Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo [28+ Bài Văn Ngắn Hay Nhất]

Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo ❤️️ 28+ Bài Văn Ngắn Hay Nhất ✅ Đón Đọc Tuyển Tập Văn Mẫu Đặc Sắc Với Những Câu Chuyện Sinh Động Và Giàu Cảm Xúc.

Dàn Ý Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo

Lập dàn ý kể về kỉ niệm với con mèo là một bước quan trọng và cơ bản nhất trước khi bắt đầu viết bài. Các em học sinh có thể tham khảo dàn ý mẫu được biên soạn và chia sẻ dưới đây:

I. MỞ BÀI

  • Dẫn dắt vào hoàn cảnh nào em có được chú mèo? (được tặng nhân dịp sinh nhật, nhặt ngoài đường đem về nuôi,…)
  • Chú mèo này tên Mi Mi, trông chú rất dễ thương

II. THÂN BÀI

Miêu tả hình dáng con mèo:

  • Vóc dáng, ngoại hình:
  • Thân hình: Dài, trông như một trái đu đủ.
  • Bộ lông: Có ba màu: Trắng, cam, đen (tam thể) trông rất đẹp.
  • Đôi mắt: Tinh anh, nhìn rõ dù cho trong bóng đêm.
  • Hàm răng: Những chiếc răng sắc nhọn, trông rất đáng sợ khi mà nó nhe ra.
  • Đôi chân: Có một lớp thịt dưới bàn chân của mèo để giúp nó đi nhẹ nhàng và không gây ra tiếng động.
  • Đôi tai: Hay vểnh như nghe ngóng điều gì đó.
  • Bộ râu: Là kênh ra-đa, trông rất đáng yêu.
  • Miệng: Nhỏ bé, xinh xắn.

Khả năng, tính cách:

  • Bắt chuột rất giỏi.
  • Thích nũng nịu, thích được vuốt ve.
  • Sạch sẽ

Kể một kỉ niệm sâu sắc giữa em và chú mèo:

  • Một ngày, do tôi bận học nơi này nơi kia không có thời gian để quan tâm chăm sóc chú mèo nên đã quên mất chú mèo.
  • Đang học bài, mèo ta đến bên cạnh tôi kêu “meo…meo” suốt. Tôi nghĩ rằng nó đang làm phiền mình. Thế là tôi đá một cái, nó văng ra xa.
  • Thế nhưng, có lẽ cú đá đó hơi mạnh nên đã khiến cho chú mèo bị thương.
  • Nó rên “hừ…hừ”, khi học bài xong, tôi chợt nhớ tới nó không biết có sao không vì khi nãy tôi đã lỡ chân đá nó.
  • Tôi liền chạy đến bên xem nó ra sao. Tôi thấy nó nằm thoi thóp, thở dốc thở đổ. Tôi hoảng quá, liền bế nó ra khu khám bệnh để bác sĩ thú ý xem bệnh cho nó.
  • Bác sĩ nói rằng, nó bị cái gì đó đập mạnh vào bụng nên bây giờ nó hơi đau, cần phải chăm sóc nhiều hơn mới mau khỏi.
  • Tôi hốt hoảng, lo lắng cho nó. Thế rồi, nó cũng khỏe mạnh trở lại. Tôi rất mừng vì điều đó.
  • Tôi hối hận rất nhiều, tự trách mình vì đã làm tổn hại đến một loài vật bé nhỏ, đáng thương. Tự hứa với bản thân sẽ luôn yêu thương, quan tâm đến nó nhiều hơn.

Cảm nhận về chú mèo:

  • Chú mèo là một con vật dễ thương, ngoan ngoãn.
  • Đến tận bây giờ tôi vẫn yêu thương nó như ngày đầu đem về nuôi.

III. KẾT BÀI

  • Chú mèo là một người bạn thân thương của tôi.
  • Tôi hứa rằng tôi và nó sẽ luôn là đôi bạn thân của nhau.

Gợi ý 🔥 Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Đối Với Một Con Vật Nuôi Mà Em Yêu Thích 🔥 15 Bài Hay Nhất

Bài Văn Mẫu Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo – Mẫu 1

Tham khảo bài văn mẫu kể về kỉ niệm với con mèo, các em học sinh sẽ trau dồi thêm vốn từ và biết cách lựa chọn từ ngữ để sử dụng và xây dựng những câu văn hay.

“Meo meo meo rửa mặt như mèo”

Lời bài hát thiếu nhi vui tươi, ngộ nghĩnh ấy có làm bạn liên tưởng đến con vật nào không? Đó chính là chú mèo, người bạn nhỏ trong mỗi gia đình của chúng ta. Đối với tôi, chú mèo Mi Mi chính là một thành viên không thể thiếu trong nhà, luôn quấn quýt bên tôi không rời.

Tôi vẫn nhớ mãi về lần đầu tiên tôi gặp chú. Hôm đó trời mưa rất to. Trên con đường đi học về, tôi bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt phát ra từ đâu đó. Đảo mắt tìm kiếm, tôi bỗng thấy một chú mèo con đang co ro ở gốc cây, nhìn mới tội nghiệp làm sao. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi mang chú về nhà, cũng may bố mẹ tôi đều yêu động vật nên đã đồng ý ngay tức khắc. Hồi ấy chú gầy còm và ốm yếu lắm, tôi đoán có lẽ chú bị lạc mẹ. Sau một thời gian chăm sóc, chú dần cứng cáp hơn, giờ đây trở thành một chú mèo vô cùng nhanh nhẹn và khỏe mạnh.

Chú có bộ lông trắng muốt, mềm mại như tơ. Hai mắt tròn như hai hòn bi ve, trong đêm tối thì sáng quắc. Hai tai lại giống như hai cái lá mơ, lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Bộ râu trắng như cước, có tác dụng vô cùng quan trọng trong việc phát hiện thức ăn và con mồi. Bốn chân thon dài, chuyển động vô cùng nhẹ nhàng, dưới chân chú có lớp đệm thịt và bộ móng vuốt sắc nhọn đủ để đe dọa bất cứ đối thủ nào. Chiếc mũi hồng hồng ươn ướt vô cùng nhạy bén. Cái đuôi dài lúc nào cũng ve vẩy đằng sau, khi vui thì cong lên, lúc buồn lại cụp xuống.

Chú mèo và tôi đã có vô số những kỉ niệm khi ở bên nhau. Hàng ngày, lúc rảnh rỗi, tôi lại cùng chú chơi đùa. Chú rất thích được tôi vuốt ve, ôm ấp. Những lúc như thế, cái đầu nhỏ của chú lại cọ vào tay em như là nũng nịu. Thế nhưng, kỉ niệm sâu sắc nhất có lẽ là khi tôi chứng kiến một lần chú bắt chuột. Hôm ấy, đã đến giờ cơm mà gọi mãi không thấy chú đâu, tôi lo lắng đi tìm thì phát hiện ra chú đang ở góc bếp, chăm chú theo dõi một thứ gì đấy. Tò mò, tôi đứng ngoài quan sát, thì ra là chú đang bắt chuột. Bốn chân chú khom lại đằng sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào con chuột.

Con chuột có lẽ không biết mình bị theo dõi, vẫn tiếp tục gặm dở bắp ngô. Chọn thời điểm thích hợp nhất, Mi Mi bỗng lao mình ra, hai chân tóm chặt lấy con chuột. Hành động của chú nhanh và bất ngờ đến nỗi làm tôi cũng phải giật mình. Con chuột bây giờ chỉ biết kêu những tiếng chít chít thật tội nghiệp, đáng thương, tôi nghe như nó đang cầu xin Mi Mi tha cho nó. Thế nhưng Mi Mi vẫn làm ngơ trước lời kêu cứu ấy, sau khi chơi đùa con chuột chán chê, Mi Mi lập tức xử gọn con chuột. Để thưởng cho chiến công của chú, tôi dành cho Mi Mi một bữa thật no với con cá rán vàng ươm.

Từ đó, tôi càng thêm yêu quý chú mèo ngoan ngoãn, chăm chỉ này hơn. Nhờ có chú mà lũ chuột không dám quấy rầy gia đình tôi nữa. Chú trở thành người bảo vệ thầm lặng cho gia đình chúng tôi, canh giữ sự bình yên cho gian bếp. Tuy vậy, cũng có lúc chú lười biếng, nằm trên sân phơi bụng tắm nắng. Cái mặt nheo nheo lại có vẻ khoái chí lắm.

Nhớ về chiến công đầu tiên của chú, tôi khẽ mỉm cười thật tươi. Tôi hy vọng Mi Mi sẽ gắn bó thật lâu với gia đình chúng tôi, cùng tôi trải qua thời thơ ấu thật tươi đẹp.

Giới thiệu cùng bạn 🍀 Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Của Em 🍀 15 Bài Văn Hay Nhất

Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Ngắn Gọn – Mẫu 2

Bài văn kể về kỉ niệm với con mèo ngắn gọn sẽ giúp các em học sinh tham khảo được lối hành văn súc tích và những hình ảnh nhiều ý nghĩa.

Ngày còn nhỏ em vốn là một cậu bé vô cùng yêu quý các loại động vật. Con vật nào em cũng thích nhưng em yêu nhất là con mèo. Thấy em quýt mèo nên mẹ đã mua cho em một con mèo vô vùng dễ thương. Em đặt tên mèo là Xu Xu. Em và Xu Xu có một kỉ niệm vô cùng đáng nhớ, đó là một kỉ niệm suốt đời em không thể nào quên được.

Mỗi ngày khi em đi học về chú mèo Xu Xu thường ngoáy đuôi vô cùng vui mừng khi em đi học về. Mỗi tôi khi em ngồi học bài chú mèo Xu Xu thường ngồi dưới chân của em ngoan ngoãn chờ em học bài. Em có rất nhiều kỉ niệm vui buồn gắn liền với con mèo thân thiết của mình. Ngày ngày chúng em thường vui đùa cùng với nhau, em thường cho mèo đi chơi cùng mình, thường xuyên ra công viên vào ngày chủ nhật rồi chơi trò đuổi bắt hoặc bắt bóng.

Em chăm sóc chú mèo rất chu đáo nên chú mèo Xu Xu của em ngày càng lớn hơn, mập mạp và dễ thương. Buổi tối, khi đi ngủ em thường ôm Xu Xu ngủ cùng. Con mèo Xu Xu của em có tài bắt chuôt rất siêu chỉ cần thấy con chuột ở đầu thì chú mèo Xu Xu liền néo vào tường và nhảy ra vồ một cái thật nhanh gọm là chú chuột đã nằm gọn trong móng vuốt của con mèo Xu Xu. Từ ngày có con mèo Xu Xu gia đình em vui vẻ hẳn lên bởi chú mèo rất đáng yêu, nó làm cho cả nhà em cười mỗi khi nhìn nó đi lại ngoáy ngoáy cái đuôi, trông thật ngộ nghĩnh.

Kỉ niệm đáng nhớ của em đó là một lần em nhớ mãi. Hôm đó, em và chú mèo đi ra công viên gần nhà để chơi đuổi bắt như mọi lân. Em thường quăng bóng đi thật xa rồi Xu Xu đi nhặt về cho em. Khi em đang lùi dần lùi dần để lấy đà ném bóng thật mạnh, thì không may trượt chân xuống hồ ở ngoài công viên. Em không biết bơi nên vô cùng hoang mang. Em tìm cách bám víu vào những gì có thể nhưng xung quanh không có gì để em níu kéo được. Em ú ớ kêu cứu và hoang mang lo lắng.

Trong lúc nguy cấp, con mèo Xu Xu chính là ân nhân cứu giúp cho em. Khi nó thấy em chấp chới dưới nước, nó liền chạy đi kêu cười xung quanh ở gần đó. Chính vì vậy, ngay lúc đó một bác đi tập thể dục đã vội vàng cứu em lên bờ an toàn. Sau lần suýt chết đó, em đã vô cùng biết ơn chú mèo Xu Xu của mình. Đó là một kỉ niệm vô cùng đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích.

Em thầm cảm ơn chú mèo Xu Xu thân yêu của mình. Nhờ có nó mà em mới có thể thoát được kiếp nạn đó. Em tự hứa với mình sẽ chăm sóc chú mèo Xu Xu thật tốt để nó có thể mãi mãi là người bạn thân thiết suốt đời em.

Hướng Dẫn Cách Nhận 🌼 Thẻ Cào Miễn Phí 🌼 Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất

Kể Về Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Con Mèo – Mẫu 3

Đón đọc bài văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với con mèo với cách xây dựng tình tiết tự sự hấp dẫn, để lại nhiều ấn tượng với người đọc.

Bun là một chú mèo rất dễ thương. Chả là năm lớp 4, do đạt thành tích cao trong học tập nên bố mẹ đã mua tặng cho tôi một chú mèo xám vằn, loại vật mà tôi yêu thích. Lúc mới về chú rất nhút nhát, chỉ biết nằm ở góc tường thu lu người và buồn. Đến bữa chú chỉ ăn vài miếng rồi tiếp tục hành trình ngủ đông của mình. Được một thời gian khi đã thích nghi với môi trường xa lạ Chú lại trở thành một chú hề cho cả nhà. Lắm lúc Chú đẩy banh, rồi lấy mũi đẩy viên bi vờn qua vờn lại.

Tuy hơi hề nhưng Bun biết suy nghĩ lắm! Tôi và Chú là hiểu nhau nhất. Mỗi khi học bài Chú đều quanh quẩn bên tôi, lúc thì trèo lên bàn đẩy đẩy cây viết, lúc thì cuộn tròn mình ngủ sát bên đùi tôi. Ôi, Bun thật đáng yêu làm sao! Lắm lúc tôi ngồi ngắm Bun và thấy Chú có một vẻ đẹp riêng. Bộ lông chú óng mượt xám xám lại xen vào vài cái vằn đen. Hai cái tai vểnh lên lâu lâu lại cọ quậy như chú ý lắng nghe gì đó.

Cặp mắt tròn long lanh nổi bật là hai con ngươi đen nhánh hiện ra. Cái mũi hồng hồng lúc nào cũng ươn ướt đánh mùi rất tài. Chân của Chú thì thoăn thoắt mỗi khi có báo động ở đâu chú đều khẩn cấp lao tới liền nhưng chẳng bao giờ nghe tiếng động cả bởi lớp chân có những đệm thịt rất êm và mịn. Tính tình của chú lại càng đáng mến hơn. Mỗi lần tôi vui chú chạy nhảy với tôi. Chú trèo lên cây lại nhảy xuống, chạy xung quanh thỉnh thoảng lại cào tôi một cái nhẹ, lúc thì cắn quần rồi chạy y hệt sợ tôi rượt. Những lúc âu yếm, chú nằm gọn trong lòng tôi đòi tôi vuốt ve bộ lông từ khóe mắt xuống tai.

Những lúc tôi buồn hay bị bệnh nhìn vẽ mặt tôi dường như Bun hiểu. Nó như muốn chia buồn với tôi. Nó nằm xuống cạnh tôi lặng im, chẳng đùa giỡn như mọi hôm nữa. Tôi mỉm cười nói khẽ: “Chị không giận em đâu mèo cưng ơi!”. Nhưng cu cậu vẫn chẳng vui mà còn lại làm nũng nữa cơ. Đúng thiệt là con mèo lắm trò!

Suốt thời gian đó Bun là một người bạn thân của tôi lúc vui cũng như lúc buồn. Phải nói là người bạn tri kỉ của tôi thời học cấp I. Từ khi hoàn thành chương trình cấp I phải di cư vào trường nội trú thân yêu tôi phải xa Bun. Trước hôm đi tôi cùng cả nhà và mèo Bun nữa, cùng nhau quây quần bên mâm cơm ấm cúng.

Mọi người nói cười vui vẻ còn tôi thì gắp cho mèo Bun những thứ ngon. Hôm sau, khi chia tay, mọi người. Đây là giờ cao điểm sao ngăn được những giọt lệ rơi. Tôi khóc, mẹ tôi cũng khóc và rồi tôi phải đi, nhưng kìa mèo Bun và nũng nịu như không muốn cho đi. Lúc này tôi khóc càng to và chạy thật nhanh lên xe mặc cho mèo Bun ngơ ngác đứng nhìn rồi buông một tiếng “meo”.

Thời gian qua, tôi cứ ngóng từng ngày để được về với gia đình và mèo Bun dù chỉ hai ngày. Mỗi lần về Bun mừng lắm, nó lúc nào cũng ở bên tôi không rời, thậm chí lúc tôi ngủ nó cũng trèo lên giường chui vào chăn ngủ cùng. Thời gian cứ thế đi cho đến một ngày tôi nhận được tin mèo Bun qua đời vì bệnh tự dưng sống mũi tôi cứ cay cay, tôi núp vào một góc, nước mắt giọt ngắn giọt dài, tôi cứ thế nức nở nhớ mèo Bun. Một người bạn tri kỷ, luôn bên tôi lúc tôi vui tôi buồn mà bây giờ lại bỏ tôi một cách thản nhiên như vậy. Và tôi cũng thầm chúc Bun “ở bên kia thế giới” sẽ luôn vui vẻ như những ngày cùng chơi với tôi.

“Bun ơi! Chị yêu em nhiều”

Đến tận bây giờ, những khi buồn tôi lại nhớ đến Bun. Và cứ nghĩ đến những ngày bên Bun lòng tôi thắt lại. “Tại sao trên đời lại có con vật đáng yêu như vậy nhỉ?”

Ngoài ra, tại SCR.VN còn có 🌺 Tả Con Mèo Nhà Em 🌺 15 Bài Văn Tả Về Con Mèo Hay Nhất

Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Hay Nhất – Mẫu 4

Sau đây là bài văn mẫu chi tiết và giàu xúc cảm kể về kỉ niệm với con mèo hay nhất để các em học sinh tìm kiếm ý tưởng cho bản thân.

Chắc hẳn, trong mỗi gia đình bây giờ thường có một con vật nuôi nhỏ bé. Nhà tôi cũng vậy. Nhà tôi nuôi một chú mèo vàng. Tôi đặt tên cho nó là Ron. Và nó là một chú mèo rất đặc biệt, từ hình dáng đến tính tình của nó. Và tôi với Ron có một kỉ niệm nhỏ trong mùa hè vừa rồi…

Như tôi đã nói, Ron là một con mèo có hình dáng khá đặc biệt. Nó hơi béo, có một bộ lông vàng, mượt, mềm mịn, điểm thêm một vài khoang trắng. Mắt Ron to, tròn, xanh biếc như màu ngọc lục, thỉnh thoảng tôi còn nghĩ chúng là những viên ngọc được trời tặng cho Ron.

Móng vuốt của nó sắc, cong nhọn như cái móc câu, nhưng nó sẽ mãi chỉ là một con mèo bình thường như mọi con mèo khác nếu không có điểm này: Ron có một cái đuôi khoá. Mẹ tôi và các bác hàng xóm thường bảo “Mèo đuôi khoá là mèo khôn đấy!”. Tôi không hiểu nó đẹp ở điểm nào mà tôi rất yêu nó! Phải chăng đó là điều làm cho Ron khác biệt hơn các con mèo khác?

Tôi và Ron đã có một kỉ niệm thật thú vị trong hè vừa rồi. Chắc chắn tôi không thể nào quên.

Hôm đó là một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Những giọt nắng của mặt trời chiếu rọi xuống đám cỏ trong vườn nhà tôi. Thật là tuyệt nếu buổi sáng đó ra khỏi nhà và đi dạo một vòng. Chắc Ron cũng biết vậy. Sáng, nó chạy ra vườn chơi, nằm sưởi nắng, đùa nghịch với những bông hoa sặc sỡ trong góc vườn. Nó dùng những móng vuốt sắc nhọn cào vào vỏ cây.

Tôi đứng ngoài đó, ngắm nhìn chú mèo con thoải mái vui đùa, trong lòng khoái lắm. Nhưng nhìn đồng hồ đã tám rưỡi, tôi vội chạy vào nhà, đóng sầm cửa lại và bật chương trình ti vi mình yêu thích lên xem. Tôi quên mất rằng Ron đang ở ngoài đó, kêu gào ầm ĩ vì bị nhốt ở ngoài. Tôi chăm chú xem, không hề biết rằng chú mèo tội nghiệp đang phải loay hoay tìm mọi lối vào nhà.

Mười giờ sáng, tôi tắt ti vi đi, định lên nhà tìm quyển sách để đọc, mẹ tôi chợt hỏi:

– Con có thấy con mèo Ron đâu không? Từ sáng đến giờ mẹ chẳng thấy nó đâu cả!

Tôi giật mình. Chết rồi, con mèo Ron ở ngoài vườn, vừa nãy mình đóng cửa xem ti vi nên chắc nó bị nhốt ở ngoài. Tôi chạy vội ra vườn. Không một tiếng kêu, không có dấu chân, cũng không có bóng hình Ron luôn. Tôi hoảng hốt thật sự. Tôi chạy vòng quanh vườn, miệng gào to:

– Ron! Ron! Mày ở đâu? Meo! Meo! về đi rồi tao cho mày uống sữa.

Tôi chạy một vòng, mỏi chân quá, đứng lại. Trán đẫm mồ hôi, tôi thở dốc, khản cả giọng. Nó vẫn không kêu. Tôi đưa mắt nhìn vào cửa sau. Cửa sau vườn mở tung. Tôi lo sợ, dù mệt mỏi nhưng vẫn tiếp tục chạy ra đường. Tôi tiếp tục gào đến khản cổ, mất giọng mà vẫn không thấy nó đâu. Tôi chán nản, thất thểu đi về nhà trong tuyệt vọng. Những giọt nước mắt chảy trên má tôi. Tôi khóc. Tôi khóc không phải vì tiếc con mèo mà là thương nhớ nó. Nếu Ron gặp tai nạn thì sao? Tôi tự trách mình vì thói vô trách nhiệm, nuôi loài vật mà lại không có trách nhiệm, bỏ bê nó, đến lúc nó bị làm sao thì mới bắt đầu thương tiếc.

Về nhà, tôi không nói: một phần là vì tôi đang mất giọng mà có nói được thì tiếng nấc cũng sẽ chặn lời nói lại. Tôi ăn cơm một cách chán nản, con mắt đờ đẫn ; chiếc đũa tôi cầm trên tay cứ tuột ra liên tục. Ăn giữa chừng, tôi bỏ dở, lên phòng, không để ý đến sự lo lắng của mẹ.

Ngày hôm đó trôi qua thật nhanh. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc muôn ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Ánh đèn đường sáng trưng. Trẻ con ra phố nô đùa hay đi dạo. Tôi tắt phụt đèn, kéo rèm lại và đi ngủ để quên đi những nỗi buồn. Nhưng tôi không thể nào quên đi được. Hình ảnh chú mèo vàng đáng yêu cứ hiện ra trong tâm trí tôi. Càng nghĩ đến Ron, tôi càng thấy thương nó. Nhỡ nó ra ngoài đường rồi bị xe tông thì làm sao? Hay nó sang bên bờ sông chơi mà bị ngã xuống sông? Càng nghĩ, tôi càng khóc nhiều hơn. Nước mắt ướt vỏ gối.

Tôi nghe thấy tiếng mèo kêu văng vẳng đâu đây nhưng tôi chỉ nghĩ là mình thương Ron quá nên tưởng tượng. Chợt tôi nhìn thấy trên cửa sổ có một bóng hình con mèo to lớn in trên rèm. Đó là hình một con mèo đang nằm trên cành cây to. Tôi hoảng sợ, tưởng đó là ma. Nhưng trấn tĩnh lậi, tôi run run kéo rèm ra. Ngạc nhiên làm sao! Đó không phải là ma mà chính là một chú mèo con đang nằm trên cành cây. Mừng quá, nghĩ đó là Ron, tôi mở cửa, chạy xuống nhà, ra vườn. Chú mèo Ron kêu lên :

– Meo ! Meo !

Tiếng kêu nghe như là vui mừng. Ron tụt xuống đất. Lông nó xù, chắc là bị vướng vào lá cây. Tôi vội ôm chầm lấy nó, bế Ron lên lòng bàn tay, lấy tay chải lông lại cho nó. Tôi khóc. Một lần nữa, tôi lại khóc. Nhưng đây là những giọt nước mắt của sự sung sướng. Bố mẹ tôi cũng chạy ra.

– Con nín đi! Khóc làm gì? Ron nó đã về rồi mà! Con khóc như con gái đấy!

Nhưng tôi vẫn khóc. Tôi thả Ron để cho chú mèo con chạy vào nhà. Cả đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi rất mãn nguyện. Tôi rất sung sướng vì người bạn nhỏ thân thiết của tôi đã về.

Từ câu chuyện này, tôi đã rút ra nhiều bài học. Nuôi loài vật phải có trách nhiệm với chúng. Vì vậy, tôi sẽ luôn yêu quý thương yêu Ron và hứa sẽ chăm sóc Ron đến khi nào nó qua đời.

Giới thiệu tuyển tập ☔ Tả Một Con Vật Em Chợt Gặp Trên Đường ☔ 15 Bài Văn Hay

Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Văn Mẫu Hay – Mẫu 5

Kể về kỉ niệm với con mèo văn mẫu hay sẽ mang lại cho các em học sinh những gợi ý thú vị để hoàn thiện bài viết của mình tốt nhất.

Hồi bé, tôi là đứa trẻ rất yêu mến động vật, hầu như vật nuôi nào tôi cũng thích, nhưng tôi thích nhất là con mèo. Thấy tôi rất yêu thích mèo, mỗi lần qua nhà hàng xóm chơi tôi cứ nhìn chằm chằm vào con mèo, nên cha tôi mới xin về cho tôi. Tôi có một kỉ niệm rất đáng nhớ về chú mèo ấy.

Sau khi tôi có được chú mèo thuộc quyền sở hữu riêng của tôi, hằng ngày tôi cứ đùa giỡn, lúc nào cũng ôm mèo trên tay, tôi thường hay bị mẹ mắng vì cứ ôm mèo suốt, chú mèo này rất mập mạp, chú mèo vừa mới lớn, tôi dạy dỗ mèo, không được ăn vụng, không được phá phách, và đặc biệt là bắt chuột rất giỏi. Đôi khi mèo rất lười biếng, cứ ăn rồi là nhắm mắt nằm ngủ vì lúc ấy tôi đi học.

Khi đi học trở về là tôi ăn cơm, cũng không quên phần cơm của mèo, ăn xong tôi lại tắm rửa cho mèo, nhìn mèo ở trong nước bộ lông xẹp xuống, chỉ thấy cái bụng no căng, trông rất đáng yêu. Tôi lao bộ lông đang ước của mèo, mân mê cái bụng xinh xinh của mèo, mèo thích nũng nịu và vuốt ve, tôi mĩm cười.

Chú mèo của tôi khá lùn, nhưng đuôi rất dài, ngoại hình rất ú, lúc nào cũng ăn, thân hình như trái đu đủ, tròn tròn mũm mĩm. Bộ lông vàng óng ánh rất bắt mắt, mèo có đôi mắt đen huyền rất tinh xảo, hàm răng trắng muốt, răng rất đều nhỏ và khít chặt, có hai chiếc răng nanh không quá nhọn, vì lúc trước cha tôi từng mài bộ răng nanh ấy để tránh làm tôi bị thương. Đôi chân được tôi cắt móng tỉ mỉ, cứ ra dài là tôi cắt trong rất gọn gàng sạch sẽ.

Đôi tai lúc nào cũng hoạt động, rất nhạy bén, bộ râu thì ngắn, tôi thường vuốt mấy cọng râu ấy, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh,môi hồng hồng như có ai tô son cho mèo vậy. Chú mèo của tôi rất sạch sẽ, tôi thích ôm mèo lúc ngủ mèo lúc nào cũng ngủ cạnh tôi, tôi và mèo như những người bạn thân lúc nào cũng ở cạnh nhau, tôi ôm mèo, mèo rất thích nằm trên cánh tay tôi, lúc nào cũng quấn lấy tôi hết ngày này qua ngày nọ, cứ ở cạnh tôi như thế.

Tôi vẫn còn nhớ cho tới tận bây giờ tôi không quên được. Ngày đó tôi đang bận học vì thi cuối kì, bài rất nhiều, tôi cũng rất căng thẳng, không muốn ai làm phiền, nên những ngày đó tôi cũng không quan tâm chăm sóc cho mèo nữa, tôi quên luôn mèo. Lúc tôi đang rất tập trung vào chuyện học mèo đến cạnh tôi và cứ trèo lên người tôi, như muốn được ôm, tôi bỏ mèo xuống và tiếp tục tập trung.

Giống như mèo biết được sự xa lánh của tôi, vẫn không bỏ cuộc cứ quấn lấy chân tôi kêu “meo, meo” cứ như vậy khiến tôi rất bực, tôi nghĩ nó đang làm phiền tôi, tôi phát cáu, nỗi giận và lở tay đá nó văng ra xa, nó kêu rất lớn, ngừ ngừ với tôi và nằm một chỗ ở đó, chắc nó đã bị thương, tôi cũng không quan tâm, tôi lại chú tâm vào việc học. Sau khi học xong tôi mới nhớ lúc nãy tôi đã làm mèo bị thương, tôi nhìn xung quanh không thấy nó, tôi đi tìm ở góc bếp, ở phòng khách cũng không thấy, tôi thấy cái đuôi nó đưa ra thì ra là nằm ở dưới bàn.

Tôi đưa tay sờ vào mèo, mèo ngừ lại tôi, dường như nó rất giận vì tôi đã làm nó bị thương. Nó bỏ chạy trốn tránh tôi, tôi ngây người và ngồi khóc cảm giác rất xa lạ, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với mèo. Tôi không quan tâm bỏ rơi mèo và còn làm bị thương mèo. Tôi ngồi một lúc rồi thấy có cái gì dựa vào chân mình tôi quay qua thấy mèo đang nũng nịu với tôi. Tôi ôm mèo lên, xoa lại vết thương mà tôi đã gây ra, lấy dầu sức cho mèo. Tôi cảm thấy có lỗi vô cùng, tôi cứ tưởng mèo sẽ sợ tôi và xa lánh tôi. Mèo là con vật rất nghe lời chủ, tôi và mèo lại như vậy rất thân thiết.

Chú mèo là bạn thân của tôi, tôi rất yêu mến nó, rất sợ mất nó. Mèo là người bạn bên tôi lúc vui buồn, sắn sàng ở cạnh tôi không bao giờ xa lánh tôi, tôi rất nhớ mèo. Tôi hứa sẽ không để mèo bị thương nữa. Tôi sẽ mãi là người chủ yêu mèo, chăm sóc cho mèo, con vật thông minh.

Chia sẻ cơ hội 🌟 Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí 🌟 Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới

Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Đạt Điểm Cao – Mẫu 6

Bài văn kể về kỉ niệm với con mèo đạt điểm cao sẽ giúp các em học sinh nâng cao kỹ năng viết và học hỏi thêm những tình tiết tự sự hấp dẫn để hình thành nét văn phong của bản thân.

Nhà em có con gà trống
Mèo con và cún con
Gà trống gáy Ò ó o
Mèo con luôn rình bắt chuột…

Lời bài hát thiếu nhi vui tươi, sinh động này liệu có làm bạn nhớ tới những con vật nuôi mà bạn đã từng chăm sóc không? Chúng thật sự là những người bạn vui vẻ đấy. Đối với tôi, tôi vẫn luôn nhớ mãi một kỉ niệm sâu sắc với con Miu mà nhà tôi đang nuôi bây giờ.

Cho đến bây giờ, tôi không sao quên được cái ngày mà bố tôi đem nó về nhà. Nó – một con mèo có bộ lông trắng tinh có những đốm vàng trông thật ngộ nghĩnh. Đôi mắt nó màu xanh trong xanh trông dễ thương đến lạ. Nhà tôi đặt tên cho nó là Miu. Con Miu chỉ sinh được mấy ngày thì mất mẹ nên nó suy dinh dưỡng vào loại nặng. Hồi mới bắt về, nó bé xíu và còm còi lắm. Nhưng tất cả mọi người đều thấy nó có vẻ đáng yêu làm sao, nhưng với riêng tôi thì không!

Vì sao vậy, tôi cũng không biết nữa. Tiếng kêu của nó vào ban đêm nghe sao mà giống tiếng em bé khóc thế không biết. Những đêm đầu tiên, tôi không tài nào chợp mắt được. Mỗi lần nghe nó kêu là tôi lại rùng mình, sợ lắm. Đêm nào nó cũng kêu làm tôi ghét nó đến kinh khủng. Nhưng cả nhà ai cũng thích nó. Chị tôi ẵm nó suốt ngày. Ngày nào đi chợ, mẹ cũng mua cá về cho nó. Tôi còn nhớ tôi đã nói với mẹ là mua đôi vớ mới cho tôi, vậy mà cá cho nó thì có còn vớ cho tôi mẹ lại quên.

Lúc đó, tôi thật là buồn. Tôi cảm thấy mình thật cô đơn từ khi có con mèo này. Tình thương của mọi người dành cho tôi dường như cũng bị san sẻ đi một nửa cho nó. Ôi, tôi thật ganh tị với nó. Mấy người hàng xóm qua chơi vẫn khen ngợi nó luôn. Chỉ trong vòng vài tuần, con Miu đã tròn hẳn lên. Lông nó vàng vàng, càng mịn hơn. “Hình như nó đã chiếm được cảm tình của mọi người thì phải.” Tôi thấm nghĩ như vậy mà lòng cảm thấy buồn buồn.

Tối nào ngồi vào bàn học, tôi cũng thấy nó cuộn mình nằm ngay dưới ghế tôi. Cái đầu của nó cạ cạ vào chân tôi như làm quen, chỉ khi nào tôi lên giường ngủ và tắt đèn thì nó mới chịu về chỗ của mình. Tôi cũng không thèm đuổi nó nữa. Không biết tự bao giờ tôi đã quen với sự có mặt của con Miu. Không có nó, tôi lại kêu “meo, meo… Miu đâu, Miu đâu…” khắp nhà để tìm. Càng lớn, con Miu càng nhanh nhẹn. Nó bắt chuột thiện nghệ đến mức thỉnh thoảng các bác hàng xóm phải sang mượn nó về để trị mấy con chuột phá phách. Miu thật là một thành viên tích cực không chỉ của nhà tôi mà còn của cả xóm.

Có một lần, do đểnh đoảng trong lúc dọn dẹp, tôi đã sơ ý làm bể chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất. Lòng tôi đang nơm nớp lo sợ mẹ la. trong lúc thu dọn những mảnh vụn thủy tinh, tôi bỗng nghĩ:

-Sao mình không đổ tội cho con Miu nhỉ?

Thế là ý nghĩ đó đã được thực hiện ngay khi mẹ tôi về, tôi đổ tội hết cho con Miu. Tội nghiệp con Miu, nó bị ăn ba cây roi thay tôi. Nó kêu lên “méo méo” thật đau đớn. Tôi nghĩ tối hôm đó nó sẽ không vào phòng tôi nữa. Nhưng nó không những không giận tôi mà vẫn đùa nghịch cùng tôi. Lúc đó, tôi cảm giác mình thật ích kỉ và tự nhiên tôi thương nó vô cùng. Nó ngây thơ và vô tội, đầy lòng vị tha, còn tôi sao mà ích kỉ thế. Miu ơi, tha lỗi cho chị nhé.

Tuy rằng, Miu không phải là con mèo hoàn hảo nhưng cả nhà tôi vẫn rất thương nó. Bây giờ, Miu đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình. Tôi và nó đã trở thành bạn thân. Tôi đã học được nhiều điều bổ ích từ nó.

Mời bạn xem nhiều hơn 🌟 Bài Văn Tả Động Vật Hay 🌟 15 Bài Văn Tả Các Loài Vật

Bài Văn Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Đặc Sắc – Mẫu 7

Bài văn kể về kỉ niệm với con mèo đặc sắc sẽ giúp các em học sinh tham khảo được cách sử dụng từ ngữ kể chuyện khéo léo và trau dồi vốn từ thêm phong phú.

Có một dạo, xóm tôi rộ lên nạn bắt mèo. Những con mèo gầy trơ xương như của bà Phương, mà còn bị chúng nó câu bắt huống chi con Đen nhà tôi vừa béo, vừa đẹp, lại là giông mèo quý thì không thoát khỏi. Con Đen mất rồi nhưng con Mướp vẫn còn. Tôi tưởng con Mướp từ nay sẽ được ung dung vào ổ.

Chuyện đó xảy ra cách đây nhiều năm nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Hồi ấy nhà tôi có nuôi một con mèo. Theo hình dáng bên ngoài nên tôi đặt tên nó là Mướp. Mướp có bộ lông vằn vện như hể, đôi mắt sáng quắc trông rất dữ dằn nhưng kì thực, nó là một con mèo rất hiền lành. Nó thường lủi thủi một mình, không thích ai bế ẵm, mà nó cũng chẳng thích gây chuyện với mấy con mèo hàng xóm. Bữa ăn, tôi chỉ xẻn cho nó một tí cơm và mấy cọng rau. Nhưng, nó cũng chẳng kêu la, xin xỏ thêm. Có những trưa tôi nhìn thấy nó nằm sưởi nắng ngoài sân. Đôi mắt lim dim, một con bướm đậu bên tai nó cũng chẳng thèm đuổi.

Tôi cứ nghĩ nó là con mèo lười nên chẳng bao giờ quan tâm đến nó. Thời gian cứ bình thản trôi như nó vốn có. Rồi một hôm, Mướp bỏ đi ba ngày. Tôi cũng chẳng cần biết nó đi đâu, làm gì. Ngày thứ tư thì nó về, gầy sọp đi một nửa. Nhưng nó đã có bụng. Rồi thì nó đẻ, nó đẻ con. Bốn con mèo chưa đủ lông. Đỏ hon hỏn. Duy có một con trông còn cứng cáp nhưng xem chừng yếu ớt lắm, khó sống nổi. Mẹ tôi gói ba con kia lại, chép miệng tiếc rẻ: “Thôi, đành vứt đi vậy”.

Mướp cô’ giữ lại con cuối, nó ấp con vào lòng, liếm hết mình mẩy con mèo con đang thoi thóp thở. Nhưng, cái việc làm đó dường như là tuyệt vọng. Mẹ tôi gói nốt con kia vào rồi chôn ra sau vườn. Hôm đó, Mướp bỏ ăn, nó kêu gào suốt. Đến đêm, tôi vẫn còn nghe tiếng gào đứt ruột của nó. Anh cả nói: “Chắc nó nhớ con, tội nghiệp”. Từ dạo ấy, tôi bắt đầu chú ý đến nó hơn và từ dạo ẩy, nó càng trở nên lầm lũi hơn. Nó chỉ quanh quẩn ở xó bếp nhưng không bao giờ ăn vụng. Mỗi bữa, tôi cho nó thêm một miếng thịt nhưng nó chỉ nhấm mấy cọng rau rồi lại bỏ ra ngoài vườn cào cào như lục tìm cái gì đó.

Tháng ba, nhà tôi có thêm một con mèo nữa. Đó là một con mèo cái đen tuyền trông rất thích mắt. Khác với con mèo Mướp, nó thường dụi đầu vào lòng hoặc quanh quẩn bên người để được âu yếm vuốt ve. Nó hay gâysự với mấy con mèo hàng xóm rồi đánh nhau, có khi chảy cả máu. Bữa ăn, nó thường lân la sang chỗ con Mướp để ăn tranh. Cứ mỗi lần như thế, con Mướp lại quay lại rồi lặng lẽ ra khỏi bếp. Rồi, cũng như Mướp, con Đen có chửa. Vì được cả nhà chăm sóc nên nó “mẹ tròn, con vuông”.

Mẹ con con Đen ở trong một cái ổ rơm cạnh cánh cửa bếp. Mỗi lần con Đen liếm láp âu yếm lũ mèo con, tôi lại thấy con Mướp đứng khép nép sau cánh cửa, nhìn với vẻ thèm thuồng. Một lần, con Đen ra ngoài sân sưởi nắng, con Mướp liền khẽ vào ổ, lén chăm sóc bọn mèo con. Nhưng khi nó đang tận hưởng sự mặn mòi của tình mẫu tử thì con Đen xuất hiện. Mướp hốt hoảng nhảy vọt ra khỏi ổ rồi lao vút qua cửa sổ. Con Đen xù lông, mắt long lên vì tức giận nhưng rồi sau vài phút, nó lại dịu đi và vào ổ cho lũ mèo con bú.

– Lũ mèo con giờ đã mở mắt, có thể ăn cơm được, phiên chợ tới sẽ đem bán.

Tôi giật mình, phần thì tiếc vì tôi vốn quý mèo con, phần thì thấy tội cho con Mướp. Tôi cố năn nỉ nhưng không thay đổi được quyết định của mẹ. Ngày mẹ đem lũ mèo con đi bán, con Mướp lăn lộn khắp nhà. Nó lại kêu lại thét, lần này còn dữ dội hơn lần trước. Tôi cũng thương nó lắm. Mấy hôm sau, không thấy nó đâu nữa. Không biết nó có bị bắt không? Hay nó đi xa nên bị lạc? Hay bão thế này, nó đã bị cây đè chết rồi? Mướp ơi!

Đừng bỏ qua 🔥 Tả Một Con Vật Nuôi Ở Vườn Thú 🔥 15 Bài Văn Tả Hay Nhất

Bài Văn Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Chọn Lọc – Mẫu 8

Bài văn kể về kỉ niệm với con mèo chọn lọc mang đến những ý văn đặc sắc giúp các em học sinh học hỏi và xây dựng cho bản thân một văn phong hay.

Tôi thích tới nhà bà ngoại chơi để được nghe kể chuyện. Giọng của bà nghe êm ái đến nỗi nhiều lúc tôi ngủ quên luôn trên ghế bành, mặc kệ bà vẫn tiếp tục thủ thỉ. Nhà bà ngoại có một con mèo cái to, tôi đặt tên nó là Xấu Xí. Con mèo này tự đến rồi ở lại luôn, chứ bà ngoại không xin nó về.

Tôi vốn cực kỳ ghét họ nhà mèo vì chúng ưa đánh nhau và bươi móc sọt rác. Ngược lại, bà ngoại tôi lại có thái độ khoan dung đối vói mọi thú nuôi. Lông rụng xơ xác, mắt xanh lè, mũi đỏ. xấu Xí mỗi năm cho ra đời tới hai lứa mèo con kêu léo nhéo suốt ngày, không hiếu sao, tôi không thế chịu nối cảnh Xấu Xí cắn cố tha con nó đi vòng vòng, uốn éo lượn qua hàng chai lọ bỏ cũ đầy bụi bặm xếp trên nóc tủ kệ của bà. “Con nó mà còn thế, huống chi kẻ khác…”, tôi cự. “Đừng vội nói thế, cháu gái của bà. Cứ sống đi rồi biết”, bà ngoại vuốt tóc tôi.

Một bữa nọ, tôi ngồi trong nhà bà nhìn qua cửa số nhìn ra khoảng sân. Xấu Xí đang dẫn đàn con nó đi dạo buổi sáng ven cái hàng rào thưa nằm ở cuối sân giáp với nhà hàng xóm. Lũ mèo con lông xám mắt xanh hệt như mẹ, quây quanh xấu Xí. Con lon ton chạy trước, con tụt lại đằng sau dí mũi đánh hơi bên hàng rào, con tạt ngang tìm cách bỏ xa mẹ, lại có con lăn kềnh ra miệng cắn đuôi mẹ nghịch ngợm.

Bất chọt có tiếng chó giận dữ sủa váng tai. Một chú mèo con đuôi quắp lại, lao qua lỗ thủng ở chân rào chạy về phía mẹ. Hắn trong lúc mải chơi, chú mèo con này đã xâm phạm lãnh thố nhà hàng xóm. Con chó không tha, nó bám theo nhưng chợt khựng lại trước xấu Xí.

Thật khó lòng nhận ra dáng điệu còm ròm của con mèo. Lông dựng đứng, xấu Xí vươn cao người vung hai chân trước tát thắng vào mũi con chó. Hăng máu, con chó bật sang mỗi bên rồi lại lao vào. xấu Xí điên cuồng lăn xả vào kẻ thù định bám theo con nó, miệng rít lên tiếng kêu chói tai. Không biết có phải tiếng thét đó là hiệu lệnh hay không, nhung lũ mèo con chạy thắng vào nhà.

Tôi không còn nhìn thấy từng động tác của xấu Xí, chỉ thấy cái bóng xám lớn của nó vật xuống rồi lại tung lên trước mõm con chó và nghe thấy tiếng kêu giận dữ. Cuộc chiến kéo dài chừng hon 5 phút và chỉ dừng lại khi bà tôi từ dưới bếp chạy ra sân đánh con chó và bế xấu Xí vào nhà. Nó nằm sóng xoài, người bê bết máu. Tôi tưởng nó đã chết, nhưng khi lũ mèo con đánh hơi mẹ rúc lại, ria của nó ngọ nguậy, nó khẽ mở mắt ra và duỗi thắng người cho bầy con chen chúc tìm vú.

Sau vụ huyết chiến với con chó nhà hàng xóm đế bảo vệ bầy con của mình, Xấu Xí bị thọt một chân, mù một mắt và bị cắn đứt một tai. Một lần, khi tôi dẫn cậu bạn Eric tới nhà bà ngoại chơi, vừa thấy con xấu Xí, cậu ta vội thốt lên:”Mèo ở đâu trông mà khiếp thế?”, tôi đáp: “Đừng vội nói thế, bạn ạ. Cứ sống rồi biết”.

Tìm hiểu hướng dẫn 🔥 Kiếm Thẻ Cào Miễn Phí 🔥 Kiếm Tiền Online Kiếm Thẻ Cào

Tập Làm Văn Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Của Em – Mẫu 9

Bài tập làm văn kể về kỉ niệm với con mèo của em sẽ giúp các em học sinh tham khảo được những góc nhìn đặc biệt và cách liên tưởng phong phú để có thể lựa chọn những tình tiết tiêu biểu đưa vào bài viết của mình.

Con người, ai cũng có một đời sống tâm hồn, tình cảm riêng. Mọi thứ trong đó đều đẹp đẽ và đáng trân trọng cho dù đó là thứ tình cảm nhỏ nhất. Đối với tôi, tình cảm đối với các con vật nuôi trong gia đình đã chiếm một góc không nhỏ từ lúc nào tôi cũng chẳng rõ.

Hồi tôi năm tuổi, cũng vừa lúc nhà tôi phải chuyển đến nhà mới. Tôi đã được nội đồng ý cho bế” Xanh” – bạn mèo dễ thương của tôi theo cùng. Cả ngày tôi chơi với Xanh, chán thì ngồi trước cửa ngắm nhìn xe cộ vút qua mà tha hồ tưởng tượng, Vẽ vời ra vô vàn câu chuyện, Cũng là một cái thú.Tôi chỉ tự kể mình nghe. Nội biết tôi ưa tĩnh nên không bao giờ hỏi khi thấy tôi ngồi một mình ngoài cửa cùng chú bạn Xanh.

Xanh của tôi trông rất tức cười, điều đặc biệt là trên người chú chẳng có tí xanh nào cả, kể cả đôi mắt cũng nâu hệt như bộ lông dày mượt, đuôi chúa chỉ ngắn một mẩu và thân mình tròn hết mực. Đó là do tôi vất vả nuôi nuôi nấng cậu bạn suốt mấy năm liền. Thú vị nhất là chú mèo Xanh hơn tôi những năm tuổi. Chắc vì già,càng lúc chú bạn càng ít chơi đùa, chỉ cuộn mình trong ổ, hết ngủ lại lim dim, tôi gọi sao cũng không dậy.

Không lẽ tôi cứ phải chơi một mình sao? Thật bất ngờ! Một bình minh trời đẹp, tôi tỉnh giấc bởi tiếng “meo meo” lạ tai. Trước mắt tôi là một cô mèo với bộ lông trắng muốt, cái đuôi dài cỡ bốn lần đuôi Xanh và đôi mắt đẹp vô cùng, xanh đại dương thăm thẳm.” Mèo mới lớn”- tôi gọi cô mèo như vậy, đó là món quà nội đã dành cho tôi nhân dịp tôi tròn sáu tuổi. Bà gọi cô mèo là Va, giống như khi đặt tên Xanh, là để hoài niệm về Xanh Pê Téc bua và Ma-xcơ-va, hoài niệm về nước Nga cổ kính, quật cường. Những điểu này về sau tôi mới hiểu.

Hằng ngày, tôi và Va cùng đùa vui,ném bóng, trốn tìm. Va rất lạ.Có những lúc, nó nghịch ngợm vô cùng nhưng nhiều khi từ chối hẳn mọi trò chơi.Va đủng đỉnh dạo khắp nhà, đuôi cứ dựng lên trời trông rất ngộ. Lạ hơn cả là cô mèo rất yêu quý Xanh,còn Xanh thì lại ghét Va, sử sự như một bà già khó tính. Xanh không cho Va lại gần mình, hễ thấy Va lại gần là nó lại gầm gừ, rồi luôn ăn phần của Va, mặc đĩa cơm to phần Xanh, hãy còn nguyên vẹn.

Rất hiền lành, Va sẵn sàng lùi ra để nhường cơm cho Xanh, chỉ khi Xanh đã ăn xong, Va mới dám mon men đến gần đĩa cơm thừa,nhiều bữa không còn gì thế là Va nhịn đói. Tuyệt nhiên,Va không hề lại gần đĩa cơm đầy của Xanh. Rồi cả những khi Xanh đang ngủ thì cô mèo Va lại chạy đến nép vào người Xanh, nhắm mắt lại. Xanh càng gầm gừ, càng đuổi đi thì Va càng tiến tới làm thân.

Thế rồi một lần,Xanh cáu quá đã cào vào má Va. Nó chạy vụt đi, hai ngày liền không về. Thật bất ngờ, ngày thứ ba Xanh đã đi tìm Va, và thấy cô mèo nằm trong gác bếp…Hôm ấy, Va được ăn phần cơm nguyên vẹn, lúc ngủ còn được tựa vào lưng Xanh.Nhưng tiếc rằng trời chỉ cho một ngày…

Ngày lễ Nô-en năm đó, tôi được tặng quả cầu có tám quả chông vàng xinh xinh với dây rút buộc quanh. Mỗi lần đập xuống đất, chuông kêu boong boong nghe thật vui tai. Tôi lại cùng Va chơi ném bóng. Va chơi rất nhiệt tình vì còn đang vui vì chuyện hôm trước. Va kêu meo meo khiến cho tôi cười nắc nẻ. Nhưng rồi, thời gian ngừng trôi, quả cầu bay xa, Va phóng theo. Đây là lòng đường. Xanh lao ra từ trong ổ, đột ngột. K…ké…t…xôn xao..tiếng người …đám đông…Xanh, Va..! Muộn, muộn thật rồi! Trước mắt tôi là 1 vũng máu, rất nhiều máu đỏ tươi.

Tôi lạc trong chân trời, bơ vơ giữa thinh không, vô tận. Tôi chạy mãi, mồ hôi lấm tấm, người nóng bừng lên như hòn lửa đỏ. Tôi lạc giữa sa mạc hoang sơ, môi rớm máu và cổ họng khô cháy. Tôi đã ốm đến một tháng. Mở mắt, Xanh lại gần giường vuốt vào má tôi, cái chân sau đi không vững vì đau. Còn Va, Va đã bay lên thiên đường, từ khi tôi còn lạc trong một chân trời vô tận. Và là thiên sứ hay sao mà vụt đến rồi lại vụt đi. Vội quá!

Giới thiệu cùng bạn 🍀 Tả Con Chó Nhà Em Hay Nhất 🍀 15 Bài Văn Tả Chó Điểm 10

Bài Văn Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Học Sinh Giỏi – Mẫu 10

Tham khảo bài văn kể về kỉ niệm với con mèo học sinh giỏi với những tình tiết tự sự tiêu biểu và câu văn sáng ý.

Ồ! Đó là tiếng kêu của con mèo Trắng nhà tôi đấy, nó đang cùng đàn con gồm ba chú mèo dễ thương đến chơi với tôi. Nhìn nó chơi đùa với đàn con mà tôi thấy vui trong lòng, nhưng để có được như ngày hôm nay thì con Trắng nhà tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn và vất vả. Chợt, tôi nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó…

Đó là lúc cách đây khoảng một năm, khi đó tôi mới học lớp 7, con Trắng còn chưa đẻ con, nó mới 2 tuổi, còn trẻ lắm, nó hay chơi đùa với tôi. Trắng là một con mèo màu trắng buốt, thân hình thon thả, đuôi dài, chân nó với miếng đệm màu hồng mềm mại bên dưới giúp nó di chuyển mà chẳng gây ra tiếng động nào, dù chỉ là nhỏ nhất. Chiếc đầu nó thì nhỏ nhắn, xin xắn, kèm theo đôi tai và đôi mắt đen tuyền dễ thương trông rất đáng yêu.

Đừng nghĩ nó chỉ là một con mèo cảnh mà không biết bắt chuột nhé! Chiếc mũi hồng lúc nào cũng ươn ướt với đôi tai cực nhạy bén và đôi mắt cực kì tinh một khi đã kết hợp lại thì chẳng chú chuột nào chạy thoát. Ngoài ra, bộ móng vuốt sắc nhọn có thể thu lại gọn gàng càng làm cho Trắng như trở thành một sát thủ điêu luyện thực sự. Có một đặc điểm giúp tôi không thể nhàm lẫn Trắng với bất kì con mèo nào khác đó là vài chiếc đốm đen nhỏ xíu ở trên đuôi của Trắng. Và đó chính là ấn tượng đặc biệt sâu đậm khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trắng.

Trắng rất thích nằm, nó có thể nằm ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, bất cứ thời điểm nào. Mọi người nghĩ rằng nó rất lười và thường thắc mắc: “Tại sao nó lại lười thế nhỉ?” Nhưng chỉ có tôi biết được, đó là lúc nó đang thư giãn, nó cần được gãi vào bộ lông mượt mà của nó, nhất là ở trên đầu và vùng bụng. Trắng rất thích chơi đồ chơi, nó thích những thứ tròn và lăn được, mà cuộn len là thứ nó thích nhất.

Biết được sở thích của nó nên lâu lâu tôi lại lén lấy một vài cuộn len của bà, và mỗi lần như thế thì lại có chuyện xảy ra: Nếu không phải là sợi len vương vãi khắp nhà thì cũng là những tiếng đỗ vỡ của bình hoa do Trắng làm lúc hứng chí. Ban đầu bố mẹ tôi còn la, nhưng nhiều lần như thế rồi đâm ra bố mẹ tôi xem đó như chuyện thường ngày. Từ đó bố mẹ coi Trắng như là một thành viên, không! Như là một người con quan trọng trong gia đình.

Tôi cứ tưởng mọi việc sẽ êm đềm trôi qua như vậy thì ngờ, vào một ngày, tôi chẳng thấy Trắng đâu cả! Tôi sợ lắm! Sợ không còn gặp lại Trắng nữa, sẽ không còn được vuốt ve bộ lông mượt mà của nó nữa, sẽ chẵng còn được mang những cuộn len cho nó chơi nữa! Thế là tôi bắt đầu đi tìm Trắng, ba mẹ tôi cũng vậy, tất cả mọi người trong nhà tôi, kể cả hàng xóm cũng vậy, ai nấy đều yêu mến Trắng và đang xôn xao đi tìm nhưng tìm mãi chẳng thấy nó đâu.

Tìm không thấy tôi bắt đầu lo lắng: “Chẳng lẽ Trắng ghét mình nên bỏ đi mất rồi? Nhưng nó đang mang bầu thì đi đâu được? Hay là nó đã bị ăn thịt rồi?” Chỉ nghĩ đến hai chữ “Hay là” đó thì tôi bần thần cả người, tôi chực khóc, nhưng vì là đàn ông nên tôi cố kìm nén cảm xúc của mình. Tôi buồn, tôi buồn lắm, tôi nhớ cái ngày nghe tin Trắng đã có thai thì tôi nhảy cẫng lên, vui mừng khôn xiết, mà bây giờ lại phải chấp nhận sự thật rằng: “Trắng đã ra đi, không còn trở lại nữa!”. Thấy tôi buồn thì bố tôi an ủi:

-Con à, đừng buồn nữa.

-Nhưng đâu tìm thấy Trắng đâu bố, chắc nó đi thật rồi?

-Đừng lo con ạ, ba sẽ đăng lên báo nhờ người tìm giúp, đừng nản chí con nhé!

Nghe được những câu đó, tôi dường như được tiếp thêm sức mạnh, tôi nghĩ chắc chắn sẽ tìm được Trắng thôi. Nhưng rồi 1 ngày, rồi 2 ngày, 3, 4,5 ngày mà vẫn chẳng thấy Trắng đâu cả, kể cả những tin gì về nó. Tôi bỗng hụt hẫng và bắt đầu ý nghĩ chấp nhận rằng Trắng đã đi thật rồi!

Ngày qua ngày, tôi chỉ biết ngồi cầm những vật mà Trắng thích: Cuộn len loại xịn mà tôi đã đích thân tặng, quả bóng đồ chơi, cả cái chén ăn cơm của nó nữa,… Tôi ngồi thẫn thờ nhìn lên bầu trời xa xăm, đám mây trôi lững lờ bỗng dừng lại, đàn chim bỗng ngừng hót, cây cối ngừng rơi lá,… Tất cả như chia sẻ nỗi buồn cùng tôi.

Tôi nghĩ mọi việc đã kết thúc! Nhưng nó chỉ thực sự kết thúc khi nó đã đến hồi kết. Vào ngày thứ 11 sau khi đăng báo, thì bất ngờ có một người đến nhà tôi và đưa cho tôi một thùng các-tông to đùng, tôi mở ra xem thì rất bất ngờ: Trong đó chính là Trắng và ba chú mèo con chưa mở mắt. Khi thấy Trắng bỗng nhiên bị sứt một bên tai thì tôi hỏi chú ấy:

-Chú ơi, tại sao con mèo nhà cháu bị như vậy?

-À, chú tên là Nam, nhà ở khu bên, chú làm nghề xe thồ, nhà chú cũng có nuôi một con mèo đực. Chú cứ thấy con mèo Trắng nhà cháu luẩn quẩn quanh nhà chú, chú định đuổi đi thì thấy nó có vẻ mệt mỏi, còn lại có bầu nữa, thế là chú cho nó ở lại và còn chia cho nó một phần cơm nữa. Cứ từ đó con mèo nhà chú và con mèo Trắng cứ quấn quýt lấy nhau, chú mới hiểu ra rằng: con mèo nhà chú đã lên chức làm cha, làm cha của những chú mèo nhỏ dễ thương chờ ngày chào đời.

Tôi định hỏi chú vài câu hỏi thì chú lại nói tiếp:

Chú cứ tưởng Trắng sẽ ở nhà chú luôn chứ! Ai ngờ tới ngày nó đẻ, chú mời bác sĩ thú y tới để khám, về đến nhà lại chẳng thấy nó đâu. Thế là chú tức tốc lên xe và đi tìm nó, chú lái đi khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách mà chẳng tìm được, chú định bỏ cuộc thì nghĩ đến một nơi: bãi đất trống gần sân vận động. Chỉ nghĩ đến đấy thì chú liền phóng ngay xe đến nơi và chú đã được đền đáp: tiếng mèo Trắng kêu meo meo và vài tiếng kêu nhỏ của ba chú mèo con đang ở trong bụi rậm kia.

Chú vội vã chạy tới nhưng lại nhìn thấy 1 con mèo hoang tiến từ từ tới trước mặt con mèo kia và nhìn vào đám con của Trắng bằng ánh mắt ghê rợn, như muốn ăn tươi nuốt sống đàn mèo nhỏ kia. Trắng chưa biết được chuyện đó và nằm dài ra đất một cách mệt mỏi. Con mèo hoang bước từng bước tới chỗ đám mèo con, những chiếc vuốt sắc nhọn của nó vụt xuống định cào mèo con. Nghe thấy tiếng động và nhìn thấy cảnh tượng ấy, nó dùng hết sức chạy nhanh tới cào vào lưng con mèo hoang, đám mèo con đã thoát chết trong gang tấc.

Con mèo hoang tức lắm, nó quay lại và nhìn Trắng một cách giận dữ. Hai con mèo nhìn nhau mắt không rời, rồi chúng xù lông lên, kêu “meo meo” như để cảnh báo, và chúng bất ngờ xông vào nhau. Trắng dường như được tiếp thêm sức mạnh nhờ tình mẫu tử nên xông thẳng vào, bất chấp khó khăn. Hai con mèo đánh nhau dữ dằn, một trận đấu thật kinh hoàng!

Một lúc sau, con mèo hoang dường như đã mệt lả, nó không còn sức để chiến đấu nữa, nó nhảy đi chỗ khác và bỏ đi. Trắng dường như đã thấm mệt, nó nằm phịch xuống đất, tai rươm rướm máu. Chú từ bụi rậm nhìn thấy tất cả, vội chạy tới và ẵm con Trắng cùng đám con của nó về nhà. Nhờ bác sĩ thú y chăm sóc mà nó hồi phục rất nhanh, riêng trên tai thì hằn lại vết sẹo. Chữa cho nó xong, bác sĩ thú y liền đưa cho chú tờ báo, chú đọc và rất ngạc nhiên khi cháu là chủ nhân của Trắng. Đó là toàn bộ câu chuyện đấy cháu ạ!

Tôi mừng lắm, ôm chầm lấy Trắng và reo lên: “Mày giỏi quá Trắng ạ!”. Nó dường như hiểu được điều đó nên cũng kêu lên như vui mừng. Tôi cảm ơn chú, vẫy tay chào tạm biệt chú cho đến khi bóng chú đã khuất ở xa xa. Tôi đang nhớ lại chuyện cũ thì bỗng choang một tiếng. Tôi giật mình, thì ra là tác phẩm của Trắng cùng đàn con, đó là một chiếc bình vỡ. Tôi liền don dẹp ngay. Lúc ấy, trên bầu trời xa xăm, mây lại trôi, chim ca líu lo, cây lại rung rinh, và ông mặt trời chuẩn bị kết thúc công việc hôm nay, để lại một buổi hoàng hôn vô cùng rực rỡ.

Mời bạn xem nhiều hơn 🌟 Kể Về Con Vật Nuôi Mà Em Yêu Thích Lớp 8 🌟 15 Bài Hay

Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Luyện Viết – Mẫu 11

Kể về kỉ niệm với con mèo luyện viết là bài văn mẫu dành cho các em học sinh giúp nâng cao kỹ năng viết và cách thể hiện cảm xúc qua từng câu chữ.

Mỗi lần nghe tiếng mèo kêu, lòng tôi lại rộn rã tưng bừng. Một hôm, mẹ tôi mang một con mèo con về để nuôi khiến những kỉ niệm giữa tôi với con mèo Mi Mi dường như lại ùa về trong tâm trí tôi. Và khắc sâu trong lòng tôi nhất đó là kỉ niệm tôi đổ tôi cho Mi Mi làm vỡ chiếc lọ hoa quý.

Hồi ấy, nhân ngày sinh nhật tôi mẹ tặng cho tôi một chú mèo con. Nhìn thật non lướt nhưng xinh xắn dễ thương. Tôi chẳng hiểu mẹ tôi tặng tôi món quà này để làm gì và dần tôi mới hiểu. Chú mèo cứ thế lớn lên theo năm tháng, chú càng lớn càng ra dáng anh dũng, oai phong. Chú có thân mũm mĩn dài như một chiếc phích con. Cái đầu Mi Mi tròn như nắm tay trẻ em. Đặc biệt hơn, đôi mắt chú long lanh to tròn như hai hòn bi ve, lúc thì mở to tròn, lúc thì lim dim, đôi mắt ấy vào ban đêm sáng như viên pha lê. Đôi tay chú lúc nào cũng vểnh để nghe ngóng.

Ấn tượng nhất vẫn là bộ ria dài nhọn như chùm kim bạc bé nhỏ. Chú có bốn chân nhỏ rất nhanh nhẹn, dưới những móng viết sắc là một miếng thịt cứng dày như miếng đệm nên Mi Mi đi rất nhẹ nhàng. Mi Mi chung sống với tôi từ nhỏ nên nó yêu thương và rất quý mến tôi. Nó ngoan ngoãn và luôn chơi đùa với tôi.

Nhờ món quà quý giá này của mẹ mà tôi mới hiểu thấm thía được ý mẹ muốn truyền đạt cho tôi. Mẹ muốn tôi phải biết yêu thương con vật, phải biết quý trọng mọi thứ và mẹ muốn tôi tự hoàn thiện mình hơn. Tôi và Mi Mi cứ thế lớn lên và gắn bó gần gũi với nhau cùng với những kỉ niệm đẹp đẽ trong sáng nhưng cũng không ít niềm vui nỗi buồn. Tuy vậy tôi vẫn nhớ nhất là lúc tôi đổ tội cho Mi Mi và cũng là lúc tôi không được nhìn thấy Mi Mi nữa.

Hôm ấy, vào một buổi sáng chủ nhật, mẹ tôi bảo tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Tôi nghe mẹ và tung tăng cầm chổi lau dọn. Mi Mi cũng vậy, thấy tôi bận rộn nó cũng quấn quýt bên chân tôi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu. Tôi vừa lau vừa vui chơi, đùa giỡn với chú. Chú cứ đứng bên tôi cào nhẹ vào chân tôi như muốn chơi đùa tiếp. Tôi để chiếc khăn trên bàn và cúi xuống bế nó ngồi trên bàn. Tôi vừa lau vừa đùa giỡn, chẳng may tôi vô tình đẩy chiếc lọ hoa rơi xuống đất một tiếng ” choang” vang lên. Tôi nhìn mà sợ hãi, mặt tôi tái lại khi nhìn thấy những mảnh vỡ trên nền nhà tôi lẩm bẩm:

-Đây…. đây…. chẳng phải là….

Đúng lúc đó, mẹ tôi chạy tới. Mẹ tôi hỏi.

-Có chuyện gì hả con?

Nhìn mẹ xem, nét mặt mẹ lúc này tự nhiên rúm lại như rất tức giận, phải rồi, cái lọ hoa ấy là đồ cổ rất quý hiếm và rất đắt và khó có thể tìm được chiếc bình nào đẹp như thế. Vả lại, đó là cái bình mà ông nội đã để lại cho bố tôi trước khi qua đời. Mẹ tôi hốt hoảng hỏi?

-Ai làm vỡ cái bình này.

Tôi run run nhặt những mảnh vỡ, người run cầm cập, lúc này tôi chẳng biết trả lời mẹ như thế nào? và nếu trả lời mẹ sẽ đánh tôi mất. Tôi nhìn mẹ rồi nhìn con mèo đang ngồi trên bàn, miệng tôi liền lẩm bẩm.

-Dạ… mẹ… Mi Mi làm vỡ ạ!

Trời ơi! tại sao tôi lại nói vậy! Mi Mi có làm gì đâu, nó không có tôi mà. Mẹ tôi chằm chằm nhìn vào chú, mẹ nhìn cái chổi quật vào người nó mấy phát. Nó cứ rên lên ” meo meo” và ngơ ngác nhìn tôi như muốn hỏi tôi ” tại sao mẹ chị lại đánh em”. Tôi thương nó quá nhưng biết làm thế nào? tôi khóc nức nở xin mẹ đừng đánh Mi Mi nữa, tội nghiệp cho nó. Dường như nó đã hiểu chuyện và không kêu nữa, nó cứ đưa cặp mắt chừng chừng nhìn vào tôi. Giờ đây, nó không nhìn tôi với ánh mắt âu yếm, nũng nịu nữa mà bây giờ nó muốn nhìn tôi như muốn trách tôi tại sao lại đổ tội cho nó.

Buổi sáng ấy cuối cùng cũng trôi qua, mọi việc lại diễn ra bình thường. Chỉ tôi và Mi Mi là khóc, nó không theo tôi nữa, nó cứ nằm im trong góc nhà. Tôi cũng đau lắm, thương nó nhiều lắm, tất cả là tại tôi mà, tôi làm vỡ bình hoa đó mà. Nhưng phải làm sao đây, tôi đã lỡ nói ra rồi, và tôi cũng không có lòng dũng cảm để nhận lỗi.

Tôi mong chuyện này qua nhanh và tôi và Mi Mi lại thân mật như trước. Bỗng nhiên, từ sân tiếng chó sủa kêu vang, tiếng mèo kêu. Trời, đó là bác mua chó mèo, bác đến đây làm gì. Mẹ tôi bảo vào bắt Mi Mi, tôi sững người, nhìn bác ấy tiến đến chỗ mèo bế nó đi, tại sao tôi không chạy đến mà ôm nó. Tại sao chân tôi không đi được. Tôi cứ đứng yên, đôi chân tôi như bị đóng chặt trên đá vậy. Mi Mi cũng thế, nó cứ nằm im để bác ấy bắt. Tôi bỗng òa lên khóc và van xin mẹ đừng bán nó đi. mẹ tôi vẫn kiên quyết bán chú, mà nói:

-Bán nó đi, để lại nuôi làm gì để nó phá hoại à?

Tôi vẫn năn nỉ mẹ. Tôi nhìn Mi Mi vẫn ánh mắt ấy nói cứ nhìn tôi như muốn mắng, muốn trách tôi. Nhưng tất cả đều đã quá muộn quá, bác bắt Mi Mi vào lồng rồi ngồi lên xe máy đi, bóng Mi Mi xa dần xa dần rồi mắt hẳn. Tôi như gục ngã xuống, bầu trời như tối sầm lại đổ lên đầu tôi vậy. Lúc này, tôi như một xác chết không hồn.

Rồi năm tháng cứ thế trôi qua, mọi người trong gia đình không ai còn nhớ đến chuyện đó cả, nhưng tôi vẫn nhớ mãi chuyện đó với một tâm trạng vô cùng ân hận, đau đớn. Tôi quyết định đặt con mèo mới mua này tên là Mi Mi để bù đắp những mất mát và Mi Mi tôi yêu quý đã phải chịu. Tôi tự hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho con mèo Mi Mi mới này và sẽ không bao giờ lừa gạt nó.

SCR.VN tặng bạn 💧 Nhận Thẻ Cào 50k Miễn Phí 💧 Kiếm Thẻ Cào Free

Bài Văn Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Giàu Cảm Xúc – Mẫu 12

Đón đọc bài văn kể về kỉ niệm với con mèo giàu cảm xúc với những dòng viết hồi tưởng nhẹ nhàng và những thông điệp ý nghĩa.

Ngày lạnh nhất của đợt không khí lạnh nửa cuối mùa đông, tôi nằm cuộn mình cả ngày trong căn phòng nhỏ tự dưng nhớ Jimy khủng khiếp. Con mèo thứ hai tôi từng nuôi và có lẽ là con mèo lạ lùng nhất tôi từng biết.

Bảy năm, đã quá tuổi trung niên với loại mèo kỳ lạ, cũng nhanh vậy mà ngỡ như chúng đã sống đến quen thuộc cả sự già cỗi. Ngày bế Jimy về nhà tôi còn là một đứa trẻ vừa bước vào cấp II, con mèo lông vàng bé xíu xiu bám chặt mấy cái móng còn chưa cứng cáp vào áo tôi, thỉnh thoảng lại hoảng sợ kêu lên. Mẹ không thích mèo nên tôi và chị Hai đã phải đấu tranh mãi mới có thể nuôi Jimy, mà thỉnh thoảng Mẹ vẫn hay càu nhàu khó chịu vì nó.

Tôi không còn nhớ được gì nhiều ngày Jimy còn nhỏ, nhưng hình như có một lần Jimy nằm dưới xe máy của Mẹ trong sân, Mẹ dắt xe vào nhà và cứ thế đi qua người nó. Vậy mà rồi Jimy cũng khoẻ lại và tiếp tục lớn lên, loài mèo như thể có năng lực tái sinh vậy đấy, và Jimy của tôi cũng đã thật kiên cường.

Mẹ bảo tiếng thở của tôi vào mùa đông rất giống tiếng thở của loài mèo khi ngủ say. Là vì cơ thể tôi rất hay không khoẻ vào mùa đông, nhưng mãi rồi tôi cũng không quan tâm đến điều đó nữa. Bây giờ, thỉnh thoảng tiếng thở về đêm của tôi cũng vẫn vậy, mà chỉ là thỉnh thoảng thôi.

Jimy là một con mèo nông thôn đặc trưng, màu lông vàng rất dễ bắt gặp và thói quen tự do đi khắp mọi nơi xung quanh nhà. Rất rất nhiều thời gian con mèo dễ tính ấy dành để nằm ngủ dưới những bóng cây đung đưa trên con ngõ nhỏ, chơi đùa và có khi là đánh nhau với những con mèo hàng xóm, đôi lần lại đi đâu đó vài ngày rồi trở về. Một cuộc sống giản dị bình thường như thế.

Khi Jimy không còn là một con mèo với tuổi trẻ dư thừa sức khoẻ, tôi không nhận ra được là từ lúc nào, Jimy ở nhà nhiều hơn, hay nằm lơ đãng ngủ trên bậc hiên nhà. Trong những buổi chiều không biết làm gì, tôi ngồi vừa ôm Jimy vừa đọc vài trang sách, thỉnh thoảng nghe tiếng chuông gió trước hiên reo lên nhẹ nhàng.

Hình như Jimy rất hay ngủ mơ về một điều bí mật gì đó, những lần ngủ say trong lòng tôi, chân Jimy lại co giật và cả người nó run lên, lần nào cũng thế cả. Jimy giấu điều đó cho riêng mình, và rồi đã chẳng ai có thể tìm thấy được nữa, cả tôi cũng thế…

Jimy rời đi vào một ngày cuối mùa hè, mà chẳng hiểu vì sao tôi lại nhớ hôm đó hình như trời trở lạnh, và Jimy đã chẳng còn tái sinh thêm một lần nào nữa… Đã hơn một năm rồi, thỉnh thoảng tôi vẫn cứ muốn hỏi, liệu Jimy đã sống hạnh phúc không?

Mời bạn xem nhiều hơn 🌟 Tả Con Chim Hay Nhất 🌟 15 Bài Văn Tả Về Loài Chim Điểm 10

Bài Văn Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Ý Nghĩa – Mẫu 13

Bài văn kể về kỉ niệm với con mèo ý nghĩa giúp các bạn học sinh có thêm những ý tưởng và cảm hứng để hoàn thành bài viết của mình một cách tốt nhất cũng như đạt điểm cao.

Trong thế giới loài vật, dù là con vật nuôi trong nhà hay con vật hoang dã đến từ rừng xanh thì mỗi con vật có một đặc điểm riêng về ngoại hình, thói quen và những thuộc tính sinh hoạt hàng ngày. Nó không chỉ hấp dẫn người lớn mà đặc biệt kích thích tính tò mò, sự tìm hiểu và khám phá của trẻ nhỏ. Với em con vật nuôi mà em thích nhất chính là con mèo. Con mèo ấy là do ông ngoại tặng em vào sinh nhật thứ 8. Vừa nhìn thấy chú là em đã vui mừng và thích thú lắm! Em thường gọi chú với cái tên dễ thương là Mi.

“Meo, meo, meo”, hôm nào cũng vậy, mỗi khi em ngồi vào bàn học bài là chú Mi lại đến nằm dụi đầu vào chân em. Mi thân thiết và gắn bó với em từng ngày. Ngày bà ngoại cho, con mèo chỉ bằng chai nước khoáng nhỏ nhưng bây giờ thì nó đã to bằng cái chai Cô-ca bự rồi. Toàn thân chú được bao phủ một màu vàng và điểm thêm vài vệt trắng làm cho chiếc áo của chú lại càng thêm đẹp. Cái đầu của chú to hơn quả bóng ten-nít một chút. Đôi mắt tròn như hai hòn bi ve và sáng như đèn pha.

Cái mũi phơn phớt hồng, lúc nào cũng ươn ướt như người bị cúm sổ mũi vậy. Cái tai của chú mới thính làm sao! Chỉ một tiếng động nhỏ, chú đều phát hiện được đó là tiếng gì, có cần phải giải quyết hay không. Cái tai và cái mũi đó chính là cái ra-đa của chú để phát hiện những tên chuột láu lỉnh hay phá hoại, ăn trộm thóc gạo của người. Cổ Mi được quàng một chiếc khăn màu trắng đục. Bốn cái chân không cao lắm so với thân hình chú nhưng lại chạy rất nhanh.

Dưới bàn chân là một lớp thịt dày, mịn, màu hồng nhạt. Bà em bảo những miếng thịt đó giúp Mi di chuyển nhẹ nhàng, không gây một tiếng động nhỏ, làm cho nhiều chú chuột không ngờ. Những chiếc vuốt của chú rất nhọn và sắc. Đã có lần, những chiếc vuốt đó đã để lại dấu vết trên tay em khi em đùa vui, nghịch ngợm với chú. Chính những chiếc vuốt đó là thứ vũ khí lợi hại của chú mà mỗi con chuột khi nhìn thấy phải kinh hoàng. Mỗi khi muốn chơi với em, chú lại dùng đầu dụi vào tay em rồi lấy những cái vuốt ấy cào cào nhẹ vào bàn tay em.

Chao ôi ! Cái đuôi của chú mới dẻo làm sao ! Chiếc đuôi như một cái dấu ngã, chẳng giấu vào đâu được. Hôm nào cũng vậy, chú ta cứ ngủ khì. Thế nhưng lũ chuột cũng chẳng dám ra quấy phá vì chú rất tinh, cũng có thể lũ chuột cảnh giác, nghĩ là Mi đang rình chúng đấy. Ban đêm, Mi ta mới đi làm cho chủ. Chú ta biết hết đường đi lối lại của bọn chuột. Không con chuột nào chạy thoát nếu chú đã phát hiện được.

Có lần, em được chứng kiến nó bắt chuột ban ngày. Có lẽ, con chuột đó đói quá phải đi ăn trộm ban ngày. Chú Mi ngụy trang rất khéo, chú nằm khuất sau cái chổi cạnh chân hòm cáng thóc. Một con chuột nhắt rất tinh ranh, mắt lấm lét, đi nhẹ nhàng đến định trèo lên hòm thóc để chui vào ăn thóc. Mi nằm yên như đang ngủ. Bỗng “chụp” một cái, chỉ nghe thấy tiếng “chít” một cách tuyệt vọng, Mi ta đã vồ gọn con mồi trong móng vuốt của chú. Hả hê với chiến thắng của mình, Mi tha con chuột đó ra vườn.

Chú nhả con chuột ra, lấy cái chân trước vờn đi vờn lại con chuột đó. Con chuột vội chạy đi nhưng chạy sao thoát. Em nghĩ con chuột đó chỉ sợ đã chết. Thế rồi, chú ta ung dung ngồi chén hết con chuột nhắt đó. Mỗi lần chú bắt được chuột, em đều vuốt ve động viên chú. Đến bữa, em lại thưởng cho chú những miếng ăn ngon nhất. Mi tỏ vẻ sung sướng lắm. Mi ăn rất ít, hàng ngày chú ta ăn không hết một bát cơm. Khi ăn, chú ta cứ nhỏ nhẻ từng tí một. Em thường nghe mọi người nói “ăn như mèo” quả không sai.

Dù đói đến đâu thì Mi cũng ăn rất từ tốn. Khác với Vàng – chú cún tinh nghịch nhà em, cứ ăn hùng hục. Vàng và Mi rất thân với nhau. Ngày nào, chúng cũng chơi đùa với nhau mà không có xích mích gì cả. Buổi sáng, khi nắng vàng trải khắp sân, Mi nằm duỗi dài bốn chân, mắt lim dim, trông thật đáng yêu. Thỉnh thoảng, nó lại cho tay lên mặt cào cào, như là nó đang rửa mặt. Buổi tối, khi cả nhà ăn cơm xong, bao giờ Mi cũng tranh thủ ngồi vào lòng em nũng nịu.

Em rất yêu quý Mi. Mi không chỉ là vật kỉ niệm của ông ngoại tặng cho em mà nó còn là “dũng sĩ diệt chuột” của nhà em. Mi giúp nhà em rất nhiều trong chiến dịch diệt chuột. Từ ngày có Mi, nhà em không còn lo lũ chuột quấy phá. Em sẽ chăm sóc Mi cho khỏe, chơi với Mi vui vẻ để làm theo đúng lời dặn của bà em khi bà tặng Mi cho em.

Đừng bỏ lỡ cơ hội 🍀 Nhận Thẻ Cào 100k Miễn Phí 🍀 Card Viettel Mobifone

Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Ngắn Hay – Mẫu 14

Các em học sinh đang cần ý tưởng cho bài văn về kỉ niệm với con mèo ngắn hay, tham khảo bài văn mẫu dưới đây:

“Meo…meo…meo” hôm nào cũng vậy, cứ khi em ngồi vào bàn học là chú mèo lại đến nằm dụi đầu vào chân em. Đó là chú mèo bà ngoại đã tặng em hồi năm ngoái.

Con mèo vừa tròn một tuổi tên là MiMi. Nó là giống mèo cái. MiMi khoác lên mình bộ áo màu vàng điểm thêm vài vết trắng làm cho chiếc áo của cô càng thêm xinh đẹp. Cô rất thích chơi với trái banh ten-nit của em. Cái đầu tròn như trái vú sữa. Đôi mắt long lanh như hai hòn bi ve và sáng như đèn pha. Cái mũi nhỏ xinh màu hồng lúc nào cũng ươn ướt. Miệng cô chúm chím dễ thương. Tuy vẻ bề ngoài là vậy nhưng bên trong có hàm răng nhọn hoắt, lúc nhe răng trông thật đáng sợ. Đôi tai hình tam giác luôn vểnh lên để nghe ngóng. Tai cô mới thính làm sao!

Chỉ một tiếng động nhỏ cô đều phát hiện được. Hai bên má có bộ ria mép trắng muốt, trông MiMi thật oai phong. Bốn cái chân thon thon giúp cô đi lại nhẹ nhàng như người mẫu đang trình diễn thời trang. Nhưng lúc cần MiMi chạy rất nhanh. Dưới bàn chân là tấm nệm êm nhỏ, trong tấm nệm nhỏ ấy cất giấu một bộ vuốt sắt bén, và đó là vũ khí lợi hại nhất của cô ta. Đã có lần những chiếc vuốt ấy đã để lại dấu vết trên tay em khi em nghịch với cô.

Ôi! cái đuôi mới dẻo làm sao! Chiếc đuôi như một dấu ngã chẳng giấu vào đâu được. Những ngày mùa hè, buổi sáng thức dậy MiMi thường ra ngoài sân tắm nắng. Lấy chiếc lưỡi của mình liếm bộ lông vàng mượt và chơi đùa giởn với bóng của mình. Còn mùa đông MiMi thường nhảy phóc lên bộ sa lông đánh một giấc ngủ no say. Đặt biệt lúc ngủ MiMi luôn nhịp cái đuôi trông ngộ nghĩnh làm sao!

Xinh đẹp là thế nhưng những lúc rình và bắt chuột trông cô như một chiến binh. Một hôm em thấy MiMi nằm sau thùng gạo để rình bắt chuột. Một con chuột nhắt mon men đến bên nồi cơm đang để hớ hênh. Bất chợt, phóc một cái, MiMi đã vồ chú chuột nhắt nằm cứng ngắt trong đôi móng vuốt sắc của cô. Vậy là MiMi có một bửa ăn ngon lành và đầy tự đắc.

Em rất yêu quý MiMi và xem cô như người bạn thân thiết. Sau những lúc học hành căng thẳng em hay chơi với cô. Em luôn chia sẻ những buồn vui của mình với MiMi. Nó không chỉ là con vật kỉ niệm của bà ngoại tặng cho em mà còn được em phong là “Dũng sĩ diệt chuột” giỏi nhất mà em từng nuôi.

Mời bạn xem nhiều hơn 🌹 Tả Con Gà Trống Nhà Em 🌹 15 Bài Văn Tả Hay Nhất

Bài Văn Kể Về Kỉ Niệm Với Con Mèo Đơn Giản – Mẫu 15

Bài văn kể về kỉ niệm với con mèo đơn giản sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích giúp các em học sinh ôn tập hiệu quả.

“Mon ơi lại đây chơi với chị nè!” Tôi vẫn nhớ như in tiếng gọi đó mỗi lúc tôi rảnh rỗi muốn chơi đùa cùng Mon. Cũng đã một khoảng thời gian dài trôi qua rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể quên được Mon- chú mèo bé bỏng đáng yêu tôi coi như một người bạn của mình.

Tôi nhớ lắm cái ngày đầu tiên Mon trở thành “thành viên” của gia đình tôi. Mon là món quà bố hứa tặng cho tôi vì tôi đạt kết quả tốt. Hôm nay là ngày bố trở về sau tuần dài đi công tác xa nhà. Lúc đón bố tôi mong ngóng và chờ đợi lắm, vì đã một tuần bố không cạnh tôi. Bố xuống xe và cầm một chiếc lồng nhỏ có chú mèo trắng đáng yêu, nói rằng đây là phần thưởng bố dành cho tôi. Tôi thích lắm. Chú mèo trắng mới đẹp làm sao! Kể từ ngày đó, chú mèo trở thành người bạn mới của tôi.

Chú mèo không nặng lắm. Chú khoác trên mình bộ lông trắng dày,và mượt. Bởi vậy tôi liền đặt tên cho chú là Mon. Tôi thích mỗi lần ôm Mon vào lòng giống như ôm một chú gấu bông vậy. Hai mắt Mon tròn xoe lúc nào cũng long lanh như hai giọt nước. Cái mũi chú lúc nào cũng ươn ướt như người bị cảm. Hai cái tai nhỏ nhắn xinh xinh lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Bốn chân dài với những móng vuốt sắc nhọn là vũ khí để Mon tự vệ khi gặp kẻ thù.

Mon nhanh nhẹn và thông minh lắm. Mỗi lần tôi đi học về đều thấy Mon đứng đợi ở trước cổng vẫy vẫy đuôi chào tôi. Những lúc tôi ngồi học bài, Mon thường nhẹ nhàng đến bên tôi, dụi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu, như đòi tôi nựng. Những lúc ấy, tôi bèn bế Mon lên, vuốt vuốt Mon và ôm Mon vào lòng.

Mon thân với tôi lắm. Những lúc rảnh rỗi tôi thường dẫn Mon đi chơi. Từ lúc nào chẳng biết tôi coi Mon như một người bạn thân của mình. Nhưng ngày hôm ấy, một ngày quá đau đớn xảy ra với tôi, ngày mà Mon rời xa tôi mãi mãi. Hôm ấy, tôi dắt Mon đi chơi xa hơn mọi lần. Trong lần mải chạy theo những trò chơi cùng đám bạn mà để Mon lạc mất. Lúc mặt trời ngả bóng, khi cuộc chơi đã tàn tôi mới sực nhớ đến Mon và hoảng mình khi không thấy Mon nữa. Tôi chạy đi tìm, gọi trong tiếng khóc nhưng vẫn không thấy Mon đâu. Tất cả là do tôi vô tâm, không để ý tới Mon. Tôi đã để lạc mất Mon mãi mãi.

Tôi vẫn chưa nguôi buồn khi Mon rời xa tôi mãi mãi. Tôi sẽ mãi nhớ tới Mon, mãi nợ Mon một lời xin lỗi, lời xin lỗi không bao giờ được hồi đáp.

Đọc nhiều hơn 🌻 Tả Một Con Vật Mà Em Yêu Thích 🌻 15 Bài Văn Tả Vật Nuôi

Viết một bình luận