Bài Thơ Nhớ Rừng ❤️️ 34+ Mẫu Phân Tích Bài Thơ Thế Lữ Trọn Bộ ✅ Tìm Hiểu Chi Tiết Và Cảm Nhận Ý Nghĩa Của Từng Câu Thơ Trong Bài Nhớ Rừng Của Tác Giả
Bài Thơ Nhớ Rừng Của Thế Lữ
Đầu tiên. SCR.VN giới thiệu đến bạn đọc Bài Thơ Nhớ Rừng Của Thế Lữ nổi tiếng được nhiều người biết đến
Nhớ Rừng
Tác giả: Thế Lữ
Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể muôn của loài
Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.
Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu?
Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!
🌻Xem thêm Tập Thơ Thúy Kiều Của Nguyễn Du🌻
Cảm Nhận Nhớ Rừng Thế Lữ
Cùng cảm nhận những giá trị cảm xúc qua từng câu thơ trong bài Nhớ Rừng của tác giả Thế Lữ
❣️ Cảm nhận về bài thơ Nhớ Rừng Của Thế Lữ
Một trong những nhà văn xuất sắc có mặt ngay từ những ngày đầu là Thế Lữ. Nhiều tác phẩm của ông đã đóng góp rất lớn cho sự phát triển của thơ mới, đáng chú ý nhất là tác phẩm của Nhớ Rừng.
Trong Nhớ rừng, Thế Lữ bày tỏ sự phẫn nộ, buồn chán và mong muốn tự do cháy bỏng thông qua tâm trạng của con hổ trong sở thú. Đó cũng là lời tâm sự chung của những người yêu nước Việt Nam trong tình trạng mất đất nước.
Cùng chung thái độ nổi loạn, Thế Lữ đã viết những dòng thơ trong bài thơ Nhớ rừng. Mượn lời của một con hổ tại sở thú để thể hiện tâm trạng của riêng bạn. Thế Lữ đã thiết lập một cảnh tả rất thực tế và ẩn sâu bên trong. Tất cả những hình ảnh được đề cập trong bài viết là không gian xung quanh cuộc sống của con hổ.
Thực tế là con hổ bị nhốt trong cũi sắt và nó cảm thấy rằng cuộc sống của nó tràn ngập sự phẫn nộ trong điều kiện nuôi nhốt, những cảnh “tầm thường sai lầm” tại sở thú. Do đó, nó cảm thấy hoài cổ về quá khứ huy hoàng trong những ngọn núi và khu rừng hùng vĩ. Đây là hai cảnh hoàn toàn mâu thuẫn giữa thực tế và quá khứ.
Hổ ban đầu được coi là chúa tể của tất cả các sinh vật, nhưng bây giờ vì mùa thu, chúng phải sống “sự sỉ nhục” trong cũi sắt. Không gian sống của vua rừng đã bị thu hẹp và kể từ bây giờ đã được biến thành một “trò chơi lạ mắt”, một “trò chơi” trong mắt mọi người. Đối với nó, cuộc sống bây giờ đã trở nên vô vị vì sống ở một nơi không tương thích với việc trở thành một vị vua núi.
“Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua”
Con hổ cảm thấy bất lực vì không có cách nào thoát khỏi cuộc sống chật chội, vì vậy nó không thể không nhìn thời gian trôi qua vô ích. Nhưng bất kể hoàn cảnh nào, người thuộc về “con vật thiêng liêng” luôn biết danh tính thực sự của mình như một vị thần.
Chán nản làm thế nào cảnh phải sống cạnh nhau với “những con gấu điên”, với “những tờ báo vô tư ở bên cạnh”! Làm thế nào để chịu đựng cuộc sống từ chức để chấp nhận số phận của “những người bạn” trong cùng một hoàn cảnh. Đó là nỗi buồn, sự tức giận nén lại để làm cho lòng căm thù chứa đựng trong trái tim. Mệt mỏi, mệt mỏi, bất lực! Trong những hoàn cảnh đáng thương này, con hổ đã nghĩ về cuộc sống quá khứ vinh quang của mình:
“Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ
Thuở tung hoành hống hách những ngày xưa
Nhớ cảnh sơn lâm bóng cả cây già
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi
Với khi thét khúc trường ca dữ dội”
Con hổ hối hận khi nhớ lại kỷ nguyên “ông chủ” nơi “bóng cây cổ thụ”. Đó là nỗi nhớ đau đớn về khu rừng sâu thẳm. Nhớ về khu rừng là tiếc nuối sự tự do, nhớ về “thời gian vinh quang”, là nhớ về quý tộc, chân thực, tự nhiên. Ở đất nước trẻ hùng vĩ đó, con hổ đang thống trị một lực lượng ở giữa cuộc sống.
Sự dũng cảm của một vị vua miền núi luôn xứng đáng với sức mạnh tối cao của mình với sức mạnh lớn. Những gì nó phải làm là làm cho mọi thứ sợ hãi thuần hóa. Ở đó, con hổ xuất hiện với tư thế kiêu hãnh và kiêu ngạo nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp hùng vĩ giữa những ngọn núi hùng vĩ:
“Ta bước chân lên dõng dạc đường hoàng
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
Vờn bóng âm thầm lá gai cỏ sắc
Trong bóng tối mắt thần khi đã quắc
Là khiến cho mọi vật phải im hơi
Ta biết ta chúa tể của muôn loài
Giữa chốn thảo hoa không tên không tuổi”
Vẻ đẹp thực sự của hổ là ở đây! Từng bước một, từng mảng cơ thể, mỗi con mắt gợi lên một sự uy nghi và mềm mại hùng vĩ. Trong mỗi hành động, những con thú khác đã cho mọi thứ thấy sức mạnh tối thượng khiến mọi người “câm miệng”. Cuộc sống trong tự do trong rừng mãi mãi là một điều rất cao quý. Có những con hổ thực sự tận hưởng một cuộc sống tươi đẹp mà thiên nhiên dành cho. Đó là khoảnh khắc con hổ “say”, nhìn sự thay đổi của “Giang Sơn”, đang ngủ và muốn chiếm lấy “phần bí mật”.
Nó thoải mái ở đất nước của mình và khẳng định giá trị thực sự của cuộc sống với vẻ đẹp lộng lẫy, thơ mộng và cũng đầy quyến rũ. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ là những ký ức trong quá khứ. Hổ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh “đêm vàng bên dòng suối”, nhìn thấy “những ngày mưa bước sang bốn ngàn”, nghe tiếng chim hót, đắm mình trong “bình minh, cây xanh và nắng. rửa “, đang chờ đợi” mảnh chết của mặt trời “của buổi chiều” lấp lánh máu phía sau khu rừng “.
Những cảnh đó chỉ để lại cảm giác hối hận trong con hổ, bị nhét vào bởi cảm xúc mạnh mẽ, tràn ngập của những câu hỏi đau đớn. Nỗi nhớ dài dòng với những cảm xúc về quá khứ tươi đẹp đã khép lại giấc mơ vinh quang trong một tiếng khóc cay đắng:
“Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu”
Sống lại với những ký ức đẹp trong những ngọn núi và khu rừng hùng vĩ, con hổ đột nhiên nhận ra sự tầm thường sai lầm của những cảnh nơi nó sống. Trong vẻ kiêu ngạo của con hổ là những cảnh “không bao giờ thay đổi”, những cảnh đơn điệu nhàm chán được chỉnh sửa bởi mọi người và cố gắng “bắt chước”.
Vua của rừng rậm thể hiện thái độ khinh miệt và khinh miệt đối với những cảnh nhỏ bé và thấp kém của những lời nói dối nhân tạo. Nó không phải là một nơi xứng đáng để sống như một người cai trị. Ngay cả khi chúng ta cố gắng sửa chữa nó, thì đó chỉ là những “dải nước đen không chảy” dưới những “gò đất thấp kém”, những “bông hoa chăm sóc, những mỏm cỏ, những con đường bằng phẳng, thực vật” không có gì là “bí ẩn” “hoang dã”. Những cảnh sống ngụy trang này khiến những con hổ thậm chí còn hối tiếc hơn khi chúng nhớ đến nơi “ngàn năm cao cả và tối tăm”.
Ghê tởm với cuộc sống thực, ôm lấy sự oán giận liên tục, con hổ khát một cuộc sống tự do mãnh liệt. Tất cả cảm xúc của con hổ thuộc về khu rừng tối tăm hàng ngàn năm. Cũng thông qua đó, vua núi đã gửi một thông điệp một cách nghiêm túc về những ngọn núi và rừng.
Mặc dù đang suy tàn, nhưng con hổ không thể che giấu niềm tự hào của mình khi nói đến “đất nước trẻ hùng vĩ”. Giang Sơn là nơi những chú hổ đã có một ngày vui và vật lộn trong một không gian riêng biệt, rộng rãi. Ngay cả bây giờ họ sẽ không bao giờ được hồi sinh ở những nơi cũ, nhưng con hổ vẫn không bao giờ ngừng nghĩ về “giấc mơ lớn”. Vị thần thất sủng đã cầu xin được sống mãi trong ký ức, ký ức về vẻ đẹp bất 400m:
“Để hồn ta phảng phất được gần người
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi”
Trái tim của con hổ là lời thú nhận của chàng trai trẻ, The Lu, mơ về một quá khứ cuộc sống tươi đẹp trong quá khứ. Đó cũng là tinh thần chung của hầu hết các bài thơ của Thế Lữ cũng như trong phong trào Thơ mới, mang theo mong muốn sống của con người.
Hãy nhớ rằng Forest không thể thoát khỏi nỗi buồn, “căn bệnh của tuổi tác” vào thời điểm đó. Nhưng bài thơ là duy nhất bởi vì nó tạo ra một điểm gặp gỡ giữa sự phẫn nộ của những người mất nước và tâm trạng bất hòa bất lực đối với thực tế của giới trí thức tư sản trẻ tuổi. Qua đó khơi dậy mong muốn tự do chính đáng.
Giàu cảm hứng lãng mạn và cảm xúc mãnh tâm, Hãy nhớ rằng Khu rừng đã lan tỏa một tâm hồn thơ mộng và nhiều hình ảnh thơ mộng ấn tượng mô tả vẻ đẹp hùng vĩ của núi rừng. Thành công của Lu là thể hiện trí tưởng tượng phong phú khi anh mượn hình ảnh của một con hổ trong sở thú để nói về sự bí mật sâu sắc của mình. Qua đó thể hiện sự căm ghét cuộc sống chật chội, đồng thời khơi dậy tình cảm yêu nước của người dân lúc bấy giờ.
🌻Đọc thêm Thơ Hàn Mạc Tử ❤️️ Tuyển Tập Những Bài Thơ Hay Nhất🌻
Phân Tích Bài Thơ Nhớ Rừng
Hãy cũng SCR.VN Phân Tích Bài Thơ Nhớ Rừng sau đây nhé
Bài thơ “Nhớ rừng” được Thế Lữ viết năm 1934, in trong tập “Mấy vần thơ” xuất bản năm 1935. Mượn lời con hổ bị nhốt ở vườn Bách thú, tác giả thể hiện tâm sự u uất, căm hờn và niềm khao khát tự do mãnh liệt của con người bị giam cầm, nô lệ.
(Đoạn 1+4): Cảnh con hổ bị nhốt trong vườn bách thú
- Đoạn 1
Hoàn cảnh bị nhốt trong cũi sắt, trở thành một thứ đồ chơi
Tâm trạng căm hờn, phẫn uất tạo thành một khối âm thầm nhưng dữ dội như muốn nghiền nát, nghiền tan
“Ta nằm dài” – cách xưng hô đầy kiêu hãnh của vị chúa tể ⇒ Sự ngao ngán cảnh tượng cứ chầm chậm trôi, nằm buông xuôi bất lực
“Khinh lũ người kia”: Sự khinh thường, thương lại cho những kẻ (Gấu, báo) tầm thường nhỏ bé, dở hơi, vô tư trong môi trường tù túng - Đoạn 4
Cảnh tượng vẫn không thay đổi, đơn điệu, nhàm chán do bàn tay con người sửa sang ⇒ tầm thường giả dối
⇒ Cảnh tù túng đáng chán, đáng ghét
⇒ Cảnh vườn bách thú là thực tại của xã hội đương thời, thái độ của con hổ chính là thái độ cú người dân đối với xã hội đó
(Đoạn 2+3): Cảnh con hổ trong chốn giang sơn hùng vĩ
- Đoạn 2
Cảnh núi rừng đầy hùng vĩ với “bóng cả cây già” đầy vẻ nghiêm thâm
Những tiếng “gió gào ngàn”, “giọng nguồn hét núi” ⇒ Sự hoang dã của chốn thảo hoa không tên không tuổi
⇒ Những từ ngữ được chọn lọc tinh tế nhằm diễn tả cảnh đại ngàn hùng vĩ, lớn lao mạnh mẽ, bí ẩn thiếng liêng
Bước chân dõng dạc đường hoàng ⇒ vẻ oai phong đầy sức sống
⇒ Vẻ oai phong của con hổ khiến tất cả đều phải im hơi, diễn tả vẻ uy nghi, dũng mãnh vừa mềm mại vừa uyển chuyển của vị chúa sơn lâm - Đoạn 3
“Nào đâu … ánh trăng tan” ⇒ Cảnh đẹp diễm lệ khi con hổ đứng uống ánh trăng thật lãng mạn
“Đâu những ngày …ta đổi mới” ⇒ Cảnh mưa rung chuyển đại ngàn, hổ lãng mạn ngắm giang sơn đổi mới.
“Đâu những bình minh…tưng bừng” ⇒ cảnh chan hòa ánh sáng, rộn rã tiếng chim ca hát cho giấc ngủ của chúa sơn lâm.
⇒ Một bộ tranh tứ bình đẹp lộng lẫy, cho thấy những cảnh thiên nhiên hoang vắng đẹp rợn ngợp và con hổ với tư thế và tầm vóc uy nghi, hoành tráng
(Đoạn 5): Niềm khao khát tự do mãnh liệt
Sử dụng câu cảm thán liên tiếp⇒ lời kêu gọi thiết tha ⇒ khát vọng tự do mãnh liệt nhưng bất lực
⇒ Nỗi bất hòa sâu sắc với thực tại và niềm khao khát tự do mãnh liệt
⇒ Tâm sự của con hổ chính là tâm sự của người dân Việt Nam mất nước đang sống trong cảnh nô lệ và tiếc nhớ những năm tháng tự do oanh liệt với những chiế thắng vẻ vang trong lịch sử
🌻 Xem thêm Thơ Tình Nguyễn Bính Hay🌻
Phân Tích Bài Thơ Rừng
Tìm hiểu và Phân Tích Bài Thơ Hay Nhớ Rừng Của Tác Giả Thế Lữ hấp dẫn
Nhớ rừng là bài thơ kiệt tác của Thế Lữ, nhà thơ tiên phong của phong trào Thơ mới (1932-1941). Với nhạc điệu du dương, với cảnh sắc thiên nhiên tráng lệ, đặc biệt với hình tượng con hổ, bài thơ Nhớ rừng đã chinh phục mỗi chúng ta, đã chiếm lĩnh nơi sâu kín nhất cõi tâm hồn bao người trong hơn nửa thế kỷ qua.
Con hổ được thi sĩ nói đến với bao cảm thông và ngưỡng mộ. Nó đang nằm trong cũi sắt vườn Bách thú. Chúa sơn lâm trong cảnh tù hãm vô cùng cay đắng uất ức căm hờn đã tích tụ, đã chứa chất thành một khối. Không căm hờn sao được khi phải nằm dài, trông ngày tháng dần qua trong cũi sắt?
Không uất ức, cay đắng sao được khi chúa sơn lâm đang bị lũ người giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm, đang trở thành thứ đồ chơi, với cặp báo vô tư lự trong vườn bách thảo? Thế Lữ đã thể hiện tâm trạng cay đắng, căm hờn của con hổ mất tựu do đầy ám ảnh:
Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua…
(…), Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm…
Qua đó, ta càng thấy rõ: “Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn” (Truyện Kiều – Nguyễn Du); ta càng thấm thía: “Trên đời nghìn vạn điều cay đắng/ Cay đắng chi bằng mất tự do” (Nhật ký trong tù – Hồ Chí Minh).
Năm tháng dần trôi qua, chúa sơn lâm có bao giờ nguôi được nỗi nhớ rừng. Nhớ thuở tung hoành hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi…
Như tư thế cao sang, oai hùng của ta. Một cái bước chân, một tấm thân lượn sóng, một cái vờn bóng… Tất cả đều dõng dạc, đường hoàng. Một chữ ta vang lên đầy tự hào của chúa sơn lâm:
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Quyền uy của ta là tuyệt đối.
Mọi vật đều phải khiếp sợ, phải im hơi khi mắt thần của ta đã quắc, ta biết giữa chốn thảo hoa, ta là chúa tể cả muôn loài:
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể cả muôn loài,
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi
Nỗi nhớ rừng thiêng, nhớ quyền uy… của chúa sơn lâm chính là nhớ những năm tháng không thể nào quên. Nỗi nhớ ấy chính là khát vọng sống, khát vọng tự do cháy bỏng.
Hổ nhớ rừng là nhớ đến những kỉ niệm chói lọi một thời vàng son, một thời oanh liệt. Cảnh vật tráng lệ. Nhạc của thơ cũng là nhạc của rừng.
Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyền bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm cảnh giang sơn ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật!
Than ôi! Thời oanh liệt này còn đâu?
Các luyến láy, điệp ngữ: đâu những đêm vàng…, đâu những ngày mưa.. đâu những bình minh…, đâu những chiều…, nay còn đâu? xuất hiện nối tiếp trong năm câu hỏi tu từ tạo nên nhạc điệu du dương, triền miên, da diết, thể hiện sâu sắc tình thương nỗi nhớ của hùm thiêng sa cơ, nhớ rừng, tiếc nuối một thời oanh liệt nay đã trở thành hoài niệm, thành dĩ vãng.
Chúa sơn lâm nhớ đêm, nhớ ngày, nhớ bình minh, nhớ chiều tà, nhớ suối, nhớ trăng, nhớ cảnh giang sơn trong màn mưa rừng, nhớ cây xanh nắng gội, nhớ chim hót tưng bừng lúc bình minh, nhớ mặt trời gay gắt trong khoảnh khắc hoàng hôn… Nỗi nhớ tiếc ấy là nỗi đau buồn bị tước đoạt mất tự do, cũng là nỗi khao khát tự do.
Thế Lữ đã sáng tạo nên những vần thơ giàu hình tượng và nhạc điệu, dào dạt cảm xúc để thể hiện nỗi nhớ rừng của con hổ… Một tiếng than như xiết lấy lòng người, khêu gợi và lay tĩnh:
Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?
Bị sa cơ, bị tù hãm trong cũi sắt. Phải xa rừng nên nhớ rừng. Đau đớn và uất hận biết bao giờ nguôi? Như một tiếng thở dài ngao ngán:
Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu.
Vị chúa sơn lâm, nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già rồi uất hận căm ghét những cảnh không đời nào thay đổi tẻ nhạt, vô vị, vô nghĩa tầm thường giả dối nhỏ bé:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém.
Uất hận cảnh tù hãm, chán ghét những cảnh vật tầm thường nhỏ bé do lũ người kia ngạo mạn bày ra, hổ lại nhớ day dứt, nhớ khôn nguôi cảnh nước non hùng vĩ. Nhớ rừng là nhớ vương quốc tự do ngày nào:
Là nơi giống hầm thiêng ta ngự trị
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa.
Trước thực tại đau đớn, hổ chỉ còn biết thả hồn mình theo giấc mộng ngàn. Chúa sơn lâm cất tiếng gọi rừng thiêng với bao nhớ thương bồi hồi, da diết:
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!
Nhớ rừng là một trong mười bài thơ hay nhất của phong trào Thơ mới (1932-1941). Thể thơ tự do, lời thơ đẹp, hình tượng kỳ vĩ, tráng lệ. Nhạc điệu du dương, cảm xúc dào dạt. Hình tượng con hổ sa cơ, đau đớn uất hận, da diết nhớ rừng được khắc hoạ sâu sắc, đầy ám ảnh.
Trong hoàn cảnh bài thơ ra đời (1934), tâm trạng tủi nhục, đau đớn, uất hận… của con hể nhớ rừng đồng điệu với bi kịch của nhân dân ta đang rên xiết trong xích xiềng nô lệ. Nhớ rừng là khao khát sống, khao khát tự do.
Bài thơ như một lời nhắn gửi kín đáo, thiết tha về tình yêu giang sơn đất nước. Tư tưởng lớn nhất của bài thơ là giá trị của tự do. Hình tượng con hổ nhớ rừng là sự thể hiện tuyệt vời tư tưởng vĩ đại ấy.
🌻Chia sẻ Thơ Tình Hàn Mạc Tử Hay🌻
Hoàn Cảnh Ra Đời Bài Thơ Nhớ Rừng
Chia sẻ đến bạn đọc Hoàn Cảnh Ra Đời Bài Thơ Nhớ Rừng của tác giả Thế Lữ sau
❣️ Hoàn cảnh sáng tác
Bài thơ là lời tự thuật lại tâm trạng của con hổ bị nhốt trong củi sắt giữa vườn bách thú. Nó nói lên nỗi uất hận, chán chường vì bị mất tự do, bị giam cầm trong song sắt và nỗi nhớ tiếc, đau đớn vì nghĩ về quãng đời tự do trong quá khứ, từng được tự do tung hoành làm chúa tể sơn lâm.
Nó khinh ghét, căm hờn tất cả. Mọi hiện thực đập vào mắt hổ ở vườn bách thú đều là những cảnh tầm thường giả dối đáng khinh.
Tâm trạng của con hổ, cũng chính là tâm trạng của Thế Lữ, tâm trạng của một lớp người trong xã hội lúc bấy giờ ( 1931-1935 ), cảm thấy bế tắc trước cuộc sống, chán chường với thực tại, khát khao một cuộc đời tự do, phóng khoáng mặc dù chưa được định hướng rõ ràng.
🌻Đọc thêm Tập Thơ Điên Hàn Mạc Tử 🌻
Thuyết Minh Bài Thơ Nhớ Rừng
Tham khảo phần Thuyết Minh Bài Thơ Nhớ Rừng hấp dẫn sau đây nhé
- Về nội dung: Đây là một khúc trường ca bi tráng của con hổ nhớ rừng xanh. Thế Lữ không chỉ tạo hình một mãnh hổ oai linh mà còn diễn tả thành công tâm trạng phong phú trong nỗi nhớ rừng da diết khôn nguôi của nó.
- Sử dụng thủ pháp tương phản nhuần nhuyễn, xuyên suốt bài thơ, Thế Lữ đã dựng lên một khung cảnh vừa rất thực vừa ẩn chứa những điều thầm kín sâu xa.
- Bề ngoài con hổ như buông xuôi, chấp nhận cảnh sa cơ, tuyệt vọng trước hoàn cảnh. Nó mất tự do nhưng không khuất phục, không để mất đi niềm kiêu hãnh của vị chúa tể muôn loài.
- So với những thi phẩm của các nhà thơ mới nổi tiếng cùng thời, Nhớ rừng của Thế Lữ có điểm chung là đều bế tắc trước cuộc sống thực tại, chán ghét sự tù túng, chật hẹp của nó, muốn thoát li khỏi nó để tìm đến với một thế giới tinh thần khác.
- Có thể nói Nhớ rừng vừa là khát vọng về thiên nhiên, tự do phóng khoáng, khát vọng làm chủ giang sơn, vừa là tiếng thở dài mang ý nghĩa vĩnh biệt một thời oanh liệt. Nhưng Nhớ rừng cũng là một tuyên ngôn quyết liệt không hòa nhập với thế giới giả tạo cho dù thời oanh liệt trong quá khứ đã lùi xa.
Chia sẻ 🌻Xuân Diệu Huy Cận ❤️️ Tuyển Tập Thơ Và Những Bí Ẩn🌻
Hình Tượng Con Hổ Trong Bài Thơ Nhớ Rừng
Khám phá Hình Tượng Con Hổ Trong Bài Thơ Nhớ Rừng có gì đặc biệt nhé
- Mở đầu bài thơ, hình ảnh một con hổ hiện ta với sự kìm kẹp, tù hãm, bởi nó vốn xuất phát điểm là chúa tể muôn loài, mà giờ đây lại đang bị giam hãm trong một khối sắt lạnh lẽo, mà trong con hổ đang dâng tràn một sự căm hờn chẳng nguôi ngoai
- Con hổ khi phải sống trong sự giam cầm tưởng như không lối thoát như vậy, nó vẫn luôn hướng về quá khứ oai hùng, đầy uy nghiêm.
- Sự nuối tiếc về quá khứ vàng son luôn thường trực trong nỗi nhớ của con hổ, nhớ cả về núi rừng đại ngàn, nhớ cả về những đêm trăng, con hổ “say mồi đứng uống ánh trăng tan”.
- Dưới con mắt của chúa sơn lâm, cảnh suối, nước, hoa, cây, mô gò được làm để giống với cảnh rừng thiêng đều mang sự giả dối, vì nó chỉ là sự sao chép sáo rỗng, đơn điệu, nhàm chán. Con hổ vẫn luôn đau đáu và nhớ về thời kì oai nghiêm của mình, vẫn là cảnh rừng thiêng “của ta”, như một sự khẳng định, như một sự sở hữu, thể hiện bản lĩnh và vị thế của một chúa sơn lâm, tuy đã bị sa cơ lỡ vận.
Tham khảo 🌻Thơ Huy Cận ❤️️ Tuyển Tập Những Bài Thơ Hay Nhất🌻
Nội Dung Bài Thơ Nhớ Rừng
Nội Dung Bài Thơ Nhớ Rừng được SCR.VN chọn lọc và tổng hợp sau đây
❣️ Nội Dung Chính Bài Thơ Nhớ Rừng
Bài thơ mượn lời con hổ nhớ rừng để thể hiện sự u uất của lớp những người thanh niên trí thức yêu nước, đồng thời thức tỉnh ý thức cá nhân.
Hình tượng con hổ cảm thấy bất hòa sâu sắc với cảnh ngột ngạt tù túng, khao khát tự do cũng đồng thời là tâm trạng chung của người dân Việt Nam mất nước bấy giờ
❤️ Tuyển Tập Thơ, Bài Hát, Phân Tích🌻Ghen Nguyễn Bính
Bài Thơ Nhớ Rừng Được Sáng Tác Năm Nào
Tìm hiểu thêm kiến thức về Bài Thơ Nhớ Rừng Được Sáng Tác Năm Nào dưới đây nhé
Đề tài yêu nước luôn là một đề tài lớn, xuyên suốt trong văn học Việt Nam
Đối với các nhà thơ Mới, họ thường gửi gắm nỗi niềm thầm kín trong thơ của mình và Thế Lữ cũng vậy, ông gửi gắm nỗi lòng yêu nước thông qua “Nhớ rừng”
Tác phẩm
“Nhớ rừng” được Thế Lữ viết năm 1934, in trong tập “Mấy vần thơ”, xuất bản năm 1935. Mượn lời con hổ bị nhốt ở vưòn bách thú, tác giả thể hiện sự “giận đời”, tâm sự u uất, căm hờn và niềm khao khát tự do mãnh liệt của con ngưòi bị giam cầm, nô lệ.
Bài thơ sử dụng nghệ thuật
- Thể thơ tự do hiện đại, phóng khoáng, dễ dàng bộc lộ cảm xúc
- Ngôn ngữ độc đáo, có tính gợi hình, gợi cảm cao
- Các biện pháp nghệ thuật được sử dụng thành công: nhân hóa, so sánh, điệp cấu trúc, câu hỏi tu từ, ẩn dụ chuyển đổi cảm giác…
- Giọng điệu, nhịp thơ linh hoạt, khi thì buồn thảm, khi hào hùng, lẫm liệt, theo trình tự logic hiện thực – quá khứ – hiện thực – quá khứ…
❤️ Phân Tích Bài Thơ, Cảm Nhận🌻Chân Quê Nguyễn Bính
Bài Thơ Nhớ Rừng SGK Lớp 8
Phân tích Bài Thơ Nhớ Rừng SGK Lớp 8 dành cho các em học sinh trung học hay nhất
- Luận điểm 1: Tâm trạng uất hận của con hổ khi bị giam cầm
Sử dụng một loạt các từ ngữ gợi cảm thể hiện tâm trạng chán nản, uất ức. Sự đau đớn, nhục nhã, bất bình của con hổ như bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt khi nhìn thực tại tầm thường trước mắt. - Luận điểm 2: Quá khứ vàng son trong nỗi nhớ của con hổ
Nằm trong cũi sắt, con hổ nhớ về chốn sơn lâm – nơi nó từng ngự trị, đó là nơi có hàng ngàn cây đại thụ, có tiếng gió rít qua từng kẽ lá, tiếng của rừng già ngàn năm. - Luận điểm 3: Nỗi uất hận khi nghĩ về thực tại tầm thường, giả dối
Những “cảnh sửa sang tầm thường, giả dối”, cái bắt chước đầy lố bích của thiên nhiên giả tạo, cố cho ra cái “vẻ hoang vu” nơi rừng thiêng sâu thẳm. - Luận điểm 4: Khao khát tự do sục sôi trong lòng con hổ
Giọng điệu bi tráng, gào thét với núi rừng (“hỡi…”), lời nói bộc lộ trực tiếp nỗi nhớ, sự nuối tiếc về quá khứ và khao khát tự do.
⇒ Mượn lời của con hổ, tác giả đã thay cho tiếng lòng của con dân Việt Nam trong thời kì mất nước, ấy là tiếng than nuối tiếc cho một thời vàng son của dân tộc, là tiếng khao khát tự do cháy bỏng, sục sôi trong từng người dân yêu nước.
Tham khảo🌻Thơ Nhớ Nhà Hay Nhất ❤️️ 1001 Bài Cho Người Xa Quê
Bài Thơ Nhớ Rừng Là Lời Ru Của Ai
Cùng tìm hiểu Bài Thơ Nhớ Rừng Là Lời Ru Của Ai, của tác giả nào dưới đây nhé
Nhớ Rừng của Thế Lữ là một bài thơ hay, tiêu biểu của phong trào Thơ mới và của tác giả trên hai phương diện: tính điêu luyện, phóng khoáng, già dặn của Thơ mới và tình cảm yêu nước kín đáo, âm thầm
Bài thơ rất độc đáo: mượn lời con hổ trong cũi sắt của vườn bách thú nhớ về nỗi nhớ cảnh rừng xanh và những ngày oanh liệt của ngày xưa để nói lên niềm khao khát những cảnh tượng hùng vị, tự nhiên, ghét cảnh chăm sửa giả dối, khát khao được tự do biểu hiện sức mạnh tự nhiên của mình, khao khát được giải phóng cá tình.
Bài thơ cũng gửi gắm chút tình cảm đối với thời oanh liệt của đất nước. bài thơ rõ ràng là lời của con hổ tồi nhưng tác giả vẫn cứ chưa rõ thêm: Lời con hổ ở vườn bách thú, để tỏ rằng đây không phỉa là lời của con người. Lời này vừa có tác dụng che mắt nhưng cũng có ý nhắc nhở các nhà suy diễn chớ suy diễn dễ dãi
🌻Chú Bộ Đội Hành Quân Trong Mưa ❤️️Lời Thơ + Giáo Án🌻
Thế Lữ Và Bài Thơ Nhớ Rừng
Thế Lữ Và Bài Thơ Nhớ Rừng là sự gắn liền đi đôi mà khi nhắc về một trong hai, mọi người đều biết
- Thế Lữ (1907-1989) là bút danh của Nguyễn Thứ Lễ. Làm thơ, viết truyện, viết kịch, làm đạo diễn. Chủ tịch Hội nghệ sĩ sân khấu Việt Nam. Phương diện nào ông cũng có thành tựu xuất sắc.
- Thế Lữ là thi sĩ tiên phong, được ngợi ca là “Đệ nhất thi sĩ’ trong phong trào “Thơ mới” (1932-1941). Tác phẩm thơ: “Mấy vần thơ” thể hiện một “hồn thơ rộng mở”, với cảm hứng lãng mạn dào dạt, nồng nàn, say đắm và thiết tha.
- Bài thơ “Nhớ rừng” được Thế Lữ viết năm 1934, in trong tập “May vần thơ” xuất bản năm 1935. Mượn lời con hổ bị nhốt ở vườn Bách thú, tác giả thể hiện tâm sự u uất, căm hờn và niềm khao khát tự do mãnh liệt của con người bị giam cầm, nô lệ.
Đọc thêm 🌻Thơ Nguyễn Bính Hay ❤️ Tuyển Tập Chùm Thơ Nổi Tiếng
Nhớ Rừng Thể Thơ
Tìm hiểu thêm bài Nhớ Rừng Thể Thơ gì, của tác giả nào nhé! Đừng bỏ lỡ
Nhớ rừng là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của Thế Lữ. Là tác phẩm góp phần mở đường cho sự thắng lợi của Thơ mới.
Bài thơ Nhớ rừng được viết theo thể thơ tám chữ
Số tiếng, số câu, vần, nhịp không bị gò bó theo niêm luật như thơ trung đại. Toàn bài được chi phối bởi mạch cảm xúc của người viết và thể hiện được cái tôi cô đơn, ảo não
❤️ Trọn Bộ Thơ, Bài Hát, Phân Tích🌻Mưa Xuân Nguyễn Bính