Thơ Về Quảng Bình: 87+ Bài Thơ Chế Vui Quảng Bình

Thơ Về Quảng Bình ❤️️ 87+ Bài Thơ Chế Vui Quảng Bình ✅ Cùng Cảm Nhận Vẻ Đẹp Về Quảng Bình Được Các Thi Nhân Thổi Vào Hồn Thơ Như Thế Nào Nhé.

Thơ Hay Về Quảng Bình

Tuyển tập những bài thơ hay về Quảng Bình

QUẢNG BÌNH QUÊ MẸ
Thơ: Nguyễn Đình Huân

Quảng Bình quê mẹ ngày xưa.
Bom cày đạn xới nắng trưa khô cằn.
Suốt đời vất vả khó khăn.
Kiên cường anh dũng chiến tranh coi thường.

Ngày nay quê mẹ tang thương.
Biển bị tàn phá môi trường tan hoang.
Ngư dân sống cảnh cơ hàn.
Trời làm mưa lũ ngập tràn khắp nơi.

Thương thay cho những mảnh đời.
Không nhà sống cảnh màn trời trắng đêm.
Cực khổ lại chất chồng thêm.
Xót thương cho các trẻ em cụ già.

Nước dâng lên tận mái nhà.
Mì tôm ăn đỡ sống qua mấy ngày.
Xin mọi người hãy giang tay.
Thiện nguyện giúp đỡ nơi đây Quảng Bình.

Cùng nhau chia sớt nghĩa tình.
Cho bà con của quê mình vượt qua.
Thiên tai bão lũ phong ba.
Khắc phục hậu quả nhà nhà yên vui.

Ngày Xuân Nhớ Bạn Cũ Ở Sông Gianh – Án Sát Quảng Bình
Tác giả: Ưng Bình Thúc Giạ Thị

Đếm tàn hoa rụng chạnh sầu
Lặng nghe chim gọi đợi cầu tri âm
Mây ngàn rượu ngóng thơ ngâm
Trông sao đêm trọ âm thầm nhớ ai
Vị thành khúc vẳng bên tai
Nhớ người Kế Bắc cành mai gợi tình
Nhớ anh vào mộng tìm quanh
Sông Gianh thuyền dạo lên thành Hải trông.

👉Bên cạnh Thơ Về Quảng Bình, Tặng bạn trọn bộ 😍Thơ Về Lai Châu😍 Hay

Bài Thơ Hay Về Cồn Cát Quảng Bình

Top những bài thơ hay về cồn cát Quảng Bình say đây

Mẹ Suốt
Tác giả: Tố Hữu

Lặng nghe mẹ kể ngày xưa
Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình
Mẹ rằng: Quê mẹ Bảo Ninh
Mênh mông sông biển, lênh đênh mạn thuyền
Sớm chiều, nước xuống triều lên
Cực thân từ thuở mới lên chín mười
Lớn đi ở bốn cửa người
Mười hai năm lẻ, một thời xuân qua
Lấy chồng, cũng khổ con ra
Tám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình!
Nghĩ mà thương mẹ cha sinh
Thương chồng con lại thương mình xót xa
Bây chừ sông nước về ta
Đi khơi đi lộng, thuyền ra thuyền vào
Bây giờ biển rộng trời cao
Cá tôm cũng sướng, lòng nào chẳng xuân!
Ông nhà theo bạn “xuất quân”
Tui nay cũng được vô chân “sẵn sàng”
Một tay lái chiếc đò ngang
Bến sông Nhật Lệ, quân sang đêm ngày
Sợ chi sóng gió tàu bay
Tây kia mình đã thắng, Mỹ này ta chẳng thua!
Kể chi tuổi tác già nua
Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng!
Ngẩng đầu, mái tóc mẹ rung
Gió lay như sóng biển tung, trắng bờ…
Gan chi gan rứa, mẹ nờ?
Mẹ rằng: Cứu nước mình chờ chi ai?
Chẳng bằng con gái, con trai
Sáu mươi còn một chút tài đò đưa
Tàu bay hắn bắn sớm trưa
Thì tui cứ việc sớm trưa đưa đò…
Ghé tai mẹ, hỏi tò mò:
Cớ răng ông cũng ưng cho mẹ chèo?
Mẹ cười: Nói cứng, phải xiêu
Ra khơi ông còn dám, tui chẳng liều bằng ông!
Nghe ra, ông cũng vui lòng
Tui đi, còn chạy ra sông dặn dò:
“Coi chừng sóng lớn, gió to
Màn xanh đây mụ, đắp cho kín mình!”
Vui sao, câu chuyện ơn tình
Nắng trưa cồn cát Quảng Bình cũng say…

👉Ngoài Thơ Về Quảng Bình, Bật mí bạn Chùm 😘Thơ Về Ninh Bình 😘Hay 

Thơ Về Cồn Cát Quảng Bình

SCR.VN chia sẻ những bài thơ viết về cồn cát Quảng Bình hay nhất.

Một Chiều Cồn Cát
Tác giả: Trần Bảo Ngọc

Trong cơn gió chiều nay bất chợt
Cồn Cát chiều nay vắng bóng anh
Không ai cả, chỉ một mình em bước
Một mình em… chỉ có một mình…

Vuốt ngược thời gian xin lui về quá khứ
Nơi đây có em và có cả anh
Có anh trong hoang tàn xa vắng
Xin hãy lui về ngày mà em có anh…

Thấm thoát thời gian xa xôi thương nhớ
Kỉ niệm nào vẫn còn mãi nơi đây
Anh đã đi và còn ai sẽ đi nữa
Xin hãy về đây với tất cả một lần.

Khám phá ngay 1001 💕Thơ Về Phú Yên 💕Cực hay

Bài Thơ Về Với Quảng Bình

Về Với Quảng Bình
Tác giả: Thiên Ân

Theo em về với Quảng Bình
Miền trung khúc ruột hữu tình an nhiên
Điều gì quyến rũ chung riêng?
Trái tim lăn vội về miền thơ ca

Vũng Chùa- Đảo Yến, anh qua
Hòn Nồm,Hòn Gió,Hòn La ….đứng nhìn
Ghé thăm Đại tướng …cúi mình
Cội nguồn thương tiếc lòng thành biết ơn

Dừa soi bóng nước xanh rờn
Biển chiều Nhật lệ em còn tắm không?
Chim muông thả mộng về đồng
Ở nơi Bàu Tró lòng mông mênh lòng

Biển trời Đồng Hới xa trông
Núi chân du khách bóng hồng tươi xinh
Phong Nha hang động tạo hình
Kì quan bí ẩn đắm mình trong mơ

Thiên đường vẻ đẹp không ngờ
Hoàng cung lòng đất ta ngơ ngẩn hoài
Suối Nước nào của riêng ai?
Hòa vào sông rộng dang tay nghìn trùng

Cha Lo lững lẫy một vùng
Cổng Trời ai mở thủy chung muôn đời?
Quảng Bình nắng cháy đôi môi
Thương em tuổi nhớ lòng sôi lửa lòng

Ra về bàng bạc nhớ mong
Món ăn bột lọc ai đong đếm tình?
Nước lèo ngọt đậm môi trinh
Canh mềm sợi bánh đôi mình nên duyên

Quảng Bình nắng tắt sau rèm
Nụ hôn run rẩy ai tìm với nhau?

Thơ Vui Về Quảng Bình

Chùm thơ vui chế về Quảng Bình hài.

DẠY CON
Sưu tầm

Lấy cho ba cái “đọi” đi con,
Con ngơ ngác “đọi” là gì ba nhỉ?
Ba cười lớn : thì “đọi” là cái chén,
Con cầm dùm thêm cái “rá” cho ba.
Đứng chôn chân miệng con cứ làu bàu,
“Đọi” với “rá” là gì con đâu hiểu.

Gốc QUẢNG BÌNH nhưng con nào có biết,
Tiếng quê mình vui “rứa” đó con ơi.
Và còn nữa “trục cúi” là đầu gối.
“Ót” là gáy con làm sao hiểu nổi?
“Trốc” là đầu càng thêm rối cho con.
Con gái quê ta khi tuổi còn son,
Tiếng Quảng Bình sẽ gọi là “con cấy”.
“Chí” là chấy sống ở trên cái “trốc”,
Thức ăn mốc gọi là “môốc” con à.
Dạy “mi” hoài “răng mi nỏ ” nhớ ra.
“Hoọc a rứa” đúng thật là con ngốc.

Con nhoẻn miệng vò tai và bứt tóc
Tiếng quê mình khó học quá ba ơi !
Mấy từ thôi đã kêu đất, kêu trời
Còn nhiều lắm “mần răng mi” thuộc được?
Biết không thể nên con đành xuống nước.
Hè về quê học cũng được nghe ba !
Hiểu ý con ba cất tiếng cười khà,
Tiếng Quảng Bình “nhà tui” hay rứađó.
“Bây” không đẻ ở miền quê nắng gió,
nhưng gốc là từ nơi đó sinh ra.

Dù ở mô hãy nhớ lấy lời ba,
tiếng Quảng Bình gắn với “Ngài” Quảng Bình
“Ngài” Quảng Bình rồi”cụng” về Quảng Bình
Cho con theo để “bày” tiếng quê mình,
Bởi dạy mại, “hắn” vẫn nói linh tinh,
Chê hắn dốt, hắn “mần” thinh “nỏ cại”
Thôi thì cũng tại hắn còn nhỏ dại,
Chấp mần chi khung hắn “hại” nỏ về.
Lỡ mai ni hắn nỏ biết “răng rứa mô tê”
“Hại” khi”nớ” có “ngài” chê, kẻ trách.

Rồi một “bựa” hắn nách mang, tay xách,
túi, va ly chạy lách cách theo “tui”.
Hai cha con với vẻ mặt tươi vui,
Về quê nhé ! rủng rỉnh tiền trong túi.
Cả ngày trời,”đàng” không rồi “đàng” bộ
Về đến nhà hắn”nhoọc” toát mồ hôi.
Ai nói chi cũng vâng dạ cho rồi,
Bởi “nỏ” biết “mô, tê, răng, rứa,hỉ”.

Mấy người “nậy” O, Cậu cùng Dì, Dượng,
Xúm “chắc” vô hỏi hắn thấy mà thương:
“Mới đi về “có nhoọc” lắm”khung mi”
Nhớ ngồi nghỉ một “thí” rồi tắm “hí”.
Để “tau” xuống bếp nấu cho “đọi” cháo,
Cha con “bây” ăn cho khoẻ “con ngài”,
Trong “nớ” về “đàng ngái” lắm “phải khung”?

Dù “có ngái” “tau cụng mần” một chuyến…”
Khổ thân con. Hắn cứ ngồi ngơ ngác,
nỏ hiểu chi cũng gật đại cho rồi.
Gắng lên con dăm bữa nửa tháng thôi,
Con sẽ hiểu hết lời tình nghĩa đó Quê.
Quảng Bình quanh năm mưa, nắng, gió,
Vẫn còn nghèo với nhiều nỗi âu lo.
Nhưng tình người thì chẳng thước nào đo.
Trọn vẹn lắm như câu hò ví dặm

Bên cạnh Thơ Về Quảng Bình, Chia sẻ trọn bộ 😂Thơ Chế Hài😂CƯỜI BỂ BỤNG

Thơ Về Gái Quảng Bình

SCR.VN tổng hợp những bài thơ về gái Quảng Bình hay nhất.

Em là cô gái Quảng Bình!
Sưu tầm

Lớn lên từ những công trình quê hương
Nắng mưa chẳng nhạt má hường
Gian lao chẳng ngại bước đường em qua

Tay em dệt gấm, thêu hoa…
Làm ra hạt ngọc – phù sa cho đời
Điện, đường, trường, trạm… sáng ngời
Quê hương đổi mới cuộc đời vươn cao!

Lúa thơm hương nắng ngọt ngào
Gió thơm hương biển dạt dào cá tôm
Từ thành thị đến nông thôn
Ấm no, hạnh phúc, mạnh giàu, văn minh!

Một lòng theo Đảng vững tin
Năng động, sáng tạo, dịu hiền, nết na…
Như từ truyện cổ bước ra
Em là cô Tấm cũng là nàng Tiên!

Thơ Về Trai Quảng Bình

Chùm thơ viết về trai Quảng Bình vui.

QUẢNG BÌNH YÊU THƯƠNG
Sưu tầm

Anh có về Quảng Bình cùng em không???
Miền quê nghèo chưa bao giờ anh tới
Dẫu một lần thôi, em vẫn luôn chờ đợi
Anh hãy về tắm nước dòng Sông Gianh

Quảng Bình quê em chất phác, thật thà
Gió Lào thổi qua nên nghĩa tình ấm áp
Đi qua chiến tranh đạn bom khốc liệt
Nâng niu từng điệu hò từng khúc hát yêu thương.

Về cùng em xuôi ngược khắp nẻo đường
Để yêu hơn miền quê nghèo nơi ấy
Yêu thứ tiếng với bao nhiêu đồng cảm
Kiêu hãnh cùng mô, tê, răng rứa.

Đi về Quảng Bình anh có thấy không?
Bún Hến làng Mai là nơi em ở
Dẫu xa quê hương, cuộc đời bao dâu bể
Vẫn nhớ vô cùng mùi vị bánh canh quê.

Quảng Bình quê em, anh có muốn về?
Đến đường 20 nghiêng mình nghe thì thầm hương đất
Bài ca về những người anh hùng tên tuổi
Mãi mãi ra đi cho xanh sắc quê nhà!

Về Nhật Lệ nghe sóng nước hòa ca
Đàn trời ru anh – khúc ru của sóng
Để anh thấy yêu hơn một vùng quê anh dũng
Nơi một thời mẹ Suốt đón đưa quân.

Nếu yêu nhau anh hãy cùng em
Lên núi Thần Đinh quỳ dưới chân Bồ Tát
Để lòng mình được thanh lọc sau bon chen, vướng bận
Tĩnh lặng một vùng sắc sắc – không không…

Anh có về Quảng Bình với em không?
Quê hương từng ngày đi lên đổi mới
Đến Hố Hô, công trường đang mời gọi
Rào Nậy đón nước về tưới thắm một vùng quê.

Quảng Bình quê mình giản dị thế thôi anh!
Người Quảng Bình cũng dịu dàng như đất
Em đã yêu anh, tình yêu chân chất
Mộc mạc vô cùng như Quảng Bình yêu thương.

Bật mí bạn 1001 Phiên bản chế Làm Trai Cho Đáng Nên Trai 😂HÀI

Bài Thơ Về Quảng Bình Đi Anh

 “Về Quảng Bình đi anh” là một tác phẩm mới về Quảng Bình, một bức tranh lung linh, sinh động về quê hương được vẽ bằng chất liệu âm nhạc của nhạc sĩ Ngọc Tân và tác giả bài thơ Hoàng Hữu Thái. 

Về Quảng Bình đi Anh
Quê anh gánh hai đầu đất nước
Nơi bão dông, gió Lào, nắng luộc.
Nhưng tình người mộc mạc, thủy chung

Về Quảng Bình đi anh
Nghe giọng nói mô tê răng rứa
Nhưng quê em tấm lòng trọn trịa
Mắm muối, dưa cà… hạnh phúc vẫn đầy tay

Về Quảng Bình đi anh, Em kể anh hay
Chuyện tình Phong Nha, cõi trần, cõi mộng
Suối Moọc từ đâu, Thiên Đường gió lộng,
Sơn Đoòng đây, tuyệt tác giữa trần gian!

Về Quảng Bình nghe giọng hò khoan
Thẳng cánh cò bay cánh đồng Hai Huyện
Mái chè, mái ba, mái xắp, mái nện…
Dòng Kiến Giang xanh thơ mộng, ân tình

Về miền Trung, Anh ghé Quảng Bình
Nghe ca trù Đông Dương,
Lẫy Kiều Quảng Kim, hát sim, hò thuốc…
Đập trống Ma Coong, làm sao quên được
Đảo Yến – Vũng Chùa ru Đại tướng lừng công

Về Quảng Bình đi anh, nghe chuyện kể bên sông
Mái chèo mẹ đưa giữa dòng sông trăng xóa
Cự Nẫm, Cảnh Dương… rào làng đánh giặc
Cổng Trời, Cha Lo, Trà Ang, Phu-la-nhích,
Hang Tám Cô… lưu sử sách muôn đời.

Em kể anh nghe chuyện đất, chuyện người
Nơi quê hương còn nhiều còn gian khó
Vượt qua bão giông dựng xây quê mẹ
Ơi Quảng Bình nghĩa nặng tình sâu.

Thơ Về Quảng Bình Quan

Những bài thơ viết về quảng bình quan ngắn, ý nghĩa.

Quá Quảng Bình quan
Tác giả: Nguyễn Khuyễn

Trường thành xúc xúc ỷ vân đoan,
Lâu liễu tằng tằng khám bích loan.
Sơn tự Đâu Mâu bàn nhị trạch,
Thuỷ quy Nhật Lệ tính quần than.
Bình lâm tứ vọng bạch sa khởi,
Yên khí phù không thương hải hàn.
Đa thiểu lộ bàng danh lợi khách,
Hà nhân bất độ Quảng Bình quan.

👉 Dịch nghĩa

Bức thành dài dựng đứng dựa vào làn mây,
Lớp lớp rặng liễu như những tầng lầu nhìn xuống vịnh biếc.
Núi từ Đâu Mâu ôm quanh hai cái đầm,
Nước về Nhật Lệ xô xiết bao ghềnh thác.
Bốn phía rừng bằng nổi nhiều cồn cát trắng,
Trên không nổi khí mù làm lạnh ngắt biển xanh.
Biết bao nhiêu khách trên đường danh lợi,
Hỏi ai là người không qua cửa ải Quảng Bình?

👉Ngoài Thơ Về Quảng Bình, Tặng bạn trọn bộ 😍Thơ Về Khánh Hòa 

Bài Thơ Về Quê Hương Quảng Bình

SCR.VN chia sẻ bạn bài thơ viết về quê hương Quảng Bình hay ngắn.

Quảng Bình
Tác giả: Ý Nhi

Con tàu đã đi qua
Tiếng còi thổi vô tâm
Màu khói xám tan dần trên cây cỏ
Như vẫn qua bao miền đất đỏ
Bao hàng Thông, đồng ruộng bên đường

Chỉ mình tôi biết Quảng Bình
Và chợt hiểu, đây miền ta yêu mến
Sau xa cách lặng im, không hò hẹn
Bỗng sững sờ, chính đất của mình đây

Tôi chợt hiểu lòng tôi qua suốt tháng ngày
Qua những dòng sông, cánh rừng, thành phố
Qua suốt ca chia lìa, gặp gỡ
Đã trở về chính đất của mình đây

Đã trở về những động cát gió bay
Nơi em chết giữa năm mười tám tuổi
Nơi bom nổ, trơ vơ thành Đồng Hới
Em đắp đường, áo vá, tóc vàng hoe

Đã trở về đồi sỏi vắng cây che
Nắng gay gắt trên bờ công sự
Anh khẽ hát bài ca ngọn cỏ
Mắt xa xăm dõi phía chân trời

Đã trở về thời tuổi trẻ của tôi
Ngụm nước lá Sim qua buổi chiều Quảng Trạch
Đêm bên biển, đợi thuyền, không ngủ được
Ngỡ gió vừa đổi hướng dưới bờ thông
Chân đi qua gai góc những dặm đường
Hoa lau trắng theo dấu người phơ phất
Hoa Mẫu Đơn đỏ tươi, hoa Chạc Chìu tím ngát
Quân kéo về, màu cỏ úa thân quen
Em nói câu gì, chú bé mặc áo đen
Tôi hoà lẫn trong sắc màu, giọng nói
Tôi thảng thốt, lo âu, chờ đợi
Lá cờ bay thắm thiết trước hàng quân
Đêm dài nghe súng giặc phía bờ Nam
Lòng theo mãi về nguồn sông Bến Hải

Đất ấy mở dưới bàn chân nhẫn nại
Trời ấy xanh khao khát mắt ta nhìn
Thời tấm lòng tin cẩn, yêu thương
Bàn tay mở trước bàn tay bè bạn

Tôi chợt hiểu giữa cuộc đời ta sống
Có những điều chẳng dễ nhận ra đâu
Có những điều hệ trọng, lớn lao
Bỗng nhận biết khi về miền đất cũ
Khi con tàu đã đi qua, chỉ mình ta ở lại
Và sững sờ, chính đất của mình đây.

Gửi tặng bạn bài🥰️ Thơ Về Đà Lạt🥰️ Hay ngoài Thơ Về Quảng Bình

Viết một bình luận