Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân [29+ Bài Văn Hay]

Tuyển chọn top 29+ bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân hay nhất, các em có thể tham khảo cho bài viết của mình.

NỘI DUNG BÀI VIẾT

Cách Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân

Để có thể kể về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân, bạn có thể thực hiện theo hướng dẫn sau:

  • Lựa chọn kỷ niệm: Chọn một sự kiện hoặc kỷ niệm cụ thể mà bạn muốn chia sẻ. Điều này có thể là một lần gia đình cùng du lịch, một ngày lễ quan trọng, hoặc bất kỳ sự kiện nào mà bạn cảm thấy có ý nghĩa đặc biệt.
  • Bắt đầu với lời giới thiệu: Bạn có thể bắt đầu bằng cách giới thiệu kỷ niệm và nêu rõ tại sao nó quan trọng đối với bạn và người thân của mình.
  • Mô tả chi tiết: Hãy kể một câu chuyện hoặc sự việc cụ thể liên quan đến kỷ niệm đó. Hãy tập trung vào các chi tiết thú vị và quan trọng, ví dụ như những gì bạn đã làm, những gì bạn đã thấy và cảm nhận.
  • Nhấn mạnh giá trị của kỷ niệm: Cho biết tại sao kỷ niệm này là một phần quan trọng trong quan hệ hoặc cuộc sống của bạn với người thân. Điều này có thể bao gồm những bài học bạn học được hoặc cách mà nó đã củng cố tình cảm gia đình.
  • Kết luận: Kết thúc câu chuyện bằng cách tóm tắt lại lý do tại sao bạn quý trọng kỷ niệm này và cảm ơn người thân đã tham gia vào nó.

Xem thêm văn mẫu 🌟 Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Của Em 🌟15 Bài Văn Hay Nhất

Dàn Ý Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân

Các em học sinh có thể tham khảo mẫu dàn ý kể về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân được SCR.VN gợi ý dưới đây.

I. Mở bài

  • Giới thiệu một kỉ niệm đáng nhớ
  • Ấn tượng của bạn về kỉ niệm đó

II. Thân bài

– Miêu tả sơ nét về người mà làm nên kỉ niệm với bạn

  • Hình dạng
  • Tuổi tác
  • Đặc điểm mà bạn ấn tượng
  • Tính cách và cách cư xử của người đó

– Giới thiệu kỉ niệm

  • Đây là kỉ niệm buồn hay vui
  • Xảy ra trong hoàn cảnh nào, thời gian nào

– Kể lại tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.

  • Kỉ niệm đó liên qua đến ai
  • Người đó như thế nào?

– Diễn biến của câu chuyện

  • Nêu mở đầu câu chuyện và diễn biến như thế nào
  • Trình bày đỉnh điểm của câu chuyện
  • Thái độ, tình cảm của nhân vật trong chuyện

– Kết thúc câu chuyện

  • Câu chuyện kết thúc như thế nào
  • Nêu suy nghĩ và cảm nhận của bạn qua câu chuyện.

III. Kết bài

–  Câu chuyện là một kỉ niệm đẹp thời cắp sách đến trường, nó đã cho em một bài học quý giá và em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm này.

Tham Khảo ❤️️ Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 ❤️️ 15 Bài Văn Hay Nhất

20+ Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Hay Nhất

Tuyển tập 20+ bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân hay nhất, tham khảo ngay để có thêm nhiều ý tưởng cho bài văn của mình.

Kể Lại Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Hay

Khi em nghĩ về những kỷ niệm đáng nhớ, một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình là khi em có cơ hội cùng ông trồng cây. Đó là một trải nghiệm không chỉ đáng nhớ mà còn có ý nghĩa sâu sắc về việc bảo vệ môi trường và kết nối với tự nhiên.

Em còn nhớ rõ như in ngày hôm đó, một ngày nắng đẹp của mùa xuân, khi ông rủ em tham gia vào dự án trồng cây mới tại khu vườn gia đình. Ông đã chuẩn bị một số cây trồng và dụng cụ cần thiết. Mặc dù em không phải là người có kiến thức sâu về nông nghiệp nhưng em rất hào hứng tham gia.

Cùng với ông, em học cách chọn đúng vị trí để trồng mỗi cây, cách đào lỗ, đặt cây vào đất. Ông dạy em rất nhiều điều quý báu về cách chăm sóc cây cối và tạo ra một môi trường thân thiện cho chúng để phát triển. Cả ông và em cùng nhau làm việc với sự tỉ mỉ và tâm huyết.

Quá trình trồng cây đã giúp em hiểu rõ hơn về tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường. Em thấy mình đang đóng góp vào việc cải thiện môi trường sống của chúng em. Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời để em tận hưởng những khoảnh khắc yên bình bên ông và học hỏi từ sự khôn khéo của ông.

Theo thời gian, cây cối mà em trồng cũng đã phát triển lớn khỏe. Em thường xuyên đến thăm khu vườn để xem chúng đã lớn lên như thế nào và dành thời gian chăm sóc chúng. Đó là một cảm giác tuyệt vời khi thấy mình có thể theo dõi quá trình phát triển của cây từ những ngày đầu chúng được trồng.

Khi em nhìn lại kỷ niệm cùng trồng cây với ông, em luôn tự hỏi nếu em có thể truyền đạt những giá trị quý báu này cho thế hệ tiếp theo. Đó là một trải nghiệm kỷ niệm không chỉ về việc trồng cây, mà còn về tình yêu và tôn trọng dành cho thiên nhiên, và tạo dựng mối quan hệ đáng trân trọng với người thân yêu.

Kể Lại Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Chọn Lọc

Ngày sinh nhật đặc biệt của mẹ năm ngoái là một kỷ niệm mà em sẽ không bao giờ quên. Đó là một ngày tháng Mười Một, một ngày mà trời nắng nhẹ và gió thoang thoảng.

Em đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày này cách đây một tháng. Em đã tìm kiếm món quà hoàn hảo, một món quà mà mẹ sẽ thực sự thích. Sau nhiều ngày suy nghĩ, em quyết định tặng mẹ một bức tranh tự vẽ, chứa đựng tất cả tình cảm mà em dành cho mẹ.

Em đã dành hàng giờ ngồi vẽ, sử dụng từng nét bút để thể hiện tình yêu, sự biết ơn và kí ức đẹp của cuộc sống mẹ và em đã cùng nhau chia sẻ. Mỗi chi tiết trên bức tranh đều có ý nghĩa riêng, từ bông hoa mà mẹ thích, đến những khoảnh khắc và mẹ và em đã trải qua cùng nhau.

Ngày sinh nhật đến, em đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng. Em đã nấu một bữa sáng ngon lành với những món mẹ yêu thích, trang trí phòng khách bằng những bông hoa tươi thơm. Khi mẹ thức dậy và thấy bữa sáng và bức tranh của em, mắt mẹ đã tràn ngập niềm vui và xúc động. Đó là lúc em cảm nhận được một phần nào đó của tình yêu và sự hi sinh mà mẹ đã dành cho em suốt cuộc đời.

Em đã dành cả ngày để kỷ niệm, thậm chí cả gia đình cùng tham gia. Mẹ đã kể lại những câu chuyện về những ngày trẻ thơ của em, chúng thật đáng nhớ. Đó là một ngày tràn đầy tình yêu và sự tri ân, em đã cảm nhận được rằng không có gì quý báu hơn tình cảm gia đình.

Ngày sinh nhật hôm đó đã khắc sâu trong trái tim em. Nó đã nhắc em nhớ về tình yêu và sự hy sinh mà mẹ dành cho em suốt cuộc đời, và em sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc đáng quý này.

Đọc Thêm Văn mẫu 🌹 Kể Lại Giấc Mơ Gặp Lại Bà ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Hay Nhất

Kể Lại Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Người Thân Ý Nghĩa

Một kỳ nghỉ đáng nhớ của gia đình em diễn ra vào mùa hè năm ngoái khi gia đình em quyết định thực hiện một chuyến du lịch đến vùng núi xinh đẹp Đà Lạt, Việt Nam. Cuộc hành trình này không chỉ để thư giãn và kết nối lại mối quan hệ trong gia đình, mà còn để học hỏi về cuộc sống và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ.

Gia đình em bắt đầu từ Hồ Chí Minh đến Đà Lạt bằng xe ô tô. Điều đáng nhớ nhất là chúng em đã phải vượt qua những con đèo uốn lượn trong cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp. Đà Lạt đã đón chào chúng em bằng những cánh đồng hoa hướng dương rộn ràng màu vàng, những cánh rừng thông bạt ngàn và mùi hương của hoa mận đào nở rộ khắp thành phố.

En đã trải qua nhiều hoạt động thú vị, như đạp xe xuyên rừng, thăm những ngôi nhà cổ xưa và thậm chí cả việc hái hoa cẩm tú cầu tại một trang trại hoa. Những trải nghiệm này không chỉ đưa em gần hơn với thiên nhiên mà còn thúc đẩy sự kết nối trong gia đình.

Cuộc hành trình cũng giúp em hiểu thêm về giá trị của sự kết hợp giữa công việc và giải trí. Em thấy rằng chúng em cần dành thời gian để thư giãn và tận hưởng cuộc sống cùng nhau. Đặc biệt, em đã học được rằng cuộc sống đẹp đẽ không nằm ở những điều xa xôi mà nó ẩn chứa trong từng khoảnh khắc mà chúng ta chia sẻ với gia đình và người thân yêu.

Cuối cùng, chuyến du lịch này đã để lại trong em một cảm giác biết ơn và tình yêu lớn lao cho gia đình. Mọi người trong gia đình đã tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ cùng nhau, qua đó ngày càng hiểu nhau hơn. Đó là một chuyến du lịch tuyệt vời, một trải nghiệm đáng giá cho cuộc sống của em.

Kể Về Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Ngắn Gọn

Một kỷ niệm đáng nhớ cùng chị gái em là chuyến đi công viên vào một ngày nắng đẹp của mùa hè năm ngoái. Em không bao giờ quên ngày hôm đó khi chúng em cùng nhau trải qua những giờ phút thú vị và kỷ niệm đáng trân trọng.

Sáng sớm, chúng em chuẩn bị hành trang cho chuyến đi. Chị gái đã gợi ý mang theo nhiều thứ vui chơi, từ bóng rổ đến cầu lông và cả bánh mì kẹp. Khi đến công viên, chúng em đã tìm một bãi cỏ rộng rãi để trải chiếu và chuẩn bị cho một ngày vui chơi.

Em và chị gái chơi cầu lông và ném bóng rổ, cười đùa và cùng nhau thi đấu. Chúng em cũng thử thách bản thân bằng việc leo lên các trò chơi trên tường leo và tham gia vào một số trò chơi nhóm tại công viên. Khi đó, em cảm thấy mình rất may mắn có chị gái là người bạn đồng hành tốt bởi vì chúng em luôn cổ vũ lẫn nhau và tạo ra một không gian vui vẻ, không gian đầy năng lượng tích cực.

Khi bắt đầu cảm thấy đói, chúng em ngồi xuống trên chiếu, chia sẻ bữa trưa và kể những câu chuyện vui vẻ về tuổi thơ. Chị gái đã nói về những kỷ niệm của chúng em khi còn bé, những trận đấu cầu lông hấp dẫn, và những lần chúng em cùng nhau khám phá thế giới. Em cảm thấy thật tuyệt vời khi được lắng nghe và chia sẻ những kỷ niệm này.

Cuối cùng, khi mặt trời đã dần lặn, chúng em quyết định quay về nhà, nhưng với trái tim tràn đầy niềm hạnh phúc. Chuyến đi công viên không chỉ là một dịp để vui chơi và giải trí mà còn là cơ hội để em và chị gái gắn kết thêm. Kỷ niệm đó đã thể hiện tình yêu và tương tác đặc biệt giữa hai chị em, và em hiểu rằng những khoảnh khắc như vậy là những khoảnh khắc đáng quý mà em sẽ giữ mãi trong trái tim.

Gợi ý cho bạn văn mẫu 🌹 Kể Về Một Lần Em Mắc Khuyết Điểm Khiến Bố Mẹ Buồn ❤️️ Hay

Kể Về 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Ý Nghĩa

Mẹ là người cho em tình thương yêu vô hạn nhưng bà cũng cho em những tình yêu thương, tình bà cháu kính yêu tôn trọng. Ở trong nhà em hợp nhất với bà chính vì thế mà em có chuyện gì cũng kể với bà chứ không phải là mẹ. bà cho em một tuổi thơ êm đềm nhưng cũng đầy dữ dội. Cái dữ dội ấy không phải là khổ sở hay đau đớn mà là nghịch ngợm trên những cánh đồng quê hương.

Bà luôn cho em những tình yêu thương nhất, ngày còn bé cho đến tận bây giờ em không thể nào quên những kỉ niệm về bà. Từ khi em còn là một đứa đi học mẫu giáo bà đã sắm cho em đôi quần chíp để mặc. Vì mẹ em bận làm cho nên không quan tâm đến những vấn đề đó lắm. Tóc bà cũng cắt cho em, có thể nói tuổi thơ gắn liền với những kỉ niệm về bà. bà làm thay hết những công việc của mẹ em lo cho chúng em từ cái ghim kẹp tóc trở đi.

Nhớ những lần sáng sớm ra đòi bà mua quà những chiếc bánh rán năm trăm đồng ba chiếc. Khi ấy đồng tiền nó mới có giá trị làm sao. Quần áo bà mua cho em, mái tóc bà cắt cho em nốt. Bà em như một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp nhưng chỉ có một kiểu tóc duy nhất đó là tóc tiếng.

Lũ trẻ con quê chúng em từ những đứa sạch cho đến những đứa bẩn đều có chấy. Chính vì thế mà bà phải cắt tóc ngắn cho chấy đỡ đẻ nhiều. Nhớ những buổi trưa ngồi trên bậu cửa bà bới tóc bắt từng con chấy cho vào răng cắn đến cậc một cái. Tuổi thơ em giữ dội là thế.

Mấy bà cháu sau những bữa em thường nằm quây quần bên nhau nghe bà kể chuyện ngày xưa. Bà lại trêu chúng em “Cấm cười cấm nói cấm gọi cấm thưa, cấm cửa nhà vua, ba phèo chín đấm”. Khi ấy đứa nào mà nhúc nhích là bà sẽ cù ki cho cười sặc mới thôi.

Thằng em trai em sợ khủng long bà cứ dọa nó mỗi khi nó hư. Có lần gần sáng nhưng em vẫn xuống bô của bà ở cuối giường để tiểu. Ấy thế mà lúc ấy bà trêu thằng em rằng khủng long kìa. Em vội chạy lên làm đứt cả màn của bà.

Không những thế bà còn là một người khá nghiêm khắc nữa. Những lúc có khách mà chúng em đùa nhau nhộn quá bà thường phạt góc chúng em. Bà yêu thương chúng em như thế nhưng cũng rất nghiêm để dạy cho những em điều hay lẽ phải.

Đến bây giờ em vẫn không thể nào quên những kỉ niệm ấy. Bà của em bây giờ đã già rồi, mắt đã mờ, chân tay đã chậm và trí nhớ cũng không còn được minh mẫn như trước nữa nhưng những câu chuyện cổ tích vẫn theo bà, theo chúng em cho đến tận bây giờ.

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Đầy Cảm Xúc

Cuộc họp gia đình đặc biệt mà em đã tham gia là lễ kỷ niệm 50 năm ngày cưới của ông bà nội em. Đó là một dịp quan trọng để cả gia đình tụ họp, tôn vinh tình yêu và sự hi sinh của hai người họ, và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ.

Lễ kỷ niệm diễn ra tại ngôi nhà của ông bà ở ngoại ô. Đại gia đình từ khắp nơi và thậm chí cả nước ngoài đã tập trung về đây. Không gian xanh mướt và khung cảnh nông thôn đã tạo nên một bầu không khí thân mật và ấm áp.

Gia đình em đã tổ chức một buổi tiệc ngoài trời với thực đơn phong phú gồm những món ăn yêu thích của ông bà, bánh kem ngon lành và đặc biệt là bữa tiệc tối lớn với các món truyền thống. Mọi người đã cùng nhau tham gia vào việc chuẩn bị thực đơn, từ việc nấu nướng cho đến sắp xếp bàn ăn, tạo ra một không gian hòa quyện và thân thuộc.

Trong suốt buổi lễ, mọi người đã chia sẻ những kỷ niệm về ông bà, về những tháng ngày hạnh phúc và những khó khăn đã qua. Các câu chuyện hóm hỉnh và xúc động đã làm cho buổi lễ trở nên đáng nhớ. Ông bà đã kể về những ngày đầu tiên họ gặp nhau và những khoảnh khắc vượt qua khó khăn cùng nhau, qua đó em đã cảm nhận sự đoàn kết và tình yêu mạnh mẽ của họ.

Cuộc họp gia đình này cũng là dịp để gia đình tạo ra những kỷ niệm mới. gia đình em đã tổ chức các trò chơi, nhảy múa và cả buổi biểu diễn âm nhạc. Em không thể quên cảm giác hạnh phúc khi nhảy múa với ông bà, chị em và các người thân khác.

Cuộc họp gia đình đặc biệt này đã thể hiện sự quan trọng của gia đình và gắn kết mọi người lại gần nhau. Đó là một ngày đáng nhớ, và em biết rằng những kỷ niệm ấy sẽ kéo dài trong lòng em suốt đời.

Tham khảo ❤️️ Kể Về Một Lần Em Mắc Khuyết Điểm Khiến Thầy Cô Giáo Buồn ❤️️ Ngắn Hay

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Học Sinh Giỏi

Kỳ nghỉ tại biển cùng gia đình là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời em. Vào mùa hè năm ngoái, gia đình em quyết định thực hiện một chuyến đi biển để tận hưởng những ngày nghỉ hè mát và hòa mình trong cảnh biển cả xanh biếc.

Chúng em chọn một bãi biển cách nhà một khoảng thời gian ngắn để di chuyển. Khi đến, em không thể tin vào mắt mình khi thấy bãi biển tươi đẹp với cát trắng mịn và biển xanh biếc. Em luôn yêu biển và cảm giác cát lạnh dưới chân em làm em thấy thật hạnh phúc.

Gia đình em đã cùng nhau tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ. Chúng em đã xây lâu đài cát, bắn bong bóng và thậm chí tham gia vào cuộc thi làm các công trình nghệ thuật bằng cát. Buổi tối, chúng em đã ngồi xung quanh lửa trại, nướng thịt, hát hò và kể chuyện.

Buổi sáng, em đã thức dậy sớm để theo dõi bình minh trên biển. Ánh nắng mặt trời mọc nhanh chóng biến đổi màu biển và trời thành một bức tranh tuyệt đẹp. Đó là khoảnh khắc em dành riêng cho bản thân, để yên bình và suy tư về cuộc sống.

Cuộc hành trình này đã đánh dấu một sự kết nối mạnh mẽ hơn giữa em và gia đình. Mọi người đã trò chuyện, cười đùa và tận hưởng thời gian ấm áp cùng nhau. Kỳ nghỉ đi biển đã mang lại cho em cơ hội để thư giãn, tận hưởng thiên nhiên và tạo ra những kỷ niệm vô giá.

Trở về nhà, em đã mang theo trong trái tim mình hình ảnh biển xanh, cát trắng, và tình yêu của gia đình. Đó là một kỷ niệm tuyệt vời, và em hi vọng chúng em sẽ có thêm nhiều cơ hội khác để cùng nhau thực hiện các chuyến đi tuyệt vời khác.

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Ấn Tượng

Kỷ niệm cùng bà nội đi chợ quê là một trong những khoảnh khắc em luôn nhớ đến và trân trọng. Đó là một thời gian em thường dành để tận hưởng những giây phút thư giãn, học hỏi và tăng sự kết nối với bà của mình.

Mỗi cuối tuần, bà nội em thường rủ em đi chợ quê cùng bà. Đó là một ngôi chợ mua sắm nhỏ nằm ở vùng nông thôn, với hàng quán đầy màu sắc và những người dân vô cùng thân thiện.

Bà và em bắt đầu sáng sớm, khi cả bầu trời còn trong sương mù. Bà nội em đã dạy em rất nhiều về cách chọn lựa thực phẩm tươi ngon và những mẹo để đàm phán với người bán. Em nhớ mãi bài học quý báu về việc biết ơn sản phẩm của đất mẹ và sự tổn thất khi không quý trọng thức ăn.

Bà nói về thời trẻ của mình, về những kỷ niệm vui vẻ và cả những khó khăn của cuộc đời. Em đã học được rất nhiều từ những câu chuyện của bà và cả những lời khuyên quý báu về cuộc sống.

Sau khi trở về từ chợ, bà nấu những bữa ăn tuyệt vời với những sản phẩm tươi ngon mua từ chợ. Đó là thời gian em thường được thưởng thức những món ngon và thực phẩm sạch. Cuộc đi chợ không chỉ là một hoạt động mua sắm mà còn là cơ hội để em kết nối với bà, học hỏi từ bà và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ.

Dù đã trôi qua nhiều năm, em luôn nhớ đến những ngày đi chợ quê đó cùng bà nội. Đó là những khoảnh khắc thú vị và ý nghĩa, em sẽ lưu lại mãi trong trái tim mình.

Các bạn học sinh tham khảo 🌷 Kể Về 1 Lần Mắc Lỗi Khiến Thầy Cô Buồn 🌷15 Bài Hay Nhất

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Siêu Hay

Kỷ niệm ngày hè cùng anh trai là những kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời em. Chúng em đã trải qua nhiều mùa hè thú vị và hạnh phúc cùng nhau, nhưng có một mùa hè đặc biệt em muốn kể lại.

Vào một mùa hè cách đây một vài năm, anh trai em và em đã quyết định tự mình tổ chức một chuyến du lịch ngắn vào một khu rừng quốc gia. Chúng em đã chuẩn bị trước, đóng gói túi ngủ, lều trại và đầy đủ đồ ăn. Chúng em có một kế hoạch thú vị để thám hiểm thiên nhiên và tận hưởng thời gian hè cùng nhau.

Cuộc hành trình bắt đầu từ việc đánh xe vào khu rừng quốc gia và chúng em dừng lại ở một khu vực cắm trại. Em không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp và thanh bình. Chúng em đã lắp đặt lều trại, tự làm lửa trại và nấu các bữa ăn ngon lành dưới bầu trời đêm sao.

Chúng em đã dành cả ngày để thám hiểm rừng và đi bộ qua các đường dẫn tự nhiên. Em còn nhớ rõ cảm giác tự do khi đi rừng, ngắm nhìn các loài hoa và cây cỏ, ngồi bên bờ hồ ngắm cảnh. Đó là thời gian em và anh trai thực sự hiểu rõ nhau, chia sẻ niềm vui và thách thức trong cuộc hành trình này.

Buổi tối, chúng em ngồi quanh lửa trại, hát hò và chia sẻ câu chuyện về cuộc sống và những kỷ niệm trong quá khứ. Đó là những khoảnh khắc mà em không bao giờ quên, và nó đã củng cố mối quan hệ đáng quý giữa em và anh trai.

Kỷ niệm những ngày hè là một phần quan trọng trong tuổi thơ của em. Nó đã giúp em hiểu rõ hơn về sự quan trọng của gia đình, tình yêu và sự kết nối. Em biết rằng những khoảnh khắc đó sẽ kéo dài mãi trong tâm hồn em và sẽ luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Cảm Xúc

Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu sẽ trở thành sự thật? Đã có lúc em rất tin vào điều đó và luôn nhớ khoảnh khắc kì diệu mà giấc mơ đã đem đến cho em.

Hôm ấy là một buổi tối cuối tuần, trời đầy sao và gió thì dịu nhẹ. Em nằm trên trần nhà mơ mộng đếm những vì sao. Bỗng nhiên em thấy cả không gian như bừng sáng. Trong vầng hào quang sáng lấp lánh, ông em cười hiền từ bước về phía em. Em sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc phơ của người ông yêu quý.

Ông em vẫn thế: dáng người cao đậm, bộ quân phục giản dị và cái nhìn trìu mến! Em ngồi bên ông, tay nắm bàn tay của ông,tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé… Em muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào? Ông ở đâu? Ông có nhớ đến gia đình không… Em muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.

Ông kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể. Giọng ông vẫn thế: rủ rỉ, trầm và ấm. Ông hỏi em chuyện học hành, kiểm tra sách vở của em. Đôi mày ông nhíu lại khi thấy em viết những trang vở cẩu thả. Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ em cố gắng học tập chăm chỉ hơn.

Ông nhìn em rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ. Ông còn bảo những khát vọng mà ông làm dang dở,cháu hãy giúp ông biến nó thành hiện thực. Những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này. Muốn làm được điều ấy chỉ có con đường học tập mà thôi…

Ông dẫn em đi trên con đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ. Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện thật vui. Ông bảo đến chợ hoa xuân, ông muốn đem cả mùa xuân về nhà. Ông chọn một cành đào khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp: màu phấn hồng, mềm, mịn và e ấp như đang e lệ trước gió xuân. Nụ hoa chi chít, cánh hoa thấp thoáng như những đốm sao.

Em tung tăng đi bên ông, lòng sung sướng như trẻ nhỏ. Ông cầm cành đào trên tay. Có lẽ mùa xuân đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy… Xung quanh ông cháu em, kẻ mua, người bán, ồn ào và náo nhiệt. Họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về!

Em đang bám vào tay ông, ríu rít trò chuyện về những ngày xuân mới sắp đến, chợt nghe tiếng mẹ gọi rất to. Em giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm trêm trần nhà. Lòng luyến tiếc nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi…

Giấc mơ chỉ là khoảnh khắc kì diệu đáp ứng niềm mong nhớ của em. Em nuối tiếc song cũng học được nhiều điều từ giấc mơ đó. Và quan trọng nhất là em được gặp ông, được ông truyền cho niềm tin và sự nỗ lực cố gắng thực hiện những ước mơ của chính mình.

Tham Khảo 😍 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Nói Dối 😍15 Bài Văn Ngắn Hay

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Ngắn

Tết năm nay, em được đi chợ hoa cùng với bố. Chiều hai bảy Tết, chợ rất đông đúc và nhộn nhịp. Tiếng người mua, người bán rộn ràng.

Sắc xuân đang tràn ngập khắp muôn nơi. Hàng trăm loài hoa thi nhau khoe sắc thắm. Nhưng có lẽ hoa đào, hoa mai vẫn là nổi bật nhất. Những cánh đào hồng duyên dáng. Những cánh mai vàng ấm áp.

Hai bố con đi dạo một vòng quanh chợ, ngắm nghía những chậu hoa. Bố nói rằng sẽ mua một chậu hoa đào về chơi Tết. Mất một lúc lâu, em và bố mới chọn được một chậu ưng ý. Cây khá cao, được trồng trong một chiếc chậu màu trắng.

Thân cây nhỏ nhưng cứng cáp, khoác lên mình một chiếc áo màu nâu đậm. Từ thân cây tỏa đâm ra nhiều cành cây được tạo dáng độc đáo. Trên cành, những chiếc lá xanh non cùng với nhiều nụ đào đang chúm chím. Sau đó, em và bố lại tiếp tục dạo quanh chợ. Khi đi qua khu bán cây quất, em đã đề nghị bố mua thêm một chậu về cho căn nhà thêm phần rực rỡ. Hai bố con lại vào chọn cây.

Dạo quanh chợ hoa, em mới cảm nhận không khí mùa xuân đang đến rất gần. Tết năm nay, em đã có một kỉ niệm thật đẹp cùng với bố của mình.

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Đơn Giản

Bố là người mà em vô cùng yêu quý trong gia đình. Năm nay, bố bốn mươi tư tuổi. Bố em làm nghề lái xe. Công việc của bố là chuyển những chuyến hàng đi đến khắp mọi miền tổ quốc. Vì vậy, bố thường xuyên phải xa nhà.

Vào những ngày nghỉ, bố thường dành thời gian cho gia đình. Bố đã dạy em học bài, giúp mẹ nấu cơm, đưa em và mẹ đi chơi. Sau mỗi chuyến đi, bố đều tặng em những món quà nhỏ từ những miền đất nơi bố đã từng đi qua.

Tháng trước, bố chuyển hàng đến Nha Trang. Khi về, bố đã mang về cho em một chiếc chuông gió làm bằng vỏ ốc. Đó là món quà do chính tay bố làm. Chiếc chuông gió được em treo trên cửa sổ. Mỗi khi có gió thổi qua, những chú ốc nhỏ lại đập vào nhau tạo ra âm thanh thật vui tai.

Nhìn chiếc chuông gió, em lại nhớ đến những câu chuyện mà bố kể về chuyến công tác của mình. Em mong rằng tương lai có thể trở thành một hướng dẫn viên du lịch để được đi đến nhiều nơi, giống như bố vậy.

Hướng dẫn văn mẫu ❤️️ Kể Lại Một Trải Nghiệm Buồn Của Em Với Người Thân ❤️️ 15 Mẫu

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Ngắn Hay

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em là về ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, mẹ đã giúp em chuẩn bị mọi thứ đầy đủ. Còn em chỉ cần đi ngủ thật sớm để ngày mai thức dậy đúng giờ.

Sáng hôm sau, em thức dậy vào lúc sáu giờ. Em đánh răng rửa mặt, ăn sáng thật nhanh và mặc bộ đồng phục mới. Đúng bảy giờ, mẹ đã đưa em đến trường bằng chiếc xe máy cũ. Trên đường đi, em cảm thầy vừa hân hoan, vừa lo lắng.

Chẳng bao lâu, ngôi trường Tiểu học đã hiện ra trước mắt. Từ phía ngoài đường nhìn vào đã thấy chiếc cổng trường rất to, phía trên cao là bảng tên trường. Bên trong, sân trường rất rộng rãi, được đổ bê tông phẳng lì. Ngôi trường đã có hai mươi năm tuổi, đứng trầm lặng đón chúng em.

Mẹ đưa em đến phòng học đã có cô giáo đứng chờ. Em nép phía sau lưng mẹ mà không dám bước vào. Mẹ đã ân cần động viên em. Đến bây giờ, em vẫn còn nhớ lời mẹ nói: “Đi đi con, một chân trời mới đang chờ con ở phía trước”. Giọng nói nhẹ nhàng, cùng ánh mắt trìu mến của mẹ đã tiếp cho em một nguồn động lực to lớn. Em nghe lời mẹ bước vào lớp cùng cô giáo.

Buổi học đầu tiên rất vui vẻ, thú vị. Em đã quen được rất nhiều bạn mới. Đến chiều về, em đã kể lại cho mẹ nghe về buổi học. Em cảm thấy thật hạnh phúc vì đã có mẹ ở bên vào một ngày đặc biệt.

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Trong Gia Đình Hay

Bà ngoại của em là một người bà tuyệt vời. Em thích nhất là những tối mùa hè được cùng bà ngắm sao và nghe bà kể chuyện.

Lúc ấy, trời vừa bắt đầu vào khuya, cơm nước cũng đã xong xuôi. Em sẽ đem gối và một cái quạt nan ra chiếc chõng trên sân gạch, rồi nằm sẵn lên đó chờ bà ra. Bà sẽ từ từ lại gần, ngồi lên chõng, bàn tay dịu dàng vuốt tóc em, và khuôn miệng thì bỏm bẻm nhai trầu.

Bà sẽ gãi cho em ở lưng, rồi vỗ nhẹ từng cái một thật nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng bà lại xoa lên mái tóc em thật trìu mến. Em thì cứ nằm yên mà tận hưởng cảm giác thư giãn bình yên mà bà đem lại. Rồi bà cũng nằm xuống bên cạnh em, tay phe phẩy cái quạt nhỏ và bắt đầu kể chuyện.

Bà kể những câu chuyện cổ tích từ lâu đời, thú vị và hấp dẫn. Trong đó có cô Tấm dịu hiền, có chàng Thạch Sanh dũng cảm, có em bé thông minh, có chú mèo đi hia khôn khéo… Những ngôi sao trên cao cũng chăm chú lắng nghe bà kể chuyện, đến quên cả chớp sáng.

Nằm trong lòng bà như thế, chẳng mấy mà em chìm sâu vào giấc ngủ ngon lành. Những giấc ngủ ấy đem đến cho em cảm giác bình yên, mà dù sau này được sống trong căn phòng to đẹp cũng không thể sánh bằng được.

Gợi ý 🌹 Kể Về 1 Lần Em Mắc Lỗi Khiến Bố Mẹ Buồn 🌹 ngắn

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Người Thân Hấp Dẫn

Mẹ là người luôn yêu thương và bảo vệ chúng ta ngay cả khi chúng ta đã trưởng thành. Tuy vậy, trong quá trình trưởng thành ấy, ai cũng từng có lúc làm cho mẹ buồn, và với em cũng vậy.

Em sinh ra ở một làng quê nghèo. Thời em học mẫu giáo, mọi người vẫn tiêu những đồng tiền một, hai trăm đồng. Một trăm đồng có thể mua hai viên kẹo, khi được cho một, hai trăm đồng ấy cũng đủ để làm một đứa con nít như em vui sướng cả ngày. Chính vì cuộc sống khó khăn nên những thứ đồ chơi đối với em là niềm mơ ước.

Ấy vậy mà, cô bạn ngay cạnh nhà em lại có một con búp bê thật đẹp với mái tóc vàng óng ánh, mặc một bộ váy công chúa thật xinh và độ vương miện đính ngọc. Em thèm thuồng nhìn con búp bê không chớp mắt, thấy vậy, cô bạn quay sang nói: “Mày thích lắm phải không? Còn lâu tao mới cho mày mượn.” Em buồn lắm nhưng lại cảm thấy ghét cô bạn ấy hơn, cảm giác ghen tị như trỗi dậy.

Thế là mấy hôm sau, khi em đi qua nhà cô bạn, em tình cờ thấy con búp bê để trên giá sách, không thấy ai ở nhà, em len lén bước vào và ngắm nghía con búp bê. Không kìm được, em cầm con búp bê lên và ngắm nhìn thật kỹ, nó đẹp biết bao! Em đã thật sự ao ước có được nó. Đột nhiên nhớ tới câu nói của cô bạn hôm trước, em chợt muốn giấu nhẹm con búp bê đi. Nghĩ là làm, em mang con búp bê về và giấu dưới gối.

Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, mẹ tối thấy chiếc gối hơi cộm mới lật lên xem và phát hiện ra con búp bê. Mẹ hỏi em: “Con lấy con búp bê này ở đâu?” Em bối rối nói rằng mình nhặt được trên đường đi học về. Mẹ em đột nhiên tức giận, gắt lên: “Tại sao con lại nói dối?” Em cuống quýt nhưng vẫn khăng khăng: “Con nhặt được mà!”. Mẹ em kéo tay em lại và phát cho mấy roi vào mông.

Em òa khóc vì mặc dù mẹ em khá nóng tính nhưng đây là lần đầu mẹ đánh em. Mặt mẹ đỏ gay, giọng nói đầy vẻ thất vọng: “Mẹ dạy con lấy cắp đồ của người khác à? Con búp bê này của Trang, mẹ đã thấy nó khoe với con rồi.”

Em lúc đó chỉ nghĩ rất đơn giản và cảm giác như mẹ không thương em. Em gắt lên với mẹ: “Vì mẹ không mua búp bê cho con, bạn con ai cũng có đồ chơi đẹp nên con lấy của nó đấy. Mẹ không thương con gì cả!”. Em thấy lúc đó mẹ khóc, đôi mắt mẹ đỏ hoe, trong suy nghĩ non nớt, em không hiểu vì sao mẹ lại khóc cho tới khi lớn hơn một chút.

Bố em đi làm xa nên chỉ có ba mẹ con ở nhà, cuộc sống khó khăn hơn khi em trai em rất hay bệnh. Mẹ vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc em và cậu em trai một tuổi nên rất vất vả. Mẹ gầy gò và mảnh dẻ cảm giác một cơn gió có thể thổi bay. Có lẽ mẹ khóc vì sự bất lực của mình.

Thế rồi mẹ vừa khóc vừa kêu em đứng úp mặt vào tường và tự kiểm điểm. Lúc đó, em chỉ thấy oán trách và ấm ức nhưng cũng không dám cãi lời mẹ. Em mơ màng tỉnh dậy bởi tiếng cậu em trai khóc toáng lên. Em chỉ thấy mẹ vội vàng đặt thứ gì xuống và chạy đến vỗ về: “Ngoan, ngoan, ngủ đi! Mẹ thương, mẹ thương nào!”. Em bỗng cảm thấy ghen tỵ với cả cậu em, mẹ dường như chỉ quan tâm mỗi em trai thôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, em thấy mẹ đang bế em, trên tay cầm ly thuốc, thì ra em em bị ốm quấy cả đêm. Em ngơ ngác khi mình nằm trên giường, có lẽ hôm qua đứng lâu quá nên em ngủ gật, mẹ đã bế em lên giường. Nhưng điều làm em ngạc nhiên là một con búp bê bằng vải đặt bên gối. Không phải bộ váy màu sắc xa hoa, không phải mái tóc vàng óng ánh, mà là bộ váy trắng tinh, mái tóc đen tết bằng những sợi chỉ.

Em nhìn kỹ thì phát hiện con búp bê làm từ chiếc áo trắng bố mua cho mẹ mà chỉ những dịp đi chơi mẹ mới dám mặc. Mẹ thấy em ngơ ngác liền nói: “Chúc mừng sinh nhật con gái! Giờ mẹ chưa đủ tiền mua búp bê đẹp cho con, nhưng mẹ hứa sẽ mua bù cho con vào dịp khác!”

Lúc này, em mới nhìn mẹ kỹ hơn, đôi mắt lõm sâu, làn da sạm lại, đôi tay run run có lẽ vì bế em cả đêm và có lẽ cũng là vì khâu con búp bê cả đêm đến đêm cả vào ngón tay bởi em thấy ngón tay mẹ sưng lên. Thấy em kinh ngạc, mẹ nói: “Nhưng con lấy đồ của bạn là sai, hôm qua mẹ đã phạt con rồi. Con chỉ có thể có đồ chơi khi con xứng đáng. Hãy mang búp bê sang và xin lỗi bạn đi!”.

Nhìn vẻ mệt mỏi nhưng kiên quyết của mẹ, em nhận ra, mẹ vẫn yêu thương em theo cách riêng của mình. Em rén rén đến bên mẹ thì thầm: “Con xin lỗi mẹ! Con sai rồi!” Thế là em ba chân bốn cẳng mang con búp bê sang trả bạn và xin lỗi nó. Sau này, nhờ học hành chăm chỉ, mẹ giữ đúng lời hứa mua cho em con búp bê mới, nhưng không bao giờ nó tốt bằng con búp bê mẹ tự tay tặng em.

Một kỷ niệm có chút xấu hổ về lỗi lầm của mình, nhưng chính nó đã giúp em hiểu hơn về tình yêu thương của mẹ dành cho mình.

Bài Văn Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Hay Đặc Sắc

Trong gia đình em, bố là người yêu thương em nhất. Bố luôn luôn lắng nghe mọi người nói và đặc biệt là em. Bố có một thân hình to, cao, khoẻ mạnh. Bố rất khoẻ và luôn giúp đỡ mọi người trong gia đình. Bố có một đôi tay nổi cơ bắp, bàn tay bố có nhiều vết chai cứng như đá vì phải làm việc nhiều.

Hôm nào em đi học, bố và mẹ cũng ra tiễn em. Bố dặn dò em rất kỹ, nào là “đi học hôm nay phải…”, rồi thì “phải nghe lời cô giáo…”, nhưng câu cuối cùng vẫn là “con đi đường cẩn thận nhé”. Khi đi học về, đang dắt xe vào nhà thì tiếng nói của bố từ trong nhà vọng ra “Con đã về rồi à?”. Nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, những hôm nào em mắc khuyết điểm, hay bị điểm kém thì bố lại bắt em làm bản kiểm điểm.

Nghiêm khắc với em như vậy nhưng ẩn sâu trong con người của bố là một người bố yêu thương em vô bờ. Nhờ vào kỷ niệm một lần bị ốm mà em biết được điều đó.

Hôm đó em bị sốt cao và mằn mệt mê man, bố là người cuống quýt chạy ngược xuôi mua thuốc rồi gọi bác sĩ về khám bệnh cho em, đêm đến bố còn không ngủ và chỉ thức ngồi ở bên cạnh em để trông em, chốc chốc lại sờ trán xem em đã hạ sốt chưa và cứ như vậy cho tới khi trời sáng.

Nhờ trận ốm hôm đó mà em hiểu ra rằng những lần bố nghiêm khắc với mình cũng chỉ vì muốn em được tốt hơn, ngoan hơn và giỏi hơn. Vì thế mà em vẫn luôn yêu bố em rất nhiều.

Bố em! Một người trụ cột trong gia đình. Đối với em, bố không giỏi thể hiện tình cảm nhưng trong nhà bố luôn biết khi mình cần cương, cần nhu và dạy các con những điều vô giá trong cuộc sống. Bố cho việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thì cho qua.

Bố em là một tấm gương sáng cho gia đình. Tục ngữ có câu “con không cha như nhà không có nóc” và đúng là như vậy. Bố em như người cha trong câu tục ngữ ấy, là một con người mẫu mực, một trụ cột không thể thiếu trong gia đình em. Là một người siêng năng, kiên trì, thông minh, đã có ý định làm gì thì phải làm cho bằng được nên bố được rất nhiều người kính trọng.

Em rất tự hào khi là con trai của bố, con sẽ luôn ghi nhớ những điều bố dạy bảo và sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công ơn của bố.

Tham khảo ☘ Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ ☘ Làm em nhớ mãi

Tả Về Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Bạn Thân Điểm Cao

Mọi người xung quanh em thường có rất nhiều bạn bè, ai cũng có thể chơi cùng và kết thân. Còn em, vì tính cách hướng nội nên rất khó kết bạn, chỉ có một người bạn thân là Lan. Lan là người bạn thân duy nhất của em vì thế mọi kỉ niệm về tình bạn này em đều ghi nhớ.

Lan là một cô gái xinh xắn, dễ mến và rất tốt bụng. Em và Lan tuy không học cùng lớp nhưng vì nhà gần nên đã chơi với nhau từ hồi còn nhỏ. Đã nhiều năm trôi qua chúng em vẫn luôn thân thiết, tình bạn ngày càng bền chặt và hiểu nhau như hai chị em gái.

Kỉ niệm nhớ nhất giữa em và Lan là lần chúng em giận dỗi nhau vì hiểu nhầm. Đó là vào mùa hè năm lớp 4, em hẹn Lan cùng đi công viên với gia đình em nhưng đến hôm đi em chờ mãi vẫn không thấy Lan tới.

Suốt quá trình đi chơi em đã rất giận Lan vì không giữ lời hứa, khiến em và gia đình phải chờ. Khi về đến nhà, em bắt gặp Lan đi đâu đó cùng mẹ, em vì còn giận nên cũng không bắt chuyện với bạn. Lan gọi em mấy câu liền em cũng không hề trả lời mà đi thẳng vào nhà.

Hôm sau mẹ Lan sang nhà em chơi mới kể chuyện Lan bị ốm sốt cao vào đêm trước ngày nhà em đi công viên, nghe đến đó em biết mình đã hiểu nhầm Lan. Thế rồi cùng với sự xấu hổ, ăn năn của mình em đã mua sữa và quả đến thăm Lan ốm.

Em xin lỗi Lan vì đã hiểu nhầm và giận dỗi vô cớ, Lan cũng xin lỗi vì thất hứa với em, cũng không giận em vì đã hiểu nhầm. Chúng em cứ như thế mà làm hoà với nhau, em kể lại cho Lan nghe về chuyến đi công viên của mình, hai đứa lại cười đùa vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tình bạn quan trọng nhất chính là sự thấu hiểu và chân thành, em tin tình bạn của chúng em sẽ mãi mãi không thay đổi, có chăng chỉ là thân thiết hơn, đặc biệt hơn. Dù sau này có thêm nhiều bạn bè thì tình bạn này đối với em vẫn là đáng quý nhất.

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Lớp 6 Siêu Hay

Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng có những hồi ức riêng để lưu giữ trong tim, để nhớ, để trân trọng. Có thể là những kỉ niệm êm đềm đáng nhớ của tuổi thơ, thời học trò…. Riêng em, em nhớ mãi những kỉ niệm, niềm vui, hạnh phúc bên người thân. Đó là bà nội của em. Mỗi khi nhắc đến bà nội lòng em lại dâng lên những cảm giác trong sáng, trân trọng bà.

Năm nay, nội em đã bay mươi rồi. Cái tuổi không còn trẻ trung gì nữa nhưng bà có sự lạc quan, yêu đời, sức sống mãnh liệt đối với đời. Hồi còn trẻ, bà mạnh khỏe và làm việc rất tháo vát. Tuy đã già nhưng bà vẫn còn mạnh khỏe như hồi xưa. Bởi bà tập thể dục buổi sáng rất đều đặn. Bà nói: “Phải tập thể dục và ăn uống điều độ mới có sức khỏe tốt”. Dáng bà đi nhanh nhẹn, làm việc gì cũng tháo vát.

Bà rất thương em, bà thường dạy cho em nhiều điều hay lẽ phải, học làm sao để trở thành một công dân tốt cống hiến cho xã hội. Em thương bà bởi lòng nhân hậu hay giúp đỡ người khác. Hàng xóm ai cũng quý mến bà, vì bà luôn quan tâm giúp đỡ họ. Mỗi khi ai cần gì giúp, bà luôn sẵn sàng, mở rộng con tim để giúp.

Các anh hàng xóm khoảng mười bảy, mười tám tuổi thường làm những việc sai trái vì bỏ học, thất nghiệp nên bà cũng hỏi han và khuyên nhủ các anh đó hiểu về pháp luật, phải có công việc làm ăn. Em rất tự hào về bà. Bà nói: “Hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau mà, con phải quan tâm giúp đỡ bạn bè và những người xung quanh”. Em vâng lời và học tập theo bà.

Mỗi khi em làm điều gì sai thì bà không la mắng mà ân cần dạy bảo, khuyên nhủ em. Hạnh phúc khi em nhận những điểm mười ở trên lớp, hạnh phúc hơn nữa là khi bà biết em đạt danh hiệu học sinh giỏi trong năm học lớp Bảy vửa rồi. Mặc dù bà đã lớn tuổi rồi nhưng bà còn trồng rau và nuôi một đàn lợn. Em thường giúp bà tưới rau, bón phân hay cho lợn ăn,…

Mẹ của em nói rằng: “Bà đã lớn tuổi rồi, không nên nuôi lợn làm gì cho cực để cho chúng con lo là đủ rồi”. Mà bà không chịu nghe. Bà nói: “ Bà không muốn ăn không ngồi rồi”. Bà nói là làm, không ai có thể cản được. Bà nói rồi đi ra vườn tưới rau, cho lợn ăn.

Mỗi khi em đau, bà lo lắng vô cùng, phải chăm sóc em từng chén cháo , từng viên thuốc. Khi em khỏe bệnh thì bà rất vui mừng. Niềm vui của tươi cười trên môi nhưng lại có vai giọt nước mắt thấm trên mắt.

Không phải ngày nào bà cũng vui, cũng làm việc đều đặn là không bệnh, không mệt mỏi. Mà cứ mỏi đêm, bà thường thức giấc, đối diện với bức tường phẳng trong căn phòng trống. Dường như bà đang rất buồn vì ông đã mất. Và em nhận thấy được sự già yếu trên khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, làn da điểm đồi mồi. Những tâm sự, nỗi buồn này dù bà không nói ra nhưng em cũng thầm hiểu trong sự cô đơn của bà.

Một kỉ niệm mà em sẽ không bao giờ quên bà. Hồi ấy, em là học sinh lớp Một. Vì trường gần nên em phải đi bộ đến trường. Sau tan học, trời mưa to. Bà phải làm xong hết mọi việc rồi bà đón em. Vì bà sợ em bị cảm nên phải đem áo mưa đến tận trường cho em. Em thương bà lắm. Em dúi đầu vào lòng bà khóc, hơi ấm của bà làm vơi đi nỗi sợ hãi của em.

Em sẽ nhớ mãi những lời dạy của bà và những kỉ niệm đẹp bên bà. Nó sẽ sống mãi trong lòng em, giục em bước đi nhanh hơn trên con đường thành công của cuộc đời. “Con hứa sẽ học thật tốt, cố gắng làm con ngoan trò giỏi để không phụ lòng mong mỏi của bà. Bà mãi mãi là người con quý trọng nhất.”

Đừng bỏ qua văn mẫu 🔥 Kể Lại Một Trải Nghiệm Của Em Với Người Thân 🔥 Hay đặc sắc

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Lớp 6 Ngắn Nhất

Trong cuộc đời, mỗi người chắc hẳn đều từng mắc lỗi, em cũng vậy. Khi còn nhỏ, không ít lần em đã khiến mẹ phải lo lắng. Đặc biệt, có một kỉ niệm mà em vẫn ấn tượng mãi.

Năm học lớp sáu, em mải chơi nên rất lười học. Cô giáo chủ nhiệm đã phải gọi điện về cho bố mẹ để trao đổi. Những lúc ấy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo em. Em chỉ nghe xong, xin lỗi mẹ và rồi cũng quên ngay sau đó.

Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ em đi chơi. Do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. Em cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, em bỗng đâm phải một chiếc xe máy. Em bị ngã và cảm thấy chân tay đều rất đau.

Đến khi tỉnh dậy, em đã ở trong bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên. Em rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ nhưng không dám. Em nhìn vào đôi mắt của mẹ. Đôi mắt nói cho em biết rằng mẹ đã lo lắng và buồn bã thế nào. Em biết mẹ đã rất lo lắng cho mình.

Mấy hôm sau, em được về nhà. Khi trở về, em thấy mẹ đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn. Em nhẹ nhàng đi vào, toàn những món mà em thích đang bày trên bàn ăn. Em chạy đến và ôm lấy mẹ, khẽ nói: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ quay lại, mỉm cười nhìn em và nói: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và chịu thay đổi là được!”

Lúc ấy, em chợt bật khóc. Em biết rằng mình đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Từ kỉ niệm đó, em luôn cố gắng ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập. Em tự hứa sẽ khiến cho bố mẹ cảm thấy tự hào về em.

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Thân Lớp 6 Hay Nhất

Đời người ai cũng có những kỉ niệm, đó là kỉ niệm vui hoặc kỷ niệm buồn. Em cũng có một kỷ niệm như thế, dù là một kỷ niệm không vui, nhưng lại khiến em nhớ mãi về sự chăm sóc và tình yêu thương mà mẹ dành cho em.

Khi mẹ sinh em ra, em vốn là một đứa bé mảnh khảnh, yếu đuối, lại là con gái nên em được gia đình yêu thương hết mực. Đặc biệt, người quan tâm và chăm lo em nhất chính là mẹ. Em đã được nghe ba kể lại rằng, từ khi còn là một em bé nằm trong vòng tay mẹ, mẹ đã nâng em như quả trứng mỏng. Mẹ nói, em là điều quý giá và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của mẹ.

Mẹ là giáo viên giỏi, khi còn trẻ, mẹ có nhiều cơ hội để được học cao hơn, nhưng vì có em nên mẹ đã từ chối mọi cơ hội để dành thời gian chăm sóc cho em.

Em vẫn nhớ mãi ngày hôm ấy, trước khi em đi học trời đã bắt đầu có những đám mây xám xịt báo hiệu một cơn giông lớn. Mặc dù mẹ đã dặn rất kĩ rằng em phải mang áo mưa đi, nhưng em chỉ ương bướng: “Dạ, vâng” cho có lệ, rồi chạy đi học ngay.

Thế rồi trời đổ cơn giông tầm tã, mưa như trút nước từ tiết học thứ tư cho đến khi em tan học mưa vẫn chưa ngớt. Vốn tính nghịch ngợm, em không hề sợ cơn mưa mà càng tỏ ra thích thú. Em nhanh nhanh chóng chóng chạy về nhà. Bình thường mẹ luôn bao bọc em, lần này được tắm mưa khiến cho em thích thú vô cùng.

Trên đường về, em thấy mẹ đang hớt hải đạp xe về phía trường học của em. Nhìn thấy em, mẹ liền gọi em lại rồi cởi áo mưa của mẹ khoác lên cho em. Mẹ chẳng màng đến bản thân mình đã ướt sũng như chuột lột, vội vã đạp xe chở em về nhà. Về đến nhà, mẹ chỉ lo lắng cho em. Mẹ chuẩn bị quần áo cho em thay, rồi giục em nằm trên giường sưởi ấm. Lúc này, mẹ mới đi thay quần áo của bản thân mình.

Hôm ấy, ba không có nhà, mọi công việc đổ dồn lên vai mẹ. Mẹ phải vừa chăm em, vừa nấu nướng, thu dọn nhà cửa. Đôi bàn tay mẹ cứ thoăn thoắt không ngơi nghỉ. Có lẽ chỉ có lúc ốm như thế, em mới có thể quan sát mẹ để càng cảm nhận sự tảo tần, vất vả và cả tình yêu thương mà mẹ dành cho em.

Được mẹ chăm sóc chu đáo nên em khỏi ốm rất nhanh. Nhưng vì mẹ đã bị nhiễm mưa, lại không được nghỉ ngơi điều độ nên ngày hôm sau mẹ bắt đầu sốt cao không hạ. Em lo lắng vô cùng, chỉ có thể nhờ cô em ở gần nhà đưa mẹ đến bệnh viện. Lúc đó em đã sợ hãi vô cùng, trong lòng em dấy lên một cảm giác tự trách mãi không thôi. Chỉ đến khi mẹ hạ sốt và tỉnh lại, em mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy sự lo lắng của em, mẹ nhẹ nhàng xoa đầu em rồi mỉm cười nói: “Mẹ không sao đâu, con đừng lo lắng nhé!”. Chính sự việc ấy đã khiến cho em trưởng thành lên nhiều lắm.

Có thể nói, đó là kỉ niệm mà em nhớ mãi. Cho đến bây giờ em cũng vẫn luôn tự trách mình ngày hôm đó đã không nghe lời mẹ, khiến cho mẹ phải dầm mưa cùng em. Đây là một kỷ niệm vô cùng có ý nghĩa với em, bởi qua đó em đã tự dặn bản thân phải vâng lời cha mẹ, biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình.

Chia sẻ thêm 🌏 Kể Lại Một Trải Nghiệm Của Em Với Mẹ 🌏 ngắn gọn

Viết một bình luận