Tả Đôi Bàn Tay Của Mẹ, Đôi Chân Của Mẹ (22+ Mẫu Siêu Hay)

Tả Đôi Bàn Tay Của Mẹ, Đôi Chân Của Mẹ ❤️️ 22+ Mẫu Siêu Hay ✅ Đọc Thêm Những Bài Văn Mẫu Ý Nghĩa Miêu Tả Về Đôi Bàn Tay Của Mẹ.

Cách Tả Bàn Tay Của Mẹ

Bàn tay mẹ có thể được tả bằng nhiều cách khác nhau, tùy thuộc vào mục đích, ngữ cảnh và cảm xúc của người viết. Dưới đây là một số cách tả bàn tay mẹ mà bạn có thể tham khảo.

  • Tả bàn tay mẹ bằng cách so sánh với những vật thể khác: ví dụ như bàn tay mẹ như một chiếc lá khô, nhăn nheo và héo hon; bàn tay mẹ như một bông hoa, mềm mại và thơm ngát; bàn tay mẹ như một chiếc cốc, ấm áp và đựng đầy tình yêu; v.v.
  • Tả bàn tay mẹ bằng cách miêu tả những đặc điểm nổi bật: ví dụ như bàn tay mẹ có những đường nét sâu, chứng tỏ những năm tháng lao động vất vả; bàn tay mẹ có những vết sẹo, kể lại những câu chuyện của cuộc đời; bàn tay mẹ có những ngón tay dài, thể hiện sự khéo léo và tinh tế; v.v.
  • Tả bàn tay mẹ bằng cách nói về những hành động và cử chỉ: ví dụ như bàn tay mẹ luôn vuốt ve đầu con, cho con cảm giác an toàn và yên bình; bàn tay mẹ luôn nắm chặt tay con, dẫn con đi qua những khó khăn và thử thách; bàn tay mẹ luôn vẫy chào con, gửi gắm những lời chúc và mong ước; v.v.
  • Tả bàn tay mẹ bằng cách thể hiện những cảm xúc và tâm trạng: ví dụ như bàn tay mẹ lúc vui thì ấm áp và rạng rỡ, lúc buồn thì lạnh lẽo và ủ rũ; bàn tay mẹ lúc tự hào thì vỗ nhẹ vào vai con, lúc lo lắng thì xoa xoa tay con; bàn tay mẹ lúc hạnh phúc thì nâng niu con, lúc đau khổ thì ôm chặt con; v.v.

Quà cho bạn may mắn 👉 Thẻ Cào Viettel Miễn Phí [Tặng Card 50k 100k 200]

Dàn Ý Tả Đôi Bàn Tay Của Mẹ

Bài văn tả đôi bàn tay của mẹ có thể được trình bày theo mẫu dàn ý sau đây!

I. Mở bài

  • Giới thiệu đôi bàn tay của mẹ

II. Thân bài

  • Miêu tả vẻ bề ngoài của đôi bàn tay: hình dáng và kích thước; các chi tiết trên bàn tay; Sự mềm mại hay chai sạn khi chạm vào;…
  • Công việc và khả năng của đôi bàn tay: Làm việc vất vả nuôi con khôn lớn, lo cho gia đình,…
  • Những dấu hiệu tuổi tác trên đôi bàn tay: Nếp nhăn và vết chân chim; Da khô, thô ráp; Mất đi tính linh hoạt và sức mạnh;…
  • Ý nghĩa và vai trò của đôi bàn tay trong cuộc sống

III. Kết bài

  • Tôn trọng và trân trọng đôi bàn tay của mẹ

Xem thêm bài văn 🌸 Tả Giọng Nói Của Mẹ 🌸 đơn giản!

14+ Bài Văn Tả Đôi Bàn Tay Mẹ Hay Nhất

SCR.VN mời bạn tham khảo những bài văn miêu tả đôi bàn tay của mẹ hay nhất!

Đoạn Văn Miêu Tả Đôi Bàn Tay Của Mẹ Đơn Giản

Đôi bàn tay mẹ chai sần với những vết nám đen, bên dưới lớp da là những cụm cứng ngắc. tay mẹ không còn mịn màng nữa bởi mọi công việc trong nhà mẹ đều đảm nhiệm. Mẹ thường hay nói: “Tay mẹ chai để đổi lấy tay con mịn”. Mẹ không muốn tôi vất vả, lam lũ, cực khổ với ruộng vườn nên mẹ nói rằng tôi phải học để mai sau bớt khổ. Chính vì vậy tôi luôn cố gắng học tập tốt để mẹ vui lòng.

Đoạn Văn Tả Bàn Tay Mẹ Đặc Sắc

Trong cuộc đời này, chắc chắn rằng mẹ là người phụ nữ quan trọng nhất đời con. Người sinh thành, dưỡng dục, dạy bảo con là mẹ. Người bạn luôn thông cảm, an ủi, hiểu lòng con nhất cũng là mẹ. Mẹ lo cho con từng bữa ăn, giấc ngủ. Bữa cơm mẹ nấu con ăn no lạ thường. Vì con, cuộc đời mẹ đã trải bao đắng cay ngọt bùi. Vì con, mẹ đổ cả mồ hôi, xương máu.

Đôi bàn tay gầy gầy, xương xương sao mà thân thương, trìu mến vậy! Đôi bàn tay ấy luôn nắm lấy tay con trong mọi lúc khó khăn hoạn nạn. Mát dịu bàn tay mẹ luôn xoa đầu khi con làm việc tốt. Một bàn tay ấm áp, chứa chan tình yêu thương đặt lên vai cho con niềm hi vọng. Nếu một ngày con mất mẹ, chắc chắn rằng ngày ấy là ngày con đau khổ nhất. Bởi mẹ là ngọn gió mát lành thổi vào đời con. Nếu ngọn gió ấy ngừng thổi, con không biết mình sẽ ra sao mẹ à!

Trọn bộ văn mẫu 🌸 Tả Mái Tóc Của Mẹ 🌸 đặc sắc!

Viết Đoạn Văn Tả Đôi Bàn Tay Của Mẹ Ấn Tượng

Mẹ là người yêu quý nhất của Con, là Người con luôn mong được bình an.

Con đã lớn, đã cao hơn mẹ nhưng tự thấy bóng gầy của mẹ vẫn sát bên con, lo lắng chăm sóc … Con vẫn chỉ là cậu bé nhỏ nhoi, là đứa con thơ dại mà mẹ thường âu yếm.

Con yêu nhất khoảnh khắc Mẹ dùng bàn tay đã rám nắng đặt lên má con. Bàn tay mẹ không thon thon, không mịn màng như bàn tay các cô Tiên mà mẹ vẫn thường kể con nghe mỗi tối. Nhưng mẹ ơi! Con yêu bàn tay ấy, bàn tay đem đến cơn gió thoảng mát lành cho con khi mùa hè nóng nực đến, bàn tay ấy mang hơi ấm cho con mỗi đêm Gió mùa thôi dài. ÔI bàn tay ~ Bàn tay Người Mẹ.

Cũng với bàn tay ấy, mẹ vất vả sớm hôm cho con ấm no, bàn tay ấy vun vén cho hạnh phúc gia đình. Người Mẹ âm thầm nhưng Cao Thượng, Con yêu Bàn tay khắc khổ của mẹ như yêu con Người mẹ, bóng hình nhỏ bé của mẹ.

Tập Làm Văn Tả Bàn Tay Mẹ Sinh Động

Bàn tay của mẹ, vốn luôn là nguồn cảm hứng vô tận cho em, như một tác phẩm nghệ thuật của thời gian và tình yêu. Đó là những bàn tay mảnh mai nhưng đầy mạnh mẽ, đã trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng vẫn giữ được vẻ tươi trẻ và sức sống. Khi nhìn vào chúng, em thấy những câu chuyện lâu dài của cuộc sống được ghi chép từng đường nét, từng nếp nhăn.

Ngón tay, mảnh dẻ, như những con đường nhỏ trải dọc trên một bản đồ, kể lên những hành trình của mẹ. Đầu ngón tay, phần da mỏng như lụa, là nơi chứa đựng những hồi ức, những vết thương và những niềm vui. Những đường nét mảnh mai như những con đường mòn, nhưng chúng là con đường mà mẹ em đã đi qua, mang theo bao điều học hỏi và trải nghiệm.

Bàn tay ấy, với những ngón tay linh hoạt, là những cánh cửa mở ra thế giới cho em. Bàn tay mẹ, như là một nghệ sĩ tài năng, có thể tạo ra những điều kỳ diệu từ những nguyên liệu đơn giản nhất. Bàn tay ấy đã nặn những chiếc bánh ngọt mềm mại như lòng mình, và đôi khi là những chiếc bánh cứng như cuộc sống.

Nhìn kỹ hơn, em thấy những vết thương nhỏ, những dấu tích của những công việc nhỏ nhen nhóm nhưng ý nghĩa đối với gia đình. Những nếp nhăn đều như những dòng suối, chứa đựng sự hiểu biết và nhân ái. Và mỗi lần em nắm lấy bàn tay ấy, em có cảm giác như đang nắm lấy một phần của quá khứ và tương lai, của sự yêu thương và dạy dỗ.

Bàn tay của mẹ, không chỉ là một bộ phận của cơ thể, mà là nguồn động viên vô tận, là biểu tượng của tình mẫu tử sâu sắc và vô điều kiện. Em luôn tự hào và biết ơn vì có được bàn tay ấy chở che và dẫn dắt suốt cuộc đời.

Văn Tả Đôi Bàn Tay Của Mẹ Sáng Tạo

Không một sự yêu thương, bảo bọc nào có thể lớn hơn vòng tay mẹ. Chính đôi bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ ấy đã đổ mồ hôi, đã tần tảo sớm hôm vì các con.

Bàn tay mẹ tuy nhỏ bé nhưng đã nuôi lớn đàn con. Một tay mẹ đã bế con từ khi lọt lòng. Đôi bàn tay ấm áp đầy yêu thương ấy đã bế chúng con từ khi còn thơ. Bàn tay ấy dìu dắt chúng con từ những bước đi chập chững đầu tiên khi vào đời. Bàn tay ấy là cả một tình yêu thương bao la.

Đôi bàn tay ấy đã lao động vất vả, đã chai sạn đi vì chúng con. Để có cái ăn, cái học; để lớn lên và trưởng thành như ngày hôm nay là nhờ đôi tay nhỏ bé và hao gầy của người phụ nữ tuyệt vời đó. Mẹ đã lao động, đã làm đủ thứ nghề trên đời chỉ mong cho chúng con có những thứ tuyệt vời nhất trên đời mà mẹ có thể làm được.

Bàn tay ấy chưa bao giờ vì sự giận dỗi những đứa con mà ra tay đánh; mẹ chỉ dùng những lời khuyên, những cử chỉ ân cần để phân những cái hay, cái lẽ phải cho chúng con hiểu. Mẹ luôn đưa tay về phía trước nâng đỡ những vấp ngã của con để con có động lực, để con kiên cường mà đứng lên trước những bão giông cuộc đời.

Con thầm cảm ơn cuộc đời này đã đưa mẹ đến với chúng con, chúng con luôn tự hào rằng là con của mẹ.

“Bàn tay mẹ bế chúng con
Bàn tay mẹ chăm chúng con
Cơm con ăn từ tay mẹ nấu
Nước con uống từ tay mẹ đun
Trời nóng bức gió từ tay mẹ…”

Chúng con sẽ luôn luôn cố gắng chăm ngoan, luôn cố gắng đứng vững trước cuộc đời này để không phí công sức đôi bàn tay hao gầy ấy đã mỏi mệt, đã làm lụng vất vả Con chỉ biết cảm ơn đôi bàn tay bé nhỏ ấy đã lao tâm, khổ cực nuôi chúng con nên Người.

Con sẽ cố gắng dùng đôi bàn tay của con để làm nhiều điều có ích cho đời, để không làm mẹ thất vọng vì đã chở che, ân cần, bảo bọc trìu mến đôi bàn tay chúng con.

Học cách 🌸 Tả Đôi Mắt Của Mẹ 🌸 ý nghĩa! ngoài tập làm văn tả đôi bàn tay của mẹ

Văn Tả Về Đôi Bàn Tay Của Mẹ Ý Nghĩa

Thoáng chốc mà lại thêm một cái giật mình những mảnh vỡ thời gian hồn nhiên và vô tình lăn lốc qua cuộc đời. Cũng cảm thấy cuống cuồng vội vã hơn guồng bánh xe đô thị. Mùa thu xa … xa … xa mãi chen lần lấy cái lạnh giá của mùa đông mà chợt, thức dậy trong tôi 1 cái lạnh rung cảm khi xa vắng quê và khi nghe tiếng rao đều dều giọng khản đặc của bà bán xôi tôi lại nhớ đến bàn tay mẹ vẫn nhóm lửa nấu xôi sáng vào mỗi mùa đông giá rét trong mái nhà sưởi ấm tình thương.

Tôi yêu bàn tay lam lũ mẹ tôi,tôi yêu ngón tay khum khum, tôi yêu….tôi yêu…..tôi yêu rất nhiều. Bàn tay mẹ tôi khác với bàn tay những người phụ nữ bình dị nó đẫm mưa nắng, đẫm phong ba cuộc đời. Nó đâu phải đẹp như bàn tay bao nhiêu người nó rạm đi vì nắng nó gầy đi vì chắt mòn,..Nhưng, gầy thì sao? Nó vẫn thế vẫn tràn đầy tình thương mà mẹ dành cho tôi nó nâng tôi trên những bước đi chập chững đầu đời, nó giúp tôi vượt qua trở ngại của ước mơ của khát vọng của chính mình, nó là chỗ dựa vững chắc khi ta mật mỏi,chán nản với thử thách đường đời….

Tôi thỉnh thoảng vẫn nghĩ: Ước gì có ông tiên hiện lên và cho tôi một điều ước tôi sẽ không ước tôi được giàu có, không ước học giỏi mà chỉ ước mẹ được khỏe mạnh và và sống với tôi mãi thôi. Chỉ cần như thế tôi sẽ có một niềm động lực để học giỏi hơn và cố gắng hơn đi trên con đường dài phía trước.

Cảm Nghĩ Về Đôi Bàn Tay Mẹ Ngắn Gọn

Bàn tay của mẹ – đôi bàn tay với những vết chai sạn vì những ngày mưu sinh vất vả. Để con có một mái ấm bình yên và đủ đầy, đôi bàn tay ấy phải trồng cây, nuôi gà, đan rổ, nấu nướng… Bao nhiêu là công việc từ đơn giản đến khó khăn, nhọc nhằn, đôi bàn tay ấy cũng chưa bao giờ từ.

Hạnh phúc lắm, mỗi khi em được đôi bàn tay chai sạn ấy xoa nhẹ lên mái tóc, trìu mến vỗ nhẹ lên lưng đều đều từng nhịp. Bình yên xiết bao, khi được bàn tay ấy nắm lấy, dẫn đi qua những con đường đất đỏ, qua những dãy chợ ồn ào, qua những vườn thanh long chín hồng rực.

Em yêu lắm đôi bàn tay ấy, yêu lắm người mẹ tuyệt vời của mình. Em luôn tự hào và hãnh diện vì được lớn lên trong vòng tay yêu thương ấy. Từng ngày từng giờ, em luôn nỗ lực hết mình, để có thể đỡ đần được cho mẹ, từ những điều nhỏ nhặt nhất. Để đôi bàn tay dịu dàng của mẹ mãi bên cạnh em.

Văn Biểu Cảm Tả Bàn Tay Mẹ Súc Tích

Bàn tay mẹ là bàn tay của tình yêu. Từ khi em còn bé, bàn tay mẹ đã luôn bên em, chăm sóc em, dạy dỗ em, an ủi em. Bàn tay mẹ là bàn tay của sự hy sinh. Em không bao giờ quên được những ngày mẹ phải làm việc vất vả, để kiếm tiền nuôi em ăn học, để mua cho em những thứ em thích. Bàn tay mẹ là bàn tay của sự khôn ngoan. Em luôn ngưỡng mộ cách mẹ giải quyết những vấn đề khó khăn, cách mẹ quản lý gia đình, cách mẹ giúp đỡ những người xung quanh. Bàn tay mẹ là bàn tay của sự ấm áp. Em luôn cảm thấy an toàn và yên bình khi nằm trong vòng tay mẹ, khi được mẹ vuốt ve đầu, khi được mẹ nắm tay.

Bàn tay mẹ có thể không đẹp như bàn tay của những người khác, nhưng đối với em, bàn tay mẹ là bàn tay đẹp nhất thế gian. Bàn tay mẹ có những nếp nhăn, những vết chai, những vết sẹo, nhưng chúng đều là những dấu ấn của cuộc sống, của những năm tháng mẹ đã trải qua, của những tình cảm mẹ đã dành cho em. Bàn tay mẹ có những ngón tay mảnh mai, nhưng chúng có sức mạnh phi thường, có thể làm được những điều kỳ diệu. Bàn tay mẹ có màu da sậm, nhưng chúng có ánh sáng rực rỡ, có thể làm sáng bừng cuộc đời em.

Em yêu bàn tay mẹ. Em biết rằng, dù em có đi đâu, có làm gì, có thế nào, bàn tay mẹ vẫn luôn ở đó, chờ đợi em, ủng hộ em, bảo vệ em. Em mong rằng, em sẽ luôn làm cho bàn tay mẹ hài lòng, tự hào, vui vẻ. Em mong rằng, em sẽ luôn nắm chặt bàn tay mẹ, không bao giờ buông tay mẹ, không bao giờ làm mẹ buồn. Em mong rằng, em sẽ luôn là đứa con tốt, là người con hiếu thảo, là người con biết ơn. Em mong rằng, bàn tay mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, luôn trẻ trung, luôn hạnh phúc. Bởi vì, bàn tay mẹ là bàn tay của tình yêu, là bàn tay của cuộc đời em.

Biểu Cảm Về Đôi Bàn Tay Mẹ Học Sinh Giỏi

Đối với con mẹ là tình yêu thương bao la từ giọng nói cho đến ánh mắt, từ hơi ấm cho đến những cử chỉ nhẹ nhàng nhưng con yêu nhất là đôi bàn tay mẹ vì đôi tay ấy đã dìu dắt con khôn lớn, đôi tay mẹ không mềm mại mà nó khô ráp và chai sần vì con.

Mẹ còn nhớ không mẹ, mỗi lần ba đi công tác xa, con đã khóc, lúc ấy đôi tay mẹ đã đã ôm lấy con mẹ dỗ dành và bảo con đừng khóc rồi ba sẽ về và mua quà cho con. Trong vòng tay mẹ con hiểu con đang được chở che. Thế rồi ba đi mãi, ba ra đi để tìm hạnh phúc cho riêng mình. Lúc ba đưa tờ giấy gì đó con thấy được trong đôi mắt mẹ là một nỗi buồn và trong đó còn cả niềm vui nữa, bàn tay mẹ nắm chặt run run khi kí vào tờ giấy đó.

Sau khi ba đi một mình mẹ nuôi con thật vất vả, mẹ phải đi làm kiếm tiền để con ăn học nên người, mẹ không muốn con phải sống cực khổ như mẹ, những đêm khuya mẹ cặm cụi bên ánh đèn tính toán chi phí cho những bữa cơm hằng ngày, tay mẹ vì thế mà cũng xấu hơn, chai sần hơn nhưng mẹ ơi, trong lòng con đôi bàn tay mẹ vẫn là đẹp nhất những vết chai sần càng làm con thêm yêu mẹ nhiều hơn.

Có thể nếu một ngày các bạn nhìn thấy đôi bàn tay của mẹ tôi, các bạn sẽ thấy nó vô cùng xấu xí nhưng với tôi đôi bàn tay ấy đã đem đến cho tôi một niềm hạnh phúc vô bờ bến và tình thương yêu bao la của người mẹ đối với con.

Đọc thêm bài viết 🌸 Tả Mẹ Chăm Sóc Em Khi Bị Ốm 🌸 xuất sắc! ngoài văn tả đôi bàn tay của mẹ

Hãy Tả Bàn Tay Của Mẹ Hay Nhất

Mẹ là tất cả đối với tôi. Lòng mẹ bao dung như những bài hát thiết tha của các nhạc sĩ: “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”. Tình cảm mẹ dành cho tôi, đôi bàn tay chai sần đó đã nói nên tất cả. Ngày tôi còn nhỏ, chẳng giúp được gì cho mẹ cả, mẹ tôi một mình vất vả lam lũ trồng rau, quốc ruộng kiếm tiền nuôi chị em tôi khôn lớn. Cho tới khi tôi học cấp II, bài vở lại càng nhiều nên cũng chẳng giúp được chút gì cho mẹ cả. Nhưng mỗi lần nhớ về những việc đó, tôi càng thấy yêu mẹ hơn.

Tôi luôn ao ước mẹ có đôi bàn tay đẹp với những ngón tay thon, đeo nhẫn vàng, nhẫn bạc. Ngón tay mẹ không đẹp nhưng nhờ bàn tay đó mà đã nuôi nấng tôi từng ngày. Bàn tay mẹ cho chúng tôi cái ăn, cái mặc, cho chúng tôi được học hành tử tế như chúng bạn. Những lúc đó, tôi càng thêm yêu mẹ hơn. Tuy tay mẹ xấu nhưng dưới mắt tôi, tay mẹ mãi mãi là bàn tay đẹp nhất. Đôi bàn tay mẹ như một lời động viên đến tôi, luôn dõi theo tôi theo từng bước trưởng thành.

Ngày của mẹ sắp đến. Các bạn tôi tặng mẹ mình những đóa hoa hồng tươi đẹp. Nhưng mẹ tôi bảo tay mẹ không thích hợp để cầm hoa nên tôi tặng mẹ những bông hoa điểm 10 – bông hoa của sự thành đạt.

Tả Bàn Tay Mẹ Em Siêu Hay

Bàn tay của mẹ, hồn của sự ấm áp và dịu dàng, là một kiệt tác của thời gian và cuộc sống. Khi em nhìn vào đôi bàn tay ấy, em cảm nhận được những nếp nhăn nhỏ trải dài, như những dòng suối tuyệt vời vẽ nên bức tranh đẹp của cuộc sống.

Ngón tay mảnh mai, như những cành hoa nhỏ, đều đặn, nhẹ nhàng nhưng chứa đựng biết bao bí mật của gia đình. Đầu ngón tay, vùng da mỏng manh như lụa, là khoảnh khắc hồn nhiên của tuổi thơ và những bữa ăn chiều đông ấm cúng. Những vết thương nhỏ, nhưng hồn nhiên đủ để tô điểm đẹp cho những ngày dậy thì của em.

Bàn tay ấy, những đường nét mảnh mai như sợi chỉ, là nơi chứa đựng những câu chuyện, những niềm vui và những nỗi buồn của mẹ. Những đường gân nhỏ, như con đường hẹp trải dọc, kể về những ngả rẽ, những quyết định trong cuộc đời mà mẹ em đã đi qua.

Nhìn kỹ, em thấy những dấu tích của thời gian, nhưng đó không phải là những dấu vết già nua mà là những dấu hiệu của sự trưởng thành và trải nghiệm. Những vùng da mảnh mai, chứa đựng những bí mật đã được truyền đạt từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Bàn tay của mẹ, như là những cánh cửa mở ra thế giới cho em. Nó có sức mạnh đặc biệt, từ việc nặn bột cho bánh mì, làm đồ handmade cho gia đình, đến những cái vuốt nhẹ nhàng khi em buồn bã. Bàn tay ấy, với đôi bàn tay phù hợp nhất cho em, như là một người hướng dẫn tâm huyết, luôn dẫn dắt và giữ cho gia đình mình ổn định và hạnh phúc.

Bàn tay ấy, với những ngón tay mềm mại như những bông hoa, không chỉ làm cho những bữa ăn trở nên ấm áp mà còn làm cho không khí xung quanh trở nên hạnh phúc.

Bàn tay của mẹ, là nguồn động viên vô tận cho em. Nó là một biểu tượng của tình mẹ hiền hậu, là sự an toàn và che chở cho con. Mỗi lần nắm chặt bàn tay ấy, em cảm nhận sự ấm áp, và em biết rằng, dù thời gian có trôi qua nhưng tình yêu mẹ dành cho con mãi mãi là không thay đổi.

Tả Đôi Bàn Tay Của Mẹ Ngắn Gọn

Bàn tay của mẹ là đôi bàn tay tuyệt vời, mang trong đó cảm xúc và tình yêu thương vô bờ bến. Nhìn vào đôi bàn tay ấy, tôi cảm nhận được sự dịu dàng, sự chăm sóc và sự hy sinh vô điều kiện của người mẹ.

Đôi bàn tay ấy nhỏ nhắn, nhưng lại có sức mạnh kỳ diệu. Chúng đã trải qua nhiều khó khăn và gian khổ để nuôi dưỡng gia đình, để chăm lo cho con cái. Những nếp nhăn trên lòng bàn tay là dấu hiệu của thời gian và những trái tim mẹ đã trải qua.

Khi nhìn vào đôi bàn tay ấy, tôi thấy sự ấm áp và an lành. Chúng luôn sẵn sàng để ôm con vào lòng, để vuốt ve và xoa dịu những nỗi đau và khó khăn trong cuộc sống. Mỗi lần mẹ vuốt ve trên đầu tôi, tôi cảm nhận được sự yên bình và niềm tin.

Đôi bàn tay ấy cũng là biểu tượng của sự sáng tạo và lao động. Mẹ đã dùng đôi bàn tay ấy để nấu nướng những món ăn ngon lành, để may vá những chiếc áo cho con. Mẹ đã dùng đôi bàn tay ấy để trồng cây, để làm vườn, tạo ra một không gian xanh tươi trong tổ ấm của chúng ta.

Nhưng hơn cả, đôi bàn tay của mẹ là biểu tượng của tình yêu thương và hy sinh. Chúng đã dành hàng giờ đồng hồ để lau khô nước mắt của con, để ôm con vào lòng khi con buồn. Chúng đã dùng sức mạnh của mình để bảo vệ gia đình, để đưa con đi trên con đường đúng đắn.

Đôi bàn tay của mẹ là nguồn cảm hứng vô tận đối với tôi. Từ những bàn tay ấy, tôi học được sự kiên nhẫn, sự hy sinh và lòng nhân ái. Tôi hứa sẽ trân trọng và ghi nhớ mãi mãi những giá trị mà đôi bàn tay ấy mang lại.

Trong cuộc sống này, không có gì quý giá hơn đôi bàn tay của mẹ. Chúng là biểu tượng của tình yêu thương và sự bền bỉ. Tôi tự hào và biết ơn vì có một người m tuyệt vời như thế, và tôi sẽ mãi mãi trân trọng và yêu thương đôi bàn tay ấy.

Ngoài tả đôi bàn tay của mẹ, đừng bỏ qua bài văn 🌸 Tả Mẹ Làm Công Nhân 🌸 sau đây nhé!

Văn Miêu Tả Bàn Tay Mẹ Chọn Lọc

Con vẫn thường hay tự hào nhiều lắm vì đôi bàn tay trắng trẻo, mịn màng của mình. Thỉnh thoảng con còn khoe với bạn bè những ngón tay thon nhỏ với móng tay dài có phủ một lớp sơn bóng hồng thật đẹp. Nhìn đôi bàn tay ấy, khối đứa bạn cùng lớp phải ghen tị với con vì đôi bàn tay đã cho mọi người biết rằng con rất được cưng chiều và không phải làm nhiều việc.

Thế rồi tới ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 vừa rồi, nhìn đôi bàn tay Mẹ uyển chuyển, nhanh nhẹn bọc quà hàng cho khách con mới biết rằng đôi bàn tay con làm sao sánh nổi đôi bàn tay mẹ.

Tay con nhỏ xinh và ngày càng đẹp trong khi con quá vô tâm để đến tận bây giờ mới nhận ra đôi bàn tay mẹ đang ngày càng thô ráp, chai sạn và to hơn. Chính bàn tay ấy đã cho con được sống trong tình yêu thương và sự chăm sóc của mẹ.

Đôi bàn tay ấy làm đồ ăn, chải đầu, gấp chăn màn cho con mỗi sáng. Cũng chính đôi bàn tay ấy, hằng ngày nấu cơm, dọn nhà, trồng rau, nuôi gà. Đôi bàn tay ấy không ngần ngại nhúng xuống làn nước lạnh giá để quần áo con được thơm tho, sạch sẽ. Mặc dù nhà mình có máy giặt nhưng mẹ bảo giặt máy quần áo dễ hư và bạc màu lắm.

Đôi bàn tay ấy ngày ngày cân đo đong đếm từng chút mắm muối, bạc tiền. Đôi bàn tay ấy đặt lên vai con mỗi khi con làm được một điều tốt và ôm con thật chặt khi con vấp ngã trên đường đời.

Đôi bàn tay em chỉ biết tới những đồ ăn ngon. Đôi bàn tay con chỉ biết cặm cụi trên sách vở và những bộ quần áo đẹp. Đôi bàn tay cha ngày đêm miệt mài bên bàn vi tính. Còn đôi bàn tay mẹ ngày ngày làm những việc nhỏ nhưng đã cho con biết bao điều lớn lao, cao cả.

Trong khi đôi bàn tay con chỉ biết bấm lia lịa trên bàn phím máy tính hay điều khiển ti vi, đôi bàn tay mẹ lại tính từng con số xem tiền điện tháng này đã vượt mức chưa. Trong khi trời nóng nực lại mất điện, đôi bàn tay mẹ phe phẩy chiếc quạt nan cho con giấc ngủ ngon.

Đã bao lần mẹ ngồi nhìn con sơn móng tay và lần nào như thế con cũng muốn làm đẹp cho mẹ nhưng mẹ đều từ chối. Và đến bây giờ con đã hiểu, là phụ nữ mẹ cũng muốn làm đẹp lắm chứ nhưng vì con, vì bao việc vẫn đang chờ đôi bàn tay mẹ nên mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả vì con, vì chồng. Trải qua bao tháng năm thăng trầm, đôi bàn tay ấy hẳn đã mệt mỏi nhiều thế nhưng vẫn chưa một ngày được ngơi nghỉ, chưa một ngày con nắm thật chặt đôi bàn tay ấy mặc dù có khi con dành cả buổi để chơi game, đọc truyện.

Mẹ à, con đã quá vô tâm, quá ích kỷ khi chỉ biết đón nhận những ân cần, chăm lo từ đôi bàn tay mẹ và cho rằng đó là điều dĩ nhiên bà mẹ nào cũng dành cho con cái của mình. Đôi khi con làm mẹ hạnh phúc vì những thành tích mà con đạt được nhưng cũng có quá nhiều lần con để sự vô tâm và những niềm vui của cá nhân khiến mẹ buồn, khiến đôi tay mẹ phải đặt lên lau nước mắt.

Ôi! Đôi tay mẹ tôi! Con yêu đôi bàn tay ấy biết bao nhiêu. Đôi bàn tay xương xương, chai sạn vì chồng con. Đôi bàn tay không ngừng vun vén cho gia đình một hạnh phúc vẹn tròn.Với con, mãi mãi đó vẫn là đôi bàn tay đẹp nhất, thân thương nhất trong cuộc đời mình!

Tả Đôi Bàn Tay Của Mẹ Lớp 5 Xuất Sắc

Khi còn là một đứa trẻ, tôi thường thấy mẹ cầm roi. Tôi sợ nhất hình ảnh cái roi lăm le trên đôi tay của mẹ. Mỗi khi mắc sai lầm, đôi tay mẹ đã làm tôi đau.

Rồi cũng chính đôi tay ấy, mẹ đã tắm cho tôi hàng ngày. Tôi cảm nhận sự thô ráp trên đôi tay ấy và những đường gân xanh xao uốn lượn như những dòng sông, mà sau này tôi mới biết, đó là dòng đời đưa tôi ra biển lớn.

Cứ như thế, tôi quen dần với đôi bàn tay mẹ. Tôi vẫn thường lọt thỏm trong vòng tay ấy và thách thức tất cả bên ngoài. Một cảm giác an toàn tuyệt đối luôn thường trực mỗi khi được nằm gọn trong vòng tay của mẹ. Đôi bàn tay bé nhỏ của tôi chỉ nắm vừa ngón tay cái của mẹ, tôi thường chơi trò dúc giắc qua lại đủ bề để cho tay mẹ phát ra tiếng kêu. Những lần như thế, tôi tự hỏi: “Sao tay mẹ to và cứng thế?”.

Mẹ tôi là một người phụ nữ bình thường. Cuộc đời mẹ từ nhỏ đã phải bôn ba thăng trầm, theo ngoại đi đốn củi, lấy măng, làm tất cả mọi công việc đồng áng. Bởi thế, bao nhiêu khó khăn nhọc nhằn in hằn trên đôi bàn tay của mẹ. Ngắm bàn tay mẹ, tôi hỏi: “Sao tay con mềm mà tay mẹ nhiều chai sần cứng thế?”. Mẹ chỉ trả lời: “Người có chai tay là người lương thiện”. Tôi mãi nhớ câu nói đó. Phải mất mấy năm sau tôi mới hiểu ra ý nghĩa của lời mẹ nói năm xưa.

Đằng sau những bữa cơm thịnh soạn của gia đình, là dáng mẹ với đôi bàn tay thon gầy nhặt từng cọng rau, vo từng nồi gạo, nấu từng ấm nước chè, kho từng nồi cá khế… Đằng sau những trang giấy trắng tinh trong đời học sinh của chị em tôi, là bàn tay mẹ lặn lội lo toan kiếm đủ đồng tiền cho chúng tôi đến trường. Đằng sau giấc ngủ ngon của tôi là đôi bàn tay mẹ đã chăm ẵm, bế bồng, quạt mát. Đằng sau tổ ấm của gia đình tôi, đó là bàn tay mẹ chăm lo, vun vén, tưới nước yêu thương, đoàn kết mỗi ngày.

Và tôi hiểu, bằng bàn tay ấy, mẹ đã viết lên sự sống, ước mơ, tương lai và cả cuộc đời tôi… Từ những trận đòn roi năm xưa cho tới những sợi chỉ dài xuyên qua tà áo của cha khi bị rách… nhờ đôi tay mẹ, tôi thêu thùa, may vá. Trong từng giờ phút mẹ hiện diện trên cõi đời, tôi cảm nhận đôi bàn tay mẹ thắp sáng những vì sao tinh tú trong cuộc sống của mỗi chúng tôi.

Thời gian vụt trôi, bỏ lại tuổi thơ hồn nhiên chân đất, bỏ lại những tháng ngày rong ruổi chốn quê và những câu hỏi vu vơ của trẻ nhỏ, bây giờ tôi đã thành thiếu nữ tuổi đôi mươi. Tôi càng lớn lên, càng xinh đẹp thì mẹ tôi càng già thêm và gầy đi – như một quy luật tự nhiên mà nghiệt ngã của tạo hóa.

Mẹ vẫn làm việc, vẫn cần mẫn, vẫn chu đáo mọi việc lớn nhỏ trong gia đình, ngoài xã hội, cũng như trong đời sống riêng tư. Đôi tay mẹ chỉ ngưng làm khi mắt mẹ đã khép lại, chào đón giấc ngủ sau một ngày dài vất vả… Đôi tay của mẹ, đôi tay không bao giờ biết gõ bàn phím hay bấm điện thoại như tôi vẫn thường làm mỗi ngày, nhưng sao vĩ đại quá trong cuộc sống này?

Tôi thèm được một lần thấy mẹ cầm roi, tôi thèm được một lần thấy mẹ bắt tôi phải tắm và kỳ cọ và thèm được ăn bữa cơm gia đình mẹ nấu khi tôi phải đi học xa. Và hơn hết, tôi thèm được nắm lấy đôi bàn tay của mẹ. Nhờ nó mà có tôi trên cõi đời này và đã trưởng thành như ngày hôm nay. Tôi yêu bàn tay của mẹ.

Gợi ý bài văn 🌸 Tả Mẹ Đang Cấy Lúa, Làm Ruộng, Nông Dân 🌸 hay nhất! bên cạnh văn tả đôi bàn tay của mẹ

Những Bài Văn Tả Đôi Chân Của Mẹ Hay Nhất

Ngoài đôi tay thì đôi bàn chân của mẹ cũng thể hiện phần nào những khó nhọc trong cuộc sống, vì vậy hãy cùng học cách tả đôi chân của mẹ nhé!

Bài Văn Tả Đôi Chân Của Mẹ Điểm Cao

Mẹ luôn dạy dỗ rằng trong cuộc đời này, phải biết đứng lên bằng chính đôi chân của mình, dù có vấp ngã cũng phái đứng dậy đi tiếp. Có đôi khi trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về đôi chân lấm lem bùn đất của mẹ, để tự dặn lòng phải cố gắng nhiều hơn nữa cho mẹ vui lòng.

Đôi bàn chân nứt nẻ, khô sạm ấy đã đi qua bao nẻo đường… Với tôi, đôi bàn chân mẹ luôn có sức ám ảnh khôn nguôi. Từ bao giờ, tôi đã yêu đôi bàn chân của mẹ, đôi bàn chân đi qua bao mùa gió Lào cát nóng, vất vả vì mưu sinh.

Trong văn hóa người Việt, nếu đôi bàn tay thường được coi là tượng trưng cho khả năng lao động, sức lực và những ước mơ thì đôi chân hướng con người ta nghĩ đến sự di chuyển, vượt lên mọi thử thách chông gai của cuộc đời. Và đôi chân của những người mẹ cũng thế.

Mẹ gánh nặng đường xa với mớ rau, mớ củi để kiếm tiền nuôi chúng tôi ăn học. Ước mơ mẹ là con cái đều nên người, có công việc ổn định, đóng góp sức mình cho xã hội. Và theo độ dày của làn da rám nắng, của những vết nứt nẻ trên chân người mà chúng tôi đã lớn lên dệt nên mơ ước lớn nhất của cuộc đời mẹ. Còn mẹ thì mỗi ngày lại già đi, và những cơn đau chân lại nhiều hơn trước.

Dẫu biết cuộc sống là một dòng chảy không ngừng, với những lo toan cùng bao sự vất vả. Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ than phiền hay mệt mỏi. Bởi cuộc đời mẹ là những nỗi khó nhọc nhưng gắn liền với đức hi sinh. Đôi bàn tay chai sần, đôi chân mòn mỏi mẹ lặng lẽ vượt qua bao khó khăn cùng năm tháng.

Đôi chân trần cùng mẹ đi qua bao tháng năm của cuộc đời, và mang nhiều điều kì diệu đến cho mỗi chúng tôi. Đôi chân ấy biến bao mảnh đất khô cằn thành vườn rau tốt tươi, cây cối sai trĩu quả, và tương lai tốt đẹp cho những đứa con.

Giờ mẹ tôi đã lớn tuổi, không còn gánh gồng đường xa hay bì bõm cuốc đất trên các thửa ruộng. Nhưng mẹ vẫn cùng với đôi chân trần của mình chăm sóc vườn cây, luống cải, những vết chân in trên mặt đất, dưới mái hiên cũ như khứa vào lòng tôi những nỗi day dứt về vất vả của đời mẹ. Mà sống dậy trong tôi những kỉ kiệm về ngày ấu thơ quấn quýt bên chân mẹ, cùng với tình yêu sự kính trọng vô bờ bến dành cho mẹ tôi. Cuộc đời mẹ chưa bao giờ muốn nghỉ ngơi, với mẹ lao động là niềm vui của cuộc đời.

Thương mẹ, thương đôi chân trần đã dạy cho chúng tôi những bước đi đầu tiên, thương đôi bàn chân mang đến những điều tốt đẹp nhất với cuộc sống mỗi chúng tôi.

Quê hương đẹp không chỉ nơi đó có cánh bướm chập chờn, có ngọn khói lam chiều, có con đò ngủ quên, mà quê hương đẹp bởi nơi đó in bao dấu chân của mẹ cả đời vất vả vì con.

Tả Đôi Chân Của Mẹ Ngắn Gọn

Chuyến xe đò cuối cùng chạy vun vút trên con đường làng quen thuộc. Vừa về tới ngõ tôi đã la toáng lên: “Mẹ ơi, con trai cưng của mẹ đã về!”.

Từ trong nhà, mẹ lật đật chạy ra mở cổng. Vẫn với đôi bàn chân trần ấy. Đôi chân đã tần tảo với đôi gánh hàng rong khắp các nẻo đường làng để kiếm từng đồng lo cho tôi ăn học. Đôi bàn chân khô ráp, đầy vết nức nẻ, hằn sâu bởi sự vô tình của năm tháng.

Thời tôi còn nhỏ, cả gia đình bốn người cùng nhau ngủ trên chiếc giường tre chật chội trong căn nhà lá bé xíu. Một lần khi ngủ, tôi bị những “tua da” khô ráp của chân mẹ cào một vết xước dài dọc bắp chân. Từ hôm ấy tôi luôn ấn tượng về đôi bàn chân của mẹ. Đôi bàn chân ấy suốt ngày ra đồng, ra bãi, lội phèn, xuống mặn…, bàn chân chịu sức nặng của gánh gồng, ngâm lâu trong những rãnh bùn khi be bờ đắp ruộng. Vì không được bảo vệ nên đôi chân của mẹ ngày càng chai sạm, sừng hóa.

Những vết nứt bắt đầu xuất hiện và ngày càng sâu. Bùn đất theo các vết nứt ấy “lặn” vào da thịt thành những sọc đen chạy quanh bàn chân mẹ. Ít khi mẹ mang dép hay nói đúng hơn mẹ không có dép để mang. Bởi bao nhiêu tiền kiếm được mẹ đều lo cho chồng cho con. Mẹ không giữ lại gì cho riêng mình.

Mẹ tôi không còn trẻ nữa nhưng đôi bàn chân mẹ vẫn ra vườn chăm sóc chùm cây trái trong vườn, để trồng thêm vài khóm rau dân dã cho tôi ăn cho mát ruột.

Đôi bàn chân trần mẹ luôn đi theo sau, dìu dắt nâng đỡ khi tôi vấp ngã. Theo độ dày của những vết nứt trên chân mẹ, tôi lớn lên…!

Xem ngay bài 🌸 Tả Hoạt Động Của Mẹ 🌸 đa dạng đề tài nhất!

Tả Đôi Chân Của Mẹ Hay Nhất

Chẳng hiểu sao, mỗi lần nghĩ về mẹ, tôi lại có cảm giác mình luôn là người mắc nợ. Yêu thương bao nhiêu, bù đắp bao nhiêu cũng không thể nào khỏa lấp được những tháng ngày cơ cực của mẹ cho anh em tôi nên người. Nhớ mẹ từ mái tóc cỗi cằn, khuôn mặt khắc khổ đến dáng đi.. nhưng nhớ nhất là đôi bàn chân của mẹ… Đôi bàn chân gieo vào lòng tôi bao tình cảm thiêng liêng khó cất thành lời!

Đôi bàn chân của mẹ dù chẳng to bản như chân bố nhưng cũng bạnh ra. Năm ngón chân lúc nào cũng khum khum bám chặt xuống đất. Người ta thường bảo, người có đôi bàn chân đầy đặn, hồng hào mới sung sướng, an nhàn. Đằng này, đôi chân mẹ gầy gò, đen đúa, mùa nào gót cũng chai sần, nứt nẻ. Mu bàn chân hằn lên những đường gân ngang dọc. Nhìn mà thương…

Những ngày mùa, đôi chân mẹ chẳng mấy khi ngơi nghỉ. Lúc thì làm đất, gieo mạ, khi lại lội bùn cấy mạ, rồi thì đứng giữa đồng cả ngày để gặt hái. Đôi bàn chân mẹ khi làm bạn với rơm rạ phơi trên đồng ruộng, cồn bãi, đường làng; khi lại làm bạn với lúa vàng phơi trên mặt sân nắng nồng, rát bỏng. Nhìn đôi bàn chân vàng màu chua phèn, đủ biết…!

Những ngày giáp hạt, đôi chân mẹ lại ngược xuôi khắp các thôn bán buôn. Khi thì gánh khoai, gánh sắn, khi lại là gánh trái cây… Những gánh hàng rong ấy cứ nhịp nhịp nặng trĩu theo đôi chân gầy của mẹ. Mười ngón chân chúi đầu bám chặt lấy mặt đất. Còn tôi luôn thầm mong mẹ bán nhanh hết gánh hàng, không phải vì tiền mà vì ý nghĩ để đôi chân mẹ có phút được ngơi nghỉ.

Qua rồi những tháng ngày chạy bữa ăn đong, các con giờ đã trưởng thành. Nhưng đôi chân mẹ vẫn không thể thảnh thơi. Bởi giờ đây, mỗi khi trái gió trở trời lại sưng lên, tê bì, nhức mỏi. Như nhắc về bao vất vả, nhọc nhằn in trên đôi chân mẹ. Lòng lại rưng rưng…!

Tả Đôi Chân Của Mẹ Nâng Cao

Không hiểu sao tôi rất thích ngắm đôi bàn chân mẹ. Mặc dù đôi bàn chân mẹ không phải gót hồng, cũng không có những ngón chân thuôn dài đẹp đẽ. Mà đó là đôi bàn chân hơi quá khổ, to bè xù xì.

Đôi bàn chân mẹ từ thuở ấu thơ đã theo ngoại rong ruổi từ cung đường này tới cung đường khác để kiếm ăn. Mẹ lên rừng đốn củi, mẹ xuống ruộng cấy lúa. Khắp cái huyện núi bé nhỏ quê tôi, đâu đâu cũng in dấu chân của mẹ.

Khi có gia đình, một buổi làm đồng, buổi còn lại mẹ đi buôn đồng nát. Người khác đi làm đồng mang ủng, mang giầy. Còn mẹ tôi, vẫn chân trần. Ngày còn chưa nhận thức được, tôi luôn nghĩ mẹ là người “keo kiệt” nhất thế gian này. Nhưng sự hối hận muộn màng khi tôi lớn lên và nhận thức được việc làm của mẹ. Vì muốn tiết kiệm nhất có thể, mẹ không khi nào mua đồ cho mình mà dành tiền sắm cho chồng, cho con.

Sau bữa cơm tối, khi mẹ bắt đầu được nghỉ ngơi, tôi thấy mẹ lấy lọ cao rẻ tiền để thoa lên đôi bàn chân của mình. Ngày hè đôi bàn chân mẹ in bám đầy khói bụi, chai sần. Ngày đông gót chân mẹ nứt nẻ như ruộng tháng mười, rớm máu. Còn mùa mưa, những ngón chân của mẹ thật tội nghiệp khi lở loét từng mảng.

Đôi bàn chân mẹ, những đêm đông ngủ cùng các con. Mỗi lần chân mẹ đụng phải chân các con, chúng tôi vẫn đùa rằng chúng tôi đang chạm phải bàn chân gai, sắt. Mẹ nở nụ cười, hóm hỉnh nói rằng đấy là đôi bàn chân vàng ngọc.

Đôi bàn chân mẹ, tôi ám ảnh từng góc nét, kẽ cạnh. Tôi nhớ, ngày cô giáo cho một bài văn viết về mẹ, tôi dành nguyên để viết về đôi bàn chân mẹ. Bài viết của tôi được cô chấm điểm cao nhất và được đọc trước lớp. Lời cuối cùng cô đọc cũng là những tiếng sụt sùi vang lên. Bài văn của tôi đã chạm đến được trái tim đại đa số các bạn. Các bạn nghe xong, tôi tin rằng họ một lần sẽ để ý tới đôi bàn chân của mẹ mình.

Bao nhiêu năm qua đi, con đường làng ngày xưa giờ đã được đổ bê tông sạch sẽ. Dấu bàn chân mẹ đã bị che lấp bởi lớp bê tông vững chắc. Mỗi lần ngồi nhớ chuyện xưa tôi lại nghĩ tới đôi bàn chân mẹ. Đôi bàn chân cõng tôi suốt cả tuổi thơ, gồng gánh những khó nhọc nuôi anh em tôi khôn lớn thành người.

Bài văn 🌸 Tả Mẹ Bằng Tiếng Anh 🌸 dành cho học sinh giỏi!

Tả Đôi Chân Của Mẹ Học Sinh Giỏi

Ngày còn nhỏ, những trưa rảnh rỗi, tôi ngồi dựa vào lòng má để má bắt chấy. Bàn tay nghịch cứ săm se ngón chân má. Từng ngón chân chai sạm. Móng chân cứng bám sâu vào từng ngón, mũi móng chân cong lên, đen sì. Má nói, móng chân cong lên là tướng của những người chịu nhiều vất vả.

Chân má phải lội xuống bùn dặm lúa ngoài đồng. Khi chăn trâu, bàn chân kia phải lội dọc mương cắt từng bụi môn nước, thứ môn mọc hoang, mủ dính vào tay ngứa không tưởng. Má cắt, má bó, tối lại chong đèn ngồi xắt bỏ vào nồi cám heo.

Mùa đậu, đôi bàn chân ấy lại đứng trụ giữa cát nắng phỏng của miền Trung cuốc cỏ, nhổ đậu. Hết mùa đậu, má lại lên rẫy. Con đường rẫy dốc đá cùng đất sét trơn trượt, từng ngón chân gắng gượng bám vào đất để khỏi bị ngã. Ngón chân khum khum, choãi ra, má bảo là bàn chân Giao Chỉ. Bởi còn nhỏ nên tôi nào biết đó là bàn chân mang tâm thức nguồn cội.

Bụi đất, bùn lầy làm cho từng móng chân dày cứng, đen mốc. Tôi đưa chân mình lại sát chân má. Lạ kì. Gót chân má nứt nẻ từng đường. Cái gót chân chai sần. Da gót chân cứng lắm. Tôi lấy tay véo vào, má vẫn không cảm giác. Từng vết nứt như rãnh sâu vào da. Những đường nứt nẻ đen đúa.

Mùa mưa, má lội ruộng, dầm hàng ngày trong nước khiến gót chân sưng lên. Tối đến, chân đau má không ngủ được. Má trở mình dậy, lấy dầu cao sao vàng xoa vào những chỗ ngứa, đau nhức. Tôi dần quen với tiếng sột soạt, dáng mẹ gày gò, ngồi loay hoay xoa chân hàng đêm. Và như thế, đôi chân nước ăn đó cứ theo má. Những móng chân đen dày, với gót chân sần chai, nứt nẻ đó đã ám ảnh trong con. Và như thế tiếng gãi sột soạt đó cứ theo vào những giấc ngủ của tôi qua tuổi thơ dài.

Những năm tháng tha hương học tập, làm việc, thỉnh thoảng có đôi lần về quê, rồi vội vội, vã vã ra đi, tôi như quên dần đôi bàn chân chai sạm, nước ăn của má. Tôi đâu biết rằng, những ngày mình dạo bước nơi quảng trường, trên giảng đường, ngồi trong quán cà phê máy lạnh thì đôi bàn chân má vẫn phải lên rẫy, phải ra đồi, phải lội ruộng, phải gánh gồng mưu sinh cho gia đình.

Đến sớm mai, tình cờ khi rửa mặt, tôi phát hiện trên tay mình có vết chai. Tự nhiên, những vết chai trên bàn chân má lại hiện về, nỗi niềm xưa cũ lùi dần vào kí ức bất chợt sống lại nguyên vẹn. Nhớ những ngón chân xương xương, choãi ra. Nhớ những cái móng chân đen đen với đầu móng chân cong lên. Nhớ những vết nứt dưới gót chân thành rãnh sâu chai sạm. Từng vết nứt như từng vết cứa trong tâm hồn một rãnh sâu khôn tả.

Má ơi! Đôi bàn chân má, đôi bàn chân phong sương với con mãi là niềm kiêu hãnh. Đôi bàn chân má dãi dầu nắng mưa cuộc đời để nuôi chúng con khôn lớn, trưởng thành. Mỗi bước chân thành công của chúng con ngày hôm nay luôn in dấu đôi bàn chân của má.

Tả Đôi Chân Của Mẹ Xuất Sắc

Mẹ tôi không biết đi xe. Cuộc đời mẹ đi qua dâu bể bằng đôi chân thô ráp những vết hằn nắng mưa. Có quãng đường gần, có quãng đường xa hút mà nắng gió cát bụi cứ bủa vây lấy dáng người nhỏ gầy của mẹ.

Đi chợ, ra đồng, bán buôn, dự đám cưới, đám giỗ…, từ việc nhỏ tới việc lớn, đôi chân ấy bao năm đã đi mòn con đường làng. Dấu chân của mẹ in lên đó từ lúc con đường còn nhão nhoẹt đất bùn những ngày mưa, đến khi được trải nhựa thênh thang, thẳng tắp. Bàn chân đã cùng mẹ ngược xuôi với ngổn ngang bao công việc từ nhà ra đồng, đều đặn hằng ngày.

Đôi bàn chân dãi dầu ấy lâu nay vốn không quen với những chiếc guốc cao cầu kỳ sắc màu, kiểu dáng. Không quen với những màu sơn móng chân bóng bẩy, nổi bật. Không quen cả những nơi chốn trang hoàng sang trọng, lấp lánh đèn hoa. Mẹ chỉ vui khi bàn chân được thong thả dạo quanh xóm làng, biếu cho nhau con cá, con cua từ cái tình nhà quê thơm thảo, chiều chiều cắp rổ đi hái rau tập tàng về nấu nồi canh giản dị mà ngon miệng, ngọt lòng.

Mẹ chỉ hạnh phúc khi bàn chân được bước những bước mừng vui ra ngõ đón đứa con đi học xa trở về, chưa đi tới cửa nhà mà đứa con đã rối rít gọi mẹ. Bước chân mẹ chỉ thực sự thảnh thơi, nhẹ nhàng khi được đặt trên mảnh đất chôn nhau cắt rốn, có tổ ấm yêu thương, có tình chòm xóm nồng hậu, tối lửa tắt đèn san sẻ cùng nhau.

Những kẽ móng chân lâu ngày lội sông, lội ruộng tích tụ bùn đất, mẹ cọ rửa thế nào chúng cũng lì lợm không trôi đi hết. Mười chiếc móng chân ngả sang một màu vàng của phèn, của nỗi lam lũ tảo tần đã ăn sâu vào dáng hình mẹ. Giữa các ngón chân như còn lưu lại dấu vết của những mùa mưa mẹ bị nước ăn chân.

Sao tôi thương quá đôi gót chân đã hằn lên nhiều vết rạn của mẹ, những vết rạn như những đường cày trên cánh đồng quê mùa cày ải. Lúc tôi về nhà nép mình bên mẹ, nhìn đôi bàn chân quanh năm bươn bả làm lụng, lòng không khỏi cuộn lên những cơn sóng xót xa.

Mẹ tôi ít chữ, quanh năm chỉ biết chắt chiu, dành dụm cùng cha tính trước lo sau, vun vén nhà cửa, nuôi nấng đàn con ăn học, trưởng thành. Mẹ không biết đi xe. Nhưng đâu phải vì vậy mà tôi bớt tự hào khi được hỏi về mẹ, về gốc gác nông dân của mẹ. Bàn chân mẹ từng lội qua sông dài, từng đi trên cát nóng, dẫm lên bao gian truân để sống một cuộc đời lương thiện, bao dung, yêu thương bằng tất cả những gì mẹ có.

Bây giờ, đời sống không còn chật vật như trước. Nhưng mẹ nói nếu để mẹ chỉ ở một chỗ, tay chân mẹ sẽ bứt rứt không yên. Đôi chân đã quen với sự tảo tần hằng ngày đi chợ, ra đồng, lúc rảnh mẹ lại lặn lội đi cắt lá, mua bột đậu về làm bánh, lại nhón gót phơi lên giàn nong chuối chín, nia cá phơi khô gửi vào phố cho anh em tôi.

Bàn chân, đôi tay, ánh mắt, cả con người, cả cuộc đời của mẹ không khi nào là không hướng về con. Tôi thầm cảm ơn mẹ, thầm nghe niềm hạnh phúc êm dịu tỏa lan trong từng mạch máu vì có mẹ trong đời…

Tuyển tập 🌸 Bài Văn Tả Mẹ Đang Làm Việc 🌸 ấn tượng!

Tả Đôi Chân Của Mẹ Ngắn Hay

Mẹ tôi mất đã hơn một năm. Sắp xếp lại đống đồ cũ trong kho, tôi thẫn thờ thấy một đôi dép nhựa màu xanh còn mới. Đôi dép ấy tôi mua tặng mẹ, nhưng mẹ vẫn dùng đôi dép đã mòn vẹt, bảo chúng quen chân, dễ đi.

Mẹ tôi là dân miền biển. Khi thì xách giỏ, lúc quang gánh trĩu nặng, mẹ chạy chợ, bán cá, hoa quả… Có lần, tôi thấy mẹ bỏ đôi dép vào trong thúng, cứ thế chân trần trên bãi biển, mua cá tươi từ ghe vừa về, và đi như chạy cho kịp phiên chợ sáng. Có khi mẹ đi chân trần, vì dép đang đi đứt mất một bên quai hoặc khi gặp vũng lầy giữa đường vì trời mưa lớn, có dép khó đi…

Khi tôi thành thiếu nữ, biết ngắm mình trong gương, xuýt xoa với cái mụn trên mặt, lo lắng vết chai trên tay vì đi xe máy, mua kem thoa chân nứt khi trời lạnh, tôi mới để ý đến tay, chân của mẹ.

Nhất là đôi chân, chúng như hơi to so với khổ người bé nhỏ của mẹ. Dường như đôi chân “tố cáo hết” cuộc đời của con người. Chân mẹ nứt nẻ mùa lạnh, còn mùa nóng, chúng như càng khô thêm.

Những đêm tối, sau khi ăn xong, dọn dẹp nhà cửa, mẹ ra lu nước trước nhà, dội nước ào ào, bàn chân này dụi vào bàn chân kia. Nước mưa mát, là chất dưỡng da cho bàn chân mẹ. Tôi nhìn những tấm hình của mẹ, tấm nào gương mặt cũng vui tươi, hài lòng, dường như bao nỗi lo toan giấu hết vào đôi chân.

Tả Đôi Chân Của Mẹ Đặc Sắc

Không rõ những người yêu thơ khác có cảm xúc ra sao khi tiếp cận bài thơ “Đợi mẹ” của nhà thơ Vũ Quần Phương, nhưng còn tôi, mỗi khi đọc, lòng cứ bồi hồi với hình ảnh “em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa” khi “trời tối trên đầu hè/nửa vầng trăng non”.

Và rồi “em bé nhìn đom đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ/bàn chân mẹ lội bùn ì oạp cánh đồng xa…”. Bồi hồi, vì tôi đã có những lần đợi mẹ như em bé kia; bồi hồi bởi bài thơ nhắc đến đôi bàn chân mẹ lội bùn, vất vả mưu sinh giữa cánh đồng như thân cò trong đêm vắng.

Quê tôi nghèo, cũng như bao người phụ nữ khác, mẹ tôi cả cuộc đời vất vả nuôi con. Đôi bàn chân mẹ chẳng mấy lúc được thảnh thơi, khi ra vườn, ra đồng, lúc ra chợ… Đôi bàn chân tảo tần ấy suốt những tháng năm nối tiếp nhau chỉ mong sao cho đàn con có cái ăn, cái mặc. Nhiều lúc, mẹ cũng có mua cho mình một đôi dép, nhưng ít khi tôi thấy mẹ dùng, chỉ mang vào những lúc họ hàng có giỗ chạp hay phải đi xa. Chính vì thế, đôi bàn chân mẹ luôn vàng màu bùn đất dù là mùa đông hay khi trời đã sang mùa hạ. 

Ôi, đôi bàn chân mẹ tôi! Làm sao chúng tôi có thể đo được bao nhiêu ki-lô-mét đường mà đôi bàn chân mẹ đã đi qua trên dặm dài, lần dò từng bước giữa lúc trên vai nặng trĩu với gánh thóc, gánh khoai từ đồng về nhà hay trong đêm vắng đi tìm thuốc men khi con cái có đứa ốm đau bất chợt? Làm sao chúng tôi có thể đếm được đôi bàn chân gầy gò, đen đúa, lúc nào chỗ gót cũng chai sần, nứt nẻ kia đã bao lần vấp ngã chỉ để cho con cái được no lòng, được cắp sách đến trường?

Bao năm rồi trôi qua, mẹ tôi giờ không còn nữa. Nhưng mỗi lần nghĩ về mẹ, tôi lại nhớ tới đôi bàn chân ấy. Thậm chí, có đêm tôi nằm mơ, thấy mẹ về nơi đầu sân ở căn nhà xưa với đôi bàn chân trần lấm đất. Mừng quá, tôi chạy ra ôm mẹ, nhưng giật mình, mới hay vừa nằm mơ…

Những 🌸 Bài Văn Tả Mẹ Lớp 5 Dài 🌸 dành cho bạn! ngoài những bài văn tả đôi bàn tay của mẹ hay

Viết một bình luận