Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà [38+ Bài Văn Mẫu Ngắn Hay]

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà ❤️️ 38+ Bài Văn Mẫu Ngắn Hay ✅ Tham Khảo Những Mẫu Văn Kể Chân Thực Và Giàu Cảm Xúc Sau Đây.

Cách Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà

Hướng dẫn bạn đọc cách kể lại chuyện chiếc lược ngà đơn giản dựa vào các gợi ý sau đây:

– Nắm được cốt chuyện và những chi tiết chính trong chuyện Chiếc lược ngà. Cốt chuyện ấy có thể lấy nguyên từ thực tế, cũng có thể tự nghĩ ra (những cái tự nghĩ ra phải có sự hợp lí “y như thật”). Cốt chuyện chính là sự nối tiếp nhau của một chuỗi các chi tiết lớn, sau đó sẽ được bổ sung các chi tiết nhỏ hơn (tình tiết) để câu chuyện thêm sinh động.

– Xây dựng được một dàn bài linh hoạt và hợp lí, nhằm dẫn dắt câu chuyện phát triển theo chiều hướng hấp dẫn, lôi cuốn. Muốn vậy phải biết xây dựng nhân vật, chọn lọc các chi tiết có ý nghĩa nhất, sắp xếp các sự việc một cách tự nhiên…

– Đọc (tái hiện) lại nội dung câu chuyện cần kể. Chú ý nhớ kĩ những sự việc chính, những chi tiết quan trọng để có thể kể lại đúng và đủ theo thứ tự nội dung cốt chuyện.

Giới thiệu tuyển tập 💕 Sơ Đồ Tư Duy Chiếc Lược Ngà 💕 đặc sắc

Dàn Ý Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà

Sau đây là mẫu dàn ý kể lại chuyện chiếc lược ngà cụ thể nhất, hãy cùng tham khảo ngay nhé!

I. Mở bài: Chọn ngôi kể và hóa thân vào nhân vật để kể ( bé Thu, ông Sáu hoặc bằng lời của em)

II. Thân bài

a. Khái quát về truyện ngắn

  • Viết về tình cảm cha con giữa ông Sáu và bé Thu.
  • Tình cảm cha con được thử thách qua tình huống éo le.

b. Cuộc gặp gỡ sau 8 năm xa cách

  • Ông Sáu xa mong chờ được gặp con sau nhiều năm xa cách.
  • Bé Thu sợ hãi, quyết không chịu nhận ông Sáu là cha mình: Nói trổng khi nhờ ông Sáu giúp đỡ / Hất cái trứng ra khỏi bát khi được ông Sáu gắp cho.
  • Sự bướng bỉnh của bé Thu–> Ông Sáu nóng giận mà đánh con–> Hối hận.

b. Cha con đoàn tụ

  • Bé Thu nghe bà kể về chiếc sẹo của ông Sáu –> Hiểu ra tất cả.
  • Bé Thu nhận cha –> Cha con đoàn tụ
  • Ông Sáu lên đường làm nhiệm vụ, hứa tặng Thu chiếc lược ngà khi trở về.

c. Chiếc lược ngà – tình cha con thiêng liêng, cảm động

  • Ông Sáu trở lại chiến trường
  • Dồn hết tâm huyết và tình yêu con để làm chiếc lược ngà.
  • Ông Sáu hi sinh –> Nhờ đồng đội đưa lại chiếc lược cho Thu.

III. Kết bài: Cảm nhận về tình cha con của ông Sáu và bé Thu.

Xem thêm 🌷 Dàn Ý Bài Chiếc Lược Ngà 🌷 chi tiết

Văn Mẫu Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà – Mẫu 1

Văn mẫu kể lại chuyện chiếc lược ngà sau đây sẽ giúp bạn đọc có thêm nhiều tài liệu tham khảo hữu ích.

Tôi cùng một người bạn tên Ba sống gần nhà xung phong vào kháng chiến. Đã mấy năm ròng xa nhà xa gia đình đi kháng chiến tôi luôn khát khao sẽ gặp được con nhỏ thân yêu của mình.

Những ngày vợ lên thăm, con đường biên giới đầy nguy hiểm không dám cho con đi cùng, nên tôi chỉ được ngắm nhìn con qua bức ảnh. Ngày đơn vị cho về phép, tôi hạnh phúc và háo hức và mong chờ được nhìn thấy con gái yêu của mình. Lòng tôi nôn nao trên đường về.

Một cô bé tóc ngang vai, mặc chiếc quần đen, mang chiếc áo phông trắng đang chơi trò chơi nơi bóng cây xoài trước sân nhà, đoán được đó là con gái mình, không đợi thuyền cập bến tôi xuống chân nhảy thoát lên bờ đẩy xuồng ra, chạy vội tới để được gặp con. Lòng nghẹn ngào tôi kêu:

– Thu con

Nhưng có lẽ nỗi mong chờ ấy lại không được đáp lại lúc này. Khi tôi dang tay đón con, Thu mở to mắt nhìn, tròn xoe với vẻ đầy ngạc nhiên. Tôi vừa buồn vừa run lập cập trong tiếng nói:

– Thu. Ba của con đây

Vừa dứt lời thì con bé có vẻ lạ lẫm nó nhìn tôi chớp mắt liên hồi như muốn hỏi rằng tôi là ai. Rồi con bé bé tái mặt đi, một mình chạy nhanh vào trong nhà và hét lớn:

– Bà ơi! Mẹ ơi

Tôi bất ngờ sửng sốt mắt nhìn theo con cùng nỗi đau đớn khôn nguôi, nỗi mong chờ gặp con lại được đáp trả bằng sự thờ ơ và lạnh nhạt của con bé. Tôi lúc này buồn vô tận, điều gì đó nhói ở trong tim khiến tôi không thể nào đứng vững được nữa, gục xuống trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Những ngày ở nhà cùng con, bé Thu không nhận tôi là ba con bé, suốt ngày tôi chẳng dám đi đâu xa cứ muốn được gần con được vỗ về yêu thương để bù đắp những ngày tôi vắng. Những dù tôi có cố gắng như thế nào thì con bé vẫn cố tình lạnh nhạt, xa lánh tôi. Càng vỗ về nó, nó càng đẩy tôi ra xa.

Nỗi khao khát của tôi là được nghe tiếng bé Thu gọi mình là “ba” nhưng chẳng bao giờ giờ nó chịu nói tiếng nói ấy. Khi vợ tôi đang chuẩn bị bữa ăn trong nhà vừa xong cô ấy bảo bé Thu ra gọi tôi vào ăn cơm mà nó không chịu, bé lại bảo rằng mẹ cứ kêu đi sao lại bắt con kêu. Vợ tôi nghe thế đâm ra giận, quơ đôi đũa bếp doạ nó sẽ đánh nó nếu nó không chịu nghe lời vậy mà con bé bé lại tiếp tục nói trổng:

– Vô ăn cơm

Tôi nghe tiếng con gái gọi nhưng vẫn ngồi im giả vờ không nghe thấy để mong nó gọi rằng “Ba vào ăn cơm”. Vậy mà rồi tôi lại thất vọng khi con bé ở trong bếp mà nói vọng ra:

– Cơm chín rồi

Lúc ấy, tôi vẫn không quay lại gần, hình như con bé bực mình nên quay lại lại nhìn mẹ, rồi bảo:

– Con kêu người ta rồi mà người ta không chịu nghe

Tôi chẳng biết nói gì chị quay lại nhìn con mỉm cười. Trời ơi, con gái của mình sao mà bướng bỉnh đến thế cơ chứ. Nhưng sâu thẳm trong tim mình, tôi thương con vô bờ. Hôm đó, vợ tôi ra ngoài chuẩn bị đồ cho chuyến đi sắp tới của tôi, trước khi đi, cô ấy có dặn con rằng ở nhà nều cần giúp đỡ gì thì cứ gọi ba.

Vậy mà còn bé cũng chẳng nói, chẳng rằng, cứ ngồi lui cui dưới bếp. Khi nghe nồi cơm sôi lên, cớ là khả năng của con bé chẳng thể chắt nước được, khi ấy nó mới khi nhìn lên ngoài nhà trên. Tôi nghĩ thầm khi con bé bị dồn vào thế bí chắc chắn nó phải gọi mình là ” Ba”, vậy mà nó lại nói trổng:

– Chắt nước dùm cái, cơm sôi rồi.

Tôi cố tình bảo là:

– Con phải gọi là ba chắt nước dùm con, nghe con

Chẳng hiểu cố tình hay vô ý mà còn bé chẳng chịu nghe câu nói của tôi, nó lại một mực kêu lên:

– Cơm sôi rồi kìa. Nhanh lên không nhão bây giờ

Tôi bảo:

– Con có sợ bị đòn không? Cơm mà nhão là mẹ la, mẹ đánh đấy nghen. Bây giờ con chỉ cần gọi “Ba” một tiếng thôi, sao con lại khó khăn đến vậy.

Nghe tiếng nước kêu lên sùng sục nó vừa nghỉ ngơi vừa lo lắng vừa lo sợ nhìn lên lại nhìn xuống. Rồi một hồi nó lại loay hoay tự làm lấy, loay hoay lấy cái vá múc từng vá nước, miệng thì vẫn lầm bầm điều gì đó như trách móc tôi.

Trong bữa cơm chiều, tôi gắp cho con bé một cái trứng cá to nhất trong dĩa để vào chén con, vậy mà vừa dứt nó đã đã lấy chiếc đũa đẩy ra khỏi chén, cơm từng toé ra hết cả mâm cơm. Vì giận quá lại không kịp nghĩ suy tôi đã dùng tay đánh vào mông con. Trời ơi, lúc ấy tôi không còn nhận ra mình nữa, cái đánh ấy cho đến bây giờ tôi vẫn rất hối hận.

Tôi vừa đánh vừa hét lên:

– Con, sao con cứng đầu quá vậy

Cứ nghĩ rằng con bé sẽ khóc, sẽ giận ăn hoặc chạy đi đâu vậy mà nó vẫn ngồi im đầu cúi gằm xuống. Rồi không biết nghĩ thế nào con bé lại gắp trứng cá vào chén và vùng dậy bước đi, ra đến bến xuồng nó nhảy xuống xuồng rồi chèo thuyền qua nhà ngoại. Chiều hôm ấy, vợ tôi có sang dỗ dành vậy mà con bé cũng không chịu về về, ngày mai là ngày tôi phải lên đường, nghĩ đến con lòng tôi xót xa khôn nguôi.

Sáng hôm sau bà con nội ngoại tập trung đông đủ đến tiễn tôi đi. Vì bận bịu với việc tiếp khách nên cũng chẳng có nhiều thời gian để chú ý đến con bé còn vợ tôi thì đang chuẩn bị đồ đạc xếp từng chiếc áo vào balo vậy là con bé lúc này như bị bỏ rơi, lưng tựa vào gốc cửa, nhìn mọi người.

Thoáng nhìn con, tôi thấy vẻ mặt hôm nay của con con có vẻ khác nó không bướng bỉnh hay cau mày như mọi hôm mà nó buồn rầu, sầm lại đi trên gương mặt ngây thơ dễ thương, trong đôi mắt của con tôi nhìn thấy điều gì đó khó nói trong vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi sâu xa.

Giây phút chia tay mang ba lô trên vai, khi đã bắt tay hết tất cả mọi người, tôi đưa mắt nhìn về con bé. Nó vẫn đứng trong góc nhà lặng lẽ, lòng tôi rất muốn ôm con, hôn con nhưng lại lo sợ rằng con sẽ bỏ chạy nên chỉ dám đứng nhìn con từ xa, lòng tôi đầy buồn bã. Rồi tôi khẽ nói:

– Thôi ba đi đây con nghe

Bất ngờ thay tôi vừa dứt lời con bé bóng cất tiếng kêu:

– B…a..a…ba

Lúc ấy, từ đáy lòng mình tôi hạnh phúc vô ngần, rồi nó chạy vụt đến bên tôi, dang hai tay ôm chặt lấy cổ tôi, nó vừa nói vừa khóc:

– Ba ơi, ba ở nhà với con nghe, con không có cho ba đi nữa đâu, ba ở nhà với con nhé!

Tôi bế con lên, hôn gấp lên trán con, trong tiếng nức nở của con tôi cảm nhận một tình thương mãnh liệt của nó dành cho tôi. Sau khi nghe ngoại kể, tôi mới hiểu rằng bé Thu đã không nhận ra tôi vì chiếc thẹo dài trên má mà mình đã bị thương trong ông một trận đấu với giặc.

– Ba đi rồi ba sẽ về với con sớm thôi, con nhé.

Bước vào chiến trường, những lúc rảnh rỗi tôi lại nghĩ về con. Hôm đi đánh trận, tôi có nhặt được một chiếc ngà voi, lòng mừng rỡ. Từ chiếc ngà này tôi có thể làm một chiếc lược ngà tặng cho con gái yêu.

Khi không bận công việc gì, tôi lại tỉ mẩn khắc từng dòng chữ lên chiếc lược: “Thương nhớ Thu, con của ba”. Bao nhiêu tình yêu thương con tôi dồn vào làm chiếc lược, với tôi nó là một kỷ vật tuyệt diệu, ngắm nhìn chiếc lược ngà, tôi như được thấy bóng hình con yêu.

Tôi từng nghĩ là ngày gặp lại con sẽ tặng cho con món quà tuyệt vời này, nhưng số phận nhiều khi trớ trêu, chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Trong một lần hành quân tiêu diệt địch, tôi đã bị thương rất nặng. Biết là mình không thể qua nổi cơn nguy kịch, tôi đành rút chiếc lược ngà trong túi, đưa cho người đồng đội và dặn:

– Anh …hãy….đưa…tận …tay….cho…cái..Thu giúp tôi.

Lòng tôi khi ấy đau đớn vô ngần, ngã xuống nơi chiến trường cũng là nỗi đau, cũng là niềm tự hào. Trong giây phút cuối cùng, tôi thấy Thu mỉm cười nắm lấy tay tôi, tôi mỉm cười hạnh phúc chìm vào giấc ngủ dài.

Gợi ý mẫu văn ✅ Đóng Vai Bé Thu Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà ✅ đặc sắc

Bài Văn Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Nâng Cao – Mẫu 2

Dưới đây là bài văn kể lại chuyện chiếc lược ngà nâng cao được SCR.VN biên soạn.

Ngoài trời mưa tầm tã. Chiếc lán anh em tôi dựng hôm nào dột lỗ chỗ. Sau khi đánh thắng trận càn ác liệt của địch, anh em tôi quây quần bên nhau nghỉ ngơi, đàn hát và kể chuyện gia đình. Đó thực sự là những phút giây quý giá trong đời lính chúng tôi.

Như thường lệ, tôi lôi từ trong áo ra chiếc lược làm bằng ngà đang làm dở để trau chuốt những công đoạn cuối cùng. Cầm chiếc lược trên tay, nỗi nhớ bé Thu trong tôi bỗng dâng lên mãnh liệt, cồn cào gan ruột. Tôi đem cuộc gặp gỡ của hai cha con bữa trước kể cho đồng đội nghe, hi vọng sẽ khuây khỏa phần nào…

Thấm thoát cũng đã tám năm ròng kể từ ngày tôi từ biệt quê hương, gia đình, bạn bè tham gia vào cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc. Dẫu cho má nhỏ có vượt rừng thăm tôi vài lần, dẫu cho tấm ảnh má con nó vẫn được nâng niu và nhìn ngắm mỗi ngày thì cái cảm giác được gặp con, được ôm ấp cái “hình hài máu mủ” ấy vào lòng vẫn khiến tôi khao khát…

Trước mặt tôi, hình ảnh những hàng dừa nước nghiêng mình xuống dòng kênh trước nhà bỗng chốc hiện ra. Bất chợt tôi nhìn thấy một bé gái độ tám tuổi, tóc cắt ngắn, mặc chiếc áo bông đang chơi dưới gốc cây trước nhà. Linh cảm của một người cha khiến tôi nhận ra đó chính là bé Thu – đứa con gái bé bỏng mà tôi khao khát, mong mỏi gặp mặt bấy lâu nay.

Xuồng cập bến, tôi nhảy vọt lên bờ không để ý thấy dưới xuồng mọi người bị tôi làm cho chao đảo.

– Thu! Con!

Tôi hét thật to và chạy đến gần con. Với cuộc trở về đầy bất ngờ này tôi nghĩ con bé sẽ chạy thật nhanh đến mà ôm chầm lấy tôi, sẽ kêu to lên cho má nó trong nhà biết. Tôi dang hai tay, mở sẵn lòng để đón đứa con gái bé bỏng.

Ba đây con!

Nhưng, lạ chưa kìa, con bé ngơ ngác, tròn mắt ngạc nhiên như cố vắt óc ra xem tôi là ai. Tôi vẫn hi vọng và bước đến gần nó với đôi tay dang rộng. Nhưng thật lạ, con bé không chạy lại như tôi tưởng, nét mặt nó trở nên sợ sệt. Nó hét toáng lên: “Má! Má!” rồi vội vàng chạy vô nhà.

Tôi điếng, người, hai tay buông thõng. Tôi nhìn theo nó đang chạy vô nhà thật nhanh, chẳng dám quay mặt lại. Quay sang anh Ba, chúng tôi cùng lắc đầu. Anh Ba an ủi:

– Thôi, cứ yên tâm, trước sau gì nó cũng nhận ra cậu. Bố nó chứ ai mà nó lại không chịu nhận.

Tôi cười mà nước mắt như muốn trào ra. Tại sao lại thế này? Đúng lúc đó, má nhỏ chạy ra mừng rỡ đỡ cái ba lô trên vai tôi rồi chạy đi báo tin cho mọi người.

Giữa bộn bề những lời thăm hỏi của họ hàng làng xóm, dù cho phấn khởi thật nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng trống trải. Thỉnh thoảng tôi đưa mắt lén nhìn con nhưng nó vẫn cứ trốn tránh cái nhìn của tôi. Trái tim tôi như rỉ máu.

Vì đường sá xa xôi, tôi chỉ được ở nhà có ba ngày. Tôi dành toàn bộ thời gian của mình cho gia đình, đặc biệt là cho con. Đến bữa cơm, má nhỏ sai nó ra gọi tôi vô ăn cơm. Nó vùng vằng, lắc đầu nguầy nguậy không chịu gọi. Má nó đâm cáu, quơ đũa bếp dọa đánh đòn, nó mới tức tưởi gọi vọng ra từ cửa bếp:

– Vô ăn cơm!

Câu nói đầu tiên nó nói với tôi từ khi trở về lại là một câu trống không. Tôi lặng người nhưng tôi cũng hiểu rằng khoảng cách tám năm đã ngăn cản tình cảm của cha con tôi. Tôi vẫn hi vọng, vẫn trông chờ tiếng gọi “ba” của nó.

Bữa khác, má nó đang nấu cơm thì chạy vội đi mua thức ăn, dặn nó trông nồi. Nồi cơm sôi sùng sục, nó cầm đôi đũa đảo đi đảo lại mấy lượt. Nhưng đến công đoạn chắt nước, nó lượng sức mình không nhấc nổi mới cầu viện đến tôi:

– Cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái!

Lại một câu nói trổng, tôi lặng im không đáp, tiếp tục nhâm nhi chén trà đặc với anh Ba. Tôi cố tình tỏ ra không nghe thấy để mong sao con bé sẽ gọi một tiếng “ba” ấm áp, trìu mến. Nhưng không, con bé vẫn chẳng chịu gọi tôi là ba. Nó loay hoay hồi lâu rồi lấy cái vá múc ra từng vá nước. Con bé đáo để thật!

Đến bữa cơm, tôi gắp miếng trứng cá to đặt vào bát nó:

– Ăn đi con!

Nó không nói gì, rồi bất thần hất miếng trứng ra, cơm vãi tung tóe khắp mâm. Tôi giận quá, không kìm chế được, lấy tay phát liền hai cái vào mông nó, mắng:

– Sao mày cứng đầu quá vậy hả?

Đánh con xong lòng tôi đau như xát muối. Lạ thay, nó chẳng khóc, cũng chẳng phụng phịu đạp đổ mâm cơm hay nhổ thức ăn trong miệng ra như những đứa trẻ khác. Nó cúi gằm mặt, lặng lẽ gắp miếng trứng cá vô chén, để ngay ngắn rồi lẳng lặng ra thuyền, sang bên nhà ngoại.

Lúc này, tôi thấy ân hận hơn là giận con. Con bé không có lỗi, tất cả là do chiến tranh đã ngăn cách ba con chúng tôi. Đêm đã về khuya, tôi nằm thao thức không sao ngủ nổi, không biết giờ con bé thế nào rồi? Chắc nó giận và ghét tôi lắm. Không hiểu sao nước mắt tôi cứ trào ra.

Sáng hôm sau tôi lên đường. Bận bịu chào mọi người, tôi không còn thời gian nghĩ tới nó nữa. Trước khi đi, tôi quay ra tìm con. Nó đang đứng ở góc nhà, thẫn thờ nhìn tôi, ánh mắt không còn hờn trách tôi nữa. Tôi muốn chạy đến ôm hôn từ biệt con nhưng sợ con bỏ chạy nên tôi chỉ đứng từ xa, nhìn thẳng vào mắt nó khe khẽ nói:

– Ba đi nghe con!

Tôi vội quay mặt đi ngay. Nhưng trong lúc mọi người đều nghĩ nó sẽ lặng thinh thì:

– Ba..a…a…ba!

Trời ơi! Tai tôi có nghe nhầm không vậy? Cái Thu đang gọi tôi đấy ư? Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì con bé chạy đến ôm chầm lấy tôi và nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:

– Con không cho ba đi nữa! Ba ở nhà với con cơ!

Nói rồi, nó hôn lên cổ, lên tóc, lên má và lên cả vết thẹo dài trên má tôi. Tôi ôm nó vào lòng và thấy thật ấm áp biết bao. Tôi nói:

– Ba đi rồi ba lại về với con!

– Không!

Hai tay nó ôm chặt lấy cổ tôi. Đôi chân quặp ngang hai bên hông của tôi. Nó nức nở khóc và tôi cũng thấy khóe mắt cay cay. Đến khi má nó và bà ngoại dỗ dành, con bé mới chịu buông tôi ra. Nước mắt lưng tròng, nó nức nở;

– Ba đi rồi về mua cho con cây lược nghe ba!

Tôi gật đầu không thốt nên lời. Vì nhiệm vụ một lần nữa tôi gạt nước mắt ra đi, lên đường chiến đấu. Lần này, trong hành trang của mình, tôi mang theo lời hứa với con gái bé bỏng. Chắc chắn, tôi sẽ làm một cây lược thật đẹp để gửi về cho con…

Ông trời như cũng chiều lòng ba con tôi. Một hôm khi đang tìm kiếm chất liệu làm lược trong rừng, tôi bất ngờ nhặt được một khúc ngà nho nhỏ. Tôi sung sướng vô cùng vì khúc ngà này sẽ giúp tôi làm một chiếc lược xinh xắn cho con bé. Chắc nó đang mong tôi lắm.

Công việc làm lược không nhanh chóng như tôi tướng. Ngày ngày, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi lại ngồi tỉ mẩn cưa từng chiếc răng lược một. Cứ thế… cứ thế rồi cũng đến ngày cây lược được hoàn thiện. Như để đánh dấu kỉ vật của hai ba con, tôi đã khắc lên sống lưng lược hàng chữ nhỏ: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Hi vọng rằng con bé sẽ thích và vui khi nhận được món quà này.

Thu à! Nhất định ba sẽ về, sẽ trao tận tay con cây lược. Khi nào đất nước thống nhất, ba sẽ về ở hẳn bên con, sẽ bù đắp những thiếu thốn tình cảm trong bao năm xa cách. Chờ ba con nhé!

SCR.VN gợi ý 💧 Tóm Tắt Chiếc Lược Ngà 💧 ngắn gọn

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Ngắn Gọn Nhất – Mẫu 3

Xem thêm gợi ý về mẫu văn kể lại chuyện chiếc lược ngà ngắn gọn nhất sau đây nhé!

Ông Sáu xa nhà đi kháng chiến từ khi con gái anh vừa tròn tuổi. Sau hiệp định kí kết lập lại hòa bình cho đất nước anh được về phép thăm con gái và gia đình. Với lòng mong mỏi được gặp con của mình, anh khát khao được nhận con gái.

Nhưng bé Thu, con gái anh không nhận anh là cha chỉ vì vết sẹo trên mặt không giống với bức ảnh anh chụp với vợ anh lúc cưới. Không những thế, bé Thu còn đối xử với anh như người xa lạ, luôn xa lánh anh Sáu. Anh khổ tâm vô cùng.

Trong suốt ba ngày nghỉ phép, anh không đi chơi đâu, chỉ quanh quẩn ở nhà chăm sóc con, mong được gần gũi và được con gái mình gọi một tiếng cha thiêng liêng ý nghĩa. Cho đến tận giây phút cuối cùng chia tay mọi người để anh trở lại chiến khu, thì bất ngờ bé Thu thét gọi cha mình trong niềm xúc động mãnh liệt.

Trở lại chiến trường anh mang theo lời hứa sẽ mua cho con chiếc lược. Tháng ngày ở chiến khu, với lòng nhớ con khôn nguôi, anh dồn toàn bộ tâm sức, tình thương của mình vào việc khắc tặng con một chiếc lược bằng ngà voi, mong ngày chiến thắng trở về yêu tặng con mình. Nhưng thật không may, trong một trận càn của địch, ông Sáu bị thương nặng.

Trước lúc nhắm mắt, ông chỉ kịp trao lại cho người bạn của mình là ông Ba chiếc lược với lời nhắn hãy trao tận tay con gái bé bỏng của ông món quà thiêng thiêng này. Thực hiện nguyện ước của bạn mình như đã hứa, ông Ba đã trao tận tay bé Thu chiếc lược khi cô đã là cô giao liên giỏi giang, dũng cảm mưu trí.

Chia sẻ cùng bạn 🌹 Mở Bài Chiếc Lược Ngà 🌹 ấn tượng

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Đơn Giản – Mẫu 4

Tiếp tục là bài văn mẫu kể lại chuyện chiếc lược ngà đơn giản, ngắn gọn.

Ông Sáu xa nhà đi kháng chiến. Mãi đến khi con gái lên tám tuổi ông mới có dịp về thăm nhà, thăm con. Trong giây phút gặp con, ông Sáu hồi hộp, xúc động. Xuồng chưa cập bến, ông đã “nhảy thót lên”, bước vội vàng những bước dài và kêu to tên con. Bé Thu – con ông không nhận ra cha vì vết thẹo trên mặt làm ông không giống với người cha trong bức ảnh mà em biết.

Đáp lại những hành động yêu thương của ông Sáu, bé Thu giật mình, ngơ ngác, vụt chạy, kêu thét gọi má khiến ông Sáu hụt hẫng và đau đớn. Trong ba ngày ở nhà, ông Sáu không đi đâu xa, lúc nào cũng vỗ về con, ông mong được nghe tiếng “ba” nhưng bé Thu cứ xa lánh, lạnh lùng và kiên quyết không gọi ba trong mọi tình huống.

Sau khi bị ba đánh, bé Thu chạy sang nhà bà ngoại và được bà giải thích về vết thẹo làm thay đổi khuôn mặt ông Sáu. Sáng hôm sau, khi chuẩn bị lên đường, bé Thu đã hiểu ra chuyện và gọi ông Sáu là “ba” trong tiếng khóc. Bé Thu ôm chặt lấy cô ba, hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết thẹo dài trên má ba khiến ông Sáu xúc động rơi nước mắt. Bé Thu không cho ba đi và hẹn ba tặng cho em một cây lược.

Khi ông Sáu vào chiến khu, ông ân hận vì đã đánh con. Ông dồn hết tình yêu thương của mình để làm một chiếc lược ngà tặng con. Ông vui sướng, “mặt hớn hở như đứa trẻ được quà” khi kiếm được ngà voi. Ông thận trọng, tỉ mỉ và ông phu để làm ra một chiếc lược có khắc dòng chữ “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”.

Lúc nào nhớ con ông lại lấy lược ra ngắm rồi mài lên tóc cho cây lược thêm bóng, thêm mượt. Thế nhưng, trong một lần làm nhiệm vụ, ông Sáu đã bị thương nặng. Trước khi nhắm mắt, ông chỉ kịp lấy cây lược đưa cho bác Ba nhờ người bạn gửi về cho con gái của mình.

Gửi đến bạn 🍃 Kết Bài Chiếc Lược Ngà 🍃 hay nhất

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Chọn Lọc – Mẫu 5

Chia sẻ thêm đến bạn đọc mẫu văn kể lại chuyện chiếc lược ngà chọn lọc hay nhất.

Khi một đứa trẻ như tôi sinh ra trong thời chiến thì việc các thành viên trong gia đình được đoàn tụ là điều không hề dễ dàng. Tôi chỉ hình dung được ba tôi trông như thế nào qua những bức ảnh.

Má tôi kể với tôi rằng khi tôi tròn một tuổi ba phải ra chiến trận. Bởi lúc đó tôi còn quá nhỏ nên không thể nhớ rõ ba tôi trông như thế nào. Trong những tháng năm còn nhỏ tôi sống trong sự chở che, bao bọc của má tôi. Nghe má kể về ba tôi rất tự hào về ông một con người dũng cảm và anh hùng.

Năm tôi lên 8 tuổi ba tôi được nghỉ phép về thăm gia đình. Nghe được tin đó tôi mừng lắm nôn nóng ngày ngày trông ngóng ba. Từ xa tôi đã trông thấy dáng người đàn ông mặc áo lính đang đi về hướng nhà tôi. Thế nhưng trên mặt ông lại có vết sẹo dài. Ông ấy ôm chầm lấy tôi và nói “ba đây con”. Quá bất ngờ tôi sợ hãi chạy về phía má. Nhưng má lại vui sướng ôm chầm ông ấy và đối xử rất thân thiết.

Không hiểu sao ông ấy là luôn ở trong nhà tôi và đối xử với tôi rất tốt. Nhưng ông ấy không phải ba tôi vì trên mặt ba tôi không có vết sẹo.

Có một hôm tôi hất văng cái trứng cá vào mặt ông ấy. Ông ta tức giận và đánh một cái và mông tôi rồi nói: “Sao mày cứng đầu quá vậy hả?”. Vì bị đánh đau nên tôi tức tối chạy về nhà bà ngoại kể bà nghe. Bà cười và kể lại cho tôi rằng trong thời gian chiến tranh khốc liệt diễn ra.

Chia cắt nhiều nhiều thành viên trong gia đình và nhà tôi là một trong số đó. Chính chúng đã khiến cho mặt ba tôi có một vết sẹo dài như thế trên mặt. Giờ đây tôi mới biết lý do vì sao ba tôi lại có vết sẹo trên mặt. Lòng tôi trào dâng lên sự hối hận bởi tôi đã đối xử không phải với ông.

Hôm sau tôi trở về nhà, tôi như bị bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ. Ba không giận tôi, ông cũng không nhìn tôi bằng ánh mắt trĩu nặng, ba nói: “Thôi, ba đi nghe con!”. Khoảnh khắc đó tôi thốt lên một tiếng: “Ba”. Tiếng gọi thiêng liêng tôi giấu kín bao lâu nay, thời gian như dừng lại. Mọi người ai cũng ngỡ ngàng và bất ngờ, tôi chạy đến chỗ ba ôm chặt lấy ông không rời. Thế nhưng ba tôi phải lên đường vì nhiệm vụ nơi chiến trường.

Trước khi ba đi, ba hứa với tôi rằng lúc về sẽ mua cho tôi một chiếc lược. Tôi quệt nước mặt đồng ý rồi chào tạm biệt ông. Chiến tranh khiến con người ta sinh ly từ biệt đâu ai ngờ được rằng đó là lần cuối tôi gặp ba tôi. Trong một lần chiến đấu chống trả quân địch, ba bị kẻ thù bắn trọng thương và đã hi sinh.

Người đồng đội của ba là bác Ba đã trao cho tôi kỷ vật là chiếc lược ngà có khắc dòng chữ: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Những dòng chữ yêu thương khắc lại được trao đến tay tôi khiến tôi lòng đau đớn bật khóc thành tiếng.

Đọc nhiều hơn với 🔥 Phân Tích Chiếc Lược Ngà 🔥 ấn tượng

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Hay Nhất – Mẫu 6

Xem nhiều hơn bài văn mẫu kể lại chuyện chiếc lược ngà hay nhất được nhiều bạn đọc quan tâm đến dưới đây.

Tình cảm cha con – một đứa con gái bé bỏng có thể là là tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc đời của mỗi người, đối với tôi cũng vậy.

Tôi đi kháng chiến chống Pháp từ khi đứa con đầu lòng và cũng là đứa con duy nhất của tôi – bé Thu chư­a đầy một tuổi. Suốt mấy năm kháng chiến, vợ có lên thăm tôi, nhưng vì đường sá nguy hiểm nên không thể dắt con bé theo. Tôi chỉ được ngắm con qua tấm ảnh nhỏ mà thôi.

Vậy là, trong suốt thời gian đó, hai ba con chúng tôi đã không được gặp nhau. Cho đến khi được về phép, tôi được gặp lại con. Từ đằng xa, nhìn thấy một đứa bé độ tám tuổi, tóc cắt ngang vai, mặc quần đen, áo bông đang chơi ở trước sân nhà, tôi đã đoán biết được đó là Thu – con gái mình.

Tôi không kịp chờ cho xuồng cập bến, nhảy xuống vui mừng gọi con bé và đưa tay đón chờ con để được ôm con vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong. Thế nhưng, ngược lại với sự vui mừng của tôi, con bé lúc đầu có vẻ ngạc nhiên, nó cứ đứng đấy mà tròn mắt nhìn tôi.

Sau đó, dường như nó thấy lạ, chắc nó đang phân vân tự hỏi người xưng ba kia là ai. Rồi sau đó, Thu vụt chạy đi và kêu thét lên. Trước thái độ của con, tôi cảm thấy rất buồn và đau đớn. Tôi cứ đứng sững lại đó, nhìn theo con. Có lẽ, lúc ấy, nhìn tôi thật tội nghiệp, thật đáng thương!

Vì đường xa nên chúng tôi chỉ ở nhà được có ba ngày. Trong suốt ba ngày đó, chúng tôi cố ý để con bé gọi tôi một tiếng ba. Nhưng không, nó rất cứng cỏi, gan lì, bướng bỉnh. Dù có những lúc phải gọi tôi vào ăn cơm hay phải nhờ tôi chắt hộ nước nồi cơm, thì nó vẫn nói trỏng và cố ý không gọi tôi lấy một tiếng ba. Tôi khổ tâm trước thái độ của con bé.

Và điều mà tôi ân hận nhất, trong những ngày được ở bên con, đó là tôi đã lỡ đánh vào mong và hét lên với con khi nó không chịu nhận miếng trứng cá mà tôi gắp cho nó. Sau khi bị ba đánh, Thu chạy sang bà ngoại, và không biết ở đó, nó được bà kể cho nghe chuyện gì, nhưng đến lúc nó về nhà, tôi thấy nó có vẻ khang khác.

Sáng hôm đó, bà con nội ngoại đến rất đông để chia tay chúng tôi. Tôi phải lo tiếp khách nên không chú ý được đến con bé nhiều, con bé dường như cứ đứng hết nhìn mọi người rồi nhìn tôi. Không biết lúc đó, nó đã nghĩ gì? Nhưng nhìn con bé có vẻ buồn, một vẻ buồn trông rất dễ thương với một vẻ nghĩ ngợi sâu xa.

Đến lúc, tôi phải lên đường, thấy nó đứng ở góc nhà, mặc dù rất muốn ôm hôn từ biệt con để đi xa, nhưng tôi sợ nó sẽ phản ứng như lúc tôi về. Nên tôi đành chỉ đứng nhìn con bé, nhìn với đôi mắt trìu mến lẫn buồn rầu. Thế nhưng, ngược lại với những gì tôi nghĩ.

Con bé bỗng kêu thét lên: Ba…a…a…ba!, rồi sau tiếng kêu như xé lòng đó, nó chạy xô tới, nhanh như sóc, ôm chặt lấy cổ tôi. Nó vừa ôm, vừa hôn tôi, vừa khóc vừa giữ không cho tôi đi. Sau khi nó được mọi người giỗ dành, mới chịu buông để tôi lên đường. Trước khi tôi đi, con bé đã không quên dặn ba mua cho một cây lược.

Sau đó chúng tôi trở lại chiến trường miền Đông, chúng tôi không phải đi tập kết nữa. Một ngày, tôi đã tìm được một khúc ngà voi. Tôi muốn tự tay làm cho con gái bé bỏng của mình một cây lược thật đẹp. Hằng ngày tôi tỉ mẩn chưa từng chiếc răng lược và còn cẩn thận khắc lên đó những dòng chữ yêu thương dành tặng cho con. Tôi mong rằng, chiến tranh kết thúc, mình sẽ được trở về, trao tận tay con bé món quà nhỏ ấy.

Nhưng rồi, một chuyện không may đã xảy ra với tôi. Một ngày cuối năm mươi tám – trong một trận càn lớn của Mỹ – Ngụy, tôi đã bị thương nặng. Trước lúc lìa xa cõi đời, tôi đã kịp đứa cho anh Ba – người bạn chiến đấu của mình cây lược ngà với hi vọng rằng anh sẽ thay tôi trao tận tay cho con bé. Và dường như trong cơn hấp hối, tiếng anh Ba vẫn văng vẳng bên tai tôi: “Tôi sẽ mang về trao tận tay cho cháu”.

Mời bạn đón đọc 🌜 Phân Tích Tình Huống Truyện Chiếc Lược Ngà 🌜 đặc sắc

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Đầy Đủ Ý – Mẫu 7

Gợi ý thêm đến bạn bài văn kể lại chuyện chiếc lược ngà đầy đủ ý nhất.

Với tôi một đứa trẻ sinh ra trong thời chiến việc cảm nhận tình cảm gia đình khi đầy đủ các thành viên là điều không dễ dàng, tôi chỉ hình dung ra ba của mình qua những tấm hình chụp lúc xưa.

Má tôi kể khi tôi tròn 1 tuổi ba phải ra chiến trận, vì còn quá nhỏ nên không thể nhớ rõ ba. Suốt những năm tháng còn nhỏ tôi được sự che chở, nuôi dưỡng của má. Ngắm bức hình ba má rồi nghe những câu chuyện kể càng khiến tôi tự hào về ba của mình, một người chiến sĩ anh hùng.

Năm lên 8 ba tôi được đơn vị cho phép về thăm gia đình, khi nghe tin vui lòng tôi nôn nao, ngày nào cũng trông ngóng trông ba. Từ xa tôi thấy người đàn ông mặc áo lính đang đi về hướng tôi nhưng trên mặt ông ta lại có vết sẹo dài.

Ông ta ôm chầm tôi mà nói “ba đây con”, quá bất ngờ tôi vội chạy về phía má nhưng má tôi lại vui sướng ôm người đàn ông đó và đối xử rất thân thiết. Người đàn ông đó ở trong nhà và luôn đối xử rất tốt với tôi nhưng ông ta đâu phải ba tôi, ba tôi không có vết sẹo dài trên mặt.

Có 1 hôm, tôi hất văng cái trứng cá vào mặt ông ta, lại đánh tôi một cái rồi quát: “Sao mày cứng đầu quá vậy hả?”. Bị đánh đau và uất ức tôi chạy khỏi bàn cơm, tôi chạy vội qua ngoại rồi kể lại chuyện ông ta đánh tôi, bà cười và kể lại cho tôi nghe về thời gian khốc liệt, tàn nhẫn của chiến tranh đã làm chia ly hạnh phúc nhiều gia đình, trong đó có nhà tôi.

Tại chúng mà khuôn mặt của ba tôi có vết sẹo như vậy. Giờ đây tôi hiểu vì sao ba lại không giống như trong hình, trong lòng dâng lên sự hối hận vì đã đối xử không phải với ông.

Hôm sau tôi theo ngoại về nhà, nhưng nhìn ba chuẩn bị xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, tôi như bị bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ, cảm giác như bị ba giận, nhưng không, ông nhìn tôi bằng 1 đôi mắt trĩu nặng cất lên: “Thôi, ba đi nghe con!”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thốt lên 1 tiếng: “Ba!” Tiếng gọi thiêng liêng bấy lâu nay tôi giấu nơi tim mình, cảm giác như thời gian ngừng lại, ai nấy dễ ngỡ ngàng, tôi chạy đến ôm ấp ba tôi không muốn rời, nhưng vì nhiệm vụ ba lại phải lên đường ra chiến trường.

Trước khi đi, ba hứa sau khi về sẽ làm cho tôi chiếc lược, tôi quệt nước mắt đồng ý và chào tạm biệt. Chiến tranh sinh ly tử biệt đâu ai biết rằng đó cũng là lần cuối tôi gặp ba. Trong một lần chiến đấu, ba bị bắn trọng thương và hi sinh. Bác Ba đồng đội của ba đã trao cho tôi kỉ vật chiếc lược ngà trên có khắc dòng chữ: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Những dòng chữ yêu thương mà ba đã khắc lại gửi đến người con gái yêu quý, lòng tôi đau đớn và bật khóc thành tiếng.

Tham khảo trọn bộ 🌟 Suy Nghĩ Của Em Về Nhân Vật Bé Thu 🌟 chọn lọc

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Theo Ngôi Thứ 3 Chi Tiết – Mẫu 8

Đừng bỏ lỡ bài văn kể lại chuyện chiếc lược ngà theo ngôi thứ 3 chi tiết sau đây nhé!

Sau 8 năm xa nhà đi kháng chiến, khi bé Thu lên 8 tuổi ông sáu mới có dịp nghỉ phép về thăm nhà, gặp mặt đứa con đầu lòng mà ông vô cùng thương nhớ. Đó là một cô bé tóc cắt ngang vai, mặc quần đen, áo bông đỏ. Ông từ xa nhìn thấy con, xúc động, vừa bước vừa cất tiếng gọi và khom người đưa tay chờ đón con, có lẽ ông rất vui và hạnh phúc, tin rằng đứa con sẽ đến với mình.

Nhưng không, bé thu không nhận ra cha mình do trên mặt ông Sáu có một vết sẹo mới không giống như trên tấm ảnh mà bé được nhìn. Trong 2 ngày nghỉ phép ngắn ngủi, ông Sáu không đi đâu, chỉ quanh quẩn ở nhà với con, chăm sóc con nhưng bé Thu không chịu nhận cha và càng ngày càng trở nên ương bướng hơn.

Một hôm, ông sáu gặp cho bé một miếng trứng cá nhưng bé lại hất ra làm cơm văng tung tóe khiến ông vô cùng tức giận và đã đánh một cái vào mông nó. Bé Thu im lặng không nói gì, gắp miếng trứng cá cho lại vào bát rồi khóc chạy sang nhà bà ngoại. Bé kể lại mọi chuyện cho bà nghe.

Bà đã giải thích cho bé hiểu nhưng đến khi Thu nhận ra cha, lúc tình cha con thức dậy mạnh liệt trong nó cũng là những giây phút cuối cùng trước khi ông Sáu trở lại chiến trường. Lúc chia tay, ông nhìn con bằng đôi mắt trìu mến nhưng có phần thất vọng, buồn rầu vì con không đón nhận tình cảm của mình.

Nhưng sau đó bé Thu lại ôm choàng lấy ông và khóc không cho ông đi, đòi ông khi về phải tặng cho mình một chiếc lược. Ông Sáu luôn nhớ mãi lời dặn của con gái mình. Trong một lần tình cờ, ông kiếm được khúc ngà. Thế là ông đổ hết tâm trí, công sức vào việc làm cây lược, cưa rặng, chuốt bóng, khắc chữ,… tỉ mỉ, cần mẫn, công phu.

Nhưng ông không kịp đưa chiếc luợc ngà đến tận tay cho con, ông đã hi sinh trong một trận càn lớn của địch. Trước khi nhắm mắt, ông vẫn nhớ đến chiếc lược, ông chuyển nó cho người bạn thân nhất của ông – ông Ba. Ông Ba đã hứa và đã trao lại chiếc lược ngà một cách cẩn thận cho bé Thu khi cô đã là cô giáo giao lên giỏi giang, dũng cảm.

Đón đọc 🌹 Phân Tích Nhân Vật Bé Thu Trong Chiếc Lược Ngà 🌹 hay nhất

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Theo Ngôi Thứ Ba – Mẫu 9

Giới thiệu thêm đến bạn gợi ý về bài văn kể lại chuyện chiếc lược ngà theo ngôi thứ ba sau đây.

Ông Sáu là người chiến sĩ ra chiến trường từ lúc cô con gái ông – bé Thu còn rất nhỏ chưa rõ mặt cha và chỉ biết ông qua tấm ảnh. Suốt những năm tháng sống ở chiến trường, không lúc nào ông Sáu nguôi ngoai nỗi nhớ về con gái. Sau nhiều năm xa cách vợ con, ông Sáu được về nhà nghỉ phép.

Trái với những mong mỏi, khắc khoải của ông Sáu thì bé Thu lại dửng dưng không nhận ông là cha chỉ vì trên mặt ông có vết thẹo không giống với ảnh mà mẹ đưa cho bé. Suốt mấy ngày ở nhà, ông Sáu tìm cách lại gần bé, trò chuyện với bé với mong muốn được nghe nó gọi một tiếng ba nhưng lúc nào ông cũng bị bé đẩy ra, lạnh nhạt.

Nó xưng hô với ông trống không, không thèm để ý đến ông, đỉnh điểm là trong bữa cơm gia đình, khi ông Sáu gắp cho nó miếng trứng cá, nó dùng đũa hất cái trứng cá ra, cơm văng tung tóe cả mâm. Giận quá và không kịp suy nghĩ, bạn tôi vung tay đánh vào mông nó.

Thu tức giận bỏ sang nhà bà ngoại, ở đây, bé được bà vỗ về, an ủi và lí giải rằng vết thẹo trên mặt ba là do ba đi chiến tranh, ở nơi chiến trường hiểm ác với bom rơi đạn lạc đã làm ba bị thương và để lại vết thẹo đó, bé mới hiểu ra mọi chuyện. Ngày ba lên đường, bé cũng về tiễn nhưng chỉ đứng nép ở góc nhà lặng im quan sát. Sau khi chia tay xong mọi người, ông Sáu mới lại gần nói lời từ biệt nó.

Giây phút này, tất cả như vỡ òa, bé Thu cất tiếng gọi ba đầu tiên, nhảy lên ôm lấy ba. Nó hôn tóc, hôn vai và hôn cả vết thẹo dài trên mặt ba nó mà nó không nhận ra được ba nó. Sau một hồi vỗ về, nó mới để cho ba đi và lập lời hứa khi ba về phải mua tặng nó chiếc lược.

Sau này, khi đã là một thiếu nữ tham gia hoạt động kháng chiến, bé Thu gặp lại bác Ba – người đồng chí của ba. Hay tin ba đã mất, bé Thu nhận chiếc lược ngà mà ở chiến trường ba đã ngày đêm tâm huyết mài cho nó. Chính chiếc lược ấy sau này là cầu nối tình cảm giữa bác Ba và bé.

Giới thiệu cùng bạn 🍀 Cảm Nhận Về Nhân Vật Bé Thu 🍀 ngắn

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Theo Lời Ông Sáu – Mẫu 10

Khám phá thêm bài văn kể lại chuyện chiếc lược ngà theo lời ông sáu ấn tượng nhất dưới đây.

Đối với tôi hạnh phúc lớn nhất cả cuộc đời này là có được bé Thu – đứa con gái đầu lòng của tôi. Dù đã xa con gần tám năm nhưng không ngày nào là tôi không nghĩ đến cái ngày gia đình được đoàn tụ. Và cuối cùng cơ hội cũng đã đến với tôi khi tôi được về phép trong ba ngày lòng tôi vui sướng khôn tả nghĩ đến cái cảnh đứa con gái yêu quí của mình chạy lại ôm tôi vào lòng và được nó gọi một tiếng ba thì hạnh phúc biết bao.

Nhưng tất cả mọi thứ đều trái ngược với cái mơ ước nhỏ nhoi ấy, đứa con gái mà tôi hằng mong nhớ lại xem tôi như một người xa lạ, xem người cha ruột này như một người dưng qua đường không hề quen biết vì trên má tôi có một vết thẹo dài không giống với người trong ảnh chụp cùng với má nó.

Ờ thì, có lẽ nó cư xử như vậy là đúng thật vì khi mà tôi lên đường đi chiến đấu khi nó chưa tròn 1 tuổi nữa mà, còn quá nhỏ để ghi khắc hình ảnh của người cha này và cũng chưa đủ lớn để nhận biết được sự tàn khốc của chiến tranh mang lại nên lúc nào đối với tôi nó cũng nói trổng, mặc cho tôi có làm gì, có nói ra sau thì mọi thứ đều như công dã tràng.

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Bằng Lời Văn Của Em – Mẫu 11

Tìm đọc thêm bài văn kể lại chuyện chiếc lược ngà bằng lời văn của em hay và chi tiết sau đây.

Truyện ‘chiếc lược ngà’ được nhà văn Nguyễn Quang Sáng viết nằm 1966, tại chiến trường nam bộ trong khi cuộc kháng chiến chống Mĩ của nhân dân ta đang diễn ra ác liệt. Câu chuyện đã mang lại cho người đọc nhiều cảm xúc về tình cho con của ông Sáu với bé Thu. Tác giả đã sử dụng nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật đặc sắc và xây dựng tình huống bất ngờ, để thể hiện một cách cảm động tình cha con của ông Sáu với bé Thu.

Sau tám năm xa cách nhà và gia đình ông Sáu trở về từ trong niềm vui, niềm hạnh phúc, đặc biết hơn đó là sự thương nhớ con gái đầu lòng của mình. Lúc xuồng chưa cập bến, ông đã nhìn tháy mọt đứa bé tầm tám tuổi và trực giác của ông đã mách bảo ông rằng đó chính là đứa con gái bé bỏng mà ông thương nhớ nó bấy lâu nay.

Niềm vui, niềm hạnh phúc của ông như được nhân đôi khi nhìn thấy nó cùng với những cử chỉ: nhảy thót lên, xô chiếc xuồng tạt ra, bước vội vàng những bước dài. Giọng ông run run: ‘ba đây con’. Ông nghĩ rằng đứa con cũng dẽ hạnh phúc khi nhìn thấy ông và sẽ chạy đến ôm hôn ông. nhưng thật trớ trêu, đáp lại sự vui mừng của ông là một gương mặt tái đi vì sợ của Bé Thu, nó vụt chạy và kêu thét lên gọi mẹ.

Trước hành động đó củ nó làm tim ông rất đau, có thể đây chính là nỗi đau lớn nhát trong cuộc đời của ông. Mặt ông lúc này sầm lại trong thật đáng thương, hai cánh tay dơ lên để ôm đứa con bé bỏng của mình giờ thì buông thõng xuống như bị gãy.

Ông thất vọng và rất buồn nhưng ông không nản lòng để lấy được tình cảm của bé Thu. Trong ba ngày ở nhà ông đã hết mực dỗ dành vỗ về nó, nhưng ông càng gần gũi nó thì nó lại càng tránh xa ông và nó nhất quyết không chịu gọi ông là ‘cha’. và rồi trong một bữa cơm nó đã hất miếng trứng cá ra khỏi bát mà ông đã gắp cho nó, ông tức quá nên đã đánh nó, nó bỏ chạy sang nhà bà ngoại ở.

Tình yêu cha của bé Thu rất mạnh mẽ và cá tính, nó chỉ gọi ba, yêu ba khi xác nhận đó chính là ba ruột của nó. Vì thế những hành động của bé Thu không đáng trách mà đáng thương. Chính vì sự xa cách tám năm trời mà nó đã thiếu đi sự quan tâm sự yêu thương của một người cha.

Nó không nhận ra ba nó vì cũng do không ai kịp chuẩn bị cho nó về sự thay đổi bất thường trên khuôn mặt của ông Sáu. Nhưng khi được bà ngoại giải thích thì nó cũng đã hiểu ra mọi chuyện và cũng là lúc hai cha con nó phải chia tay.

Có thể bạn quan tâm đến 🌼 Phân Tích Nhân Vật Ông Sáu Trong Chiếc Lược Ngà 🌼 ngắn

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Theo Lời Văn Của Em Ấn Tượng – Mẫu 12

Với bài văn kể lại chuyện chiếc lược ngà theo lời văn của em ấn tượng sau đây sẽ giúp các em trau dồi thêm kĩ năng viết của mình.

Năm 1946, năm đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp, anh Sáu lên đường theo tiếng gọi của quê hương. Bấy giờ, bé Thu, con gái anh chưa đầy một tuổi. Chín năm đằng đẳng xa quê, xa nhà, anh Sáu vẫn mong có một ngày trở về quê gặp lại vợ con.

Thế rồi, kháng chiến thắng lợi, anh được nghỉ 3 ngày phép về thăm quê, một làng nhỏ bên bờ sông Cửu Long. Về đến nhà, anh tưởng tượng bé Thu con gái anh sẽ rất vui mừng khi được gặp cha. Giờ đây, nó cũng đã mười tuổi rồi còn gì. Mang một nỗi niềm rạo rực, phấn chấn, anh nôn nóng cho mau về đến nhà.

Không chờ xuồng cập bến, anh đã nhảy lên bờ vừa bước, vừa gọi: “Thu! Con!” thật tha thiết. Ta co thể tưởng tượng nỗi vui sướng của anh như thế nào. Khi anh vừa bước đi, vừa lom khom người xuống đưa tay chờ con. Thế nhưng ngược lại với những điều anh Sáu mong chờ.

Bé Thu tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên rồi bỏ chạy. Phản ứng của bé Thu khiến anh Sáu sửng sờ, đau khổ. Còn gì đáng buồn hơn khi đứa con mà anh hết lòng thương yêu và khắc khoải từng ngày để được gặp mặt, giờ đây trở nên xa lạ đến mức phũ phàng ấy.

Thế rôì, anh Sáu tìm mọi cách gặp con để làm quen dần vì anh nghĩ rằng khi anh đi nó vừa mấy tháng tuổi nên nó lạ. Anh mong sao nó gọi một tiếng “ba”, vào ăn cơm nó chỉ nói trống không “Vô ăn cơm!”

Bữa sau, cũng là ngày phép thứ hai, bé Thu trông hộ mẹ nồi cơm để chị Sáu chạy mua thức ăn. Trước khi đi, chị Sáu dặn nó có gì cần thì gọi ba giúp cho.

Nồi cơm quá to mà bé thu thì còn nhỏ, vậy mà khi nồi cơm sôi không tìm được cách nào để chắt nước, loay hoay mãi, nó nhìn anh Sáu một lúc rồi kêu lên: “Cơm sôi rồi, chắt nước dùm cái!” anh Sáu vẫn ngồi im, chờ đợi sự thay đổi của nó. Thế nhưng, nó nghĩ ra cách lấy vá múc ra từng vá nước chứ nhất định không chịu gọi anh Sáu bàng “Ba”. Con bé thật đáo để!

Đến bữa ăn cơm, anh Sáu gắp cho bé Thu một cái trứng cá to, vàng bỏ vào chén. Lúc đầu nó để đó rồi bất thần hất cái trứng ra làm cơm đổ tung toé. Giận quá, không kìm được nữa, anh Sáu vung tay đánh vào mông nó. Thế là bé Thu vội chạy ra xuồng mở “lòi tói” rồi bơi qua sông lên nhà bà ngoại.

Phép chỉ còn ngày cuối cùng, anh Sáu phải trở về đơn vị để nhận nhiệm vụ mới. Bao nhiêu mơ ước được hôn, ôm con vào lòng từ bấy lâu nay của anh Sáu giờ chỉ càng làm cho anh thêm đau lòng và gần như anh không còn để ý đến nó nữa.

Thân nhân, họ hàng đến chia tay anh cũng khá đông nên anh cứ bịn rịn mãi. Chị Sáu cũng lo sắp xếp đồ đạc cho chồng, không ai quan tâm bé Thu đang đứng bơ vơ một mình bên cửa nhà. Thì ra nó theo bà ngoại trở về vì bà ngoại sang đây để tiễn chân anh Sáu. Giờ này, trên gương mặt Thu không còn cái vẻ bướng bỉnh, ương ngạnh nữa, mà thoáng một nét buồn trông đến dễ thương. Nó nhìn mọi người, nhìn anh Sáu.

Đến lúc mang ba lô và bắt tay với mọi người, anh Sáu mới nhìn quanh tìm bé Thu. Thấy con, dường như mọi việc trong ba ngày phép hiện lên trong anh nên anh chỉ đứng nhìn con với bao nỗi xót xa cuối cùng, anh cũng phải nói lên lời chia tay với con mà không hy vọng bé Thu sẽ gọi một tiếng “ba” thiêng liêng ấy.

Thật là đột ngột và không ngờ, bé Thu chạy đến bên anh Sáu và tiếng “Ba!” được thốt lên thật cảm động biết nhường nào. Nó ôm chầm thật chặt như không muốn rời ba nữa. Nó khóc, khóc thật nhiều và thét lên những lời khiến mọi người xung quanh đều xúc động: “Không cho ba đi nữa, ba ở nhà với con!”

Sung sướng, hạnh phúc và cũng thật đau lòng, anh Sáu cũng chỉ biết ôm con và khóc cùng với con. Rồi cũng đến lúc phải chia tay, thật bịn rịn vô cùng. Vừa mới nhận được tiếng “ba” của đứa con thân yêu cũng là lúc phải nghẹn ngào chia tay với con để trở về đơn vị làm tròn trách nhiệm khi đang ở quân ngũ.

Trước kia anh Sáu đã thương con, giờ đây anh càng thương con gấp bội. Bởi lẽ anh đã hiểu lí do vì sao bé Thu quyết định từ chối không gọi anh bằng “ba” từ ba hôm nay.

Làm sao chấp nhận một người xa lạ mà khuôn mặt không giống trong tấm ảnh mà mẹ nó thường ngày vẫn nói với nó đó là “ba” được. Chính vết sẹo quái ác kia đã làm cho bé Thu không nhận anh Sáu, hằn học với anh Sáu.

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân của vết sẹo hằn trên gương mặt của ba, bé Thu mới thấy hổ thẹn và ăn năn. Tình cảm cha con bỗng dâng đầy, tràn ngập trong lòng em. Tình cảm đó được thể hiện bằng thái độ, cử chỉ dồn dập, gấp rút khi nó gọi và ôm chầm lấy anh Sáu.

Ba ngày phép ngắn ngủi nhưng lại rất nặng nề với anh Sáu và bé Thu. Nghịch cảnh này là một trong muôn ngàn nghịch cảnh khác mà đã có biết bao gia đình phải ngậm ngùi vì những ngộ nhận đáng thương. Đó cũng là một sự thật đau lòng của nước Việt Nam ta trong những năm kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ xâm lược.

 SCR.VN chia sẻ 💧 Cảm Nhận Về Nhân Vật Ông Sáu 💧 chi tiết

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Theo Lời Bé Thu – Mẫu 13

Tham khảo thêm bài văn kể lại chuyện chiếc lược ngà theo lời bé thu được chọn lựa kĩ càng dưới đây nhé!

Tôi là Thu, tôi được sinh ra và lớn lên trong thời chiến tranh chống Mỹ. Nhưng vì nhỏ quá nên mọi sự việc mà tôi biết được thì đều là qua lời kể của má tôi. Khi tôi vừa 1 tuổi thì ba tôi đã lên đường ra chiến trường. Vì vậy, những năm tháng thơ ấu, tôi chỉ biết được hình bóng của cha qua tấm hình mà mẹ đưa cho tôi.

Hình bóng của cha trong tấm hình đó khắc ghi trong tâm trí non nớt của tôi suốt 8 năm ròng rã xa ba. Thi thoảng, tôi vẫn thường nghe mẹ kể những chuyện nơi chiến trường của ba. Lòng tôi tràn ngập tự hào về người ba của mình. Và rồi, khi tôi lên 8, ba tôi đã được nghỉ phép về nhà mấy hôm.

Khi tôi biết tin, tôi thực sự cảm thấy nao nức, hồi hộp về khoảnh khắc được gặp ba. Lòng tôi tràn ngập sung sướng khi sắp được gặp máu mủ ruột thịt của mình sau 8 năm xa cách dài đằng đẵng. Và rồi, khác với sự mong ngóng của tôi, người xuất hiện trên mặt tôi là một người đàn ông mặc áo lính có thân hình khá giống với ba tôi. Tuy nhiên, điều làm tôi ngần ngại nhất đó là trên mặt ông ấy có một vết sẹo dài trông rất sợ.

Vì vậy, khi người đàn ông đó nói to với tôi bằng sự sung sướng:”Ba đây con!”, tôi đã quá bất ngờ, bàng hoàng vì thấy không giống với ba trong ảnh của mình. Tôi sợ mình nhận nhầm ba, vì tôi quá yêu ba của mình, người ba mà tôi vẫn ôm ấp qua bức ảnh, ấp ủ tình thương và đợi chờ đến ngày được gặp lại ba.

Vậy nên, tôi đã nhất quyết không nhận người ấy là ba, không phải vì tôi hư mà tôi quá yêu ba của mình nên tôi cần thời gian để có thể nhận diện được cha thật của mình sau bao ngày xa cách. Trong mấy ngày ấy, có lần má dọa đánh tôi để bắt tôi gọi người ấy là ba nhưng tôi vẫn nhất quyết không nghe. Vì trong lòng tôi đang có sự đấu tranh dữ dội nên tôi từ chối nhận ông ấy là ba mình.

Trong những ngày ông ở nhà, tôi đã nói trống không, từ chối mọi sự quan tâm của ông ấy và nhất quyết không gọi ông ấy là ba mình. Sự việc mà làm tôi nhớ mãi là có 1 hôm, do tôi hất văng cái trứng cá ông ấy gắp thế là bị ông ta đánh 1 cái vào mông còn lớn tiếng mắng: “Sao mày cứng đầu quá vậy hả?”. Tôi đau và ức lắm, tôi biết và hiểu được ông ấy cũng đã đạt đến sự tức giận tột đỉnh.

Nhưng tôi chỉ biết cúi gầm mặt, gắp cái trứng bỏ vào chén rôi bỏ sang nhà ngoại. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy giận bản thân mình và thấy thương ba nhiều quá. Sau đó, khi tôi về nhà ngoại, bà kể lại cho tôi nghe về những cái khốc liệt, tàn nhẫn của chiến tranh,những tội ác tày đình của thằng Tây đã làm chia ly hạnh phúc của biết bao gia đình, trong đó có nhà tôi.

Quan trọng nhất, bà còn giải thích sự xuất hiện của vết sẹo trên gương mặt của ba tôi. Tôi bắt đầu thấy ân hận và hiểu ra được toàn bộ sự việc về ba của mình. Hôm sau, vào khoảnh khắc mà ba tôi nói :”Thôi, ba đi nghe con!” bằng đôi mắt u buồn.

Trong khoảng khắc ấy, tình phụ tử trong tôi bỗng trỗi dậy, tôi thốt lên 1 tiếng: “Ba!” .Tiếng gọi thiêng liêng kìm nén trong trái tim tôi bao lâu nay đã được bộc lộ rồi. Không gian xung quanh như ngưng đọng lại. Mỗi tiếng gọi như làm thời gian ngưng đọng, tất cả mọi người đều sửng sờ. Nhanh như sóc, tôi chạy đến ôm ấp hình hài ba tôi mong nhớ bao lâu nay và hôn khắp người ba.

Tôi thấy ân hận vì mình đã không nhận ba sớm hơn, tôi không muốn ba đi 1 chút nào, chỉ ước sao thời gian ngừng lại để tôi được tận hưởng nỗi khao khát tình cha 8 năm qua. Tôi đã nhờ ba mua cho mình một cây lược ngà ở lần sau trở về. Tuy nhiên, đó lại là lần cuối mà tôi được gặp ba của mình.

Chiếc lược ngà đó cũng không được ba đưa trực tiếp cho tôi mà thông qua một người bạn của ba. Ba tôi đã vĩnh viễn hy sinh, dù đau đớn nhưng tôi tin rằng ba tôi mãi mãi hiện diện bên tôi ở một góc trời bình yên. Ông đã yên nghỉ và hy sinh vì mục đích cao cả là bảo vệ tổ quốc.

Tôi giờ đây đã là một cô tiểu liên tham gia vào cuộc chiến đấu của dân tộc. Tôi luôn mang theo chiếc lược bên mình và tôi sẽ tiếp bước cha mình thành 1 người chiến sỹ giỏi bảo vệ và phục vụ tổ quốc.

Gợi ý mẫu văn ❤️️ Đóng Vai Ông Hai Kể Lại Chuyện Làng ❤️️ hay nhất

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Theo Lời Bé Thu Ngắn Gọn – Mẫu 14

Giới thiệu thêm bài văn mẫu kể lại chuyện chiếc lược ngà theo lời bé thu ngắn gọn, súc tích.

Hôm vừa rồi tôi gặp lại bác Ba, đồng đội của ba tôi. Bác trao lại cho tôi kỷ vật là chiếc lược ngà như lời hứa trước lúc ba đi. Chiến tranh ác liệt khiến ba tôi không thể trở về lần nữa, tôi lại nhớ về kỉ niệm ngày trước khi được gặp ba. Tự trách mình sao lại hững hờ và vô tâm với ông như vậy.

Từ nhỏ tôi đã không biết mặt ba, chưa một lần gặp. Tôi chỉ nhìn bức ảnh ba chụp chung với mẹ để hình dung ra ông. Một hôm, mẹ nói ba được nghỉ phép về thăm nhà, tôi mừng lắm. Vào một hôm đang chơi trước sân nhà, người đàn ông vội vàng chạy tới trước mặt tôi lại vô cùng xa lạ.

Ông ta gọi tôi: “Thu! Con”. Khi ông ta khom người định ôm lấy tôi thì tôi vô cùng lo sợ, người đàn ông này có vết thẹo trên mặt. Tôi quá sợ hãi, chạy vào nhà gọi má.

Trong thâm tâm của tôi lúc đó, ông là một người xa lạ, không hề giống trong ảnh chụp với má, còn có vết sẹo dài nữa. Những ngày ba ở nhà tôi đã đối xử thậm tệ, nhất quyết ngăn cản không cho ông ngủ cùng với má con tôi.

Tôi còn không làm theo lệnh của mẹ rằng cần trông nồi cơm, nếu không làm được thì hãy nhờ ba giúp. Hơn nữa tôi còn hay gọi trống không khi mời ba vào ăn cơm. Tôi nhất định không chịu gọi tiếng ba với một người xa lạ. Ông gắp đồ ăn cho tôi nhưng tôi không thích nên đã hất đi và thế là ông đánh tôi. Tức quá tôi chạy sang bà ngoại, vừa khóc vừa kể lại.

Vào đêm đó, ngoại mới giải thích cho tôi vết thẹo trên mặt của ba, bà còn kể với tôi do kẻ thù đã khiến khuôn mặt của ba tôi biến dạng, khiến nhiều gia đình lâm vào cảnh phân ly. Tôi chợt cảm thấy có lỗi với ba, quay trở về nhà nhưng không đủ can đảm để gọi.

Đến khi nhận ra rằng ông sắp quay trở lại chiến trường, tôi chợt òa khóc và cất tiếng gọi. Tôi khóc, nũng nịu trong lòng ba, không cho ba đi nhưng nhiệm vụ ở chiến trường không thể ở lại. Ba hứa ngày về sẽ tặng cho tôi một chiếc lược ngà.

Cầm món quà của ba tặng l;òng tôi cảm thấy nhớ rất nhiều và nhận thấy có lỗi vì những suy nghĩ đã làm ba buồn. Dù không nói ra nhưng tình cảm của ông dành cho tôi đều chứa đựng trong món quà là chiếc lược ngà.

Gợi ý 🌷 Đóng Vai Người Cháu Kể Lại Câu Chuyện Bếp Lửa 🌷 hay nhất

Kể Lại Chuyện Chiếc Lược Ngà Lớp 9 – Mẫu 15

Cuối cùng là bài văn mẫu kể lại chuyện chiếc lược ngà lớp 9 để bạn đọc có thể tham khảo thêm.

Chiến tranh miền Nam diễn ra, ông Sáu phải xa vợ con nhiều năm. Khi anh đi đứa con gái bé bỏng của ông vẫn còn nhỏ. Nên khi được cơ hội về nghỉ phép 3 ngày, bé Thu – con gái ông không nhận ra cha mình do trên mặt ông Sáu có một vết sẹo mới không còn giống như trong tấm ảnh bé được nhìn.

Trong thời gian ở nhà, ông luôn kè kè bên cạnh con, mong muốn được vỗ về và cho con cảm giác có cha bên cạnh. Nhưng bé Thu không chịu nhận cha, càng ngày càng trở nên ương bướng hơn, hôm ông Sáu gắp cho bé một miếng trứng cá nhưng bé lại hất ra khiến ông vô cùng tức giận đã đánh cho.

Bé Thu buồn, khóc chạy sang nhà bà, kể lại hết mọi chuyện cho bà nghe. Bà đã giải thích cho bé hiểu nhưng đến khi Thu nhận ra cha, lúc tình cha con thức dậy mãnh liệt trong em cũng là những giây phút cuối cùng trước khi ông Sáu trở lại chiến trường. Mọi người ai nấy đều thấy xúc động khi nhìn cảnh bé nhận cha. Khi ông Sáu đi bé Thu vòi cha mình mua tặng một chiếc lược.

Ông Sáu nhờ mãi lời nói của con gái mình. Trong một lần tình cờ, tiểu đội của ông săn được con voi, ông cưa lấy một khúc ngà, ngày ngày ông tỉ mẩn mài để làm cho con gái một cây lược. Lúc nào ông cũng đem chiếc lược ra ngắm để đỡ nhớ con gái nhỏ. Trong một trận chiến, ông Sau trúng đạn, trước lúc hy sinh ông giao lại cây lược cho một người đồng đội là ông Ba nhờ chuyển đến bé Thu món quà thiêng liêng này.

Ông Ba đã thực hiện ước nguyện của bạn mình khi đã hứa, trao lại chiếc lược ngà một cách cẩn thận cho bé Thu khi cô đã là cô giáo giao liên giỏi giang, dũng cảm. Kỉ vật của cha luôn được Thu mang theo bên mình như một báu vật.

Đọc thêm ✅ Đóng Vai Ông Giáo Kể Lại Chuyện Lão Hạc Bán Chó ✅ ấn tượng

Viết một bình luận