿 Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí ❤️️ Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới
Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Lớp 7- Bài 15
Với đề Hãy Kể Lại Một Sự Việc Em Lỡ Gây Ra Khiến Bố Mẹ Buồn Phiền Lớp rất thường gặp trong các bài kiểm tra. Cùng đón đọc bài viết sau để có thêm nhiều nguồn tài liệu để ôn tập thật tốt nhé!
Nhà em có bốn chị em, em là chị cả trong nhà nên được bố mẹ quan tâm, chỉ dạy nhiều hơn. Em cũng ý thức được mình cần làm gương cho các em, nên em đã rất cố gắng làm tốt mọi việc để bố mẹ không phải thất vọng. Nhưng có một chuyện mà đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ mãi. Lần đó, em đã làm một việc khiến bố mẹ rất thất vọng và buồn lòng.
Em còn nhớ, đó là năm em học lớp bốn. Hôm đó có giờ kiểm tra toán, nhưng tối hôm trước vì mải xem ti vi nên em không học bài, vậy là em không làm được bài kiểm tra và bị điểm kém. Em lo lắm, em sợ bố mẹ sẽ la mắng, sẽ thất vọng và đánh en nữa nên em vội xé bài kiểm tra dó đi và giấu nó vào cặp.
Chiều hôm đó đi học về em lo lắng nhìn nét mặt của bố mẹ xem có gì khác hay không. Vì không biết có chuyện gì, bố mẹ chỉ hỏi em đi học về có mệt không, hôm nay làm bài kiểm tra được mấy điểm, và cũng như mọi lần em trả lời là được mười điểm. Bố mẹ vui vẻ thưởng cho em cái bánh và cho em đi chơi cả buổi chiều với cái Yến.
Hai đứa chúng em nhanh chóng rủ thêm mấy bạn nữa ra đầu cổng xóm chơi nhảy dây rồi lại ô ăn quan. Em quên hẳn bài kiểm tra bị điểm kém của mình. Cứ thế, chúng em chơi hết trò chơi này đến trò chơi khác mà không để ý đến thời gian. Tới bữa cơm tối, mẹ phải ra gọi chúng em mới rủ nhau ra về. Về nhà, tắm rửa xong em cùng bố mẹ và các em ăn tối rồi lại xem ti vi. Thấy em hôm nay làm bài kiểm tra được điểm cao nên bố mẹ cũng không bắt em đi học bài ngay mà để em tự do thoải mái xem phim.
Cứ như thế từ ngày này qua ngày khác, em quên luôn mình đang mang tội tày đình. Cho tới một hôm bé Phượng là em gái thứ hai của em vào lục cặp tìm cái bút chì thì thấy, em gái em xách luôn cái cặp ra mách mẹ, bảo trong cặp chị có cái gì bị xé đó mẹ ơi. Mẹ mở cặp ra và thấy bài kiểm tra hôm nọ của em. Lúc đó em vừa đi chơi về thấy ánh mắt mẹ rất buồn nhưng em cũng không hỏi vì nghĩ mẹ không vui chuyện khác thôi.
Bữa cơm tối hôm nay là lạ, không khí thật nặng nề, không ai nói với nhau câu nào hết. Em cũng không hề biết chuyện bố mẹ đã phát hiện ra việc em xé bài kiểm tra và nói dối bố mẹ. Tối sau khi ăn cơm xong, mẹ gọi em vào phòng và nói chuyện. Mặt mẹ buồn rười rượi lộ rõ vẻ thất vọng lắm, mẹ kể cho em nghe câu chuyện về một cậu bé chăn cừu thích nói dối.
Cậu ta nói dối đùa cợt dân làng về việc sói đến ăn thịt đàn cừu của mình làm mọi người lo lắng bỏ hết công việc của họ chạy đến để giải cứu, còn cậu ta thì ngồi một chỗ cười vui sướng vì đã lừa được mọi người. Và cái kết là lúc sói đến thật, cậu ta lại kêu cứu nhưng lần này thì không ai tin lời cậu cả. Cả đàn cừu đã bị sói ăn thịt hết.
Mẹ bảo lòng tin là thứ mà ta khó gây dựng được với người khác nhất, một khi ta đã làm họ mất lòng tin một lần rồi thì lần sau cho dù ta có làm đúng, làm tốt như thế nào cùng không có kết quả tốt. Mẹ bảo em nếu một việc nhỏ như vậy mà con đã nói dối thì sau này nhiều việc lớn hơn con cũng sẽ nói dối dễ dàng hơn, dần dần con sẽ trở thành người nói dối quen miệng, đánh mất lòng tin của bố mẹ, các em, và của mọi người và con sẽ không bao giờ làm được việc gì tốt đẹp cả.
Bố mẹ bảo là bố mẹ không quan tâm việc con được điểm cao hay thấp, bố mẹ chỉ cần con luôn luôn nói thật. Cho dù, sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa con cũng luôn phải nói thật với bố mẹ, dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn. Có như thế bố mẹ mới biết con đang gặp phải chuyện gì và sẽ tìm ra cách giải quyết giúp con để con hiểu được vấn đề và tiến bộ hơn. Nhìn vào đôi mắt gầy đầy lo lắng và buồn bã thất vọng của mẹ. Em hối hận lắm, em ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở.
Từ đó trở đi, em tự hứa với lòng và cũng hứa với mẹ là dù có chuyện gì xảy ra đi nữa em sẽ luôn nói thật với bố mẹ. Em không muốn làm bố mẹ buồn, cũng không muốn mình là một người chị mà không làm gương tốt được cho các em của mình. Dù bây giờ em đã là học sinh lớp sáu, nhưng em vẫn luôn nhớ về ngày hôm đó để luôn nhắc nhở bản thân mình.
Tham Khảo ❤️️ Nạp Thẻ Mobi Miễn Phí ❤️️ Cách Nạp, Tặng Thẻ Mobi Free