Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 [37+ Bài Mẫu Hay]

Dưới đây là 37+ bài văn mẫu kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 9 hay đặc sắc, các em có thể lưu lại để tham khảo.

NỘI DUNG BÀI VIẾT

Cách Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9

Để kể về một kỷ niệm sâu sắc của bạn với người bạn thân trong lớp 9, bạn có thể tuân theo một số bước sau đây để viết một câu chuyện thú vị:

  • Bước 1: Giới thiệu người bạn của mình. Hãy nói về tên của họ, cách bạn gặp gỡ nhau và tại sao bạn trở nên thân thiết.
  • Bước 2: Chia sẻ thông tin về thời gian và vị trí của kỷ niệm đó. Bạn có thể nói về thời gian này và nơi bạn học, như trường học, lớp học hoặc các hoạt động ngoại khóa.
  • Bước 3: Hãy kể về sự kiện cụ thể hoặc những kinh nghiệm quan trọng mà bạn đã chia sẻ với người bạn thân. Điều này có thể là một cuộc phiêu lưu, một kì nghỉ hè hoặc bất kỳ kỷ niệm nào mà bạn cảm thấy đáng nhớ. Bạn có thể nói về những thử thách bạn đã vượt qua cùng nhau, những niềm vui và nỗi buồn bạn đã chia sẻ, và tại sao bạn coi họ là người bạn thân đặc biệt.
  • Bước 4: Kết thúc câu chuyện bằng cách chia sẻ những bài học hoặc giá trị mà bạn đã học từ mối quan hệ này. Điều này có thể là sự ủng hộ, tình bạn, hoặc những giá trị quan trọng mà bạn đã thấu hiểu qua quan hệ với người bạn thân.

Xem thêm văn mẫu 😍 Kể Về Người Bạn Thân Của Em 😍 15 Bài Văn Mẫu Hay Nhất

Dàn Ý Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9

Dựa theo mẫu dàn ý kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 9 mà SCR.VN chia sẻ dưới đây, bạn có thể triển khai thành một bài văn hoàn chỉnh.

I. Mở bài

  • Dẫn dắt, giới thiệu người bạn thân của mình và kỉ niệm sâu sắc với người bạn thân đó

II. Thân bài

– Miêu tả, giới thiệu khái quát về ngoại hình và tính cách người bạn thân của em

  • Bạn ấy có hình dáng như thế nào, gây ấn tượng gì với em?
  • Tính cách bạn ấy như thế nào? Vui vẻ, thân thiện, tốt bụng hay cá tính, nhanh nhẹn

– Tình bạn của em và bạn ấy đã kéo dài bao lâu?

– Kể chi tiết kỉ niệm sâu sắc nhất với bạn thân của em

  • Kỉ niệm ấy xảy ra vào thời gian nào?
  • Kể hành động của em và bạn thân em về kỉ niệm ấy: ví dụ cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau đội mưa về nhà…
  • Tả khung cảnh về kỉ niệm sâu sắc ấy
  • Cảm xúc của em khi trải qua kỉ niệm ấy.

– Sau kỉ niệm ấy, tình bạn của em có điều gì thay đối không? Gắn bó, thân thiết hơn…

III. Kết bài

  • Tình cảm của em dành cho bạn thân của mình
  • Cảm xúc khi nhớ lại kỉ niệm sâu sắc ấy.

Ở đây có sẵn văn mẫu 💦 Kể Về Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Bạn Thân 💦  15 Bài

20+ Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Hay

Tổng hợp 20+ bài văn kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 9, đây sẽ là những tài liệu vô cùng giá trị, giúp bạn có thêm nhiều ý tưởng cho bài văn của mình.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Xúc Động

Em và Vân đã có mối quan hệ bạn bè từ lúc chúng em học lớp ba. Cho đến tận bây giờ, Vân vẫn là người bạn thân thiết nhất và hiểu em hơn bất cứ ai.

Vân có một bản lĩnh mạnh mẽ, luôn vui vẻ và sôi động, ngược lại em lại bé nhỏ, nhút nhát và có phần tự ti. Khi em chuyển đến trường của Vân, em ban đầu không có bạn bè. Em chỉ lặng lẽ không nói chuyện, không dám tiếp cận ai. Tuy nhiên, mối quan hệ bạn bè của chúng em bắt đầu từ chiếc bút màu mà Vân cho em trong lớp mỹ thuật.

Em nhớ rõ lúc đó, em đang cố gắng vẽ một bức tranh mặt trời, nhưng cây bút màu đỏ của em hết mực. Đột nhiên, một bàn tay đưa tới một chiếc bút màu, và trên đó có màu mà em cần. Vân nói: “Bạn có muốn dùng nó không? Hãy sử dụng trước, em sẽ sử dụng bút sau.”

Vân cười nhẹ và đáng yêu, sau đó quay lên làm việc của mình. Em cảm thấy bất ngờ và biết ơn. Trong suy nghĩ của em, Vân như một người tạo phép màu. Từ đó, tình bạn giữa chúng em bắt đầu nảy nở.

Trong suốt thời gian ở cùng một lớp, chúng em luôn ở bên nhau. Chúng em đến trường cùng nhau, ngồi gần nhau, học bài và cùng nhau vui chơi. Khi em gặp khó khăn và bị bắt nạt, Vân luôn là người bảo vệ em. Với tính cách vui vẻ và hài hước, Vân gọi em là “Ngố” trong khi em gọi cô ấy là “Voi con.”

Chúng em đã có thời gian tâm sự và chia sẻ nhiều chuyện, từ trường lớp đến bạn bè, gia đình và nhiều chủ đề khác. Vân là người hiểu em nhất và luôn đến bên em khi em cần. Khi em buồn, cô ấy chỉ cần ngồi cùng em lặng lẽ, không cần nói gì. Cô ấy hiểu rằng em thích có không gian yên tĩnh trong những lúc như vậy và em không thích cảm giác được thương hại.

Mặc dù bên ngoài, Vân có vẻ năng động và nhiệt huyết, nhưng thực tế cô ấy cũng rất tình cảm. Cô ấy thường viết thư và trò chuyện, an ủi và động viên em. vân như một người chị lớn, luôn muốn bảo vệ và chăm sóc cho đứa em gái nhỏ của mình.

Khi chúng em phải chia tay để cậu ấy chuyển đến thành phố khác, Vân đã dành rất nhiều thời gian để tỉ mẩn làm những đồ trang trí, đặc biệt cho em. Một ngày, cô ấy mang đến một hộp thuỷ tinh lớn, trong đó có hàng nghìn chú hạc xinh xắn bằng giấy màu. Bạn ấy còn tặng thêm đôi dây buộc tóc hình xúc xắc rất dễ thương. Em đã bất ngờ và cảm động, ôm chặt Vân mà không thể nói lời nào.

Bây giờ, dù chúng em không thường xuyên gặp nhau như trước nhưng vẫn giữ liên lạc qua điện thoại. Nhờ tác động của Vân, em đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, không còn tự ti và nhút nhát như trước. Em có thể thể hiện tính cách hoạt bát và sôi nổi. Em luôn biết ơn Vân – người bạn đáng quý nhất của em. Em không bao giờ muốn mất người bạn này.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Chi Tiết

Vào hè năm lớp 8, em có một kỷ niệm đáng nhớ và sâu sắc với người bạn thân của mình tên là Huy. Chúng em đã quyết định đi bắt cá cùng nhau trong một cuộc phiêu lưu thú vị vào một ngày hè nắng đẹp.

Cuộc hành trình của chúng em bắt đầu sáng sớm. Chúng em đã chuẩn bị cây cần, dây câu và một túi thực phẩm nhẹ để mang theo. Sau đó, chúng em đạp xe đạp đến một con sông gần nhà, nơi chúng em đã nghe nói có rất nhiều cá. Trong khi đi đến con sông, chúng em đã nói chuyện, chia sẻ những ước mơ, cười đùa với nhau.

Khi đến nơi, chúng em đã bắt đầu thả dây câu xuống sông và chờ đợi. Cuộc chờ đợi kéo dài nhưng chúng em không cảm thấy chán chường. Thay vào đó, chúng em đã tận hưởng thời gian đó để nói chuyện và thư giãn. Cuộc trò chuyện của chúng em bao gồm tất cả, từ những câu chuyện hài hước về lớp học đến những mơ ước về tương lai.

Cuối cùng, sau một thời gian dài, chúng em đã bắt được một con cá nhỏ, cả hai đứa rất phấn khích. Chúng em đã chụp ảnh cùng con cá và thả nó trở lại sông. Chúng em tiếp tục câu cá và bắt được thêm một vài con nhỏ khác, nhưng đó không phải là mục tiêu chính của chúng em.

Cuối cùng, chúng em quyết định dừng lại và nướng một số thức phẩm nhẹ để ăn trưa trên bãi cỏ gần sông. Chúng em đã nướng bánh mỳ và nướng cá mà chúng em đã bắt được, cùng nhau thưởng thức bữa ăn ngon lành. Đó là khoảnh khắc tuyệt vời khi chúng em cảm nhận được sự gắn kết và tình bạn chân thành giữa hai đứa.

Kỷ niệm đó không chỉ là cuộc đi bắt cá thú vị mà còn là dịp để em và Huy hiểu thêm về nhau và tạo dựng mối quan hệ bạn bè vững chắc. Đó là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời học sinh của em, em hy vọng rằng tình bạn này sẽ ngày càng bền chặt hơn theo năm tháng.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Khó Quên

Em và Tâm đã từng trải qua nhiều kỷ niệm đẹp và đáng nhớ trong quãng thời gian đi học. Tuy nhiên, có một sự kiện cụ thể mà cả hai không bao giờ quên, đó chính là lần cúp học để đi chơi cùng nhau.

Em vẫn nhớ rõ ngày đó, một buổi tối mùa hè nóng nực và khó chịu. Nhiệt độ cao khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi và không muốn đến lớp học thêm. Em đề xuất ý tưởng cúp học để đi chơi với Tâm, sau một thời gian năn nỉ, Tâm cuối cùng đồng ý. Và vậy, hai đứa quyết định cúp học thêm. Chúng em đã rẽ sang một địa điểm khác và dành cả buổi tối để ăn và vui chơi.

Chúng em thưởng thức nhiều món ngon như xúc xích, lạp sườn, khoai tây chiên, sau đó đạp xe đến bờ hồ để thưởng thức kem và tận hưởng không gian mát mẻ. Mặc dù lo sợ sẽ bị bắt quả tang, nhưng họ vẫn cảm thấy vui vẻ và thoải mái trong khoảnh khắc đó.

Đi chơi, Tâm và em có thời gian tâm sự, trò chuyện về nhiều vấn đề, từ trường lớp, bạn bè đến gia đình. Buổi tối đó đã giúp chúng em hiểu nhau nhiều hơn.

Tuy nhiên, sau khi trở về nhà, cả hai đã phải đối diện với sự thất vọng của bố mẹ khi họ biết rằng Tâm và em đã cúp học để đi chơi. Hai người chúng em phải xin lỗi và hứa rằng sẽ không làm điều tương tự nữa. Dù biết rằng bản thân đã thực hiện một hành động không đúng nhưng khi nhớ lại, em và Tâm vẫn cảm thấy vui và hạnh phúc vào lúc đó. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ mà cả hai đứa sẽ mang theo suốt đời và không bao giờ quên.

Tặng cho bạn đọc văn mẫu 📌 Kể Về Người Bạn Mới Quen 📌 15 Bài Văn Mẫu Hay Nhất

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Ngắn Nhất

Em với Tâm chơi với nhau từ thuở bé nên chúng em gắn bó thân thiết với nhau lắm. Giữa chúng em có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà không bao giờ có thể quên được đó là một lần cúp học đi chơi của hai bọn em.

Em còn nhớ như in hôm đó là một buổi tối mùa hè nóng bức và ngột ngạt. Cái nóng từ đường bốc lên khiến ai cũng cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Tâm đèo em trên con xe đạp nhỏ để đi đến lớp học thêm. Hai đứa vừa đi vừa than vì nóng như vậy mà phải đi học. Bỗng trong đầu em liền lóe lên một ý tưởng và em bảo với Tâm:

– Ê mày ơi hay là tao với mày thử một lần trốn học đi. Nay nóng thế này học cũng không vào đầu được đâu.

Nghe em nói vậy Tâm lo sợ và từ chối:

– Thôi đi học đi nhỡ thầy mà biết thầy gọi điện cho phụ huynh đấy.

– Thôi lớp đông thế chắc thầy không để ý đâu. Thôi đi đi… Nhá?

Và cuối cùng sau một hồi năn nỉ mãi Tâm quyết định sẽ cúp học cùng với em. Vì vậy nên chúng em không đến chỗ học thêm nữa mà rẽ sang một địa điểm khác. Tối hôm đó chúng em đã đi ăn và đi chơi với nhau suốt cả buổi. Chúng em tự thưởng cho mình nhiều món ăn vặt lắm nào là xúc xích, lạp sườn, khoai tây chiên… rồi hai đứa đạp xe ra bờ hồ ngồi ăn kem hóng mát.

Tuy cả hai đều lo sợ sẽ bị bắt nhưng chúng em thấy rất vui và thoải mái. Tâm và em đã có thời gian tâm sự với nhau rất nhiều chuyện từ chuyện trường lớp đến bạn bè, gia đình… Nhờ có buổi tối đó mà chúng em hiểu nhau nhiều hơn và trở nên càng gắn bó thân thiết. Sau đó chúng em đã trở về nhà và một điều không hay đã xảy ra đó là cả bố mẹ em và Tâm đều đã biết chúng em trốn học đi chơi. Lúc đó hai đứa đều phải xin lỗi bố mẹ rối rít và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Vì vậy nên bố mẹ cũng bỏ qua cho hai đứa chúng em lần này.

Dẫu biết rằng đó là một việc làm sai trái và không nên làm nhưng giờ nghĩ lại em vẫn thấy rất vui. Đó là kỉ niệm mà có lẽ cả em và Tâm sẽ nhớ suốt đời và không bao giờ có thể quên được.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Vui

Tuấn và em đã là bạn thân từ khi còn nhỏ, chơi với nhau từ lúc mới học lớp 2, và tình bạn này đã tồn tại và phát triển qua nhiều năm. Trong tất cả những kỷ niệm đáng nhớ mà chúng em đã tạo ra, có một sự kiện đặc biệt vào một ngày mưa cuối năm lớp 5 mà em nhớ rất rõ.

Hôm đó, là buổi tổng kết cuối năm học và chúng em đã đạt được thành tích học tập xuất sắc nhờ sự cố gắng và học tập chăm chỉ suốt năm học. Khi nhận được giấy khen và phần thưởng, niềm hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt của chúng em.

Trên đường về nhà, chúng em không ngừng trò chuyện vui vẻ về kế hoạch cho kì nghỉ hè sắp tới. Nhưng đột ngột, trời bắt đầu trở nên tối tăm và mây đen bao phủ, dấu hiệu của một cơn mưa đang sắp đổ.

Nhận ra điều này, chúng em cố gắng chạy nhanh hơn để kịp về trước khi mưa đổ. Tuy nhiên, do chúng em không mang theo áo mưa, nên cố gắng của chúng em trở nên đáng kể. Mục tiêu của chúng em là về nhà để tránh mưa, nhưng khi chúng em đến nơi, trời đã bắt đầu mưa rào.

Vào lúc này, cả hai chúng em đã ướt như chuột lột. Những phần thưởng và giấy khen mà chúng em vừa nhận ở trường cũng không tránh khỏi cơn mưa. Vì vậy, chúng em đã bọc chúng lại bằng áo khoác của mình và ôm chặt vào bụng, hy vọng bảo vệ chúng khỏi mưa.

Chúng em tiếp tục chạy về nhà trong mưa rào. Khi đến nơi, dưới tác động của cơn mưa, chúng em đã ướt đẫm, nhưng phần thưởng và giấy khen của chúng em vẫn an toàn. Nhìn nhau, chúng em cười khoái chí. Dưới cơn mưa to, chúng em trông như hai chú gà mắc mưa, và tình huống này tạo nên một kỷ niệm đáng nhớ.

Kể từ đó, đã nhiều năm trôi qua, mặc dù thời gian trôi đi nhưng kỷ niệm và niềm vui từ sự kiện ngày hôm đó vẫn còn nguyên trong tâm trí của em. Chúng em hy vọng rằng tình bạn của chúng em sẽ tiếp tục phát triển và duy trì vẹn nguyên, bất chấp thời gian.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Đáng Nhớ

Em đã có một người bạn thân thiết tên là Tâm, chúng là bạn thân từ khi em còn rất nhỏ.

Em vẫn nhớ ngày ấy, khi em mới bước chân vào mẫu giáo, tâm trạng của em đầy bất an và sợ hãi. Em khóc thút thít khi mẹ em rời đi, em cảm thấy cô đơn trong lớp học mới. Các bạn cùng lớp chơi vui vẻ và không mời em tham gia, thậm chí có lúc em bị ăn hiếp.

Trong tình huống đó, có một cô bạn tên Tâm, tóc xoăn, đã đến và mời em tham gia trò chơi. Em không biết tại sao em lại đồng ý, nhưng cuối cùng, em trải qua một buổi chơi mà em bị xoay như chong chóng và cảm thấy tức giận.

Tâm đòi em lấy đồ này, lấy đồ kia, khiến em cảm thấy tức giận và buồn lòng. Tuy nhiên, câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Trong buổi trưa, khi mọi người đều đang nằm ngủ, em bất ngờ bị thức dậy bằng một cái tát vào mặt. Trước khi em kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, một bàn tay đã kéo em ra ngoài sân và tạt nước lên mặt em.

Em sau này mới biết rằng tay đó thuộc về Tâm. Tâm đã dụ dỗ em ra ngoài sân và chơi đùa cho đến khi bị cô giáo bắt lại và mắng.

Lúc ấy, em cảm thấy tức giận và chửi Tâm một trận trước khi bỏ đi. Nhưng vào hôm sau, Tâm đến và xin lỗi em với một chiếc kẹp tóc. Đó là lần đầu tiên em thấy Tâm khóc, và em đã nhận lời xin lỗi của cậu ấy. Từ đó, mối quan hệ giữa chúng em đã thay đổi hoàn toàn.

Tâm đã trở nên dịu dàng hơn và chúng em trở nên thân thiết hơn. Không lâu sau đó, trong một chuyến đi chơi dã ngoại của trường, em bị đập đầu khi chơi cầu trượt và bị thương khá nặng. Trong khoảnh khắc khó khăn đó, Tâm đã ở bên cạnh và chăm sóc em suốt thời gian em ốm.

Nhưng sau đó, Tâm phải theo bố mẹ đi nước ngoài. Em cảm thấy rất buồn và khóc rất nhiều. Dù chúng em không còn gặp nhau sau đó, em vẫn luôn trân trọng những kỷ niệm đáng quý của thời gian bên cạnh Tâm. Em đã học được giá trị của một tình bạn chân thành và hy vọng rằng, dù sau này chúng em không gặp lại nhau, những hình ảnh và kỷ niệm về Tâm sẽ luôn ở trong trái tim em.

Tổng hợp danh sách văn mẫu 🌹 Kể Lại Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Tình Bạn ❤️️15 Bài Văn Hay

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Siêu Hay

Em đã có một người bạn thân thiết từ thời ấu thơ, và tên cô bạn ấy là Phương. Chúng em đã cùng nhau trải qua nhiều năm tháng đáng nhớ. Khi nghĩ về mối quan hệ đặc biệt này, em không thể không nhớ đến một kỷ niệm đáng nhớ, một khoảnh khắc đánh dấu tình bạn chúng em – kỷ niệm về lần em bị tai nạn xe.

Vào một ngày lớp năm, vì cùng sống gần nhau nên hằng ngày chúng em thường đồng hành trên con đường đến trường. Một ngày, như bao ngày khác, Phương đến nhà em và rủ em đi học. Chúng em đi trên con đường quen thuộc, hòa mình trong cuộc trò chuyện vui vẻ của tuổi thơ. Nhưng chẳng may, ngay giữa lúc đó, một chiếc xe máy đột ngột xuất hiện, lao nhanh và lạng lách, trở thành một mối đe dọa đáng sợ.

Chúng em đã cố gắng né tránh chiếc xe đó bằng cách đi sát vào lề đường, nhưng điều không thể tránh khỏi đã xảy ra. Chiếc xe máy đâm trúng xe của em, khiến em mất tay lái và cuốn đi như một quả bóng trên đường. Khi em tỉnh dậy, mình thấy bất lực nằm trên mặt đường, đau đớn và hoảng sợ.

Điều bất ngờ và đáng tiếc hơn, chiếc xe máy đó không dừng lại để kiểm tra tình hình của em. Nó chỉ lao nhanh và biến mất, không quan tâm đến việc mình đã gây ra một tai nạn. Em cảm thấy bị tổn thương không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần, nhưng may mắn, em không phải đối mặt với nó một mình.

Phương, người bạn thân thiết của em đã nhanh chóng tiếp cận và đỡ em vào lề đường. Cô ấy xem xét tình trạng của em, lo lắng và quan tâm đến mỗi vết thương. Cô ấy lau bụi, quần áo cho em và kiên nhẫn chăm sóc. Phương không chỉ thể hiện sự quan tâm, mà còn thể hiện lòng hy sinh đáng kinh ngạc.

Trên con đường đến trường, Phương không ngừng hỏi em: “Cậu có đau lắm không?” Cô ấy luôn bên cạnh, bày tỏ sự lo lắng chân thành. Cuối cùng, khi chúng em đến trường, Phương đã đưa em vào phòng y tế để kiểm tra. Từ những hành động đơn giản như lau bụi áo cho đến sự quan tâm chặt chẽ, Phương đã thể hiện một tấm lòng và tinh thần tốt đẹp.

Kỷ niệm ấy đã để lại cho em một ấn tượng sâu sắc về tình bạn đáng quý mà chúng em có. Phương đã cho em thấy một mẫu người bạn đích thực, một người biết quan tâm và chia sẻ, biết hy sinh vì người khác. Em cảm ơn Phương không chỉ về sự chăm sóc trong lúc khó khăn mà còn về những năm tháng đáng nhớ và vui vẻ mà chúng em đã trải qua cùng nhau.

Kỷ niệm đó đã giúp em hiểu rõ hơn giá trị của tình bạn đích thực. Nó đã củng cố mối quan hệ của chúng em và làm cho em trân trọng hơn mỗi khoảnh khắc mà chúng em đã và đang chia sẻ.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Ngắn Gọn

Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc đời, và em luôn coi tình bạn học đường là một trong những kí ức đẹp nhất. Thời học sinh, chúng ta còn trẻ con và ngây thơ, không bị bất kỳ áp lực hay xã hội nào ảnh hưởng đến tình bạn. Đó là thời gian chúng ta tận hưởng tình bạn chân thành, không toan tính, và những kí ức ấy sẽ mãi mãi gắn với tâm hồn.

Em và Linh là bạn thân từ hồi cấp 1. Em còn nhớ rõ ngày đầu tiên, em là một cô bé ngại ngùng núp sau lưng mẹ, lo sợ sẽ lạc lõng trong môi trường mới. Em nắm chặt vạt áo của mẹ, đôi mắt đầy nước mắt. Nhưng bất ngờ, điều thu hút em không phải là mẹ mà là bạn đứng bên cạnh em, Linh. Linh không hề rụt rè như các bạn khác, bạn ấy tràn đầy tự tin và háo hức nhìn xung quanh, đón chào thử thách. Thấy em nhìn, Linh cười và tự giới thiệu:

-Mình là Linh, cậu cũng học lớp này à, hay cậu ngồi cùng với mình đi.

Em ngạc nhiên và có phần ghen tỵ trước sự tự tin của Linh. Em nghĩ có lẽ em muốn ẩn mình vì em nhút nhát và cảm thấy tự ti. Em quay đi mà không đáp lại Linh. Nhưng cuối cùng, em và Linh lại ngồi cùng nhau. Từ đó, chúng em trở thành bạn tốt và chơi chung suốt nhiều năm học. Tuy rằng chúng em thường cãi nhau và đùa giỡn, Linh thường trêu chọc em, nhưng tình bạn của chúng em dần dần phát triển.

Em không giỏi môn toán nên em luôn giấu điểm số của mình khi kiểm tra. Em cố gắng tránh cho Linh biết. Tuy nhiên, có lúc em vô tình để lộ bài kiểm tra và Linh thấy điểm của em. Cậu ta nhìn em và mắng:

-Cậu ngốc quá, sao mà không hiểu bài này. Từ giờ, nếu không hiểu, hãy nói tớ.

Em không hiểu sao, thay vì tức giận, em thấy thân thiện với lời nhắc nhở của Linh. Chúng em bắt đầu hỗ trợ lẫn nhau hơn, và tình bạn của chúng em trở nên mạnh mẽ hơn. Chúng em vẫn cãi nhau, nhưng đó chỉ là một phần của mối quan hệ đặc biệt và giúp chúng em ngày càng hiểu nhau hơn.

Tình bạn của chúng em đã trải qua nhiều thăng trầm và kí ức khó quên. Linh không chỉ là người bạn thân thiết mà còn là người đồng hành trên con đường đời. Em rất biết ơn vì có một người bạn như Linh, người đã đồng hành và ủng hộ em trong suốt thời gian học tập và trưởng thành.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Vui Vẻ

Mỗi khi có ai hỏi em về người bạn thân nhất, em luôn không chút ngần ngại trả lời rằng đó chính là Long. Đối với em, Long chỉ là người bạn, mà cậu ấy còn là một người anh em, một người thầy trong cuộc sống.

Long là một chàng trai khỏe mạnh với thân hình rắn chắc và cân đối. Mới học lớp 9, mà Long đã cao đến 170cm. Mọi người đều bảo, Long giống bố nên rồi sẽ cao hơn nữa cho mà xem. Long có làn da màu đồng cổ, cùng mái tóc đen cắt ngắn, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy rất thoải mái. Đôi mắt của cậu ấy rất đen và sáng, lúc nào cũng bừng bừng sự tự tin. Điều đặc biệt nhất ở Long chính là nụ cười tươi rói cùng hàm răng trắng sáng.

Chính vì thế, mà các bạn đặt cho cậu ấy biệt danh là Long PS. Gia đình của Long có điều kiện khá giả, tuy nhiên cậu ấy vẫn rất giản dị và thân thiện với mọi người. Môi ngày đến trường, cậu ấy cũng mặc áo sơ mi trắng, quần vải đen và giày thể thao. Không hề mang theo hay khoe khoang về những món đồ hàng hiệu đắt tiền. Cậu ấy cũng rất hòa đồng với mọi người. Luôn là người tạo ra những tràng cười khoái chí cho bạn bè.

Niềm đam mê lớn nhất của Long là môn bóng đá. Chính nhờ bóng đá mà em và Long trở thành bạn thân của nhau. Đơn giản chính bởi vì chúng em có chung một niềm đam mê là bóng đá.

Hôm ấy, vì đến lịch dọn vệ sinh nên em về muộn hơn so với thường ngày. Lúc ấy, trong trường chỉ còn lác đác vài bạn học sinh. Chợt em nghe thấy tiếng bóng bịch… bịch… bịch… quen thuộc. Lần theo tiếng bóng, đi ra phần sân thể dục phía sau, em nhìn thấy một cậu trai khỏe mạnh đang một mình tâng bóng.

Đó là lần đầu tiên em gặp Long, thế nhưng em lại cảm giác như chúng em đã gặp nhau từ trước đó. Không chút ngại ngùng, em để cặp xuống ghế đá, rồi tiến lại, xin được đá chung. Và Long đã thoải mái nhận lời. Thế là chúng em đã cùng nhau chơi bóng đến trời tối mịt mới trở về nhà, với niềm vui sướng khôn kể.

Từ hôm đó, chiều nào, em cũng cùng Long đá bóng. Có hôm chúng em còn cùng nhau kể và chia sẻ những điều hay ho khác. Dần dần, chúng em thân thiết với nhau hơn. Dù không học chung lớp, nhưng chúng em vẫn là những người bạn thân thiết của nhau.

Đến nay, mỗi ngày em và Long vẫn kiên trì cùng nhau đá bóng để thực hiện ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Em luôn mong rằng tình bạn của chúng em sẽ luôn bền vững. Và em quyết tâm sẽ bảo vệ tình bạn tuyệt vời này dù có khó khăn nào ở phía trước.

Đừng bỏ qua gợi ý 📌 Kể 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Trong Đời Học Sinh 📌 15 Bài Hay

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Hay Đặc Sắc

Em và Quỳnh quen biết nhau từ những ngày hai đứa còn học mẫu giáo. Ngày ngày gắn bó với cô bạn nhỏ xinh khiến cho tình bạn giữa chúng em cứ lớn dần lên và thân thiết, khăng khít với nhau từ lúc nào chẳng hay. Giữa hai đứa đã có rất nhiều kỉ niệm, nhưng khó quên nhất đối với em lại chính là lần hai chúng em cãi nhau khi ở vườn hoa trong trường vào giờ giải lao.

Chuyện cách đây đã ba năm nhưng cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ như in. Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng em tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Em thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Em nói:

– Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!

Quỳnh bĩu môi:

– Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là chúa tể của các loài hoa.

Em và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận em thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng em:

– Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”.

Khi bác bảo vệ đã đi xa, bầu không khí đã dịu lại, em và Quỳnh không cãi nhau nữa mà chuyển sang một trạng thái im lặng đến đáng sợ. Có lẽ cả hai đứa chúng em đều vụng về trong cách thể hiện tình cảm, chưa biết phải mở lời như thế nào sau trận tranh cãi nảy lửa vừa rồi. Được một lúc Quỳnh quay sang cười làm hòa với em:

– Mình xin lỗi nhé, lúc nãy mình nóng quá!

Em vội vàng xua tay:

– Không mình mới là người nóng nảy, lẽ ra mình nên đợi Quỳnh bày tỏ xong rồi mới lên tiếng.

Vườn hoa trước mắt chúng em lúc bấy giờ dường như đẹp hơn rất nhiều. Hai đứa chúng em cùng cười vui vẻ với nhau. Bạn bè thân thiết là như thế đấy, giây trước còn cãi nhau nảy lửa, giây sau đã lại có thể như không có chuyện gì. Làm bạn với nhau thật sự không thể tránh được những tranh cãi, nhưng điều quan trọng là chúng ta cần phải học cách hiểu nhau, học cách bao dung và vì nhau nhiều hơn nữa

Bây giờ chúng em đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong em: Một trận tranh cãi ngốc xít, đổi lấy một lần hiểu nhau và biết vì nhau nhiều hơn.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Ấn Tượng

Cuộc sống con người là sự hài hòa của nhiều thứ tình cảm khác nhau, không chỉ là tình thân mà còn là tình thầy trò, tình yêu…và cả tình bạn. Mỗi chúng ta, ai cũng có những người bạn thân và kỉ niệm sâu sắc với người bạn ấy. Nhớ lại người bạn thân của mình, em lại nhớ về kỉ niệm sâu sắc của chúng em.

Người bạn thân của em chính là người hàng xóm bằng tuổi, cùng lớn lên với em. Bạn ấy có một cái tên rất hay, Mai Linh. Trong ấn tượng của em, Mai Linh là một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn với nước da trắng hồng rạng rỡ. Mái tóc ngắn ngang vai mềm mượt như nhung, hai má núm đồng tiền và chiếc răng khểnh rất duyên.

Đôi mắt Mai Linh tròn xoe, đen láy và đôi môi đỏ mọng chúm chím. Nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi khiến mọi người yêu thích. Ngoại hình xinh xắn, tính cách bạn ấy cũng rất tốt. Mai Linh hòa nhã, thân thiện, rất chăm chỉ và tốt bụng.

Nhà Linh ở ngay cạnh nhà em, từ nhỏ chúng em đã cùng chơi đùa, cùng đi học với nhau. Ngày ngày dắt tay nhau đến lớp, đến trường, rồi lại đợi nhau mỗi khi tan học. Trong quãng thời gian ấy, có một kỉ niệm mà đến tận sau này em vẫn luôn ghi nhớ.

Một chiều ngày đầu hạ năm xưa, như thường lệ đồng hồ điểm 13 giờ 30 phút, tiếng gọi thánh thót như chim sơn ca của Mai Linh vang lên ngoài cổng. Em dậy muộn nên chạy vội đi, để mặc tiếng nhắc nhở của mẹ rằng trời sẽ mưa to, phải cầm áo mưa đi vì tối nay bố mẹ về rất muộn.

Chúng em vẫn vui vẻ cùng nhau đạp xe đến trường, trò chuyện về những việc thú vị. Chiều hôm ấy, trời đổ mưa tầm tã, không có sấm chớp mà mưa cứ nặng hạt không dứt. Tiếng chuông tan học đã vang lên mà cơn mưa ngoài sân vẫn trút nước ào ào. Nhìn các bạn lần lượt ra về, lòng em buồn bã và lo lắng vô cùng.

Em nhớ lại lời mẹ dặn, thầm tự trách và nghĩ mình sẽ phải đội mưa về nhà một mình. Ngay lúc ấy, Mai Linh chợt xuất hiện trước mắt em, cô bạn dắt xe gọn vào mái hiên trước cửa lớp em, vẫy vẫy chiếc áo mưa trong tay, giọng nói át cả tiếng mưa:

– Gửi xe ở bác bảo vệ, chúng ta cùng về.

Trong ánh mắt bất ngờ của em, Mai Linh đưa ba lô của mình cho em, khoác áo mưa dặn em đợi rồi ra nhà để xe, dắt xe đạp của em đi gửi bác bảo vệ. Xong xuôi, bạn ấy quay lại lớp, bảo em chui vào phía sau áo mưa để nhanh chóng về nhà khỏi trời mưa nặng hạt. Cứ như vậy chúng em cùng khoác chung một chiếc áo mưa.

Mai Linh chở em trên chiếc xe cào cào của mình, em áp má vào lưng cô bạn để tránh mưa. Chiếc áo mưa không quá rộng để che hết cả hai đứa, mưa xối xả ướt đẫm cả khuôn mặt xinh xắn của Mai Linh và hai chân để bên ngoài của em. Trên con đường trắng xóa một màn mưa, người bạn thân của em đạp xe như bay.

Về đến nhà em, cả hai đứa đều ướt, run cầm cập vì lạnh. Trời mưa lại tối om, Mai Linh hiểu em sợ nên ở lại cùng em. Hai đứa không thay quần áo, cứ để như vậy, ngồi luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Khi bố mẹ em về, Mai Linh mới tạm biệt em.

Sáng hôm sau, em và Mai Linh đều bị cảm lạnh, bố mẹ hai nhà đều trách mắng không thôi. Chúng em vẫn cùng nhau đi trên con đường quen thuộc thường ngày, rồi không hẹn mà cùng hắt hơi khi có cơn gió lạnh thổi qua. Dù mũi khó chịu và cổ họng khô rát, chúng em lại đồng loạt bật cười.

Lẫn trong tiếng chim hót líu lo và tiếng xào xạc của lá là tiếng cười khàn khàn, giòn tan của hai cô học trò nhỏ. Chúng em bị cảm lạnh suốt một tuần liền. Sau lần đó, hai đứa dường như gắn bó, thân thiết hơn. Mỗi lần nhìn thấy mưa, trong lòng lại nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch mà sâu sắc ngày ấy.

Mai Linh là người bạn thân mà em yêu quý nhất. Kỉ niệm trong cơn mưa mùa hạ đó dù chỉ là một trong số rất nhiều kỉ niệm của chúng em nhưng nó lại là kỉ niệm sâu sắc nhất. Em cảm thấy vô cùng may mắn khi gặp được người bạn thân như Mai Linh.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Tiêu Biểu

Từ khi sinh ra em luôn được bố mẹ dạy bảo những lời hay lẽ phải. Khi đi học, bố mẹ dặn em phải cố gắng học tập thật tốt để tiếp thu được nhiều kiến thức, phải biết yêu thương mọi người, trân trọng những người bên cạnh. Nhất là hãy luôn nhớ bạn bè như chính người anh, em của mình. Và nhờ thế, em đã có một người bạn khiến em không bao giờ quên.

Hôm đó là một ngày thứ hai đầu tuần như bao ngày bình thường khác. Em vui vẻ cất bước đến trường thật sớm, ngồi vào bàn học và tận hưởng ngày mới bắt đầu. Khi tiếng trống vang lên, cô giáo bước vào lớp, đi theo sau cô là một bạn mới, cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Ánh ở lớp 9B chuyển sang. Bạn ấy là một người rất hiền và dễ thương. Cô giáo đã xếp bạn ấy ngồi cạnh em và nhắc nhở em giúp đỡ bạn ấy làm quen với môi trường mới.

Hai tiết học trôi qua thật vui vẻ, tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến, cả lớp em đổ ào ra như ong vỡ tổ. Hôm nay, em ngồi yên trong lớp đọc nốt quyển truyện tranh mới mua. Em tình cờ nhìn sang bên cạnh Ánh, và thấy Ánh đang chăm chú nhìn em, em thấy vậy quay sang mỉm cười. Ánh nói “Đó là quyển truyện tớ rất muốn đọc, cậu có thể cho tớ xem cùng được không?”. Thì ra đây là quyển truyện mà Ánh thích, thế là em và Ánh cùng đọc.

Chúng em chụm đầu vào đọc một cách chăm chú, lâu lâu lại cười phá lên vì những tình tiết quá gây hài. Thật là vui, từ lúc đó chúng em không còn ngần ngại như lúc trước, chúng em nói chuyện với nhau nhiều hơn, kể cho nhau nghe về bản thân cho đến khi tiết học tiếp theo bắt đầu. Hết tiết học cuối, em chào Ánh ra về, mà tâm trạng cảm thấy rất vui sướng vì có thêm một người bạn cùng sở thích với mình.

Ngày hôm sau khi đến lớp, em đã thấy Ánh ngồi tại đó, em vừa bước vào Ánh đã vẫy tay chào mừng em, chúng em tranh thủ trò chuyện với nhau rất nhiều, Ánh có kể qua về gia đình bạn ấy, em cảm thấy rất thương Ánh khi nghe những lời tâm sự đó. Em vỗ vai an ủi, cổ vũ bạn ấy, và hứa sẽ luôn là những người bạn thật sự của nhau.

Chúng em giúp đỡ nhau rất nhiều trong học tập, em yếu môn Văn nên Ánh đã hướng dẫn em cách lập dàn ý, cách viết bài và trau chuốt cho từng câu chữ. Ánh hơi kém môn Toán, em đã chỉ bạn ấy cách phân tích bài toán, đưa ra hướng giải một cách nhanh nhất. Ánh và em cũng thường qua nhà nhau chơi, cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau chăm heo, cho vịt ăn. Em còn được nghe bà của Ánh kể rất nhiều câu chuyện thú vị hồi xưa, hai đứa ngồi nghe cứ cười thích thú.

Ánh là một người bạn rất tốt mà em vô cùng quý mến. Từ ngày có Ánh là bạn em không ngồi một mình trong lớp nữa, em bắt đầu tham gia nhiều trò chơi hơn, và cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Ánh đã cho em cuộc sống thú vị hơn. Trong cuộc sống ai cũng có một người bạn thân, một tình bạn tri kỉ.

Em luôn trân trọng tình bạn ấy. Em thầm cảm ơn Ánh đã trở thành người bạn thân thiết và ở bên cạnh sẻ chia vui buồn cùng em. Hãy mãi mãi là những người bạn tốt nhé Ánh.

Hướng dẫn cách viết văn 🌹 Hãy Kể Một Kỉ Niệm Khó Quên Về Tình Bạn 🌹15 Bài Văn Hay

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Dài

Trong mỗi chúng ta ai cũng có những người bạn thân thiết của riêng mình. Người đó không hẳn là người tuyệt vời nhất mà bạn gặp nhưng người đó phù hợp và cho bạn đủ cảm giác tin tưởng để ở bên chia sẻ những điều trong cuộc sống. Như bao người khác, em có cô bạn mà đối với em cô ấy giống một thân trong gia đình mà em hết mực trân trọng.

Bạn thân em là một cô gái khá xinh xắn, nước da trắng ngần, mái tóc suôn dài và hơi ngả sang màu nâu. Chiếc mũi dọc dừa cao, ánh mắt tinh anh và khuôn miệng trái tim xinh xắn. Nhiều lúc chính em cũng thấy ghen tị vì sự xinh đẹp của cô ấy. Không những xinh đẹp, bạn em còn là lớp trưởng và là một học sinh giỏi nổi bật của lớp. Cô ấy là người nhạy bén và nhanh trí.

Vì nắm bắt tâm lí người khác khá tốt nên bạn ấy xử lí công việc của một người lớp trưởng rất chu toàn và giải đáp được những khúc mắc của người khác khiến cho lớp học của chúng em luôn đoàn kết. Bạn ấy còn là một cô gái vô cùng tốt bụng. Bất kể xung quanh có ai gặp khó khăn cũng đều tìm cách giúp đỡ hết mình và cùng kêu gọi những người khác giúp đỡ.

Chính em cũng ngưỡng mộ cách bạn ấy đối nhân xử thế và cư xử với người khác, kính trên nhường dưới, yêu mến trẻ con và hết mình với mọi người. Đối với gia đình em, bạn ấy như một người con mà bố mẹ em có được. Bạn luôn giúp đỡ em, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn với gia đình em; mỗi khi có công chuyện, bạn không ngần ngại giúp đỡ. Nhiều lúc chính em cũng tự hỏi mình đã làm gì để có được một người bạn tốt bụng như thế.

Chúng em quen nhau khá tình cờ khi học cùng lớp. Tuy có gương mặt xinh đẹp nhưng ở bạn ấy lại toát lên vẻ lạnh lùng, hơi khó gần. Ban đầu em không có ấn tượng tốt với cô gái này vì thấy lạnh lùng và ít nói. Hết một kì học chung, chúng em không nói chuyện với nhau. Nhưng cơ duyên thực sự đến khi trường chúng em có hoạt động ngoại khóa.

Em nhớ lúc đó em có chuyện buồn, dù tham gia cùng mọi người nhưng em chỉ nép mình ở một góc nhìn các bạn khác vui chơi. Đúng lúc ấy, cô bạn nay tiến đến gần em, ngồi cạnh im lặng một hồi lâu và vỗ về em, mọi cảm xúc như vỡ òa, em khóc như đứa trẻ con mà không nói nên lời.

Ngày hôm sau, chúng em cùng nhau đi dạo, bạn ấy hỏi han những câu chuyện của em, cho em lời khuyên trong cuộc sống. Chính từ sự chân thành nhưng cũng rất tinh tế ấy làm em yêu quý cô bạn này.

Chúng em tiếp xúc với nhau nhiều hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn và nhận ra cả hai vô cùng hợp nhau về tính cách. Em nhận ra cô ấy không hê lạnh lùng, khó gần mà ngược lại rất hòa đồng, vui vẻ. Chúng em trở thành những người bạn thân thiết từ lúc nào không hay.

Đến nay, chúng em đã là bạn của nhau được khoảng ba năm, thời gian tuy không quá dài nhưng nó đủ làm chúng em hiểu nhau nhiều hơn và gắn bó với nhau; cùng giúp đỡ nhau trong học tập và cuộc sống. Vẫn biết rằng chúng em còn rất trẻ, cuộc sống còn nhiều đổi thay và chúng em cũng phải lơn lên nhưng cả hai luôn cố gắng để tương lai sau này cùng nhau tốt đẹp hơn, có ích hơn.

Chúng ta được phép lựa chọn người bạn để chơi, để gắn bó và chính mỗi người cũng có những người bạn thân. Chúng ta hãy biết trân trọng người ở bên cạnh mình, cùng mình chia sẻ mọi thứ vì trong thế giới bao la rộng lớn này, hiếm có ai có thể tốt với chúng ta vô điều kiện như thế.

Người bạn thân của em không còn là người dưng xa lạ mà cô ấy là một người thân, một mảnh ghép quan trọng trong gia đình em mà em luôn trân trọng, người bạn này luôn sống mãi trong lòng em.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Ngắn Hay

Em có một người bạn rất thân tên Thắm, hai đứa luôn khăng khít với nhau, cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Dù Thắm đã theo gia đình về quê sinh sống nhưng những tình bạn tốt đẹp ấy vẫn luôn sống trong em.

Em nhớ như in một sự việc đã khiến em cảm thấy hổ thẹn, sự việc ấy đã là một kỉ niệm đẹp, một bài học quý cho em về tình bạn.

Bạn Dung trong lớp nghỉ học đã hai ngày, không rõ lí do, cô giáo và các bạn rất lo. Được cô giáo phân công, Thắm tìm đến nhà Dung. Gia đình Dung rất khó khăn. Bố mất sớm, mẹ lấy chồng và sinh sống nơi khác. Nhà chỉ còn Dung với bà. Bà lại già và thường xuyên đau ốm nên những ngày qua, bà không ra chợ mua bán rau củ được.

Theo em, sau khi rõ căn nguyên, Thắm chỉ cần báo lại cho cô là xong. Thế mà bạn ấy ngày hai buổi đến với bạn Dung. Có hôm tôi mịt mới về. Thú thật rằng khi ấy em giận Thắm lắm. Em cho rằng Thắm không còn thân thiết với em nữa. Em tỏ thái độ lạnh nhạt với bạn ấy; thậm chí, em cũng chẳng thèm đến nhà Dung, dù Thắm và các bạn cùng lớp nhiều lần khuyên nhủ.

Hôm Dung trở lại lớp, cô giáo tuyên bố với lớp rằng bạn ấy vẫn đủ sức dự thi học kì. Cô đã kiểm tra và nhận xét tốt về những kiến thức mà bạn Dung còn thiếu trong thời gian vắng mặt. Có được kết quả ấy, công của bạn Thắm rất lớn. Cô giáo rất hài lòng về Thắm. Thắm là một người bạn tốt, luôn quan tâm đến mọi người, giúp đỡ ai thì giúp tận tình. Bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn đến Thắm.

Thật ngại ngùng khi nghe Thắm rủ vào thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Em lấy hết can đảm, hỏi Thắm có giận mình không. Câu trả lời của Thắm khiến em không thể nào quên: “Giận về điều gì? Tình cảm bạn bè rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong quãng đời học sinh. Không hài lòng vì ta chưa hiểu, khi hiểu thì ta sẽ quý nhau hơn.

Em rất nhớ Thắm, người bạn tốt nhất của em. Em cố gắng học thật tốt, thật giỏi để sánh với bạn ấy. Bạn Thắm là tấm gương để em noi theo.

Giới thiệu cho bạn các mẫu 🍀 Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Của Em 🍀 15 Bài Văn Hay Nhất

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Chọn Lọc

An và em vốn gần nhà nhau, đứa ở đầu thôn, đứa ở cuối thôn. Từ nhỏ, suốt lớp mẫu giáo đến bây giờ, chúng em đã chung lớp, chung trường. Thân nhau là vậy nhưng khó trách có lúc xích mích.

Đầu năm học trước, lớp em bỗng dưng có một bạn gái xinh xắn chuyển vào tên là Thu. Thu rất điệu, lúc cười trông rất đáng yêu. Các bạn trong lớp vô cùng yêu thích Thu, ai cũng muốn học và chơi với bạn ấy. Thu cũng rất dễ mến, hoà đồng. Hơn nữa, cô còn xếp cho em và bạn ngồi cạnh nhau, càng có cơ hội tiếp xúc.

An ngồi dưới em cũng muốn được nói chuyện cùng. Ban đầu, Thu đến lớp lúc nào cũng cho em đồ ăn, cho em xem những tập nhãn vở, chiếc bút đắt tiền. Giờ ra chơi, còn hay kéo em xuống sân trường trò chuyện. Em thích lắm có thể kết bạn cùng Thu.

Trước khi Thu đến, em với An vốn là bạn như hình với bóng, nhưng từ khi Thu và em chơi với nhau. An như bị tách biệt, bạn không còn hay cười đùa, mỗi giờ ra chơi đều ngồi trong lớp học.

Mới đầu, em rất áy náy nhưng vì mải vui mà em quên béng mất chúng em đã chúng em đã từng thân thiết với nhau thế nào. Tình hình cứ tiếp diễn vậy cho đến hai tuần sau, giữa em và An cứ như có một bức tường xa lạ đang lớn dần, không còn cuộc trò chuyện vui đùa, không cùng đường về, không cùng hăng hái phát biểu.

Trong tiết học Toán hôm đó, cô giáo dường như cảm nhận thấy không khí khác lạ giữa hai người, cô vui vẻ nói đùa :”Dạo này không thấy Lan và An cùng nhau tranh luận nhỉ?”. Em gượng cười, vì ngồi đằng trước nên không thể thấy được vẻ mặt của An lúc đó.

Thu cũng có nhiều bạn hơn, hay tụ tập chung cả đám đi chơi, nhưng những lúc ngồi như vậy, em lại thấy lạc long, bơ vơ, không còn vui tươi như trước. Em về nhà vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc nhận ra con đường đi một mình chẳng có gì vui nếu thiếu An.

Ngay tối hôm đó, em đến nhà An, nói với bạn rằng em đã rất nhớ bạn và xin lỗi An vì tất cả những hành động vô trách nhiệm với tình bạn, An không hề giận và cũng rất nhớ em. Em đã rất mừng, hai đứa lại càng gắn bó hơn, cả hai đều phấn đấu học tốt để thi vào cùng một trường để có thể gần nhau.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Cực Cảm Xúc

Em bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến em nhớ đến Mai biết bao nhiêu. Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà em quen trong một trường hợp đặc biệt.

Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, em lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng, em liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi em vừa hỏi:

– Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?

Cô bé trả lời:

– Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.

Thực ra nhà em cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, em chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, em liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:

– Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.

Cũng kể từ ngày hôm đo, em không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm, em gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Em và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Em ngồi ngay dưới bàn của Mai.

Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì em làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì em suy nghĩ mãi không ra. Em nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán em lấm tầm mò hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt em. Em thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Em hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng em lại nhớ có lần Mai đã nói:

– Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.

Vậy là em không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án, và cuối cùng,em cũng tìm ra đáp án. Em liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc em hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần em, nói:

– Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận.Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.

Em và Mai sánh bước bên nhau. Trời như trong và xanh hơn.

Lưu ngay danh sách văn ☘ Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ ☘ Làm em nhớ mãi

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Cảm Xúc Nhất

Chiều, tan học, em lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây em và An – một người bạn thân thiết thuở nhỏ của em có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày An dạy em chạy xe đạp làm em nhớ mãi…

Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà em, bởi An là con gái nên chúng em cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn em rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Em yêu mến An ở sự mạnh mẽ – An chưa lần nào khóc!

Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà và rước em đi học. Không phải nhà em không có xe mà chỉ vì em không biết chạy xe đạp. Cứ như thế mà An chở em mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, em đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là em bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không.

Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Em bắt đầu thấy nóng rơ trong người. Và em đi bộ đến trường với sự giận dữ. Có lẽ lúc nhỏ em là cô bé được chiều chuộng nên em hay tỏ ra khó chịu khi có việc không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!!

Đến lớp, em tiến về An liền.

– An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!

An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:

– Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!

An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, em cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An bắt đầu tập cho em chạy xe. Em rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, em không chịu được nữa, em bắt đầu khóc.

– Chi không tập nữa đâu, té đau lắm!!

– Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.

Câu nói lúc này của An khiến em có thêm động lực, em bắt đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn… Và rồi em đã thành công. Hôm ấy em sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế nhưng, em đã rất bất ngờ khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Em như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ em mới hiểu được câu nói của An “sẽ không chở Chi đi học nữa”… Em đứng lặng, nước mắt bỗng rơi.

Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng em vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỉ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một kinh nghiệm sống trong đời em: “Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục”. Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về em…

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Hay

Tuổi thơ của mỗi người, ắt hẳn ai cũng có một vài đứa bạn thân gắn liền với những kỉ niệm không thể quên. Em cũng vậy, tuổi thơ của em là những ngày rong rủi khắp xóm làng với hai đứa bạn thân là Phàm và Loan. Đó là những kí ức thơ bé đẹp nhất của em.

Thời gian thấm thoát trôi mới đây mà đã qua 5 năm rồi. Kí ức về những ngày hè thơ ấu vẫn còn nằm sâu trong đầu em. Hồi đó ba đứa em quậy lắm! Em và Loan quậy cũng chẳng thua đứa con trai nào đâu. Nhìn Loan hơi đen, phong trần như 1 đứa con trai, dáng người thì nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan luôn vui tươi không chút lo âu.

Còn Phàm thì ra dáng 1 thằng bé quậy phá lắm! Dáng người liền lạc, lúc nào cũng nhanh thoăn thoắt. Khuôn mặt thì lém lĩnh, đôi mắt thì tinh anh và rất nhanh nhạy. Ba đứa chúng em bằng tuổi nhau, cùng trang lứa nên hay đi chơi chung với nhau lắm. Sáng sáng, hai đứa nó chạy qua rủ em ra ruộng bắt cua.

Buổi trưa chúng em thường ngồi dưới mấy góc cây trong vườn của ông Tư để nghỉ và mấy khi thỉnh thoảng còn hái trộm trái cây trong vườn nữa chứ. Xế chiều tới, mấy đứa chúng em lại ra đồng thả diều.

Mỗi ngày như vậy, chúng em lại bày ra một trò quậy phá mới. Thỉnh thoảng vài ngày chúng em lại đi câu cá, hái trộng trái cây. Vậy mà hồi nhỏ chẳng đứa nào biết lo sợ về những mối nguy hiểm trong mấy cuộc quậy phá như vậy cả.

Hôm ấy là một ngày nắng đẹp. Vẫn như mọi ngày chúng em tiếp tục những trò quậy phá của mình. Hôm nay, mục tiêu của chúng em là cây vú sữa đang say trái ở sát mé sông, trong góc vườn nhà cô Bảy. Tụi nó canh me kĩ lắm! Chín giờ sáng cô Bảy đi ăn đám giỗ trong nhà ông Tư cách đó vài cái nhà. Theo kế hoạch và kinh nghiệm từ mấy lần trước, ba đứa len lỏi đến cây vú sữa 1 cách an toàn.

Em giỏi leo trèo nên nhiệm vụ này lúc nào cũng dành cho em cả. Em leo lên cây dể hái trái, Loan đứng ở dưới góc cây để hứng trái, còn Phàm thì là người canh chừng. Chẳng mấy chốc trái cây đã đầy chiếc túi ni lông đen chuẩn bị sẵn. Em chuẩn bị leo xuống để tìm một góc cây nào đó cho ba đứa “tiêu thụ hàng gian”. Rồi… “đùng”. Em bị trượt chân rơi thẳng xuống sông. Em rất sợ, hoảng loạn lên. Thật là thất bại vì em không biết bơi!

Em bây giờ mới thật sự biết thế nào là sợ, tay chân cứ đập đập. Mũi em đã bắt đầu không thở được. Em sắp chìm! Trên bờ con Loan cũng đang hoãng loạn. Nó chạy ra trước gọi thằng Phàm. Phàm chạy như bay tới chỗ em và nhảy xuống sông. Thật may mắn cho em vì thằng bạn này thường được gọi là “Yết Kiêu” của xóm. Em vội chộp được áo Phàm và rồi… em với Phàm cuối cùng cũng đã vào bờ an toàn.

Cú đó làm em tưởng mình đã chết rồi chứ. Nếu không nhờ Phàm cứu chắc em cũng không còn sống nữa đâu. Cũng từ bữa đó ba chúng em không còn dám quậy phá nữa. Mấy tháng sau, gia đình Phàm dọn nhà không còn ở xóm em nữa. Phàm không chịu nói cho em và Loan biết lý do, chắc vì điều gì đó. Rồi Phàm dần xa chúng em, không còn thân như ngày trước nữa. Và rồi dần dần chúng em mất liên lạc với nhau.

Thời gian thì vẫn cứ trôi, trôi mãi. Em không còn gặp Phàm nữa nhưng kí ức của 1 thời quậy phá và cái tai nạn “quả báo” đó thì làm sao mà em quên được. Phàm vẫn là một người bạn tốt của em và những kí ức đẹp dẽ đó sẽ mãi không bao giờ em quên được, nó sẽ là hành trang cùng em bước vào tương lai. Em mong một ngày nào đó em và Loan sẽ gặp lại Phàm để ôn lại những kỹ niệm xưa của một thời siêu quậy ngày nào…

Chia Sẻ Bài 💧 Kể Lại Những Kỉ Niệm Ngày Đầu Tiên Đi Học 💧15 Bài Văn Mẫu

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Ngắn

Người bạn thân nhất của em là Tuấn Anh, cậu ấy cũng là người bạn đầu tiên của em ở ngôi trường trung học cơ sở. Kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa chúng em, có lẽ chính là lần đầu gặp mặt.

Hôm ấy, em đến trường lần đầu, để tập trung nhận lớp trước khai giảng. Lúc vào trường, em đã rất choáng ngợp trước sự rộng lớn của nơi này. Vừa đi theo chỉ dẫn ở bảng tin trước cổng, em vừa ngơ ngác ngắm nhìn vào trong các lớp học, vào những bồn hoa dãy nhà trong trường.

Vì không để ý, em đã va phải Tuấn Anh, khiến cậu ấy ngã ra hành lang. Giật mình, em vội đỡ cậu ấy dậy và xin lỗi rối rít. Tuy nhiên, Tuấn Anh cũng đồng thời xin lỗi em. Cả hai người ngẩn ngơ vì cùng đồng thanh xin lỗi nhau. Sau vài giây ngơ ngác chúng em cùng bật cười. Sau đó, chúng em lại lần nữa bất ngờ, vì cùng có tên là Anh và cùng học lớp 6B.

Sau đó, chúng em đã kết bạn cùng nhau đi tìm lớp của mình và chủ động ngồi cùng nhau khi cô giáo cho phép tự sắp xếp chỗ ngồi. Từ hôm ấy, chúng em trở nên thân thiết với nhau, thường cùng nhau đi thư viện, đá bóng, câu cá… Chúng em thân thiết đến mức, ai cũng nói rằng giống như hai anh em ruột vậy. Mà đúng thế thật, với em, Tuấn Anh là một người bạn, nhưng cũng là một người anh trai thân thiết, đáng tin cậy.

Đến nay, chúng em đã là bạn thân của nhau gần bốn năm rồi. Nhưng kỉ niệm về lần đầu gặp mặt ấy vẫn rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua. Thỉnh thoảng, chúng em cùng nhắc lại kỉ niệm ấy rồi bật cười khúc khích. Thật mong sao, dù thời gian có trôi qua bao lâu, thì tình bạn của chúng em vẫn mãi bền chặt như lúc này.

Kể Về Một Kỉ Niệm Sâu Sắc Của Em Với Người Bạn Thân Lớp 9 Hay Nhất

Tuổi học trò là tuổi thần tiên, tuổi của những mộng mơ, hồn nhiên và tươi đẹp nhất. Tuổi học trò đối với em còn là quãng thời gian quý giá nhất khi nó là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất đối với em. Trong số đó, có một kỉ niệm mà em luôn bồi hồi xúc động mỗi khi nhớ lại – kỉ niệm sâu sắc với người bạn thân của em.

Phương Linh là bạn thân của em. Nhà Linh ở gần nhà em, hai đứa chơi với nhau từ những ngày còn bi bô tập nói, sau này lại luôn học cùng lớp với nhau. Khác với dáng người dong dỏng cao của em, Phương Linh là một cô bé nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một mét bốn mươi, nước da trắng hồng xinh xắn.

Mái tóc đen ngang vai mềm mại kết hợp với khuôn mặt bầu bĩnh khiến Linh càng thêm phần đáng yêu. Đôi mắt Phương Linh tròn xoe, đen lay láy, đôi môi đỏ mọng chúm chím. Khi cười lên sẽ để lộ ra má núm đồng tiền và hai cái răng khểnh trắng tinh trông rất có duyên. Phương Linh xinh xắn, cởi mở và tốt bụng nên ai cũng yêu quý, trái ngược hẳn với tính cách của em, trầm và nhút nhát.

Chính vì thế, các bạn trong lớp rất tò mò, tại sao hai đứa hoàn toàn trái ngược nhau lại có thể chơi thân với nhau như vậy? Phương Linh có rất nhiều bạn tốt vì sự thân thiện và hoạt bát của mình, còn em thì chủ yếu chỉ có một vài người bạn. Điều này đã dẫn đến một câu chuyện mà em mãi mãi không bao giờ quên.

Giữa năm học lớp 5, bỗng nhiên Phương Linh bảo với em vào giờ ra chơi:

– Tuần này, tan học cậu cứ về trước nhé, tớ có việc phải ở lại trường.

– Tớ ở lại đợi cũng được, không sao đâu. – Em trả lời ngay.

Nhưng Phương Linh vẫn kiên quyết:

– Cậu cứ về trước đi, chiều đi học tớ lại sang gọi. Cậu còn phải nấu cơm cho bé Ngọc nữa.

Ngọc là em gái của em, mẹ đi làm cả ngày tối mới về nên em lo cơm nước cho em gái khi ấy đang học lớp 1. Nghĩ vậy em cũng không ở lại đợi Phương Linh nữa. Tan học, em tạm biệt cậu ấy rồi đạp xe về nhà.

Nhưng chiều hôm ấy, em đợi mãi mà không thấy Phương Linh đâu. Nhìn đồng hồ sắp đến 2 giờ kém 15 phút, em quyết định vòng ngược đường vào nhà gọi Linh. Nhìn thấy em vẫn dắt xe đứng ngoài cổng, mẹ Linh ngạc nhiên:

– Có bạn tên Hà Anh sang nhà gọi Linh, chúng nó đi được nửa tiếng rồi con ạ.

Em bất ngờ, dường như không tin vào tai mình. Hà Anh là cô bạn luôn tỏ ra ghét em nhất lớp. Em buồn bã, thất vọng, vội chào mẹ Linh rồi đạp xe đến trường. Vừa dựng xe xong thì trống đánh vào lớp, em cố gắng chạy thật nhanh nhưng vẫn vào lớp muộn hơn cô giáo. Cô thấy em thở gấp, cũng mỉm cười nói không sao, cho em vào lớp.

Trước ánh mắt của các bạn khác, em chợt thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng. Phương Linh hôm ấy còn tự chuyển sang chỗ Hà Anh, nhìn em đến muộn, tỏ ra rất ngạc nhiên. Cả buổi chiều hôm ấy, lòng em tràn đầy khó chịu, em không hiểu tại sao Linh lại đối xử với mình như thế.

Nghĩ lại lời nói của Hà Anh trước đây rằng “Đứa nhát gan lờ đờ như cậu, sớm muộn gì Phương Linh cũng chán. Người đâu mà lúc nào cũng tỏ ra rụt rè, nhìn thật khó chịu” em dường như hiểu ra. Tan học, mặc kệ Phương Linh gọi với theo, em làm lơ đạp xe về nhà, thầm nghĩ sẽ không chơi chung với cậu ấy nữa.

Tâm trạng không vui, đến khi mẹ nhắc tới sinh nhật của em sắp tới, em cũng không buồn để ý. Em cứ tránh mặt Phương Linh nhiều lần, cô bạn hình như cũng không quan tâm, mấy ngày liền, em đi học và về nhà một mình. Hà Anh nhìn thấy em cũng không tỏ ra khó chịu như trước, thấy kì lạ nhưng nghĩ chắc là bây giờ thân với Linh nên không thích nói này nói nọ nữa.

Cứ như vậy cho đến hôm sinh nhật em, trưa thứ 7, tiết sinh hoạt kết thúc, em cất sách vở, định đứng dậy đi về thì Hà Anh xuất hiện, giọng hiếm khi thân thiện:

– Cậu ở lại một chút đi, bọn mình có cái này.

Em chưa kịp trả lời thì hai mắt bị ai đó che lại, cửa lớp đóng, cả lớp tối om. Vừa được thả che mắt ra thì em nghe thấy tiếng hát “Happy birthday…” của nhiều người, Phương Linh bưng một chiếc bánh kem, nến sáng lung linh tiến vào từ cửa lớp, xung quanh cả mười lăm bạn nữ lớp em đều ở đây. Ai cũng vừa hát vừa mỉm cười chúc mừng sinh nhật em. Em kinh ngạc,vui sướng, mãi mà không nói được lời nào.

Sau đó, Hà Anh giải thích em mới biết, Phương Linh cố ý tập hợp con gái, muốn cùng tổ chức sinh nhật cho em nhưng Hà Anh vốn hiểu lầm tính cách em nên Linh phải giải thích nhiều ngày. Các bạn ấy ai cũng ngưỡng mộ tình cảm của Linh với em, hiểu rõ em vốn nhút nhát chứ không phải giả tạo.

Hôm ấy, ai cũng tặng quà cho em, động viên em cứ thoải mái vui chơi cùng nhau, có gì đâu mà rụt rè. Sinh nhật năm đó là sinh nhật vui nhất mà em trải qua, đồng thời cũng là kỉ niệm sâu sắc về Phương Linh, biết mình hiểu lầm, hai chúng em ôm nhau khóc nức nở. Từ đó, tình bạn của chúng em càng thêm gắn bó. Dù chúng em có rất nhiều kỉ niệm nhưng kỉ niệm ấy vẫn là kỉ niệm xúc động em không thể nào quên.

Chia Sẻ 🌿 Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 🌿15 Bài Văn Hay

Viết một bình luận