Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 [31+ Bài Cực Hay]

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 ❤️️ 31+ Bài Hay ✅ Tham Khảo Những Bài Văn Mẫu Đặc Sắc Với Lối Văn Hay Và Ấn Tượng Nhất Sau Đây.

Dàn Bài Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4

Dàn Bài Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 ngắn gọn được SCR.VN chia sẻ sau đây.

Mở bài: Giới thiệu về kỉ niệm với thầy/cô giáo.

  • Hoàn cảnh: Ngày Nhà giáo Việt Nam đang đến gần, cả lớp nô nức làm báo tường, lên kế hoạch biểu diễn văn nghệ tri ân thầy cô.
  • Trong không khí, hoàn cảnh đó, em nhớ lại một kỉ niệm cảm động với cô giáo chủ nhiệm cũ.

Thân bài: Giới thiệu về kỉ niệm:

  • Kỉ niệm với ai: kỉ niệm đáng nhớ cùng cô giáo chủ nhiệm, cũng là cô giáo dạy văn.
  • Ấn tượng về cô giáo (ngoại hình, tính cách): dáng người cô nhỏ nhắn, tóc ngang vai, giọng nói rất truyền cảm. Cô quan tâm tới học sinh, lúc thì vui vẻ tâm tình như một người bạn lớn, lúc thì dạy bảo nghiêm khắc, uốn nắn lỗi sai của học sinh.

Thuật lại kỉ niệm

  • Hoàn cảnh: (mối quan hệ với thầy cô như thế nào, thầy cô vốn để lại ấn tượng gì đặc biệt)
  • Cô giáo đặc biệt quan tâm tới những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, thường xuyên dạy bảo học sinh trong lớp đức tính san sẻ, đùm bọc.
  • Gia đình em cũng khó khăn, cô giáo và các bạn giúp đỡ em nhiều, khiến em thấy vui vẻ, được quan tâm.
  • Em cố gắng học tập, vâng lời cô, tham gia tích cực hoạt động của lớp
  • Diễn biến và cao trào của câu chuyện:
  • Ngày 20/11 sắp đến, ai cũng muốn chuẩn bị những món quà ý nghĩa để tỏ lòng biết ơn cô.

Kết bài: Nhắc lại ý nghĩa của kỉ niệm: đây là kỉ niệm đẹp, đáng nhớ trong những năm tháng đi học của bản thân, sẽ luôn hứa học tập chăm chỉ, ghi nhớ và biết ơn công lao, tình cảm của thầy cô.

Tham Khảo 🌵 Kể Về Một Kỉ Niệm Với Thầy Cô Giáo Mà Em Nhớ Mãi ❤️️ 15 Bài

Viết Đoạn Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 – Bài 1

Viết Đoạn Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 được nhiều bạn đọc quan tâm và tìm kiếm.

Trong mỗi đời người, luôn tồn tại những kí ức, có những kí ức vui ta muốn nhớ mãi nhưng cũng có những kí ức buồn ta muốn quên đi. Đối với tôi, kí ức khiến tôi muốn nhớ là thời học trò năm lớp 3. Mỗi năm học trôi qua, tôi đều có thêm người thầy, người cô để ghi nhớ trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.

Cô đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng giải chu đáo cho học sinh. Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giảng giải, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu môn Văn.

Cô như là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu mái trường là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô ơi, con cảm ơn cô vì những gì cô đã dành cho con, con sẽ cố gắng để chỉ dạy con.

Tham Khảo ⏩ Kể Về Thầy Cô Giáo Mà Em Yêu Quý, Quý Mến ❤️️15 Bài Hay

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Ngắn Gọn – Bài 2

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Ngắn Gọn được thể hiện qua từng câu văn, lối kể chuyện chân thực, sinh động.

Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.

Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn.

Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.

Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em.

Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: “Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!” Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.

Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.

Xem Thêm ⏩ Kể Về 1 Lần Mắc Lỗi Khiến Thầy Cô Buồn ❤️️15 Bài Hay Nhất

Văn Mẫu Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 – Bài 3

Văn Mẫu Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để làm bài văn của mình đạt điểm cao.

Gia đình em theo bố chuyển ra thị xã được hơn một năm. Hôm nay, em mới có dịp về thăm quê. Vừa lên xe, em đã nhận ra cô Nga, cô giáo chủ nhiệm lớp 3A mà em rất quý mến. Em khoanh tay lễ phép chào cô. Cô mỉm cười kéo tay em ngồi xuống ghế bên cạnh. Cô ân cần hỏi thăm tình hình học tập và sinh hoạt của em. Gặp cô, em mừng lắm. Bao nhiêu kỉ niệm tốt đẹp về cô lại trỗi dậy trong kí ức em…

Hồi ấy, quê em còn nghèo. Đường làng lồi lõm, quanh co. Sau mỗi cơn mưa, đất nhão thành bùn dính bết vào chân, đi lại rất khó khăn. Dân làng làm việc quần quật suốt ngày ngoài đồng, quanh năm vất vả. Trẻ em phải phụ giúp cha mẹ những việc nhỏ như chăn trâu, cắt cỏ, dọn dẹp nhà cửa… Sáng sáng, em đi học cùng bạn Lâm. Nhà bạn ấy cách nhà em một xóm. Hôm đó, chờ mãi không thấy Lâm đến rủ, em đành tới trường một mình.

Suốt mấy ngày mưa phùn lây rây, không khí ướt và lạnh. Bầu trời xám xịt, mặt trời bị che khuất sau những đám mây dày sũng nước. Đến lớp, em thấy bạn nào cũng co ro vì lạnh, chân tay, quần áo lem nhem bùn đất. Cô Nga nhìn chúng em với ánh mắt ái ngại và thương cảm. Cô khen chúng em chịu khó, chăm học rồi cô bắt đầu giảng bài như thường lệ. Chúng em say mê nghe, quên cả trời đang mưa lạnh.

Giờ chơi, các bạn ùa ra hành lang, túm năm tụm ba chuyện trò vui vẻ. Em nhớ tới Lâm và định bụng tan học sẽ đến thăm xem bạn ấy vì sao mà nghỉ học.

Buổi trưa, ăn cơm xong, nghĩ tới đoạn đường đến nhà Lâm, em ngại quá. Em chui tọt vào chăn rồi ngủ quên mất. Mãi đến tối, em lấy hết can đảm dấn bước trên con đường trơn trượt để đến nhà Lâm. Em ngạc nhiên khi thấy bên ngọn đèn dầu, cô Nga đang hướng dẫn Lâm làm toán. Lâm quàng chiếc khăn kín cổ, mặt đỏ bừng như người đang sốt. Nhìn cảnh ấy, lòng em xao xuyến.

Em thương Lâm và cô giáo bao nhiêu thì lại tự trách mình bấy nhiêu. Lẽ ra tan học, em phải đến với Lâm ngay để giúp bạn ấy chép bài, làm bài mới đúng. Em thật có lỗi. Dường như nhận ra vẻ bối rối của em, cô Nga tươi cười bảo: “Đạt tới thăm Lâm đấy ư? Tốt lắm! Cô và hai em cùng giải mấy bài toán khó này nhé!”. Thế rồi cô lại hướng dẫn cặn kẽ cho tới lúc bạn Lâm tự làm được bài.

Mẹ Lâm nói với em: “Hôm qua, Lâm ra đồng giúp bác nhổ cỏ lúa suốt buổi chiều nên bị cảm. Đêm nó sốt cao quá nên sáng nay phải nghỉ học. Nó mong cháu mãi đấy!”. Nghe bác nói, em càng ân hận, trách mình sao quá vô tình. Chín giờ khuya, cô cùng em trở về trên con đường lầy lội. Cô dặn em: “Nếu mai Lâm chưa đi học được thì Đạt tới chép bài cho Lâm nhé! Bạn bè phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, em ạ!”. Em tần ngần đứng nhìn theo ánh đèn trong tay cô xa dần mà lòng dâng lên niềm kính phục và quý mến vô hạn.

Hơn một năm sống và học tập trong ngôi trường mới, em luôn nhớ đến những ngày thơ ấu dưới mái trường làng với bao kỉ niệm khó quên về thầy cô và bạn bè thân yêu. Mái trường nơi quê nghèo nhưng ấm áp tình người.

Chia Sẻ ⏩ Kể Về Một Lần Em Mắc Khuyết Điểm Khiến Thầy Cô Giáo Buồn ❤️️ Ngắn

Văn Lớp 4 Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Hay – Bài 4

Văn Lớp 4 Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Hay ngắn được SCR.VN chọn lọc và chia sẻ đến bạn đọc sau đây.

Suốt bao năm tháng học đường, bên cạnh tôi bao giờ cũng có một hình bóng dõi theo. Chính người là nghị lực cho tôi, là nơi tôi trau dồi những kiến thức. Học giỏi suốt nhiều năm liền là một niềm vui sướng nhưng bên cạnh đó vẫn là sự kính trọng, biết ơn vô vàn đối với cô. Chính vì vậy mà mấy năm xa cách tôi vẫn không quên được kỉ niệm ấy với người. Người mẹ thứ 2 của tôi, cô tâm.

Cô tâm là một giáo viên dạy toán của trường tôi. Dù không còn trẻ nhưng cô là người yêu thương học sinh, cô coi học sinh như một phần của mình. Với nhiều kinh nghiệm, căn nhà cô không bao giờ thiếu vắng bóng dáng của những đứa trẻ. Nhà tôi cách nhà cô có mấy bước chân nên từ năm lớp 1 tôi đã học thêm từ đó.

Nhờ vậy suốt 4 năm, kiến thức toán của tôi luôn vững chắc. Cô coi tôi như một người cháu, cô luôn tự tin về sức học của tôi. Không phụ lòng cô, môn toán là môn tôi luôn có những số điểm khá cao. Tôi rất thâm cảm ơn cô đã cho tôi kiến thức để học thật tốt môn toán, môn mà tôi kém nhất.

Tham Khảo 💧 Tưởng Tượng 20 Năm Sau Vào Một Ngày Hè Em Về Thăm Lại Trường Cũ❤️️

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Hay – Bài 5

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Hay giúp các em có thể quan sát được cách triển khai bài văn logic nhất.

Tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi, dù qua nhiều năm hình bóng ấy có trở nên ngày càng mơ hồ xa cách nhưng tôi vẫn nhớ như in kỷ niệm về một người cô tận tụy, dịu dàng và hết lòng yêu thương học sinh. Thuở ấy nhà tôi còn nghèo, mặc dù đã xây được nhà thế nhưng đó là một căn nhà nằm lọt thỏm giữa một vùng bát ngát cà phê, điều, và ti tỉ những loài cây hoang dại chưa được khai phá.

Con đường đến trường của tôi cũng lắm gian nan vất vả, mùa mưa thì lầy lội, trơn trượt như bôi mỡ, mùa nắng thì bụi mù tăm tít, tấm áo học sinh của tôi ngả màu dần cũng chỉ vì thứ bụi đất đỏ ấy. Bố mẹ tôi vẫn một ngày hai lượt, vượt chặng đường cả đi cả về 10 km để đưa đón tôi đi học, thế nhưng vào những lúc ngày mùa, bố mẹ tôi chẳng thể phân thân ra được, tôi vẫn thủng thẳng tự đi bộ về nhà, có lúc đi thẳng một mạch về tới cổng mới thấy bố tôi xách con xe thâm niên vài chục năm chạy ra.

Khi tôi bước vào lớp ba, tôi mới phát hiện nhà cô giáo chủ nhiệm cùng đường với tôi, thế là ngày ngày cô trò cùng nhau tiến bước về nhà, hai cô trò chúng tôi đã cùng nhau đi qua con đường ấy không biết bao nhiêu lần. Tôi ít nói, trầm tính, mặc dù trong lớp nổi tiếng là đứa học giỏi nhất khối thế nhưng tôi ít trò chuyện với thầy cô, chỉ có khi gặp cô giáo chủ nhiệm, sự dịu dàng, ấm áp của cô khiến tôi mở lời nhiều hơn.

Trên quãng đường về nhà xa tít, dù có mệt mỏi nhưng hai cô trò tán gẫu rồi cũng thấy đoạn đường ấy như gần hơn, bằng phẳng hơn. Tôi cũng ấn tượng, bởi cô có một người chồng vô cùng thương yêu và chăm sóc, ngày nào chú cũng đi đón cô dạy về, bất kể mưa hay nắng, cô chỉ mới đi được một đoạn đường, câu chuyện của chúng tôi còn chưa kịp bắt đầu thì đã thấy chú.

Có những hôm chú còn đợi sẵn trước cổng trường để chờ cô tan lớp, cô về nhưng cũng không quên ngó xem tôi đã có người đón chưa và thường thì tôi được theo xe của vợ chồng cô cùng về.

Rồi có những hôm chồng cô bận việc, bố mẹ tôi đi đón sớm, thì cô lại đi cùng chúng tôi về một đoạn đường. Khi lên lớp 4, tôi đổi cô giáo chủ nhiệm, còn cô thì chuyển công tác về nơi khác, nghe bảo rằng chồng cô xây nhà mới, cô chuyển về đó cho gần chỗ dạy hơn. Nghe vậy tôi thoáng buồn, bởi rất có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Đọc Thêm 💧 Tưởng Tượng 20 Năm Sau Em Về Thăm Trường Cũ ❤️️15 Bài Hay

Bài Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Chọn Lọc – Bài 6

Bài Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Chọn Lọc được nhiều bạn đọc quan tâm và chia sẻ rộng rãi trên các diễn đàn văn học nổi tiếng sau đây.

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Kỉ niệm đó tôi chẳng thể nào quên. Ngày đầu tiên đến trường, với bao cảm xúc mới lạ, ngại ngùng, cái gì với tôi cũng thật mới lạ, bạn bè mới, thầy cô mới,… Ngày đó, tôi vẫn là cậu bé nép sau lưng mẹ, sợ sệt nhìn ngắm các bạn cùng trang lứa, những anh những chị đang vui đùa, chạy nhảy.

Buổi lễ khai giảng kết thúc, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học. Rời khỏi vòng tay của mẹ bước vào lớp, tôi cảm thấy rất hồi hộp và lo lắng.

Xung quanh tôi mọi thứ đều mới lạ, tôi không quen ai, cũng không biết gì về nơi đây. Vừa bước vào lớp, tôi đã không kìm được lòng mà òa khóc. Tôi khóc nức nở, nước mắt, nước mũi tèm nhem. Một vài đứa trẻ thấy tôi khóc, cũng òa khóc theo. Vậy là những tiếng khóa òa thút thít bắt đầu vang lên. Chợt có môt bàn tay đặt lên vai tôi.

Đôi bàn tay gầy gầy nhưng thật ấm áp làm tôi cảm thấy an tâm hẳn. Hóa ra đôi bàn tay ấy là của thầy Hòa – chủ nhiệm lớp tôi khi ấy. Thầy mỉm cười, xoa đầu tôi và nhẹ nhàng trấn an cả lớp. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh.

Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: chào các con, thầy tên là Nguyễn Viết Hòa, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến. Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người.

Đọc Thêm🌿 Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Của Em ❤️️15 Bài Văn Hay Nhất

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Đặc Sắc – Bài 7

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Đặc Sắc giúp các em có thêm nhiều ý tưởng để làm bài văn của mình tốt nhất.

Kỷ niệm tuổi thơ của tôi không có nhiều cái to lớn vĩ đại mà thường là những gì nhỏ nhặt nhất, có thể đối với nhiều người đó không phải là kỷ niệm, đó chỉ là một tình tiết không đáng nhớ. Nhưng đối với tôi tất cả những gì còn sót lại trong ký ức của tôi nhiều năm qua đều là tài sản quý giá, là những ký ức không thể quên, đặc biệt là những ấn tượng sâu sắc của tôi về những năm tháng ấu thơ với thầy cô giáo.

Năm đó tôi học lớp bốn, nhà tôi vẫn còn nghèo, vẫn còn ở xa tít tắp, nơi mà ít người sinh sống. Vì trường xa nhà, thế nên mỗi khi có tiết học phụ đạo là tôi phải ở lại trường, bố mẹ chuẩn bị cho tôi một cặp lồng cơm để ăn trưa. Thú thật rằng lúc ấy tôi chẳng thích việc mang cơm đi học chút nào, bởi bạn bè tôi chẳng đứa nào như thế, chúng nó thường được bố mẹ cho tiền rồi tự giải quyết bữa trưa bằng cách nào đó, còn tôi thì chưa khi nào bố mẹ cho tiền tiêu vặt.

Điều ấy khiến tôi có phần tự ti và những món quà vặt tầm thường bỗng trở thành cả niềm mơ ước với một đứa trẻ như tôi. Nhưng tôi không bao giờ dám hỏi xin bố mẹ điều gì ngoại trừ tiền đóng học, vì tôi cũng biết được nhà tôi không dư dả, và bố mẹ tôi cũng không cho phép tôi phung phí vào những thứ quà vặt ấy.

Rồi có một hôm khi tôi ở lại trường để chờ học buổi chiều, cả lớp học chỉ có một mình tôi, điều ấy khiến tôi cảm thấy buồn tẻ vô cùng, thì cô giáo chủ nhiệm của tôi xuất hiện, tay xách theo mấy bịch bánh, cùng 2 cây kem bước vào lớp. Tôi rất đỗi bất ngờ vì không hiểu sao cô lại ở đây giờ này, đáng lý cô phải ở nhà nghỉ ngơi rồi mới đúng.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn nữa là cô gọi tôi lên dãy bàn đầu, rồi đưa cho tôi mấy bịch bánh, cùng một cây kem, tôi ngỡ ngàng và cảm ơn cô trong niềm vui sướng khôn tả. Ôi, thế là cái ước mơ quà vặt của tôi đã thành hiện thực, và người thực hiện nó lại là cô giáo chủ nhiệm của tôi, khiến tôi xúc động vô cùng. Giữa trưa hè nóng nực, hai cô trò vừa ăn kem vừa trò chuyện thật thân thiết, tôi chưa từng nói chuyện với cô nhiều thế, bởi cô và tôi từ trước tới nay chỉ trao đổi với nhau với nhau về vấn đề học tập, ngoài ra không còn gì khác.

Tìm Hiểu 💧 Kể 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Trong Đời Học Sinh ❤️️ 15 Bài Hay

Văn Hay Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Chi Tiết – Bài 8

Văn Hay Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Chi Tiết giúp các em có thể học hỏi và nâng cao kĩ năng viết, cách dùng từ sáng tạo.

Mỗi chúng ta đều được thầy cô giáo dạy dỗ và dìu dắt những bước đi đầu tiên trong việc học tập. Mỗi lần nhắc đến là em lại nhớ lại kỉ niệm về cô giáo cũ của em. Mặc dù đã 4 năm trôi qua, nhưng em vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên gặp cô khi em mới bước vào lớp một. Khi được mẹ dẫn tới lớp, em khóc nức nở rồi bám chặt lấy cánh tay mẹ vì sợ hãi. Chính lúc đó, cô giáo chủ nhiệm bước tới bên, xoa đầu em và mỉm cười ấm áp.

Ấn tượng đầu tiên của em về cô Lan là một người có gương mặt vô cùng dịu hiền, phúc hậu. Chính sự dịu dàng, ân cần của cô đã khiến em yên tâm hơn và cuối cùng cũng chịu bước vào lớp một mình mà không cần mẹ ở bên. Cô Lan có dáng người dỏng cao, làn da rám nắng, dưới đuôi mắt đầy những vết chân chim. Cô đối với học trò lúc nào cũng nghiêm khắc, giám sát chặt chẽ việc học hành của từng em, nhưng cô lại cũng rất dịu dàng, tình cảm.

Có những lần học sinh chúng em lười học, không thuộc bài, cô nghiêm khắc phê bình, cho điểm kém và còn phạt phải chép đi chép lại nội dung bài học thật nhiều lần. Tuy vậy, chính sự nghiêm khắc của cô đã giúp chúng em chăm học hơn, biết chấp hành nội quy, kỷ luật hơn.

Mỗi lần sinh hoạt lớp, cô đều cẩn thận nhắc nhở từng bạn một về những khuyết điểm cần sửa chữa, đồng thời tuyên dương những bạn nào có thành tích xuất sắc trong học tập và lao động. Giờ đây, tuy em đã vào lớp năm và không còn học cô nữa, nhưng mỗi lần gặp em, cô lại dịu dàng gọi lại để hỏi han chuyện học hành.

Cho dù cô giáo Lan của em không quá xinh đẹp, nhưng cả lớp em ai cũng quý cô. Còn đối với em, cô chính là người mẹ thứ hai, người đã cho em tình cảm ấm áp mà em sẽ ghi nhớ suốt cuộc đời.

Tham Khảo 💧 Hãy Kể Một Kỉ Niệm Khó Quên Về Tình Bạn ❤️️ 15 Bài Văn Hay

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Ấn Tượng – Bài 9

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Ấn Tượng được nhiều bạn đọc yêu thích và chia sẻ trên các diễn đàn văn học nổi tiếng.

Trong đời học sinh mỗi người chắc hẳn ai cũng có những thầy cô giáo giống như những người cha người mẹ của mình đã bồi dưỡng tâm hồn ta nuôi dưỡng trí tuệ ta để ta có được những thành quả như ngày hôm nay. Tôi cũng vậy tôi cũng có những người thầy giáo những người cô giáo như thế mà đến suốt cuộc đời nay tôi cũng không thể quên được họ.

Họ đã dậy tôi cách làm người dậy tôi những bài học đầu tiên để tôi chập chững bước vào đời. Nhưng có lẽ người để lại nhiều ấn tượng nhất đối với tôi có lẽ chính là thầy Tuấn là thầy giáo chủ nhiệm của tôi.

Khi tôi mới bước vào lớp bốn thì nhận được tin cô giáo chủ nhiệm năm ngoái của chúng tôi phải nghỉ đẻ để sinh em bé. Chúng tôi buồn lắm vì cô là cô giáo mà chúng tôi rất quý mến. Ngày ấy cũng là khi chúng tôi được đón một thầy giáo chủ nhiệm mới về trường đến dậy thay cô môn văn. Mới nghe thôi chúng tôi đã không thích thầy phần vì chúng tôi chưa được học văn thầy giáo bao giờ cả phần vì cô giáo cũ của chúng tôi được lốp rất yêu quý.

Thế nhưng khi thầy bước vào lớp thì tất cả lớp chúng tôi đều rất ngỡ ngàng vì vẻ ngoài trước tiên là khá đẹp của thầy. Thầy có mái tóc đen dày và rất đẹp. Mỗi khi vui thầy lại lấy tay vuốt cái mái tóc ấy khiến nó càng trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Thầy có đôi mắt khá to đen nhánh cùng đôi lông mi khá dài đối với một người đàn ông. Khuôn mặt thầy vuông chữ điền nước da thầy thì hơn ngăm đen màu bánh mật một màu da rất đặc thù của miền đất biển quê chúng tôi.

Thầy là giáo viên mới gia trường, nghe nói thầy được giữ lại dậy trên thành phố nhưng thầy nhất định về nơi nông thôn chúng tôi để dạy cái chữ cho chúng tôi. Biết được thế chúng tôi càng quý thầy hơn và càng thương thầy nữa. Thầy dạy văn rất hay và truyền cảm. Chẳng thế mà một đứa ghét văn đến tận xương tủy như tôi vẫn có thể nghe thầy giáng từ đầu đến cuối giờ không lọt một chữ nào.

Những giờ giải lao thì càng thú vị hơn nữa ,chúng tôi được thoải mái nói lên những suy nghĩ của mình về vấn đề đoàn kết trong lớp và cả những giờ dạy của thầy nữa. Những buổi chiều thầy thường xuyên đến nhà những bạn không đi học hay nhà những bạn có hoàn cảnh khó khăn để dậy thêm và để an ủi các bạn chịu khó đến lớp. Thế nên tình hình học tập của lớp tôi đứa nào cũng tốt cả ,chúng tôi ai cũng quý thầy lắm chỉ mong thầy mãi mãi là thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi thôi.

Thế nhưng thầy đối với tôi sẽ không có những kỉ niệm tốt đẹp như bây giờ nếu chuyện ấy không xảy ra. Đó là một lần thi giữa kì môn văn tôi đã học tủ và kết quả học tủ thì chắc hẳn các bạn đều biết rồi ,tôi bị điểm kém và thật không may cho tôi là thầy giáo bảo tất cả mọi người đều phải đem về cho bố mẹ kí vào.

Tôi sợ tái cả mặt không dám mang về cho bố mẹ vì tôi đã hứa với bố là lần này tôi nhất định sẽ được điểm cao. Tôi nghĩ đủ mọi cách để có thể thoát nạn nào là bảo thầy bố mẹ đều không có nhà nhưng cuối cùng tôi chọn giải pháp là tự mình kí. Tôi nộp cho thầy giáo chữ kí giả của mình.

Thầy xem qua của cả lớp một lượt sau đó không nói gì. Tôi cứ tưởng đã thoát được đại nạn thế nhưng khi tôi tan học thầy gọi tôi lại và nói với tôi rằng thầy biết đó là chữ kí của tôi. Tôi chỉ biết òa khóc và nói với thầy tất cả mọi chuyện. Thầy đồng ý với tôi là sẽ không nói ra chuyện này nếu lần thi cuối kì tới tôi sẽ đạt được điểm giỏi.

Thầy tôi đôi khi đối với tôi là một người thầy một người bạn đôi khi lại là một người cha nâng niu bước chân tôi. Thầy đã mở một cánh cửa rất lớn trong tâm hồn tôi không chỉ về kiến thức mà cong là về đạo đức. Thầy không tha thứ cho những lỗi lầm mà chúng tôi gây ra mà thầy khiến chúng tôi phải chuộc lại những lỗi lầm đó. Cả cuộc đời này có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được thầy quên được một người đã dìu dắt từng bước chân tôi.

Chia Sẻ 🌹 Kể Lại Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Tình Bạn ❤️️15 Bài Văn Hay

Bài Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Hay Nhất – Bài 10

Bài Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Hay Nhất là tài liệu tham khảo hữu ích để các em ôn tập tốt nhất.

Trong số những thầy cô giảng dạy trên lớp, người mà em yêu thích và kính trọng nhất, đó chính là cô Thơ, cô giáo chủ nhiệm của lớp em. Với em cũng như các bạn cùng lớp thì cô Thơ không chỉ là một người cô giáo giỏi, truyền thụ cho chúng em những kiến thức bổ ích, dạy dỗ chúng em nên người. Mà với em cô còn là một người mẹ hiền thứ hai ở trường của em, vì cô chăm sóc, quan tâm đến chúng em như những người con của cô vậy.

Cô Thơ tuy chỉ mới bắt đầu làm cô giáo chủ nhiệm của lớp em khi chúng em chính thức bước vào lớp bốn. Tuy thời gian gắn bó với cô chưa lâu nhưng em cũng như các bạn trong lớp đều rất yêu quý cô. Cô thơ có dáng người hơi đậm, khuôn mặt tròn trông rất hiền lành và phúc hậu, đôi mắt của cô đen láy, đôi môi hình trái tim trông rất đẹp, chiếc mũi của cô cao và thẳng.

Cô tuy đã bốn mươi tuổi rồi nhưng nhìn cô rất trẻ và xinh đẹp. Trong trường của em có rất nhiều những thầy cô giáo dạy giỏi, và cô Thơ của em là cô giáo luôn có tên trong danh sách giáo viên dạy giỏi ấy.

Cô giảng bài rất hay lại có sự truyền cảm, nên chúng em ai cũng thấy dễ hiểu. Từ lúc làm chủ nhiệm và dạy chúng em học thì chúng em học tiến bộ lên thấy rõ. Cô giáo của em có giọng nói trầm và rất ấp áp, cô luôn dịu dàng, lặng lẽ quan tâm đến mọi hoạt động học tập cũng như vui chơi của chúng em.

Cô không bao giờ nặng lời trách móc chúng em, nếu em hoặc các bạn trên lớp mắc những lỗi như: không học bài cũ, nói chuyện trong giờ học, bừa rác ra lớp học… thì cô không bao giờ nặng lời với chúng em cả. Cô luôn dịu dàng khuyên bảo chúng em, nhắc nhờ chúng em để chúng em có thể sửa chữa, thay đổi.

Có một kỉ niệm mà em nhớ mãi, buổi sáng hôm ấy, khi chúng em tập thể dục giữa giờ ở sân trường, vì trời nắng rất to và em đang bị ốm nên em đã ngã ra sân và không hề hay biết gì nữa. Lúc em tỉnh dậy thì em đang nằm ở phòng y tế, cô Thơ vẫn luôn ở bên em, cẩn thận thay khăn ướt đắp lên trán em để hạ sốt.

Lúc em tỉnh dậy, nhìn thấy cô không hiểu sao em lại khóc rất to, cô đã ôm em vào lòng và an ủi rất nhiều. Sau khi em đã nín khóc thì cô đã mua bánh mì và một hộp sữa cho em, sau khi ăn xong thì cô nhắc em uống thuốc. Tan học ngày hôm ấy cô đã chở em về nhà rất ân cần, chu đáo.

Với em, cô Thơ là người cô giáo mà em yêu thương và kính trọng nhất. Cô không chỉ cho em những tri thức hay và bổ ích mà cô luôn chăm sóc, ân cần chăm sóc cho em cũng như các bạn cùng lớp. Vì vậy mà cô sẽ luôn là người mẹ thứ hai của chúng em. Em cũng như các bạn cùng lớp sẽ luôn yêu thương và nhớ ơn của cô.

Xem Thêm 🌹 Kể Lại Những Kỉ Niệm Ngày Đầu Tiên Đi Học ❤️️15 Bài Ngắn Hay

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Văn Ngắn – Bài 11

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Văn Ngắn giúp các em học hỏi được cách diễn đạt bài văn hay, sáng tạo.

Trong thời gian đi học, em đã được học rất nhiều thầy cô. Mỗi người ai cũng có những điểm giống và khác nhau trong tính cách và cách dậy học. Thế nhưng với em, em thích nhất là được học với cô giáo Thúy – cô chính là cô giáo chủ nhiệm lớp ba của em. Với cô, em đã có rất nhiều nhưng kỉ niệm đẹp mà cho tới tận bây giờ em vẫn không thể nào mà quên được.

Năm lớp ba, lớp em được nhận cô giáo chủ nhiệm mới. Cô là cô giáo mới về trường, năm đó cô giáo mới có 23 tuổi. Có lẽ cũng bởi vì thế mà ở cô giống như một người chị của chúng em. Cô hiểu chúng em như những người em của mình và luôn ở bên cạnh chúng em để giúp chúng em cố gắng trong học tập. em còn nhớ rất nhiều những kỉ niệm về cô, những kỉ niệm ấy như đi cùng với em suốt cả những chặng đường dài bởi chính cô là người đã dạy cho em những điều hay, những điều mà trước đó em không hề biết.

Còn nhớ nhất là kỉ niệm về cô. Khi ấy, em vẫn còn là một học sinh rất nghịch ngợm, lại hay cãi nhau với bạn, không chịu học bài và làm bài mỗi khi tới lớp. Thấy em như vậy, cô giáo đã gọi em và nói chuyện cùng với em.

Lúc đầu em cứ nghĩ rằng có lẽ cô lại mắng mình rồi. Thế nhưng cô lại không hề làm như vậy. Cô hỏi em tại sao em lại không làm bài tập ở nhà một cách rất dịu dàng. Lúc ấy, em không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu xuống và không dám trả lời cô. Cô bảo rằng cô biết em là một người con ngoan, có thể em không thích học vì em đã bị mất gốc nên cô đã chủ động tới nhà để kèm cặp riêng cho em.

Thời gian đầu em không hề muốn học cô, thế nhưng cô đã thay đổi cả những suy nghĩ của em bởi mỗi lần tới nhà, cô chỉ như một người chị đang giúp đỡ em mình học tập thậm chí khi tới cô mang những thứ mà chúng em thích như xoài, ổi hay những hộp ô mai nho nhỏ. Cô bảo rằng đó chính là bí mật của hai cô trò. Sau này nhờ có công lao dạy bảo của cô mà em đã có những tiến bộ vượt bậc trong học tập và thay đổi hẳn thái độ với việc học và làm bài.

Chia Sẻ 🌿 Thẻ Vina Miễn Phí ❤️ Card Vina 100k 200k 500k Free

Bài Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Điểm 10 – Bài 12

Bài Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Điểm 10 để lại nhiều ấn tượng cho các bạn đọc dưới dây.

Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc đời có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô.

Đó là cô An một cô giáo còn rất trẻ, cô dậy môn văn. Ngày đầu tiên khi cô vào dậy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Trong quá trình dạy, cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.

Trước đây sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó không còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu bên cạnh đó thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi.

Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối kì tôi được một con hai tròn trĩnh và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được và trong đầu của một đưa trẻ no nót như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.

Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đó rồi kí lại. Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau “Khánh ơi đợi cô với”. quay lại đằng sau thì ra đó là cô An.

Thì ra cô đã biết đó không phải là chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đàng gật gù đồng ý.

Những bài học lời dăn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.

Tặng bạn🌿 Thẻ Viettel 200k Miễn Phí ❤️ Card Viettel 200k Chưa Cào

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Giàu Cảm Xúc – Bài 13

Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Giàu Cảm Xúc, những câu chuyện kể chân thực, xúc động nhất.

Cô Minh Nguyệt là người luôn chỉ bảo, giảng dạy cho chúng tôi từng li từng tí. Cô là người mẹ hiền thứ hai của tôi, người đã mở ra cho tôi kho tàng tri thức của tuổi học trò.

Năm nay, cô Nguyệt đã ngoài ba mươi tuổi. Cô có dáng người thon thả, mái tóc mượt mà, đen nhánh xõa ngang vai. Bàn tay thon thon như búp măng của cô viết nên những dòng chữ thật đẹp. Khuôn mặt của cô hình trái xoan. Trên đôi môi của cô lúc nào cũng nở một nụ cười tươi rói với học sinh. Đôi mắt của cô luôn nhìn chúng tôi với vẻ hiền từ, trìu mến. Đôi mắt ấy biết cười đùa, biết xoa dịu, biết vỗ về an ủi. Cô là người đã dạy cho tôi bao điều để giờ đây, khi cầm tấm giấy khen trên tay, tôi đã rất xúc động và thầm cảm ơn cô rất nhiều.

Nhớ có một lần tôi có gây chuyện với bạn và đánh bạn. Cô gọi tôi lên phê bình và răn dạy tôi rất nhiều. Cô hứa là sẽ không cho ba mẹ tôi biết nếu tôi ngoan ngoãn và chăm chỉ học tập.

Cô là một người rất bao dung, độ lượng và rất mực thương yêu học trò. Khi chúng tôi mắc lỗi, cô không la mắng mà chỉ ân cần, nhẹ nhàng chỉ bảo để chúng tôi hiểu chỗ sai của mình và sửa lỗi. Những hôm tôi bị ốm, cô và các bạn thường đến thăm tôi và động viên tôi.

Người ta thường nói: “Nghề giáo như nghề chèo đò, mỗi năm là một chuyến đò đưa khách qua sông”. Quả đúng như vậy. Cô đã dạy bảo biết bao nhiêu thế hệ học sinh như chúng tôi. Tôi sẽ nhớ mãi về cô, người mẹ thứ hai đã chắp cho tôi đôi cánh để bay cao, bay xa hơn tới tương lai. Sau đó, tôi sẽ phải xa cô, xa các bạn. Cứ nghĩ đến lúc đó, bất chợt, trong tâm trí tôi lại hiện lên những vần thơ của tuổi học trò.

Đừng bỏ lỡ ❤️️ Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí ❤️️ Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới

Văn Ngắn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 – Bài 14

Văn Ngắn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích dành cho các em học sinh trong quá trình ôn tập.

Em có một kỉ niệm sâu sắc với thầy Thanh, chủ nhiệm của em hồi lớp 3. Em không bao giờ quên được kỉ niệm ấy, nó nhắc em tình thầy nghĩa bạn, những tình cảm tốt đẹp nhất của tuổi thơ.

Hồi ấy em là một học sinh nghịch ngợm, ít vâng lời thầy. Chẳng hạn giờ ra chơi, em đem vở bạn này bỏ vào cặp bạn kia. Trong một lần đi xem văn nghệ ở trường, em giấu dép của một cô giáo. Nhà trường cấm đốt pháo trong trường (dạo đấy nhà nước chưa cấm pháo) thì trong cặp em vào mấy tháng Tết lúc nào cũng có đủ các loại pháo.

Thỉnh thoảng em ném vào các chỗ bất ngờ, làm mọi người giật mình. Vì những việc ấy mà thầy chủ nhiệm lớp em, thầy Thanh thường gặp em, nhắc em và thậm chí phê bình, nêu tên, gặp cả bổ mẹ em để lưu ý. Em cảm thấy thầy có thành kiến với em, luôn để mắt tới em, khiến em không thoải mái.

Nhưng một lần lớp em được phân công đi trồng cây ở bãi ven sông xa thành phố, nơi có dòng sông sâu chảy xiết. Thầy chủ nhiệm nhắc nhở các lớp: chỉ được xuống bến rửa chân tay, chứ không được bơi lội, giữa dòng nguy hiểm.

Hôm ấy, trồng cây buổi sáng xong, em xuống bến rửa chân tay. Nhìn dòng nước trôi em cảm thấy thích thú. Trời lại nóng, em nghĩ tắm ven bờ chắc không sao, phải thử một cái mới được. Trưa ấy, khi mọi người nằm, ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, em lặng lẽ rủ một bạn nữa ra bờ sông. Bạn ấy không dám. Em bảo: “Sợ à? Nhìn tớ đây!”. Rồi bị kích thích bởi sự hăng hái của chính mình, em bắt đầu cởi áo xuống nước.

Lúc đầu em chỉ bơi ven bờ, nước ở đây chạy không xiết, không sao. Nhưng dòng sông dốc. Em bất ngờ trượt chân và bị cuốn ra xa, càng vùng vẫy, càng xa bờ. Bạn em vỗi kêu to: “Có người chết đuối! Có người chết đuối!”. Còn em mới bơi được một lúc đã thấy đuối sức, vừa hoảng sở, vừa chới với, cảm thấy mình chìm dần… Sau đó các bạn em kể lại. Khi nghe tiếng kêu, thầy Thanh vội chạy tới. Xung quanh vắng ngắt không có đò giang gì, chỉ thấy em đang chới với giữa dòng nước.

Thầy vội vàng lao ra, bơi về phía em. Thầy khéo léo túm tóc em rồi kéo em vào bờ. Nước trôi nhanh quá. Phải cách bến mấy trăm mét mới đưa được em vào bờ. Thầy nhanh chóng dóc ngược em cho nước thoát ra rồi làm hô hấp nhân tạo cho em thở đều. Mọi người lúc ấy xúm đến và đưa em lên bờ. Mọi người nói may thầy Thanh là một người thích thể thao, biết bơi lội, nếu không thì việc làm vô kỉ luật ấy của em đã gây ra hậu quả to lớn.

Sau lần ấy nahf trường đã phê bình và nhắc nhở em. Nhưng em thấy việc nhắc tên lại quá nhẹ nhàng. Lỗi của em đáng phải xử nặng hơn. Nhất là sau đợt ấy, thầy Thanh lại phải ốm một thời gian. Đã một năm trôi qua, nhưng em không khi nào quên được tấm gương quên mình cứu trò của thầy chủ nhiệm. Em hiểu ra sự nghịch ngợm của em đã gây thâm khó khăn cho thầy cô. Em thấy hối hận và thấy kính trọng thầy cô, tôn trọng các quy định của nhà trường.

Chia Sẻ 🌵 Thẻ Viettel 500k Miễn Phí ❤️ Card Viettel 500k Chưa Cào

Bài Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Điểm Cao – Bài 15

Bài Văn Kể Một Kỉ Niệm Về Thầy Cô Giáo Của Em Lớp 4 Điểm Cao để lại nhiều ấn tượng sâu sắc cho các bạn đọc với lỗi kể chuyện hấp dẫn và ấn tượng.

Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng có những kỉ niệm đẹp đẽ, trong sáng, chứa chất biết bao niềm vui, nỗi buồn bên người thầy cô. Tôi cũng vậy, tôi được lớn lên và trưởng thành trong sự ân cần, chăm sóc tận tụy của rất nhiều thầy cô giáo nhưng ấn tượng nhất với tôi là hình ảnh cô Tâm cùng với kỉ niệm khó quên, cô chính là người đã nắm tay tôi nắn nót cho tôi từng nét chữ.

Hồi ấy, cô Tâm là chủ nhiệm của lớp 1 E chúng tôi, ngày từ ngày khai giảng đầu tiên, trong ánh mắt ngây thơ, hồn nhiên của đứa trẻ thơ, tôi đã thấy cô thật hiền hậu trong tà áo dài rực rỡ màu xanh có những bông hoa lốm đốm nhiều màu sắc, cô có dáng người dong dỏng, khuôn mặt có trái xoan với đôi mắt nâu ấm áp luôn nhìn chúng tôi với vẻ thân thương, trìu mến, mái tóc dài mượt đen óng ánh làm nổi bật nước da trắng hồng của cô, sống mũi cô cao với đôi môi trái tim lúc nào cũng đỏ hồng như được xoa lên một lớp son mỏng.

Ấn tượng nhất với tôi là nụ cười duyên dáng với hàm răng trắng ngà đều tăm tắp cùng má lúm đồng tiền hiện rõ trên má trái, cô ăn mặc giản dị không diện như các cô giáo khác trong trường nhưng trong ánh mắt của học trò chúng tôi, cô lúc nào cũng xinh đẹp nhất, tươi trẻ nhất.

Tôi quên thế nào được bàn tay búp măng thon nhỏ của cô Tâm, bàn tay ấy đã mềm mại đưa những nét phấn trên bảng đen, đã thoăn thoắt xòe que tính cho chúng tôi tập làm toán, bàn tay cô đã nắm lấy những bàn tay bé nhỏ của chúng tôi diễu hành qua lễ đài trong buổi tựu trường đầu tiên, đã nắn nót đưa từng nét bút trên những trang giấy trắng thơm tho, đã rèn luyện cho tôi chữ viết và cách trình bày một bài văn hay một đoạn văn, thơ.

Ngày ấy, tôi là một học sinh cá biệt của lớp 1 E, vốn là con gái nhưng chữ tôi rất cẩu thả, chữ viết thì xấu nhất lớp. Bởi vậy, một số bạn trong lớp chê cười tôi, tôi buồn lắm, cứ mỗi lần đến giờ chính tả tôi đều rất sợ hãi, lo lắng, tim tôi cứ đập thình thịch, nhưng mỗi lúc ấy, bên cạnh tôi luôn có cô Tâm- người cô tôi yêu quý nắm lấy tay tôi đưa từng nét chữ nắn nót trên giấy.

Cô vẫn cố gắng rèn chữ cho tôi, chỉ sau một vài lần, chữ tôi đã tiến bộ hơn. Cô luôn quan tâm tới tôi, luôn để ý đến chữ viết của tôi khiến cho mấy đứa trong lớp cũng phải phát ghen. Khi tôi viết sai chính tả cô không mắng mà chỉ dịu dàng nhắc nhở, bàn tay búp măng ấy đã uyển chuyển đưa những nét chữ đẹp đẽ đậm nhạt làm mẫu cho tôi về nhà tập viết.

Cô luôn dặn dò khuyên nhủ tôi phải tích cực luyện chữ viết để chữ viết tiến bộ hơn, mỗi lần nhìn lên bàn tay trắng nõn nà nhỏ nhắn đang đưa nét phấn lên bảng đen của cô tôi lại thầm cảm ơn cô – cảm ơn bàn tay ấm áp của cô.

Cứ thế, tôi khôn lớn dần trong vòng tay tràn đầy tình yêu thương mãnh liệt của cô. Tôi không còn sợ hãi khi mỗi lần viết chính tả nữa, tôi không còn run rẩy mỗi khi cô nắm tay nữa, cuối cùng tôi cũng đạt được điểm chín môn chính tả. Khi nhìn thấy cô nở nụ cười rạng rỡ khen tôi có sự cố gắng trong học tập, tôi thấy lòng mình vô cùng sung sướng và hạnh phúc, từ một học sinh có chữ xấu nhất lớp tôi đã vươn lên đứng thứ mười một trên hai mươi tư bạn trong lớp.

Tôi cảm thấy tự hào và hãnh diện khi được học dưới sự chỉ dẫn ân cần, tận tụy của cô Tâm.

Bỏ túi thêm 🌵 Thẻ Cào Miễn Phí ❤️ Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất

Viết một bình luận